Bài nổi bật

Anh là mùa đông của riêng em

Blog radio số 317 – Các bạn thân mến. Trong những ngày đông lạnh giá này, bạn đã tìm thấy cho mình một bàn tay ấm áp nào chưa? Hay vẫn cô đơn lẻ bóng? Thời tiết lạnh giá khiến con người có cơ hội xích lại gần nhau hơn và cảm thấy ấm áp hơn. Trong số Blog Radio này, xin mời các bạn lắng nghe một truyện ngắn tình yêu rất ngọt ngào, được viết bởi tác giả Cua Đá, một cái tên quen thuộc với thính giả của Blog Radio. Cua Đá hiện đang học tập tại Liên bang Nga và truyện ngắn này được lấy cảm hứng từ chính mùa đông lạnh giá nơi bạn đang sống. Xin mời các bạn cùng lắng nghe.

•    Truyện ngắn: Anh là mùa đông của riêng em

Một ngày dường như quá dài khi  mùa đông lạnh xứ người đang bao trùm lấy dáng người nhỏ bé của cô. Những bông tuyết đầu mùa rơi rồi đậu trên mái tóc dài được cuốn gọn gàng trong chiếc mũ len. Vẫn con đường ấy vốn đã quen thuộc với cô suốt mấy năm qua nhưng sao cô vẫn thấy nó xa lạ đến vậy khi một mình cô đơn giữa những dòng người, dòng xe cộ đang nối đuôi nhau chạy trốn cái lạnh của mùa đông.
Đứng chờ đèn xanh sang đường, cô cảm thấy thời gian như ngừng lại dưới đôi chân mình. Không biết bao lần cô tự hỏi mình đã đi lang thang khắp các con phố này bao lâu, ngồi một mình trên xe buýt đến hết bến bao lần chỉ để khỏa lấp đi nỗi buồn, nỗi cô đơn như những đám mây trong cơn dông tố đang kéo đến trong lòng. Biết bao năm nay cô tự nhủ: “Mình đang làm gì trên mảnh đất này? Phải chăng chỉ là sự chạy trốn khỏi anh, người con trai định mệnh trong cuộc đời cô?”

Những con đường dài, những bước chân mệt mỏi cuối cùng cũng đưa cô về với căn phòng. Những bông tuyết vẫn đọng trên tóc, trên lớp áo khoác bên ngoài, chúng tan ra mỏng manh như chính nỗi buồn trong cô. Không hiểu sao cứ sắp đến những ngày tuyết sắp rơi là cô lại đi, đi miên man cũng chỉ để tìm lời ước cho tâm hồn đóng băng của mình. Tuyết lạnh nhưng sẽ tan ra và giúp cô thấy dễ chịu hơn. Quấn chiếc chăn mỏng, cô ngồi bên cửa sổ ngắm những bông tuyết đầu mùa đang thi nhau nhảy múa dưới ánh đèn vàng. Cô muốn đưa tay ra hứng lấy chúng nhưng chỉ sợ vẻ đẹp ấy sẽ phút chốc tan biến mất. –    Cậu chuẩn bị đồ đến đâu rồi?
Giọng Trâm Anh vang lên bên tai cô.
–    Ừ, cũng xong rồi.
–    Cậu chuẩn bị sẵn sàng chưa? Nhớ là phải bắt đầu một cuộc sống mới tốt hơn quá khứ đấy nhé!
Cô mỉm cười với cô bạn thân nhưng mắt không rời khỏi những bông tuyết vẫn đang rơi.
Xa xa giữa những bông tuyết là cả thế giới đầy ắp nỗi nhớ và kỷ niệm. chúng đã theo cô suốt những năm qua, cô đã muốn giũ bỏ chúng nhưng càng cố quên, càng cố gạt đi thì chúng lại ùa về khiến trái tim cô vừa lạnh buốt tê dại vừa ấm nóng. Đuổi bắt cảm xúc ngần ấy năm là quá đủ với một con người nhưng nó vẫn theo cô không buông tha cô trong từng tích tắc của quỹ đạo thời gian. Bầu trời tối ngoài kia cùng những bông tuyết đem cô về với những kỷ niệm ngày xưa…
Mùa đông, từng cơn gió rít bên tai quật vào những thân cây khô khốc. Gió lạnh như muốn cuốn đất trời vào cái rét buốt nhất. Cô lang thang trên con phố đã khuya, chợt sững người dừng lại khi thấy trước mắt là một bà lão với chiếc cốc bên cạnh. Đôi tay bà hằn lên những sợi gân xanh  đang run cầm cập, tấm áo khoác bên ngoài đã rách. Trước mắt cô cả khu phố sầm uất đã biến đâu mất chỉ còn hình ảnh bà lão ngồi co ro xin tiền với khuôn mặt xám ngắt và đôi mắt đờ đẫn. Cô móc trong túi mình ra tất cả số tiền đang có đặt vào tay bà cụ :
–    Trời lạnh rồi, bà về nhà đi!
–    Cảm ơn cô, cô thật tốt bụng.
Giọng bà run run thì thào. Vừa đứng dậy, đầu cô va mạnh vào ngực một người nào đó khiến cô vừa xuýt xoa vì đau vừa luống cuống xin lỗi người lạ. Người thanh niên cúi xuống để tiền vào chiếc ca của bà lão.
–    Không sao! Cô có đau không?
–    Tôi không sao. Cô nói mà tay vẫn xoa đầu.
Cô nhìn theo dáng bà lão khổ sở đang lầm lũi từng bước đi khuất vào bóng tối. Bất chợt cô chạy theo giúi vào tay bà lão đôi gang tay của mình. Anh đứng đó nhìn cô bằng ánh mắt lạ lẫm. Cô bước đi vội vã đến trạm xe buýt. Những chuyến xe cuối cùng cứ nối đuôi nhau chạy qua. Bước chân lên xe thoát được cái lạnh khủng khiếp, trong đầu cô vẫn bị  ám ảnh bới hình ảnh bà lão khi nãy, những suy nghĩ cứ chạy theo cô khiến cô giật mình khi người soát vé hỏi cô. Cô cố tìm tiền nhưng chợt nhớ khi nãy đã đưa hết cho bà lão, bần thần nhìn người soát vé cô gượng một nụ cười nhăn nhó:
–    Chú à, cháu…
–    Cháu trả luôn hai vé xe.
Cô quay sang nhìn thì ra là người thanh niên khi nãy. Cô sửng sốt:
–    Anh… đi theo tôi?
–    Cô có gì để tôi theo. Chỉ là cùng đường thôi. Tôi đã giúp cô rồi cô không cảm ơn tôi một tiếng sao?
–    Anh…
Cô bối rối, chỉ biết lí nhí trong miệng:
–    Cảm ơn!
Và thế đấy, họ quen nhau tình cờ trên chuyến xe buýt từ trường về.  Những lần gặp gỡ hay nơi hẹn hò đầu tiên của họ là con đường mà cả hai đã cùng cúi xuống nỗi khổ của người ăn mày và trạm xe buýt quen thuộc này. Chiếc xe chở đầy những kỷ niệm, hạnh phúc, giận hờn của cả hai. Cô gục đầu ngủ ngon lành trên vai anh sau những giờ học căng thẳng. Anh ngắm khuôn mặt có khi vui tươi như đứa trẻ của cô khi nhận được những lá thư hiếm hoi của bố mẹ gửi từ hải đảo xa xôi về, ngắm khuôn mặt với đôi mắt như sụp xuống bởi cô phải thức đêm làm bài, ngắm những sợi tóc mai mỏng manh đang bay trên khuôn mặt cô…

Trái tim anh đầy nắng ấm khi cô quay ra nhìn anh với đôi mắt cười, anh nắm tay cô trên con đường mùa đông giá lạnh. Họ để lại sau lưng những mùa đông đã đi qua, giờ cô hạnh phúc khi bàn tay nhỏ bé, lạnh ngắt được đặt trong tay anh. Anh khiến cho những mùa đông của cô không còn ảm đạm, cô đơn và tẻ ngắt. Cô có thể chia sẻ với anh về cuộc sống tự lập đầy vất vả giữa thành phố nhộn nhịp và xô bồ này. Được ngả đầu vào vai anh khiến giấc ngủ cô bình yên hơn. Nhiều khi cô hỏi anh:–    Anh là mùa đông của em . Có khi nào xuân sang rồi mùa đông sẽ ra đi không?
–    Thế thì anh sẽ mong cả năm chỉ toàn là mùa đông thôi.
–    Cũng phải, mùa đông lạnh nhưng khi có anh ở bên thì không lạnh nữa.
–    Thế em thich mùa đông hơn hay thích anh hơn?
–    Em thích mùa đông hơn. Cô nhoẻn cười nhìn anh:
–    Vì mùa đông cũng chính là anh!
Anh hạnh phúc nhìn cô.
–    Khi nào chúng ta tới quê hương của bà chúa tuyết anh nhé! Nơi đó chắc sẽ rất lạnh và chỉ toàn mùa đông.
–    Ừ, chúng ta sẽ tới đó.
Với anh cô là bầu trời hạnh phúc, là nơi tiếng cười xuất hiện để xua đi những lo lắng, áp lực trong anh. Chỉ cẩn được nhìn thấy cô đợi anh nơi trạm xe quen thuộc, chỉ cần được nhìn thấy ánh mắt biết cười của cô cũng khiến anh có thêm sức lực để đối mặt với những gian nan của cuộc sống. Hạnh phúc đôi khi chỉ là một cái nắm tay, một nụ cười ấm áp giữa lòng người lạnh giá và giữa cuộc sống bộn bề là đủ với những tâm hồn khát khao cuộc sống bình thường như anh.
Chuyến xe cuộc đời cứ lao đi rồi dừng lại ở những trạm đỗ khác nhau, có khi bến dừng chân mang màu hạnh phúc rồi đôi khi nó lại là bến của khổ đau và chia ly. Thế nhưng con người ta vẫn phải bước lên và ngồi vào những chuyến xe hoàn cảnh đó.
Buổi sáng mùa đông se lạnh. Cô choàng tỉnh dậy muốn có một cuộc hẹn ấm áp với anh. Chuông điện thoại đổ liên hồi và đó là một số lạ…
Cô dừng chân lại bên cánh cửa im lìm và lạnh ngắt. Có trong tưởng tượng cô cũng không hình dung ra mình có thể bước chân vào ngôi nhà đồ sộ và tráng lệ như tòa lâu đài như này. Ngôi nhà to và những con chó dữ tợn như muốn lao tới cánh cửa nơi cô đứng. Trong đầu cô thầm nghĩ: “Đây có phải là nhà anh? Hay cô đến lầm địa chỉ”. Có người ra mở cửa cho cô. Bàn chân cô bước từng bước lên bậc thềm, bước qua ranh giới của sự bỡ ngỡ, bất ngờ, và những điều đang chờ đợi cô trong kia.
–    Tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất là cô và con trai tôi chấm dứt mối quan hệ. Cô nên hiểu rằng đó không phải là tình yêu. Còn cả một tương lai đang đợi nó phía trước, cô hãy rời xa nó khi mọi chuyện vẫn có thể. Trong ngôi nhà này không bao giờ có chỗ cho cô. Khoảng cách giữa cô và con trai tôi là quá xa.
Cánh cửa sắt đóng rầm lại sau lưng. Thế giới giàu sang đó cô không bao giờ bước chân vào được. Cô chỉ cần tình yêu của anh, nhưng dù cho đó là tất cả với cô nhưng vẫn không thể… Cô phải làm sao với tình yêu không lối thoát của mình. Nước mắt cô rơi lạnh gò má từ khi nào. Cô bước những bước vô hồn đi về phía tương lai đầy một màu xám xịt trước mắt. Những cơn gió lạnh hất tung những lọn tóc dài của cô. Cô trở lên thẫn thờ và dường như muốn quên hết những gì vừa xảy ra nhưng những câu nói của mẹ anh vẫn văng vẳng bên tai cô.
Những bước chân thất thểu, hàng nước mắt lã chã khiến cô muốn ngã gục, cô muốn được dừng lại và nghỉ ngơi chốc lát trong cơn lốc vừa ập đến khiến tâm hồn cô tê dại. Chuông điện thoại reo, mắt cô nhòa đi khi nhìn thấy những cuộc gọi nhỡ của anh. Tất cả chỉ dừng lại ở những tiếng bíp dài không câu trả lời như chính tâm trạng rối bời của cô lúc này …

Máy bay cất cánh, và thế là cô đi, đi đến một miền đất lạnh, đi tìm bà chúa tuyết nhưng không có anh đi cùng. Cô đi để trốn tránh và lãng quên anh. Cô để lại sau lưng những mùa đông của anh rơi lạnh ngắt… Bầu trời của cô không có anh. Thế giới xa hoa của anh cô không dám mơ tới huống chi bước chân vào. Anh còn cả một tương lai sáng lạn trước mặt, không thể vì cô mà hy sinh tương lai đó. Tình yêu của cô giờ vỡ tan rồi, trái tim cô lạc lõng trong nỗi đau dừng lại không phải vì hết yêu mà rời bỏ người mình yêu để họ tới bến của một trạm hạnh phúc mới. Cô lặng lẽ rời xa anh trong nước mắt lẫn tình yêu.

Điện thoại không liên lạc được, anh chạy đi tìm cô. Anh mải miết tìm trong nỗi hoang hoải lo sợ cô sẽ vụt mất khỏi anh. Anh tìm cô vô vọng trong nỗi nhớ , sự thổn thức vì đã để cô chịu tổn thương lặng lẽ một mình. Ngày ngày anh kiếm tìm hình ảnh cô trên những con đường, trạm xe buýt quen thuộc. Anh muốn lật tung tất cả để tìm cô. Nỗi nhớ cô khiến anh day dứt. Cô đi không một lời để lại cho anh. “Em cứ đi như vậy sao. Ít ra cũng phải trách tôi một câu đã không nói rõ cho em thấy về gia đình mình, ít ra em cũng phải đến khóc trước mặt tôi để tôi có thể lau nước mắt cho em, em cứ một mình chịu đựng tất cả và khóc. Giờ tôi biết tìm em ở đâu giữa bộn bề cuộc sống và nỗi nhớ quay quắt này. Em  đến như một tia nắng ấm trong mùa đông khiến tôi biết cười , khiến tôi thấy cuộc sống này không phải lúc nào cũng lạnh giá nhưng sao em lại rời xa tôi khi tôi luôn cần em bên cạnh. Hạnh phúc chỉ là đoạn đường ngắn ngủi vậy thôi sao? Giờ tôi biết tìm em ở đâu?”Đêm vẫn lặng lẽ buông mình xuống. Ngồi trong quán nhỏ- nơi anh và cô vẫn ngồi thủa nào anh lấy cuốn truyện “Bà chúa tuyết” ra đọc, đó là cuốn truyện cô thích, nhưng từ ngày cô đi anh luôn để nó trong túi sách của mình. Từ cuốn sách vô tình rơi ra một lá thư: “ Anh à!
Em biết khi không có em bên cạnh, anh sẽ không giở cuốn truyện này ra đâu nên mới để lá thư này vào trang truyện em còn đọc dở. Ngày nào đó vô tình anh nhớ đến em, anh sẽ nhìn thấy bức thư này. Lúc anh đọc được lá thư cũng là lúc em đã rời xa anh, đã học cách quên anh, quên đi tất cả. Em đã để lại mùa đông của mình ở lại sau lưng, và em phải ra đi để tập sống không anh, không có bàn tay ấm áp của anh cầm chặt đôi tay lạnh giá của em. Em không trách anh , em mong anh đừng tự cô lập mình trong thế giới của chính mình nữa. Thế giới của em và anh rất xa nhau, giờ em phải buông tay anh thôi.  Xin anh đừng tìm em nữa!”
Bàn tay anh, khối óc anh, trái tim anh tê ại, lạnh ngắt như mùa đông ngoài kia. Giá như anh biết tất cả sớm hơn thì anh đã kịp  giữ cô lại, anh trách mình đã không mang được hạnh phúc đến cho cô lại khiến cô phải rời xa nơi này với những đắng cay trong lòng. Hạnh phúc anh mang lại cho cô có là bao so với những tổn thương và nỗi đau mà cô phải nhận và kìm nén trong lòng.
Thời gian dần trôi!
Cô trở về sau những năm tháng đằng đẵng nơi xứ người để học tập và làm việc, để khỏa lấp đi nỗi nhớ anh để mạnh mẽ hơn. Cô lặng lẽ nhìn từng góc kỷ niệm, nơi có những bước chân cô và anh đã đặt đến. Cô miên man trôi theo dòng kí ức , quay về với hiện tại cô muốn mình mạnh mẽ hơn để bước qua những con đường phía trước.
Gió mùa đông bắc từng đợt xô nhau, anh bước lại con đường mùa đông , đã bao lần anh một mình đi trên con đường này với hy vọng  không tưởng rằng sẽ được nhìn thấy cô. Bất chợt anh nhận ra đôi gang tay rất riêng của cô trên tay một đứa  bé bán báo. Nỗi nhớ cô cùng niềm hy vọng mong manh nhen nhóm trong anh. Chạy lại gần thằng bé:
–    Anh có thể đổi gì cho em để lấy  đôi gang tay này , cậu bé?
–    Không! Anh hãy cầm lấy đi! Nó là của anh mà.
–    Sao em …
–    Bà em dặn phải bán bảo ở khu vực này đến khi nào thấy một người thanh niên hỏi xin đôi gang tay thì mới được chuyển sang khu phố khác. Khu phố này không bán được nhiều nhưng bà dặn vậy nên em phải ở đây để chờ gặp được anh.
–    Em đợi anh ở đây lâu chưa?
–    Không! Chỉ cách đây  một tháng thôi.
–    Anh vội đi theo thằng bé đến gặp bà lão. Bà cụ khuôn mặt phúc hậu móm mém nhìn anh:
–    Cậu là người mà con bé bấy lâu khóc phải không?
–    Dạ! Bà biết cô ấy ạ?
–    Tôi không những biết mà còn chịu ơn cô ấy. Cô ây đã giúp bà cháu tôi rất nhiều . Nhớ những đồng tiền tối mùa đông hôm đó của cô ấy mà thằng cháu tôi mới sống được đến ngày hôm nay.
–    Giờ bà có biết cô ấy ở đâu không ạ?
–    Nó dặn tôi không được nói nhưng thấy nó từ ngày trở về lúc nào cũng buồn rầu, những lần đến thăm tôi, tôi biết nỗi khổ của nó. Nó dặn không được nói với ai nhưng tôi thấy cậu cần biết và chịu trách nhiệm về những giọt nước mắt của con bé đáng thương mà tốt bụng đó nên đã bảo thằng nhỏ tìm cậu bằng cách đeo đôi gang tay  khi bán báo ở khu phố đó.
Anh chạy đi tìm cô như tìm thấy niềm hạnh phúc đã ngủ quên bấy lâu nay. Lao mình trong cơn gió lạnh buốt với những màn mưa phùn phả vào mặt anh đi tìm nguồn ánh sáng của mình…

Dáng cô ngồi bất động trên chiếc ghế nơi trạm xe buýt quen thuộc. Dáng người nhỏ bé, mỏng manh đó có thể tan bất kỳ khi nào trong mùa đông và anh sợ sẽ vụt mất khỏi vòng tay anh. Cô giật mình khi có bàn tay ấm áp đặt lên đôi tay mình:–    Em lại không mang gang tay rồi?
Cô tròn mắt không thốt thành lời, nhìn anh trong hồi lâu, có phải là anh đang trước mặt cô hay chỉ như áo ảnh rồi vỡ tan trong những giấc mơ cô thường thấy. Nước mắt cô trào ra rồi nhòe đi. Cô toan đứng dậy chạy trốn nhưng bàn tay anh đã nắm chặt tay cô:
–    Cuối cùng thì Kai vẫn tìm được cô bé Gerda. Đừng buông tay anh nữa nhé!
–    Nhưng… chúng ta… rồi gia đình anh…
–    Tất cả đã ổn rồi…Em biết em đã đi quá lâu rồi không? Em có biết trái tim anh đã lạnh gía như thế nào trong những mùa đông không có em bên cạnh không? Anh đã nhớ em nhường nào!
–    Em không muốn anh khó xử với gia đình. Em đã ra đi, em tưởng thời gian và không gian sẽ khiến tình yêu trong em ngủ yên nhưng… càng xa anh em lại càng thấy bầu khí quyển của mình ngột ngạt, thu hẹp lại và không thể thở được. Em tưởng mình mạnh mẽ trở về có thể đối diện với anh như chưa từng quen nhưng em lại đi nhặt lại những kỷ niệm của chúng ta… Giờ em phải làm sao?
–    Dù em có đi đến đâu anh cũng sẽ chờ em trở về. Khi tình yêu trong chúng ta không nguội tắt thì thời gian và mọi thứ khác chỉ là khiến nó mạnh mẽ hơn thôi. Giờ anh sẽ nắm chặt tay em không buông nữa.
–    Nhưng…
–     Hãy tin anh. Giờ nhiệm vụ của em là hãy bên anh, anh sẽ bảo vệ em.
Cô nhìn anh, nước mắt nhạt nhòa. Cô không muốn hạnh phúc lại vuột mất, không muốn mình là kẻ mãi chạy trốn tình yêu nữa. Cô sẽ để lại sau lưng tất cả khổ đau mà cô đã chịu để xây đắp tình yêu cùng anh. Thời gian giúp cô hiểu cô cần anh hơn bao giờ hết. Giờ có anh nắm đôi tay cô, cô sẽ không cô đơn bước đi một mình nữa, anh sẽ là ngôi sao chỉ đường cho cô. Họ cùng nhau bước lên chiếc xe số phận để đi đến miền đất mới – miền đất  – nơi chỉ có của hạnh phúc- nơi mà tình yêu và không bao giờ bị chia cắt.

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *