Bài nổi bật

Blog Radio 354: Đợi chờ một người

Blog Radio số 354 –  Việt Anh nắm tay tôi đi giữa hai hàng ghế tưởng như dài vô tận của nhà thờ. Tôi đột nhiên ôm lấy cậu ấy từ đằng sau, trong lòng trào lên một trận đau đớn. “Việt Anh này, mình cũng kết hôn đi.

” Việt Anh cười nhẹ, chầm chậm cất lời.
“Đợi chờ một người thật dễ. Đợi chờ một người đáp lại mình lại thật khó.”

***

Một buổi chiều muộn cuối tháng Năm, tôi vẫn điên cuồng vẽ viết ở phòng làm việc. Lộn xộn vung vãi khắp sàn nhà là những cục giấy vo tròn rách nát, vẽ nên những chiếc váy cưới rách nát không hoàn thiện. Nắng chiều rơi rớt trên sàn nhà những đốm đỏ vàng nhợt nhạt. Tôi lẳng lặng quì xuống, đặt tay lên ngực trái. Đã qua bao lâu mà đau đớn vẫn còn nguyên như vậy, chỉ có trái tim là vẫn đập từng nhịp từng nhịp bình thản, phớt lờ đau thương.

 
 

Việt Anh từng bảo là, tôi không có quyền đau khổ. Kể ra cũng phải, chẳng qua là tự chuốc lấy mà thôi. Con người ta vẫn mù quáng như vậy. Chỉ có điều tôi đã mù quáng suốt từ thời niên thiếu, đến tận bây giờ. Nhẩm tính ra đã là bảy năm.

Tôi đứng dậy chậm chạp gọi cho Việt Anh. Rất lâu sau cậu ấy mới bắt máy. Tôi lại bảo muốn ăn một nồi lẩu cay đặc biệt, đầu bên kia liền cười một câu, ai lại làm gì cậu rồi, tớ sẽ đưa cậu đi bây giờ, cứ ở yên đó. Không nặng cũng không nhẹ.

“Ừ, tớ đang ở phòng làm việc, chờ cậu ở đây.”

Tiếng bíp nhỏ của máy pha cà phê tưởng như kéo dài thật dài, tôi tự rót ra một chiếc cốc sứ. Hơi nóng bốc lên phả thẳng vào mặt, nóng sực. Tôi thở dài nhắm nghiền mắt, đầu óc là một mảng mệt mỏi bao trùm.

“Vivian, lại nốc cà phê rồi.”

Đấy là tên ghép, chỉ có Việt Anh và Minh vẫn thường gọi như vậy. Sau đó tôi liền thấy mình bị xoa đầu, cốc cà phê được gỡ khỏi tay còn Việt Anh thì ngồi xổm xuống bên cạnh, nở một nụ cười.

“Vivian, đi thôi nào.”
“Kéo tớ lên đi, buồn quá.”
“Được rồi, bọn mình đi ăn lẩu cay đặc biệt.”

Lúc tôi và Việt Anh bước ra ngoài, trời bỗng đổ mưa phùn lất phất. Trong xe không ai nói lời nào. Chỉ có một lúc Việt Anh bỗng đổi tay lái, tay phải cậu ấy nắm lấy tay tôi. Tôi chầm chậm gỡ ra, đổi lại lồng năm ngón tay của mình vào tay cậu ấy, siết chặt.

 
“Đừng run lên Vivian.” Cậu ấy bỗng mỉm cười.
“Tớ biết.”

Quán lẩu nằm im lìm trong một hẻm nhỏ sâu thật sâu, xộc ra mùi cay nồng tràn vào hai cánh mũi. Việt Anh một tay cầm ô, tay còn lại nắm lấy tay tôi.

“Khoan đã, dừng lại. Tại sao cậu biết chỗ này?”
“Tình cờ thôi Vivian. Sao lại hỏi khó như vậy?”

Chàng trai đối diện như trước, cười như thiếu niên mới trưởng thành, đuôi mắt cong lên dịu dàng, lại mang theo độ ấm từ lòng bàn tay càng trở nên mềm mại. Tôi nhất thời ngây ngẩn cả người, hình ảnh kia như muốn tiến thẳng tới trái tim, làm bản thân lơ đãng nhớ đến thật lâu thật lâu, sau này không thể quên được.

Việt Anh gọi một nồi cay đặc biệt. Là lẩu Thái nhưng toàn bộ đều dùng ớt Tứ Xuyên. Chúng tôi ngồi yên lặng chờ nước dùng sôi, lớp bọt sủi lên rồi lại lặn xuống. Bỗng trong quán lại bật một bài hát, mà Việt Anh cũng lẩm nhẩm hát theo.

“Ru nửa vầng trăng buồn đơn chiếc
Ru nửa đời người tiếc lắm thay
Ru trăng giữ mộng giữ mơ
Ru vầng trăng khuyết làm thơ tình đầu…”

Tôi nén run mà cười Việt Anh, không ngờ cậu lại biết khúc ngâm này. Cậu ấy rốt cuộc cũng chỉ cười bảo mình vô tình nghe được. Cổ họng tôi nghẹn lại. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi chợt thấy mình không đủ can đảm để đối diện với người này.

Ngoài kia trời vẫn mưa không ngừng nghỉ, hòa lẫn vào tiếng bát đũa sứ va nhau lách cách và tiếng cười nói của khách trong phòng. Đầu lưỡi và cổ họng nóng sực lên, cay nồng xộc cả lên mũi, lên mắt, hòa vào hơi nước lên cao mãi. Tôi lại thấy lòng mình đắng đến lạ lùng, mà khúc hát kia vẫn vang lên đều đều ngoài mái hiên, đăng đắng làm lòng người phiền muộn.

“Ru nửa vầng trăng buồn đơn chiếc
Ru nửa đời người tiếc lắm thay
Ru trăng giữ mộng giữ mơ
Ru vầng trăng khuyết làm thơ tình đầu…”

Minh trở về Việt Nam năm hai mươi lăm tuổi. Tôi cũng hai mươi lăm tuổi, đứng im lặng trong một góc sau lớp cửa kính cường lực ở sân bay. Có những thứ vốn dĩ thuộc về quá khứ và nên được ngủ yên. Nhưng người nọ lại trở thành chấp niệm mà bấy lâu nay tôi đem chìa khóa lại, vùi sâu trong tim, nay trở về lại như tra chìa vào ổ, mở bật, tuôn trào.

Blog Radio 354: Đợi chờ một người

Vivian có khỏe hay không, là câu đầu tiên mà cậu ấy nói khi chúng tôi gặp lại. Tôi cười, gật đầu nói mình ổn cả. Chúng tôi ngồi ở ghế đá sân trường cũ, uống cà phê hộp mua ở máy bán hàng tự động. Tôi nhận ra mọi chuyện thực sự đã qua lâu lắm rồi. Nắng bây giờ đã không còn tươi nguyên như những ngày tháng cũ, mà lòng người sau ngần ấy năm, chẳng ai còn được mãi như xưa.
Tôi đã từng nghĩ rằng, mười năm sau có thể chúng tôi sẽ nắm tay một người khác, sẽ quên đi đối phương, quên đi chúng tôi của ngày hôm nay. Nhưng mà trước khi đến ngày đó, chỉ cần giữ chặt tay nhau, như vậy không cần quan tâm thời gian ngắn hay dài nữa.

 
“Mình về đây. Váy của Bảo An, mình sẽ đưa cậu một tuần trước ngày cưới.”

“Mình xin lỗi…”
“Bỏ đi, Minh.”

Tôi đặt chì vẽ xuống, lơ đãng nhớ ra mình đã từ rất lâu ngừng việc vẽ tay rồi, nếu không vì sao đốt ngón tay lại mỏi nhiều như vậy. Mấy ngày trời mưa rả rích, bản thân liền chuyên tâm vẽ ở phòng làm việc, Việt Anh cũng không tiếp tục đến thăm nữa. Cậu ấy là kiểu người mang đến niềm vui cho người khác, nhưng lại giấu đi vui vẻ của bản thân, tựa một bông hướng dương tỏa sáng ngay cả trong đêm tối. Thế nên thực ra trong lòng Việt Anh có bao nhiêu thương tổn, tôi cũng chưa thực sự biết bao giờ.

Bỗng cửa phòng vang lên tiếng xoay chìa lách cách, tôi liền biết ngay đó là ai. Chỉ có Việt Anh là người duy nhất ngoài tôi có chìa khóa của phòng làm việc. Cậu ấy bước vào trong, giũ ô xuống. Nước từ tán ô nhỏ xuống từng giọt từng giọt, chảy thẳng vào tim, một mảng dần bị thấm ướt. Tôi nhịn không được liền bước đến ôm lấy cậu ấy. Việt Anh mỉm cười hỏi khẽ, Vivian là muốn đi nhà thờ sao.

“Ừ… tớ muốn đến đó.”
“Vậy đợi mưa ngớt mình sẽ đi.“

“Tớ đã vẽ xong váy cưới của Bảo An. Lát nữa tiện đường đi giao mẫu luôn nhé.”

Việt Anh không nói gì, im lặng đi tới bàn vẽ còn đọng lại vệt nước hình vòng tròn ở chân cốc. Cậu ấy đặt lên đó một túi sữa hộp, bóc ra, đổ đầy cốc cà phê thủy tinh.

“Hi vọng một tháng nữa, cậu vẫn sẵn sàng đưa tớ đến nhà thờ như vậy.”

 
“Đừng nói nữa Vivian.”

Tôi lẳng lặng uống sữa, ngoảnh mặt ra cửa sổ. Nước mưa tạt vào kính, đổ dài, đổ dài những vệt đau thương. Cả quá khứ lẫn hiện tại, và thậm chí là cả tương lai, tôi đều đã có thể chọn khác. Chọn không tha thứ, không chấp nhận. Nhưng con người ta khi yêu lại hóa ra quá mù quáng như vậy, nên suốt hơn bảy năm qua dù chỉ có một mình vẫn cố chấp lao theo, kết quả đến khi nhìn lại thì trên mình đã mang biết bao thương tích. Vết cũ chưa lành đã liên tiếp bị giẫm lên, đến mức vô cảm trước đau đớn. Tôi, chính là ghét, là căm hận bản thân mình vì sao đến như vậy vẫn còn không buông xuống được, đến như vậy mà vẫn không thể quên Minh.

Việt Anh vẫn một tay cầm ô, tay còn lại nắm lấy tay tôi. Phía bên trên, vượt qua những đỉnh tháp nhọn xám mờ của nhà thờ cổ, một vài con quạ vỗ cánh bay, kêu lên những âm thanh não nề. Việt Anh nắm tay cùng bước đi, rất nhiều những đoạn phim như thế đan xen lặp lại nhiều lần trong cuộc sống của bản thân, tôi cảm thấy dường như chúng phát sáng lấp lánh. Sau nhiều năm như vậy, rốt cuộc cậu ấy vẫn là điểm sáng nhất của cuộc đời tôi, là ngọn hải đăng trong đêm tối. Tìm thấy cậu ấy cũng có thể coi như hai mươi lăm năm qua tôi sống chẳng hề hoài công.

Chúng tôi dừng lại rất lâu ở ngưỡng cửa nhà thờ, nhìn lên những mái vòm xanh thẳm. Nơi này, vào một ngày hạ tuần tháng Bảy không bao lâu nữa sẽ diễn ra đám cưới của Minh và Bảo An. Vị mục sư già đón lấy từ tay Việt Anh một túi trà lúa mạch, đun sôi nước. Tôi và cậu ấy ngồi về một phía, mười ngón tay chậm rãi đan xen. Không lâu sau nước vừa vặn được rót vào chung sứ, khiến cả căn phòng toàn là mùi lúa mạch. Chính tôi cũng cầm lên một cốc, uống từng ngụm từng ngụm, nước trà xuống đến cổ họng ngọt đến tận tâm can. Việt Anh pha trà rất khéo. Có một dạo Minh mới về nước, tôi thường gặp ác mộng, mất ngủ triền miên. Cậu ấy liền ngày nào cũng mang tới phòng làm việc một bình trà nóng hổi, lúc uống giữa vị ngọt thanh thấy đăng đắng ẩn nhẫn nơi đầu lưỡi và cổ họng, qua yết hầu lại thấy ngọt xuống tận tim. Qua một thời gian chứng mất ngủ dần đi mất, tôi cũng thử học cách pha trà xanh. Nhưng chỉ còn nhớ là, dù có cố đến đâu, trà tôi pha cũng không bao giờ ngọt thanh mà lại đăng đắng ân ẩn như trà của Việt Anh làm được, mà uống nhiều lại trở nên nghiện. Nên cậu ấy hứa là, sẽ pha trà cho tôi cả đời.

Thời điểm chúng tôi đứng dậy ra về đã có phần hơi muộn. Việt Anh nắm tay tôi đi giữa hai hàng ghế tưởng như dài vô tận của nhà thờ. Tôi đột nhiên ôm lấy cậu ấy từ đằng sau, trong lòng trào lên một trận đau đớn.

“Việt Anh này, mình cũng kết hôn đi.”

Blog Radio 354: Đợi chờ một người

Việt Anh cười nhẹ, chầm chậm cất lời.

“Đợi chờ một người thật dễ. Đợi chờ một người đáp lại mình lại thật khó.”
“Cậu có biết không tớ rất mệt, rất đau khổ.”
“Tớ biết, Vivian.”

Giọng cậu ấy mềm mại dịu dàng, như dòng nước xoáy xuống thật sâu lòng hồ. Chúng tôi cứ đứng như vậy giữa nhà thờ rộng lớn, hướng mặt về phía màn đêm.

Một buổi tối muộn cuối tháng Sáu, tôi tỉnh dậy trên bàn làm việc ngoài ban công, cốc trà xanh từ bao giờ đã nguội. Lá trà vàng chìm nổi trong lớp nước. Tôi thở dài đổ phần trà thừa vào sọt rác, cất bản vẽ vào tủ để trở về nhà. Khó mà làm việc khuya thêm được nữa, Việt Anh đang đi vắng, tôi phải về chỗ người nọ cả đêm. Việt Anh lại bảo tôi nhớ dùng xe của cậu ấy để đi lại, nhưng tôi chưa lấy được bằng lái, hơn nữa cũng không thích lái xe một mình.

Việt Anh chưa rõ khi nào mới về được. Tôi xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà, với tay bật đèn sáng, sau đó liền đi vào bếp chiên trứng đơn giản. Sau cùng cũng không rõ như thế nào lại ngủ quên trên mặt bàn. Lúc tôi tỉnh dậy màn hình TV trước mặt vẫn đang bật, người phát thanh viên vẫn còn đưa tin về đợt nóng đầu mùa hè. Tôi mở tủ lấy quần áo đi tắm. Lúc chuẩn bị rơi vào giấc ngủ điện thoại chợt rung lên một hồi, tôi biết là Việt Anh gọi nên không nhìn màn hình liền nghe máy.

“Vivian đã ngủ chưa?”
“Tớ sắp rồi. Có thể bận đến gọi muộn như vậy….”
“Ừ, nhiều việc quá. Cậu đã ăn tối chưa?”
“Đã ăn rồi. Bao giờ Việt Anh mới về được?”
“…”
“Họ sắp đến nhà thờ…”
“Được rồi. Ngủ đi Vivian.”

“Vậy Việt Anh ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”

Một ngày trung tuần tháng Bảy, ảnh chụp váy cưới của Bảo An được gửi đến phòng làm việc. Tôi lắc đầu cười, ngụm trà bạc hà trong miệng liền trở nên đắng đến không thể chịu nổi. Việt Anh vẫn chưa trở về, một mình chịu đựng những điều này có phải hay không thật sự vô cùng quá sức. Cuối cùng tôi khóa cửa phòng làm việc và trở về nhà, rất nhiều ngày như vậy làm công việc trở nên chồng chất. Tôi đã nghĩ sau đợt này sẽ đi nghỉ dài ngày cùng Việt Anh ở Sa Pa.

Cũng đã không còn nhiều ý niệm về thời gian nữa. Đêm cuối cùng trước ngày họ cưới, Việt Anh vẫn chưa trở về, cũng không trả lời điện thoại. Một đêm này tôi cũng mệt đến mức ngủ gục ở phòng làm việc. Qua mười hai giờ bỗng điện thoại rung, tôi như thường lệ không nhìn màn hình trực tiếp ấn nghe, nặng nề buông một câu, Việt Anh tớ mệt.

“Xin lỗi vì đã gọi khuya thế này, Vivian. Mình đang ở trước phòng làm việc của cậu.”

Tôi bỏ điện thoại xuống, một lúc lâu nhìn vào cốc trà trước mặt, cuối cùng chầm chậm đứng dậy mở cửa. Minh nở một nụ cười như có như không, bước vào phòng.

“Cậu làm việc khuya quá, Vivian.”

Tôi gật đầu rót trà bạc hà vào chung sứ, trong một khoảnh khắc liền thật sự mong Việt Anh mau trở về.

“Cậu tới đây có việc gì thế?”

Tôi hỏi khi ngồi ngoài ban công, sau đó liền cảm thấy cay cay ở sống mũi vì chưa từng nghĩ, chúng tôi cuối cùng sẽ có một ngày nói với nhau những lời nhạt nhẽo như vậy. Cậu ấy không trả lời, ánh trăng nhạt màu hắt lên sườn mặt nhìn nghiêng một mảnh cô đơn. Đã bao lâu kể từ lần cuối tôi gặp lại người con trai này. Con người này ngày xưa đã từng thân thiết là thế, thế nhưng đến bây giờ gặp lại lại không biết phải nói gì. Giờ này ngày mai khi đám cưới của họ vừa kết thúc, cậu ấy sẽ không thể còn là chàng trai của lòng tôi nữa, chúng tôi sẽ chẳng thể nào trở lại như xưa, tôi cũng sẽ không thể tiếp tục để hình cảnh cậu ấy trong tim mình nuôi hi vọng. Hoa trong vườn mãi là một vọng tưởng không bao giờ chạm tới, mà hoa trong gương cũng mãi chỉ là hoa trong gương, hay hoa trong mộng mà thôi.
“Mình đã từng rất yêu cậu. Mình cảm thấy yêu cậu lâu đến như vậy mà lại không được biết đến thì thật hoài công, nên hôm nay là cơ hội cuối cùng, mình muốn nói ra tất cả.”

Minh đặt chung trà lên thành ban công, gương mặt khuất sáng. Rồi cậu ấy nắm lấy tay tôi và chầm chậm đáp lời.

“Mình cũng từng rất muốn đưa cậu đến nhà thờ. Nhưng rồi mình nghĩ rằng, bản thân chưa bao giờ đủ xứng đáng để làm điều đó, cho nên…”

“Mình xin lỗi, Vivian. Mình đến đây để xin lỗi cậu về bảy năm qua.”

 
“Đủ rồi, Minh.”

 
“Cậu trở về đi. Dù sao đây cũng là ngày cuối cùng của mình và cậu, cho đến ngày mai tất cả tình cảm này sẽ không còn thích hợp nữa. Mình phải trở về chỗ Việt Anh bây giờ, cậu ấy đang đi vắng.”

Sóng ở đáy sông, mặt nước lại thật tĩnh lặng, người đứng trên bờ làm sao có thể nhìn ra. Hơn nữa bản thân người đó cũng đâu còn thời gian để tìm ra nữa…

“Vivian ơi, dậy thôi, bọn mình bị muộn giờ rồi.”
Việt Anh đứng ở cửa phòng, tay cầm chảo trứng, đeo tạp dề hình con vịt cùng mua ở siêu thị hôm trước. Tôi nhỏ giọng trả lời, nghe có chút khàn.
“Cậu về khi nào thế?”
“Đêm hôm qua, nhưng nhà khóa cửa vì thế tớ đến chỗ cậu, thấy cậu lại ngủ quên trên bàn.”
“Việt Anh tớ mệt, không đến phòng làm việc được đâu.”
“Vậy tối nay thì sao? Cũng không thể đến nhà thờ đúng không?”
Tôi bật dậy, lao ra cửa ôm lấy Việt Anh, dụi đầu vào cổ cậu ấy. Việt Anh rốt cuộc chỉ cười nhẹ, đưa tay lên xoa xoa đầu.
“Thật là… đến dự đám cưới của cậu ta vẫn có thể vui vẻ như vậy…”
“Tớ không biết. Tớ còn tưởng cậu sẽ không về để không phải đưa tớ đến đó nữa. Nếu cậu không về tớ cũng không thể đi được đâu.” – Tôi mím môi nghe người nọ thở dài, lại cảm thấy đầu mình thật sự tiếp tục bị xoa loạn lên.

 

Chúng tôi cuối cùng hoàn toàn không tới chỗ làm việc, trước đây chưa từng thấy Việt Anh tùy hứng như vậy. Cậu ấy bảo nếu muốn đi Sa Pa vào mùa hè thì mùa đông hãy cùng tới Hokkaido đi, ở đó sẽ rất vui. Tôi vui vẻ gật đầu, sau đó liền cùng cậu ấy làm bánh táo, đi siêu thị mua đồ, gần hết một ngày thật sự trôi qua như vậy. Đến cuối giờ chiều chúng tôi mới trở về nhà, Việt Anh lấy từ vali ngày hôm trước ra một chiếc váy và cặp lense đồng màu ngọc lục bảo, tự mình giúp tôi chải lại tóc. Tôi ngẩn người trước gương một lúc lâu, sau cùng nghe cậu ấy khẽ nhắc, bọn mình đi thôi không muộn giờ.
Cho dù muộn giờ thì đã sao, thời điểm chúng tôi tới mọi người mới bắt đầu bước vào giáo đường. Việt Anh cẩn thận nắm lấy tay tôi nói hít thở sâu đi Vivian, nhìn cậu rất được. Tôi chỉ muốn cười nhưng thật sự không thể, bụng bắt đầu dâng lên từng đợt từng đợt đau, mỗi lần căng thẳng hay mệt mỏi đều bị như vậy. Chúng tôi cuối cùng cũng bước tới chỗ ngồi ở hàng ghế thứ hai, chung quanh có lẽ cũng không nhiều người lắm. Càng chờ lâu mồ hôi càng rịn ra nhiều, cho đến lúc cuối cùng bàn tay tôi đã lạnh ngắt trong tay Việt Anh, tâm trí trở nên có phần không rõ ràng. Minh cùng Bảo An đang đứng để cha xứ tuyên thệ, họ đều gầy và mảnh dẻ, giống nhau đến lạ lùng. Tôi tự nhiên nghĩ đến bộ phim Nấc thang lên thiên đường xem từ khi còn khá nhỏ, nhưng rồi hiểu ra sẽ chẳng bao giờ có chuyện giống như trong phim, nam chính một bước đi xuống giáo đường, đem vị trí chủ nhân của chiếc nhẫn thay đổi. Tôi có lẽ vẫn chưa hiểu vậy rốt cuộc mình đau lòng vì cái gì. Tất cả những điều này bản thân đều đoán được từ trước, từ bảy năm trước đã toàn tâm toàn ý chấp nhận, vậy nên mới vẽ ra mẫu váy cưới đó, một chút cũng không hề có tham vọng cưỡng cầu. Chỉ là ngọn lửa nhỏ trong tim trước giờ vẫn chưa thể bỏ hết, ngày hôm nay liền thật sự hoàn toàn đem nó dập tắt, sau này sẽ không thể để hình ảnh người kia trong lòng tiếp tục nuôi hi vọng, phải chăng chính là vì vậy nên đau lòng?

 

Blog Radio 354: Đợi chờ một người

Lễ tuyên thệ cùng trao nhẫn đã kết thúc từ khi nào không rõ, mọi người đang vui vẻ chúc mừng, chỉ có Việt Anh vẫn cùng tôi im lặng, mười ngón tay lặng lẽ đan xen. Minh và Bảo An dường như đang cầm ly rượu đi tới, tôi gắng gượng để không nhìn vào chiếc váy, đốt ngón tay bị bấm đến trắng bệch, không hiểu bằng cách nào vẫn nở một nụ cười, chúc hai người hạnh phúc. Bảo An cũng mỉm cười, An Vi, cảm ơn chị về tất cả. Tôi bỗng cảm thấy cả thế giới như chao đảo, đổ sụp xuống dưới chân mình. Tất cả, nghĩa là gì? Phải chăng vì, tôi tất cả đã chỉ toàn là bước lùi, hoàn toàn tự lừa dối bản thân mình, hoàn toàn nhường chỗ lại cho Bảo An? Phải chăng đến cuối cùng, tôi chỉ đơn giản là một kẻ thất bại, thất bại trước chính mình?

Tôi bước ra sân sau nhà thờ và khóc như chưa từng được khóc, cổ họng nghẹn ngào. Cậu có biết hay không tôi vô cùng đau khổ, tôi yêu cậu nhiều đến như vậy, lâu đến như vậy, trái tim này đã phải chịu biết bao đau đớn giày vò. Mười bảy năm đâu phải là ít, hơn một nửa cuộc đời của tôi đều là cậu, tôi chưa bao giờ có tham vọng cưỡng cầu, nhưng mười bảy năm qua hết thảy đều là cậu, đều là cậu. Sau này tôi sẽ phải làm thế nào, tôi biết phải làm thế nào với chính mình, phải làm thế nào với tình cảm này?
.
Việt Anh không rõ đã đứng đó qua bao lâu, chỉ biết là khi cậu ấy quì xuống ôm lấy tôi, mùi hương bạch đàn thoang thoảng, tôi liền vòng tay qua cổ, vùi mặt xuống vai người nọ, Việt Anh ơi, Việt Anh à, cậu có hiểu được tớ không, cậu có biết tớ có bao nhiêu đau khổ hay không, trái tim này thật sự có bao nhiêu đau thương. Cậu ấy cuối cùng vẫn luôn chậm rãi gật đầu, chậm rãi ôm lấy tôi tiếp tục vỗ về đung đưa. Bỗng ở đâu đó lại phát ra một khúc hát, hay là Việt Anh đang hát ở bên tai…

“Ru cho mất hết vẫn còn
Ru cho trăng khuyết lại tròn đầy ngay,
Canh khuya men đắng uống say
Thà quên đi hết đừng hay biết gì…”

Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Miriam Ghi
Blog Radio được thực hiện bởi Chit Xinh – Hoàng Vũ và nhóm sản xuất Dalink Studio

( Nguồn: Blogviet.com.vn )

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *