Bài nổi bật

Sương – Nguyễn Thị Ngọc Hà

RadioVn.Com – Sương dừng chân trước bức tranh Hướng Dương trong bão tố. Bức tranh hòa quyện giằng co những gam màu sáng tối. Giằng co giữa khát vọng và u uất. Quỳ bên những cây Hướng Dương ngả nghiêng sắp đổ rạp, người thiếu nữ khỏa thân vươn đôi cánh tay đỡ bông hoa đang run rẩy, chao đảo trước giông gió và mây xám cuồn cuộn. Bức tranh đã tạo nên một cảm xúc mãnh liệt…
 
Nàng dim mắt thả hồn mình theo ý tưởng của tác giả, chợt mơ hồ có ai đó vừa gọi tên mình. Tiếng gọi như từ trong xa thẳm của bức tranh vọng ra.
–  Sương!
Thoát khỏi ảo giác, Sương ngoảnh lại. Người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi, khuôn mặt khá ấn tượng đang nhìn nàng như bị thôi miên. Đôi mắt nâu đen, vầng trán rộng, cái miệng cười rạng rỡ kia, nàng quên sao được.
Hồi ấy Sương đang vào năm cuối phổ thông, còn anh đã năm cuối đại học. Từ lâu, Sương biết người con trai cùng ngõ để ý đến mình. Có lần hai ánh mắt chạm nhau, từ đấy chiều nào đi ngang anh cũng nhìn qua ô cửa, nơi Sương ngồi học và cứ giờ ấy nàng lại ngong ngóng ra đường.
– Anh Dũng.
Nàng giấu sự ngạc nhiên, kiềm chế sự vui mừng bằng nụ cười ý tứ.
– Em không nghĩ có ngày được gặp lại anh.
– Ngày về nước lần thứ nhất chỉ ao ước gặp được em, anh đã tìm về con ngõ thân thương của chúng mình. Nhưng tất cả đã biến mất như trong thần thoại, thay vào đấy là một dãy nhà cao tầng.
– Ngày về nước lần thứ hai thì sao anh?
– Anh bay thẳng vào thành phố Hồ Chí Minh.
Dũng nghe rõ tiếng Sương thở dài.
– Những năm tháng thiếu thời của chúng ta đã xa hun hút.
– Vâng! Gần mười tám năm.
– Trước khi đi du học anh viết một bức thư thổ lộ tình cảm của mình, nhưng nghĩ em vẫn là một cô bé nên không gửi nữa.
– Năm ấy em đã mười bảy.
– Vẫn là một cô bé.
Nàng thầm nghĩ, cô bé năm mười bảy ấy đã tôn thờ hình bóng anh ở trong tim mình rồi. Sương nhìn anh cười, chán nản.
– Giờ đây, trước anh là một thiếu phụ đang tàn tạ.
– Anh không nghĩ thế.
Sương cúi xuống tránh ánh mắt của người mình thầm yêu thuở trước.
– Mười tám năm xa cách, có đáng để chúng ta được ngồi với nhau hết chiều nay không em?
– Vâng.
Ra khỏi phòng tranh, nàng theo Dũng lên nhà nổi Hồ Tây. Chiều đang buông chầm chậm. Hoàng hôn nồng nàn trải mình trên mênh mang bồng bềnh bóng nước. Phía không xa, mấy chú sâm cầm đang nô giỡn trên sóng, chúng vỗ cánh bay vút lên không trung, tung lên trời những giọt nước được hoàng hôn nhuộm lóng lánh ánh vàng, rồi chúng lại nhanh chóng ngụp lặn xuống hồ.
Hồ Tây vẫn thế, nhưng hôm nay như cố tình lộng lẫy hơn, đỏng đảnh hơn trước người đã sống xa nó. Dũng cất tiếng hát đủ cho mình nghe: “Hồ Tây chiều thu, mặt nước vàng lay bờ xa mời gọi… Lòng như thầm hỏi… Tôi đang nhớ ai…”.
Bất chợt chiếc ca nô của bảo vệ hồ lướt qua, tạo nên những vòng sóng duềnh. Nhà nổi hơi chao đảo. Sương thoáng giật mình nắm lấy mép bàn. Dũng vội đặt tay anh trên tay nàng. Hơi ấm từ bàn tay của người con trai trong kí ức làm Sương bối rối, định rút tay về. Dũng nắm lại chặt hơn, như thể chỉ lỏng một chút nàng sẽ tuột khỏi anh ngay. Phút chốc, người đàn ông đang thăng tiến quên tất cả mọi ràng buộc, anh thả mình ngụp lặn trong đôi mắt đen tròn mát rượi của người thiếu nữ năm xưa.
– Gặp lại em, anh càng yêu Hà Nội của chúng mình biết nhường nào.
– Yêu. Sao lại bỏ nó mà đi?
– Sự nghiệp mà em.
Sương ngoảnh ra hồ để giấu nỗi hờn giận xa xăm đang ùa về. Giọng Dũng trầm buồn.
– Mai anh phải bay vào rồi. Lần sau anh ra, em có cho gặp không?
Sóng vẫn ì oạp vỗ đều đều vào những thùng phuy quanh sàn nhà nổi.
– Sao em im lặng?
– Vâng… Anh báo cho em theo số máy này 0900…
– Cảm ơn em.
Minh hoạ của Ngô Xuân Khôi.
Sau những lần gặp Dũng, người thiếu phụ gần ba mươi lăm tuổi trong Sương trăn trở mãi. Có điều gì hư hư thực thực đang len lỏi vào tâm hồn nàng. Nó đánh thứcvùng thâm u nhất của một cơ thể sung mãn đã bị tê liệt trở dậy. Cuộc sống của Sương bị xáo trộn hẳn. Có lúc nàng ngỡ mình đã thoát thai thành một con nguời hoàn toàn khác. Những cuộc điện thoại, những dòng tin ngắn ngủi của Dũng đã xóa đi khoảng cách mười tám năm, đã kéo hơn hai ngàn cây số xích lại gần với nàng hơn. Nàng thấy nỗi nhớ anh đầy ắp. Chiều chiều, Sương thường lòng vòng qua những phố anh và nàng dạo chơi sau mười tám năm gặp lại, nàng hít thật sâu cái không gian đã hóa thiêng liêng ấy vào mình.
Tết Nguyên đán đã qua. Trời vẫn chưa hửng nắng, nhưng không đến nỗi ảm đạm như những ngày đông tàn.
– A lô! Em à, anh chỉ còn đúng buổi sáng nay ở Hà Nội. 3 giờ chiều phải vào rồi. Chúng mình gặp nhau nhé.
– Vâng – Nàng khoác chiếc măng tô, vội vã đến chỗ hẹn.
Gió lùa quanh Bách Thảo thoang thoảng lạnh, đủ cho nàng cảm nhận được hơi ấm từ anh. Hình như con đường tĩnh lặng hôm nay chỉ dành cho hai người. Sương níu Dũng chầm chầm lại để cùng ngắm cây Hoa Sưa. Vào dịp này Hoa Sưa đang nở rộ. Mỗi cây là một vòm hoa rung rinh trắng dịu được kết lại từ muôn cánh nhỏ li ti. Cả cây hoa nổi bật giữa màu xanh nõn, xanh thẫm của các cây cổ thụ khác. Mưa xuân lây phây như tấm voan mỏng trùm lên hết không gian. Dưới làn mưa mờ ảo ấy, Hoa Sưa kiêu sa đến nao lòng.
– Em chẳng khác gì Hoa Sưa, dịu dàng và quyến rũ.
Nàng im lặng, cười.
– Anh có biết, Hoa Sưa chỉ rộ trong vòng một tuần, sau đó tàn lụi hết không?
– Em ở trong anh sẽ không bao giờ lụi tàn.
– Thật không anh?
Anh gật đầu. Nàng sung sướng đi sát bên Dũng hơn, mặc giọt mưa xuân trong suốt  lăn lăn trên đôi má mình đang nóng bừng.
Tình yêu của Dũng và Sương cứ âm thầm lặng ngấm. Càng gặp lại càng thấy thiếu nhau hơn, thời gian và khoảng cách chỉ đầy thêm nỗi khao khát.
– Bao giờ chúng ta lại gặp nhau hả anh?
– Đầu hạ, chúng ta sẽ gặp nhau ở bãi biển miền Trung. Em bố trí mọi công việc, đừng để lỡ kế hoạch của anh nhé.
– Vâng, em sẽ thu xếp.
*
Biển không mới, nhưng bao giờ cũng lạ. Đêm nay trăng mười sáu vời vợi sáng, càng làm cho biển mênh mông huyền bí hơn nhiều… Ánh trăng như dát bạc đến tận chân trời. Ánh bạc dâng đầy trên đầu ngọn sóng. Sóng ồ ạt vỡ òa, tràn về nơi nàng và anh đang bên nhau. Những ánh bạc tan luênh loang trên bãi cát loang loáng nước. Biển như lùi ra thật xa, rồi lại ào ạt đổ về từng hồi…
Nàng thì thầm, như sợ quanh đấy có ai đang nghe trộm.
– Anh không muốn biết vì sao em với bố bé Vân chia tay ư?
– Không!
– Vì sao?
– Vì, quá khứ ấy không còn thuộc về em nữa, nên anh không quan tâm.
– Còn hiện tại của anh, đang thuộc về anh, em có được quan tâm không?
– Có chứ! Ngoài ra, em còn cần quan tâm đến sự nghiệp đã làm nên anh hôm nay nữa.
– Rồi… Chúng mình có được đến với nhau trọn vẹn không anh?
– Cho anh thời gian.
– Bao lâu anh?
Tiếng sóng vỗ như mạnh hơn, nhịp sóng như gấp gáp hơn. Hình như anh có trả lời nhưng nàng không nghe rõ.
Chồng cũ của Sương là người đàn ông bất cứ người con gái nào cũng cho đó là khuôn mẫu lý tưởng. Đẹp trai, dí dỏm, lịch lãm và hào phóng. Cứ mỗi đợt đi công tác về, bao giờ Sương cũng nhận được một món quà. Ngày nghỉ nào anh ta cũng dành trọn vẹn cho vợ con. Chưa khi nào hai vợ chồng giận nhau quá một ngày. Bao giờ anh ta cũng làm lành trước. Sương ngỡ mình ngập trong hạnh phúc lứa đôi. Cho đến một ngày, vỡ lở. Anh ta đã chung sống với một phụ nữ khác, cũng hạnh phúc không kém gì sống với Sương. Sự giả dối đến mức nghệ thuật ấy đã làm Sương tê dại.
Tình cảm thầm kín thuở thiếu thời như men được chưng cất bởi thời gian, càng làm cho nàng ngây ngất trong anh. Sương nhớ, có lần anh đã nói về gia đình mình, nhưng lúc ấy nàng không chú ý lắm. Vợ anh, hơn anh ba tuổi, cùng nghiên cứu sinh một khóa ở nước ngoài… Bố vợ đã lo cho anh một chỗ làm việc… Đã tạo điều kiện để anh phấn đấu thành người có cương vị như hiện nay… Anh và vợ không có tình yêu…
… Anh bảo mình phải chờ ư? Có sao đâu. Mình sẽ chờ. Kể cả mười tám năm nữa… Sương thở dài. Tiếng thở dài chìm vào trong tiếng sóng. Nằm im lặng hồi lâu nàng lại tự trách mình. Thật cố chấp. Đã yêu anh là phải biết hy sinh. Cái đích anh đến là hạnh phúc của anh. Hạnh phúc của anh, cũng là của mình. Sương quay lại ôm lấy Dũng, nàng dụi đầu mình vào bờ vai săn chắc, tin cậy và thỏa mãn. Nàng cảm nhận, anh thân yêu đến từng hơi thở.
*
Sương dặn đi dặn lại chị giúp việc:
– Thức ăn em đã chuẩn bị cho hai bác cháu ở trong tủ lạnh. Rau và hoa quả ăn ngày nào chị mua ngày ấy cho tươi. Chị nhớ nhắc cháu làm hết bài tập, tuần sau em về sẽ kiểm tra. Vào bữa, chị ép cháu ăn giúp em, đúng chín giờ tối nhắc cháu đi ngủ.
– Cô cứ yên tâm mà đi. Những điều cô dặn tôi nhớ cả rồi.
Nàng nhìn chị cười. Nụ cười thật hiền. Nửa như xin lỗi, nửa như hàm ơn.
Hôm nay một đợt rét mới lại bổ sung về Hà Nội. Từng luồng gió thổi mạnh. Những hàng cây hai bên đường cao tốc dẫn đến sân bay Nội Bài chao đảo nghiêng ngả.
Nàng vội vã kéo vali rời khỏi taxi. Vội vã vào làm thủ tục. Tiếng người nữ phát thanh viên của sân bay ấm áp chậm rãi: “Hãng hàng không Việt Nam Airlines thông báo, quý khách đã làm thủ tục bay từ Hà Nội đi thành phố Hồ Chí Minh, khởi hành lúc 9 giờ 30, xin mời ra cửa số 6…”.
Chiếc tivi màu cỡ lớn trong phòng chờ, đang chiếu bộ phim của Hàn Quốc. Những năm gần đây, phim Hàn Quốc ít người hâm mộ. Toàn chuyện tình yêu tay ba, khóc lóc sướt mướt. Lúc nào cũng có chết vì phá sản, hoặc bị máu trắng. Chán hoét.
Sương sốt ruột nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút nữa mới được lên máy bay. Ngồi ghế đối diện, có cô bé chừng mười một mười hai tuổi, cũng bằng tuổi bé Vân của nàng. Cô bé đang say sưa đọc cuốn truyện tranh. Người bà lay lay cháu:
– Cháu lắng nghe người ta gọi lên máy bay đấy nhé. Bà lãng tai, không nghe rõ đâu.
– Vâng ạ.
Chuông điện thoại của Dũng. “Alô! Anh à. Khoảng hai giờ nữa em có mặt ở trong ấy rồi”.
– Anh sẽ cho người ra đón.
– Không cần đâu anh. Em đi taxi thôi.
– Thế cũng được. Vẫn phòng 306, khách sạn Bông Mai. Em nhớ nhé.
– Vâng, em nhớ.
– Chiều anh đến sớm. Chúng mình sẽ đi lòng vòng, rồi tới ăn ở nhà hàng Xantaluxia. Ngày mai anh bận họp cả ngày. Em nghỉ ngơi và đi mua sắm. Ngày kia chúng mình đi Mũi Né. Đồng ý nhé.
– Vâng – Nàng hôn nhẹ lên chiếc điện thoại.
Tiếng người nữ tiếp viên trên chiếc Boeing 747 nói nhẹ như ru: “Xin quý khách ổn định chỗ ngồi, thắt dây an toàn, tắt điện thoại di động và máy tính xách tay. Máy bay của chúng ta sẽ khởi hành ít phút nữa. Nhiệt độ bên ngoài… 8 độ, gió cấp…”.
Nàng nhìn ra ô cửa. Những mái nhà, những con đường và cả dòng sông Hồng nữa, xa dần nhỏ dần tất cả đang lùi về phía sau mình.
*
Xe ôtô dừng ở trước tiền sảnh khách sạn Bông Mai.
Người trai trẻ, mặc đồng phục bảo vệ khách sạn chạy vội ra đỡ vali cho Sương. Tuy đã thành thiếu phụ từ lâu, nhưng nàng vẫn có thân hình săn chắc mềm mại cân đối. Những nét đẹp trời cho trên khuôn mặt có nước da trắng mịn của con gái đất Bắc càng mặn mà hơn ở tuổi ngoài ba mươi của nàng. Khoan thai trong trang phục trang nhã, Sương nổi bật giữa phòng lễ tân sang trọng của khách sạn số một ở quận nhất này. Cô gái lễ tân còn khá trẻ, tha thướt trong tà áo dài trắng ngà, tươi cười đón nàng.
– Thưa cô! Đây là chìa khóa phòng 303 ạ.
Cô gái ra bấm thang máy, nghiêng đầu lễ phép chào khách.
Phòng 303 như chỉ chờ Sương mà thôi. Nàng mỉm cười với chiếc bình pha lê trong suốt, có một bông hồng nhung còn rưng rưng những hạt nước nhỏ li ti trên cánh. Mọi tiện nghi đều tinh tươm ngăn nắp. Nàng ngả mình trên giường, vỗ nhẹ lên chiếc đệm trắng muốt, thể hiện sự thân thiện. Trước đây sáu tháng, nàng đã làm chủ phòng 303 này bảy mươi hai giờ trọn vẹn. Bảy mươi hai giờ không phải đi ăn ở bất cứ quán nào. Trên tầng tám đã là một nhà ăn với hơn sáu mươi món ăn Á Âu tự chọn. Cả tầng bảy là một sàn nhảy và quán giải khát đủ phục vụ cho lượng khách lưu trú ở khách sạn. Nàng khép mi mắt hồi tưởng lại cảm giác hạnh phúc ấy.
Sương định bấm máy báo cho Dũng, nhưng lại thôi. Chắc anh vẫn đang họp. Anh đã hẹn 5 giờ 30 chiều sẽ đến cơ mà. Nàng gí ngón tay trỏ vào trán mình ở trong gương. “Phải chờ thôi Sương ạ”.
5 giờ 10 phút.
Ngắm lại mình trước gương một lần nữa, nàng hài lòng với bộ váy áo mình vẫn mặc khi thời tiết Hà Nội chuyển vào hạ. Hờ hững trùm ngoài chiếc áo hai dây màu trắng đục và mỏng, là chiếc sơ mi cộc tay màu tím nhạt, hài hòa với chân váy màu sim chín. Nàng không cần trang điểm nhiều. Các bạn thường nói: “Cậu chỉ phơn phớt phấn son cũng đủ nhức mắt người khác rồi”.
Nàng cười. Đôi mắt đen thăm thẳm trong gương cũng cười.
5 giờ 20…
Có tiếng gõ cửa. Sương vuốt mấy sợi tóc mai lòa xòa ngang trán. Nàng vội vã ra mở cửa.
Đứng trước nàng, cô gái quãng mười tám, mười chín tuổi, da ngăm ngăm, khuôn mặt bầu bĩnh. Cô gái trông khỏe mạnh trong chiếc quần bò lửng trắng muốt bó sát ngang bắp chân và chiếc áo phông ba lỗ màu đỏ, trùm ngang thân hình tròn lẳn. Bộ tóc ngắn buộc vểnh lên phía sau cũng bằng sợi dây màu đỏ. Cô gái hồn nhiên, nói đặc giọng Nam Bộ:
– Chu cha, cô đẹp dễ sợ luôn, hèn gì…
– Xin lỗi, cháu là…
– Cháu hả, cháu là con ba Dũng nè. Ba má cháu đang đợi cô ở nhà hàng Xantaluxia. Má cháu biểu cháu tới rước cô.
Mọi diễn biến thật bất ngờ. Sương không bao giờ nghĩ đến tình huống này, nên hơi choáng váng. Nhưng nàng cố giữ bình tĩnh trước con gái Dũng.
– Cảm ơn cháu. Cháu ngồi chờ cô một lát nhé.
– Dạ.
Vào nhà tắm, Sương bần thần trước gương suy nghĩ. Sao vợ con Dũng lại biết cuộc hẹn này?… Phải chăng, Dũng bị vợ buộc tự thú? Sương nhủ thầm. Chả nhẽ lại từ chối. Mình phải đến để ngấm sự lầm lỗi của chính mình. Thoa thêm chút phấn hồng, tô thêm  chút son, nàng thấy tự tin hơn nhiều.
Nhà hàng Ytalia nằm trên đường Nguyễn Huệ. Tại quán ăn này lúc nào cũng đông khách, muốn có chỗ ngồi đàng hoàng bao giờ cũng phải đặt trước. Dũng cùng vợ đang ngồi tại chiếc bàn bên cửa sổ, thoáng và yên tĩnh.
Cô gái nhìn cha mẹ mình, nở  nụ cười đắc chí. Một nửa nụ cười dành cho cha, thể hiện sự thỏa mãn hiếu kỳ, nửa kia dành cho mẹ, báo cáo nhiệm vụ đã hoàn thành.
– Chào anh, chào chị – Sương ém sự căng thẳng dưới nụ cười dịu dàng vốn có của mình.
– Chào em – Dũng gật đầu chào nàng.
Vợ Dũng chủ động bắt tay Sương.
– Làm vợ anh Dũng gần hai mươi năm, hôm nay chị mới được biết cô hàng xóm xinh đẹp ngày xưa của ảnh đó.
– Cảm ơn chị đã hào phóng lời khen.
Trước Sương, người đàn bà có học, khôn khéo lịch lãm trong giao tiếp, dẫu đã mỹ viện vẫn không giấu được những nét hơi thô trên khuôn mặt cùng cơ thể mập hơn bình thường. Sương nhận thấy khuất sau vẻ lịch lãm kia, vẫn len lỏi ánh mắt ghen tuông ngấm ngầm. Chị thể hiện khá tinh tế cách làm chủ người đàn ông của mình trước đối phương, cố để đối phương hiểu chị là ai trong bữa tiệc này. Ngược lại, Sương hoàn toàn bình tĩnh tự kiêu hãnh về mình, nàng điềm đạm đối thoại với gia đình Dũng.
Dũng hôm nay thật xa lạ, anh khác hẳn người đàn ông nàng đã yêu như máu thịt mình. Sương thất vọng. Anh, là ai đang lạc trong mắt nàng hôm nay. Anh đần thộn lúng túng đến khổ sở. Chiếc khăn ăn xô lệch. Ly rượu vang rơi vỡ tan, lênh láng màu nâu đỏ trên nền đá xanh nhạt. Nàng thương cho cả hai con người trong Dũng hơn là giận. Gần hai mươi năm qua, không có người đàn bà kia, Dũng sẽ là ai nhỉ?
Khúc nhạc “Trở về Suriento” vẫn ấm trầm da diết như giục giã Sương phải rời nơi này, phải trở về Hà Nội ngay. Cho đến khi nàng chào mọi người, các món trên bàn tiệc chỉ khuyết ở phía cô con gái Dũng. Hơi bất ngờ, vợ Dũng nắm lấy tay kẻ tình địch.
– Sương à, vội gì em, anh chị sẽ đưa em về khách sạn.
– Cảm ơn anh chị và cháu về bữa tiệc. Em buộc phải về vì có hẹn lúc 8 giờ tối nay.
Không lên phòng ngay, Sương nói với nhân viên lễ tân.
– Cô nhận được điện phải về Hà Nội gấp, cháu đặt giúp cho cô chiếc vé bay sớm nhất vào ngày mai nhé.
– Gấp vậy e hơi khó, nhưng cháu sẽ gọi điện đến đại lý ngay. Cô cứ lên phòng, có hay không cháu sẽ báo liền ạ.
– Cô cảm ơn cháu nhiều.
Không kịp thay quần áo, Sương nằm vật xuống giường. Đầu óc nàng chỉ hiện lên khuôn mặt của Dũng lúc nãy.
Điện thoại bàn reo.
– A lô! Cháu ở phòng lễ tân.
– Cô biết rồi.
– Có khách bỏ chỗ trong chuyến bay 22 giờ 30 đêm nay, nếu cô chịu đi chuyến đó thì 21 giờ phải có mặt ở phi trường ngay. Cô tính thế nào, cho cháu biết để cháu điện lại cho đại lý ạ.
– Cô đồng ý. Cháu điện lại ngay cho họ đi nhé.
Sương nhìn đồng hồ, thời gian không còn nhiều. Nàng thay vội chiếc quần bò và chiếc sơ mi dài tay kín cổ. Nàng cũng không quên để ra túi xách tay chiếc áo len dày và chiếc khăn len dài. Nàng nghĩ: Đợt rét bổ sung hôm qua, hình như vẫn đợi mình ở ngoài ấy.
Căn phòng 303 vẫn như nguyên. Tấm ga trắng muốt vẫn phẳng phiu, không nhàu. Bình trà chưa ai mở. Bông hoa hồng vẫn còn tươi.
– Thôi, vĩnh biệt nhé. 303.
*
2 giờ sáng ngày hôm sau…
Tin nhắn của Dũng: “… Xin em đừng tắt máy… Hãy cho anh được giải thích”
Sương vừa về đến nhà. Mặc cho chuông báo có tin nhắn liên tiếp. Mệt mỏi và mụ mị, nàng bỏ mặc nó dưới sàn nhà, vùi mình vào trong chăn ấm mà vẫn không sao ngủ được. Tối qua trước gia đình Dũng, nàng ráo hoảnh mọi cảm xúc, thế mà lúc này, tại góc riêng tư nhất của mình ở Hà Nội, Sương bỗng nức nở, gào tên mình trong tâm tưởng. Nước mắt cứ tràn ra không ngăn nổi. Nàng tự vấn. Hồi chia tay bố bé Vân, mình không hề khóc. Lúc ấy chỉ thấy được giải thoát. Nhẹ bẫng. Sao cuộc tình vụng trộm này đổ vỡ, lòng mình lại nặng trĩu  như thế này. Giá không có kỷ niệm của mười tám năm trước, giá như anh đừng là thần tượng của mình từ hồi ấy, thì bây giờ  rũ đi nhẹ biết bao nhiêu.
Rét khan, là cái rét buốt đến tận cùng xương tủy. Sương mặc thêm áo ấm, quấn thêm khăn cho con gái. Nàng đưa con về bên ngoại. Thế nào nhìn vào sắc mặt phờ phạc mệt mỏi của Sương, mẹ nàng cũng hỏi: “Chắc lại có chuyện gì hệ trọng lắm phải không con?”.
Đường phố sớm nay thưa vắng hơn mọi ngày. Ra giữa cầu Long Biên, dựng xe bên song sắt, Sương nói với con:
– Mẹ con mình đứng đây ngắm sông Hồng một lát nhé.
– Vâng ạ.
Mùa này nước cạn, lòng sông thu hẹp lại nhiều. Cồn bãi hai bên mướt mát ngô và rau nhòa trong màn sương lạnh. Bé Vân lay tay mẹ như phát hiện ra một điều mới lạ.
– Mẹ trông kìa, cầu Thăng Long như đi trong mây.
– Ừ… như đi trong mây.
Sương thở dài nhìn theo hướng tay con, chiếc cầu ẩn hiện trong sương chưa tan, như bồng bênh giữa trời. Mới sáng hôm qua mình vượt qua khúc bồng bênh ấy để lên sân bay, sáng nay đã đứng ở đây nhìn về nó như nhìn vào một kỷ niệm buồn, xa lắc.
Ngoảnh lại. nhìn  hai má bé Vân hồng hào vì được mặc ấm. Nó đang nói cười ríu rít, đôi mắt với cái miệng cười của nó khiến ai nhìn thấy cũng vui lây. Chợt như gặp lại chính mình, nàng thầm cầu mong số phận đừng đùa với Vân, như đã đùa với mẹ của nó.
– Chuông điện thoại reo mẹ kìa.
Sương biết đấy là Dũng. Nàng không bắt máy, vẫn đăm đăm nhìn con thuyền chở gì đó rất nặng sắp đi qua gầm cầu. Chuông vẫn reo trong túi áo khoác… Chiếc thuyền đã hút về bên kia cầu…
– Mẹ, chuông reo mãi kìa.
– Ừ,…
Sương lấy chiếc điện thoại ra khỏi túi áo. Nàng vươn bàn tay ra ngoài thành cầu, từ từ xòe năm ngón tay. Chiếc điện thoại rơi… rơi. Chuông vẫn reo về phía lòng sông.
– Rơi mất rồi mẹ ơi!
– Ừ, tuột mất rồi.
Bé Vân thấy mẹ nó nhòe nước mắt. Chắc mẹ tiếc lắm.
– Mẹ đừng tiếc nữa, con sẽ xin tiền bà ngoại cho mẹ mua cái khác nhé.
– Ừ. Mẹ không tiếc nữa đâu.
Nàng thấm nước mắt, giục con lên xe. Gió lạnh xô ngang từng đợt va vào những thanh sắt đan zích zắc trên cầu, vọng ra những tiếng kêu như tiếng chổi tre vun vút vào không gian.
Tác giả: Nguyễn Thị Ngọc Hà – Người thực hiện: Minh Nguyệt

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *