Blog Radio số 357 – Anh nắm chặt tay cô khẽ đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô – Mối tình đầu của chúng ta đã xuất hiện từ lâu, nhưng bây giờ mới thực sự bắt đầu.
Lá thư trong tuần: Mọi người thường định nghĩa rất nhiều về bình yên và hạnh phúc. Với ai đó có thể thế này, với người khác có thể thế kia. Riêng tôi vẫn cứ nghĩ, bình yên – hạnh phúc vốn không có quy chuẩn của riêng nó. Không có thước đo, không có tiêu chí cũng chẳng thể đánh giá một cách chuẩn xác nhất…
Có những nụ cười mà ở đằng sau nụ cười là gì thì chỉ riêng người ấy mới biết được.
Có những thành công mà đằng sau thành công là gì thì chỉ người ấy mới hiểu.
Ở những độ tuổi nào đó, chông chênh, hoang vắng…lúc nào cũng thấy mình đang ở lưng chừng cảm xúc. Yêu ghét, giận hờn, hân hoan, vui sướng…đều ở nấc thang rất mong manh, lúc nào ta cũng sợ trượt chân và vấp ngã.
Ở độ tuổi nào đó, khi mà ta ở những vị trí khác đi, với những con người khác đi, chẳng thế vô tư như trước. Có những niềm riêng chỉ giữ lại cho mình và thèm những khoảng trời chỉ riêng ta.
Ở đó, ước mình như một đứa trẻ cười thật lớn khi được mẹ mua cho thanh kẹo nhiều màu sắc.
Ở đó, ta có thể khóc thật to như ngày xưa bị ai đó cướp mất món đồ chơi.
Ớ đó, ta có thể chơi cho đến mệt nhoài, xin lỗi khi làm sai và được vỗ vỗ đầu khen ngoan…khi được điểm 10 đỏ chói.
Vì lúc ấy, ta còn rất trẻ, tâm hồn còn đẹp tươi nguyên như một trang giấy trắng trong tập vở với những dòng kẻ ngang đều đặn. Vì lúc ấy, ta còn thời gian để sửa chữa, để học và làm lại từ đầu.
Bây giờ, chỉ biết giấu cảm xúc đi. Có khi cười chưa hẳn đã vui như ta vẫn tưởng.
Bây giờ, mỗi bước đi ta đều thấy lòng mình chống chếnh? Nhưng câu hỏi đúng sai lúc nào cũng đứng trước mỗi việc ta làm? Và băn khoăn…
Blog Radio 357: Những lá thư bay..!
Bây giờ, cuộc sống như bức tranh nhiều màu sắc không lấp lánh như thế giới mà hồi bé ta vẫn hay tưởng tượng, nhưng rất Thật và rất Đời. Tình yêu, đã không còn giấc mơ hoàng tử công chúa, cũng không phải lúc nào cuối cuộc tình là đám cưới tinh khôi bồng bềnh váy trắng.
Và đằng sau nụ cười là nước mắt giấu vội, là nỗi buồn mà chỉ biết gửi gió mang đi.
Đằng sau thành công là sự đánh đổi, là vất vả….là những chiều tan tầm không kịp nhìn thấy ráng chiều xuống vội, là những đêm khuya và những ánh đèn đường đỏ quạch thấm đẫm màu cô đơn.
Những lúc như thế, ta mới hiểu, thì ra bình yên – hạnh phúc với ta thực đơn giản:
Là những cuối tuần bình minh muộn.
Là những khoảng thời gian bận rộn trong căn bếp nhỏ với đôi bàn tay thơm thơm mùi bánh, ngầy ngậy mùi thức ăn và ngọt ngào mùi mứt.
Là những chiều thu, ngồi bên nhau, không trò chuyện, không hẹn ước hay thề thốt những lời có cánh chỉ là hai ly café và những quyển sách.
Chỉ cần thế để thấy tim mình an yên giữa bộn bề cuộc sống.
Hòa Lưu
Blog Radio 357: Những lá thư bay..!
Truyện ngắn: Những lá thư bay – tác giả Cua Đá
Giữa trưa nắng mười hai giờ, Ly Ly vội vàng phóng xe tới cơ quan. Cô quên mất mọi thứ, giờ chỉ còn trong đầu là hai chữ bản thảo, tại sao cô có thể lơ đãng khi cầm nó về nhà mà không hay biết. Điện thoại rung luôn hồi trong túi, cô bặm chặt môi phóng xe đi trong khi đầu ung ung bởi tiếng còi xe giờ tắc đường. Lập cập chạy lên phòng, cô đưa vội tập bản thảo cho thư ký giám đốc và liên tục xin lỗi. Đáp lại sự luống cuống của cô, chỉ là cái lườm tức giận:
– Cô có biết hôm nay là ngày đầu tiên giám đốc mới nhận chức mà suýt xảy ra việc chậm trễ trong khâu hợp đồng cũng bởi tại cô không? Cô mới trong giai đoạn thử việc thôi mà đã mắc lỗi như vậy, ai sẽ đảm bảo sau này không xảy ra những chuyện tương tự nữa?
– Em xin lỗi! Do em sơ suất nên cầm nhầm bản thảo về nhà mà không biết! Lần sau em sẽ chú ý hơn.
– Thôi được rồi, cô đi đi.
Giọng vị giám đốc trẻ vang lên. Ly Ly chỉ còn biết cúi gầm mặt đi ra khỏi phòng khi trên đầu cô vẫn đội chiếc mũ bảo hiểm, sau lưng vẫn đeo tập giấy vẽ. Những giọt mồ hôi vẫn còn đọng trên trán, cô thở phù lấy một cái. Cô trách mình hôm qua làm việc cả đêm, vừa chợp mắt thì đã bị gọi đi chở khách nên ba chân bốn cẳng vơ hết đồ trên bàn mà chạy, thế là sáng nay bị mắng.
****
Kể từ ngày tốt nghiệp ra trường, cô chạy tìm việc khắp nơi, nộp đơn vào các công ty lớn nhỏ khác nhau nhưng đều nhận lại sự tự chối, chỗ thì yêu cầu văn bằng này , chứng chỉ nọ, chỗ thì yêu cầu ba năm kinh nghiệm trở lên… Lúc cô thấy thất vọng nhất thì được gọi đi thử việc vào công ty. Cô chăm chỉ làm việc để trở thành nhân viên chính thức, nhưng chưa được bao lâu lại xảy ra việc như hôm nay. Cô chỉ còn biết dặn mình phải cố gắng từng ngày, phải làm việc không ngừng nghỉ để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống của hai bà cháu. Có lẽ mục tiêu lớn nhất của cô chỉ có vậy, và cô bỏ tất cả những thứ khác sang một bên.
Cô dừng xe trước quán cà phê, gọi điện cho vị khách đã yêu cầu taxi. Đứng trước mặt cô là người khách trẻ, anh ngạc nhiên nhìn cô:
– Cô……là…
– Anh là người đã gọi taxi phải không? Mời anh lên xe!
Anh tròn mồm chữ o, chữ a mà không thể thốt lên lời. Thấy cô không để ý thái độ của mình nên anh nghĩ cô không nhận ra anh, còn anh vẫn nhớ cô chính là nhân viên thử việc hôm trước. Chiếc xe lướt đi trong đêm, giai điệu bài hát “ Dust in the wind” vang lên. Anh lặng lẽ nhìn cô từ phía sau, mái tóc búi gọn gàng, đôi mắt nhìn sắc sảo, kiên quyết nhìn vào bóng đêm. Một cô gái gợi ra cho anh nhiều điều tò mò, khó đoán định.
– Cô thích bản nhạc này à?
– Đúng vậy. Nó rất hay phải không? Nếu anh không thích tôi sẽ chuyển.
– À, không. Nó hay và ý nghĩa mà.
Một ngày mới lại đến, Ly Ly chăm chú làm việc bên chiếc máy tính.. Mọi người trong phòng đang bàn tán xôn xao về vị giám đốc mới khi biết tin hôm nay sẽ giới thiệu giám đốc với nhân viên. Ly Ly còn đang mải mê với những con số, những bản vẽ đang bay loạn xạ cả lên trong đầu, chợt nghe thấy tiếng vỗ tay ầm ĩ của cả phòng, cô ngẩng đầu lên rồi ngây mặt ra như trời trồng khi nhận ra vị giám đốc kia chính là người khách đi taxi hôm trước. Cô luống cuống, nhưng biết lấy gì che đi cái mặt bây giờ. Anh tiến lại gần chỗ cô, mỉm cười:
– Chào cô, tôi là Phạm Anh Quân. Hy vọng chúng ta cùng làm việc tốt!
Cô lúng túng cúi chào đáp lại.
– À, vâng! Tôi là Ly Ly!
Và thế họ quen nhau như những người đồng nghiệp, như vị khách quen thuộc trên chiếc taxi mà cô chở. Anh luôn chờ sẵn cô ở quán cà phê quen thuộc vào buổi tối quen thuộc. Anh ngồi trong xe cảm giác trút bỏ được hết những suy tư về cuộc sống, công việc. Anh thả hồn trong những giai điệu bài hát mà cô hay mở trong xe. Anh thêm trân trọng những khoảnh khắc được nhìn cô từ phía sau như này, mọi lo lắng, mệt nhọc trong anh như tan biến hết.
Blog Radio 357: Những lá thư bay..!
– Em làm việc ở công ty, tối lại đi làm thêm sao?
– Tôi chỉ là nhân viên thử việc, nguy cơ bị đuổi việc cũng cao lắm nên phải kiếm thêm vài công việc nữa. Mọi thứ trong cuộc đời này có bao giờ rõ ràng và chắc chắn đâu.
– Em làm việc cả ngày đêm à?
– Không hẳn vậy. Tôi chỉ tranh thủ làm thêm bán thời gian.
– Chắc hẳn rất bận rộn.
– Tuổi trẻ thì nên làm cho mình bận rộn để thấy cuộc sống có nhiều điều thú vị mà ta chưa biết đến.
– Mà sao em không làm thêm việc gì khác, làm lái xe taxi này cũng không an toàn.
– Thời buổi khó khăn, kiếm được việc đã là tốt rồi, sao tôi lại phải đổi nghề. Tôi mới là người cần thắc mắc tại sao anh luôn là người gọi taxi vào giờ này.
– Thì tôi chỉ biết đây là giờ làm thêm cố định của em. Tôi cũng đang tạo việc làm cho nhân viên của mình đấy thôi.
– Trong công ty thì anh là xếp của tôi, còn ra ngoài chúng ta cũng như bao người khác. Và bây giờ anh đang là khách của tôi chứ không phải ông giám đốc nữa.
Anh mỉm cười nhìn cô:
– Uh, thì em nói đúng. Em cũng nên cảm ơn tôi vì đã là vị khách trung thành của hãng taxi nơi em làm việc.
– Anh lại tự tưởng tượng rồi. Tôi lái xe, anh trả tiền. Mọi thứ đêu sòng phẳng, nhưng nếu anh muốn lời cảm ơn thì tôi sẽ nói. Cảm ơn !
– Em thật cứng đầu, nói nhẹ nhàng không được sao mà phải miễn cưỡng như vậy?
Chiếc xe vẫn lao đi trong đêm. Hôm nay đường phố sáng hơn mọi đem thì phải?!
Cô trở về nhà lúc nửa đêm khi bà đã đi ngủ, đèn phòng cô vẫn còn sáng. Sau những mệt mỏi của một ngày, cô ngồi vào bàn viết những dòng thư- thói quen mà cô vẫn thường làm.
“ Ngày… tháng… năm
Gửi chị Tít Tít!
Chị dạo này thế nào? Em bận bù đầu với công việc cả ngày lẫn đêm. Đó có lẽ là niềm vui cuộc sống cũng là một gánh nặng với em. Em luôn tâm niệm mỗi ngày mở mắt ra phải tận dụng thời gian để kiếm thật nhiều tiền.
Chị còn nhớ ngày chị gửi thư cho em không? Cũng sắp đến ngày tròn sáu năm chúng ta quen biết nhau từ lá thư đầu tiên rồi. Quãng thời gian khó khăn nhất với em luôn có chị động viên bên cạnh, em vui lắm.
Chị giống như thiên thần hộ mệnh của em vậy- nơi em có thể viết để giãi bày những cảm xúc của mình, và nhận lại những lời ủng hộ, yêu thương từ chị. Dù chúng ta chưa gặp nhau bao giờ nhưng em mong sẽ giữ vững mãi sợi dây liên kết vô hình này giữa chúng ta.
Chúc chị ngủ ngon và có những giấc mơ đẹp!”
“ Ngày… tháng….năm
Chị Tít Tít ơi!
Tình yêu đầu có vị gì hả chị?
Hôm nay em đã hỏi người đó:
– Anh đã từng thích ai bao giờ chưa?
– Có lẽ rồi, nhưng tôi chưa gặp cô ấy bao giờ.
– Còn em?
– Rồi.
– Khi nào?
– Năm học lớp 4.
Người đó bật cười:
– Đó là lúc trẻ con, còn bây giờ thì sao?
Em chỉ ấp úng… Nhưng rất muốn nói rằng người em thích đang đứng trước mặt em, nhưng em lại quay mặt đi. Em đã từng không thích mọi thứ thuộc về anh ta, anh ta to tiếng với em tại công ty, anh ta luôn cố tình gọi taxi và yêu cầu em lái xe mà không phải người khác dù em đang bận… Nhiều lúc em chỉ muốn hét lên trước mặt anh ta: “Anh là gì mà cứ xuất hiện và mang đến phiền phức cho tôi vậy?”. Nhưng không nhìn thấy cái mặt đáng ghét ấy em lại thấy nhớ…! Em đang bị bệnh gì vậy chị? Có thuốc chữa được không?”
Mỗi cánh thư cô viết những tâm sự của mình rồi gửi cho người chị mà cô chưa gặp mặt bao giờ khiến cô thấy nhẹ lòng. Sau đó lại là những ngày chờ thư hồi âm của người đó. Cô đã làm như vậy đã được sáu năm. Năm cô học cấp ba, bố cô qua đời nhưng do gia đình khó khăn nên sau đó một thời gian mẹ cô gửi cô cho bà ngoại rồi đi làm xa nhưng không thấy liên lạc lại. Những tháng ngày sống cô đơn không được nhận tình cảm của cha mẹ khiến cô luôn mang nỗi mặc cảm, tủi thân trong lòng. Nhìn những bạn bè cùng trang lứa xúng xính diện đồ đẹp, cười nói bên cha mẹ khi được đưa đi thi, được chúc mừng khi đỗ đại học khiến nước mắt rơi lạnh gò má từ lúc nào, Cô luôn mơ về những ngày xưa bên bố mẹ trong mỗi giấc mơ. Giờ thì hạnh phúc của cô là làm việc kiếm nhiều tiền để bà cháu có một cuộc sống tốt hơn và chờ ngày mẹ trở về. Có những ước mơ đối với người này thì không là gì nhưng đối với người khác lại là cả một bầu trời rất rộng và cao mà không thể ôm trọn vào lòng.
*
* *
Gương mặt cô hiện lên trong tâm trí anh mọi nơi. Cô ấy là người con gái kỳ lạ, cũng như mang đến cho anh những cảm giác thật khác mỗi khi bên cô ấy- cảm giác mà anh chưa từng trải qua bao giờ. Những thứ bình thường nhất từ cuộc sống anh lần đầu biết khi bên cô ấy. Cô dạy anh biết quan tâm đến những số phận không may bên cạnh cuộc đời mình, dạy anh biết giá trị của nụ cười thật lòng khi cùng anh đến thăm lũ trẻ ở trại trẻ mồ côi- nơi cô thường lui đến chăm sóc chúng, vẽ những bức tranh để tặng cho chúng như một món quà. Anh chỉ biết muốn được nhìn thấy nụ cười hiếm hoi trên gương mặt cô, muốn được nghe tiếng nói nhiều khi cứng cỏi, giận dữ với anh. Cô gái với một trái tim đầy nước mắt và tình thương ấy đã tự khoác lên mình lớp vỏ xù xì khiến nhiều lúc anh muốn chạy đến ôm vào lòng. Nhưng anh lại nghĩ về những cánh thư, nghĩ về người con gái- mối tình đầu- anh thương, nhớ suốt những năm qua. Anh lo sợ tình cảm trong trái tim mình đổi thay khi phải đối diện với cô. Những trằn trọc, suy nghĩ cứ bám riết lấy suy nghĩ anh từng đêm…
Buổi sáng, anh mở hòm thư trước cổng và nhận những lá thư quen thuộc, anh chăm chú đọc, chợt phát hiện ra câu chuyện giữa anh và cô hôm trước khi anh hỏi cô về người con trai cô thích. Anh không tin vào mắt mình nữa, người mà anh viết thư trong suốt sáu năm qua lại chính là người con gái anh đã tình cờ gặp ngoài cuộc đời này. Người mà anh dành nhiều tình cảm nhất trong những năm qua lại chình là cô. Anh đã gặp cô- người con gái mà anh luôn muốn nhìn thấy kể từ những năm tháng đó.
Blog Radio 357: Những lá thư bay..!
Quá khứ nhói lòng lại ùa về trong anh như một vết cứa sắc mà thời gian qua đi nó vẫn còn là ký ức đau buồn.
Ngày ấy, anh vẫn là học sinh cấp ba, một buổi sáng chiếc taxi chở anh đi học đã gặp tai nạn khi bị một chiếc xe ngược chiều vượt đèn đỏ đâm vào, người tài xế đã hy sinh bản thân để che cho anh thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Phút giây hoảng loạn, sợ hãi đó vẫn còn là cơn ác mộng ám ảnh anh trong mỗi giấc ngủ. Anh tìm hiểu và biết người lái xe có một cô con gái cũng đang độ tuổi đi học, anh mong được giúp cô ấy vượt qua nỗi đau mất mát này nên âm thầm gửi những lá thư động viên. Thói quen viết thư và trả lời thư đã là một phần cuộc sống của anh. Thời gian qua đi, anh được nghe những vui buồn, được nhìn thấy nghị lực của cô ấy qua mỗi dòng tâm sự khiến anh thấy mình đã yêu cô ấy từ khi nào. Tình yêu đôi khi cũng thật kỳ lạ, người ta có thể tìm thấy nhau, tìm thấy mình qua những đồng điệu tâm hồn mà chưa từng gặp mặt. Bây giờ anh phải bước ra thế giới những dòng chữ ấy vì anh đã gặp được cô.
Sáng mùa thu, những vạt nắng vàng dải trên khắp con đường. Hè đã qua nhưng vẫn còn vương lại dấu chân đâu đó qua những đám mây trắng lững lờ trôi. Khi cô còn ngái ngủ thì chuông điện thoại báo tin nhắn vang lên: “ Em là heo con à mà giờ chưa dậy. Mục tiêu của em là làm việc và kiếm thật nhiều tiền cơ mà, sao giờ vẫn trên giường vậy? Anh muốn cho em biết một bí mật”. Cô dụi mắt đọc lại những dòng tin nhắn rồi mỉm cười.
Anh đến với bó hoa Ly trắng trên tay. Cô ngại ngùng:
– Sao anh biết em thích hoa ly?
– Thì tên của em đã nói lên điều đó rồi mà.
– Uh, đúng rồi nhỉ.
– Anh sẽ chỉ cho em thấy nhiều điều nữa.
Anh đưa cho cô chiếc hộp, bên trong là một chiếc đồng hồ.
– Em còn nhớ từng mong nhận được món quà là chiếc đồng hồ từ bố nếu em thi đậu đại học không?
– Sao… sao anh biết cả điều này? Anh…biết chị Tít Tít à?
– Đây là món quà mà bố em đã mua nhưng chưa kịp tặng cho em. Giờ anh có thể đưa lại nó cho em rồi.
Anh nhìn cô , đưa tay lau những giọt nước mắt đang rơi trên má cô.
– Anh đã từng nói mối tình đầu của anh là người con gái mà anh chưa bao giờ gặp cô ấy. Anh đã từng nghĩ tình cảm của mình đang bị thay đổi khi bên cạnh em và thấy có lỗi với người con gái ấy. Anh suy nghĩ rất nhiều khi nghĩ mình không thể rời xa em, mình cũng không thể ngừng nghe những tâm sự từ trái tim đang cần anh và coi anh là thiên thần hộ mệnh. Anh có tham lam quá không? Nhưng thật may mắn, cô gái ấy đã đến, đã bước ra từ những lá thư và đang ở trước mặt anh.
– Anh là… chị Tít Tít trong những bức thư gửi cho em sao?
– Phải.
– Tại sao lại như vậy? Tại sao anh không đến trước mặt em? Tại sao giờ anh mới xuất hiện?
– Anh xin lỗi, sau vụ tai nạn xe đó, anh phải mất một thời gian mới có thể quay lại cuộc sống bình thường. Anh đã nghĩ mình sẽ tìm em, sẽ đến trước mặt em nhưng anh không làm được. Và anh muốn động viên em vượt qua nỗi đau bằng cách viết những lá thư cho em. Anh luôn muốn được tìm cách để trả ơn cho người cha tốt bụng của em- người đã cứu anh, nhưng anh không biết trả bằng cách nào.
– Tại sao anh lại là chị Tít Tít mà không phải là anh? Tại sao ngay từ đầu anh lại dối em như vậy?
– Nếu anh xưng là anh thì em có chấp nhận không, có chia sẻ những điều tổn thương em phải chịu trong lòng cho anh nghe không? Anh đã nghĩ khi anh xưng danh là một người chị thì em sẽ thấy thoải mái hơn, không giữ khoảng cách với anh. Bố em đã cứu anh, giờ lại để anh đến bên em, đây là món quà ý nghĩa nhất mà anh nhận được rồi. Giờ anh biết trả ơn ông bằng cách nào rồi… Đó là chăm sóc em cả cuộc đời này.
Cô nhìn anh đôi mắt long lanh những giọt nước mắt. Hạnh phúc đến với cô thật bất ngờ. Thiên thần hộ mệnh suốt bao năm qua giờ đã xuất hiện trước mặt cô bằng xương bằng thịt. Cô thầm cảm ơn những lá thư màu nhiệm đã mang anh đến bên cô, đã cho cô những che chở, hạnh phúc trong cuộc đời này.
Cô dựa đầu vào vai anh, họ cùng đọc lại những bức thư đã cũ màu thời gian nhưng tình cảm vẫn ấm áp như ngày nào. Giọt nước mắt hạnh phúc của cô rơi trên những dòng chữ ngày xưa ấy. Anh nắm chặt tay cô khẽ đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô:
– Mối tình đầu của chúng ta đã xuất hiện từ lâu, nhưng bây giờ mới thực sự bắt đầu.
Xa xa, mặt trời đang chơi đùa sau rặng cây. Những vạt nắng theo gió chạy đến tận chân trời. Ngày chớm thu bắt đầu từ bao giờ…
Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Cua Đá
Blog Radio được thực hiện bởi Chit Xinh – Gà Quay và nhóm sản xuất Dalink Studio
( Nguồn: Blogviet.com.vn )