RadioVn.Com – Mai là con gái của Thào A Sở. Đứa con gái nết na, hiền lành ngoan ngoãn, chỉ cái giời bắt tội cô không thể cất lên tiếng nói. So với hai người chị gái đã lấy chồng thì Mai xinh đẹp hơn hẳn và so với gái Mông cả vùng núi đá này thì Mai cũng là bông hoa rực rỡ nhất. Bên dưới Mai vẫn còn bốn đứa em gái nữa, đứa nào cũng lành lặn, xinh xắn,… như thể để cứu vãn danh dự cho bố chúng trước họ tộc, làng bản, anh em bạn bè, vì chẳng có con trai.
Như đã thành lệ, Thào A Sở vẫn thách cưới Mai một con trâu béo khoẻ. Làm hoa cho người ta hái, hái hoa thì dễ, nhưng trai Mông muốn lấy được gái đẹp như hoa về làm vợ lại không dễ. Có thằng ôm hận cả đời khi để hoa đẹp về tay kẻ khác chỉ vì chẳng có đủ tiền sính lễ nộp cho nhà gái. Thào A Sở cũng chối bay chối biến mọi đề nghị ở rể của mấy đứa trai nghèo, rậm nhà chứ ích gì, nhà Sở vốn đã chật những người. Thào Thị Mai mười sáu, đẹp như cái hoa mới hé, e lệ trên vách đá cao chênh vênh, đẹp như trăng vừa nhú, như mặt trời mới một nửa nhô lên đỉnh núi… Ngắm nhìn Mai rất khó vì Mai ít khi ra nương ra ruộng một mình, cô chỉ quanh quẩn ở nhà dệt lanh, se sợi, khâu vá, thêu thùa. Trêu đùa Mai còn khó hơn vì Thào A Sở nổi tiếng khắt khe, khó tính. Bắt Mai về làm vợ thì đó là việc không thể vì Mai chưa lên chợ, đến phiên bao giờ và cái bụng Mai cũng chưa từng nhớ, mong ai.
Và thế, lợi dụng cái việc đến xem mặt Mai theo lời thách đố của Thào A Sở. Kẻ gần, người xa, già có, trẻ có, nô nức kéo đến nhà A Sở. Mai ngồi yên như một món hàng chờ người trả giá. Đôi mắt sớm biết đến u buồn không dám nhìn vào một ai. Lúc buồn quá, Mai đưa chiếc đàn môi lên… khi ấy A Sở thấy lòng mình quặn đắng…
Xem mặt Mai về, họ đồn đại thế này. Đẹp thật, đẹp như bị ma ám ấy. Và họ tính toán thế này. Số tiền ấy, trâu ấy họ cưới được gái lành lặn, biết lên phố làm du lịch kiếm tiền. Đẹp mấy mà không biết kiếm tiền thì cũng chả để làm gì. Thời nay, đàn bà không chỉ là cái máy đẻ mà còn có rất nhiều trọng trách khác trong gia đình… Xa xôi, bóng gió và cuối cùng là họ nói toẹt ra rằng Mai đẹp nhưng không có cái giá ngất ngưởng như hai chị gái của mình được. A Sở gầm lên: “Cho không chúng mày chắc”, và quyết chẳng lung lay.
Thì tính toán vậy thôi, nhưng bước chân ra khỏi nhà Mai hiếm có thằng nào còn nguyên vẹn hồn vía mang về. Có nhà còn phải rước thầy cúng về đòi lại hồn vía cho mấy thằng trai mới lớn khờ khạo. Lời độc lại từ mồm thầy cúng chui ra, Mai là con ma rừng chui vào bụng vợ A Sở để đầu thai và tác oai tác quái. A Sở điên lắm, muốn một phen sống mái với những lời độc địa. Khốn nỗi, lời đồn thổi như con quái vật có cánh, có chân nhanh như gió và biết tàng hình, A Sở sức đâu, quyền năng đâu mà địch nổi. A Sở cay cú giam lỏng con gái và lại cày đầu vào những cơn say bê bết.
Một sáng xuân tỉnh táo, A Sở bảo vợ chuẩn bị nắm cơm để hắn lên chợ xem sao, xem có phải đàn bà con gái bản này đang làm loạn trên phố. Nghe nói, đứa nào khéo nói thì dẫn khách Tây đi thăm thú làng bản, đứa nào khéo nhảy thì vào quán nhảy múa với Tây, đứa nào lanh lợi hơn thì bán hàng… Thế còn ra thể thống gì nữa. Nhưng nếu quả đúng thế thì hắn cũng phải nhìn lại việc cái Mai, chẳng gì nó cũng có tí ti thua chị kém em, thiệt thòi.
Đúng lúc Sở đang lấn bấn, tính toán thì Hạng Chử xuất hiện. Cái xe máy Hạng Chử đi cả vùng này chả ai có, dễ đắt bằng cặp trâu. Dây chuyền vàng to bằng ngón tay trên ngực Chử cũng sơ sơ vài trăm bao thóc. Còn nhẫn, còn đồng hồ, còn vòng nữa chứ. Nhưng mà… Hạng Chử chưa kịp để Sở nói hỏi gì đã nhanh tay mở cốp xe, lôi ra một túi quà to đùng. Sở xua tay theo phản xạ vì sợ cái thằng “Quái vật” gần năm chục tuổi này cầm tay kéo tuột con gái mình đi. Chử gù hào phóng nói rằng đó chỉ là quà ra mắt bố vợ tương lai. Sở cả mừng, bụng sướng rơn nhưng lại cất giọng kẻ cả, gọi con gái ra. Vừa trông thấy Mai, “Quái vật” Hạng Chử đã líu ríu mở túi quà, tay mở, mắt dán vào con gái người ta. Sở thầm nghĩ, kể cũng hay, mới bốn chục tuổi đầu đã có thằng gần năm mươi gọi bằng bố vợ… hay thật. Hạng Chử đặt chai rượu vỏ đen kịt, to bằng bắp chuối rừng lên bàn gỗ, trịnh trọng giới thiệu là rượu Pháp, quý lắm. Sở băn khoăn nhìn cái nắp chai bằng kim loại màu vàng rất kiên cố và trộm nghĩ, có lẽ muốn uống thì chỉ có cách dùng gậy mà phang ngang cổ chai. Mấy chục năm biết rượu, biết say sưa, Sở chỉ biết có loại rượu cất từ thóc, ngô của đồng bào, đựng trong sừng, trong hũ thôi, đâu có được nhìn ngó cái thứ đồ uống xa xỉ từng kia. ánh mắt thèm khát của Sở cứ mò mẫm, lặn lội từ đít chai tới cái nút mạ vàng, cứ trèo xuôi trèo ngược… Hạng Chử sau khi no nê ngắm người đẹp chợt tỉnh mộng, tháo cái chùm chìa khoá sai lúc lỉu bên hông xuống, lấy ra một công cụ bằng thép trông rất lạ mắt. Chử áp cái công cụ đó vào nút chai, vừa ấn, vừa xoay, chưa đầy một phút thì cái nút hiểm hóc kia đã bị lôi ra khỏi miệng chai trong sự ngỡ ngàng tột cùng của Sở. Sở cung kính dùng cả hai tay bưng bát rượu lên định làm một ực cho đã đời, chợt liếc ngang, thấy Chử chỉ nhấp có một ngụm vừa ướt môi, Sở cũng ý tứ làm theo và cố ý nuốt thật khẽ. Quả là một ngụm rất nhỏ thôi mà lưỡi Sở như rụt lại vì bỏng, cổ họng bị thui cháy và tim cật được một phen “sát trùng” tổng thể. Sở cứ lâng lâng khám phá hương vị lạ lùng của rượu Pháp trong sự cổ vũ của “Chử gù”. Được hai bát thì Sở chuếnh choáng say, nhìn thấy cả đàn con Mai và cả bầy thằng gù quái dị. Khi nghe thằng Chử nói chai rượu có giá hai triệu thì Sở ngã ngửa người ra, đầu óc quay cuồng. Thế là số phận đã an bài, con gái ngoan ngoãn, xinh đẹp của Sở sẽ về làm vợ thằng gù đã từng có ba đời vợ chết vì lá ngón. Sở vẫn còn chút tỉnh táo để tính toán. Nó gù, nó xấu, nó nhiều vợ chết, nhưng nó giàu. Nó giàu thì con gái Sở không phải cực nhọc kiếm tiền. Phải quyết ngay trong lúc còn đang lâng lâng say, cơn say hai triệu, chứ để nguội lại mềm lòng, dễ hỏng việc lớn. Hạng Chử thò bàn tay trái với những ngón xương xẩu, dài ngoẵng, đầy lông đen sì và the thé: “Giữ lời nhé”. Sở siết chặt bàn tay ấy bằng tất cả lòng can đảm và gật đầu. Hạng Chử khệnh khạng ra xe, nổ máy phóng đi như cơn lốc. Từ xa, chỉ nhìn thấy mỗi cái mỏm lưng gù nghiêng nghiêng của nó, chứ chẳng thấy cái đầu. Sở lịm đi, mê man…
Hạng Chử cưới Mai rồi, hoa đẹp có người hái rồi người ta mới tiếc và lại mặc sức bàn tán. Cưới vợ đẹp mà dễ như bẻ hoa, vùng này, e chỉ có Hạng Chử. Hạng Chử là người Mông chính hiệu với cái gù bẩm sinh. Từ đời ông, đời cha Chử đã giàu vì có nhiều thóc lúa, nhiều trâu bò, nhiều thuốc phiện. Thời Chử thay cây thuốc phiện bằng thảo quả và Chử càng giàu hơn vì nó không thích cái gì ngoài đàn bà, mà phải là đàn bà đẹp. Nếu đếm trâu quy ra vợ thì Hạng Chử có thể lấy đến hai chục vợ chứ từng ấy bõ bèn gì. Cuộc sống u ắng, trầm lặng nơi núi rừng này sẽ vô cùng buồn tẻ nếu chẳng có những chuyện hay ho như chuyện về Hạng Chử. Có cả kho chuyện về Hạng Chử. Chuyện từ lúc Hạng Chử sinh ra, đến chuyện Hạng Chử đi học lớp một năm lên mười hai tuổi. Ban đầu Hạng Chử ngồi một mình một bàn vì các bạn sợ dạt hết. Sau đến thời mình Hạng Chử một lớp vì các bạn bỏ học hết. Một cô, một trò, đến lớp hai thì cô giáo cũng bỏ dạy. Hạng Chử được bố đầu tư lên phố huyện học. Đang học lớp ba thì Hạng Chử bỏ học về, nói là về kiếm tiền. Và chỉ sau đó một năm, Hạng Chử đòi lấy vợ. Vợ đầu tiên của Hạng Chử lớn hơn chồng một tuổi, vừa nết na vừa xinh đẹp nhưng cũng cảnh nhà nghèo đông con. Hạng Chử được làm chồng có vỏn vẹn hai ngày thì vợ ăn lá ngón chết. Vừa mất của lấy vợ, vừa mất tiền làm ma vợ, nếu mà dân thường thì dễ đến mười năm chưa ngóc đầu ra khỏi đống nợ nần. ấy thế mà, vợ chết chưa đầy một năm Chử đã được bố cho đi tìm vợ mới. Người vợ này cũng là người Mông, cũng nghèo, cũng đẹp, nhưng ở một vùng rất hẻo lánh tận bên Sơn La. Ngặt nỗi, phàm đã là gái Mông, hiếm có cô nào lại không biết mặt cái lá ngón, mà rừng Lao Chải thì nhiều vô kể, còn nhiều hơn cả cây thuốc phiện. Hạng Chử là người Mông hiếm hoi ở vùng này dám nói trước mặt già làng, trưởng tộc rằng cây thuốc phiện mới là cây giết người, mới đáng sợ hơn cây lá ngón. Lá ngón ăn vào chết ngay, còn thuốc phiện ăn vào không chết ngay mà phá huỷ hết mọi giá trị của con người rồi mới đẩy con người vào nỗi tuyệt vọng. Nếu là người khác can ngăn, bố mẹ Chử và các anh em của Chử có lẽ đã bỏ ngoài tai. Nhưng với một kẻ dị hình như Hạng Chử thì lời nói của kẻ đó lại có trọng lượng, giống như điềm báo. Bố mẹ và người nhà Chử đồng loạt bỏ cây thuốc phiện mà chưa cần đến nhà nước và chính quyền phải ra tay. Đứa vợ thứ hai của Hạng Chử làm con nhà Hạng Chử được bốn đêm thì nó cũng về theo thần lá ngón. Nguyên do gì mà nó chết cũng chẳng ai biết được. Lần này Hạng Chử đã biết buồn đau, biết thấm thía cái kiếp người khốn khổ khi cái phần con hiện diện trên hình hài quá lớn. Ra ngoài, Hạng Chử không dám nhìn đàn bà con gái. Về nhà Hạng Chử không ngồi mâm cùng em gái, cùng mẹ. Với Chử, giống cái là cả một sự hoài nghi, một sự đoạ đày. Cứ mỗi độ giết gà đãi khách, bao giờ Hạng Chử cũng chĩa nòng súng kíp vào con gà mái, con vịt mái. Những vật nuôi trong nhà như con chó, con mèo bao giờ Chử cũng ác cảm với những con cái. Chử hận bọn chúng một cách có cơn cớ. Đến những con trâu, con ngựa là cả một đống của, Chử cũng thờ ơ dửng dưng với con vật cái mỗi khi chúng gặp nạn… Năm hai mươi tuổi, người Hạng Chử mọc đầy lông ở ngực, bụng, tay và chân. Bọn trẻ con đang khóc hay nhũng nhiễu vòi vĩnh bố mẹ gì đó mà thoáng nghe đến cái tên Hạng Chử, lập tức nín tịt, đến cả cái tiếng nấc nuối cũng không còn…
Cái kho chuyện về Hạng Chử cứ đầy thêm, đầy thêm vào những đêm dài mưa gió, người lớn tỉ tê với trẻ nhỏ, người ở nhà làm quà đãi người đi xa về. Khách ngủ lại bên bếp lửa, chuyện về Hạng Chử như là mồi nhậu giết rượu thâu đêm suốt sáng. Chẳng vụng trộm mà cũng chẳng công khai vì Hạng Chử đã hại ai đâu ngoài hai người vợ bỗng dưng tự tìm đến cái chết…
Năm Chử ba lăm tuổi. Tuổi này đàn ông Mông, có người cõng vài đứa cháu, Hạng Chử vẫn một mình. ở một mình mãi quen rồi, vả lại cứ nghĩ đến hai người con gái xấu số, Chử lại thấy tội nợ chất chồng, thế nhưng từ thẳm sâu trong nỗi khát khao con người, Chử lại nhen nhóm hi vọng. Tiền nhiều, của nhiều mà làm gì nếu không lấy vợ đẻ con? Thế rồi Hạng Chử lại đi hỏi vợ. Vì Hạng Chử giàu nên vẫn lấy được vợ Mông vừa trẻ, vừa đẹp, tuổi đời vừa bằng một nửa quãng đời mà Chử đã qua. Bản gần bản xa lại được một phen nháo nhác… Hạng Chử lấy vợ thứ ba như bẻ về một bông hoa rừng mà không dám chạm tay vào vuốt ve, chỉ để từ xa ngắm nhìn. Chử sợ, nếu Chử chạm tay vào, cánh hoa sẽ lại rụng xuống, tàn tạ. Chử ngắm hoa một tuần, mười ngày và một tháng… Nhưng Chử cũng là con người, là đàn ông khoẻ mạnh, Chử có thể sống một mình suốt gần hai chục năm qua, nhưng lại khó sống một mình thêm một đêm nữa bên cạnh người đẹp mà Chử đã dùng tiền của, mồ hôi để cưới về…
Và cũng chính cái đêm Hạng Chử không vượt qua khỏi cám dỗ của bản năng là đêm người vợ thứ ba đã bỏ Chử ra đi, cô ta trốn vào tận rừng sâu. Vài ngày sau, khi tìm thấy thì chỉ còn là cái xác. Vẫn là lá ngón…
Hạng Chử được khoác cái án giết vợ đến hết đời dù chẳng một ngày tù tội. Mặc xác dư luận, mặc xác đồn thổi, mặc xác cái án giết người. Sở đã gả rồi, gả con Mai vừa tròn mười bảy tuổi cho Chử gù bốn mươi bảy tuổi rồi. Người ta bảo Sở tham tiền cũng mặc kệ. Có thằng nghèo nào mà không lại tham tiền? Trong khi Sở phải ngửa ngực cày thuê cuốc mướn, chặt củi, đốt than… làm quần quật mới có hớp rượu để say sưa thì nó vàng bạc chất trĩu cả người, rượu ngon, gái đẹp. Nó muốn lấy vợ thì giời cũng không cưỡng được, mình không gả thì nhà khác cũng gả, nó phí đi… Còn mạng số con người ta, dài hay ngắn là do phúc đức tổ tiên. Sở chỉ cái tội tham lam một chút, chứ lạy trời, bé như cái kim, con kiến, Sở chưa từng hại ai, sao con Sở phải chịu tội?
Kiên cường, dứt khoát và mạnh mẽ vậy thôi, thế mà từ lúc gả con cho Hạng Chử, Thào A Sở sinh mất ngủ. Đêm nào cũng giống đêm nào, cứ nhắm mắt vào là bên tai Sở cứ như có người đọc truyện về Hạng Chử cho Sở nghe. Mà cái giọng đọc thều thào, rùng rợn lắm, cũng có khúc có đoạn hẳn hoi. Có đoạn nói về việc Hạng Chử làm ma cho con gái Sở nữa chứ… Sở sợ lắm, để đối phó với những cơn ác mộng về gã con rể, tốt nhất là không ngủ. Mà Sở có tật nghiện rượu, cứ đu đưa một chai vào là lại buồn ngủ. Nhưng rượu gì thì cũng phải hết, cũng vã ra, túa ra theo lỗ chân lông hết, vì khi Sở mê man giãy đạp, lúc đấy toàn thân vận động chẳng khác nào bổ củi hay đập lúa… Mỗi lần thoát ra khỏi cái bàn tay vượn của con rể trong giấc mơ, Sở lại tự nhủ, còn bốn đứa con gái, sau này để chúng nó tự do yêu đương, nên đôi nên lứa. Không đòi lễ lạt nhiều, không ép uổng, thậm chí thằng nào nghèo mà tốt bụng thì cứ để nó bắt nhau đi, Sở nhất định thế …
Dù ở cùng một bản, con gái đi lấy chồng đã nửa năm rồi mà không về thăm bố mẹ, Sở buồn lắm. Chắc là nó hận Sở đến suốt đời, chắc là hằng đêm nó nuốt nước mắt. Tội của Sở bao giờ mới gột cho sạch? Gột bằng rượu, bằng những cơn say triền miên, e rằng tội thêm nặng. Sở quyết định đi thăm con gái. Có vài cái dốc thôi mà. Ban ngày ban mặt, nắng phừng phừng ra, có phải đêm hôm tối tăm đâu mà sợ. Ai đời bố vợ lại sợ con rể? Có sợ khối ra đấy. Sở đi thăm con gái thật…
Mọi hào khí đàn ông biến đâu mất, để Sở trơ trọi bủn rủn trong cái cảnh thấy con gái xanh xao tiều tụy, cái bụng chửa năm tháng có dư đã nhô lên nhọn hoắt, chễm trệ trên cái thắt lưng xanh như tảng rêu non. Nghĩ đến cái lưng gù bẩm sinh của Chử mà Sở hết cả dũng khí, Sở chỉ kịp hỏi han con vài câu rồi cuống quýt chào về, nhân dịp thằng Chử đi vắng mà chào về cho gọn gàng. Nước mắt của con gái Sở tiễn cha thay lời làm lòng Sở xót xa như xát muối. Về nhà rồi mà vẫn còn run, chân tay lóng ngóng. Nhác thấy cái vỏ chai rượu Pháp mà Sở chuyên đựng rượu cho sang, cho oai, cho thêm hương vị, cho cơn say đỡ rẻ mạt mà Sở thấy ức. Trăm bề là tại mày, cái loại rượu xấu xa khi cố tình làm người ta mông muội, người ta đã tham, nó khiến người ta tham hơn. Đập vỡ cha mày đi… Sở nghĩ thế là làm luôn. Nếu cái chai là một thân thể biết đau đớn, hẳn nó sẽ đau đớn đến tột cùng vì Sở vừa đập vừa nguyền rủa. Khi tất cả vụn như cám dưới những nhát gậy thì Sở mới thôi, dù nguồn cơn vẫn còn hừng hực dâng lên trong cổ họng.
Nghĩ đến con, nghĩ đến những giọt nước mắt buồn tủi của con, Sở cứ muốn làm nhoà đi bằng suy nghĩ, bằng hình ảnh khác. Và đương nhiên, lại là hình ảnh của Chử gù nhảy vào tâm trí của Sở. Cái thằng, mặt giống mặt con dơi, đôi mắt tối om đi đêm thì thuận. Mà đi xe máy thì dễ nhìn, chứ đi bộ lên dốc thì người ta bảo vượn đi. Người gì mà không có cổ, cái cằm của nó để ngay trên ngực. Cái ngực thì tóp vào giống như thiếu một mảnh xương nhưng lại được bù vào bằng một sợi dây chuyền vàng to như cái xích người ta xích con khỉ trên cầu treo cho Tây chụp ảnh. Cái lưng gù của nó cũng không cân đối, ngay ngắn như những thằng gù khác mà Sở từng gặp. Cái gù của Chử vẹo sang hẳn một bên như quả đồi đặt lệch, cứ mấp mé bên bờ rình rập sạt lở. May mà cái lưng Chử còn dài một tí, nếu không thì người ta đã bảo Chử là con nhện độc khổng lồ rồi. Mà cũng không phải là nhện vì tay thì dài, chân lại ngắn tũn, điệu đi cứ nhảy thon thót như thằng trộm gà bị chó đớp vào cẳng… Nụ cười thì chệch choạc, chẳng ra cười mà cũng chẳng phải nhe răng, giọng nói méo mó. ấy thế mà toàn gái đẹp qua tay nó. Mà trò đời éo le, gái đẹp thì toàn chui ra từ bụng nhà nghèo. Thế mà nó cuỗm hết, đố đứa nào dám trả lại của cho nó mà bỏ về. Thà chết còn hơn. Mà thằng Chử cũng lạ, người chẳng rõ người, thú chẳng rõ thú nhưng làm ăn thì giỏi đến phải nể phục. Lúa nhà nó tốt nhất, thảo quả của nó sai nhất, trâu nó béo nhất, sinh sôi đen cả rừng, rét thế mà chẳng sứt mẻ con nào…
May mà Sở bỏ về, nếu gặp nó, uất vì nó, xấu hổ với nó, chắc đập mặt vào rượu mà chết… Khinh nó cũng không được, hận nó cũng không xong, mà sợ nó thì thiên hạ cười cho. Cái cơn cớ nửa chừng nửa vời cứ ám ảnh, hành hạ Sở vô hồi theo ngày vào đêm, theo thức vào ngủ, nên ác mộng đè lên mộng ác…ác mộng con rể.
Mai sinh con gái, nghe nói Chử mở tiệc khao to lắm. Sở còn chờn chợn, sai vợ về thăm con. Vợ Sở, để cho chắc ăn, dắt vào lưng con dao nhỏ để phòng bị. Còn chưa thấy sân nhà Hạng Chử, vợ Sở đã toát mồ hôi vì nghe tiếng trẻ con khóc. Đã chục lần sinh nở, sa sẩy rồi cũng còn bảy bận nghe trẻ khóc, mà là trẻ gái sơ sinh khóc. Sao chẳng thấy giống tiếng khóc của con nhà Mai tí nào? Nghe như tiếng mèo hoang đang tìm nơi trú ẩn trong trận mưa rừng, vừa yếu ớt vừa già cỗi, nghe như tiếng trối trăng khi thoát kiếp mèo bước vào kiếp cáo. Vợ Sở rụng rời chân tay nghĩ ngay đến việc quay về, để xem thiên hạ người ta bàn tán thế nào đã. Cứ cho là người ta thêm bớt, rồi thổi phồng lên đi, thì trong khói cũng có lửa và mười phần cũng đúng ba…
Sở thấy vợ về sớm thì hạnh họe:
– Nó lột da ăn thịt mày à mà mày sợ thế?
Vợ Sở cắn răng không muốn giải thích. Sở càng lên mặt răn dạy. Chịu mãi không được nữa thì như cái cơn ‘’nước sôi đội vung lên’’:
– Ông không sợ nó sao không tự đi mà lại sai tôi? Tôi sợ đấy, sợ lắm.
Thật hiệu nghiệm, cái nước tràn xuống làm cái lửa hung hăng của Sở tắt ngóm. Sở tự đấm ngực, rủa mình là thằng hèn. Nói trộm, con gái Sở có mệnh hệ gì Sở cũng phải tính toán, đến nhà con rể cũng phải tính toán. Cái nhà đã có ba oan hồn chết trẻ, chết thiêng, giờ nó hành hạ mẹ con Mai cho điêu đứng khổ sở. Thôi, cũng là cái hạn mà Mai gồng gánh cho cả gia đình. Gả Mai cho Hạng Chử cũng bằng, cũng ngang với việc đón thầy về cúng giải hạn mà không mất xôi thịt, lại hời thêm.
Miệng thiên hạ bao giờ cũng độc hơn cái bụng của họ. Họ đồn thổi về đứa con Mai sinh ra đích thị là quái vật. Sở cay cú lắm, cay cú thiên hạ, cay cú bản thân, và cuối cùng là cay cú Hạng Chử. Sở bắn tiếng trả lại trâu, trả lại bạc cho Hạng Chử để bắt con về…
Chẳng biết Hạng Chử có biết tin ấy không, mà một buổi trưa, Hạng Chử sau khi đã uống đến say nhừ, đến tận nhà hỏi tội bố vợ. Để tương xứng với cơn say của thằng thánh vật, Chử cũng đổ vào mồm mấy sừng trâu rượu một lúc. Chừng đã ngang ngửa, Sở chỉ tay vào mặt Chử mà tuyên án hùng hồn:
– Mày đừng cậy giàu mà hành hạ con tao, nó mà chết, tao giết cả họ Hạng nhà mày, giết sạch, đồ súc vật.
Hạng Chử lảo đảo, mắt tím đen, đưa tay giật toang cái áo chàm, để phơi ra một tấm thân gớm ghiếc. Chử lè nhè, đập cái chai vào bậc cửa, cái chai vỡ. Chử cầm cái mảnh dài nhọn giơ lên và gầm gừ:
– Tao cũng chả thiết sống. Mai mà bỏ tao, tao không sống nữa. Tao sẽ chết bằng cái này, để mày nhìn xem máu tao là máu thú hay máu người?
Hạng Chử giơ cái vật sắc nhọn lên, dùng sức định chọc nó vào bụng mình thì bất ngờ Mai ở đâu chạy đến. Cô hét lên một tiếng hoang dã từng câm nín suốt mười bảy năm trời:
– Khôông!
Và ôm chặt lấy Hạng Chử. Hạng Chử sửng sốt, bóp chặt mảnh chai trong tay. A Sở thấy máu chảy ra từ tay Hạng Chử thì sợ quá nhắm mắt lại, lảm nhảm “Máu, máu người”.
Máu Chử vương mãi trên quần áo Mai. Hai người dắt nhau đi như chạy khỏi cái sân đầy mảnh vỡ lung linh trong nắng.
Hạng Chử đưa vợ con đi biệt tăm khỏi bản Mông từ chiều hôm ấy. Dân bản chẳng ai biết họ đi đâu. Thào A Sở triền miên úp mặt vào những cơn say lê lết nên lại càng không thể biết.
Tác giả: Tống Ngọc Hân – Diễn đọc: N.S.U.T. Hoàng Yến
Từ khóacon rể Hoàng Yến Tống Ngọc Hân truyện đêm khuya
Xem thêm đề xuất
Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè
RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …