Blogradio Số 392 – Trong phút chốc cô chợt nghĩ tới anh, anh cũng giống cô, kẻ mang trong mình những vết thương lòng chằng chịt chỉ, anh cũng giống cô luôn tìm cho mình những chỗ xoa dịu được nỗi đau quên hết thảy muộn phiền, anh và cô ai cũng muốn thoát ra khỏi những cô đơn nhưng chưa ai có thể chỉ là đang giấu đi để sống mà thôi. Anh đi rồi, chỉ còn cô ngồi lại nơi quán cũ với cốc coffe đang uống dở, cô nghĩ tới trò chơi cô vừa đánh cược với anh, liệu cô có thua không nhỉ? Thôi kệ, cuộc sống cứ mãi trong cái vòng quay giống nhau thì có gì thú vị, phải đánh cược một lần chứ, để xem số phận có mỉm cười với mình không chứ nhỉ ? Đánh cược với cô đơn để tìm hạnh phúc!
***
Họ quen nhau trong một cuộc triển lãm tranh của chú anh và là thầy dạy cô, họ quen nhau sau khi cả hai vừa trải qua những đổ vỡ trong tình cảm, anh cũng giống cô – mang trong mình một vết thương lớn đến xé lòng. Có phải vì thế mà họ hiểu nhau đến lạ. Họ cạnh nhau chỉ đơn giản để làm ấm lòng nhau. Chẳng biết ông trời đang sắp đặt hay là đang trêu ngươi chính họ.
Blog Radio 392: Đánh cược với cô đơn.!
Cô thích đắm chìm trong những bản nhạc buồn, cô thích nghêu ngao theo những câu hát ấy, rồi những giọt nước mắt lại rơi lã chã lúc nào không hay theo những bản nhạc cô đang nghe. Anh khác cô, anh hay vùi mình trong những điếu thuốc ngập ngụa khói trắng, trong những tách coffe đắng ngắt và sự im lặng.
Có lẽ, cùng một nỗi đau, nhưng anh và cô có hai cách thể hiện khác nhau, chẳng ai giống ai, họ chỉ muốn giấu đi chẳng ai muốn nói ra và chẳng ai muốn nhắc tới nó dù chỉ một lần. Họ sợ chạm vào nỗi đau, họ sợ nghĩ nhiều hơn tới nó, họ sợ nó sẽ chẳng khác gì một Chí Phèo, lại rạch mặt anh vạ và lúc đó trái tim họ lại có thêm những vết rạch chằng chịt hơn thế nữa. Họ, chẳng ai có đủ dũng cảm để đối mặt với chính nỗi đau của mình, họ chỉ giỏi an ủi người khác còn họ cứ muốn lẩn tránh. Có phải vì những nỗi đau quá lớn khiến con người ta sợ bắt đầu lại, khiến con người ta sợ nhắc đến nó nghĩ đến nó.
Một cuộc gọi nhỡ, kèm một tin nhắn, cô rời bỏ những bản nhạc buồn đến điểm hẹn trong tin nhắn. Vẫn là anh, ngồi một góc khuất trong quán cũ, khói thuốc phủ trắng một khoảng không gian trước mặt, ánh mắt xa xăm nhìn về phía dòng người tấp nập giờ tan tầm.Cô lặng lẽ ngồi xuống cạnh anh, anh biết cô đến nhưng vẫn không ngoái lại nhìn. Làn khói trắng trước mặt làm anh thêm mờ ảo, trông anh lúc này chẳng khác gì người đàn ông trong bức tranh đen trắng đầy mơ hồ. Đưa tay chạm nhẹ tách coffe, cô cứ nghĩ đến một điều gì đó mông lung, một nụ cười chợt nở trên môi cô.
“ Anh cứ ngồi đây mãi thế ?”.
“Anh thèm người”. Anh trả lời mà không cần phải suy nghĩ, chẳng giống anh chút nào.
“Thèm người?, anh đùa à?”, cô cười phá lên trước câu trả lời của anh, cô không nghĩ anh sẽ trả lời thế, lúc này trông anh chẳng khác nào nhân vật “chàng thanh niên” trong tác phẩm “Lặng lẽ Sa Pa” của Nguyễn Thành Long mà cô đã học hồi cấp ba, anh ta cũng “thèm người”, nhưng cái thèm người của họ có giống nhau không? “Thèm người”, chắc hẳn họ đang cô đơn, họ đang cần người để nói chuyện nhưng khó hiểu thật, anh thanh niên kia vì không có người, vì lâu lâu mới có người ghé qua nên anh ta mới thèm người ,còn anh, xung quanh anh chẳng phải là đầy người đấy thôi.
“Em đang nghĩ về cái thèm người của anh sao?”.
Khuôn mặt cô không đủ để giấu nổi anh, cô cười trừ rồi đưa tách coffe trước mặt lên nhấp một ngụm coffe che đi vẻ ngượng ngùng “uhm”.
“Thèm người, không có nghĩa là không có người nên mới có cảm giác đó mà là vì giữa cả ngàn người anh không biết nói chuyện cùng ai, không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào và hơn tất cả là anh không biết họ đang nói về cái gì. Anh thèm cái cảm giác được hòa quyện vào những câu chuyện dù đó chỉ là những câu chuyện bình thường phù phiếm”.
“Em không thấy dưới kia sao? Vừa nói anh vừa chỉ tay ra ngoài cửa kính, rất đông phải không? Ngồi đây, anh cảm giác như mình đang hòa vào dòng người đi lại dưới kia, anh sẽ không còn cái cảm giác lạc lõng nữa, anh sẽ không còn cô đơn nữa, mỗi người đi qua anh, như kiểu họ đang mang đi khỏi anh một chút một chút của nỗi buồn, làm cho anh quên mất rằng mình đang buồn, mình đang cô đơn em à! Anh thấy thật nhẹ nhõm.”
“Anh đã từng sống mà chẳng biết ngày mai khi người con gái anh yêu từ bỏ anh, sẽ như thế nào, cứ buông thả như một chiếc xe đang lao xuống dốc mà không có bánh lái, cứ lao thế thôi chẳng cần biết dưới kia đang có gì, có nguy hiểm hay không, anh chẳng hề biết sợ hay anh không còn cảm giác sợ hãi. Anh, thực sự anh rất sợ những ngày tháng ấy, thật khủng khiếp”.
“Em có biết, những tháng ngày trôi đi anh luôn sống trong sự giay dứt, sự ân hận, trong chính nỗi đau mà anh gây ra cho chính người con gái anh yêu hơn cả mạng sống. Anh yêu cô ấy hơn bất cứ thứ gì trong cuộc đời này, cô ấy đã làm thay đổi anh thức tỉnh anh sau bao mộng mị nhưng anh thì…Anh đúng là một thằng khốn đúng không, anh chẳng thể làm được gì cho cô ấy. Anh chưa một lần tha thứ cho bản thân mình, anh hận chính anh, anh không thể tha thứ cho bản thân mình được”.
Rít một hơi dài thuốc lá, nhấp một ngụm coffe, ngả người về phía sau “anh muốn thay đổi”. Anh đang cố bám víu vào ký ức để sống hay chính ký ức đang bám víu lấy anh, cứ ru ngủ anh trong những nỗi đau thường nhật. Một giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má người đàn ông từng bị tổn thương. Có phải nỗi đau trong anh quá lớn.
Blog Radio 392: Đánh cược với cô đơn.!
Hình ảnh người đàn ông mờ ảo trong làn khói thuốc mơ hồ cùng giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt chẳng hiểu sao cứ hiện lên trong tâm trí cô, và chẳng hiểu từ bao giờ cô ngoan ngoãn xuất hiện cạnh anh đến vậy, và cũng chẳng biết từ bao giờ hình ảnh người đàn ông mờ ảo trong làn khói thuốc cùng giọt nước mắt ấy chiếm lấy tâm trí cô nhiều đến thế, nó dường như có một sức mạnh ghê gớm cuốn hút cô hơn bất kỳ thứ gì.
Đàn ông họ mạnh mẽ lắm, cho dù họ có làm sao chăng nữa họ cũng chẳng bao giờ khóc nhất là trước mặt phụ nữ, họ sẽ chẳng để cho ai nhìn thấy được giây phút mình yếu đuối ấy cả. Nhưng mỗi khi nước mắt họ rơi thì đồng nghĩa với nỗi đau họ đang mang chẳng hề nhỏ.
Cô nghĩ về anh nhiều hơn một chút, cứ thêm một chút mỗi ngày cô chẳng thể nào thôi ngừng nhớ đến anh và cũng không hiểu nổi từ bao giờ cô nghĩ nhiều hơn về anh đến vậy. Hình ảnh của anh mờ ảo trong làn khói cùng giọt nước mắt chảy dài xuống gò má, ám ảnh cô mãi nó đã theo cô vào cả giấc ngủ của mình.
Đã lâu lắm rồi, chẳng còn ai nhắc tới tên cô, cũng lâu lắm rồi cô cũng chẳng mở cho mình một cuộc triển lãm nào cho riêng cô. Ngày xưa cô thích vẽ, thích sáng tác bởi vì có người hiểu cô, có người cạnh cô chính người cô yêu là động lực cho cô vẽ cho cô sáng tạo nhưng anh đi rồi cô cũng chẳng biết bấu víu vào đâu để vẽ trở lại và cũng chẳng còn lý do nào cho cô yêu thích nó như trước.
Cuộc triển lãm mang tên “I’m good”, đánh dấu sự trở lại của cô, người ta đến xem tranh cô để biết rằng cô đã trưởng thành như thế nào nhưng cũng có những kẻ đến xem vì tò mò về cô, tò mò về những đổ vỡ của cô. Những bức tranh của cô chỉ vẽ về một người đàn ông, có nét mặt u buồn, mỗi bức tranh là một cung bậc cảm xúc, nó chỉ được thể hiện bởi hai màu chủ đọa là đen và trắng. Chính những gam màu đen trắng trong bức tranh đã mang đến cho người xem sự tò mò về người đàn ông trong bức tranh, càng làm nổi bật được những cung bậc cảm xúc của người đàn ông trong bức tranh đó, có khi anh ta đnag cười nhưng lại đột ngột chuyển sang buồn bã, xa xăm, có khi là hạnh phúc nhưng rồi lại tuyệt vọng. Có bức tranh khiến cho ai ngang qua cũng phải dừng chân, chính là bức tranh đặt ở giữa phòng triển lãm, vẽ một người đàn ông, một nửa khuôn mặt đang nở nụ cười hạnh phúc nhưng nửa khuôn mặt kia lại đang khóc trên nền màu đen trắng khiến ai cũng phải tò mò. Có người đã hỏi cô:
“Người đàn ông này là ai ?”.
Cô chỉ cười trả lời “là người đàn ông của tôi”.
Người đàn ông của cô, là hiện tại hay quá khứ, chẳng ai hiểu nổi cái ẩn ý của cô. Có thể là quá khứ nhưng cũng có thể là hiện tại mà cũng có thể là cả hai khi đối lập nhau chính là nước mắt và nụ cười. Nước mắt đại diện cho người đàn ông quá khứ còn nụ cười đại diện cho niềm hạnh phúc của hiện tại của tương lai và bởi vì “tôi ổn”.
Một lần đổ vỡ là quá đủ cho một trái tim yếu ớt tổn thương như cô, cô sợ lắm cái cảm giác của những năm tháng xưa cũ kia, cô sợ lắm cái cảm giác phải bắt đầu lại rồi lại kết thúc. Cô tổn thương với cô một lần thế thôi là đủ lắm rồi. Nỗi đau quá lớn, cô sợ mình lại làm trái tim mình tổn thương, cô không dám nhìn thẳng vào chính nỗi đau ấy.Cô chọn cho mình cách im lặng, im lặng để chạy trốn để nép mình vào cái vỏ bọc mạnh mẽ mà cô đã xây cho mình. Cô sợ tổn thương vì thế cô luôn trốn tránh những yêu thương. Cô yếu đuối lắm chẳng hề mạnh mẽ như người ta vân nhìn thấy ở cô trừ anh.Với người khác cô mạnh mẽ bao nhiêu thì với anh cô lại lộ rõ cái vẻ yếu đuối ấy bấy nhiêu.Cô chẳng thể nào mạnh mẽ nổi trước anh, chẳng thể dù chỉ một lần.
Gió thổi qua làn tóc cô, hất chúng ra khỏi những nếp vuốt gọn gàng, cô nhẹ nhàng giữ lấy mấy lọn tóc mai trước mặt mình, mỗi khi công việc căng thẳng hay mệt mỏi cô thường tới đây. Cô thích nơi này nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình thuộc về nơi này. Cô thích biển, thích mọi thứ thuộc về biển, thích những con sóng vỗ nhịp dưới chân cô, thích những cơn gió làm tốc cô tung bay rối tung, thích những hạt cát nhỏ bám lấy chân cô. Cô rất thích đi bộ với đôi chân trần dọc bờ cát, thích được đắm chìm trong cái vẻ hoang sơ nơi này. Về với biển, cô như là một người khác, cô chẳng còn là một cô gái mang trong mình những nỗi đau trần tục với những ký ức xấu xí.
Blog Radio 392: Đánh cược với cô đơn.!
Trong phút chốc cô chợt nghĩ tới anh, anh cũng giống cô, kẻ mang trong mình những vết thương lòng chằng chịt chỉ, anh cũng giống cô luôn tìm cho mình những chỗ xoa dịu được nỗi đau quên hết thảy muộn phiền, anh và cô ai cũng muốn thoát ra khỏi những cô đơn nhưng chưa ai có thể chỉ là đang giấu đi để sống mà thôi.
Chẳng biết anh giờ này đang làm gì, có giống cô đang vứt bỏ những nỗi buồn đê sống cuộc sống cho chính mình hay vẫn bám riết lấy những ký ức để buồn bã.
“Em đang ở đâu”, là tin nhắn của anh.
“Một nơi có thể vứt bỏ hết nỗi buồn”.
Chẳng thấy tin nhắn trả lời, cô hụt hẫng. Anh luôn như thế.
Bốn năm, cô và anh như hai cái bóng ở cạnh nhau, an ủi nhau, chia sẻ nhau, cũng đủ để cô hiểu anh là con người như thế nào và cũng đủ để anh hiểu cô là người như thế nào. Người ngoài nhìn vào cứ tưởng họ là một cặp vợ chồng hạnh phúc khi chồng đi xem đá bóng còn vợ ngồi cạnh cổ vũ. Cô chẳng hiểu sao những lúc như thế cô cảm thấy vui vui còn anh thì chỉ nhìn cô rồi cười làm cho cô lại đỏ mặt lên ngượng ngùng.
Bốn năm họ có nhau trọn vẹn trong những ngày nắng và họ bên nhau những ngày mưa, họ cười với nhau trong những ngày ấm và họ sưởi ấm cho nhau trong những ngày đông lạnh. Hai con người hai trái tim đã từng tổn thương họ đã bước đi cạnh nhau, chẳng ai nói với ai câu gì nhưng trong tim họ dường như đã đủ lắm rồi, chỉ cần có thế họ đã cảm thấy an lòng, cảm thấy thế là đủ.
Bốn năm, họ cứ ở cạnh nhau chẳng biết là ngày nắng hay mưa, chỉ cần họ muốn ở cạnh nhau thì họ đến bên nhau, nhìn nhau, chỉ cần cười với nhau một nụ cười với họ như thế là đủ hay sao?
Blog Radio 392: Đánh cược với cô đơn.!
“Cuộc triển lãm của em thành công chứ ?”
“Uhm, rất thành công”.
“Anh xin lỗi vì không về kịp?”
“Không sao mà, sẽ còn có những cuộc triển lãm khác nữa”. Cô chợt nghĩ, đôi khi anh không đến được cũng hay ấy chứ biết đâu anh đến lại làm cô xáo rỗng. Thôi kệ, trong cái rủi có cái may, cô tự nhủ vơi mình như thế.
“Chúc mừng em nhé!”.
“Tại sao?”. Cô hỏi anh.
“Vì em đã trở lại với chính niềm đam mê, vì em đã tìm được nguồn cảm hứng và em đã tìm thấy được tình yêu –nguồn động lực cho em vẽ trở lại”.
Cô cười nụ nhìn anh, ánh mắt thoáng buồn.
Cả hai lại chìm vào sự im lặng, khoảng mông lung trước mặt khiến cho cả hai càng lúc càng chẳng ai muốn mở lời, hai người chạy theo hai suy nghĩ khác nhau, không nhìn nhau lấy một lần, mải miết rong đuổi. Đến khi nào họ mới tìm thấy nhau trong chính những rong đuổi ấy.
Anh đang nghĩ gì, cô chẳng thể nào hiểu được, cô đang nghĩ gì anh chẳng thể nào biết được. Có khi họ đến đây ngồi im lặng hàng giờ chỉ để có cái cảm giác có người bên cạnh.
Đôi khi cô tự hỏi, nếu một ngày nào đó cô không còn xuất hiện cạnh anh nữa, liệu anh có buồn mà đi tìm cô hay cô cũng chỉ là cái bóng xuất hiện cạnh anh khi trời có nắng đến khi chiều về cái bóng đó tự biến mất mà anh cũng chẳng hề hay biết.
Anh một người đàn ông đủ trưởng thành, đủ độ chín cả về tuổi tác lẫn sự nghiệp. Anh là người đàn ông từng trải. Từ lúc gặp cô, chẳng hiểu sao anh chỉ muốn che chở cho cô, cũng có thể anh nhìn thấy được cái vẻ yếu đuối chỉ muốn bảo vệ của cô. Anh cũng chẳng thể lý giải nổi chính anh nữa, những nỗi đau đã làm anh khép chặt lòng mình nhưng với cô anh luôn muốn mở lòng mình che chở.
“Bốn năm em đủ để hiểu anh chưa ?”
“Vừa đủ”.
“Thế đủ để quên hết những nỗi đau”.
“Vừa đủ”.
“Hay mình yêu nhau đi”.
“Gì cơ ?”, cô tròn xoe mắt trước câu đề nghị của anh, anh dạo này lạ lắm, chẳng giống anh lúc trước, chẳng còn cái kiểu rít thuốc ngồi lặng lẽ một mình, anh hay cười hơn, anh làm cô ngạc nhiên. Đúng là chẳng giống anh gì cả.
“Thì là mình yêu nhau”.
“Yêu nhau”. Cô nhắc lại lời anh nói như muốn khẳng định thêm lần nữa xem mình có nghe nhầm không, hai mắt nhìn trân trân vào anh.
“Umk, đúng thế”.
“Định đục nước thả câu đấy à”, cô vừa nói vừa cười trêu anh.
“Anh nghiêm túc, không đùa”.
“Anh thôi đi, cái bộ mặt anh kìa, nhìn buồn cười chết đi được, chẳng vui chút nào”.
“Em tưởng anh đùa sao, anh thật sự rất nghiêm túc . Em không nghĩ là chúng mình đã đến lúc phải sống cho chính bản thân mình rồi sao, em không mệt mỏi khi cứ cô bám víu lấy những nỗi buồn hay sao, anh thì mệt mỏi lắm rồi”.
“Em muốn suy nghĩ, em thấy bất ngờ quá’.
“Đến khi nào”.
“Em không biết nữa”.
“Hay anh và em chơi một trò chơi đi,em có dám chơi không ?”
“Trò gì?”
Anh tiến về phía cô, nheo mắt, ghé xuống tai cô, anh nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của cô liền phá lên cười càng làm cho cô thật khó hiểu.
“Chúng ta se…sẽ…sẽ”.
“Thôi anh nói đi, anh càng úp mở làm em càng hồi hộp đấy”.
“Đánh cược”.
“Đánh cược”.
“Umk. Trong vòng một tuần, chúng ta, anh và em sẽ không liên lạc cho nhau, cho dù có bất cứ chuyện gì cũng không liên lạc, nếu em liên lạc trước thì em sẽ là người thua và chắc chắn lúc đó đừng có mà tìm cớ suy nghĩ gì nữa”.
“Anh nghĩ mình thắng ư ?”.
“Tất nhiên”.
“Anh có tự tin quá không?”.
“Tất nhiên”.
“Thế thì anh thua rồi”.
“Vậy sao em không dám chơi”.
“Ok anh, sao lại không nhỉ, nhưng em nhắc lại nhé, anh sẽ không được đắc ý thế này đâu”.
“Thì cứ thử đã chứ. Thế nhé, trò chơi bắt đầu bây giờ”. Vừa nói anh vừa nhìn lên đồng hồ” bây giờ là 3h12p nhé”.
Anh bước ra khỏi quán, vẫn cố ngoái đầu lại nhắc cô “nhớ nhé, nếu có chuyện gì cũng không được gọi cho anh, trừ khi em nhớ anh mới được gọi, kết quả được tính là khi em gọi cho anh bất kỳ là chuyện gì, nó được tính là lý do em nhớ anh nên mới gọi đấy nhé”.
Blog Radio 392: Đánh cược với cô đơn.!
Anh đi rồi, chỉ còn cô ngồi lại nơi quán cũ với cốc coffe đang uống dở, cô nghĩ tới trò chơi cô vừa đánh cược với anh, liệu cô có thua không nhỉ ? Thôi kệ, cuộc sống cứ mãi trong cái vòng quay giống nhau thì có gì thú vị, phải đánh cược một lần chứ, để xem số phận có mỉm cười với mình không chứ nhỉ ?
Ngày thứ nhất, cô không gặp anh, cô không gọi điện cho anh, cô cũng chẳng nhận được những dòng tin nhắn rủ rê lang thang từ anh, cô cũng chẳng gặp anh những nơi cô và anh hay lui tới. Anh nói là làm thật, giữ đúng lời hứa cho một phép thử, liệu phép thử này có vô nghiệm không nhỉ. Nghĩ đến đó cô lại chau mày để mặc.
Ngày thứ hai, công việc bân rộn làm cô quên mất anh, quên mất nghĩ tới anh, nhớ tới anh. Kết thúc một ngày mệt mỏi, cô vùi mình vào chiếc chăn ấm ngủ quên lúc nào không biết, thế là cô quên mất anh, quên mất mình có nhớ anh không nữa.
Ngày thứ ba, cô chọn cho mình chỗ ngồi quen thuộc trong quán coffe cũ, chỉ có mình cô ngồi chẳng hề có anh cũng chẳng có dấu hiệu nào là anh vừa lui tới, anh như biến mất khỏi trái đất này, biến mất thật sự. Bình thường anh vẫn ngồi đấy, đối diện cô, nhìn ra phía bên ngoài lâu lâu ngoái đầu lại nói chuyện với cô hay xem cô đang làm gì…Cô bắt đầu thấy nhớ. Cô lục lọi tất cả những mảng ký ức để tìm anh, nhưng anh đúng là một kẻ giữ lời hứa, anh biến mất.
Ngày thứ tư, cô nhớ, cô bắt đầu thấy thiếu nhưng cô không tin vào “nỗi nhớ” của cô. Đó chắc hẳn là một thói quen khi cô và anh đã đồng hành với nhau quá lâu, nhớ như một người bạn, một người bạn, chắc chắn là bạn rồi còn gì. Cô chọn cách lang thang thay cho ngồi một mình trong quán coffe suy nghĩ lung tung. Bước từng bước chậm rãi, cô chẳng quên đếm xem mình đã bước được bao nhiêu bước, chẳng biết do thói quen hay không, đôi chân của cô lại bước lạc nhịp đến chỗ quen thuộc. Cô nhớ anh sao, cô chẳng tin được mình nhớ anh nhưng làm sao cô chịu thua nhanh đến thế.
Cầm điện thoại lên vân vê nó trong tay, cô đọc đi đọc lại những dòng tin nhắn trước kia anh nhắn cho cô, cô lại tủm tỉm cười khó hiểu.Có phải cô quá trẻ con không nên mới cứng đầu giữ khư khư cho riêng mình.
Bốn ngày rồi, cô không gặp anh, cô chẳng hiểu cô nhớ anh là vì thiếu đi một thói quen hay là vì cô nhớ anh thực sự nữa. Cô chẳng hiểu nổi chính cô lúc này. Anh thực sự biến mất khỏi tầm mắt cô, anh vẫn ở đâu đây nhưng chẳng để cô thấy, có lẽ anh cũng muốn nghiêm túc kiểm chứng hạnh phúc của cả anh và cả cô nữa. Anh và cô cũng chẳng còn trẻ để cứ rong đuổi trong những cái đã thuộc về quá khứ và cũng chẳng còn trẻ để cứ rong đuổi theo những suy nghĩ chỉ là của riêng họ.
2h30…cô chẳng thể nào chợp mắt nổi, bao ý nghĩ vẩn vơ cứ bám riết lấy cô. Cầm điện thoại trên tay, bàn tay cô vô thức bấm dãy số quen thuộc mà cô đã xóa đi vì sợ thua. Bấm rồi xóa, xóa rồi bấm,cô chẳng biết mình lặp lại bao nhiêu lần nữa.
3h00, đôi mắt ương bướng vẫn không chịu đi ngủ, đã sang ngày mới lâu lắm rồi, sao cô vẫn chưa chịu ngủ, cô lại nghĩ về anh nhiều hơn, cái hình ảnh người đàn ông mơ hồ trong khói thuốc cứ chập chờn trong cô, mộng mị đưa cô vào giấc ngủ say.
Blog Radio 392: Đánh cược với cô đơn.!
Ngày thứ năm, cô cho phép mình lang thang dọc những con đường, tự mua tặng mình một bó hoa hồng trắng, tự đi xem phim một mình, cô chẳng muốn rảnh rỗi, chẳng muốn nhớ tới việc đánh cược với anh. Giá như cô chẳng đánh cược với anh, chẳng nhận lời thì có khi giờ này người lang thang cùng cô là anh rồi. Nhưng nếu cứ canh nhau, cứ ngồi cùng nhau thì đến bao giờ cô mới biết rằng mình cũng nhớ anh va đến bao giờ cô mới biết rằng trái tim cô đã ngập tràn hình bóng anh.
“Anh”. Cô gọi to người đàn ông đi trước mặt cô, cô mừng rỡ khôn xiết. Có phải cô gọi to quá làm người đàn ông đó giật mình quay lại. Cô hụt hẫng buông thõng bó hoa xuống nền đất, chẳng phải anh, cô rối rít xin lỗi rồi vội bước đi.Cô nhớ anh đến thế sao ?
Cô thấy vui vì cô nhớ anh, cô thấy vui vì cô đã mở lòng mình. Cô chẳng khác nào một đứa trẻ bị giam cầm trong ngục tối bây giờ được thả tự do, được nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Cô vui lắm, nhưng cô cũng kiêu hãnh lắm, cô chẳng thể nào dễ dàng cầm điện thoại gọi cho anh nhanh thế được.
Cô chẳng ép mình không được nhớ anh, cô chẳng thể làm như thế được nên cô cứ nhớ “nhớ có bị đánh thuế đâu mà sợ”.
Ngày thứ sáu, cô nhớ anh, thực sự cô nhớ anh đến phát điên lên được.
Ngày thứ bảy…
Sắp hết bảy ngày đánh cược, cô có nhớ anh không? Tất nhiên là có, nhưng từ trước tới giờ cô chưa bao giờ chịu thua ai, chưa bao giờ chịu khuất phục trước ai thì bây giờ làm sao cô có thể chấp nhận chịu thua dễ dàng đến thế. Cô nhớ anh, cô thực sự rất nhớ anh, nhớ con người anh, nhớ từng đường nét trên khuôn mặt anh từ hàng long mày đến ánh mắt, sống mũi và cả bờ môi cong cong, nhớ mọi thứ thuộc về anh, nhớ cái nụ cười nửa miệng, nhớ lúc anh rít một hơi dài thuốc lá rồi ngả người về phía sau, nhớ lúc anh bất ngờ ngoái đầu lại nhìn cô cười một cách khó hiểu.
3h12p trò chơi với anh sẽ kết thúc, cô có vì kiễu hãnh mà không dám nhận là cô nhớ anh, cô luôn là đứa ương bướng cứng đầu, cô chưa bao giờ chịu thua. Thật khó để quyết định với một kẻ cứng đầu như cô, cái trò đánh cược này cô đã chơi bao nhiêu lần rồi nhưng sao lần này với cô khó thế. Cô đã có câu trả lời cho riêng chính cô nhưng cô chẳng thể nào mở lời được.
Giằng xé giữa có và không, thật sự quá khó với một đứa kiêu hãnh như cô. Nếu cô gọi là cô thua, là cô sẽ là người con gái thuộc về anh cô sẽ phải thừa nhận cô nhớ anh chẳng phải cô cũng mong như thế sao sao giờ…cô chẳng thể nào hiểu nổi chính bản thân mình lúc này đang muốn gì.
Cảm giác giằng xé giữa lý trí và con tim đúng là chẳng dễ chịu chút nào, thực sự rất khó chịu. Trái tim cô bảo cô gọi cho anh còn lý trí không cho cô làm như thế. Trái tim và lý trí, chẳng ai chịu thua ai, ai cũng đúng cũng có những lý lẽ cho riêng nó.
Nếu như cô không chơi trò chơi này với anh liệu cô có biết mình nhớ anh không nhỉ, liệu cô có biết mình có tình cảm với anh nhiều như thế không nhỉ ?
Cô quá cứng đầu để chịu thua một ai đó và quá cố chấp để thừa nhận rằng mình nhớ anh, nhưng có lẽ sự cố chấp của cô sẽ đánh mất đi thực sự cái hạnh phúc mong manh mà lâu lắm rồi cô mới có được.
Trên bãi biển đầy nắng, hai con người đang rượt đuổi nhau về phía ánh mặt trời, khi những bước chân họ đã mệt nhoài, họ dừng lại ngồi cạnh nhau cùng nhìn về một phía xa xa cuối chân trời.
Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Yến Nga – Blog Radio được thực hiện bởi Chit Xinh – phát triển bởi blogradio.vn – VNNPLUS
( Nguồn: blogradio.vn )