Blog radio số 318 – Có ai đó đã từng nói rằng đi đến cuối cuộc đời mới biết người giàu có nhất không phải là người có nhiều tiền bạc, mà người giàu có nhất là người giữ được nhiều ký ức nhất. Bởi sự giàu có về vật chất không thể so sánh được với sự giàu có trong tâm hồn. Ký ức chính là tài sản quý giá nhất với mỗi chúng ta, nhung nếu bỗng một ngày người mà bạn yêu thương không còn chút ký ức nào về bạn, bạn sẽ làm gì? Bạn phải làm sao đây khi chính bạn cũng không thể giúp họ tìm lại kỉ niệm mà họ đã đánh mất?
Truyện ngắn: Ai còn đứng lại nơi này?
Tấm rèm nặng nề che kín khung cửa kính, khiến những vụn nắng dẫu có cố gắng đến đâu cũng chỉ len lỏi vào được vài hạt, rải rác trên sàn gỗ nâu sẫm. Tiếng dương cầm rời rạc vang lên, từng nốt, từng nốt một, không hề liền khúc mà cứ như người chơi nó đang cố gắng kiếm tìm từng nốt nhạc để ghép vào. Thế nhưng, nếu tinh ý vẫn có thể nhận ra rằng, bản nhạc đang được chơi ấy là “Song from a Secret Garden”.
Đoạn nhạc mới được chơi qua bỗng nhiên được lặp lại lần nữa, nhưng lần này đã thêm được vài nốt ở phía sau. Cứ như một đứa trẻ đang học bài, bất chợt quên đi phần sau thì phải đọc lại từ đầu.
Một lần… Hai lần… Rồi ba lần…
Vậy mà cô chẳng thể nào nhớ được phần tiếp theo. Bàn tay thất vọng đập mạnh xuống phím đàn, tạo nên âm thanh chói tai kinh người. Di buông thõng cả hai tay, gục đầu xuống, đôi vai gầy rung lên, nức nở. Một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, nâng Di lên, để cô tự nhiên vùi vào lòng mình bật khóc.
– Quân à, em không nhớ, không thể nào nhớ được. Em xin lỗi…
Quân nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn nước mắt kia, hôn nhẹ lên những giọt nước mặn chát khiến tin anh nhức nhối như muốn vỡ tung.
– Không phải lỗi của em, không phải.
Anh gấp gáp khẳng định, như muốn bằng cách nhanh nhất xua tan đi ý nghĩ ấy trong cô, như muốn cô hiểu rằng cô không làm sai bất cứ điều gì để phải thốt lên lời “xin lỗi”. Anh khẽ nắm lấy tay cô đặt lên phím đàn rồi phủ tay mình lên đó. Mỗi khi ngón tay anh ấn xuống là ngón tay cô cũng ấn xuống theo. Tiếng nhạc lại lần nữa vang lên, liền mạch, êm ái, không đứt quãng, không ngập ngừng.
Quân khẽ khàng, chầm chậm, dần dần dẫn dắt Di vào thế giới của cảm xúc, vào thế giới mà hai năm trước họ đã từng trải qua cùng nhau. Anh không nhẫn tâm ép buộc cô phải nhớ, mà chỉ từng chút, từng chút một gợi lại cho cô…
Hai năm trước…
Tigôn Coffee…
Quân đặt tay lên phím đàn nhưng chưa thật sự chắc chắn bản nhạc mình muốn chơi là gì. Một đoạn nhạc dạo vang lên, hoàn toàn tùy ý, ngón tay thon dài lười nhác lướt trên từng phím đen, trắng. Có vẻ anh đang rất hứng thú với việc chơi đùa cùng các nốt nhạc.
Giai điệu bất ngờ đổi khác, Quân đang chơi “Song from a secret garden”. Anh nhếch mép cười khổ, thói quen đúng là điều cực kì đáng sợ. Quân vốn dĩ không thuộc tuýp người “lụy vì tình” nhưng như thế không có nghĩa là anh dễ dàng phủi đi tất cả những gì đã từng có. Hơn nữa, đó còn là những điều rất đẹp. Nỗi nhớ mơ hồ lại tràn về, lẩn quất đâu đây. Nỗi nhớ quyện vào giai điệu trầm buồn, tuôn chảy thành dòng trong không gian yên tĩnh, gợi lên cái man mác buồn sâu kín trong con tim mỗi người bên dưới.
– Anh gì ơi, có thể dạy tôi chơi bản nhạc đó không?
Giọng nói không to nhưng vẫn khiến mọi người chú ý. Vài tiếng xôn xao bình luận vang lên. Quân dừng chơi, đưa ánh mắt hiếu kì nhìn người đang đứng bên dưới. Một cô gái với mái tóc ngắn củn, áo phông rộng thùng thình đi với quần bò, chân mang bốt hầm hố. Quân nghiêng nghiêng đầu nghĩ ngợi, nhìn thế nào cũng không ra là người có niềm đam mê âm nhạc.
– Tôi không phải giáo viên thanh nhạc.
Quân cười cười đáp lời, lịch sự nhất có thể. Anh chỉ là nhận lời đến giúp bạn trong vài ngày bởi người nhạc công ở đây nghỉ đột xuất thôi. Đến khi nào có người thay thế, anh sẽ đi. Quân không muốn kéo thêm chút phiền phức nào tới nữa, lịch diễn mấy tháng tiếp của anh kín cả rồi.
– Nhưng anh biết chơi nhạc! – Xem ra là một cô bé rất kiên nhẫn. Vẫn không hề có ý định bỏ cuộc.
Quân gật đầu chào rồi quay đi, ngẫm nghĩ về cách hành xử của mình: như thế đủ gọi là lịch sự rồi nhỉ?
Có tiếng bước chân đuổi theo phía sau, khẽ khàng nhưng gấp gáp. Quân nhíu mày, lòi đâu ra một cô bé cứng đầu thế chứ? Anh bất chợt dừng lại, người đang chạy phía sau giật mình nhưng chẳng thể điều chỉnh kịp bước chân, đâm sầm vào ngực Quân. Khuôn mặt nhỏ nhắn bất chợt ửng hồng, chầm chầm lùi về phía sau.
– Cô bé, cô muốn gì? – Quân thở dài, trong giọng nói đã có sự bất lực
– Tôi muốn … – Di ngập ngừng – Anh dạy tôi chơi đàn, chỉ một bản nhạc ban nãy thôi cũng được. Một bản “Song from a secret garden” ấy thôi.
Như để minh chứng cho lời mình nói, Di đưa một ngón tay lên, ngẩng đôi mắt tròn xoe, long lanh, chăm chú nhìn người trước mặt.
Quân khẽ ho rồi quay đi hòng che dấu sự lúng túng của mình trước cái nhìn kiên định nhưng ngây thơ ấy.
– Cho tôi một lí do.
Quân thầm than thở, tại sao lại chấp nhận thỏa hiệp rồi? Nhưng lời đã nói ra có muốn rút lại cũng chẳng được.
– Vì tiếng đàn của anh rất quyến rũ.
Sau một hồi suy nghĩ mông lung, mái đầu nhỏ hết nghiêng trái rồi nghiêng phải, Di đã đưa cho anh câu trả lời ổn thỏa nhất.
– Tôi sẽ suy nghĩ
Quân trả lời nước đôi rồi lướt qua Di, đi về nơi đỗ xe. Cứ xem như chưa có cuộc gặp mặt này là được, anh không tin cô bé kia đủ kiên nhẫn để tiếp tục.
Hôm sau, Quân lại đến, nhưng bàn tay vừa đặt lên phím đàn thì liền cảm thấy gáy mình nóng rực. Anh thuận thế quay sang, thái dương bỗng trở nên ê ẩm. Anh quả thực đã xem thường cô bé con kia. Di nhìn thấy anh thì nhoẻn miệng cười, có chút gì đó đắc thắng. Quân đưa tay ôm trán. Xem ra lần này anh trốn không thoát rồi.
– Tại sao em nhất thiết phải học đàn thế? – Quân vặn nắp chai nước khoáng rồi đưa sang cho cô bé đang chăm chú vào quyển nhạc lí cơ bản.
– Bởi vì cậu ấy thích nhất là “Song from a seccet garden”.
Quân không nói gì nữa, chăm chú nhìn cô gái trước mắt. Nắng nhàn nhạt đậu lên mái tóc mềm, chóp mũi lấm tấm vài giọt mồ hôi, đôi môi nhỏ thi thoảng lại khe khẽ hát. Anh thừa nhận, mình có đôi chút nghi ngờ. Một cô nàng tomboy, trông thì có vẻ vô tâm, bất cần vậy mà vẫn có thể vì người mình “thầm thương trộm nhớ” mà chăm chỉ học đàn. Sức mạnh của tình yêu, mấy ai có thể cưỡng lại?
Một bàn tay nhỏ bé huơ huơ trước mặt Quân khiến anh giật mình, định thần lại.
– Thầy ơi, chỗ này là thế nào?
Quân cúi xuống, nhìn vào nơi Di đang chỉ, hơi hơi mỉm cười, nhưng không trả lời cô mà trực tiếp múa tay lên phím đàn.
Di gật gù tỏ vẻ đã hiểu rồi lại chăm chỉ chơi tiếp. Gió lùa vào căn phòng rộng lớn, xua đi cái oi bức của những ngày đầu hạ. Một vài sợi tóc ngắn bết vào vầng trán đẫm mồ hôi. Quân đưa tay, muốn gạt đi những sợi tóc lòa xòa trước trán Di nhưng bất chợt khựng lại, anh đang làm gì thế này? Quân cười khổ rồi buông tay xuống, tựa người vào cánh cửa kính trong suốt phía sau, đưa mắt nhìn những ngón tay búp măng đang ngập ngừng chơi những nốt đầu tiên.
Nắng hoàng hôn tràn vào, chênh chao, nghiêng ngả rồi đổ thành từng vệt dài trên đôi vai Di, khiến cả người cô bất giác trở nên lấp lánh. Quân ngẩn người, đặt tay lên ngực trái của mình, cảm giác cái gì đó đang lẳng lặng thành hình, mơ hồ đến nỗi anh không đủ can đảm để định nghĩa. Cảm giác này, đã lâu lắm rồi không hề xuất hiện, để giờ đây khi đột ngột quay về lại khiến anh bối rối.
– Thầy ơi, anh thấy em thế này ổn không?
Quân phá ra cười khanh khách. Gọi “thầy”, xưng “anh”, “em”, cách xưng hô lạ đời này chỉ có cô bé đáo để như Di nghĩ ra mà thôi. Quân nhìn lên, nụ cười chợt tắt. Di xinh quá! Không còn cô bé thường ngày bụi bặm với quần thụng, áo phông rộng thùng thình nữa, Di hôm nay tươi tắn trong chiếc đầm xanh nhã nhặn. Trên mái tóc ngắn ngủn của cô bé, lấp lánh chiếc vương miện nhỏ xinh.
– Thầy ơi… – Di lo lắng, ngượng nghịu cúi đầu xuống, không dám nhìn Quân thêm nữa.
Ánh mắt Quân vẫn nhìn cô chăm chú, không biết nói sao cho phải. Vô hình chung, cô gái nhỏ này đã biến anh thành quân sư tình yêu bất đắc dĩ.
– Em xinh lắm!
Lần này Quân không kiềm chế được nữa, hay nói đúng hơn là anh không hề muốn kiềm chế nữa, đưa tay lên vuốt khuôn mặt mềm mại.
– Cậu ấy chắc chắn sẽ ngất ngây vì em thôi. – Quân thốt lên câu động viên cứng ngắc.
– Cảm ơn thầy, em sẽ gọi cho anh sau. – Bóng dáng nhỏ nhắn dần mất hút nơi góc khuất của con đường.
Quân quay người, lững thững bước đi trên con đường ngược với con đường Di đang bước. Nhưng anh biết, điều đó cũng chẳng ích gì, hành động ấy cũng chẳng khiến anh dứt được nhưng dòng suy nghĩ miên man không hồi kết. Một trận gió bất ngờ ào qua khiến mấy cánh hoa rơi lả tả. Quân dừng bước, nhận ra lúc này, anh khao khát biết mấy cảm giác có Di bên cạnh, cùng nhau bước dưới cơn mưa hoa này. Cũng chẳng hiểu từ khi nào, Quân đã bị ảnh hưởng bới những suy nghĩ lãng mạn quá mức cần thiết của cô bé tưởng chừng như không có chút tế bào lãng mạn nào kia. Anh biết, như thế này là quá nhanh, nhưng biết sao được, khi anh không thể nào kìm chế nổi lòng mình.
Mưa…
Từng giọt mưa nặng nề rơi xuống mái hiên trước nhà. Quân xoay cốc Brandy trong tay, trầm ngâm hồi lâu rồi đưa lên môi nốc cạn. Chất cồn khiến cổ họng anh bỏng rát, đốt cháy cả dạ dày, nhưng men say chỉ khiến anh thêm tỉnh. Quân nhìn hồi lâu chiếc điện thoại bên cạnh, cảm thấy bất lực trước những cảm xúc đang tuôn trào trong chính mình. Có lẽ ngay từ cuộc gặp gỡ đầu tiên, ánh mắt trong veo của Di đã khiến anh không thể nào chối từ. Di như một nốt nhạc cao vút, lạc lõng nhưng chói sáng và rực rỡ trong bản nhạc trầm buồn với nhưng nốt lặng mờ nhạt của cuộc đời anh. Cứ như thế, anh dần lún sâu vào thế giới của cô tựa hồ như một quy luật bất biến của tự nhiên: hai thanh nam châm trái dấu luôn hút nhau.
Cả căn phòng rộng lớn ngập trong tiếng rả rích của mưa cùng những bản nhạc buồn đến não lòng của Beethoven. Điện thoại rung nhẹ, tin nhắn đến. Quân nhìn tên Di trên màn hình, do dự hồi lâu rồi quyết định mở ra.
“Thầy, anh mở cửa cho em đi…”
Chỉ vẻn vẹn có mấy chữ nhưng cũng đủ để khiến Quân ngẩn người. Di đang ở ngoài kia? Quân mở cửa, cánh tay đặt trên nắm cửa run nhẹ. “Sao em có thể ngốc đến thế? Có biết mưa đang nặng hạt thế nào không?” Bao nhiêu lời muốn trách cứ nhưng bất chợt nghẹn đắng nơi cuống họng khi anh trông thấy dôi mắt to tròn ngập nước, đôi môi nhợt nhạt đang run rẩy vì lạnh. Vài giọt nước trượt khỏi mái tóc ướt sũng, rơi xuống nền “lạch tạch”. Di co ro nơi góc thềm, không biết cô đã đứng dưới cơn mưa kia bao lâu mới đủ can đảm nhắn tin cho anh. Quân thở dài, nắm tay cô gái nhỏ, kéo nhanh vào nhà.
Di không biết vì sao bước chân lại đưa mình đến đây. Có lẽ vì cô đơn, có lẽ vì quen thuộc, nhưng cũng có lẽ vì nơi đây có một người mà cô tin rằng có thể hiểu cô, có thể giúp cô quên đi mọi thứ mà bước qua ngày nghiệt ngã này. Lần đầu tiên, sau nhiều năm qua, cô khao khát có ai đó bên cạnh mình trong ngày hôm nay.
– Sao em… lại thế này? – Quân khó khăn lên tiếng, quấn chiếc khăn bông trắng vào người cô rồi đặt vào tay Di cốc sữa nóng.
– Hôm nay, cậu ấy lại không đến. – Di nức nở. – Em đã vì cậu ấy mà đàn thật hay, vậy mà cậu ấy vẫn bỏ mặc em. Em…
Quân lặng người, cuối cùng anh cũng đã hiểu, vì sao “cậu ấy” của Di lại không đến. Bởi hai năm trước, cũng trong một đêm mưa thế này, cậu ấy đã gặp tai nạn và không thể qua khỏi. Mọi người đau đớn nhưng cũng dần nguôi ngoai, chỉ riêng mỗi Di. Hai năm qua, cô vẫn đi qua những nơi có dấu chân cậu ấy, vẫn nhặt nhạnh những kí ức về cậu ấy, giữ lấy bên mình như những gì thiêng liêng nhất. Cô cố gắng làm tất cả những việc mà ngày trước đã hứa với cậu ấy nhưng vẫn chưa thực hiện được.
Đôi vai nhỏ trong lòng anh lại run rẩy. Quân nhè nhẹ vỗ về cô. Đôi vai này, vốn dĩ quá nhỏ bé để gánh lấy những niềm đau quá lớn như thế. Bên ngoài, đất trời vần vũ mây giông, những cành cây khô cạ vào vách tạo nên những âm thanh ghê rợn. Chớp xé ngang bầu trời, sáng lóa, sét gầm gừ vang dội. Không gian lạnh giá đến thê lương.
***
Sửa lại chiếc khăn choàng xộc xệch trên cổ Di, Quân mỉm cười, vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn rồi tiếp tục nắm tay cô đi về phía trước. Hai năm qua, anh đã cố gắng để xoa dịu từng vết thương trong cô. Có những lúc mệt mỏi, muốn quay lưng mà bỏ lại tất cả nhưng lại không đủ nhẫn tâm. Anh đã lặng lẽ chờ đợi cô, chờ được đến ngày Di vừa đánh vào vai anh, vừa bất lực bật khóc “Tại sao, tại sao anh lại quan tâm đến em như thế, tại sao lại nhẫn nại với em như vậy, tại sao không mặc kệ em? Và…. Tại sao lại khiến em yêu anh?”. Di khi ấy đã khóc rất nhiều bất chấp cái nhìn lạ lẫm của người qua đường.
Quân dừng bước chân, đôi mắt trở nên thất thần khi nhìn về phía góc đường bên kia. Chính nơi đó, tình yêu của anh đã được Di chấp nhận.
– Nơi đó, có phải đã chứa rất nhiều kỉ niệm của chúng ta?
Di ướm hỏi nhưng gần như đã có đáp án chắc chắn cho mình. Nếu không phải quá quan trọng, vẻ mặt Quân sẽ không mất mát đến như thế.
– Không – Quân giật mình phủ nhận. Anh không muốn khiến Di thêm khổ sở.
– Quân…
Di bất chợt dừng bước, đưa tay lên vuốt ve gương mặt Quân, nỗi đau khiến đôi mắt to tròn ngập nước, rồi từng giọt, từng giọt lăn dài.
– Nếu một ngày, một ngày nào đó em… em quên mất anh thì phải thế nào đây?
Không phải “nếu” mà chắc chắn sẽ có ngày đó. Quân có thể trốn chạy hiện thực, cô có thế tìm quên trong quá khứ nhưng sự thật khốc liệt vẫn còn đó. Alzheimer. Căn bệnh này không tha cho một ai. Cô sẽ dần dần quên đi tất cả. Đến giai đoạn cuối cùng của bệnh, tâm trí Di chỉ đơn thuần là một tờ giấy trắng. Phải, cô có thể quên tất cả, quên đi những tháng ngày cơ cực ở cô nhi viện, quên đi cái chết đau lòng của cậu ấy, nhưng chỉ riêng Quân, cô không nỡ. Di thật sự rất luyến tiếc anh. Đến một ngày, nếu như đến cả tên anh, cô cũng quên đi thì anh sẽ như thế nào?
Quân không nói gì, chỉ nghẹn ngào nhìn Di hồi lâu. Lần này, anh không gắt gao phủ nhận như những lần trước nữa, bởi anh cảm nhận được, sự thật đang đến rất gần. Quân đưa tay kéo Di vào lòng, ôm siết. Anh vùi mặt vào cổ cô, lần đầu tiên để mặc nước mắt mình lăn dài. Di nói đúng, anh phải thế nào đây? Cô mới chỉ quên đi một góc phố kỉ niệm mà Quân đã đớn đau đến mức này, vậy thì…
Quân vẫn không thể nào quên nổi ngày ấy, vẻ mặt Di đã suy sụp và hoảng hốt thế nào khi cầm trên tay bệnh án của chính mình. Suốt một ngày dài, cô lang thang khắp nơi mà không hề có mục đích. Di bước đi trong cơn mưa, mặc cho từng hạt nước quất vào mặt bỏng rát. Bóng dáng cô độc ấy khiến tim Quân đau nhói như vỡ vụn. Ngày hôm đó, anh không ngăn cản cô, cũng không lên tiếng an ủi mà chỉ lặng lẽ đi sau Di, để cô hiểu rằng, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, anh vẫn luôn ở phía sau cô. Cô vẫn còn có anh…
“Quân ơi, đây là bản nhạc gì thế? Tại sao ngày nào anh cũng chơi nó?”
“…”
“Quân, sao anh thích đến quán Tigôn thế?”
…
“ Anh gì ơi, anh tên gì, tại sao lại nắm tay tôi thế kia?”
“Anh tên Quân, hãy nhớ là anh tên Quân và… anh là người yêu em”
“Vâng, Quân”
…
“Anh là ai?”
“Quân, Ngô Khải Quân”
…
“Anh lạ lắm, tôi không quen anh!”
Bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng trượt khỏi tay anh. Một khoảnh khắc nhỏ nhoi, trong Quân mọi thứ trở nên chết lặng. Đôi tay anh vẫn còn lại chút hơi ấm của Di. Anh hoảng loạng cầm lấy tay cô, lay gọi cô, áp tay cô lên má mình, thét gọi tên cô. Sợi nắng mỏng manh đậu lại trên gương mặt thiên sứ yên bình trong giấc ngủ không mộng mị.
Yêu thương, thật sự quá mong manh…
Lại một ngày mưa buồn. Hôm nay Tigôn rất đông khách, bởi nghe nói rằng, mỗi năm cứ vào ngày này, có một nhạc công nổi tiếng lại đến đây chơi đàn, chỉ duy nhất một ngày này mà thôi. Đặc biệt hơn nữa, là bao giờ anh cũng chỉ chơi độc một bản nhạc “Song from a secret garden”. Bao nhiêu năm đã qua cũng thế. Cũng nghe nói rằng, đằng sau hành động lạ lẫm ấy là cả một câu chuyện tình đẫm nước mắt…
Hoàng hôn lại buông, Quân bước ra khỏi quán, đưa mắt nhìn về phía nền trời đỏ hồng màu ráng chiều, lòng lại nhớ đến bong dáng nhỏ nhắn của Di ngày nào. Anh vươn tay ra, tưởng như có thể chạm vào chút nắng rực rỡ đang lóe lên lần cuối cùng trước khi vụt tắt ấy.
“Di à, anh lại nhớ em rồi…”
Thênh thang biết mấy một nỗi nhớ đơn lẻ, miên man, dằng dặc. Khát khao bao nhiêu một vòng tay dẫu là mong manh trong thời khắc ngày tàn…
Đời người vô thường…
Giấc mộng phù du…
Tháng năm thoi đưa, hoa trôi nước chảy…
Ai …còn đứng lại nơi này?
• Truyện ngắn của Diên Vỹ
Yêu thương đôi khi mong manh như gió, chợt đến rồi chợt thoảng qua, chỉ còn lại những kí ức và một khối tình không thể nào quên. “Đời người vô thường, giấc mộng phù du”, không ai biết được ngày mai sẽ thế nào. Đôi khi người ta không thể vượt qua định mệnh của chính mình khi những bất hạnh cứ thế ập đến. Căn bệnh độc ác đã cướp đi của cô bé ấy mọi thứ, kí ức, sự hồn nhiên, yêu đời và cả sự sống. “Tháng năm thoi đưa, hoa trôi nước chảy” nhưng chàng trai đó vẫn không nguôi thương nhớ về những kỉ niệm một thời, vẫn không quên tìm về chốn cũ dẫu người xưa nay đã không còn.
Truyện ngắn mang dư vị buồn man mác, để lại một nỗi buồn dai dẳng. Để rồi ta cảm nhận được rằng mỗi giây phút của cuộc đời, mỗi kỉ niệm đã qua đều quý giá và đáng trân trọng biết bao. Đời người ai không tránh khỏi hai chữ “vô thường”, chỉ biết rằng ta đã từng được sống, được yêu và từng hạnh phúc.
( nguồn: blogviet.com.vn )