Bài nổi bật

Hôm nay chúng ta vẫn yêu nhau

 
Blog Radio 319 – Tôi 27 tuổi, có hai hình xăm trên người, thích đi bar, thích rượu mạnh, thích du lịch, thích hàng hiệu và thích trai đẹp, tôi có phong cách sống hiện đại, nhưng tôi vẫn còn trinh. 

Thời nay, bọn trẻ chỉ cần yêu nhau hôm trước hôm sau đã đi nhà nghỉ. Tôi không ác cảm cũng không cổ vũ điều đó, thiên hạ làm gì kệ họ, còn tôi, vì sao tôi vẫn còn trinh ư? Tôi tuyệt  đối không tôn thờ chủ nghĩa trinh tiết, điều đó chẳng có giá trị gì với tôi cả, bình thường tôi yêu đương rất lăng nhăng, tôi cả thèm chóng chán, tôi sợ nếu tôi một lần ngủ với đàn ông thì sau này tôi sẽ luôn buông thả bản thân. Hơn nữa tôi rất sợ có thai ngoài ý muốn, tôi không biết tại sao họ lại có thể phá thai, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ đi đứa con của mình. Hiện tại tôi vẫn đang đi thuê nhà, thu nhập hàng tháng của tôi không thấp, nhưng cũng chỉ đủ để tôi trang trải các chi phí cá nhân, tôi không thể có con khi tôi chưa thể cho nó một cuộc sống tốt nhất. 
 

Tải về

Bạn có thể sống hết mình cho ngày hôm nay, nhưng tuyệt nhiên bạn không thể buông thả tất cả bản thân mình cho ngày hôm nay, vì mỗi khoảnh khắc qua đi không thể nào quay lại, nhưng bạn vẫn phải có trách nhiệm với tương lai của mình.

Khi tôi bắt đầu một mối quan hệ nào đó, đối phương thường nghĩ tôi sống rất thoáng, chỉ tán tỉnh vài hôm, đã đề nghị tôi về nhà riêng của họ để ăn tối, tôi cười khẩy “chỉ ăn tối thôi ư?”, mắt đối phương lập tức hấp háy như kiểu sắp có tôi đến nơi, nhưng không dễ thế đâu, sẽ không ai thuyết phục được tôi làm bất cứ điều gì, trừ khi tôi muốn thế.
Tất cả các mối tình của tôi đều giống nhau, gặp nhau rồi thích, rồi hẹn hò, khi một trong hai người cảm thấy chán thì thẳng thắn chia tay, có khi tôi là người chủ động, cũng có khi đối phương chủ động,  tất nhiên cũng có buồn, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng sau bất cứ mối tình nào, tôi không có thói quen phải sống chết vì tình yêu, cuộc sống còn rất nhiều thứ tuyệt vời, không chỉ có mỗi tình yêu.
 
 
***
Tối thứ 7 tôi ngồi ở quán cafe quen và lướt Facebook, Việt xuất hiện trước mặt tôi nở một nụ cười rạng rỡ
– Xin chào
Tôi cố gắng để nhớ xem người này tôi quen sao? Theo thói quen và theo phản xạ, tôi chỉ cần 2s để  mô tả về người đối diện, Việt đeo đồng hồ Rolex bạc, dùng nước hoa BVL hương gỗ. Cũng không xoàng, tôi nhún vai hỏi:
– Xin lỗi bạn là…?
–  Chúng ta là bạn bè trên Facebook, em không nhận ra anh sao? Anh tên Việt, chúng ta gặp nhau 4 năm trước trong một buổi gặp gỡ dành cho những người làm nhân sự.
À thì ra thế, tôi bắt đầu thấy có chút quen quen (dù chẳng quen thì tôi cũng cứ nghĩ vậy, vì anh ấy đang đeo một chiếc Rolex cơ mà). Việt ngồi xuống, chúng tôi bắt đầu nói chuyện giống như những người bạn cũ lâu ngày gặp lại. Việt đề nghị trả tiền cafe, nhưng tôi nói để tôi trả, tôi thấy có lỗi vì tại sao tôi lại có thể quên mất một người đẹp trai như Việt. Tôi khiến Việt hơi đó mặt, tôi cảm thấy rất buồn cười, với tôi trong tình yêu, quyền cưa cẩm, chinh phục đối phương không phải lúc nào cũng thuộc về đàn ông.
 
***
Không cần biết tôi hay Việt ai thích ai trước, nhưng chúng tôi nhanh chóng hẹn hò. Chúng tôi không bám nhau như sam, chỉ gặp gỡ nhau vài ngày trong tuần, đi ăn tiệm, đi cafe, đi mua sắm, đi bar cùng bạn bè, tất cả các mối tình trước của tôi cũng đều diễn ra như thế, một hôm Việt nói với tôi:
– Thứ 7 đến nhà anh được không?
– Tôi cười thầm trong bụng, đàn ông nào cũng giống nhau, nhưng tôi không bao giờ trách họ, tôi giả bộ ngây thơ hỏi “Để làm gì?”
– Anh có mấy người bạn ở Sài Gòn ra, anh muốn mời chúng nó đến ăn tối, anh muốn giới thiệu em với chúng nó.
A, hóa ra tôi nghĩ hơi sai, tôi nhanh chóng lấp liếm:
– Anh muốn em nấu ăn ư? Em thậm chí chưa bao giờ biết cắm một nồi cơm như thế nào cho khỏi nhão.
– Em chưa bao giờ nấu ăn sao?
Tôi nhún vai:
– Chưa! Em sống một mình, không thích bày vẽ, nấu xong cũng chẳng ăn mấy, tội gì làm khổ bản thân.
– Nhưng ít ra em cũng nên học nấu vài món chứ
Tôi nhìn Việt chằm chằm
– Em biết em rất ích kỉ, cả xã hội lên án những người như em, nhưng em có quan điểm sống của riêng em, cuộc sống của em là của em, em sẽ sống và làm những gì em muốn, em không thích nấu ăn.
– Nhưng một người phụ nữ khi kết hôn, thì cần phải từ bỏ một số đặc quyền chỉ có khi còn là con gái. Một phụ nữ khi đã kết hôn, không thể chỉ nghĩ cho bản thân, không thể chỉ làm những gì mình thích – giọng Việt có phần gay gắt

– Stop! –  Tôi cắt ngang lời Việt đang nói – Em chưa muốn nghĩ xa xôi như vậy đâu!
– Vậy em chưa từng có ý nghĩ chúng ta yêu nhau và sẽ kết hôn với nhau sao? Em coi anh giống như bao nhiêu người đàn ông trước, hẹn hò yêu đương vui vẻ chán thì chia tay sao?
– Anh đừng so sánh mình với bất kì ai, em yêu anh cũng không giống như yêu bất kì ai, với em mỗi mối tình đi qua em đều rất tôn trọng, em không đặt nặng nề vào tình yêu chung thủy, nếu như một lúc nào đó hai người cảm thấy chán người kia, thì tốt nhất nên chia tay.
– Trước khi yêu em, anh đã từng yêu rất nhiều người, nhưng em là người đầu tiên anh có suy nghĩ muốn kết hôn với em, em có hiểu điều đó có ý nghĩa lớn như thế nào với anh không?
Tôi dừng lại nhìn gương mặt Việt, gương mặt gần như tuyệt vọng của Việt lúc này khiến cho tôi cảm thấy có lỗi vì đã phản ứng như vậy. Yêu nhau đã ba tháng nhưng Việt chưa bao giờ đòi hỏi gì ở tôi, vậy mà Việt đã nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn với tôi. Không giống những người đàn ông trước, chưa cần nghĩ đến chuyện có kết hôn hay không, họ chỉ nghĩ xem làm thế nào để đưa tôi lên giường trước.
Tôi biết mình đã làm Việt giận, tôi xoa dịu Việt:
– Vậy bây giờ anh muốn em phải làm gì?
Việt ôm tôi.
– Em có thể vì anh mà đi học nấu ăn không? Anh không cần em phải nấu ăn giỏi, nhưng chí ít em cũng nên biết nấu vài món, vì anh là con một, bố mẹ chỉ có mình anh, mẹ anh luôn muốn anh kết hôn với một phụ nữ kiểu truyền thống, anh biết em không phải kiểu người phụ nữ như vậy, anh đã yêu em thì anh sẽ chấp nhận mọi thứ thuộc về em, nhưng anh muốn em cũng cố gắng một chút vì anh, như vậy có được không?
Tôi hơi bất ngờ với đề nghị này.
–  Anh thật sự muốn thế sao?
Việt khẽ gật đầu
Có ai đó đã nói: “Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có thích thôi là đủ. Nhưng để tiếp tục yêu một người thì cần phải cố gắng”.
Tôi có muốn tiếp tục yêu Việt không?
 

Cuối cùng tôi cũng chùn bước, tôi từ bỏ một vài quan điểm sống ích kỉ của mình, tôi cũng muốn cố gắng, để tiếp tục ở bên Việt.
Ngày ngày tan giờ làm, thay vì việc đi ăn tiệm, tôi tất bật đi ra chợ, mua nào cá, nào thịt. Trước nay giá thịt lên hay xuống cũng chưa từng là mối quan tâm của tôi, nhưng bây giờ thì khác, tôi biết giá thịt nạc bao nhiêu, thị ba chỉ thế nào…chỉ là thịt thôi, nhưng cũng có rất nhiều loại…
Việt là thực khách trung thành của tôi, ngày đầu tiên tôi rán trứng, trứng bên dưới cháy đen, ở giữa vẫn sống, tôi kho cá, cá nát như tương…Việt vẫn say mê ăn, Việt làm cho tôi có một cảm giác ấm áp kì lạ.
Việt dẫn tôi về gặp bố mẹ Việt, Việt không sống cùng bố mẹ, bố mẹ Việt ở trong một con hẻm nhỏ, trên phố cổ, mẹ Việt rất đẹp, giọng bà nhẹ như gió. Mẹ Việt nhìn tôi một lượt, vẻ mặt không tỏ thái độ yêu quý, hay ghét bỏ, rất bình thản. Mẹ Việt nói với anh:
– Con sang bà nội, đón ông bà nội qua ăn cơm.
Việt hớn hở như đứa trẻ lên 3, vui vẻ chạy đi ngay, trước khi đi còn nói thầm vào tai  tôi:
–    Cơ hội tốt để lấy lòng mẹ chồng.
Anh đi rồi, còn lại mình tôi, tư nhiên tôi thấy mình lạc lõng, mẹ Việt vẫn bằng vẻ mặt bình thản ấy, quan sát tôi một lượt. Bà nhíu mày khi nhìn thấy hình xăm nhỏ ở sau cổ tôi, mái tóc ngắn cũn của tôi.
Bà hỏi tôi, sinh năm bao nhiêu, tôi nói tôi sinh năm 86, mặt bà đổi sắc, bằng cái giọng bình tĩnh nhất bà nói:
– Nó là con trai duy nhất của bác, là con độc nhất của gia đình bác, là cháu đích tôn của dòng họ, bác hi vọng nó gặp và yêu được một người phụ nữ chín chắn dịu dàng, thời nay lắm người con gái tự cho mình sống buông thả, không biết lễ nghĩa là gì, loại con gái như vậy tuyệt đối đừng hòng bác đồng ý.
Lời nói không nặng không nhẹ, nhưng xuyên thẳng vào lòng kiêu hãnh của tôi, tôi cố gắng nở nụ cười, như cố tỏ vẻ không biết bà đang ám chỉ tôi.
– Quê cháu ở xa phải không?
– Vâng ạ, nhà cháu cách đây hơn 100km
– Ừ nhà bác ít người, ông bà nội ngoại hai bên đều ở đây cả bác trai thì yếu, bác cũng vậy, không mong nó lấy vợ xa, chỉ mong nó lấy vợ gần nhà thôi.
Tôi vẫn tiếp tục giả ngu, chỉ cố gượng cười.
– Bố mẹ cháu làm gì?
– Dạ bố mẹ cháu là nông dân – tôi nhìn thẳng vào mắt mẹ anh, và trả lời với chất giọng đều kiêu hãnh và tự hào.
– Mẹ Việt cười rất nhạt: Ừ, nhà bác thì cũng chẳng giàu có gì, nhưng ba đời nhà bác đều là gia đình công nhân viên chức cả.
Tôi  sinh ra trong một gia đình bình thường ở nông thôn, bố mẹ quanh năm làm ăn vất vả, nhưng từ bé đến lớn họ đã dạy tôi: “Bố mẹ không thể nào cho con của cái, không thể nào cho con một chỗ làm tốt, bố mẹ chỉ có thể cho con ăn học thành người, còn cuộc đời của con, con phải tự quyết định lấy”.
Tôi đi học, ra trường, tự đi xin việc, tự kiếm tiền, tự lo cho cuộc sống của mình, mỗi tháng dù bố mẹ không cần tôi vẫn gửi cho bố mẹ một khoản tiền nhất định, tôi luôn tự hào về bố mẹ, chưa bao giờ cảm thấy phải xấu hổ, khi nghe mẹ của anh nói những lời nói cay độc như vậy, nước mắt muốn trào ra, nhưng tôi nhất định không khóc. Tôi định cãi lại bà, vài lời kia của bà, tôi thừa sức đối đáp lại khiến cho bà ấy phải tức phát điên lên, tôi thật sự muốn làm như vậy, nhưng bà ấy là mẹ anh, là người tôi yêu, nên tôi cố gắng im lặng.
– Bác nghe  nói, con gái ở quê lên Hà Nội rất hư, ngủ với đàn ông để kiếm tiền ăn chơi, nhà đã nghèo nhưng lại đua đòi.
Tôi cười cười:
–    Cháu nghĩ, không phải cứ con gái ở quê lên là hư, ở quê hay ở thành phố cũng có người này người kia.
Mẹ Việt cười nhạt:
–    Ừ, thôi chẳng mấy khi cháu đến chơi, để bác nấu mấy món mời cháu, khẩu vị của người Hà Nội có nhiều khác biệt người ở quê, không phải ai cũng nấu ăn hợp khẩu vị với người nhà bác.
Khi nghe mẹ Việt nói đến đây, thì quả là quá sức chịu đựng của tôi, tôi có thể từ bỏ anh, nhưng không thể từ bỏ lòng tự trọng duy nhất này của mình được, tôi lễ phép đứng dậy
– Dạ vì cháu không phải người Hà Nội gốc, nên cháu sợ là cháu không ăn hợp khẩu vị của người Hà Nội, cháu xin phép bác.
Tôi cầm túi bước ra cổng, bằng một dáng vẻ nhẩn nha lạnh lùng, tôi muốn bà ấy nhìn thấy bản lĩnh của tôi. Khi bước ra khỏi cánh cổng, nước mắt tôi thi nhau chảy. Tôi nhủ thầm trong bụng: “Có gì phải khóc chứ!”. Nhưng nước mắt vẫn cứ chảy, bao uất ức, bao tức nghẹn, bao tổn thương…
Tôi lên taxi, Việt gọi điện tôi không nghe máy, tôi tránh mặt Việt, tôi biết Việt không có lỗi gì, nhưng tôi căm ghét mẹ Việt vô cùng, tôi không muốn bị tổn thương, tôi muốn kết thúc với Việt.
Người ta nói rằng: “Nếu bạn yêu một người, bạn sẽ sẵn sàng từ bỏ mọi thứ thuộc về bạn, để chỉ ở bên cạnh người ấy thôi”.  Với tôi thì đây là một quan điểm sai lầm. Tình yêu kì diệu, nó có thể thay thế được nhiều thứ, nhưng không thể thay thế tất cả mọi thứ trên đời, nếu bạn chấp nhận từ bỏ mọi thứ để tiếp tục yêu một người, vậy khi bạn mất đi tình yêu ấy rồi, bạn sẽ còn gì?  Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ mọi thứ để có được tình yêu.
Nhưng tôi chưa từng biết rằng, tình yêu lại có nhiều màu sắc như vậy…
 

Tôi chủ động hẹn gặp Việt, tôi không dám nhìn thẳng vào gương mặt Việt lúc này, tôi biết sau khi tôi bỏ về, mẹ Việt sẽ không để anh ấy yên, chắc chắn một người như bà ấy sẽ ra sức ngăn cản.
– Anh xin lỗi – Việt cất giọng nhẹ nhàng.
Tôi lắc đầu:
– Anh không có lỗi gì cả. Cho dù em có yêu anh, nhưng em vẫn không thể thay đổi bản thân được. Em có cố gắng học nấu ăn, thì em cũng không thể có thời gian vùi đầu một ngày hai bữa trong bếp. Cho dù anh có lấy em, em có mặc trên người cả đống đồ hiệu, bố mẹ em vẫn là nông dân. Em không cần xấu hổ vì điều đó, không ai có quyền được làm tổn thương lòng tự trọng của em.
Việt hút thuốc, tôi chưa bao giờ thấy anh hút thuốc:
– Có thể em không tin, nhưng anh đã bắt đầu thích em từ rất lâu rồi. Anh add facebook của em cách đây 2 năm, trong một lần nhìn thấy em trên facebook của một người bạn chung. Anh nhận ra em là cô bé đã tham gia buổi offline bốn năm trước, khi đó anh đứng ở trên chia sẻ kinh nghiệm của những người làm HR, em ngồi ngay đầu tiên, liên tục ngáp, liên tục nhìn điện thoại, em rời đi khỏi ngay khi anh vừa kết thúc phát biểu. Khi anh add facebook của em, anh thấy cuộc sống của em lúc nào cũng tràn đầy màu sắc, lúc nào em cũng vui vẻ, lúc nào em cũng làm chủ được cuộc sống của mình, em làm được bất cứ điều gì em muốn. Rất nhiều lần anh muốn tiếp cận em, nhưng anh cảm thấy em luôn trong trạng thái hẹn hò với một ai đó, lần gặp em ở quán cafe cũng không phải vô tình, anh thấy em thường xuyên check in ở đây vào những ngày cuối tuần, nên anh cũng hay lên đây ngồi. Anh đã mấy lần nhìn thấy em, nhưng lần nào em cũng đi cùng bạn, anh ngồi ngay cạnh em, nghe em nói chuyện với bạn bè của em. Anh còn biết em có rất nhiều quan điểm sống kì quặc, thậm chí ích kỉ, nhưng em biết trân trọng bản thân, biết giữ gìn bản thân mình.
– Anh…?
Việt không để tôi có cơ hội cắt ngang tiếp tục nói :
– Anh chưa bao giờ đề nghị chúng ta vượt quá giới hạn, không phải vì anh không muốn, vì anh tôn trọng em, anh biết không ai thuyết phục bản thân em làm gì nếu em không muốn. Anh thật sự rất rất yêu em.
Tôi òa khóc nức nở, đây là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt Việt, tôi thật sự tốt như vậy sao? Việt thích tôi như vậy sao? Tôi chưa từng tin rằng có người đàn ông nào yêu tôi một cách nghiêm túc như vậy, tôi chưa từng biết rằng, tình yêu lại có nhiều màu sắc như vậy.
Tôi nói với Việt:
– Anh có thể rất rất yêu em, nhưng anh cũng cần yêu gia đình anh nữa, cũng giống như em cũng phải yêu gia đình của em. Chúng ta không thể chỉ sống cho tình yêu của mình, cuộc sống của chúng ta cũng không phải chỉ có tình yêu của hai đứa là đủ. Với em nếu phải hi sinh bất kì điều gì cho tình yêu, thì đó cũng chỉ là một tình yêu tật nguyền, anh đừng hi sinh gia đình mình cho tình yêu, em cũng sẽ không hi sinh lòng tự trọng của em cho tình yêu…
– Em muốn chúng ta chia tay sao?
– Không, hôm nay anh vẫn đang yêu em phải không? Em cũng vậy? Tại sao chúng ta phải chia tay hôm nay? Em luôn cho rằng cuộc sống nằm trong tay mình, mở tay ra nắm tay là úp tay xuống, tất cả đều do chính bản thân mình quyết định, tình yêu của em dành cho anh cũng vậy, do chính em quyết định, em sẽ không vì bất cứ điều gì mà từ bỏ, cho đến khi chính em hoặc anh muốn thế.
 
***
Tôi quyết định đến gặp mẹ Việt.
Giọng mẹ Việt vẫn rất nhẹ, bà cho tôi thấy bà là một người được giáo dục trong một gia đình cực kì truyền thống:
–    Cháu và nó từ đầu đến cuối không hợp nhau, tuổi của hai đứa cũng khắc nhau, là cháu khắc nó, nó là đứa con duy nhất của bác, cháu không cần nói gì, không cần thuyết phục bác, dù bác đồng ý thì cả ông bà cô dì nội ngoại hai bên của nó cũng không đồng ý.
Câu trả lời cương quyết của bà không làm tôi ngạc nhiên, tôi hiểu con người của bà, bà rất hà khắc, lời của bà nói tuyệt nhiên không bao giờ thay đổi. Tôi đến không phải để xầu xin mẹ Việt, tôi chỉ muốn cố gắng một lần, và làm tất cả những gì tôi có thể làm .
– Cháu xin lỗi vì hôm trước cháu đã bỏ về, nhưng cháu nghĩ cháu cũng là một cô gái tốt, cháu có lòng tự trọng của cháu, và cháu nghĩ cháu xứng đáng được tôn trọng. Cháu hiểu ý của bác, nhưng cháu sẽ không chia tay anh ấy, tình yêu của cháu dành cho anh ấy là do cháu quyết định, từ bỏ hay giữ lại cũng do chính cháu quyết định, không ai có thể quyết định thay cháu được. Cháu hứa sẽ không bước chân vào nhà bác, khi chưa được sự cho phép của bác. Cháu rất yêu mẹ cháu, nên cháu tin anh ấy cũng rất yêu bác. Cháu cũng sẽ không bao giờ để Việt phải chọn cháu hay chọn gia đình, bởi vì cháu nghĩ rằng không ai được phép lấy gia đình của mình ra để đánh đổi bất cứ điều gì.
Mẹ Việt nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc. Tôi chào mẹ Việt ra về
 

***

Ai nói cứ tình yêu là phải vĩnh cửu, phải sống chết ở bên nhau? Tôi cho rằng nếu bạn có thể chết vì tình yêu thì tình yêu đó là thứ tình yêu bất hạnh nhất trên đời, người ta yêu nhau là để được hạnh phúc vui vẻ bên nhau, chứ không phải yêu nhau để cùng chết bên nhau.
 

Tình yêu của tôi và anh cứ thế, chúng tôi vẫn tiếp tục yêu nhau, mẹ anh, gia đình anh vẫn tiếp tục phản đối, nhưng Việt luôn động viên tôi rằng “Mẹ chỉ phản đối anh cưới em, chứ mẹ anh không phải đối anh yêu em”. Nếu tôi là một đứa con gái khác có thể tôi sẽ tự ái vì câu nói này của Việt, nhưng tôi không tự ái, tôi biết Việt nói đúng. Có thể chúng tôi sẽ không thể cưới nhau, nhưng điều đó không quan trọng, tôi và Việt luôn nghĩ rằng: “Hôm nay còn có thể yêu nhau thì cứ tận hưởng trọn vẹn ngày hôm nay”. Chúng tôi cũng không biết, không thể đoán được ngày mai đang có gì chờ đợi chúng tôi, có thể mẹ Việt sẽ đồng ý chấp nhận tôi, cũng có thể một ngày kia chúng tôi sẽ tự nguyện chia tay nhau, vì không còn cảm thấy hòa hợp nữa…
Ngày hôm nay, nếu có cơ hội yêu thì bạn hãy cứ yêu, hãy cứ yêu khi còn có thể, đừng lo sợ ngày mai. Nếu bạn luôn lo sợ rằng ngày mai bạn còn được hạnh phúc trong tình yêu không thì chính là bạn đang lãng phí tình yêu của hôm nay.

Mỗi ngày anh gặp tôi đều nói:
– Hôm nay, chúng tan vẫn đang yêu nhau phải không?
– Ừ đúng vậy, hôm nay chúng ta vẫn đang yêu nhau, hãy trân trọng điều ấy.

Truyện ngắn của Thắm Nguyễn.
( nguồn: blogviet.com.vn )

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *