Bài nổi bật

Ngày mai nắng lên anh sẽ về

( Blog radio online ) – Ở đâu đó chúng ta đã nghe câu nói quen thuộc: “Phải đi qua những ngày mưa mới yêu thêm những ngày nắng”. Cũng như, phải trải qua những sóng gió của cuộc đời ta mới thấy quý lắm những giây phút hạnh phúc, bình yên. Cuộc sống này cũng như thời tiết vậy, có nắng, có mưa và có cả những ngày giông tố. Nhưng ta vẫn tin rằng: “Sau cơn mưa trời lại sáng”, nắng lại về sưởi ấm trái tim. Nắng luôn tượng trưng cho những gì tươi sáng, ấm áp và hạnh phúc đang chờ đợi ta ở phía trước. Blog radio tuần này xin mời các bạn hãy lắng nghe những dòng cảm xúc, tâm sự, những câu chuyện được lấy cảm hứng từ nắng yêu thương. Đây cũng là những bài viết tham dự cuộc thi “Hãy yêu khi còn có thể” đã diễn ra 15/7 đên 31/8 trên blogviet

Cái nắng mùa hè bỏng rát, oi nồng đến bức bối và đôi khi có phần nghiệt ngã chúng ta đã trải qua, trải qua như một lẽ thường của sự luân chuyển về tiết khí trong trời đất này.

Giờ đây, trời vẫn nắng nhưng có lẽ cái nắng đã giảm đi cái “hưng phấn” của nó để đón đợi một điều gì nhẹ nhàng hơn và có phần tinh khôi hơn. Hình như trời đang phấp phỏng chờ gió thì phải. Gió sẽ khiến tâm hồn chúng ta trở nên thoáng đãng và khoáng đạt hơn. Gió cuốn bốc những điều u ẩn cứ neo chặt trong tâm hồn con người bấy lâu. Gió phả vào hồn ta những cảm thức mới về con người, đời sống và trời đất rộng dài.

Anh đừng thở dài làm chi. Thở dài sẽ khiến trời phẫn nộ vì trời còn bao việc để làm. Cuộc sống sẽ vẫn là cuộc sống mà thôi có niềm vui, có sự toan tính, có nỗi bực dọc, có nỗi buồn vương vấn trong tim. Chúng ta phải chấp nhận nó, chấp nhận như một quy luật và điều quan trọng ở đây là chúng ta hiểu về nó và biết cách để khỏa lấp, biết cách để cân bằng.

Tải về

Trời vẫn còn có nắng mà anh. Cái nắng khiến hồn ta thanh sạch. Cái nắng khiến ta hiểu rằng chúng ta còn quá nhiều cơ hội để sống và thực hiện những gì chúng ta muốn.

Ai cũng vất vả và có những mệt mỏi của riêng mình. Có người vất vả trước, mệt mỏi trước, có người lại vất vả sau, mệt mỏi sau. Chúng ta không thể chọn lựa, có điều chúng ta có thể kiềm tỏa và điều tiết nó để sự mệt mỏi kia tan vào với gió, chìm vào trong mưa và chỉ còn lại những phấn hứng trong hồn, những phấn hứng thanh sạch và say mê.

Vì sao em vẫn thích nhìn những khoảng không xanh ngăn ngắt, khoảng không trước nhà, khoảng không trước cửa kính ô tô hay khoảng không khi một mình đi trên đường vắng vì rằng nó khiến em thấy mình cần phải nghĩ rộng hơn, sống tin tưởng hơn.

Nghe mấy bản hòa tấu thấy đầu óc trở nên sâu sắc lạ.

Nghe bố nói chuyện thấy trí tuệ của mình cần phải trau dồi hơn nhiều.

Nắng vẫn luôn đón đợi chúng ta anh ạ.

Sự đón đợi có thể hơi ngập ngừng một chút nhưng nó vẫn tồn tại và chúng ta cần phải đi tìm nó, đi tìm những khoảng trời của ánh sáng và đam mê.

blog radio gửi từ bạn đọc Thuy Vinh

ngày mai nắng lên anh sẽ về..!
• Truyện ngắn: Ngày mai nắng lên anh sẽ về

Trái tim con người ta thường yêu trước khi lí trí kịp nhận thấy. Để rồi, một sớm mai thức giấc, khi lí trí kịp nhận ra, thì con tim đã yêu quá nhiều.

Nhặt cây chì kẻ trên bàn trang điểm, cô kẻ từng nét thuần thục lên đôi mày thanh tú. Khẽ lấy thỏi son, cô cẩn thận làm cho sắc môi nhợt nhạt tan đi, chỉ còn lại ánh hồng tươi tắn.

An lặng ngắm chính mình trong tấm kiếng sáng choang: gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt tròn to, môi mềm chúm chím… Quay sang lấy chiếc khăn voan cài lên mái tóc, An kéo môi tạo nên nụ cười đẹp nhất có thể.

Phải, hôm nay cô chỉ có thể cười, vì hôm nay là ngày cưới của cô và anh.

Quá khứ từ một chiều thênh thang gió…

Cô bước đi trên con phố mùa thu. Gió se se, không quá lạnh nhưng cũng đủ để An phải so vai. Lá vàng trải thảm dày cộm, kéo dài suốt cả con phố. Đôi cao gót giẫm lên lớp lá khô, tạo nên âm thanh giòn tan. Bước chân An vô định đi về phía trước, bỏ lại sau lưng vạt nắng cuối chiều, bỏ lại hết những nhập nhằng của cuộc tình đã qua, bỏ lại cả những niềm đau miên man không hồi kết. Có những khi một mình bước đi như thế này, An mới biết đã lâu lắm rồi, cô không có những giây phút cô đơn đến đắng lòng như vậy. Thói quen là một điều cực kì đáng sợ, và điều đáng sợ hơn cả là chính mình đã sa vào thói quen ấy.

Cả một buổi chiều lang thang khiến đôi chân An mỏi nhừ. Dừng chân nơi shop coffee quen thuộc, An chần chừ hồi lâu mới bước vào. Theo thói quen, cô đi về phía khung cửa sổ nơi có giàn hoa tigôn nhưng rồi bất chợt khựng lại, không phải vì nơi ấy đã có người ngồi mà vì một lẽ, chẳng phải hôm nay cô đang học cách từ bỏ thói quen hay sao? Nhếch môi cười nhạt nhẽo, An chọn một chiếc bàn gần đấy, thản nhiên ngồi xuống.

– Xin hỏi, cô dùng gì? – Người phục vụ mỉm cười nhìn An

– Một cappucino nhiều sữa và…. – Tay lật menu của cô dừng lại, ngây ngốc hồi lâu rồi bật cười. Lại thế nữa rồi. – Cho tôi một đen không đường.

Cô bé phục vụ khó hiểu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

An mỉm cười tự giễu. Đã hứa là sẽ tập quên mà vẫn cứ nhớ để rồi lúc này sống mũi lại bất giác cay xè. Cô ngước mắt lên, cố nén dòng nước mặt chực trào ra.

Trời đổ mưa. Từng đường mưa xiên xiên đáp lên mái nhà, góp lại thành dòng, theo từng con rãnh mà rơi xuống nên đất, một vài hạt nước vương vấn đọng lại trên cánh hoa tigôn trắng muốt. Không gian như thế khiến An lại nhớ đến “Kiss the rain” chơi bằng ghita. An khép mắt, chỉ một hôm nay nữa thôi, cho phép cô được nhớ…
Chàng trai mặc quân phục với chiếc guitar màu bạc

An thở dài mở mắt, vô tình chạm phải ánh mắt của người ngồi ngay chiếc bàn quen thuộc của cô. Đôi mắt người ấy nhìn cô chằm chằm, không có ý định né tránh. Lúc này An mới chú ý tới anh ta. Một chàng trai trẻ mặc quân phục, và bên cạnh anh ta là một chiếc đàn ghita màu bạc. Hai người cứ như thế nhìn nhau, lâu thật lâu, tựa hồ như thời gian đang dừng lại.

Thật ra, anh đã chú ý tới cô từ khi cô vừa bước vào nơi này, với vẻ mặt lạnh lẽo, cao ngạo nhưng đôi mắt ngập tràn những đớn đau và tổn thương. Anh chú ý thấy cô bước về phía chiếc bàn nhỏ mình đang ngồi nhưng rồi bất chợt khựng lại, thấy cô chọn đồ uống như một thói quen nhưng bất chợt lại đổi vào phút chót, thấy cô thẩn thờ nhìn cơn mưa ngoài kia với ánh mắt long lanh nước.

Giữa một nơi đông người, cô lạc lõng và bé nhỏ đến đáng thương. Ánh mắt An rời khỏi ánh nhìn khiến cô lúng túng ấy, cúi xuống đưa tay khuấy khuấy cốc coffee tỏa hơi nóng nghi ngút. Trong lúc lơ đãng, cô lại chú ý đến cây ghita bên cạnh anh ta. Người ấy, cũng từng có một cây ghita như thế, cũng từng hứa rằng, tiếng ghita ấy cũng chỉ dành riêng cho mỗi cô thôi. Vậy mà… Là do tình yêu của cô không đủ lớn hay do chính anh ta không thể nào vượt qua được cái bóng của quá khứ hay vốn dĩ bao lâu nay cô vẫn chỉ là người thế thân?

Ngày mai nắng lên anh sẽ về ( blog radio 305 )

Rốt cục, nước mắt cũng đã tuôn rơi. Vị đắng của coffee chỉ khiến cổ họng cô thêm nghẹn đi chứ không hề dễ chịu như cô tưởng.

– Hôm nay, tôi có thể là nhạc công miễn phí cho cô chứ?

An giật mình, chiếc thìa trên tay suýt nữa rơi xuống. Cô ngẩng lên nhìn người đàn ông vừa đưa ra lời đề nghị lạ lùng ấy.

– Tại sao?

Anh không trả lời mà chỉ nhìn sâu vào mắt cô, tựa hồ như muốn xuyên qua đôi mắt kia để chạm thấu đến những nỗi đau đã hóa thành dòng trong tâm hồn cô.

An ngẩn người. Đây là tình huống gì? Người đàn ông lạ lẫm này, thực sự anh ta muốn gì?

– Kiss the rain? Liệu anh có thể không? – An nhàn nhạt nói. Nếu đó là điều anh ta muốn, cô sẽ không ngần ngại. Vả lại, cô có mất mát gì đâu.

Những ngón tay sạm đen cùng một vài nốt chai sần nhẹ nhàng khảy lên dây đàn. Đôi tay cứng nhắc là thế, vậy mà từng nốt nhạc thoát ra, vẫn mang lại cho người nghe nét quyến rũ riêng biệt. An dừng lại việc khuấy cốc coffee, mải miết lạc vào những âm thanh ấy. Dường như nơi sâu thẳm của tâm hồn đã bị chạm vào và bóc trần, An bật khóc, từng giọt nước mắt lăn dài mệt mỏi. Tiếng đàn đột ngột ngưng hẳn…

– Tôi không muốn tiếng đàn của tôi mang đến nước mắt cho người khác. – Anh trầm giọng, nhìn thẳng vào đôi mắt đang cố tình né tránh của An.

Nhập nhằng những cảm xúc không tên

An không trả lời, cũng không nhìn lại anh ta, đưa tay gạt nước mắt rồi đi thẳng. Trời chỉ còn vài giọt mưa lâm thâm nhưng vẫn đủ khiến mái đầu nhỏ của cô ướt đẫm. Có tiếng bước chân theo sau, An bất chợt dừng lại…

– Đừng đi theo tôi nữa được không?

Anh ta tiến tới, nét cười trên môi càng rõ ràng. Bàn tay anh xòe rộng, An ngỡ ngàng, trên tay anh là di dộng của cô, mà lúc này màn hình đang nhấp nháy cuộc gọi đến. Nhìn cái tên trên màn hình, An không khỏi thở dài. Không chút do dự, An nhấn phím đỏ trên màn hình. Nhưng dường như người kia rất kiên nhẫn, điện thoại tiếp tục reo. An tức giận tháo pin ra, quẳng điện thoại vào túi sách.

– Trốn tránh không phải là cách. – Anh không nhanh không chậm nói.

Người đàn ông này! An cảm thấy nỗi tức giận đang len lỏi trong tâm trí. Dựa vào đâu mà anh ta có thể xen vào chuyện của cô như thế?

– Không cần quan tâm tới tôi. – An bất mãn xoay đi. Ngày hôm nay quá dài, cô cũng đã quá mệt mỏi để tranh cãi những điều vô lý như thế.

– Mưa đang lớn dần, đừng dầm mưa! – Anh kiệm lời hết mức có thể, nắm lấy bàn tay xương xương lạnh lẽo của cô kéo vài mái hiên gần đó.

– Này, anh chàng mặc quân phục, nếu anh thực sự rãnh rỗi như thế, có thể đi uống cho say với tôi không? – An táo bạo đưa ra lời đề nghị, không màng để ý đến gương mặt không thể nào tin nổi của người bên cạnh. Hôm nay cô điên rồi, 25 năm sống trên cuộc đời này, lần đầu tiên cô khao khát được một lần điên cuồng.

– Cô không sợ tôi là một kẻ biến thái sao?

– Nếu biến thái thì đã biến trái từ đầu rồi.

Anh đi cùng cô thật, nhưng anh không uống, chỉ nhìn cô uống ừng ực từng ngụm bia như uống nước lã. Rồi say, gương mặt nhỏ nhắn của An đỏ hồng lên, áp chai bia vào mặt mình, mỉm cười dễ chịu trước nhiệt độ lành lạnh của chai thủy tinh.

– Anh biết không? – An lảm nhảm – Anh ta là kẻ khốn nạn, rất rất khốn nạn…

An không biết hôm ấy mình đã nói những gì, chỉ biết rằng người con trai ấy không hề ngắt lời cô dẫu chỉ là một lần. Anh để cô mặc nhiên thổn thức, mặc nhiên xem anh là nơi trút bỏ nỗi lòng.

Cứ như thế, anh dần bước vào thế giới của cô, không phô trương, hào nhoáng, cứ lặng lẽ, từ từ mà bước đến. An cũng chẳng biết từ khi nào mình đã quen với sự có mặt của anh, quen với những cuộc điện thoại “dở hơi” khi đêm về, quen đợi chờ những ngày cuối tuần, quen với việc ngồi sau xe anh, vi vu trên những con phố.

Dòng cảm xúc ấy lặng lẽ tuôn trào, một lần nữa trở về, bất ngờ và đột ngột, không cho An một cơ hội nào để chối từ.

Ngày mai nắng lên anh sẽ về ( blog radio 305 )

Thế giới của anh…

Anh lặng lẽ bước vào thế giới của cô, khẽ khàng nắm lấy tay An, dẫn lối đến với thế giới của chính mình. Thế giới của anh, thế giới rộng lớn của lí tưởng, thế giới mộc mạc, bình dị nhưng mãnh liệt và đầy cháy bỏng. Cô choáng ngợp bởi tình yêu rộng lớn của anh, lẽ sống của anh. Để rồi trong lúc vô tình nhất, cô đã chạm vào một mảnh ghép tình yêu thật thật lớn mang tên cô.

An rụt rè bước lùi lại, con tim cô vẫn còn quá mong manh để đón nhận một tình yêu khác.

Anh bất ngờ ôm lấy An từ phía sau, tựa cằm lên vai cô.

– Đừng trốn tránh anh. Anh biết, như thế này là không công bằng với em. Nhưng… anh có thể đợi, chỉ cần em không đẩy anh ra xa là được.

An quay lại, mặt đối mặt cùng anh, đôi mắt rưng rưng.

– Nhưng như thế thật không công bằng với anh.

– Ai bảo anh yêu em làm chi. – Anh mỉm cười hiền, đặt lên trán An nụ hôn trấn an ấm áp.

An nắm lấy tay anh, cùng anh bước đi trong buổi chiều lộng gió. Cứ như thế này thôi, tạm thời cô muốn một mối quan hệ không thể gọi tên như thế này. Cô cần anh cho những ưu tư, anh cần cô cho những yêu thương ấm lòng, chỉ như thế là đủ.

Thu qua trong chớp mắt, đông lạnh tàn ùa về. Những ngày này, anh lại bận rộn với những đợt diễn tập. Cô vẫn đi đi, về về một mình như bao đông qua vẫn thế nhưng lần này lòng hốt nhiên ấm áp đến lạ, bởi cô biết, dẫu có muộn bao nhiêu, anh vẫn không để cô đơn côi trong những đêm lạnh. Những cuộc điện thoại khi đêm về với cô đã trở thành một thói quen thân thuộc.

Đêm, An giật mình tỉnh giấc bởi tiếng sét gầm vang bầu trời. Cô sợ hãi, cuộn sâu người vào chăn. Mưa đổ xuống như trút nước, đất trời vần vũ mây giông, một vài cành khô cạ vào mảng tường cũ tạo nên âm thanh rợn người trong đêm khuya.

“Cốc…cốc…cốc”

Tiếng gõ cửa rất khẽ, nhưng trong đêm khuya vẫn khiến tim An thắt lại vì sợ hãi.

– Là ai? – Giọng An không kiềm được run rẩy

– Anh đây An à! Đừng sợ!

Bước chân An khựng lại, cả người ngây ngốc. Anh? Tại sao anh lại ở đây, giờ này? Cô mở bung cánh cửa, sững sờ nhìn bộ quân phục đã ướt đẫm, nhìn những giọt nước rời khỏi tóc anh rơi xuống nền.

– Đừng sợ, anh ở đây mà! – Anh nhẹ lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mi cô.

An chạy đến, vươn đôi tay bé nhỏ ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào vai anh thổn thức. Đến tận giờ phút này, cô mới nhận ra thế giới quan của cô đã quá quen với hình ảnh, với nét cười, với giọng nói trầm ám ấy. Lần đầu tiên, An hiểu được cảm giác thế nào là không thể sống nếu thiếu một người.

– Anh à, mình kết hôn anh nhé!

Vòng tay đang ôm cô bỗng chốc cứng đờ.

– Em… nói thật? – Anh gần như thì thào với chính mình.

An gật đầu, gò má chợt ửng hồng. Trong lúc vô tình, cô đã cầu hôn anh mất rồi.

Anh ôm siết An vào lòng. Lồng ngực anh rạo rực cảm giác hạnh phúc nghẹn ngào.

– Anh yêu em! – Anh thì thào, hôn lên đôi môi hơi tái vì lạnh của cô. Lần đầu tiên, họ cảm thấy đông thật ra rất ấm áp.

Dòng thư để lại…

“An à, anh xin lỗi khi chỉ có thể để lại cho em dòng thư như thế này. Tha thứ khi anh không thể trực tiếp nói cùng em. Bởi anh sợ cảm giác không biết làm gì khi thấy em khóc.

Em sẽ hiểu cho anh chứ? Anh – một người lính trinh sát, một người con của nhân dân nên bên cạnh một tình yêu lớn dành cho em là tinh thần trách nhiệm với đất nước. Anh biết nhiệm vụ lần này sẽ rất nguy hiểm, nhưng cũng sẽ là nhiệm vụ cuối cùng của anh trước khi chuyển đến công tác ở một nơi bình an hơn, đó là nơi em, nơi sẽ có ngôi nhà nhỏ, sẽ có một người vợ hiền cùng với bé con xinh xắn của chúng ta.

Có khi anh đã từng nghĩ, có lẽ cả cuộc đời này, anh sẽ trụ mãi nơi mảnh đất địa đầu của Tổ quốc ấy, sống trọn cả cuộc đời mình cho đất nước. Nhưng đến khi gặp em, mọi điều trong anh bất chợt sụp đổ. Anh đột nhiên hiểu rằng, hóa ra trên thế giới này vẫn còn có người khiến anh bận lòng như thế. Em dịu dàng mà cứng rắn, kiêu hãnh nhưng đầy đau thương.
Anh cứ ngỡ mình sẽ phải đợi thật lâu mới có thể nhận được lời yêu từ em, vậy mà… Niềm hạnh phúc trong anh khi ấy như vỡ òa. Nắm lấy đôi tay lạnh gầy của em, anh biết rằng, con đường phía trước anh đi không chỉ có riêng bản thân mình.

An à, đừng khóc em nhé! Nếu chẳng may… À không, không có gì là nếu chẳng may cả, bằng mọi cách, anh sẽ trở về cùng em, trở về để nắm lấy tay em, quỳ dưới chân Chúa, nói nên lời thề nguyện trăm năm.
Đợi anh An nhé!

Ngày mai, nắng lên, anh sẽ về”

An gấp lại bức thư, mỉm cười mà không khóc. Cô tin anh, tin anh sẽ trở về cùng cô, niềm tin ấy với cô còn là hi vọng.

Hai gia đình tất bật chuẩn bị hôn lễ, nhưng trong lòng mỗi người vẫn tồn tại những nỗi lo riêng biệt. Tuy không nói nhưng ai cũng lo lắng cho An. Thế nhưng, trái với nỗi lo ấy, cô vẫn thản nhiên đợi chờ, dùng vẻ ngoài bình lặng để lấp đi cõi lòng dậy sóng.

Ngày mai, nắng lên, anh sẽ về, có phải vậy không anh?

Ngày mai nắng lên anh sẽ về ( blog radio 305 )

***

Thánh đường trang nghiêm, mọi điều chuẩn bị cho đám cưới đều đã sẵn sàng, duy chỉ thiếu mỗi chú rể…

Đã hơn nửa giờ trôi qua, An vẫn ngồi lặng yên trên băng ghế đợi chờ, mặc kệ cái nhìn cảm thông của mọi người xung quanh. Bao nhiêu ngày qua cô mạnh mẽ là thể, vậy mà hôm nay bất chợt thấy lòng mình yếu đuối đến lạ. Hốc mắt bỗng ẩm ướt, cánh mũi bất giác cay xè.

“Anh, thật sự sẽ không bỏ lại em chứ?”

Cô ngước mặt lên cao, cố nén dòng nước mắt muốn chực trào. Cô đã hứa, là sẽ không khóc…

Có tiếng bước chân dồn dập chạy tới, mọi người ngoái nhìn ra.

Một chàng trai mặc quân phục chạy đến, màu áo xanh bạc đi vì gió mưa. Anh gầy đi, đen hơn, nhưng nét cười trên môi vẫn nồng hậu và ấm áp như ngày nào. Anh nhìn An, vòng tay dang rộng…

An buông rơi bó hoa cưới trên tay, quẳng luôn đôi cao gót vướng víu, xách váy chạy nhanh về phía anh. Niềm tin cuối cùng cũng đã chiến thắng. Niềm tin khiến anh vượt qua khó khăn để trở về, niềm tin giúp cô đủ dũng khí để bước qua những tháng ngày đợi chờ không anh.

Đám cưới này hoàn toàn khác với đám cưới trong mơ mà từ thời thiếu nữ cô hằng mơ ước. Không vest đen, không giày da bóng loáng, không đầu tóc chải chuốt. Thế nhưng, giây phút này với cô, niềm hạnh phúc ấy thật vẹn tròn. Có anh, chỉ cần có anh thì thế giới này của cô đã đủ đầy lắm rồi.

Ngày mai nắng lên anh sẽ về ( blog radio 305 )

Anh đưa tay ôm lấy cô, nâng lên cao, xoay vòng. Nụ cười khanh khách như tiếng chuông ngân của cô hòa với với tiếng cười trầm thấp của anh tạo nên bản tình ca đẹp nhất, hay hơn bất cứ âm thanh du dương nào của piano.

Vẫn giữ tư thế ôm cô, anh nhìn sâu vào mắt cô. Họ mỉm cười nhìn nhau, thấp giọng thì thầm : “Ngày mai, nắng lên, anh sẽ về”.

Ngoài kia, trên đồng cỏ xanh mướt, nắng đã lên, giòn tan, vàng rượm như mẻ bánh vừa mới ra lò.

Blog Radio gửi từ Diên Vỹ

Các bạn thân mến. Không phải lúc nào tình yêu cũng luôn đẹp và yên bình. Đôi khi trải qua bão tố và thử thách lại giúp tình yêu bền chặt hơn. Và điều quan trọng là bạn hãy tin rằng: nắng vẫn luôn đợi ta phía cuối con đường. Blog Việt – Blog radio cầu chúc cho những ai đã từng vấp ngã trong tình yêu sẽ tìm thấy một nửa đúng nhất dành cho mình. Và những ai đang yêu, sẽ mãi hạnh phúc với tình yêu mà bạn đang có.
( Nguồn: blogviet.com.vn )

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *