Blog radio – Trước đây, khi cô có anh nơi thành phố rộng lớn mà lòng người cô đơn đến chật chội. Đó là khi bên anh cô vẫn thấy mình lạc lõng như một nốt nhạc thừa không ăn khớp với cái vẻ ồn ào náo nhiệt của thành phố. Còn bây giờ, cô không có anh, cô độc thân nhưng cô không hề cảm thấy cô đơn. Bởi vì một lẽ, cô đã đặt cô đơn ở dưới chân mình. Và cô chọn nụ cười để đặt ở trên môi. Cuộc sống mà cô lựa chọn khiến cô cảm thấy hạnh phúc. Chỉ như vậy là đủ.
***
Đó là một buổi chiều mùa hạ, khi những ánh nắng vàng le lói qua hàng cây. Cô hẹn anh ở quán cà phê quen thuộc. Anh đến trễ 1 tiếng 13 phút. Không biết từ lúc nào anh đã luôn trễ hẹn với cô. Trong khoảng thời gian đợi chờ ấy, cô tuyệt nhiên không bực bội như trước. Nếu là trước đây, có lẽ cô đã giận dỗi bỏ về. Nhưng bây giờ cô chấp nhận hay đúng hơn là coi đó như một thói quen. Cái thói quen luôn luôn chờ đợi trong bất kỳ cuộc hẹn nào với anh. Cái thói quen đếm thời gian chờ anh. Và cái thói quen ngắm nhìn dòng người xô bồ nơi thành thị trong lúc đợi chờ anh. Vài tia nắng đã bắt đầu dịu hơn lấp lánh trên những bông bằng lăng tím trước cửa quán. Mặt trời cũng bắt đầu dần chuyển sang màu hoàng hôn. Cô nhấp một ngụm cà phê nhỏ rồi lẩm nhẩm lời bài hát rất tình cờ chợt thoáng qua trong đầu “Đôi khi em ngỡ em chẳng một mình. Và đôi khi em ngỡ cô đơn là bạn mình…Và cuộc đời chỉ là vài ba trang giấy, vẽ nguyệch ngoạc vài chiếc lá cây…” (1). Thành phố đông đúc mà sao cô thấy mình cô đơn quá!
Anh đến, như bao lần khác:
– Xin lỗi, anh đến muộn. Tại tắc đường quá!
Cô không nói gì, chỉ nhìn anh, cũng không hề cười với anh như mọi lần. Nếu là trước đây cô sẽ hỏi anh “Đường tắc ở đoạn nào hả anh? Sao anh không về đường khác?”. Cô sẽ hỏi thật nhiều bởi lúc ấy cô tin cái lý do của anh, cô lo lắng cho anh. Còn bây giờ, những lời nói của anh đối với cô sao lại vô nghĩa đến vậy? Những câu chữ cứ việc chạy qua trong tâm trí nhưng chẳng để lại cho cô một chút dư âm nào. Cô đã quá quen hay nói đúng hơn là quá nhàm chán đến mức thờ ơ với những lý do của anh. Anh thì vẫn không hề nhận ra điều ấy, anh tưởng rằng cô vẫn còn là cô bé sinh viên mơ mộng ngày nào, luôn tin tưởng bất kỳ điều gì anh nói. Dù cho trong cả ngàn câu nói ấy chẳng có được mấy câu là thật. Vì sao ư? Có lẽ vì cuộc sống bon chen nơi đây đã làm anh thay đổi? Khi còn là sinh viên anh không như vậy.
Blog Radio 388: Đặt cô đơn dưới chân
Anh ngồi xuống ghế đối diện nhìn vào ánh mắt thờ ơ của cô.
– Hôm nay có chuyện gì sao em lại hẹn anh ra đây? Nếu là chuyện hôm qua thì anh xin lỗi. Lâu lâu bạn bè mới gặp nhau nên anh uống hơi nhiều. Anh say quá. Hôm qua em có sao không?
Cô vẫn im lặng nhìn ra phía những ngọn đèn đường đã bắt đầu le lói.
– Em giận anh thật à, anh xin lỗi. Em còn đau nữa không?
Im lặng thêm một vài phút cô nhìn thẳng vào mắt anh:
– Mình chia tay đi!
Anh nhìn cô một cách khó hiểu.
– Em đùa à, yêu nhau 4 năm, giờ em nói chia tay là sao? Em lại đang giận dỗi anh đúng không? Em thôi cái kiểu trẻ con ấy đi. Chúng ta đều trưởng thành rồi. Có gì thì nói chuyện với nhau rõ ràng. Lần nào giận anh em cũng nói câu đó, em không thấy chán à?
Anh uống cạn cốc cà phê rồi tỏ vẻ khó chịu.
Cô vẫn nhìn anh:
– Lần này em nói thật.
– Vậy lý do là gì? Nếu là ngày hôm qua thì anh đã xin lỗi em rồi. Em còn muốn gì nữa?
– Em muốn một người chồng tốt!
– Ý em là anh không phải một người chồng tốt sao? Vậy thì em cứ đi đi. Đi mà tìm một người chồng tốt. Anh chỉ có vậy thôi.
Nói rồi anh bước ra khỏi quán.
Blog Radio 388: Đặt cô đơn dưới chân
Cô cũng không đuổi theo anh khóc lóc như mọi lần. Tuyệt nhiên không có một giọt nước mắt nào rơi. Cô ngồi yên lặng ngắm nhìn con đường đã sáng rực ánh đèn, lòng bỗng nhẹ tênh. Cô nhớ lại những ngày tháng đẹp đẽ khi cô và anh còn là những cô cậu sinh viên lên thành phố học. Những buổi chiều đạp xe lang thang khắp lòng thành phố. Những ngày cùng nhau học bài, ôn thi. Những ngày ngồi cùng nhau dưới tán cây ven đường mơ ước về một tương lai đẹp đẽ. Cô đã luôn nghĩ rồi đây anh sẽ là người chồng tuyệt vời nhất. Chuyện tình như mơ ấy lẽ ra sẽ có một kết thúc đẹp nếu như anh không trở nên vô tâm và ích kỷ như bây giờ. Nếu như cuộc sống không làm anh thay đổi.
Anh luôn đến muộn trong những cuộc hẹn với cô. Anh quan tâm đến mọi thứ trong cuộc sống của anh trừ cô. Anh luôn bận rộn với những cuộc nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng với bạn bè. Đêm qua, trong lúc cô phải đi viện vì cơn đau dạ dày dữ dội thì anh đang vui vẻ nhậu nhẹt mặc kệ những cuộc gọi điện của bạn cô. Anh đã say đến mức không thể nghe điện thoại. Càng không thể biết rằng cô đang đau đớn thế nào. Đây cũng không phải lần đầu tiên anh đối xử với cô như vậy.
Kể từ ngày tốt nghiệp, anh đã luôn bỏ rơi cô bất cứ khi nào cô cần anh, cần một bờ vai để dựa vào những khi cô đơn. Cuối cùng cô cũng nhận ra rằng có những điều cần phải từ bỏ. Không thể cố chấp yêu thương một người luôn làm tổn thương cô nữa. Cô không muốn có một người chồng như anh. Và cô từ bỏ. Từ bỏ tình yêu 4 năm tưởng chừng sắp có một kết thúc đẹp. Từ bỏ những ký ức ngọt ngào đã chỉ còn là kỷ niệm. Không phải cô không còn yêu anh, càng không phải cô tàn nhẫn mà là vì cô đã cho anh quá nhiều cơ hội và anh thì không thể thay đổi bản thân mình. Có những người mãi mãi chỉ có duyên mà không có phận. Cô quyết định rời khỏi thành phố này đến một nơi thật xa. Cô bắt đầu thực hiện ước mơ của mình, ước mơ đã bị chôn vùi vì tình yêu với anh. Ước mơ về một cuộc sống bình dị. Bây giờ cô là một cô gái độc thân, cô gái độc thân đã trưởng thành. Trưởng thành rồi thì sao phải cần một bờ vai?
Cô nhận lời đến một làng quê xa xôi ở vùng cao dạy học cho đám trẻ ở đó. Trước ngày đi, cô hẹn gặp anh dưới tán cây ven đường, nơi anh đã từng ngỏ lời yêu cô. Những bông bằng lăng tím vẫn nở rực rỡ cả một khoảng trời mùa hạ. Cô lặng lẽ hỏi anh:
– Ở thành phố này, anh có thấy cô đơn không?
– Sao em lại hỏi vậy?
– Ngày mai, em đi.
– Anh xin lỗi. Anh sẽ thay đổi. Em tin anh thêm một lần được không?
Cô ngước mắt nhìn lên bầu trời trong xanh :
– Anh còn nhớ ước mơ của chúng ta ngày còn là sinh viên không? Chúng ta hứa sau khi tốt nghiệp sẽ cùng nhau đến một nơi xa sống cuộc sống bình dị, rời xa chốn thành thị này. Anh nhớ không ?
– Sao em lại nói chuyện đó. Đó chỉ là những lời nói mơ mộng của thời sinh viên thôi. Chúng ta cũng đã nói rồi, anh và em sẽ ở lại đây, cùng nhau xây dựng tương lai. Em hãy thực tế đi. Nếu chúng ta đi, chúng ta sống bằng gì ? Ở đây anh còn có bạn bè, có công việc. Em đừng mơ mộng như thế.
– Em biết anh sẽ không đi cùng em. Anh ở lại thì hãy sống tốt và đừng bao giờ cảm thấy cô đơn giống như em. Tạm biệt anh!
Một giọt nước mắt lăn dài trên má cô. Nếu anh có thể là một người chồng tốt thì có lẽ cô đã chôn vùi ước mơ của mình để ở bên anh. Nhưng không biết từ lúc nào cô đã dần mất niềm tin vào anh. Và cô đi…
Anh im lặng không níu kéo cô ở lại vì anh biết anh đã đi quá giới hạn sức chịu đựng của cô. Và cô còn có những ước mơ của riêng mình. Anh hiểu cô.
Blog Radio 388: Đặt cô đơn dưới chân
Những tháng ngày đầu tiên sống ở mảnh đất xa xôi, không người thân, không bạn bè cô cảm thấy cô đơn tột cùng. Cô nhớ anh da diết. Nhưng có những điều qua đi rồi không thể nào trở lại được. Cô không hối hận về quyết định của mình. Ngày còn là sinh viên cô đã luôn mơ ước được đến những nơi có đồi cỏ trong xanh, những ngọn núi trùng điệp để sống những tháng ngày thanh bình. Trước đây là vì có anh níu giữ cô lại nơi thành thị bon chen. Còn bây giờ, cô tự do thực hiện ước mơ của mình. Hạnh phúc đến với cô mỗi ngày như tia nắng nhẹ nhàng trong ngôi làng nhỏ.
Thời gian trôi qua, cô cũng đã dần quên anh. Nỗi cơ đơn trong lòng cũng dần được khỏa lấp bằng tiếng cười giòn tan của lũ trẻ, bằng những câu chuyện đời bình dị của con người nơi đây, bằng cả những tiếng gió, tiếng mưa, tiếng suối chảy róc rách mỗi ngày.
– Cô giáo mau lấy chồng thôi. Cô giáo ưng cái bụng thầy giáo Thành đi? Cái bụng hắn tốt lắm!
Một người trong làng nói với cô khi cô đang ngồi ngắm nhìn đàn dê trắng gặm cỏ. Cô đáp lại bằng một nụ cười trìu mến. Thành là thầy giáo đã đến nơi này được hơn 5 năm và cũng có những ước mơ bình dị giống như cô. Thành giúp đỡ cô rất nhiều từ những ngày cô mới bắt đầu đến nơi đây. Cô biết anh cũng thương cô nhưng cô chỉ luôn coi anh như một người anh trai. Có lần Thành hỏi cô:
– Ở nơi này lâu rồi Thư có thấy buồn chán, muốn trở về thành phố không?
– Không đâu anh Thành ạ. Nơi này mới là nơi dành cho Thư.
– Thư không nhớ nhà, nhớ bạn bè sao?
– Bố mẹ và mọi người đều sẽ hiểu cho Thư. Vì đây là ước mơ của Thư. Chỉ cần Thư hạnh phúc thì mọi người cũng sẽ vui anh Thành ạ.
– Vậy…vậy còn người yêu Thư thì sao?
– Thư là một cô gái độc thân.
– Thật sao? Xinh đẹp và hiền lành như Thư sao lại độc thân được?
– Chắc vì không có ai muốn cùng Thư đến nơi này.
– Vậy Thành ở nơi này cùng Thư mãi mãi được không?
Cô còn nhớ như in ánh mắt của anh Thành nhìn cô đầy tình cảm khi nói câu đó.
Cô mỉm cười đáp lại:
– Thư xin lỗi anh Thành.
Bản làng đã vào xuân. Khung cảnh yên bình mê hoặc lòng người. Đàn dê trắng vẫn nhở nhơ gặm cỏ trên ngọn đồi gần lớp học. Mặt trời lấp ló sau chân núi như chơi trò trốn tìm. Một vài đám mây lơ đễnh trôi, dòng suối trước mặt vẫn róc rách chảy. Sau giờ lên lớp, cô ngồi lặng yên bên bờ suối, cầm bút viết những dòng thơ:
“Em muốn cùng anh vẽ lại một bức tranh
Nơi chú chim non đậu an lành trên vai áo
Tiếng trẻ thơ cười giòn tan chứ không như người lớn: gượng gạo
Bỏ lại chốn phồn hoa, ồn ào trở về với bình yên
Em sẽ vẽ con đường với đồng cỏ triền miên
Những chú cừu non phơi mình ngoài nắng
Ngọn đồi xanh trong giấu mình vào sương trắng
Và nỗi cô đơn gió thổi cuốn nơi nào”.
Blog Radio 388: Đặt cô đơn dưới chân
Từ ngày còn là sinh viên cô đã có sở thích viết thơ. Những vần thơ giúp cô yêu đời và lạc quan hơn trong cuộc sống. Giờ đây, cô có thể thoải mái làm những điều mình thích mà không sợ bị anh chê là con người mơ mộng, không thực tế. Bỗng dưng thấy hình như vẫn còn nhớ anh, trong hoài niệm xa xôi nào đó. Cô bật radio nghe bài hát “Khi người lớn cô đơn”. “ Trạm xe dừng không ai đón đưa. Là vì tôi cô đơn giữa đường phố thân thuộc. Là vì tôi hôm nay cô đơn giữa đời trôi…(2)”Đây là bài hát ngày xưa cô và anh thường nghe khi bất chợt cảm thấy mình lạc lõng, cô đơn giữa thành phố rộng lớn. Khi ấy cô thường hỏi anh “Anh có thấy cô đơn không?”. Anh ôm cô vào lòng nhẹ nhàng nói: “Đôi lúc, nhưng có em rồi, anh không còn cô đơn nữa.”. Bây giờ cô tự hỏi, liệu rằng một mình anh có cô đơn nơi ấy khi không có cô? Có lang thang một mình sau giờ tan tầm, có hát vu vơ những bản nhạc sai lời như ngày còn là sinh viên? Anh bây giờ đã đổi thay chưa?
Thêm một bài hát nữa với giai điệu da diết nỗi cô đơn vang lên “tôi chen theo đám đông ngoài kia….tôi đóng cửa lòng cài khóa leo lên tầng cao khóc đến nghẹn lời!(3)” Chắc giờ này anh đang rất cô đơn dù rằng bên anh có thể đã có người con gái khác. Vì cô hiểu những khoảng lặng trong tâm hồn anh. Cô còn nhớ anh, có lẽ là thương anh như một người tri kỷ. Sẽ chỉ còn là như vậy! Đang du dương theo nhịp bài hát, chàng ca sĩ trong bài hát bỗng hỏi “…đã bao giờ bạn cảm thấy cô đơn chưa? Một buổi chiều tàn vội vã loay hoay với những nỗi niềm của riêng mình…(4)” Cô mỉm cười như thể anh chàng đang hỏi cô. Cô tự nhủ thầm:
“Hình như là có. Đó là trước đây, khi cô có anh nơi thành phố rộng lớn mà lòng người cô đơn đến chật chội. Đó là khi bên anh cô vẫn thấy mình lạc lõng như một nốt nhạc thừa không ăn khớp với cái vẻ ồn ào náo nhiệt của thành phố. Còn bây giờ, cô không có anh, cô độc thân nhưng cô không hề cảm thấy cô đơn. Bởi vì một lẽ, cô đã đặt cô đơn ở dưới chân mình. Và cô chọn nụ cười để đặt ở trên môi. Cuộc sống mà cô lựa chọn khiến cô cảm thấy hạnh phúc. Chỉ như vậy là đủ.”
Có thể mãi mãi về sau này cô vẫn nhớ đến anh, vẫn nhớ đôi chút về thành phố hoa lệ ấy nhưng cô sẽ không trở về. Vì ở đây cô tìm được niềm hạnh phúc. Cô có nụ cười của những đứa trẻ, có niềm vui được viết mỗi ngày. Và trên hết, cô đang thực hiện những ước mơ sâu thẳm trong trái tim. Ước mơ giản dị của một cô gái độc thân đã trưởng thành. Vậy thì sao cô phải buồn dù cô đang chỉ có một mình? Dù cô không còn anh bên cạnh?
Cô đơn à? Cô đã đặt nó dưới chân để mà bước qua nó rồi.
Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Song Ngư – Blog Radio được thực hiện bởi Chit Xinh và phát triển bởi VNNPLUS
( Nguồn: blogradio.vn )