Truyện Xuyên Không – Vào ngày thành thân,
Kiệu hoa được đưa đến trước cửa, hắn nâng tay vén mành kiệu lên nhưng không thấy người đâu, chỉ thấy một tảng đá đè lên mảnh giấy nhỏ …
Nhìn nàng mặt mày hớn hở như thế, đôi mắt ngàn năm chưa bao giờ để lộ ra xúc cảm của hắn giờ phút này lại lóe lên vài ngọn lửa.
Được, Được lắm! Trên khuôn mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được nở nụ cười nhàn nhạt. Phải, hắn là đang giận quá hóa cười. Có lẽ không ai biết rằng ẩn sau nụ cười tưởng chừng vui vẻ đó là hàn ý sâu thăm thẳm.
Nữ nhân kia dám cả gan đào hôn, hắn sẽ cho nàng biết làm như thế thì sẽ phải gánh chịu hậu quả gì.
… … … … … … . . . .
“Mạnh Phất Ảnh, ngươi điên đủ chưa, ta nói cho ngươi biết, ta – Bạch Dật Thần tuyệt đối sẽ không lấy người điên như ngươi về làm thê tử, người ta muốn lấy chính là Lam Nhi, ta muốn từ hôn. Hôm nay ta đến là để tiền trảm hậu tấu.” – Bạch Dật Thần nghiến răng nghiến lợi quát.
Một phong thư từ hôn vô tình rơi xuống trước mặt nàng, nhưng chẳng khác gì một con dao sắc bén muốn lấy đi tính mạng của nàng.
Tỉnh lại lần nữa, con ngươi trong trẻo lạnh lùng, không còn thấy nửa điểm ngu ngốc nữa, giờ đây nàng hiểu rõ hết thảy mọi việc.
Y ghét nàng, hận nàng, mọi người cười nàng, khinh thường nàng.
Nhưng có ai biết rằng …
Bộ dạng xấu xí đó chỉ là ngụy trang, đằng sau lớp vỏ đó là một dung nhan tuyệt thế, lại càng không biết vóc người thân thể này đã thay đổi thành linh lung tuyệt mĩ.
Lại gặp nhau, nàng chính là ‘vội vàng’ cự tuyệt gặp y. . . . .
Thân thể một nửa thoải mái dựa vào chiếc ghế tựa tinh xảo, một tay cầm chén trà từ từ thưởng thức, một tay lại nhẹ nhàng vuốt ve chú mèo lông trắng mượt như tuyết.
Giây phút ấy, y đột nhiên cảm giác được có một cái gì đó đang tiến sâu vào lòng mình.
Thế mà, nàng lại ôn nhu, nhỏ nhẹ đáp lại y: “Thả chó đuổi người”
Tác giả: Đường Mộng Nhược Ảnh – Giọng đọc: Đào Mai
Nguồn: 2vblog.com