– Em khát nước.
Huyền gần như rên rỉ. Nàng vẫn thường nói câu này với đám khách ví tiền dày cộp trước mỗi cuộc mua bán điên cuồng. Chỉ là trước đó thôi, khi mà những kẻ cuồng tín cơ thể nàng dường như phát rồ lên lúc nàng khẽ lách những ngón tay cong mềm vào khe áo và cho chúng chuyển động sau lớp vải sẫm màu. Ðộng tác ma mị của nàng thường chỉ hiệu quả vào lúc ấy, và những con mắt ngây dại nhìn hút vào đôi tay nàng, và những cái miệng tham lam sẽ lắp bắp “Em uống nước gì? Ðể anh đi lấy”. Nàng không khát nước. Nhưng nàng luôn nói câu ấy, vào đúng thời điểm ấy, khi những gã đàn ông trước mặt nàng sẽ tôn vinh mọi đòi hỏi của nàng như một nữ hoàng. Rồi sau vài chục vòng quay của kim phút, những thân hình với đủ mọi hình thù sẽ đổ vật ra, trống rỗng, vô cảm. Những cái nhìn lạnh lẽo mà nàng biết có đòi hỏi gì cũng chỉ là vô ích, cho dù là xin uống nước.
– Em khát nước.
Huyền nhắc lại.Nàng thở dài. Nàng mệt đến độ không ngồi dậy để đi lấy nước được. Lần này, nàng khát nước thật. Nàng khát như thể cổ họng hít phải làn hơi rát bỏng từ chiếc chảo gang của địa ngục. Gã kia không có vẻ gì là nhúc nhích. Mọi lần, nàng đã lật sấp gã lại để xoa bóp dọc sống lưng, như là sự tận tụy sau cùng của một dịch vụ hoàn hảo. Gã chờ đợi. Và gã có vẻ cáu kỉnh khi không nhìn thấy sự phục vụ quen thuộc của nàng mà nàng lại đòi uống nước.
– Anh làm ơn, em khát nước.
Nàng nhìn gã cầu cứu. Nhưng gã giễu cợt “Cưng thì cần gì uống nước. Cưng thừa thứ ấy rồi”. Gã lộn ví, vứt một xấp hào phóng lên mặt bàn rồi di chuyển thân hình nhễ nhại về phía buồng tắm. Cổ họng nàng tiếp tục bỏng rát. Là do những đợt hoá trị mà cơ thể nàng chưa thích ứng. Khi phiếu xét nghiệm tế bào ung thư của nàng bị đánh dấu dương tính, nàng hơi hoảng loạn. Nhưng cơn sang chấn chỉ kéo dài có một ngày. Nàng đã gặp những chuyện kinh hoàng hơn thế, một căn bệnh ung thư phổ biến ở phụ nữ cũng chỉ bất hạnh ngang với gặp một thằng khách lắm tiền mà chỉ tìm thấy khoái lạc ở những vết roi trên làn da trắng mềm. Nàng bị chống chỉ định làm việc này. Nhưng nàng cần tiền. Hoặc có tiền, hoặc là nàng chết với một khối u to tướng trong bụng. Cơn khát như lưỡi dao cứa từ từ vào cơ thể. Nàng sợ hãi thấy nó lan toả đi khắp nơi mà không thể nhúc nhích được. Khi gã kia mở cửa buồng tắm, nụ cười thỏa mãn tắt ngấm và gã rú lên như lợn chọc tiết, đôi mắt dán vào màu đỏ sẫm loang dọc hai đùi nàng và tấm drap trắng.
***
Nàng thức dậy trên chiếc giường bẩn thỉu lúc mặt trời đã đứng bóng.Nàng bị ghép giường với một bệnh nhân khác, một bà già đầu trọc lốc, da xanh tái và môi thâm bệch như thần chết. Trong phòng còn vài bệnh nhân nữa cũng với hình dạng tương tự. Nàng biết rằng mình cũng sẽ giống hệt thế kia. Sau vài đợt hoá trị, tóc nàng đã tự rụng từng búi. Nàng lê vào phòng khám, nhận thuốc, và rời bệnh viện. Nàng trở về nhà. Căn hộ nàng thuê trên một khu chung cư cao cấp đã phải trả lại để thay thế cho căn nhà tồi tàn nằm sát bờ sông. Mùi ẩm thấp muốn lộn mửa xộc lên nhưng nàng không để ý. Việc đầu tiên là nàng nhảy xổ đến chiếc gương cáu bẩn mà chủ thuê trước vẫn để lại trên tường. Nàng chải đầu, và mở to mắt nhìn chiếc lược. Những búi tóc to tướng mắc lại đấy như thể tóc trên đầu nàng cứ mủn ra như của xác ướp. Chẳng mấy chốc, nàng sẽ không còn sợi tóc nào nữa. Nàng xót xa nghĩ đến những bữa tiệc xa hoa trong nhà hàng đượm ánh đèn vàng, những đêm rã rượi bên suối rượu để rồi đắm chìm trong cảm giác điên loạn cho đến sáng. Ðôi mắt ngây dại của nàng chợt chạm vào một vật gì đó trong phòng. Nàng giật thót khi nhận ra có một bóng người đang quan sát mình. Nàng quay phắt lại. Cái bóng biến mất. Nàng thở hắt. Chỉ là bộ tóc giả mà nàng mua chiều qua, trong một cửa hàng nhỏ trên khu phố cổ.
Nàng tình cờ đi qua đó và nhìn thấy một hàng tóc giả. Những đứa bạn trước ở cùng nhà với nàng cũng hay xài tóc giả. Nhưng đó là những bộ tóc sợi nhân tạo với kiểu dáng thời trang. Lũ bạn cũng nghề với nàng thường dùng cho hợp với bộ quần áo đang mặc. Còn nàng, nàng cần tóc. Bà lão bán hàng ngồi im lìm trong những giá tóc. Khuôn mặt bà ta cổ quái với vệt trầu đỏ sẫm trên làn da nhăn nheo, bợt bạt.
– Cháu muốn xem một bộ tóc.
Nàng nhìn những bộ tóc dài thượt treo trên giá vẻ không ưng ý. Ðó là những bộ tóc nối dành cho người đã có tóc rồi. Còn nàng sẽ không có tóc. Nàng cần nguyên bộ. Bà ta không nói gì, giương đôi mắt trần trẫn nhìn nàng rồi trỏ ngón tay dài thượt một cách kỳ quặc vào bên trong. Phía sau những giá tóc đen sẫm còn một căn phòng nữa. Nàng bước vào. Nó thấp, tối tăm và càng tối thêm vì tóc chất ngất khắp nơi. Tóc ở đây không nâu, không vàng, không đỏ, không tỉa, không uốn như những mớ tóc giả của các bạn nàng. Chúng đen tuyền, là tóc thật, dài ngắn khác nhau và úp kín bốn bức tường như những chiếc đầu người câm lặng. Ở đây, ngoài bà cụ kỳ quặc và tóc, không còn gì cả. Cũng như thể, bà lão được sinh ra từ tóc. Mớ da nhăn nheo, song tóc đen nhánh như tóc giả, bà ngồi lẫn vào tóc, vẻ cam chịu ngày này qua tháng khác. Sàn đất đặc quánh lại, vương đầy sợi tóc rụng, khiến Huyền không thể đoán nó được nện bằng chất liệu gì.
Nàng với tay lấy một bộ tóc ngắn ngang cằm. Qua ánh đèn lờn lợt, nàng chụp thử lên đầu rồi ngó vào chiếc gương trang điểm trong sắc tay. Nó khiến nàng trông như một đứa trẻ nanh nọc với những sợi tóc chĩa ngang hai bên. Nàng định thử bộ thứ hai, nhưng sợi tóc trong tay nàng khô ráp dị thường, lại lẫn thêm vài sợi bạc. Nàng rùng mình treo trở lại lên giá. Bà lão chừng như sốt ruột vì nàng chọn quá lâu, đã đi vào căn phòng thứ ba phía đằng sau. Thì ra đó là một cánh cửa được treo kín tóc lên để tiết kiệm diện tích. Bà ta biến mất rồi xuất hiện với một mớ tóc dài xoã sượi trên cánh tay xương xẩu. Người bán hàng lấy chiếc lược sừng trong túi chải lại mái tóc. Những sợi tóc xoà xuống, mượt mà. Bà ta âu yếm như thể đang chải đầu cho đứa con gái. Huyền cúi thấp người để bà cụ nhỏ bé giúp nàng chụp mớ tóc lên đầu. Những sợi tóc mềm mại, quệt qua quệt lại trên vai nàng mát rượi. Bà cụ lại biến mất sau cánh cửa. Và lần thứ hai, bà trở ra, cầm chiếc gương hình bầu dục để nàng soi. Mặt kính trong vắt đến độ nàng có thể nhìn rõ từng sợi vương vít. Khuôn mặt hơi tái của nàng chìm lỉm trong sóng tóc. Nó đã mất cái vẻ khơi gợi đến trơ trẽn mà chính nàng cũng nhận ra thế. Một người đẹp trong gương, quyến rũ với đôi mắt buồn bã đang nhìn nàng chăm chắm. Và những lọn tóc khuôn lấy đôi gò má xanh xao.
– Cháu lấy bộ tóc này. Bao nhiêu tiền vậy cụ?
– Già bán lược. Không bán tóc. Tóc là để tặng.
Huyền sửng sốt nhìn chiếc lược sừng trong tay người bán hàng. Nó màu trắng và đơn giản như mọi chiếc lược khác. Bà cụ đã ra giá rất đắt. Nhưng Huyền mừng rỡ vì nàng được tặng cả một bộ tóc mềm mại. Nó còn đẹp hơn mái tóc trước đây của nàng.
Huyền chụp lại mớ tóc lên đầu, nó làm nàng thấy tự tin về nhan sắc, nhưng nó mang lại một cảm giác bất an mà Huyền chưa thể định hình được. Khi nàng soi vào gương, ánh đèn vàng quạch phản chiếu một gương mặt đẹp, nhưng không còn sức sống, nó rất phù hợp với căn phòng lạnh lẽo này. Huyền uống vội mấy viên thuốc và lên giường nằm. Nàng để nguyên bộ tóc. Nó vắt choàng lên người nàng như một chiếc chăn. Nàng hy vọng có nó, nàng sẽ ấm áp hơn trong tiết giá này. Nhưng Huyền cảm thấy rét. Bộ tóc giả lẽ ra rất ấm như nàng nghĩ, song làm cả bờ vai và sống lưng nàng lạnh buốt. Nàng không thể ngủ. Gió từ ngoài sông thốc vào bức tường phía chái bếp. Gió như thấm qua tấm vách mỏng để ngấm sâu vào trong cơ thể. Huyền nghe tiếng gió rít trên mặt sông, trườn qua bãi cát rồi ràn rạt như tiếng chân người lạo xạo trên đám lá khô trước cửa. Huyền chăm chú lắng nghe. Không phải tiếng gió. Là người thật. Cánh cửa tạm bợ rùng lên. Huyền thu mình vào bộ tóc giả. Nàng không sợ. Bao năm qua nàng giao phó thân mình cho những kẻ xa lạ chưa một lần gặp, ở những chốn xa lạ chưa một lần đến. Trộm cắp chẳng có gì để lấy trong căn nhà này. Còn tấm thân nàng, nàng chỉ duy nhất sợ thần chết lấy đi mà thôi. Huyền nhắm mắt lại, cố dỗ dành giấc ngủ, bụng bảo dạ một thằng đạo chích hạng bét nào đó đang thất vọng bên ngoài túp lều thảm hại duy nhất ở khúc sông này.
Những tiếng bước chân không còn ở ngoài. Nó lục xục sau chái bếp.Và có vẻ đã ở hẳn trong nhà. Huyền mở choàng mắt. Nàng không nhìn thấy ai, nhưng lần này, nàng kinh sợ vì những bước chân gấp gáp hơn. Nó lộn đi lộn lại và âm thanh đã dồn sát chiếc giường của nàng. Nàng cứng người trong bộ tóc và lớp chăn mỏng. Vài sợi tóc xoà xuống má, lạnh toát. Căn phòng chìm vào tĩnh mịch, chỉ còn tiếng gió hú ngoài sông. Chúng luồn qua rặng tre và xào vào nhau thành những thanh âm rền rĩ. Huyền cảm thấy luồng hơi lạnh vô hình đang đứng trước mặt, im lặng quan sát nàng. Có tiếng thở dài, và tiếng bước chân lướt nhẹ trên mặt sàn rời khỏi nàng. Nàng mở to mắt hãi hùng. Một bóng người vô ảnh đang đứng sát phía cửa sổ. Cơn khát rát bỏng lại cứa lên thân thể nàng.
Khi Huyền tỉnh dậy, nàng đoán rằng đêm qua nàng đã bị ngất đi. Cổ họng nàng khô khốc.Mớ tóc đã rời khỏi đầu, kéo theo từng búi tóc rụng. Nó xõa dài xuống mặt đất một cách thảm hại và bù rối như vừa bị kẻ nào đó giày xéo. Nàng xót xa lấy chiếc lược sừng chải lại. Những sợi tóc nằm ngay ngắn như cũ và mát rượi dưới tay nàng.
***
– Nhà này trước có bà cô chưa chồng chết trẻ.
Cô Xu ngước cặp mắt lờ đờ nhìn nàng. Bộ mặt cô hồn của cô khiến Huyền rúm lại. Giọng cô Xu lúc nào cũng như thằng bé dậy thì đang vỡ. Cô xoa cái cằm đầy râu mà có lẽ sáng nay bị Huyền gõ cửa từ sớm nên quên chưa cạo. Ðôi môi thoa son vội đỏ choe đỏ choét.
– Nó đang đứng ở đây này.
Huyền bíu lấy bàn tay xương xẩu của cô Xu:
– Ở đâu?
– Ðang đứng cạnh tao.
– Sao cô biết?
– Tao nhìn thấy.
– Trông… như thế nào?
– Mặt nó phù lên, đầy máu.
– Ôi, – Huyền rên lên. – Bây giờ phải làm sao?
– Nó kêu lạnh, cần quần áo. Nếu mày cho nó quần áo thì nó sẽ đi khỏi đây.
– Trăm sự nhờ cô, cô mua giúp… quần áo cho bà ấy.
Cô Xu liếc Huyền ngẫm nghĩ.
– Mấy bữa nay tao bận lắm đấy.Nhưng tao thương mày nên sẽ giúp. Cứ đưa đây dăm trăm rồi tối tao sang làm lễ cho. Càng cúng nhiều quần áo nó càng biến nhanh.
Huyền cuống lên, lấy nắm tiền cuối cùng dúi cho cô Xu.Cô Xu thu lại bộ đồ nghề, gồm một cái bát cáu bẩn, con dao ta đen bóng và vài miếng trầu tươi. Huyền tiễn cô Xu ra tận cửa. Từ lúc chưa chuyển nhà đến đây Huyền đã biết cô Xu. Danh tiếng của cô lan truyền khắp xóm bãi. Bận trước nàng và các bạn cũng vài lần ghé nhà cô những lúc rỗi rãi để xem tiền duyên vận mệnh. Là một đồng cậu khó tính, cô Xu chỉ tiếp những người nào kiên nhẫn xếp hàng chờ cô trước hai ngày. Sáng nay nàng may mắn mời được cô đến tận nhà. Có lẽ cô Xu động lòng trước bộ dạng thảm hại của nàng chăng.
***
Huyền nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.Hơi thở của nàng đầy mệt nhọc. Lễ cúng tà an ủi tâm trí nàng, khiến nàng yên tâm hơn mà ngủ. Nàng mơ thấy cô Xu lúc chập tối, trong bộ quần áo mớ ba mớ bảy ngũ sắc. Cô để tóc xoã xuống ngang lưng, nhảy nhót điên cuồng, vảy thứ nước tro đốt từ lá bùa do cô tự viết bằng một chữ Nho mực Tàu vào bốn bức tường xung quanh. Nước tro bắn vào mặt Huyền nồng khét. Tiếng hú của cô Xu lan xuống mặt sông vắng lặng, rồi hắt trở lại, trộn lẫn tiếng gió rít qua ngọn tre tạo thành một âm thanh quái đản. Chừng nửa tiếng, cô dừng lại, thở hổn hển và bê đám quần áo mã ra bên ngoài đốt. Lửa cháy bùng bùng. Những lưỡi lửa liếm vào mũ mão cân đai đủ màu xanh đỏ rồi bốc lên cao. Cái miệng đỏ choét của cô Xu lẩm bẩm theo từng món đồ được vứt vào giữa đống lửa. Cô Xu ném chiếc hài cuối cùng. Ngọn lửa thót lên rồi lịm dần, lịm dần. Lànhơi ấm áp của đám lửa đốt mã không còn nữa khiến Huyền lạnh run người. Ðám tro xoáy theo làn gió rồi tả tơi về phía rìa sông. Cô Xu thì thào:
– Nó vừa mặc quần áo. Tao thấy nó đi rồi.Bay về phía ngọn tre kia.
Cô vẫn đứng yên lặng, mắt nhìn hút về rặng tre sát bờ nước. Cô quay lưng về phía Huyền. Bờ vai rộng lừng lững và mớ tóc dài khiến Huyền thấy cô kỳ dị. Thốt nhiên mái tóc của cô bị gió thổi tung, chúng xoắn xuýt vào nhau rồi tời ra, vướng vào mặt Huyền. Những sợi tóc bay lật phật làm da Huyền rát bỏng. Nàng lấy tay hất chúng ra, nhưng vô ích, gạt được sợi này lại bị sợi khác vướng vào. Mà tóc cô Xu có vẻ như càng lúc càng dài ra. Chúng dài ra thật. Những búi tóc ngoằn ngèo như rắn chui cả vào cổ áo nàng ram ráp. Và như một sinh vật sống, chúng cuộn tròn vài vòng quanh cổ nàng rồi xiết chặt. Nàng ho sặc sụa, nghẹt thở. Miệng nàng há ra để hớp lấy không khí. Xung quanh nàng không có gì để bám víu. Nàng vùng mạnh người.
Huyền mở choàng mắt.Thì ra, bộ tóc giả mà nàng có thói quen đội lên đầu lúc đi ngủ đã vướng lên cổ và khi nàng nằm đè lên một bên tóc, chúng thít chặt lấy nàng như một sợi thừng vững chắc. Cơn khát bắt đầu đốt cháy cổ họng nàng. Huyền quờ chân xuống mặt sàn lạnh cóng để tìm đôi dép, miệng lẩm bẩm một câu vô thức quen thuộc:
– Em khát nước.
Khi chân nàng đã xỏ vào đôi dép cao su buốt như nước đá, Huyền cố nhướng mày để mở to cặp mắt ngái ngủ. Nhưng… một tiếng thở dài khiến nàng chựng lại. Một cái bóng bất động đã lơ lửng ở đầu giường nàng từ bao giờ. Nó vẫn lờ mờ vô ảnh. Và khi nàng bật tung cửa để chạy băng trên bãi cát sũng nước sang nhà cô Xu. Cái bóng lởn vởn rõ hơn trong đầu nàng. Là một người, đầu trọc lốc, không có tóc.
– Nó đứng ở đầu giường. – Nàng bật khóc.
Cô Xu cất cái giọng ồm ồm, giờ khản đặc đi, chắc do cô cảm lạnh.
– Mày cho nó ít quần áo quá.Tao đã bảo rồi. Thôi về đi, mai đốt thêm mã thì oan hồn khắc tan.
Cô Xu đóng sập cửa.Huyền lủi thủi quay lại. Nàng không còn tiền để đốt thêm mã. Nàng cũng không thể rời căn nhà mà người chủ thuê bắt nàng chồng tiền trước cả năm. Nàng không còn chỗ nào để đi. Huyền bắt đầu ngấm lạnh. Mớ tóc giả đã rơi khỏi đầu nàng từ lúc nào. Khi nàng vuốt lên, những sợi tóc rụng lả tả xuống kẽ tay nàng, từng búi, từng búi.
***
– Tao hết tiền rồi.
– Tao cũng không còn tiền. – Bạn nàng làm vẻ mặt thiểu não. – Vi, con lấy cái ví ra đây cho mẹ.
Con bé Vi lũn chũn chạy đi mở tủ. Nàng từng ở đây với mẹ con nhà Vi và hai người bạn khác. Một căn hộ sang trọng tấp nập khách khứa hàng đêm, để rồi sáng hôm sau tĩnh lặng với những thân người vùi trong giấc ngủ. Bạn nàng mở ngoác ví.
– Hết sạch.Con Vi chuẩn bị đi học nên tao phải lo học phí cho nó.
Nàng gượng gạo.
– Ừ, để nó đến trường tốt hơn. Ở nhà rồi trước sau cũng giống tụi mình.
Bạn nàng ngáp dài.
– Sao mày bỏ nghề?
– Bác sỹ chống chỉ định…
– Mày ngu lắm, loại như mình đứa nào cũng sống chết với nghề. Bỏ thế đếch nào được. Hồi tao có bầu con Vi, sắp đẻ đến nơi vẫn còn kiếm được tiền. Ðể tao giới thiệu khách cho mày nhé. Nhưng mày phải chấp nhận, sẽ không được khách xịn như ngày xưa đâu.
Và nàng chấp nhận.Nàng phải chấp nhận. Ðám quần áo mã mà cô Xu mua giúp nàng đã khiến nàng vắt kiệt đồng bạc cuối cùng. Vậy mà oan hồn vẫn chưa vừa ý.
***
Gã đàn ông trạc tuổi nàng, thậm chí có vẻ ít tuổi hơn, da nổi gân xanh nhợt nhạt cũng chả khác nào những cái bóng dật dờ trong bệnh viện khi biết quỹ thời gian của mình không còn được bao lâu nữa. Gã mỉm cười nhìn nàng hài lòng.
– Em Diễm Thúy kể về em cho anh rồi. Không sao, anh chấp nhận hết, miễn là em làm cho anh rên lên. Thuý bảo em điêu luyện như nghệ sỹ ấy. Thử đi nào.
Gã tuột chiếc quần jean xuống đầu gối rồi ấn nàng quỳ xuống đất.Hai con bọ cạp xăm mực Tàu trên bụng gã đã ở ngang mặt nàng. Cơn khát rát bỏng lại từ từ cứa lên cổ họng. Lần này chúng cuộn mọi thứ lên từ dạ dày và nàng phải lấy một lọn tóc giả chặn ngang cổ để ngăn cơn ói bắt đầu trào ra. Nàng ngước mắt nhìn hắn van xin.
– Anh tắt đèn đi được không?
Hắn cúi xuống, khuôn mặt bệnh hoạn lộ vẻ khó chịu, “Em đúng là một con đĩ thích học đòi khuê các” nhưng vẫn với tay tắt đèn. Hai con bọ cạp biến mất. Toàn bộ cơ thể nàng chìm vào bóng tối. Ðôi mắt nàng là màn đêm đen đặc và cơn buồn nôn đã dịu xuống. Những lọn tóc rũ xuống bộ ngực trần giá lạnh. Chúng tựa như những sinh vật không chân nhầy nhớt đang quanh quẩn tìm chỗ trú ẩn. Nàng rùng mình. Ðôi mắt nàng đã quen với bóng tối. Và… ngay sau lưng tên khách hàng của nàng… trong phòng không chỉ có mình nàng với hắn. Còn một người nữa.
Cái bóng vẫn bất động, buồn thảm, đứng tựa vào tường, như chờ đợi nàng làm xong cái việc bẩn thỉu kia. Nàng gào lên những âm thanh tích lại từ chuỗi ngày sợ hãi tột cùng. Ðèn bật sáng. Cái bóng biến mất.
– Làm sao? – Gã kia bặm môi lại vì tức.
Nàng run người lên, bật khóc.
– Nó đứng kia. Oan hồn.
Khuôn mặt xanh nhợt của gã xám lại rồi đỏ tía lên.
– Mày điên rồi. -Gã co chân đạp nàng vào một góc tường.
Bộ tóc giả của nàng văng xuống đất. Chưa hả giận, gã nhào đến túm lấy tóc nàng. Nhưng đầu nàng trượt khỏi tay hắn. Hắn nhìn xuống những búi tóc to tướng nằm trên lòng bàn tay. Chúng rối vào nhau như không phải tóc của người. Nàng hoảng sợ chạm tay lên đầu. Tóc đua nhau rụng xuống lả tả. Nàng đã hết tóc rồi. Trên đó chỉ còn là da đầu.
– Ghê quá.Hoá ra lũ chúng mày lừa tao. – Gã lẩm bẩm rồi hằm hằm mặc quần áo.
Nghe tiếng cửa sầm lại, nàng lết đến bên bộ tóc giả, chụp nó lên đầu. Nó lạnh, giờ đây càng lạnh hơn vì đã cọ sát lớp da đầu của nàng. Nàng cảm thấy bất an, nhưng nàng không thể thiếu nó. Nàng kéo xoà những lọn tóc xuống ngực, như thể nó sẽ che chở cho cho thân hình cô độc của nàng.
***
– Cởi áo ra. – Tay chuyên viên phòng X-quang có đôi môi thâm sì và ánh mắt hằn học lạnh lùng ra lệnh cho nàng.
Nàng đã làm việc này cả ngàn lần, nhưng trước vẻ thản nhiên kỳ quặc của hắn, nàng lúng túng.Hắn bực dọc quát lên.
– Cởi áo ra rồi treo ở cái móc kia. Không ai thèm nhìn.
Hắn không thèm nhìn, hẳn nhiên rồi.Hắn cũng đã ra cái lệnh này đến cả ngàn lần. Vẻ mặt của hắn giống hệt những cỗ máy trong phòng, xám xịt, trơ lì, vô cảm, hàng ngày tiếp nhận hàng trăm kẻ ép mình vào máy với những khối u trong người. Nàng làm theo lời hắn, rồi rúm ró đi lại chiếc máy.
– Buộc tóc lên.
Nàng ngần ngừ rồi tháo bộ tóc giả treo lên giá. Nàng len lén nhìn hắn. Nhưng khuôn mặt như có thể tháo ra lắp vào thành rô bốt không có vẻ gì để ý đến cái đầu trọc lốc của nàng. Nàng không có tóc, xấu xí, mang dáng dấp của kẻ sắp được thần chết rước đi, hay có mái tóc bồng bềnh như thần Vệ nữ với khuôn ngực nóng bỏng cũng như nhau với hắn cả thôi. Nàng nhét vào túi áo trắng của hắn một tờ tiền. Nhưng tờ tiền cũng không làm hắn thay đổi sắc mặt. Sáng nay bạn nàng đã đưa nó cho nàng “Tao quyên góp cả đám mới được ngần này. Thôi mày ráng mà chịu đựng. Ðối với lũ mình, sống hay chết cũng như nhau cả thôi. Chỉ có điều, đứa nào giỏi lừa Thần chết thì đứa ấy may mắn.”
– Thẳng người lên. Dang hai tay ra. – Gã quát to rồi vội vàng chạy ra ngoài đóng cửa lại.
Chiếc máy bắt đầu hoạt động.Nó áp sát lên cơ thể nàng lạnh như băng. Nàng thấy nó cũng có cảm xúc, nhưng là cảm giác thích thú của một cỗ máy giết người khi tìm được khối u ác tính trên vật chủ. Bốn bức tường sơn màu xám, trống trơn, u ám. Nàng đưa mắt nhìn ra chiếc giá treo quần áo mong tìm một vật quen thuộc. Nhưng… nàng gào thét điên loạn. Cái bóng bất động trong ánh sáng nhợt nhạt của phòng X-quang hiện hình rõ một người đàn bà, hốc mắt sâu hoắm buồn thảm, da xanh tái và đầu cũng trọc lốc không một sợi tóc. Bà ta đang đứng cạnh giá để áo, và vuốt ve mớ tóc giả của nàng. Gã kia chạy vội vào, cả những bệnh nhân khác đang chờ bên ngoài cũng vào theo. Nàng chỉ cái giá áo, nói như mê sảng.
– Oan hồn… Tôi sắp chết rồi. Tôi bị quỷ ám. Mụ ta lúc nào cũng đeo đẳng tôi.
– Ra ngoài kia. Ra hết ngoài kia. – Kẻ canh giữ cỗ máy quát những bệnh nhân bâu nhâu ngoài cửa rồi ẩy nàng thô bạo. – Cứ yên tâm. Rồi sẽ được chết. Ai đã phải vào đây thì chẳng thoát được đâu.
Gã nhếch mép cười, nụ cười hiếm hoi, với hai chiếc răng nanh nhọn và ánh mắt độc ác.
Nàng ngồi chờ trên dãy ghế dành cho bệnh nhân, tâm trí hoảng loạn. Hồn ma của người đàn bà đã có mặt ở bất kỳ nơi nào nàng đến. Bà ta muốn gì ở nàng? Nàng còn gì để lấy đi nữa ngoài một linh hồn lay lắt đang chống chọi hàng ngày với Thần chết. Người ta đọc đến tên nàng. Nàng bước vào phòng, rồi rũ mình trên ghế. Ông bác sỹ giơ tấm phim lên ngang mặt, không nói gì, nhưng nhìn nàng mỉm cười.
– Một sự thần kỳ, cô gái ạ.Chưa có khối u nào như trường hợp của cô lại có thể tan hoàn toàn bằng những phương pháp y học hiện có.
Tai nàng ù đi. Giọng ông bác sỹ vẫn đều đều.
– Bây giờ cô chỉ cần phục hồi thôi… phục hồi… rồi tóc của cô sẽ mọc trở lại.
***
Nàng nằm im trong đêm. Sợ hãi. Nàng không dám ngủ.Nàng sợ người đàn bà lại đến. Nàng không cảm thấy sung sướng vì tin báo của ông bác sỹ. Nàng lả đi, bải hoải như người leo núi vượt qua một chặng đường dài gian khổ, giờ đến đích lại cảm thấy không còn sức lực để tận hưởng những gì mình đã cố gắng giành giật. Những cơn khát rát bỏng đã chấm dứt, nhưng nàng cảm thấy lạnh. Cái lạnh thoát ra từ trong tim. Nàng choàng bộ tóc dài thượt ra xung quanh cơ thể. Nó không phải tóc của nàng, nên nàng có truyền bao nhiêu nhiệt vẫn không làm nó ấm lên được. Nó như được tạo ra từ vực thẳm hư vô, đen, lạnh và vô tận. Nó làm nàng thêm run rẩy. Nhưng nàng nghiện nó như đứa trẻ mồ côi cô độc nghiện con búp bê nhồi bằng rẻ rách. Nàng hình dung ra một cái gì đó ấm, sẽ choàng lên vai nàng, không phải là tóc, không phải là chăn, không phải là vật vô tri. Vậy nó sẽ phải là cái gì? Nàng chìm vào giấc ngủ trong những cảm giác ấm áp và giá lạnh đan xen hỗn loạn.
Ðêm hôm đó, người đàn bà có hốc mắt sầu thảm không xuất hiện.
Ðêm hôm sau, bà ta không đến.
Những đêm sau đó, nàng đã quên mất bóng ma hãi hùng đã ám ảnh làm nàng điên loạn. Nàng ngủ ngon giấc. Tóc nàng mọc dài dần. Nhưng hàng đêm, nàng vẫn cuốn chặt những lọn tóc giả quanh mình như một thói quen không thể bỏ.
Khi nàng đến bệnh viện nhận kết quả xét nghiệm cuối cùng, cơ thể nàng đã không còn chút dấu vết nào của cái vật chết người kia nữa. Nàng về nhà, vào lúc chiều muộn.Những cơn gió bấc cuối cùng của mùa đông tranh thủ tạt nốt những gì còn sót lại từ phía bên kia sông. Nàng co ro đi trên mặt cát. Túp nhà tiều tụy của nàng đã thấp thoáng, sẫm lại dưới ngọn tre. Dưới đám mây vần vũ đang sà thấp xuống, mái nhà như kẻ tội đồ chờ sự phán quyết. Nàng dừng lại, ngắm nhìn nó, cho đến tận lúc nó lẫn vào bóng tối, nàng mới vào nhà. Tim nàng thắt lại. Cửa nhà nàng không khoá. Nàng đứng tựa vào cây cột trước hàng hiên, nghẹt thở. Cánh cửa hút gió vẫn mở ra đập vào chan chát lên mép tường. Nàng nhìn vào trong nhà. Có ai đó đang ngồi trên giường của nàng. Nàng bước như thôi miên qua bậc cửa. Người đàn bà thở dài, nhìn nàng buồn thảm. Cái bóng trắng bệch của bà ta hiển hiện trước mặt nàng.
– Cho tôi xin lại tóc… Tôi cần tóc… Tôi lang thang. Tôi cô độc. Tôi lạnh lắm. Hãy trả lại tóc cho tôi.
Nàng chạy như điên như dại ra khỏi ngôi nhà. Mây đen vẫn vần vũ như sắp đổ ụp xuống đầu nàng. Gió từ trên ngọn tre thổi theo tà áo phần phật của nàng những tiếng rít ai oán “Tóc của tôi… Tóc của tôi… Trả lại tóc cho tôi”.
***
Nàng đã đảo đi đảo lại khúc phố này tới mươi lần, mà không thể tìm thấy cửa hàng tóc với người bán hàng kỳ dị.Lần trước nàng đã tìm thấy nó ngay góc phố, dưới chân cột điện, vì thế nàng không thể lầm. Những người bán hàng trong các shop thời trang đông đúc ở khu phố tỏ ra cắm cảu khi nàng hỏi thăm.
– Thời buổi này muốn mua tóc thì ra siêu thị.Mười năm nay không ai dại gì thuê nhà ở đây để mà bán tóc.
Nàng thất vọng, mua một chiếc vé lên xe buýt. Nàng chưa biết đi đâu. Nàng không thể trở về căn nhà hãi hùng đó. Bộ tóc giả và chiếc lược sừng đã được cho vào một chiếc túi gọn ghẽ. Nàng lùa tay vào túi áo. Tay nàng chạm phải một mẩu giấy. Sáng nay nàng tình cờ gặp lại người bạn cũ. Cô ta kéo nàng vào một quán cà phê.
– Lâu quá rồi không gặp mày. Có nhớ nghề không? – Cô ta cười ré lên.
Nàng ngậm ngụm cà phê đắng ngắt trong miệng.
– Không, tao tìm được việc rồi. Cũng ổn.
Người bạn đưa cho nàng địa chỉ.
– Nhà mới nhé. Lúc nào cần, cứ đến.
Nàng mân mê mẩu giấy trong túi áo. Nàng tiến lên đầu xe để quan sát xem chiếc xe đã đi tới phố nào. Bỗng nhiên, một cái gì đó chạm vào cổ tay nàng. Nó rất ấm. Lâu lắm rồi nàng không cảm nhận được cái gì đó ấm, và sự ấm áp khiến nàng rùng mình. Nàng quay lại. Một người đàn ông đang nhìn nàng.
– Tôi nhường chỗ. – Hẳn là anh ta nghĩ nàng đang đi tìm chỗ.
– À không. Tôi cũng có chỗ.
Nàng trở về ghế của mình, nơi nàng đã đặt cái túi để giữ chỗ lúc đứng lên. Nhưng toàn bộ ghế trên xe đã kín người ngồi, và nàng không thể nhớ ghế nào là ghế của mình. Còn chiếc túi, nó đã biến mất. Người ngỏ ý muốn nhường chỗ cho nàng tỏ vẻ lo lắng.
– Em bị mất cái gì à?
– Một chiếc túi.
– Có gì trong đó?
– Một bộ tóc giả.
– Không sao, mình sẽ cùng tìm.
Nàng thở hắt ra.
– Thôi. Em không cần đến nó nữa.
Chiếc xe phanh khựng lại. Những người trên xe bị đẩy giúi ra đằng trước. Và trong khoảnh khắc xô đẩy láo nháo, nàng thoáng thấy một người phụ nữ có mái tóc giống hệt mớ tóc giả của nàng đi lướt bên ngoài cửa xe. Chỉ là một khoảnh khắc. Khi nàng nhoài ra sát cửa kính, chiếc xe đã quành sang một con phố khác. Và bên ngoài, bóng người đi bộ trên vỉa hè đã thưa thớt. Họ vội vã trở về nhà để trốn cơn lốc hiếm hoi đang ập đến cuối mùa đông.
Tác giả: Di Li – Người thực hiện: Việt Hùng