Bài nổi bật

Blog radio 17: Tình Đầu Khó Quên

Blog radio số 17 – Từ xưa đến nay đối với con gái, “Tình đầu” là một ký ức đẹp đến mức khó có thể quên, Vậy có bao giờ bạn tự hỏi con trai đối với “Tình đầu” thế nào chưa?
Mời các bạn cùng lắng lòng qua bài chia sẽ của một bạn nam sinh viên Đà Nẵng về mối tình đầu của mình sau đây để phần nào hiểu hơn về bọn con trai nhé!
“Có những người đi qua cuộc đời ta, những tưởng ta sẽ không thể yêu thêm một ai được nữa, vẫn nghĩ thiếu họ ta sẽ không sống được. Nhưng thực tế, họ đã đi và ta vẫn sống, vẫn phải bước tiếp con đường của mình. Dù thế nào đi chăng nữa thì ngày mai Trái Đất vẫn quay, dòng sông vẫn chảy, ngày mai vẫn là một ngày mới.
Kể ra chúng mình chia tay nhau cũng hơn một năm rồi nhỉ? Một năm đầy sóng gió với anh, một sinh viên năm cuối với biết bao dự tính cho tương lai đang chờ phía trước, cũng là khoảng thời gian mà chúng mình đã nói lời chia ly kết thúc một cuộc tình bốn năm không dài không ngắn nhưng đủ đẹp cho lứa tuổi học trò của chúng mình. Rồi thì cuối cùng sau những năm tháng đó anh cũng tự mình thoát ra khỏi đống hoang tàn của đổ vỡ, cuối cùng anh cũng cảm thấy bình tâm khi vô tình bắt gặp em giữa đường, tay trong tay bên cạnh người yêu mới, cuối cùng thì anh cũng làm chủ được những xúc cảm của bản thân mà bấy lâu nay nó dày vò, quằn quại anh đến khổ sở. Cuối cùng thì những năm tháng đẹp đẽ ấy cũng trở thành một phần trong ký ức của nhau, nhưng rồi ai náy nhận ra tình đầu chỉ là mối tình để nhớ, nhớ cả cuộc đời không thể nào quên đi.
Tình yêu không trọn vẹn
Người ta bảo có một tình yêu đẹp khởi nguồn từ thời cấp ba là một điều may mắn nhất trong đời, bởi vì nó không có sự ngây ngô của lứa tuổi cấp hai, không tính toán nặng nề như thời đại học, bởi nó thuần túy là một cảm xúc bắt gặp và bốc cháy từ một ánh mắt hay sự ngưỡng mộ của đối phương. Chúng ta đã may mắn có những năm tháng ấy, đó là buổi chiều đầu tiên mưa rơi nhẹ trên vai, của những câu chào hỏi làm quen đầy thẹn thùng, lúng túng. Chúng ta gặp nhau và yêu nhau như thế, rất lãng mạn và trữ tình phải không em?
Năm năm trước, anh lớp 12 cuối cấp em là cô bé dễ thương của khối lớp 10, vừa vào trường em đã làm các nam sinh trong trường say đắm, trong đó có anh. Phải khó khăn lắm và trải qua nhiều thử thách anh và em mới thuộc về nhau, em trở thành mối tình đầu của anh. Những ngày mới yêu thật đẹp biết bao, ngày nghỉ anh chở em đi dạo trên chiếc xe đạp qua những con đường quê lộng gió, hương mạ non phảng phất mùi thơm đến ngọt ngào, nắng chiều trải bóng của chúng ta trên đường. Em đứng trên hai gác chân xe tựa vào lưng anh, giơ hai tay lên cao ôm chầm anh như muốn có cả thế giới mênh mông vô tận. Năm tháng yêu nhau là những ngày mưa nắng đưa đón em đi học, lướt qua những ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, vượt qua những lời nói xì xầm khi anh với em yêu nhau. Là cái ôm đầu tiên làm anh lóng ngóng, chỉ cần cái chạm nhẹ của người mình yêu thôi cũng khiến ta rần rần cả da thịt. Là những buổi chiều cuối tuần anh đưa em đi ngắm hoàng hôn, cõng em trên lưng đi dọc bờ biển bước trên những con sóng nối tiếp vỗ vào bờ, em nói với biển rằng “em yêu anh”. Là những lúc hờn dỗi em xuống xe bỏ đi bộ anh thì lẻo đẻo dắt xe bám theo sau, cả hai không nói năng gì. Là những lá thư trao tay gửi em viết cho những lời giải thích khi anh thân mật với cô gái khác sau những ngày em im lặng đến đáng sợ. Là những lúc anh và em ôm nhau khóc nức nở tâm sự chuyện gia đình, san sẻ những vui buồn, dắt nhau qua những năm tháng cùng khổ bởi cả hai đều là những đứa con sống xa vòng tay của ba mẹ. Là những buổi trưa nắng em ngồi sau lưng tựa vào anh ngủ, anh chở em khắp mọi nẻo đường khi em không muốn về nhà.
Năm cuối cấp để lại trong anh với những kỷ niệm ngọt ngào, giá trị của tình yêu được đong đếm qua từng ngày với những khoảnh khắc đan xen. Tình đầu nó là mớ cảm xúc vồ vập, một tình yêu vô điều kiện, trong sáng, hằng sâu trong miền ký ức mà mỗi khi nhớ về tâm trạng ta lại bâng khuân với những điều xưa cũ.
Rồi anh lên đường vào Sài Gòn thi đại học, anh bước chân lên ga tàu thành phố Huế, em đợi trên ven đường ray xe lửa ngóng anh đi ngang nhà với ánh mắt tìm kiếm khi đoàn tàu chạy qua, anh bám tay vào khung cửa sắt, hai ánh mặt chạm lướt nhìn nhau trong một tích tắt nhỏ, em khóc trong điện thoại thật nhiều, lòng anh không kìm được cảm xúc, đôi mắt thờ thẫn nhìn ra cửa sổ với một nỗi buồn xa xăm.
Blog radio 17: Tình Đầu Khó Quên
Sau đó anh đậu nguyện vọng hai vào trường ĐHSP Đà Nẵng, ngày chúng mình gặp lại, em đón anh bằng chiếc xe đạp cũ rồi ôm chầm lấy anh chẳng muốn rời, riết thật chặt như thõa một nỗi nhớ mong mòn mỏi thiết tha, anh vuốt nhẹ vào mái tóc em thỏ thẻ “anh về rồi đây” rồi cùng nhau rảo bước trên con đường cũ sau bao ngày xa cách. Chúng ta như thế yêu nhau, có giận hờn, có hạnh phúc, có chia tay, có nụ cười và có cả nước mắt song cuối cùng cả hai cũng đều vượt qua mà ở bên nhau đến ngừng ấy thời gian. Rồi thì thấm thoát hai năm sau em vào đại học, may mắn thay em trúng tuyển vào một ngôi trường cùng thành phố mà anh đang theo học. Trong những ngày tháng đó, anh vẫn đều đặn chở em đi học, rảnh rỗi lại đưa em đi đây đi đó, chăm sóc nhau mỗi khi ai đó ốm đau, gặm chung một ổ bánh mỳ khi đói uống cùng một chai coca-cola khi hai đứa đều hết tiền, cùng đẩy chiếc xe chết máy qua cơn mưa tằm tả với tất cả niềm vui khi hai đứa đều ướt như chuột lột.
Có những khoảnh khắc thật khó quên như thế, rồi cuộc sống sinh viên khiến ai cũng bắt đầu với những mối quan hệ mới, những cuộc vui mới, những người bạn mới quen để rồi thời gian hai đứa dành cho nhau cũng bắt đầu ít hơn, những cuộc gọi hay tin nhắn cũng thưa dần đi. Rồi thì những mâu thuẫn ngày càng nhiều, cãi vã, giận hờn, cáu gắt… điều đó làm cho khoảng cách giữa chúng ta ngày một lớn hơn. Cảm xúc và tình yêu ngày càng nhạt dần trong sự bướng bỉnh của cả hai. Sau đó bẵng đi một thời gian không dài, có quá nhiều khoảnh khắc xảy ra trong sự im lặng và chính sự im lặng đó là vũ khí âm thầm giết chết tình yêu của mình, anh đã vô tình để quyền quan tâm chăm sóc em vào tay một người con trai khác. Em có người yêu mới.
Cuộc đời khó hiểu nhất chính là tình cảm con người. Yêu thương nhau dài lau đến mức nào đi chăng nữa cũng có một ngày xa lạ được. Khi còn yêu thì muốn bên nhau từng phút, từng giây, nhưng rồi đến lúc ra đi, tình cảm không còn thì nhất quyết một lần cũng không bao giờ suy nghĩ lại.
Nỗi đau anh nhận lấy như gió quất vào mặt, lòng anh cồn cào đau đáu một nỗi buồn khoắc khoải hướng về những kỷ niệm xa xưa. Nỗi cô đơn mênh mông, cáu nát tâm hồn anh vì nỗi u hoài tê tái trong tận đáy lòng khi mất đi một người đã từng rất yêu. “Thú vui của của kẻ cô đơn là dùng lưỡi dao quá khứ cứa vào chính mình” anh nghĩ rằng mình đã bị con ma quá khứ ám ảnh anh cùng cực.
Anh trốn chạy với những nỗi đau, dường như thiên nhiên là nơi trú ẩn của những con người mang tâm trạng, đôi lúc một cơn gió nhẹ cũng đủ gợi lại những buổi dạo chơi một thời của anh và em. Cuộc đời này cũng giống như ly rượu có ngọt ngào và cả những đắng cay, đôi lúc phải nghĩ, người phản bội không phải là người đáng trách, có điều người ta không dám hy sinh mình cho người còn lại, họ cũng có những lý trí mà họ phải chọn lựa.
Sau khi mang hết những gì sẽ nhắc nhở anh rằng em đã từng có mặt trên cuộc sống của anh, cũng quyết giữ lấy lời hứa sắc đá rằng anh sẽ quên em, anh chợt hiểu rằng tình yêu trong anh sẽ không chết theo em. Chân lý nó không bền vững huống gì tình yêu của mình, đúng không?
Blog radio 17: Tình Đầu Khó Quên
Thời gian qua đi theo sự già nua của cuộc sống, anh cũng không để ý rằng anh bỏ được nỗi nhớ đó từ bao giờ, cũng không còn thói quen buồn vô cớ nữa. Có khi anh nghĩ anh không còn nhớ em nữa, nhưng có khi tự nhiên, một khoảnh khắc kỳ lạ chợt trở về, không phải là một câu chuyện, mà chỉ là một khoảnh khắc ngắn và rõ ràng. Nỗi nhớ chỉ là sự trở lại của một khoảnh khắc, không hề có một năm tháng nào ở giữa khoảnh khắc ấy và hiện tại.
Sau chia tay, anh làm bạn với công việc, tự làm mình bận rộn với những quan hệ mới, những niềm vui ở chung quanh, hạnh phúc ở đâu xa, nó ở ngay trước mắt chỉ là anh không nhìn thấy mà thôi. Có những người khiến anh rung động, nhưng tình cảm đó chỉ ngang mức “rung” chứ tâm hồn vẫn chưa sẵn sàng “động đậy” và thổn thức về một ai đó. Tư tưởng cao siêu nhất vẫn là tư tưởng của tâm hồn.
Trong cuộc sống, ta phải biết chấp nhận, nếu tình yêu không thể làm ta vui, hãy để nó nằm ở nơi sâu thẳm của trái tim, để nó tồn tại như hóa thạch của tình yêu, đẹp nhưng vô hồn, để nhắc nhở mình cuộc đời này đã từng có ai đó để yêu là may mắn lắm rồi. Đó là cách tự chữa lành vết thương trong lòng mình nhanh nhất. Cuộc sống sẽ dễ chịu hơn nhiều nếu ta biết cách đối diện và bình thãn với những khó khăn gặp phải.
Giờ đây anh trong mối quan hệ với em là người yêu nhưng là người yêu cũ, là người lạ nhưng là người lạ từng yêu, người dưng nhưng là người dưng từng nhớ, là một phần trong chặng đời của nhau, đã đi qua đầy biến động và cũng đầy bình yên. Vì em là mối tình đầu của anh.
Hẳn là bạn sẽ rất vui nếu ai đó dành tặng cho bạn môt món quà lưu niệm. Nhưng khi mối tình đầu là một món quà lưu niệm của quá khứ về người yêu cũ thì chắc chắn cái lẽ cố nhiên ở trong lòng của bạn luôn tồn tại một điều gì đó đặc biệt mỗi khi nhắc về. Mối tình đầu luôn là cái gì đó đáng nhớ và khó quên nhất.”
Blog radio 17: Tình Đầu Khó Quên
Qua bài chia sẽ cảm động trên thì rõ ràng đối với cái gọi là tình đầu này dù là con trai hay con gái cũng đều là những ký ức đẹp đẽ, đôi khi ẩn chứa nổi đau nhưng lại không thể quên đi được.
Nhưng nếu bạn có đau lòng khi mất đi người ta yêu đầu tiên, hãy học cách buông bỏ và chấp nhận đi nhé, bởi mảnh ghép ấy không thuộc về ta cũng như ta được định sẵn là thuộc về ai khác.
Tôi có 1 cô bạn gái, cô ấy xinh lắm, khi chúng tôi còn là những học sinh cấp 3, tôi và cô ấy hay đi học chung, thường cùng nhau trốn học đi ngồi trong góc của nhà sách để đọc truyện, lúc thì conan, lúc thì Đoremon, Nữ hoàng Ai Cập…Vốn tính mộng mơ, cô bạn của tôi luôn nghĩ mình như nhân vật trong truyện cô đọc, rồi lí lắc kể tôi nghe sẽ làm gì kế tiếp nếu ở trong hoàn cảnh câu chuyện. Hồi ấy, ở cuối mỗi tập truyện hay có mục tìm bạn bốn phương, tôi thì chẳng để tâm, còn cô ấy thì có vẻ quan tâm lắm.
Một ngày, cô ấy chạy bay tới tìm tôi đưa tôi lá thư, vốn dĩ hai đứa đã thân nhau như chị em nên tôi không ngần ngại mở lá thư ra đọc, ah thì ra là 1 chàng trai, chữ viết không tệ lắm. ” Này muốn làm quen thì nói đại đi, còn bày đặt chị này chị nọ, anh đây hơn cưng 2 tuổi nhé, mà này anh học lớp 12 đấy, còn cưng mới lớp 10 thôi, chị với anh, anh đánh cho sưng mông nhá!” Lời văn cuốn hút thật, cứ như quen nhau từ trước vậy. Sau đó anh chàng giới thiệu về mình, anh có tham gia đá bóng cho trường, như giới trẻ bây giờ gọi có lẽ anh chàng là soái ca, nhưng hồi ấy từ ” soái ca” chưa ra đời. Nên tôi gọi anh ta là ” anh chàng đẹp trai của mày “. Hai người họ cứ thư từ qua lại suốt 3 năm cô bạn tôi học ở trường cấp 3. Tôi không thể nghĩ là họ có thể kéo dài thư từ với nhau được lâu như thế. Hồi ấy cứ mỗi thứ 3, thứ 5 hàng tuần là học sinh trong trường được đi nhận thư 1 lần. Tôi cũng bắt chước viết cho vài anh bộ đội hay đăng tin trên mục làm quen, qua lại vài lá thư rồi im bặt. Cô bạn tôi chỉ viết cho đúng ” anh chàng đẹp trai của mày” thôi, nhưng tôi hay đọc ké lắm, vì lời lẽ giữa họ trong sáng, ngây ngô, vui vẻ. Ngồi cạnh đọc, nhiều lúc bất giác còn nhoẻn miệng cười.
Thời gian trôi qua, cũng đến ngày chúng tôi phải chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp cấp 3 và kỳ thi đại học, cánh cổng đưa chúng tôi đến những chân trời mà chúng tôi mơ ước. Bạn tôi vẫn viết thư cho anh chàng ấy đều đặn nhưng hồi âm dần ít đi. Thì ra anh chàng ấy đã không đi học đại học, mà đi học trung cấp kế toán chỉ lấy tấm bằng để gia đình lo cho công việc, anh ta khuyên bạn tôi nghỉ học để đi học giống anh ấy, bạn tôi lại muốn đi học tiếp nên đã đi thi đại học. Năm ấy, tôi đậu, bạn tôi rớt đại học. Bạn tôi không nản, mà tiếp tục đi Sài Gòn để luyện thi, vì thế hai người họ đã gặp nhau. Chúng tôi đôi lần gặp nhau uống nước, “anh chàng đẹp trai của mày” thực sự đẹp trai, anh cao, sống mũi cao, khuôn mặt toát lên vẻ ấm áp. Và thực sự là người tử tế, sau 3 năm thư từ qua lại họ gặp nhau, và nói yêu nhau. ”
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, đời mất vui khi đã vẹn câu thề”, có lẽ vậy nên một ngày họ nhẹ nhàng chia tay nhau như cách họ đến với nhau, chia tay cũng thật đẹp. Anh bước đi theo con đường riêng anh, bạn tôi bước đi theo con đường của riêng cô ấy, những lá thư ngày ấy vẫn được xếp gọn vào một góc, tình cảm ấy có lẽ là trong sáng nhất cũng được cô gói gọn vào một góc của trái tim. Thế mới nói, duyên phận là thứ khó chịu nhất, lúc nó đến thì cũng nhanh lắm, chỉ vô tình thôi cũng đủ nhận ra nhau. Đến ngày duyên phận phải rời đi, thì có sâu sắc bao nhiêu cũng đành bất lực. Dù bạn tôi và cậu trai ấy cố gắng viết đoạn tình duyên dang dở cũng không được, họ rời xa nhau như chưa từng bắt đầu. Có đôi lần gặp lại, ánh mắt nhìn nhau của họ khác đi, có lẽ tình yêu thuở còn học sinh không đủ để giữ chân nhau bên đời. Thế nhưng, tình đầu của bạn tôi thật đẹp. Bạn tôi nói ” nếu thời gian quay lại, sẽ vẫn như vậy, sẽ vẫn yêu dù biết không bên nhau, dù sao cái giá của hạnh phúc đó cũng thật nhẹ nhàng.” Tình đầu bình yên!
Bạn ạ! Mỗi chúng ta ai cũng có tình đầu, mà tình đầu theo tôi bao giờ cũng thật đẹp. Nó chẳng có những toan tính, lọc lừa. Yêu hết mình, trao hết tình cảm cho tình yêu đầu. Những cái nắm tay đầu tiên, nụ hôn nhẹ trên má, những góc phố thân quen, rồi cả những con đường quen thuộc, đâu đâu cũng có dấu chân của mối tình đầu. Nhưng một khi đã là tình đầu thì hiếm khi trở thành tình cuối, đa phần chúng ta sẽ rời bỏ nhau theo cách này cách khác để đi tìm người phù hợp với ta. Nếu bạn có đau lòng khi mất đi người ta yêu đầu tiên, hãy học cách buông bỏ và chấp nhận, bởi mảnh ghép ấy không thuộc về ta cũng như ta được định sẵn là thuộc về ai khác.
Duyên phận là thứ khó chịu nhất, lúc nó đến thì cũng nhanh lắm, chỉ vô tình thôi cũng đủ nhận ra nhau. Đến ngày duyên phận phải rời đi, thì có sâu sắc bao nhiêu cũng đành bất lực. Cứ bước tiếp, đón nhận những điều phía trước của tuổi trẻ, của tình yêu tuổi thanh xuân đang có. Qúa khứ sẽ khép lại nhẹ nhàng, sắp xếp mọi thứ vào trong ngăn kí ức, để một ngày nhìn lại ta vẫn mỉm cười cho nắng của ngày mai…
Biên Tập: Thu An – Giọng đọc: Ngọc Ánh

Xem thêm đề xuất

Blog radio số 7 – Thời gian trôi theo những cơn mưa

Blog radio số 7 – Mỗi năm vào thời điểm này người ta thường nhìn …

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *