Blog Radio – Đêm của phố có những khoảng lặng u mịch, trầm buồn, màn đêm đặc quánh bên sự ồn ào yếu ớt. Trong màn đêm cô quạnh đó, có những thân cò mò mẫm để tìm cái ăn. Trong bức tranh tối sáng mờ ảo của màn đêm, có những tiếng rao vang lên từ đáy sâu tâm hồn, những âm hưởng ấy hòa quyện vào nhau tạo sự đồng vọng trong những tâm hồn. Tiếng rao hàng dài suốt con phố nhỏ, những tiếng rao thẳm sâu, như chìm mãi vào bóng đêm cô độc, miệt mài… Những tiếng rao như vẽ vào đêm dáng gầy gò của người mẹ trên đôi quang gánh.
***
Đêm của phố có những khoảng lặng đến phát sợ, đó là sự u mịch, trầm buồn, màn đêm đặc quánh bên sự ồn ào yếu ớt. Trong màn đêm cô quạnh đó, có những thân cò mò mẫm để tìm cái ăn. Bên cạnh tiếng ngáy ngủ ngon giấc trong các vách tường rắn chắc của ngôi nhà thì ngoài đường còn những con người sống với màn đêm chỉ để tìm nguồn sáng le lói.
Đều đặn và day dứt, tầm khoảng 11, 12 giờ là những tiếng rao đêm bằng những âm thanh yếu ớt, nhưng đủ sức khuấy động màn đêm trầm lặng, rồi xa dần và lọt thỏm vào hư không. Có lẽ như đêm là nơi trú ngụ và lan tỏa của những tiếng rao ấy.
Như một thói quen, đêm nào tôi cũng thức chỉ để nghe tiếng rao của xe bánh bao. Đến mức hôm nào không nghe được lại có tâm lý thấp thỏm chờ mong. Dẫu biết rằng, với cái thành phố Huế nhỏ bé và trầm tư này, cái giờ đó chẳng còn mấy ai đi ra ngoài, nói chi là thức dậy để mua bánh bao. Cũng đôi khi có những sinh viên thức khuya học bài mới mua vài cái, nhưng đó cũng chỉ là cơ hội nhỏ nhoi. Thế mà đêm nào vẫn thế, vẫn tiếng rao ấy đi vào con hẻm trước cổng.
Hình ảnh chiếc xe máy cà tàng chở bánh, khói nghi ngút phả ra từ cái nồi lớn cùng với mùi thơm thật dễ chịu, đám bụi than hồng lấp lánh chập choạng những đốm lửa trong đêm, đi tới đâu cũng “…bánh bao, bánh bao đây, bánh bao nóng, bánh bao đây…”. Cứ thế len lỏi các con phố, ngõ hẽm rồi khuất dần, chỉ còn lại tiếng vọng của những tiếng rao trầm buồn.
Tưởng chừng như những tiếng rao đêm sẽ chết hẳn trong sự sôi động, tấp nập và ồn ào của phố. Thế nhưng, đêm và những tiếng rao lặng lẽ nương vào nhau, ngưng thành từng giọt và từ từ chạm khẽ vào những giấc ngủ bình yên.
Hình ảnh những con người và tiếng rao khắc khoải trong đêm đã đánh thức những suy nghĩ trong tôi, để lại những dư âm rất dài trong tâm khảm. Trong bức tranh tối sáng mờ ảo của màn đêm, có những tiếng rao vang lên từ đáy sâu tâm hồn, những âm hưởng ấy hòa quyện vào nhau tạo sự đồng vọng trong những tâm hồn. Có lẽ Huế níu giữ lòng người bởi những tiếng rao như thế. Những “tiếng thở” ấy, đã làm nên vẻ đẹp Huế nhiều dư âm.
• Gửi từ Phan Ly Na Huỳnh
Blog Radio 372: Tiếng thở của đêm
Quang gánh – Cuộc đời
Tuổi thơ của Gã khùng gắn liền với quang gánh trĩu nặng đôi vai của Mẹ. Năm tháng trôi qua, cùng với đôi quang gánh, Mẹ đã chắp cánh cho Gã từ những ước mơ đầu đời cho đến những giấc mơ bay cao như bây giờ. Nhờ quang gánh nhọc nhằn của Mẹ ngày xưa mà Gã mới có được như ngày hôm nay. Thương lắm quang gánh Mẹ ngày xưa…Đêm nay, trên đường về nhà, nhìn những gánh hàng rong chơi vơi trên phố, lòng gã dâng lên nhiều cảm xúc khó tả. Một chút buồn, một chút chua xót, một chút chạnh lòng khi nghĩ về quãng đường mai này của những người bán hàng rong…
Mỗi ngày của người bán hàng rong…
Từ sáng sớm tới đêm khuya, những gánh hàng rong đi qua khắp những phố phường Sài Gòn, len lỏi qua từng con phố nhỏ, hẻm sâu. Trên đôi quang gánh cũ kỹ là những quá táo vàng ươm trong chiều nắng hạ, là những gói xôi thơm lành, ấm nóng trong đêm về khuya, là cả những ly chè ngọt mát giữa trưa nắng chang chang, là cả mùa thu dịu êm ẩn trong đóa cúc vàng rực vào mỗi sớm mai, là những bông hồng tỏa mùi thơm buổi sáng xuân thanh khiết… Nhưng cũng trong quang gánh hàng rong ấy là cả sự cơ cực của một đời người. Họ phải dậy từ sáng sớm tinh mơ, tất tả rời nhà cho một ngày mưu sinh mới. Và khi thành phố rơi vào giấc ngủ đêm, thì họ mới lê những bước chân mệt nhoài lầm lủi cô đơn trở về nhà… Cuộc sống của họ là thế, nhưng đó là sự sống còn của cả một gia đình.
Buổi đêm Sài Gòn thức khuya, sẽ nghe thấy tiếng rao hàng dài suốt con phố nhỏ, những tiếng rao thẳm sâu, như chìm mãi vào bóng đêm cô độc, miệt mài… Những tiếng rao như vẽ vào đêm dáng gầy gò của người mẹ trên đôi quang gánh. Mỗi bước chân của người bán hàng rong là cả nỗi nhọc nhằn, chứa đựng cả tình yêu thương âm thầm, bền bỉ dành cho những người thương yêu trong gia đình mình…
Blog Radio 372: Tiếng thở của đêm
Họ là ai?
Những người dân nghèo trong từng con hẻm sâu với những mái nhà tạm bợ…
Những người từ khắp các miền quê mà đất khô cằn, nghèo khó. Họ lam lũ, hồn hậu như thế cần và đáng được nhận những ánh mắt trân trọng từ những cư dân của thành phố này – thành phố vốn thấm đậm tình nghĩa đồng bào…Khắp các con ngõ, góc đường Sài Gòn, đâu cũng gặp những cảnh đời thúng mủng, quang gánh bán rong. Rất nhiều, rất nhiều các bà, các chị ở nông thôn, tỉnh xa buộc phải chấp nhận cuộc sống xa chồng con, dạt lên Sài Gòn buôn thúng bán bưng vì làm ruộng nơi quê nhà giờ không đủ sống, giờ không đủ trang trải chi phí học hành của con trẻ. Ngoài nỗi vất vả mưu sinh, họ còn phải chống chọi với bao hiểm nguy, cạm bẫy: gặp cướp, gặp bọn nghiện hút, gặp kẻ háo sắc, và cả nỗi lo bị phạt khi bán trên đường cấm…Vượt qua những gian khổ khó khăn đó, trong họ là cả cuộc sống của gia đình, là những ước mơ đổi đời cho con của mình…
Gã nhớ mãi hình ảnh của một bà mẹ già mười mấy năm bên gánh chè nuôi bốn đứa con vào đại học năm nào…
Với gã, quang gánh cuộc đời của Mẹ mãi đi vào trong tâm trí. Nó là bài học hy sinh không ngừng nghỉ cho các thế hệ con cháu sau này.
Đêm dần trôi…
Bên đường vẫn còn những đôi quang gánh chơ vơ buồn…
Mai này nếu không còn gánh hàng rong…Giấc mơ của những đứa trẻ nghèo sẽ trôi về đâu?
Về đâu khi quang gánh của mẹ không còn…
Quang gánh hàng rong. Quang gánh cuộc đời, sao nghe đến buốt lòng….!
Trần Cường
Blog Radio được thực hiện bởi Chit Xinh – Gà Quay
Các bản nhạc sử dụng trong chương trình:
Những mùa đông yêu dấu
Chuyện của mùa đông (Piano Hoàn Dark)
Nguồn: Blogradio.vn