Blog Radio số 06 – Mối quan hệ này, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc em đều là người sai. Em không sai vì không tốt với anh, em sai vì không thể biến những thứ gọi là yêu thương từ anh trở thành điều hạnh phúc của riêng mình.
Chúng ta quen nhau bao lâu anh nhỉ, thời gian không quá ngắn cũng không quá dài nhưng sao em cứ giữ khoảng cách với anh mãi. Em đã từng tự trách bản thân mình, em đã từng biến bản thân thành một cô gái ngây ngốc làm mọi thứ khiến anh vui. Anh biết không, đó là khoảng thời gian em phải mạnh mẽ gượng cười vì mãi mãi không muốn xa anh.
Blog Radio Số 06: Buồn thì có buồn, đau lòng thì có đau lòng, nhưng tiếp tục yêu thì em không muốn nữa…
Những ngày ngồi sau xe anh em cứ thì thầm rằng em không hạnh phúc, phải chi em nhận được những lời an ủi động viên như ngày đầu, phải chi anh tất bật với em như với những cô gái khác thì em đã không mãi u sầu rồi hờn ghen.
Em đã từng đau lòng, thậm chí ghét bỏ khi nghe tiếng thở dài từ anh. Người xung quanh em có đối xử với em thế nào em cũng có thể bỏ qua mà sống, nhưng em lại yếu đuối trước những hờ hững từ anh. Em càng không thể cam lòng khi nhận ra rằng anh ngày càng xa cách.
Yêu anh là những ngày em mong chờ điều hạnh phúc, em đã từng chờ đợi hằng giờ chỉ vì anh nói sẽ đón em buổi trưa nhưng đến xế chiều anh mới có mặt. Em đã từng mong chờ những cái ôm siết chặt của một cặp tình nhân xa cách nhau bao ngày hay chỉ đơn giản là những ánh nhìn trìu mến từ người em thương. Em đã từng kể huyên thuyên với ba mẹ và bạn bè nhưng dường như anh chưa bao giờ thích thế.
Blog Radio Số 06: Buồn thì có buồn, đau lòng thì có đau lòng, nhưng tiếp tục yêu thì em không muốn nữa…
Em vẫn chưa bao giờ trách móc, vẫn chưa bao giờ oán than vì với em ở cạnh anh có lẽ đã đủ đầy.
Ngày anh ra đi với ước mong cả hai có thể tìm kiếm hạnh phúc khác, em đã biết anh không còn muốn yêu em thêm nữa. Cô gái của anh có giận dữ thì cũng mau chóng yếu lòng, có gây gỗ với anh thì cũng vì quá yêu mà nhanh chóng xoá bỏ.
Nhưng em đã quá mỏi mệt rồi, em đã tự lừa dối bản thân rằng em có thể mãi chịu đựng, nhưng đến lúc này thì mọi thứ là điều không thể nữa rồi.
Chia tay anh, buồn thì có buồn, đau lòng thì có đau lòng, nhưng tiếp tục yêu thì em không muốn nữa.
Anh đã tự đóng sập cánh cửa yêu thương trước mắt rồi thì hà cớ gì em phải mãi uỷ mị mong chờ cánh cửa ấy mở ra. Những chịu đựng khi yêu em đều một mình chôn lấy, những tổn thương khi rời đi em cũng nhận đủ đầy.
Mối quan hệ này, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc em đều là người sai. Em không sai vì không tốt với anh, em sai vì không thể biến những thứ gọi là yêu thương từ anh trở thành điều hạnh phúc của riêng mình, em sai vì đã quá cố chấp, ngay từ khi bắt đầu đã biết phải kết thúc, vậy mà vẫn cứ cố gắng, vẫn cứ đắm say, vẫn cứ cố nắm giữ… vẫn cứ cho anh một vị trí trong tim mình.Để rồi khi biết sự thật là em và anh vốn là hai thế giới không bao giờ có thể bước đến, không bao giờ có thể lại gần, thì lại thất vọng xen với đau thắt đến tận cùng… Không khóc được. Cũng không nói lên lời.
Thích một người không sai, nhưng biết là lầm người mà vẫn cứ thích thì lại sai, sai rất nhiều.
Trên đời này, thứ khiến bản thân tin tưởng nhất đó chính là cảm giác của chính bản thân mình, tin tưởng vào thứ cảm giác đặc biệt vào một người mà ngay khoảnh khắc chạm mặt đã muốn, rất muốn được nói chuyện, được ở bên người ấy. Vốn dĩ cảm xúc con người là thứ không cái gì vẽ lên, không lời nào diễn tả được.
Tại sao có người ở bên ta lâu như vậy nhưng thứ cảm xúc dành cho họ lại không có dù là một chút, tại sao có người ta vừa gặp đấy thôi đã muốn được bên họ. Chẳng ai lý giải được sao lại thích người này mà không thích người kia.
Blog Radio Số 06: Buồn thì có buồn, đau lòng thì có đau lòng, nhưng tiếp tục yêu thì em không muốn nữa…
Người ta nói đáng sợ nhất trong tình yêu không phải là chia tay mà là chia ly, nhưng đáng sợ hơn tất cả là khi biết anh – người mà em thích mãi mãi không thể nào chung lối bước, mãi mãi không thể nào ở bên, mãi mãi không chung thế giới, dù em và anh cùng tồn tại, cùng sống chung trong một bán kính, cách nhau có vài km, có khi chạm mặt nhau, có khi nhớ đến nhau nhưng lại không thể, không bao giờ có thể bước đến gần, bước đi cùng nhau, không thể ngồi xuống cùng nhau uống tách cà phê, không thể trả nợ nhau thứ mà từng hứa hẹn…
Cuộc sống này đâu ai học được chữ ngờ, đâu ai biết mới hôm nay thôi còn nói chuyện vui vẻ với nhau mà mai đã thành người lạ. Có những sự thật mà khi biết được, nó khiến con người ta ngỡ ngàng, bàng hoàng và hoang mang, khóc không khóc được mà nói thì chẳng tỏ được cùng ai, có những sự thật khi nói ra làm tổn thương người khác nhưng không nói thì lại khiến con người ta lầm đường lạc lối. Thích một người không sai, nhưng biết là thích sai người mà vẫn cố chấp thì sai quá nhiều.
Trong cuộc đời mỗi người, dù ít hay nhiều cũng sẽ có người khiến ta nhớ, chỉ là nhớ chứ chẳng thể yêu và anh chính là người em không thể yêu nhưng vẫn rất nhớ trong cuộc đời mình. Như một cơn gió, anh lướt ngang qua vội vã, chỉ là lướt ngang qua đời nhau mà sao quan trọng đến như thế. À thì, ít ra, trong cuộc đời cũng còn có người để nhớ, chỉ là nhớ để đau lòng, dù không phải chia ly, dù không là chia tay nhưng đủ khiến day dứt, đơn đau, khi hai thế giới, khi ở hai cực, mãi mãi không thuộc về, mãi mãi không bước đi chung lối..
Biên tập: Thu An – Giọng đọc: MC – Phan Ngọc Ánh
Từ khóablog radio cô đơn Phan Ngọc Ánh Thu An tình yêu
Xem thêm đề xuất
Blog radio số 7 – Thời gian trôi theo những cơn mưa
Blog radio số 7 – Mỗi năm vào thời điểm này người ta thường nhìn …