Bài nổi bật

Blog Radio 12: Hạ ghé……mùa cô đơn

Blog Radio Số 12: Tôi lang thang Hà Nội một chiều đầu hạ, khi mà cái nóng hầm hập còn ngửi được mùi vương vấn của bụi bặm ngày tàn, những con người ngược xuôi phố thị, tôi khao khát một cơn mưa đầu hạ. Hà Nội của chúng ta, mùa hạ của chúng ta, tất cả đã từng phải không em? Tôi, một kẻ lãng du bước chân về nơi đây và lỡ say đắm vùng đất này, lang thang một chiều hạ, tôi tìm những mảnh kí ức vụn vỡ còn sót lại của quá khứ, mối tình đầu nhẹ nhàng như những cơn mưa đầu mùa hạ, đến rồi đi bất chợt, tôi tự hỏi sau cơn mưa ấy còn lại gì? Chiều cầu Long Biên một chiều ngày tan hoàng hôn buông xuống những con người ngược xuôi chỏ những giọt mồ hôi cuối ngày, và em giờ đang nơi đâu giữa những mảnh vở, còn lại kí ức trong tôi.
Blog Radio 12: Hạ ghé……mùa cô đơn
Cô gái của mùa hạ……tôi nhớ.
( cô gái):  Này, cậu mới chuyển trường phải không? Sao cậu lại chuyển lên đây học, quê cậu ở đâu thế? Cậu không phải người Hà Nội à?
– ( Tôi): Ukm! Mình người Đà Lạt, bạn biết nơi đó không?

( Cô gái): Bạn có thích thủ đô không? Tớ sẽ giới thiệu về nó cho cậu biết, món ăn này và các loài hoa nữa.

Nụ cười em, ánh mắt em, lạc vào tâm hồn tôi một chiều mùa hạ, một xúc cảm không tên ùa về đến lạ, Ngọc Lan loài hoa em yêu thích, tên của cô gái tôi yêu. Cúng ta đã đi cùng nhau qua những ngày hạ ngập tràn, mùa phượng về đỏ rực phố phường, vào một ngày mưa tôi nhớ:

Úi mưa rồi, Lan ơi, mình tìm chỗ trú nhá!
( Lan) Hì hì, chỉ làm mưa đầu mùa thôi mà, cậu biết không những cơn mùa hạ đến rồi đi một cách nhanh chóng, chúng đến và gột rửa đi những bụi bặm ngày thường của mảnh đất này, để lại những gì khôi nguyên nhất, cậu có nghe thấy mùi gì không?
Ukm…là gì nhỉ, tôi gãi đầu ngây ngốc.
Hì là mùi đất, là đất đấy,đi, tớ dẫn cậu đến chỗ này hay lắm.
Đây là đâu?
Là song Hồng, còn đây là cây cầu Long Biên thần thoại đấy biết không?
À…..tôi lại gãi đầu ngây ngốc một chàng trai rất ngố như sắp được khám phá ra điều gì tuyệt vời lắm.
Câu nhìn thấy không, dòng sông sau mưa chở đầy nặng trĩu phù sa bồi đắp bãi bồi ven sông, kia kìa có những bãi dâu đấy, biết cái gọi là trông dâu nuôi tằm không.
Tôi lắc đầu.
Trời cậu đến từ hành tinh nào vậy?
À chắc là sao hỏa?

Và cô ấy nắm tay tôi chúng tôi chở nhau qua những cơn mưa mùa hạ, những cái vụng dại của những bức thư con dang dở, tôi nghe đâu đó mùi hương Ngọc Lan đầu ngõ vương vấn lòng ai.
Blog Radio 12: Hạ ghé……mùa cô đơn
“ Góc phố nơi anh hẹn, cành ngọc lan xõa trắng ngát, tỏa hương bát ngát, bao với anh ngày cuối thu buồn, chờ anh bao lâu trông mong mỏi mòn mà chẳng thấy anh, từ ngày nào em mới quen anh….” Từ một quán café hoài cổ thân quen, nơi cô ấy nói về loài hoa mình yêu thích.
Những giờ học, những hạt nắng tan trên trang giấy nơi sân trường ai hẹn hò nhau, ánh mắt không nói nên lời, một chàng trai tiếng lòng rung động bởi nụ cười lặng lẽ của ai nó bỗng nhiên bước vào nhẹ tênh tựa những đám mấy trên bầu trời quang đãng của mùa hạ, tôi đã ngây ngô tự hỏi mình rằng: Tôi có thể nắm tay em không cô gái, em đã bước vào thế giới của tôi nhẹ nhàng một kẻ đóng tâm hồn mình lại đi trốn để lại những khoảng trống đến chênh vênh.

( Lan) Nè tên ngốc, đứng đó làm gì vậy, tiếng trống sắp vào lớp rồi kìa, vào muộn bây giờ, ngẩn ngơ suy nghĩ gì vậy.

Nè mà dạo này thấy ông hay ngẩn ngơ lắm nha, đừng nói là lỡ tương tư cô gái thủ đô nào rồi nhé! Con gái bắc dễ làm xiêu lòng người ta lắm đó.
Tôi cười ngốc nghếch gãi đầu, đâu có! Nhưng có lẽ tôi đã yêu, đã rung động, sao em không hỏi về tôi, sao em không nhìn tôi một lần, những bức thư dở dang ai đã viết, những xúc cảm không tên đến vộ cùng, đến kì lạ những thứ ngổn ngang không nói thành lời, chỉ muốn xé toạc bầu không khí ngột ngạt này. Chiều nay lại mưa và Lan tôi nhớ em….
Blog Radio 12: Hạ ghé……mùa cô đơn
Một kẻ ngây ngốc với tâm hồn vụn vỡ, 4 năm rồi phải không em, có thể nào đong đếm được nỗi nhớ da diết khiên tôi như vụn vỡ….

Lan: Nè cậu có biết đây là hoa gì không?
Không.
( Lan): Là bằng lăng, bằng lăng tím, loài hoa của mùa hạ, loài hoa của thủy chung đó biết hông nè.
À! Vậy cậu có biết về một loài hoa tên là oải hương không? Một loài hoa màu tím biểu tượng cho sự thủy chung son sắt, dù xa bao lâu vẫn tìm nhau. Cậu thích nó không?
( Lan) :Ukm! Chịu nè tặng tớ nhé, xa bao lâu vẫn tìm nhau, ngoắc tay nhé! Chúng ta lại sắp tốt nghiệp rồi
Tốt nghiệp cậu sẽ đi đâu?
( Lan): Mình di du học!
Đừng đi…..bất chợt câu nói đó thốt ra từ trái tìm tôi…Lan, em đừng đi!

Có những thứ mãi là hoài niệm, có những cảm xúc tôi viết mang tên em không đầu không cuối, chỉ là một xúc cảm nhẹ nhàng, chúng ta như hai đường thẳng song song nhưng sẽ gặp nhau ở điểm vô cùng em à! Hôm nay Hà Nội nhẹ nhàng cơn mưa lại đến rồi đi…Thấy lại thấy một mùa cô đơn, mùa khiến trái tim thôi bớt rộn ràng, làm sao nói hết tâm tư quạnh hiu, tìm về nơi đâu giữa quên và nhớ!
Biên Tập: Thúy Hằng – Giọng đọc: Ngọc Ánh

Xem thêm đề xuất

Blog radio số 7 – Thời gian trôi theo những cơn mưa

Blog radio số 7 – Mỗi năm vào thời điểm này người ta thường nhìn …

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *