Bài nổi bật

Blog Radio Số 04: Cảm Xúc Tháng 12

Blog Radio Số 04 – Tháng 12 đã gõ cửa từng nhà, chạm đến từng người và làm thổn thức bao tâm hồn đồng điệu. Đã có bao nhiêu áng văn thơ dành tặng riêng cho tháng 12, người ta gọi tháng 12 là Mùa đông lạnh giá, tháng của những cơn mưa phùn, những đợt gió mùa khiến ta run rẩy trong cái rét, và cũng là Tháng đón những hơi ấm của yêu thương để xua tan cái lạnh của mùa Đông.
Hòa cùng không khí những ngày đầu tháng 12 mơ mộng, chuyên mục Blog Radio hôm nay sẽ gửi đến các bạn những lời tâm tình, tự hát của những trái tim đang lệch nhịp yêu thương.
 
Blog Radio Số 04: Cảm Xúc Tháng 12
Sáng ra, xé tờ lịch cũ chợt giật mình, hóa ra đã sang tháng mười hai. Dạo một vòng trên Facebook, thấy bạn bè mỗi người chào tháng mười hai với một tâm trạng khác nhau. Kẻ háo hức, mong chờ, người thẫn thờ tiếc nuối.
Hiển nhiên rằng, dẫu mình đứng yên thì đời vẫn chảy. Dẫu muốn hay không thì ngày vẫn qua. Hôm nào, hè còn rực rỡ, rồi thu vàng phơi phới gõ cửa, chóng vánh lắm đã đến đông. Giờ đây, đông cũng rũ áo đi nhanh, buông mành cho những gì ở lại.
Thời gian trôi nhanh nên người cũng gấp gáp quá chăng. Hôm qua, gặp đôi bạn trẻ hỏi đường, nó chỉ tận tình, cặn kẽ, vì đã thấm cảm giác đi lạc nhiều lần – cái hồi mới vào thành phố, ngơ ngác như gà lạc mẹ. Thế nên, mỗi khi có ai hỏi đường, nó chỉ cho họ tựa như bằng cả trái tim. Lấy cả giấy bút ra minh họa cho hai bạn dễ hình dung. Nghe xong, cả hai người bình thản đi luôn, quên thả lại một câu cảm ơn nhẹ nhàng. Chặc lưỡi, chắc là họ đang vội. Nghĩ thế để đỡ buồn hơn với cuộc đời.
Lại nhớ, cái hình ảnh ghim sâu vào tâm trí hồi ở Huế, cũng tháng mười hai. Năm ấy, trời rét cắt da cắt thịt. Lang thang trên cầu Tràng Tiền, chợt thấy phía chân cầu, một người đàn ông đạp xích lô gầy nhom đang còng lưng chở ông bà khách Tây to gấp ba, gấp bốn lần. Giữa tiết trời giá rét mà bác túa mồ hôi như nước, hì hục nhấc từng bàn đạp nặng trịch để bánh đỗ lăn trên cầu. Nhìn mà cứ sợ, bởi chiếc xe chỉ chực tuột xuống lúc nào không hay. Hai người khách ngồi trên điềm nhiên, chỉ trỏ, chụp hình. Chạnh lòng mà nghĩ, chắc là cuối năm, bác cố gắng vượt sức để sắm cho con tấm áo manh quần. Người ta thi đua, nỗ lực đạt chỉ tiêu cuối năm cuối tháng thì bác cũng thế, âu cũng là cơm áo gạo tiền. Có chăng, khi cơ quan đoàn thể mừng thành tích, liên hoan cuối năm bằng những ly men sóng sánh thì người đạp xích lô ấy mừng bằng nụ cười của con trẻ, no đủ của gia đình.
Chạy dọc đường quê, tháng mười hai, ở quê cũng vào vụ cuối. Ước sao những cánh đồng xanh mướt, thấm mồ hôi, đậm nụ cười cứ trải dài bất tận theo nhọc nhằn của người nông. Cho cơn gió tạt qua chỉ khẽ vỗ về, cho mưa cũng đừng nặng hạt. Cho ngày đủ nắng, cho người đủ sức cày sâu. Bát cơm cuối năm có thêm chút mặn mòi, để người nông đỡ tủi thân.
Tháng mười hai có sinh nhật ba, năm tháng qua lại nhắc rằng ba đang già thêm một tuổi. Bất giác lại để ý đến mái tóc của ba và vết chân chim ở đuôi mắt mẹ. Dấu vết thời gian cứ thi nhau vẽ vời, điểm tô lên hai nơi yêu thương ấy. Nghĩ mà xót xa, ước ao lắm cũng thế thôi bởi đó là quy luật muôn đời của tạo hóa. Vạn vật cứ sinh sôi, trưởng thành, già cỗi… Tháng mười hai, cũng nhớ tròn một năm rưỡi ngày nội mất. Người còn vấn vương lắm bao chuyện ở đời, lo lắm cho từng đứa con đứa cháu, nhưng có lẽ đã xong chuyện nhân gian, đến lượt nên người phải đi. Thương nhớ lắm nụ cười móm mém hơi trầu và cái dáng lưng còng thân thuộc của nội.
Nó cũng sinh ra trong một ngày cuối tháng cuối năm, hó hé ra đời trong một ngày sắp thay lịch mới. Những năm tháng tràn trề nhựa sống của thời con gái cũng sắp qua mà hóa ra vẫn chưa làm gì, chưa được gì. Có những cơ duyên đến rồi đi vì bỗng dưng người hay ta vô tình để tuột, không cố gắng để giữ. Cũng bởi bao cám dỗ, thị phi ở đời làm lay động cái con người vốn thiếu lập trường ấy. Cuộc sống vẫn dửng dưng trôi đi bao ngày, người đi người ở lại. Người ước hẹn cùng nhau rồi cũng xa nhau khi đi hết một vòng yêu thương, ghét bỏ, những luẩn quẩn vô thường…
Ngẫm ra, tháng mười hai chỉ vừa đến, vẫn còn mấy mươi ngày nữa để hoàn thành nốt những việc của năm cũ. Sẽ yên tâm gói gém và cất vào kho kỷ niệm, chỉ mang niềm vui và yêu thương sang thôi, bỏ lại buồn đau cho ngày tháng cũ. Rồi ta sẽ thay tờ lịch ấy, viết tiếp cho một năm tháng mới bắt đầu.
Tháng 12 vừa về, tìm một chút lặng để thoáng qua bao cảm xúc mông lung, bộn bề thế thôi.
Blog Radio Số 04: Cảm Xúc Tháng 12
Các bạn vừa thưởng thức những dòng cảm xúc tháng 12 của tác giả Diệu Ái. Ngay giờ đây, hãy cùng chúng tôi đến với một cung bậc tâm trạng khác, “Tháng Mười Hai về, em chờ đợi điều gì?”
Tháng Mười Hai, chợt nhận ra lịch treo tường đang mỏng đi, vơi dần; lặng lẽ bóc từng tờ lịch cũ thấy ngày trôi đi thật nhanh và mùa cứ mải miết xa.
 
Góc phố chiều nay buồn tênh, dòng xe vẫn nườm nượp, người với người bước qua nhau vội vã. Thời gian đang nhích dần từng chút một, tháng Mười Hai về rồi đấy! Em chờ đợi điều gì không?
Tháng Mười Hai, chẳng phải là khoảng thời gian đầu đông nữa. Tiết trời hanh hao gió và nắng vẫn vàng ươm phủ đầy mái phố im lìm lại khiến con người ta nghĩ đây mới chỉ là chớm đông? Nhớ những tháng Mười Hai của những năm cũ đã qua, cứ đến độ này bàn tay lại xuýt xoa vì từng đợt gió lạnh kéo dài ùa về dữ dội. Ấy vậy mà năm nay, chờ một mùa đông thực sự để cuộn tròn nỗi nhớ ủ ấm trong con tim mà chưa thấy.
Chỉ vừa mới hôm qua, cúc họa mi cuối mùa còn vương lại trên phố, buông sắc trắng nhẹ tênh thả nỗi nhớ chơi vơi. Nay hoa đã tàn, mùa cũ khép lại, điều cũ cũng vội giấu mình gửi vào hoài niệm xa vắng.
Tháng Mười Hai, tháng mới của một năm cũ sắp qua, ai ai cũng tất bật, bận rộn với vô số chuyện. Liệu rằng có ai dành một chút thời gian nhìn lại đoạn đường đã đi qua để nuối tiếc, để hạnh phúc, để chờ đợi hay chăng?
Tháng Mười Hai, chợt nhận ra lịch treo tường đang mỏng đi, vơi dần; lặng lẽ bóc từng tờ lịch cũ thấy ngày trôi đi thật nhanh và mùa cứ mải miết xa. Có lẽ lúc này tồn tại nhiều dòng cảm xúc, trong khi người này háo hức chờ đợi thì người kia loay hoay với một mớ hỗn độn quá khứ sắp khép lại.
Tháng Mười Hai, bước chầm chậm thôi em nhé. Vì đông chẳng còn dùng dằng, tái tê nữa. Lắng lại một chút để vỗ về trái tim bình yên, không bon chen, để tận hưởng vô vàn khoảnh khắc êm đềm nhất và để làm những điều em muốn khi một vòng quay thời gian sắp khép lại.
Tháng Mười Hai, mùa hoa cải đã bắt đầu nở, vàng ruộm một khoảng trời. Màu hoa nhẹ nhàng, êm đềm đến lạ, như màu nắng đầu ngày đổ loang xuống mái phố còn ngái ngủ.
Tháng Mười Hai, dường như kéo ngắn thời gian được trở về nhà đối với những người con xa quê mong ngày đoàn tụ. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là nghĩ đến điều sắp xảy ra thôi cũng đủ rồi.
Tháng Mười Hai về, cuốn nhật ký đã sắp chật chỗ để cảm xúc có thể nương mình trú ngụ; một vòng tuần hoàn sắp khép lại và có lẽ cũng đã đến lúc gấp lại trang giấy cũ, lật sang một trang mới viết tiếp những điều đang chờ đợi phía trước.
Tháng Mười Hai, đường nét mùa đông sẽ rõ nét hơn và dường như nỗi nhớ dai dẳng hơn? Kỉ niệm đôi khi vỡ òa, ướt nhòe, hờn dỗi thời gian đã làm phai mờ đi mọi thứ.
Con người vẫn có thói quen nhìn lại rồi nuối tiếc cho những điều đã qua, rồi lại mải miết đi tìm chút gì đó dẫu biết rằng chẳng trở lại nhưng tiếc cũng đành để đó, tìm chỉ là vô vọng. Cớ sao phải lưỡng lự dằn vặt mình như thế mà không  đi tìm một cơ hội, một con đường mới để đi.
Tháng Mười Hai về rồi, năm qua sắp qua đi, em có chờ đợi điều gì không?
 
Blog Radio Số 04: Cảm Xúc Tháng 12
 
Em đi tìm cho mình những vạt nắng hiếm hoi còn sót lại của cuối thu trong cái lạnh giá rét của những ngày đầu đông dài buồn lê thê vì… Em là của gió buốt, em là của mưa bay…?
Tặng em, cô gái tháng 12!
 
Tháng 12,
Khi những chiếc lá bàng màu đồng hun dường như chỉ chờ một làn gió thoảng qua là nhẹ nhàng buông xuống…
Khi những cơn mưa mùa đông thật dễ ghét bởi sự dai dẳng và buồn thê lương…
Khi nỗi nhớ ai đó cứ đóng thành những tảng băng trôi đến một nơi nào đó xa xôi lắm…
Tháng 12, khi mùa đông đã chạm ngõ tự khi nào…
Em đi tìm cho mình những vạt nắng hiếm hoi còn sót lại của mùa thu trong cái giá rét của những ngày đầu đông buồn lê thê.
Có phải em là gió buốt… ?
Có phải em là mưa bay…?
Những ngày mùa đông, em chỉ tay về phía bầu trời đoán xem đâu là mảng màu xám của riêng em, rồi đưa tay về phía ánh mặt trời ngủ quên tìm xem đâu là cơn gió hun hút lạnh chỉ mình em mới có.
Em vẫn thường đi tìm nắng, dù rằng mùa đông nắng rất ngại rời xa giấc ngủ trở mình khi thu đã qua. Những sợi nắng ấy, mỏng thôi, nhưng đủ làm bàn tay người ta ấm lại dù là trong phút chốc. Và những vạt gió ấy, dẫu nhẹ thôi, những làn gió của mùa đông, vẫn khiến người ta yếu lòng và buốt nhói…
Người ta vẫn nói, con gái sinh vào mùa đông, rất dễ buồn…
Có thể là một nỗi cô đơn bất chợt nào đó đến dù em đang tấp nập giữa phố đông. Có thể là một nụ cười khẽ gượng trên môi khi mà đáng lẽ ra trên gương mặt kia phải là nước mắt. Có thể là trái tim đang khát khao một vòng ôm thật chặt, nhưng bàn tay vẫn từ chối một bàn tay đã sẵn sàng đưa ra…
Có phải vì sinh ra trong mùa đông rét lạnh, nên em vốn quen một mình?
Những cô gái của mùa đông vốn cất cho riêng mình những nỗi niềm, những yếu mềm mà không phải ai cũng hiểu. Đừng nghĩ rằng em đã quá quen với cái lạnh, mà đủ dũng cảm để vượt qua những mùa đông chỉ có một mình… Đừng nghĩ rằng vì em quá quen với màu buồn tro của bầu trời xám xịt mà đủ vững vàng khi chẳng xa lạ gì nét vẩn buồn in hằn nước mắt của cô đơn…
Con gái sinh ra mùa đông, ai bảo em xù xì và gai góc? Chỉ vì mùa quạnh quẽ quá, nên em tự biết gồng mình khoác mạnh mẽ lên đôi vai em thôi…
Sinh ra vào mùa đông, em ước nụ cười của anh là nắng. Nắng sẽ sưởi ấm cả mặt trời và sẽ sưởi ấm em.
Sinh ra vào mùa đông, em muốn anh là gió. Gió sẽ biết lúc nào em buồn để rủ rê em lang thang, gió sẽ biết lúc nào em cô đơn để đến bên bầu bạn…
Bởi vì sinh ra vào mùa đông, nên thực lòng tim em rất lạnh. Nếu anh yêu người con gái được sinh ra vào một ngày nào đó trong mùa lạnh, thì ngoài làm ấm mình, phải nhớ đến em nữa, được không?
“Có nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ mùa đông
 Khi giá lạnh buông tràn trên phố
 Khi mưa rơi buốt từng ngọn gió
 Những mặt đường ướt lạnh dưới chân…”

Xem thêm đề xuất

Blog radio số 7 – Thời gian trôi theo những cơn mưa

Blog radio số 7 – Mỗi năm vào thời điểm này người ta thường nhìn …

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *