– A lô, A Thắng, anh còn sống không? – Ừm… nửa sống, nửa chết! Còn em? – Em chán lắm, chỉ muốn chết thôi.
– A lô, A Thắng, anh còn sống không?
– Ừm… nửa sống, nửa chết! Còn em?
– Em chán lắm, chỉ muốn chết thôi.
– Vậy bao giờ chết?
– Hai ngày nữa.
– Ở đâu?
– Ngườm Ngao!
– Phạ ơi! Yên tâm đi, anh sẽ đưa em về nơi chín suối đàng hoàng!
– Anh… đồ quỷ!
Cô ngắt máy, lặng yên một lát cho nhịp tim bớt dồn. Cô bị điên rồi. Và cô vừa phá vỡ nguyên tắc của chính mình.
Ngun ngút Ngườm Ngao
Mà nguyên tắc thì sao chứ? Nguyên tắc phỏng có nghĩa lý gì nếu như cô không còn thiết tha sống? Bấy lâu, cô đã căng ra mà sống. Cô đã dồn cả năng lượng sống cho cái gọi là ước mơ lớn nhất đời cô: trở thành một chuyên gia về môi trường, tìm ra cách vá thủng tầng ô zôn bao bọc trái đất. Thế rồi mọi sự chả đi đến đâu. Tất cả là tại anh. A Thắng, đồ quỷ sứ!
Mà đổ lỗi hoàn toàn cho anh cũng chẳng đúng. Tại sao cô không thể coi anh như một hòn đá lăn lóc trên đường đi. Cô sẽ đá văng anh lăn xuống lạch nước ven đường, và quên tiệt.
Cuộn tròn ba bộ quần áo như tổ sâu, nhét vào ba lô. Cô lên đường. Cũng giống như bao lần đi thực địa khác. Vậy mà thực ra lại chẳng giống tẹo nào. Chồng cô chỉ hỏi, em đi mấy ngày? Đi đâu? Ngườm Ngao!
Ôi, ngun ngút Ngườm Ngao!
***
Chín năm trước, cô trẻ măng, vừa chân ướt chân ráo về công tác ở một viện nghiên cứu thuộc Bộ Tài nguyên – Môi trường. Công việc đúng mơ ước của cô: lúc chìm đắm trong phòng nghiên cứu, khi đi thực địa phóng khoáng. Cứ luân phiên nhau như vậy. Rồi cô sẽ tìm ra cái điều làm cả thế giới sửng sốt, khiến họ phải ngả mũ trước Việt Nam. Tất nhiên điều này cô chẳng dám chia sẻ với ai. Hơn nữa, nó còn xuất phát từ nhu cầu tự thân. Cô muốn chỉ làm duy nhất một việc thôi, nhưng việc đó cứu giúp nhân loại, cứu giúp luôn chính cô khi gắn mình vào một ý nghĩa sống cao cả đến thế.
Trong một chuyến công tác tại Trùng Khánh bảy ngày, nghiên cứu khí hậu và lý do đàn ông Trùng Khánh cao nhất trong cả nước, với điển hình là một vị tiến sĩ hóa sinh ra nơi này, cao tới 2 m 05, người chưa bao giờ tìm được trên thị trường một đôi giày nào vừa chân mình, cô đã đến Ngườm Ngao và gặp nạn.
Ngườm Ngao nằm trong lòng núi, giữa ngày hè vẫn mát như cuối thu. Cô thong thả từng bước, không cần phải đóng chai không khí, hay cạo chút bột nhũ đá về nghiên cứu, phân tích. Thả lỏng và quên nghề đi một chút. Đi chơi cơ mà! Này thì suối tiên, này thì cột măng nhũ giao thoa, hài hòa trời đất, này thì đài sen ngược… cô ngắm nghía mỗi chỗ thật lâu, ghi chép tỉ mỉ, chụp lại ảnh. Say sưa lắm. Ngườm Ngao là một trong tứ đệ nhất động cơ mà! Cô cố tình lùi lại, tránh xa đoàn khách du lịch thỉnh thoảng xuất hiện. Cô muốn một mình trong Ngườm Ngao.
***
Thủy thấy mình đã lọt thỏm trong thung. Ngô, đỗ xanh rờn dập dờn vẫy những bàn tay mướt thắm. Nơi đây, một đại đội của địch từng bị quân ta lừa vào, rồi bắt sống! Phải rồi, đã lọt tới đây thì khó thoát lắm. Chính cô cũng thế, cô từng lọt vào đây một lần, rồi vĩnh viễn bị bắt, bị giam cầm. Cô không trở về với chính cô được nữa.
Trước mắt cô là núi cao ngạo nghễ, đỉnh cao nhất chứa trong mình một hang sâu ngun ngút, bí ẩn. Cô giơ ống kính, chụp cửa hang từ xa. Chữ Ngườm Ngao dát vàng sánh lên trong nắng. Mới mẻ và quyến rũ vô chừng. Ngườm Ngao ơi, tôi đã đến đây. Hãy trả lại tôi cho tôi. Bằng không thì, cho tôi dám nhảy vào tội lỗi, cho tôi được tan nát hình hài, cho tôi được một ngày chìm trong đau khổ, cho tôi được sống bằng thân phận người ám vào tôi.
Cô xốc ba lô, bước tiếp, không ngần ngại. Cô chuẩn bị dấn mình vào đó, hiểm trở và chưa biết thế nào. Cứ coi như cô đến một thế giới khác, bước vào một thời khác, một thân phận khác, cô có thể bỏ qua công việc, vị trí, luân lý, ám ảnh, ràng buộc. Cô tự do! Ngườm Ngao sẽ cho cô điều đó, cũng như đã từng trói cô vào một cơn cuồng cảm xúc rồi để mặc cô chống chọi suốt chín năm trời. Thì đây, cô sẽ trở lại Ngườm Ngao, để trọn vẹn cho một kiếp đi mượn, một kiếp bị ám bởi đồ quỷ!
***
Ngun ngút Ngườm Ngao
Chỉ lùi thêm một bước để lấy góc độ chuẩn chụp nhũ đá cho đẹp, mà cô trượt ngã. Mẹ ơi, mắt cá chân chói lên một phát rồi cứ như thế, đau như trời hành. Thủy ngồi phệt trong bóng tối, tay xoa nhè nhẹ chân trái, cố đợi cơn đau qua đi. Nhưng nó không chịu đi cho. Cái ngách sâu này có lẽ không khách du lịch nào đặt chân tới. “Có ai ở đây không”? Cô hỏi và hang sâu ngun ngút nuốt mất lời cô. Cô xoay lưng lại lối định chuồi ra, sau đó di chuyển bằng mông và hai tay. Không ổn lắm, cô đau tái mặt, và cái lạnh bỗng dưng ngấm qua lớp vải quần, ngấm vào hông, rồi tịnh tiến dần lên. Mẹ kiếp, mình toi rồi! Cô nghĩ, mồ hôi lạnh lấm tấm trên mũi, trán.
Rồi đôi cánh tay người ấy xốc cô lên, nhẹ nhàng như nhặt một cánh chim bồ câu, tự tin đặt lên lòng mình. Cô rúm người vì bất ngờ, sợ hãi.
– Yên nào, cô gái. Cô vừa gọi tôi đến giúp mà bây giờ lại cố đẩy tôi ra?
– Anh, nhưng mà… Anh dìu tôi đứng lên là được rồi!
– Cô sợ chồng ghen hả. Chồng cô đâu? Bảo hắn ta đến cõng cô đi.
– Tôi chưa có chồng!
– A ha, tốt quá. Vậy thì ngại gì chứ. Để yên anh bế lên nào.
A Thắng cứ thế bồng cô đi xuyên lòng núi. Thỉnh thoảng ngồi lại bên măng đá để nghỉ ngơi. Anh vẫn giữ cô trong lòng, tựa lưng vào măng đá, đợi cho hơi thở nhẹ dần đi.
– Anh cho em ngồi xuống bên cạnh một chút được không? – Cô vừa nói vừa thử gỡ vòng tay anh.
– Vớ vẩn, ngồi ngoan nào! – Anh giả vờ gắt – Tôi mà đã tóm được cô nào thì đừng hòng thoát khỏi vòng tay A Thắng này! Kha kha!
Cô đành ngả đầu vào ngực anh, cơn đau ở chân không dễ chịu chút nào, nhưng vòng tay này thì thật là…
– Tựa đầu vào anh thì được, nhưng chớ hít hà người anh nhé – A Thắng khẽ cười.
– Sao chứ? – Cô ngóc đầu lên.
– Thì anh e là khi về tới nhà, em mất ngủ thì khổ!
– Báu lắm ý, còn lâu nhé. Xem này – Cô đã hơi cáu, trêu lại anh bằng cách giật cổ áo anh ra, gí mũi mình vào dưới hõm cổ anh, dụi thật mạnh – Gớm, hôi chết người, em thề nếu nhớ lại mùi này, em không ăn được cơm! – Cô xì rõ dài.
– Thế nên mới phải khuyến cáo – A Thắng tạm buông cô ra để xốc lại cổ áo – Không ăn hay không ngủ được thì cũng khổ như nhau cả thôi.
***
Đồ quỷ, thế mà cô đã mất ngủ biết bao đêm vì vòng tay ấy, mùi đàn ông ấy. Người đàn ông đã bồng cô xuyên qua núi. Giá như Ngườm Ngao cứ ngun ngút không có cửa ra, không bao giờ kết thúc, để cô cứ nằm trong vòng tay anh, không thể thoát ra được, không thể về với thực tại.
Cô đã mất cả một năm trời, dùng tất cả trí lực, sự hấp dẫn nữ tính của cô gái trẻ, sự láu lỉnh thiên phú của đàn bà, sự nông nổi cuồng nhiệt của tình yêu đầu, để chinh phục bằng được anh, rồi để vỡ nát khi biết rằng anh đã thuộc về một người đàn bà khác, đến trước cô! Cô chỉ có thể âm thầm dõi theo từng bước đi của anh. Mê muội đến mức, cô sẵn sàng làm cái bóng của anh, đi theo anh, dâng hiến tất cả, mà không đòi lại điều gì cho mình. Cô chỉ cần anh cứ việc tận hưởng cô, chỉ dành cho cô ít phút, là đủ. Anh như một thứ ma túy, cô dính vào một lần là say mãi mãi.
– Này em, lấy chồng đi. Em sẽ cai được anh đấy – A Thắng cười, mắt đầy khói thuốc.
– Đồ quỷ. Tại sao em lại đến Ngườm Ngao và dính vào anh chứ! Em muốn cai lắm, em muốn chưa bao giờ gặp anh, em muốn anh biến khỏi cuộc đời này, em muốn yêu ai đó không phải là anh và cưới người ta để chiếm được hoàn toàn.
– Phạ ơi! Đàn bà ai lại nói như thế – A Thắng cười – Em chỉ cần để cho một trong số mấy gã đang si em chiếm đoạt. Thế thôi, là xong.
Nhưng sao anh không chiếm đoạt em lấy một lần. Thủy lén quay đi, mắt dâng đầy. Khỉ thật, mình sao lại ra nông nỗi này chứ. Tại sao A Thắng quá tử tế, mà không chịu vòng tay ôm cô thêm một lần nữa, để cô hít hà lại mùi đàn ông. Ôi trời ơi, từ sau lần cô ngã trong Ngườm Ngao và anh bế cô lên, nhẹ nhàng như nhặt cánh chim câu, anh không bao giờ chạm tới cô lần nữa, dù cô bám theo anh thiết tha, có lúc như một đứa ăn mày.
Rồi cô gật đầu với một người đàn ông khác, cô thấy mình có cảm giác với anh ta. Cô sẽ yêu anh ta. Quên đi đồ quỷ, A Thắng chết tiệt, một gã người Tày nhăng nhít đến thế thì làm sao có thể khiến một gái Hà Nội chảnh như cô đây bị dính như keo?
Cô tập tành yêu một người đàn ông khác, và trọn vẹn với anh ta, để dẹp yên một khối loạn trong cô, để có thể tập trung vào mơ ước sự nghiệp cuộc đời cô, nghiên cứu tìm ra một cách thức, dù rất khó nhưng cô tin là nó có, để làm được một việc phi thường cho nhân loại. Đó mới là cô chứ. Đôi lúc cô nghĩ lẩn thẩn, hay là A Thắng có bùa mê, đã bỏ bùa để cô mê mụ. Người dân tộc có bùa mê kinh lắm. Nhưng anh ta phải có một mục đích chứ. Sao anh chưa một lần chiếm đoạt cô?
Và sao cô lại hư hỏng đến nhường này? Cô đã có chồng hẳn hoi, đã ngủ với chồng cả ngàn đêm, đã ái ân bao lần làm sao đếm được, mà chưa một lần say da đắm thịt. Tất cả chỉ vì cái mùi đàn ông của A Thắng. Cái mùi quỷ sứ!
***
Thủy dò dẫm chui vào ngồi dưới đài sen úp ngược. Cô nhớ khi mình cho bạn bè xem hình nơi này, họ thường nghi đây là cảnh nhân tạo. Làm sao thiên nhiên lại tạo nên một điêu khắc hoàn hảo đến thế chứ. Từng cánh sen úp xuôi nuột nà và kỹ lưỡng đến từng chi tiết. Có cảm giác như chạm vào sẽ mềm làn da lòng tay như chạm cánh sen tươi thơm ngát. Cô thì cho rằng chỉ có mẹ thiên nhiên mới tạo nên sự hoàn hảo, những người tài, kể cả họa sĩ A Thắng, tự nhận mình là một thằng Tày rất… Kinh, cũng chẳng thể nào tạo nên một tác phẩm tuyệt diệu đến thế. Cô im lặng ngồi nơi đó, ánh sáng vàng dịu từ ngọn đèn chếch phía trái đài sen nhuộm vàng một vùng không gian, đẹp như không có thật.
Tĩnh lặng tuyệt đối. Thủy nhắm mắt lại, dựa vào vách đá dưới đài sen. Không khí lành lạnh ngan ngát thật dễ chịu. Cô hồi hộp như chuẩn bị rơi vào một thế giới khác. Chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra ở đây chứ. Ngườm Ngao đây từng khiến cô trở thành một người khác.
Mùi sen lè lẹ lén đến bên Thủy, cô vẫn nằm im, nhưng cánh mũi vồng lên một chút. Cô cảm thấy mơ hồ, nhưng không nghi ngờ gì. Mùi sen đã tỏa ra từ nhũ đá. Chỉ để cho cô. Xung quanh hừng lên trong ánh sáng vàng, những ông hổ dũng mãnh đồ sộ mà bước đi nhẹ như mây lượn qua chỗ cô, mũi cũng vồng lên rồi gầm vang hang sâu. Hơi sợ nhưng Thủy vẫn nhắm mắt. Kể cả hổ có nhảy tới vồ, thì cô cũng sẽ để yên. Mùi sen thanh thoát đã đưa cô ra khỏi bến bờ sợ hãi.
Hổ chúa xuất hiện, bộ lông trắng muốt, to gấp mười hổ khác, với đôi cánh trên lưng. Hổ chúa nháy mắt, cô nhỏm dậy, trèo lên lưng ngài. Vòm trời bỗng mở ra ngay nơi ấy, và cô bay vút lên, tiếng thì thầm từ tâm thức giục giã cô. Càng lúc bay càng cao, cô bám chặt lớp lông cổ mềm mại của hổ chúa. Tầng ô zôn – bài toán cũ của cô đây rồi. Tại sao trước đây mãi cô không giải được? Những lỗ thủng lấm tấm này, cô chỉ việc hà hơi từ miệng ra, dùng tay kéo chúng lại, xoắn chặt là lỗ thủng được dán kín. Dễ như một trò chơi con trẻ. Đúng thế, người lớn đã bỏ qua những trò chơi thú vị, cứ phức tạp mọi chuyện lên, chứ thực ra mọi việc đều có thể giải quyết thú vị như một trò chơi. Thủy cứ vậy bay miết, hào hứng dán kín các lỗ thủng. Cô không thấy mệt chút nào, người cô lâng lâng vì đã hoàn thành được tâm nguyện đời mình, cô có thể cho phép mình tự do. Thủy nhoài người ra khỏi lưng hổ chúa, muốn bay lên cao hơn, nhưng cô cứ thế mà rơi tự do. Tim hẫng đi, cô muốn hét lên nhưng không sao hét được.
Ngun ngút Ngườm Ngao
Thế rồi một bàn tay nhấc cô lên, dễ dàng như nhấc cánh chim câu. Cô mở choàng mắt, không tin điều mình nhìn thấy. A Thắng.
***
– Thân gái nằm tơ hơ thế này, Hổ ăn thịt đấy!
– Hổ đã đến, nhưng không ăn thịt, mà đưa em bay lên.
– Bay đi đâu?
– Đừng cười nhé, em đi vá tầng ô zôn.
– Mệt nhỉ, vá bằng cái gì?
– Bằng chính em!
– Bó tay! – A Thắng cất giọng cười sảng khoái.
Kệ cho anh cười, cô nhè nhẹ mở cúc áo cổ anh, dụi mũi mình vào đó. Mùi A Thắng đây rồi. Cái mùi đàn ông ngất ngây đánh thức mọi tế bào xúc cảm trong cô, rung ngân lên thành một bài ca bất tận. A Thắng thôi cười, anh ngả người dưới vòm sen, nhắm mắt lại, mặc cho cô chiếm đoạt. Dưới làn da nâu săn chắc, từng múi cơ vồng lên đòi hỏi khi chóp mũi và đầu lưỡi cô lướt qua. Đây là lần duy nhất trong đời, cô được nếm nuốt thứ mật ngọt tình yêu gái trai toàn vẹn đến thế. Thứ mật làm cô rừng rực khát khao, càng nếm càng khát, đến mức cô cần nổ tung trong mãn nguyện. Cô muốn chìm mãi trong hương tình yêu, nhưng A Thắng đã nâng bổng cô lên, đưa tới suối.
– Tắm tiên nhé, em cứ thế mà tắm. Phải có người khác giới chứng kiến.
– Nhỡ có ai tới thì sao?
– Càng tốt chứ sao. Anh đã nói là cần có người khác giới chứng kiến mới gọi là tắm tiên.
Không mảnh vải trên người, cô rùng mình trước dòng nước lạnh. Cô dắt tay A Thắng đi miết vào khe sâu.
– Dừng lại, – A Thắng bảo – dưới kia là dòng nước sâu, tới 32 mét đấy, anh không đỡ nổi em đâu.
– Em không tin, một người Tày rất Kinh như A Thắng mà không đỡ nổi một người đàn bà.
Cô chợt dừng lại, đối mặt A Thắng, áp cả thân thể ướt rượi của mình vào anh.
– A Thắng, tại sao anh tới đây?
– Em gọi anh tới mà? – A Thắng cười mơ hồ – Anh cũng có một câu hỏi cho em đây.
– Nói.
– Tám năm qua, sao em không một lần nào gặp anh?
– Hỏi dốt thế! Cô mỉm cười, hôn nhẹ lên môi anh. Nghe em hỏi câu này nhé.
– Gì thế?
– Anh yêu chị ấy chứ?
– Chị nào? Vợ anh hả. Cô ấy nhỏ hơn em ba tuổi. Cô đã tìm cách “hạ gục” anh bằng được khi còn đang là sinh viên. Anh chiều cô ấy thôi, bọn anh ở với nhau khi cô ấy mới là sinh viên năm thứ ba. Giờ thì có với nhau hai con gái. Em hỏi gì nữa không?
– Anh yêu cô ấy chứ?
– Hỏi dốt thế!
Thủy mỉm cười, xiết chặt A Thắng. Họ dò dẫm đi sâu mãi vào nơi hẻm tối. Càng tối càng bí ẩn, càng nguy hiểm càng quyến rũ. Lối này không phải dành cho khách du lịch đi qua, họ đã vượt qua rào cấm lâu rồi.
– Này em, đi quá xa rồi đấy. Anh e là không trở lại được đâu.
– Em không cần quay trở lại – Thủy cười – Em muốn đi tiếp.
– Ô hay, anh tưởng khi có được anh rồi, em chữa được bệnh và trở về với tầng ô zôn của em chứ?
– Em đã vá nó xong, trước khi anh đến – Cô cười phá lên.
– Chúc mừng em! – A Thắng nói, và kéo tay cô dừng lại. Còn chuyện này thì anh không đùa đâu. Trước khi anh vào đây với em, mây đen kéo tới thung vần vũ. Em nghe tiếng gì không?
– Có cái gì đó, nhưng không rõ lắm.
– Ta nên ra khỏi đây ngay, anh dù sao vẫn là người Tày, anh biết có chuyện gì rồi.
– Ta còn chưa biết dưới này có gì cơ mà?
– Không thể nào biết hết được đâu, mặc quần áo vào rồi đi thôi em.
Trong lúc họ mặc quần áo, nước dâng dần lên tới đùi họ, một âm thanh lạ, không ra tiếng ì ầm, nhưng cứ như ngày một lớn lên, bủa vây hai người.
– Lũ từ núi xuống Ngườm Ngao – A Thắng nói.
– Sao có lũ nhanh thế được? – Thủy ngạc nhiên – Lúc em tới đây, trời còn nắng?
– Em tới đây từ thế kỷ nào, ai mà biết rõ chứ – A Thắng đáp – Không bao giờ được chui vào động khi có lũ từ đỉnh núi. Động sẽ là cái túi đựng nước đầu tiên.
A Thắng vừa dứt lời, nước đã ào vào cùng tiếng ầm ầm dữ dội. Anh dắt cô chạy ngược lên, cố tránh những thân gỗ nửa chìm nửa nổi lao tới cùng nước.
– Thủy, chú ý thân gỗ, nó lao vào mình thì rồi đời! – Anh hét lên át tiếng nước đập ầm ầm vách hang.
– Tối quá, em khó nhìn lắm! – Thủy run rẩy.
Thủy bị ngộp nước. Cô không biết bơi. A Thắng vắt cô lên lưng mình. Nước dâng lên nhanh, dội xuống từ đỉnh đầu, ngách hang tối om, nhưng anh vẫn lần được lối lên cao. Anh cần phải nhanh hơn nước. Và cảm được những gì sắp lao xuống.
Rầm! Có gì đó rất nặng, cùng với luồng nước lao vào A Thắng. Thủy thấy bờ vai căng thẳng của A Thắng mềm ra, đuội xuống. Thôi rồi, anh ơi. Cô dướn lên, hít một hơi dài cuối cùng, rồi xuôi theo anh!
Nước vẫn tiếp tục từ cửa hang trào xuống, đổ đầy Ngườm Ngao, ngun ngút sâu thẳm!
Truyện ngắn của Kiều Bích Hậu – Người thực hiện: N.S.Ư.T Hà Phương
Từ khóaHà Phương Kiều Bích Hậu ngườm ngao truyện đêm khuya
Xem thêm đề xuất
Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè
RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …