RadioVn.Com – Ánh đèn hắt lên bề mặt con đường gạch ướt át tạo nên vẻ lung linh huyền ảo của một hồ nước tràn đầy ánh sáng, và rọi chiếu những bức tượng đá của các vị Thánh cao cả, cứ như là họ đang đứng cầu nguyện trên những bức tường của chiếc cầu Charles. Sương mù cuồn cuộn dâng cao phủ lấp dòng sông, len lỏi giữa những bức tượng, cuộn lại bên trên như đang nuốt chửng cả những bức tường cổ kính. Dòng sông Vltava dưới cây cầu gần chục mét đang chầm chậm trôi giống như những khối dầu. Một hồi chuông ba tiếng vang lên đâu đó trong vùng Hradcany.
Âm thanh của những bước chân đang chạy phá tan bầu không khí tù đọng và sau đó có một tiếng khóc. Jakub, với bàn chân trần bẩn thỉu, rớm máu, suýt nắm được vai mụ vợ, người đang lẩn trốn dưới mái vòm gô-tích của tháp cầu. Nhưng hắn bị trượt chân ngã xuống mặt đường ướt. Lúc hắn bật dậy thì mụ đang giữ thăng bằng trên bờ thành giữa tượng Thánh Joseph và Thánh Francis Xavier. Mụ liếc sơ hắn. Dáng mụ với mái tóc màu tối nhạt nhòa trong màn sương, dưới ánh trăng lu mờ bởi tầng mây xám.
“Mụ kia!” hắn hét, “Con điếm! Trở lại đây ngay…”
Ngay khi hắn nghĩ rằng mụ chuẩn bị nhảy xuống, một đám sương mù lại phủ xuống ngay chỗ mụ. Hắn đến được đó thì chỉ còn thấy bức tường.
Con Katerina 15 tuổi kéo áo khoác siết chặt tấm thân gầy nhom của nó rồi lặng lẽ rời khỏi tháp cầu. Nó chạy qua những con đường của thành cổ Prague thẳng về nhà và ngồi run cầm cập trên giường.
Ngày hôm sau, người bố mang vẻ mặt u ám bảo,
“Mẹ mày biến rồi…như một con điếm mạt hạng”
Nhìn con bé nhàu nhĩ Katerina, hắn thêm:
“Khóc làm quái gì. Cái thứ lẳng lơ đĩ thõa ấy biến lúc này là tốt rồi. Cho nó theo trai.”
Có thể mụ đã chết nước. Hắn chả nghe hàng xóm nói gì, chỉ đinh ninh rằng mình đã nhìn thấy. Con Katerina câm lặng. Nó đã vậy từ năm lên hai.
*
Với việc Josefina ra đi, Jakub gặp phải vấn đề. Mặc dù giọng trong trẻo cao vút của mụ không được luyện thường xuyên cũng chả hề qua lớp thanh nhạc nào, nhưng vợ hắn lại kiếm ra tiền nhiều tiền hơn hắn bằng cách ca hát trong đội ca nhà thờ, những buổi tiệc gia đình cũng như biểu diễn trên cầu, cùng với chiếc máy thu âm cũ kỹ.
Khi thời tiết trở nên ấm áp, lúc trời đẹp, hắn kiếm được vài curon nhờ vẽ phác họa chân dung cho những du khách trên cầu – chỉ thế. Thật khiêm tốn so với những gì vợ hắn làm. Với mái tóc dài đến thắt lưng, miệng rộng, đôi môi hồng thắm, mỗi lần mụ mang tiền về là bằng cả tuần làm việc của hắn. Du khách người Mỹ, Nhật – mụ khoe hắn cùng nụ cười rạng rỡ – cực kỳ hào phóng.
Từ căn phòng riêng trên gác, Katerina thường nghe mẹ nó ngân nga những giai điệu du dương, tiếng thỏ thẻ ngọt ngào và cả tiếng cười khanh khách lúc Jakub vắng nhà. Len lén xuống thang, nó thấy ánh nến lung linh trên bậu cửa sổ trong phòng ngủ của bố mẹ nó, chiếc áo choàng màu đỏ khoác hờ hững trên bờ vai trần của mẹ nó. Thấy con gái mình ở bậc thang, Josefina tới ngồi cùng rồi kéo đầu con gái áp sát vào vai mình. Katerina thấy một người đàn ông thả xấp giấy bạc lên cái bàn nhỏ, quay mặt bước vội ra cửa và mất hút ở đường Kamzikova.
“Đàn ông… con yêu, con phải biết cách…lợi dụng họ, nhớ đấy,” Mụ vừa nói vừa vuốt ve tay con gái mình và cười hiền khô. “Con đang nghĩ gì vậy đứa con bé bỏng tội nghiệp của mẹ, đứa con cưng thấy mọi điều nhưng không nói gì cả?”
Mụ nhìn chăm đắm như thể tìm kiếm cái gì đó trên gương mặt và đôi mắt con gái rồi lại kéo nó vào lòng mình.
“Con và mẹ, cục cưng à, chúng ta luôn có nhau. Đó mới là điều quan trọng. Mẹ sẽ làm tất cả những gì phải làm… con ạ…bất kể việc gì để kiếm tiền cho chúng ta. Bố của con là một thằng đần, vì vậy mẹ phải bảo vệ con. Con nên nhớ cho dù thế nào chăng nữa thì chúng ta luôn cùng nhau, sẽ mãi bên nhau.”
*
Chúng ta sẽ mãi bên nhau.
*
Bây giờ Josefina đã ra đi và bố nó trở nên trầm cảm, hụt hẫng và suy sụp hoàn toàn. Nó đã thấy bố đuổi theo mẹ trên đường phố vào cái đêm hôm ấy. Trước đó bố nó tình cờ phát hiện mẹ nó nằm lả, vắt ngang giường, chân vẫn còn mang chiếc giày đỏ… Tai hại là thêm vào cảnh ngổn ngang, trong cái đống xà bần ấy còn có mẩu thư tình và một khoản tiền đủ cho một tháng thuê nhà. Katerina nhìn thấy bố thẳng tay đấm vào mặt mẹ.
*
Ba tuần sau đó Jakub đang ngồi tại cái bàn gỗ ở hành lang. Hắn còn ít tiền sót lại đủ mua thức ăn cho bữa tối hoặc một chầu nhậu. Hắn luôn miệng rủa xả vợ và đứa con gái câm đang ở trong căn phòng nhỏ xíu trên gác.
Katerina đang đứng bên cửa sổ nơi nhìn ra những mái nhà của khu phố cổ. Nếu trông ra phía bên trái, nó có thể thấy cái đỉnh tháp của tòa thị chính. Hít một hơi thật sâu, nó nghe tiếng chuông đồng hồ điểm giờ rồi nhắm mắt lại hình dung thần chết siết sợi dây nắm trong bàn tay phải trong khi tay trái dốc ngược chiếc đồng hồ cát. Ngay sau đó, nó cảm thấy làn môi khô nóng của mẹ trên má nó. Nó liền quay người ghì chặt lấy mẹ. Phòng của nó chỉ có một cái giường, một chiếc ghế dựa gỗ và một cái buồng treo quần áo. Giọng hát của Josefina quyện trong tâm hồn nó tựa làn khói trắng; mẹ nó đang hát bài Ave Maria của Gounod, rung lên ở những nốt nhạc cao và hơi run rẩy như tàn lá bạch dương trên cùng.
Khi đầu óc lắng dịu trở lại, Katerina áp ngón tay lên môi – cảm giác ấm áp và run run. Khi nó mở miệng ra thì âm nhạc trong đầu nó lại ngân lên và nó thấy như mình đang hát một cách yếu ớt tựa ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ. Jakub đang ôm đầu vội thả tay, ngẩng mặt nghe ngóng. Hắt vọt lên cầu thang – hai bậc mỗi bước – xộc vào phòng con bé. Ánh mắt đờ đẫn của hắn trông có vẻ rất hoang dại, dường như hắn đang tìm Josefina. Nhưng chỉ có Katerina đang đứng bên cửa sổ, đôi mắt chớp chớp vì hoảng hốt, và các ngón tay lại run rẩy chạm đôi môi.
Ngày tiếp theo, Jakub và Katerina đi bộ tới cầu Charles, tay hắn nắm chặt khuỷu tay con bé. Hắn dừng lại ở một chỗ trống giữa các quầy hàng bán tranh phong cảnh thành phố, đồ trang sức rẻ tiền…và đặt cái máy Cassette trên bức tường. Con bé đứng run run trong cơn gió lạnh cắt da thịt và xem những đám mây đang lướt ngang qua che mờ ông mặt trời nhạt nhòa mới ló lên trên những ngọn tháp cổ. Cách đó vài mét, một người đàn ông lớn tuổi khoác chiếc áo bành tô xơ cũ, dài thòng lòng, đang sắp bộ-đàn-ly ra. Khuôn mặt lão trắng bệch gò má teo tóp nhưng lão vẫn cười toe toét, trêu đùa í ới với khách bộ hành. Lão rót nước vào từng cái ly nhỏ uống rượu, ly sau nhiều hơn ly trước một tí, cho đến khi tạo được một “nhạc cụ” ba quãng tám.
“Ý tưởng dựa trên một vài hiện tượng đã qua. Đây là cầu nối mà qua đó chúng ta được nghe những giai điệu của các thiên thần, và đã từng được chính ngài Mesmer cao cả sử dụng để thôi miên, chữa trị cho bệnh nhân. Và đây, tôi mạn phép xin được phục vụ, thưa quý ông, quý bà, xin kính mời…”
Dừng lời, lão chế thêm nước vào ly, cho nhỏ từng giọt, từ một bình nhựa. Sau đó lão so sánh kiểm tra độ cao thấp của âm thanh mà giọt nước nhỏ xuống tạo ra – mỗi giọt là một nốt nhạc trong trẻo.
“…Nguồn gốc của các nhạc cụ được biết đến như seraphim, eumelia, claviclindre…”
Jakub nhấn nút, cái máy cassette phát ra lời ca ai oán của Dido – nữ ca sĩ Anh. Hắn kéo tay con gái, xoay nó lại để nhìn khách du lịch đi qua. Lúc đầu, con bé trông có vẻ bối rối – nó siết chặt chiếc áo khoác vào cơ thể gầy gò của mình. Sau đó nó bắt đầu hát. Giọng ca trong trẻo rung lên cao vút, át cả tiếng đàn-ly. Đám người chỗ nghệ-sĩ-đàn-ly quay hết lại nhìn xem âm thanh hút hồn réo rắt ấy từ đâu. Lão nghệ-sĩ-đàn-ly liếc xéo Jakub một cách tức giận.
Và khi con bé hát, Jakub nhớ lại cái đêm Josefina bỏ hắn ra đi, gương mặt mụ vẫn sưng đỏ do cú đấm của hắn. Con điếm.
Từ sâu thẳm tâm hồn, hắn đã biết rõ mụ kiếm tiền bằng cách nào chỉ có điều hắn trở nên mệt mỏi vì những lời chế giễu của mụ. Hắn cảm thấy chán ngán và nhục nhã cách mà mụ nói móc về sự vô dụng của hắn qua việc vẽ tranh kiếm tiền. Hắn đã nhè nhẹ cởi giày nơi cửa trước, tránh đánh động mụ, nhằm bắt quả tang mụ hú hí với thằng khác. Rồi hắn xộc vào đứng nghiến răng, vẻ mặt đằng đằng sát khí. Vậy mà cứ như thể mụ lường trước được hắn về hoặc giả mụ ngỡ người tình đến, mụ mở mắt ra và mỉm cười. Hắn kéo mụ khỏi giường, tống ra hành lang. Con bé Katerina đang đứng tại đầu cầu thang vô tình chứng kiến. Mụ ăn nói móc họng khiến hắn giận phát điên. Một bạt tai vào mặt mụ lúc hắn chịu hết nổi kiểu chọc giận của mụ. Mụ vẫn cười vào mũi hắn. Hắn bẻ tay mụ ra sau cho đến khi mụ bật khóc vì đau đớn. Hắn để miệng vào sát lỗ mụ, la lớn:
“Tao sẽ giết mày, nghe rõ không?”
Mụ lùi lại, đạp mạnh gót giày lên ngón chân trái hắn. Hắn há hốc, buông tay. Mụ lao xuống cầu thang, phóng khỏi cửa.
Hắn đuổi mụ chạy giáp vòng phố cổ. Tới dưới cổng dẫn vào cây cầu, mụ quay lại hét to thách thức hắn,
“Tao nguyền rủa mày, đồ tiểu nhân. Tao đã ngấy cảnh sống với một con…đực như mày.”
Hắn rướn người chồm tay tới suýt nắm được vai mụ thì bị trượt chân bởi những viên sỏi nhỏ, ngã xuống mặt đường ướt.
Josefina đứng trên bờ thành, nhìn xuống mặt nước. Mụ bơi khỏe. Nếu làm cho hắn tin rằng mụ đã chết đuối thì mụ có thể tìm nơi nào đó sống với con Katerina. Một trong những người tình sẽ giúp mụ. Mụ phải làm điều này vì Katerina. Canh vài ngày khi con bé ra khỏi căn hộ…dẫn nó tới chỗ ở mới là xong. Tránh xa lão Jakub bạc nhược, tàn độc. Mụ liếc về phía lão chồng đang lồm cồm đứng dậy rồi lao xuống. Chiếc đầm đỏ trên người mụ bay bay hệt đôi cánh thiên thần. Cơ thể mụ đập xuống mặt nước lạnh giá, bọt bắn lên trắng xóa.
Katerina đang hát một bài dân ca Hungary – tiết mục thường xuất hiện gần cuối trong “chương trình biểu diễn” của mẹ nó. Jakub xóc xóc cái bị tiền xu lẫn giấy giờ đã nằng nặng. Như bị thôi miên bởi giọng hát của con bé, lần lượt từng người đều móc sạch túi, thả hết tiền vào cái bị – bất kể là bao nhiêu. Con bé vẫn chăm chắm vào bài hát, nhìn thẳng một đường phía trước nhưng ánh mắt vô hồn, chỉ có đôi môi – bộ phận duy nhất còn chút sinh khí của cơ thể con bé – chuyển động, mấp máy.
Không chịu đựng được nữa vì bị những nốt nhạc cao vút phát ra từ miệng con bé Katerina lấn át, lão nghệ-sĩ-đàn-ly đi tới chiếc cầu, la toáng lên,
“Tại sao các người lại nghe con bé ngớ ngẩn đó hát? Các người không nhận ra cái giọng làng nhàng tầm thường của một ca sĩ hạng bét ư? Nhạc-đàn-ly của tôi mới cực hiếm đây. Các người sẽ không thấy cái gì như vậy trong thành phố này đâu!”
Vài người trong đám đông ngoảnh đầu nhìn, bực bội vì sự cắt ngang của lão, rồi quay lại tiếp tục chăm chú nghe giọng hát của cô bé. Lão điên tiết vì bị bỏ lơ, mắt long sòng sọc như muốn trồi trên gương mặt teo tóp, xương xẩu. Hung hăng vì tức tối, lão chen vào đám đông, hất dạt mọi người sang bên để lách sâu tới tận lớp người trong cùng đang đứng thành nửa vòng tròn xem con bé. Nó vừa bắt đầu bài cuối cùng. Kính mừng Maria đầy ơn phúc…
Jakub đang lu bu phía sau, có nghe ồn ào nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra. Lúc hắn đến phía trước thì thấy lão nghệ-sĩ-đàn-ly đang đứng trước mặt con Katerina, la lối om sòm. Con bé dường như không có ý thức về sự hiện diện của lão ta. Coi đó là sự xấc láo, lão tát vào má con bé. Mọi người há hốc miệng vì kinh ngạc nhưng không có phản ứng nào – họ đứng đó, chết lặng như thể họ không còn khả năng di chuyển nữa. Dù ánh nhìn vẫn lơ đãng, nước mắt con bé Katerina ứa ra, có lẽ vì cái tát quá mạnh. Miệng con bé không còn phát ra lời hát mà có vẻ méo xệch, môi xệ, mũi dãi chảy xuống cằm. Nhưng lời ca vẫn tiếp tục: Chúa ở cùng ngươi … Điên tiết lên, lão cầm cái máy cassette ném xuống nước.
“Thấy chưa? Có phải nó hát đâu. Đó là một …”
Cái máy cassette rơi tõm. Và tiếng hát vẫn tiếp tục, khe khẽ, rì rào từ cái miệng của con bé. Mọi người quay lưng bỏ đi. Jakub tiến đến chỗ con gái, lắc lắc vai nó. Con bé bắt đầu ói mửa. Dẫu vậy, tiếng nôn ọe cũng không thể át tiếng hát từ đôi môi mấp máy của nó. Mắt lão nghệ-sĩ-đàn-ly trợn muốn lồi khỏi bộ mặt tóp teo như hộp sọ. Lão kéo tay áo Jakub.
“Con bé này là phù thủy”, lão thì thào. “Một mụ phù thủy!”
Đột nhiên tiếng ca im bặt. Katerina rẽ lối và đi dọc chiếc cầu, gặp người nào đánh người đó, hất tung các quầy hàng. Jakub chạy theo sau, nhưng vướng những người bán dạo đang cố gắng lượm lại hàng. Con bé leo lên bờ thành giữa tượng Thánh Joseph và Thánh Francis Xavier rồi phóng mình xuống, ánh mặt trời làm rực sáng vòng hào quang ánh bạc xung quanh cơ thể con bé đang rơi xuống.
Khi nạo vét con sông, người ta tìm kiếm nhiều giờ mới phát hiện ra xác con bé ở phần móng của một tòa nhà cũ. Con bé vướng vào thi thể – chính xác là bộ xương của một người đàn bà – đã thối rữa và bị cá rỉa đang nổi lên, mắc kẹt trong giàn bê tông móng. Chiếc đầm đỏ nát tươm dập dờn dưới nước như rong như cỏ uốn lượn trong dòng nước xiết. Xương tay của người mẹ, như một cái vòng hoàn hảo, trong tư thế níu giữ ôm ấp và bảo vệ thân thể con gái mình.
Tác giả: Gaye Jee (Anh) – Dịch giả: Nguyễn Trung – Thực hiện: Hải Yến
Từ khóaGaye Jee Hải Yến thiên thần truyện đêm khuya
Xem thêm đề xuất
Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè
RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …