Bài nổi bật

Biển Mặn – Dương Giao Linh

RadioVn.Com – Chuyến này về nhất định anh sẽ thu xếp thời gian gặp Thủy. Anh sẽ cùng Thủy dạo bãi biển, ngắm hoàng hôn trên biển. Biển quê anh không xanh và trong như trên bán đảo nơi anh công tác.
Những ngày tàu ra khơi anh cứ nheo mắt nhìn nơi tít tắp trời và biển gặp nhau. Màu trời những ngày nắng trong cũng chỉ xanh như màu biển là cùng. Một màu xanh thăm thẳm. Có những ngày biển lặng mặt biển gợn sóng nhấp nhô lên xuống. Nắng lấp lánh trên những dải sóng uốn lượn như những chuỗi vòng bằng ngọc. Anh đã ao ước bao lần được đưa Thủy ra với biển nơi anh công tác. Thủy thì thầm trên vai anh rằng Thủy yêu biển và yêu anh. Mắt Thủy ẩn chứa một nỗi buồn diệu vợi khi nhìn về phía biển. Thủy bảo biển đã mang anh xa Thủy. Anh yêu biển nhiều hơn yêu Thủy. Anh không biết nói với Thủy thế nào. Lặng yên. Chỉ có hơi thở nóng sực và tiếng trái tim thức thổn trong lồng ngực như những con sóng trào.
Nếu không vào quân ngũ chắc giờ này anh đã có một gia đình hạnh phúc, với những đứa con ngoan và người vợ hiền đảm đang là Thủy. Cuộc sống bình yên và hạnh phúc như bao người. Sáng đi làm, chiều về đón con, tối cả nhà sum vầy. Thi thoảng cả gia đình đi nghỉ mát hay đi chơi xa ở đâu đó. Anh sẽ được ngồi bên Thủy, bên gốc bưởi nở hoa thơm như mùi tóc Thủy. Ý nghĩ ấy khiến anh cười mình. Nếu không là lính biển chắc gì anh còn là anh nữa. Và chắc gì Thủy yêu anh. Những nhịp đập trái tim êm dịu. Biển đêm nuốt những con sóng ngầm cồn cào, thao thức…
Biển Mặn – Dương Giao Linh ( Ảnh Minh Họa )
*
Lâu rồi anh cũng quên đi thói quen nhắn tin chúc Thủy ngày mới vui vẻ và tối ngủ ngon, quên hát cho Thủy nghe qua điện thoại vào tối kỷ niệm ngày sinh của Thủy. Nếu đem trái tim ra sẻ nửa anh cũng không biết mình sẽ dành cho Thủy bao nhiêu. Nhưng anh yêu Thủy. Tình yêu của lính thầm lặng. Cũng bởi không biết bày tỏ thế nào cho lãng mạn, cho nhẹ nhàng. Và cũng bởi chẳng có thời gian dành cho người yêu. Lâu dần thành quen. Chỉ biết là trái tim rất nhớ, rất thương, rất yêu. Vậy thôi.
Những chuyến tàu ra khơi anh chỉ còn biết trái tim mình là quê hương và đôi mắt mình là đảo, là biển. Biển chưa yên ả. Những con sóng vẫn đang trào lên mạnh mẽ. Khơi xa đồng đội anh vẫn thức cùng tiếng sóng. Thức cùng những di chuyển thầm lặng và nhẹ nhàng nhất của vật thể lạ đang ngang nhiên nằm giữa vùng biển Tổ quốc. Tổ quốc! Anh đã dâng cả trái tim mình cho đảo, cho biển. Trái tim anh gửi vào lớp lớp sóng kia. Yêu và giận.
Đêm. Đêm trên biển bao la. Gió lộng thổi những luồng mát lạnh. Mấy anh em kéo lên boong tàu ôm đàn ghi ta ngồi hát. Lời hát của cậu chiến sĩ trẻ nghe hào sảng và trong trẻo. Trái tim lính bao giờ cũng thế. Đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong quân ngũ. Thủy ơi! Nơi quê nhà em có biết không? Anh đang gọi tên em giữa cồn cào tiếng sóng… Anh đã buông tay bởi không thể níu kéo và càng không nên níu kéo. Thủy cần một người chồng luôn bên Thủy, đón Thủy giữa cơn mưa ào bất chợt, cùng Thủy dạo trên bãi biển khi chiều xuống. Bên Thủy khi gió mùa về… Bão đang nổi nơi anh, nơi những đồng đội của anh từng ngày từng giờ chăm lo, tăng gia cải tạo từng thước đất để biến đảo thật sự là nhà với những vườn rau xanh, những hàng cây tỏa bóng mát. Ước mơ nối những mét đất trên đảo không còn xa đất liền. Những lớp sóng kia đang cồn cào trong lòng biển. Lòng tham không cho lòng biển yên. Từng mét đất này đã đổi bằng mồ hôi, xương máu. Không thể mất! Tàu anh lại rẽ sóng ra khơi… Ra khơi…
*
Anh có một tháng về nhận tàu để chuẩn bị làm nhiệm vụ đối đầu với những bóng đen đang dật dờ quanh vùng đảo thiêng liêng. Một tháng. Khoảng thời gian ấy anh sẽ được gần gia đình, gần Thủy. Nhưng biết đâu Thủy không còn muốn gặp anh nữa? Anh đã chối từ Thủy trước ngày cưới chỉ vẻn vẹn một tháng. Đám cưới mà Thủy đã mong đợi và chuẩn bị, chỉ chờ ngày anh về.
Quên anh đi. Quên đi… Đầu dây bên kia lặng thinh… Tiếng xạc xào rất khẽ… Hình như Thủy đang ngồi dưới gốc bưởi trước nhà. Anh chờ đợi, trái tim như muốn nổ tung. Đầu cũng như muốn bung ra… Dáng Thủy nhỏ nhắn và mềm mại. Đôi vai mỏng gầy run lên khe khẽ. Giọng Thủy lạc hẳn đi. Vâng, được rồi… Hai từ sau cùng … “được rồi” cứ âm âm trong đầu anh. Nó vừa như tiếng hét lại vừa như uất nghẹn. Nằm tựa đầu vào lan can nghe sóng vỗ dồn bên mạn tàu.
Anh không gọi được cho Thủy nữa kể từ cái đêm anh quyết định hủy đám cưới. Nơi ấy sóng đang dữ dội. Lòng người cũng đang dữ dội. Biết khi nào biển lặng… Những chiếc tàu cá của những ngư dân da sạm nắng, mắt đăm về phía trước. Những đôi mắt đỏ ngầu, những mái đầu tóc cứng như cước. Anh nhớ tới đôi mắt và mái đầu cha ngày trước. Những người con sinh ra và lớn lên trên vùng biển giọng nói và hơi thở cũng mặn và nồng như biển. Bên những con người ấy anh có cảm giác như được cùng cha làm chung một nhiệm vụ. Nhiệm vụ thiêng liêng… Bảo vệ biển.
Nơi Thủy sẽ bình yên, sóng không thể gào tới. Đêm bình yên ru Thủy ngủ. Gió vẫn hát rì rào trên những tán lá xanh non. Anh nhắm mắt lại nghĩ tới ngày về. Một tháng là ba mươi ngày. Ba mươi ngày chờ tàu xong anh sẽ đi… Anh muốn gặp Thủy. Rất có thể là anh vẫn chỉ lặng im nhìn đôi mắt xa xôi của Thủy. Nhưng anh phải gặp Thủy. Thủy đã chờ anh chừng ấy năm. Đã cùng anh chia sẻ biết bao điều. Đã gạt đi biết bao cơ hội được làm vợ, làm mẹ trong một gia đình hạnh phúc để chờ đợi anh. Đã từ chối biết bao lời mời vào mỗi tối để chỉ hát cho anh nghe, kể chuyện nhà cho anh qua điện thoại. Thủy đã mong mỏi ngày cưới biết bao nhiêu. Anh lớn lên nhờ biển và đi theo tiếng sóng biển quê hương. Anh không có lựa chọn nào khác! Giờ đây, ở đâu có tiếng sóng thì tàu anh tới đó. Biển đã lấy trọn tình yêu anh, anh không muốn Thuỷ có một người chồng mà suốt cả đời cứ đằng đẵng xa nhau…
*
Trời tháng năm đổ lửa. Những đóa bằng lăng tím mỏng đu mình trong nắng. Phượng kết chùm dày trên những cành cây xù xì. Màu hoa đỏ! Anh chợt nhớ đến những kỷ niệm ngày nào dưới mái trường thân yêu. Dãy núi đá hai bên đường khoe mình trong nắng. Thành phố được bao bọc bởi những ngọn núi đá xếp hàng. Vịnh Hạ Long đẹp nổi tiếng cũng nhờ những phiến đá. Thành phố đang hoà mình cùng với cuộc sống mới. Cầu Bãi Cháy hiên ngang, rực rỡ mỗi đêm về.
Quê anh giờ khác xưa nhiều lắm. Dòng sông Chanh hiền hòa nối hai đầu thị xã nhỏ bé và bình yên. Anh nhớ tiếng chuông nhà thờ lần nghỉ phép năm ngoái. Nhớ đêm pháo hoa rực trời. Nụ cười Thủy bừng sáng giữa khoảnh khắc thiêng liêng. Đó là lần đầu tiên anh được cùng Thủy xem pháo hoa đêm giao thừa. Anh đặt tay lên vồng ngực. Qua lần áo quân phục trắng của một chiến sĩ hải quân là từng nhịp đập nhẹ nhàng. Một khoảnh khắc hiếm hoi của đời anh trong từng nhịp chậm rãi, bình yên… Anh mở cửa kính hít đầy lồng ngực hương hoa dâu da bên đường. Mùi hương nhẹ mà thanh khiết.
Mẹ đón anh với vòng chặt ních. Anh cúi xuống chạm vào bờ vai mẹ, muốn nhắm mắt vài phút nghe tiếng rộn rã trái tim mình. Mẹ cười xô những nếp nhăn trên khóe mắt. Ánh mắt rạng ngời như thấu từng giờ phút anh đã phải trải qua trên biển. Mẹ bảo đêm nào mẹ cũng nghe đài. Nghe tin về tình hình biển Đông. Mẹ nhớ cả số hiệu con tàu.
Anh đón cốc nước vối từ tay mẹ. Hôm trước các chị bên hội phụ nữ xã sang tặng quà cho mẹ, bảo động viên các gia đình có người thân đang làm nhiệm vụ ngoài Trường Sa, Hoàng Sa. Mẹ không nhận. Đó là nghĩa vụ của con mẹ. Nghĩa vụ của mỗi người con đối với Tổ quốc. Mà nghĩa vụ thì không cần nhận quà. Anh cười. Sao mà mẹ triết lý thế. Thế các chị có cười mẹ không? Có mời mẹ đi nói chuyện về biển đảo không? Mẹ không biết nói chuyện về biển đảo, mẹ chỉ biết nói chuyện về con trai mẹ. Anh cười… Mẹ luôn tự hào về anh, là điểm tựa vững chắc cho anh bám theo những con sóng.
Anh bước ra thềm. Đêm hè trăng sao như bao lấy người. Gió từ ngoài sông thổi vào mát rượi. Hương thiên lý ngoài cổng nhà thoang thoảng. Anh bấm máy gọi cho Thủy. Vẫn là những tiếng tút dài… Nhắn tin cho Thủy… “Hôm nay anh về nhà. Anh nhận công tác ngoài này một tháng. Nếu có thể được gặp em…”
Chuông điện thoại rung lên khi anh đang gối tay thiu ngủ. Mình gặp nhau. Em muốn gặp anh lần cuối… Tiếng Thủy nhẹ nhàng mà dứt khoát, rõ đến từng từ. Anh cũng muốn gặp em.
Biển Mặn – Dương Giao Linh
*
Mẹ sắp đủ thứ quà: nem chua, dưa lê, bánh do… những món quà đặc trưng của vùng đảo quê anh, dặn mang theo làm quà cho anh em cùng tàu. Anh cười. Làm nghĩa vụ không cần quà đâu mẹ. Nhưng đây là quà quê của mẹ làm được, không phải mua. Vậy quà các chị tặng mẹ mà là quà nhà trồng được thì mẹ cứ nhận, đó là tấm lòng các chị ấy với mẹ. Mẹ xua tay. Làm nghĩa vụ với Tổ quốc thì không nhận quà.
Anh em cùng tàu đón anh tay bắt mặt mừng. Lâu rồi mới được về với đất liền mà lại là về một thành phố đẹp lộng lẫy như Hạ Long thì ai chẳng thích. Có người đùa bảo thích thì thích thật nhưng tớ vẫn thích được về với vợ con ở quê nhà hơn. Mấy anh hòa theo: Thế thì ai chẳng thích. Tiếng cười giòn vang. Quà mẹ gửi anh em ai cũng quý. Thuyền trưởng gửi lời cảm ơn mẹ.
Cậu chiến sĩ trẻ bảo, ở một tháng chắc em không chiụ nổi. Nhớ biển lắm các anh ạ. Không khí trầm xuống. Thuyền trưởng Tùng đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi dài rồi nhẹ nhàng nhả luồng khói phất phơ. Tháng nữa tàu xong anh em mình lại được ra với biển. “Ngày trước ta chỉ có đêm và rừng. Ngày nay ta có ngày, có trời, có biển. Bờ biển ta dài, tươi đẹp, ta phải biết giữ gìn lấy nó”.
Những thông tin ngoài biển Đông luôn được mọi người chia sẻ với nhau trong những cuộc họp giao ban, những buổi sinh hoạt. Anh mở cửa sổ. Gió từ ngoài thổi luồng mát rượi. Những tán lá xanh non phe phất qua ô cửa. Mùa hè có cơn gió mát như người đang khát được trao vào tay cốc nước mát. Một tháng là ba mươi ngày. Khoảng thời gian được sống trên quê hương mình. Anh phải trân trọng. Chủ nhật anh sẽ tới gặp Thủy. Rất có thể là anh lại chỉ lặng yên. Lặng yên nghe Thủy nói, nghe Thủy trách móc.
*
Thủy đạp xe quanh con đường nhỏ xíu như tấm khăn quàng cổ. Hai bên đường những lùm xoa xuyến chi rung rinh trong nắng. Loài hoa dại mang bao kỷ niệm của Thủy và anh. Xa lắm rồi cái thời tóc đỏ râu ngô, nắng cháy khét. Tóc rối phờ những chiều đồi lộng gió, tay xòe đan những sợi nắng heo may. Nhớ… Thủy sợ nhất là nỗi nhớ. Nỗi nhớ luôn khiến Thủy buồn và mất ngủ. Mất ngủ thì lại nằm nghĩ, nhiều chuyện kéo nhau đến không ngăn được. Nỗi nhớ anh đã bám riết lấy Thủy từ lâu lắm rồi, khiến trái tim Thủy như muốn nổ tung ra. Nhưng từ cái ngày anh nói “hãy quên anh đi”… Thủy đã chờ đợi anh. Đã yêu anh nhiều đến thế, đã dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho tương lai của anh và Thủy. Vậy mà anh nói nhẹ tênh thế thôi… Quên anh đi. Thủy khóc nhiều lắm. Nhiều đến nỗi bây giờ Thủy không thể khóc. Thủy ngồi trên vạt cỏ tay ngắt từng cánh hoa để gió thổi tung.
Mỗi khi nghe tin về biển Đông với những bão tố, bóng đen rình rập tim Thủy như thắt lại. Nếu có đôi cánh, chắc Thủy sẽ bay ra ngoài đó. Sẽ hét vào mặt anh. Rằng sao anh coi thường Thủy thế! Sao anh không chia sẻ nỗi buồn và niềm vui với Thủy. Anh không cần Thủy lúc khó khăn này sao? Chẳng lẽ anh không còn yêu Thủy? Thủy đã cố xóa đi những kỷ niệm của mối tình đẹp đẽ. Nhưng Thủy biết Thủy chưa xóa anh khỏi trái tim mình được. Trái tim mong manh của Thủy mỗi khi có ai chạm vào dù là một lời, một hình ảnh của chiếc áo lính hay một câu hát về người chiến sĩ hải quân cũng khiến trái tim Thủy run lên… Nhớ…
Thủy nhận được tin anh khi biển vẫn đang cồn cào dậy sóng. Anh nhận công tác ở đây một tháng. Anh muốn gặp Thủy. Gặp để làm gì nữa khi anh đã muốn Thủy quên anh đi… Nhưng cũng phải gặp để nói với anh rằng không có anh Thủy vẫn vui tươi thế. Nhất định Thủy sẽ cười thật tươi khi gặp anh. Gió tạt vào mắt Thủy cay xè… Gió lẫn mùi hương của hoa sen thanh mát thoa lên gương mặt trắng hồng của Thủy.
Thủy sẽ lấy chồng. Lấy một người đàn ông luôn bên Thủy. Đón Thủy ở cổng cơ quan khi cơn bão ào về bất chợt. Cùng Thủy đi dạo trên bãi biển vào mỗi chiều ngày nghỉ. Cùng Thủy ăn bữa cơm gia đình đầm ấm, ôm Thủy trong đêm gió mùa lạnh buốt… Cuộc sống với Thủy thế là hạnh phúc. Thủy chẳng cần gì hơn. Thủy sẽ dần quên anh thôi. Chẳng ai mang nỗi nhớ được suốt cả cuộc đời. Trái tim Thủy sẽ đau khi có ai chạm vào ký ức, chạm tới hình ảnh người lính? Thủy sẽ cất anh trong sâu thẳm trái tim mình. Mẹ sẽ không còn buồn khi nhìn Thủy vào ra, sớm tối chỉ có một mình. Nước mắt tan trên má. Con đường hút bóng mỏng gầy của Thủy sau rặng cây xanh ngắt.
*
Anh gấp gọn chăn gối. Gấp một bộ quần áo cho vào ba lô. Mai là chủ nhật. Chính trị viên Phong bảo, nhớ mẹ nhớ người yêu thì tranh thủ về đi. Có mỗi ba mươi ngày thôi đấy. Anh cười. Mình còn hạnh phúc hơn các anh em cùng tàu nhiều vì trước chuyến đi xa lại được về quê. Thuyền trưởng Tùng nheo mắt, về đúng một ngày. Nhớ mang quà của mẹ ra đấy.
Chuyến xe buýt về tận nhà nêm trật người, không có ai nhận ra anh. Anh chọn chỗ ngồi phía sau cùng. Hướng mắt nhìn ra ngoài, qua cửa kính một màu vàng suộm. Lúa bắt đầu chín rộ. Chỉ tuần sau là có thể gặt mang về được. Mải mê với những ý nghĩ mông lung. Gió lùa qua khe cửa mát dịu anh thiu thiu nhắm mắt… Anh tới gặp Thủy hay Thủy sẽ tới gặp anh? Anh sẽ nói với Thủy điều gì hay chỉ lặng yên?
Xe buýt dừng tại trạm kế tiếp mọi người chen nhau bước lên. Anh bị đánh thức bởi tiếng thì thầm của một chàng trai với một cô gái ngồi phía trên. Mái tóc dài buộc cao, đôi vai mỏng gầy ấy… Thủy! làm sao anh nhầm được. Thủy của anh. Hai năm rồi anh chỉ được nhìn Thủy qua những tấm ảnh, nghe giọng Thủy qua điện thoại. Và giờ Thủy chỉ cách anh một cánh tay. Thủy ơi… Anh đặt tay lên trái tim để ngăn một tiếng thảng thốt…
Trời đổ mưa bất chợt. Thủy hướng mắt nhìn ra ngoài trời qua ô cửa kính. Đôi mắt Thủy vẫn thế, buồn xa xôi… Đến điểm xuống chàng trai đi cùng đưa cho Thủy chiếc ô. Mưa ào vào tóc anh xối xả. Bàn chân trần của Thủy giẫm trên cỏ. Những lùm hoa xuyến chi ướt đẫm, cỏ dưới chân Thủy mềm mại, mát lành. Thủy ơi! Hai chúng mình cùng bước trên con đường này rồi đấy, điều anh mơ ước từ lâu. Bên em những ngày mưa. Em vẫn bảo em thích ra đường vào mỗi ngày mưa… Anh không thích mưa nhưng anh muốn được che bớt cơn mưa làm tóc em bết lại. Thủy ơi…! Cổ họng anh rát buốt và nghẹn đắng. Cơn mưa xối xả trên tóc, trên vai anh…
Mẹ xua tay. Mưa mùa hè khiếp lắm. Vào lau khô tóc, thay quần áo ngay. Sao mắt đỏ thế? Khóc hay cảm hả con? Mưa quá mẹ nhỉ. Anh thẫn thờ nhìn nước nhỏ từng giọt xuống mái hiên. Mưa bắt đầu tạnh hẳn. Tự nhiên anh muốn trở lại đơn vị. Muốn chạy đi ngay lúc này. Gặp để làm gì nữa…Thủy đã có người khác rồi. Một nỗi buồn da diết đang lên xâm chiếm tâm hồn anh. Anh đã chối từ, anh đã chủ động và chuẩn bị chịu đựng hoàn cảnh này mà sao lòng anh vẫn mênh mông một nỗi buồn!
*
Thủy lau khô mái tóc bị dính nước mưa ướt đẫm. Mưa mùa hè bất chợt thế! Ngày chủ nhật hôm nay Thủy và các bạn đã tham gia một diễn đàn về biển Đông. Một diễn đàn vô cùng ý nghĩa vào lúc này. Nó làm cho các bạn trẻ và Thủy hiểu hơn về tình hình đang diễn ra, Công ước về Luật biển, đặc quyền kinh tế và lãnh hải… thứ mà Thủy rất mơ hồ. Mơ hồ như nhiệm vụ của anh. Vậy nên Thủy không thể sẻ chia cùng anh? Biển Đông đang dậy sóng ai cũng biết còn lòng Thủy đang dậy sóng thì chỉ có mình Thủy biết. Trái tim và đầu óc Thủy lại hướng về phía anh. Sao anh không nói cho Thủy hiểu nhiệm vụ và trọng trách lớn lao anh đối mặt để Thủy chia sẻ cùng anh? Phải nói cho anh hiểu Thủy muốn được chia sẻ cùng anh. Muốn được cùng anh nhìn ra phía biển. Thủy không cho anh dời xa Thủy. Biết đâu… biển sẽ lấy anh mãi mãi…
Chiếc váy màu xanh nhạt. Thêm chút son phớt hồng. Đó là món quà sinh nhật anh mua gửi ra cho Thủy từ ngày mới yêu. Chắc là anh còn nhớ. Chỉ cần nhìn chiếc váy này thôi chắc anh hiểu rằng Thủy vẫn chưa quên anh…
*
Anh nằm mê man, người nóng sực. Mẹ thoa dầu khắp người, đắp lên trán anh chiếc khăn mặt… Mắt mẹ nheo lại, xô những nếp nhăn ép giọt nước nhòe mi. Anh tỉnh dậy thì mắt mẹ đã khô. Tay mẹ phe phẩy quạt nan, nâng anh dậy, giục ăn hết bát cháo. Mẹ nhìn thấy cái Thủy ngoài cổng ngõ nhưng chân mẹ không bước ra mở cổng được. Chờ đợi là cái khổ nhất của người đàn bà. Thủy nó ngoan ngoãn, xinh đẹp, mẹ cũng ao ước có đứa con dâu như nó.
Lá che đôi mắt ngầu đỏ dưới đôi lông mày đen ánh. Mưa nhỏ từng giọt rất khẽ, từng giọt tan trên những viên sỏi…
Anh trở lại đơn vị ngay ngày hôm sau. Bạn bè không ai hỏi về ngày chủ nhật của anh. Thời gian cuốn anh vào những câu chuyện lính, những máy móc và thông tin về biển. Biển đang dậy sóng. Thủy sẽ mãi trong trái tim anh thôi. Nơi bình yên và dịu dàng nhất, như cơn mưa buổi sớm mùa hè mát lạnh. Ngày mai giữa biển khơi ngàn trùng sóng cả, mắt anh sẽ chỉ nhìn một hướng. Những ký ức ngày hôm qua sẽ tan vào với biển. Mặn môi..
Biển Mặn – Dương Giao Linh
*
Trời về chiều trên triền đê lặng ngắt. Thủy chạy trốn những lời mời cho một buổi chiều lãng mạn và yên tĩnh nơi góc phố. Chạy trốn những câu hỏi như tra khảo của người con trai đang theo đuổi Thủy rằng sao mắt em mọng đỏ. Thủy không muốn giải thích và càng không thể giải thích. Chính Thủy cũng muốn quên. Quên đi để có một cuộc sống bình yên và hạnh phúc, bên người chồng yêu thương và những đứa con ngoan. Vậy mà mắt Thủy cay xè, môi đắng ngắt. Thủy muốn chạy ào tới biển, khóc thật to. Biển mang trái tim anh đi…
*
Ngày mai tàu đi, sẽ phải xa thành phố biển xinh đẹp nơi quê nhà, xa mẹ chẳng biết khi nào lại về. Mẹ có buồn không? Sao mà buồn. Mẹ ở đây có xóm, có làng. Con ngoài đó có đồng đội anh em. Hai mẹ con mình cùng vui. Anh nắm chặt tay mẹ. Bàn tay gầy nhăn nheo, vụng về đơm cúc áo. Mai mẹ gói lọ sấu ngâm, mang theo xuống tàu mà uống. Không mang được đâu mẹ ạ. Sóng to lắm lại vỡ mất lọ của mẹ. Làm nhiệm vụ không cần quà. Mẹ xua tay. Để mai mẹ bọc cẩn thận, sóng to mấy cũng không vỡ được. Khi nào về mang lọ về cho mẹ, mùa sau mẹ lại ngâm… Anh ngả đầu vào lưng mẹ cười. Thương các anh em lần ra khơi lần này không được về quê với mẹ.
Thủy ngoài cổng nhà. Bàn chân vẫn bẽn lẽn thế, như ngày đầu anh đưa Thủy về chào mẹ. Mẹ quen cả bước chân Thủy, mẹ cười đôi mắt rưng rưng. Thủy đến rồi. Phải nói với Thủy thôi. Nói gì đây? Đôi mắt Thủy buồn xa xôi trong màn đêm huyền ảo. Anh đặt tay lên ngực nghe trái tim đập những nhịp đập rộn rã. Trái tim nóng bỏng trong lồng ngực. Thủy ơi! Anh im lặng nghe trái tim rung lên… Tiếng dế reng reng dưới cỏ đầm sương. Đôi vai Thủy dưới ánh trăng mỏng mảnh, lạnh ngắt. Anh ôm Thủy trong vòng tay siết chặt. Trăng trôi trên những ngọn cây đen thẫm. Ánh trăng màu vàng rực, lấp lánh. Tóc Thủy chạm vào gương mặt anh. Hương biển mặn nồng phảng phất. Em yêu biển và em yêu anh… Chờ anh…
Bình minh lên đỏ rực trên vòm lá. Gió từ ngoài vịnh thổi vào mát rượi. Tay anh nắm chặt tay Thuỷ đặt lên lồng ngực… Biển Tổ quốc sẽ bình yên! Con tàu rẽ sóng ra khơi…
Máu, mồ hôi đồng đội
Lặn xuống
Nước mắt mẹ
Nước mắt em
Tan vào…
Biển mặn.
Làm sao anh có thể quên được em, được bãi bờ thân thuộc này…
Tác giả: Dương Giao Linh – Thực hiện: Hùng Sơn

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *