Bài nổi bật

Cám Dỗ – Vũ Quốc Khánh

RadioVn.Com – Đang vào mùa khô, mùa chiến dịch. Kho của Toan ngày nào cũng nhộn nhịp, khi thì xe đến nhập kho, khi thì xe các đơn vị hành quân qua đến lấy hàng. Một mình Toan vừa quản lý trông coi, vừa xuất nhập hàng hóa. Công việc thực ra cũng chẳng có gì nhiều, hàng đến cứ theo phiếu mà nhập, hàng đi cứ theo phiếu mà xuất. Theo dõi sổ sách đã có cấp trên mà cấp trên cũng chẳng mấy khi đến kho được. Chiến tranh mà. Có những hôm suốt ngày hết xuất nhập gạo lại đến bột trứng, lương khô, thịt hộp tối tăm mặt mũi, mệt phờ. Tuy vậy, mệt nhưng vui. Mùa chiến dịch năm nay quân đi như trẩy hội, khí thế tiến công của quân ta xem chừng sôi nổi lắm. Toàn lính trẻ cả, quần áo còn thơm mùi. Chả bù cho Toan, quần áo cấp năm ngoái nhưng bốc vác nhiều, đã sờn rách cả, năm nay quân khu chưa thấy cấp.
Kho của Toan cũng như các kho khác đều nằm giữa rừng già, âm u, mùa chiến dịch đông người lấy hàng, chứ mùa mưa thì có khi cả tháng chẳng có ai qua lại. Một mình trong mùa mưa thì buồn lắm, nhưng mãi cũng quen.
Gọi là kho, nhưng là kho dã chiến nên chỉ là các nhà chôn rông, lợp bằng bạt. Hàng hóa xếp trên các kệ bằng cây rừng, phủ thêm lượt bạt nữa. Kho của Toan có nhiệm vụ trung chuyển hàng hóa là chính nên nhập đến đâu xuất đến đó, không tồn nhiều lắm.
Trời đã về chiều, đồng hồ mới chỉ 4 giờ mà trong rừng già đã xâm xẩm. Toan đang thu xếp chuẩn bị nghỉ thì có đơn vị đến lấy hàng. Xuất hàng xong thì thủ trưởng đơn vị đó gặp Toan nói:
– Đơn vị tôi đang hành quân vào chiến dịch thì gặp một người bụng mang dạ chửa đi lạc giữa rừng. Chị ấy nói đã lạc mấy ngày nay, người yếu lắm. Đơn vị đang hành quân gấp, không biết làm thế nào. Đề nghị đồng chí cho đơn vị gửi lại đây. Lúc nào có  xe đến giao hàng, nhờ đồng chí gửi xe cho chị ấy về tuyến sau hộ.
Toan đồng ý, bởi nghĩ ngày mai có xe sẽ gửi luôn, cũng chẳng phiền phức gì nhiều.
Toan đưa chị ta vào một góc kho, chỉ cho chị ta dọn dẹp lấy chỗ mắc võng rồi bảo chị ta xuống suối tắm giặt nhanh còn về ăn cơm không trời tối lại phải dùng đèn dầu.
Quay ra để kiểm tra kho, lúc vào Toan vẫn thấy chị ta quanh quẩn. Hỏi ra mới biết chị ta chẳng có quần áo gì mang theo. Toan đành lấy quần áo mình đưa cho chị ta tắm rửa.
Tối đến Toan mới biết chị ta cũng không có võng. Toan đành kê tạm mấy miếng bạt xuống đất cho chị ta ngủ tạm. Đến khổ, kể cả có võng mà bụng mang dạ chửa thế, chị ta cũng không nằm được.
Đêm hôm ấy, đài phát thanh giải phóng đưa tin ta đã mở chiến dịch đánh chiếm Buôn Mê Thuột. Bản tin chưa dứt thì đài đã ọ ẹ tắt mất vì hết pin. Tiếc quá. Giữa rừng xanh núi đỏ, cánh lái xe giao hàng thỉnh thoảng cho được viên pin nghe đài. Giờ pin đã hết, thật buồn.
Bữa ăn trưa hôm sau Toan mới nhìn rõ chị ta. Đó là một người khoảng ngoài hai mươi tuổi, tầm thước, ưa nhìn, trắng trẻo, dáng dấp đôn hậu, khuôn mặt bầu bĩnh, hiền từ,  con mắt thoáng những nét buồn nhưng vẫn toát nên vẻ quý phái, đài các. Chị ta có bầu chắc khoảng bẩy tám tháng. Toan hỏi:
– Tên cô là gì, quê ở đâu, sao lại đi lạc trong rừng?
Cô ta nghẹn ngào thưa:
– Em tên là Mai, người thị xã Tam Kỳ thuộc tỉnh Quảng Tín. Chồng em là Trung úy, vì không có tiền đút lót cho ông quận trưởng nên bị điều lên làm đồn trưởng đồn Phước Thịnh cách thị trấn Tiên Phước gần chục cây số, em lên theo mới được ít ngày. Mấy hôm rồi quân cách mạng đánh vào đồn, chồng em chẳng may trúng đạn chết, thuộc cấp của chồng em kéo em bỏ chạy vô rừng, nhưng em bụng mang dạ chửa nên lạc họ, chẳng mang được quần áo, đồ ăn thức uống gì. Em chưa đi rừng bao giờ, lạc lối mấy ngày, vừa đói vừa khát. May được các anh cứu, cho ăn uống chứ không có thì chết trong rừng mất.
– Thôi được, cô ở tạm đây, có xe đến giao hàng, tôi gửi về tuyến sau rồi tìm đường mà về quê. Ở đây giữa rừng, giữa núi, không biết đường nào mà đi đâu. Trong lúc chờ đợi có gì cần thì gọi tôi. Tôi tên là Toan.
Hôm sau và liên tiếp các ngày sau nữa không thấy có xe hàng nào, bộ đội cũng không có đơn vị nào đến nhận hàng như trước. Toan không biết thế nào, ruột nóng như lửa đốt, không gửi được Mai về tuyến sau nhỡ cô ta sinh con ở đây thì Toan biết xoay sở làm sao.
*
Điều lo lắng của Toan càng ngày càng thực tế. Hàng tháng sau cũng chẳng có ai bén mảng đến cái kho giữa thâm sơn cùng cốc của Toan thật. Mai đã ộ ệ lắm rồi, chẳng biết sinh nở lúc nào. Quần áo Mai nhất bộ, đành rằng có thể mặc quần áo của Toan, nhưng nếu sinh nở thì lấy đâu tã lót. Mai chưa sinh con lần nào, Toan càng không có kinh nghiệm gì vì lấy vợ xong là vào chiến trường ngay và được cấp trên phân công trông coi kho này luôn, đã làm gì có con mà biết.
Dù sao cũng phải tính đến khả năng xấu nhất xẩy ra không gửi được Mai về tuyến sau trước ngày sinh nở. Kinh nghiệm mấy năm ở chiến trường cho Toan biết cần phải chuẩn bị để đáp ứng phù hợp với các tình huống.
Đồ ăn thức uống Toan không sợ, Hàng trong kho có, nếu phải dùng thì Toan cũng dùng vì nhiệm vụ, cấp trên hỏi vẫn giải trình được. Chỉ còn lo các việc khác thôi.
Toan giặt mấy bộ quần áo cũ đã rách của mình phơi khô rồi đưa cho Mai xé ra để làm tã lót. Anh đi kiếm lá phơi khô lót làm ổ, che chắn chỗ nằm cho Mai, giặt các miếng bạt rách phơi làm chiếu và chăn, múc nước vào các can nhựa dự trữ, chuẩn bị bếp, xoong nồi phục vụ cho Mai khi cần. Ở giữa rừng chuẩn bị được như thế là chu đáo lắm rồi.
Mai rất cảm động trước sự chăm lo của Toan, cô thấy Toan như chỗ dựa vững chắc của mình. Cô tin cậy anh bởi từ khi đến đây, mặc dù giữa rừng già hoang vắng, lại chỉ có hai người, nhưng Toan chưa hề có điều gì sàm sỡ với cô, anh chăm lo cho cô như người anh trai chăm lo cho em gái vậy. Cả những điều cần thiết của người phụ nữ khi sinh nở Toan cũng hỏi cô với thái độ chân thành nghiêm túc. Cô biết anh là người rất cẩn trọng và chu đáo. Cô thật sự tin cậy anh và thanh thản giao phó mình cho anh mà không hề phải đắn đo suy nghĩ gì.
Rồi việc đến cũng phải đến. Một buổi sớm, Mai thấy đau bụng dữ dội. Mai lờ mờ đoán mình sắp sinh con. Toan căng thẳng tột độ, nhưng cũng vội vàng chuẩn bị mọi thứ để đỡ đẻ, đồng thời không quên luôn mồm động viên khích lệ Mai. Đau bụng vật vã từ sớm đến trưa, cuối cùng đứa bé cũng cất tiếng khóc chào đời. Tiếng khóc to và khỏe làm Toan nhẹ cả lòng. Toan đã trở thành người đỡ đẻ bất đắc dĩ và đã hoàn thành công việc của mình một cách xuất sắc.
Ơn trời, sau khi sinh nở, sức khỏe của mẹ con Mai rất tốt, Mai nhiều sữa, con lúc nào cũng no, chẳng quấy khóc gì, ngủ yên thin thít. Toan chăm sóc com nước cho Mai chu đáo. Điều kiện ở rừng thiếu thốn, nhưng như thế cũng là quá đủ để Mai an tâm. Trước đây cuộc sống của cô trên nhung dưới lụa, kể cả khi lên thăm chồng ở đồn Mai cũng có người phục vụ chu đáo. Nay rơi vào hoàn cảnh trớ trêu như thế này, nhưng với tấm lòng bao dung độ lượng, chăm lo chu đáo của Toan, Mai cảm thấy thật là may mắn. Trong lòng cô thầm cám ơn Toan mà không biết lấy gì đền đáp được công ơn này. Cô chỉ biết nhìn anh với cặp mắt biết ơn trìu mến.
Thắm thoắt con Mai đã được ba tháng. Đã vào mùa mưa, trời đất lúc nào cũng xầm xì, âm ẩm. Nhân một hôm đánh bẫy được con chồn, Toan làm bữa ăn cải thiện và bảo Mai làm lễ đặt tên cho con. Mai thật thà bảo:
– Công lao của anh với mẹ con em quá lớn. Không có anh thì mẹ con em đã chết trong rừng sâu núi thắm rồi chứ làm sao có ngày hôm nay. Vì vậy em muốn anh hãy coi con em như là con anh. Em giao con cho anh, anh hãy nhận làm cha mà đặt tên cho cháu.
Toan cười hiền hậu:
– Ừ, cô nói thế thì tôi nhận. Tôi đặt tên cháu là An, cô thấy có được không?
Mai thực sự xúc động. Kể từ khi cô đến đây, thư thoảng cô mới thấy Toan cười. Khuôn mặt nghiêm nghị của Toan làm cho cô tin tưởng nhưng cô thấy hơi ngài ngại. Nay cô thấy anh cười vừa hiền từ vừa toát lên vẻ vị tha chất phác. Cô nắm lấy tay anh:
– Em đã giao phó tất cả số mệnh em cho anh, anh bảo thế nào em xin vâng thế ấy. Nhưng anh ơi, anh hãy gọi em là em và xưng anh với em cho phải lẽ. Chẳng lẽ bốn năm tháng nay ăn ở với nhau mà anh em mình còn khoảng cách xa đến thế ư. Anh đã nhận là cha bé An rồi thì anh cũng bằng lòng với lời em để cho em thanh thản, được không anh.
Toan chưa kịp trả lời thì Mai đã ôm chặt lấy anh như sợ anh đi mất. Hơi ấm từ người phụ nữ một con truyền sang anh rừng rực. Đã bao năm nay, anh chưa được một lần đụng chạm tới người phụ nữ. Giờ đây người anh như mê đi, như bay vào thế giới huyền ảo thần tiên, cơ thể anh rung lên, tê cứng, mụ mẫm, không nói được lời nào.
Phải một lúc sau anh mới lấy lại được thăng bằng. Anh nhẹ nhàng gỡ tay Mai ra, dịu dàng bảo:
– Em bế con đi, kẻo nó lạnh.
Mai bất giác nén một tiếng thở dài, lòng cô như tê dại, đờ đẫn.
*
Tuy không đáp ứng những tình cảm của Mai, nhưng từ hôm ấy Toan đối xử với Mai dịu dàng hơn so với trước. Cử chỉ, điệu bộ, ánh mắt, nụ cười anh dành cho Mai thắm thiết hơn. Thỉnh thoảng lúc rỗi anh bế cu An, nựng nó ra chiều quý mến lắm. Điều đó làm cho Mai vô cùng sung sướng. Cô muốn ôm riết lấy anh, muốn dành cho anh sự chiều chuộng, muốn chăm lo cho anh như chăm lo người bạn đời gắn bó của mình. Nhưng thái độ của Toan vẫn còn một khoảng cách, một khoảng cách mà một người được đã được lý tưởng rèn rũa không dễ gì vượt qua được.
Một hôm, Toan nói với Mai:
– Anh sốt ruột quá, không biết sao dạo này không có tin tức gì của cấp trên. Anh định ngày mai tìm đường về hậu cứ xem sao. Em ở nhà trông nom kho tàng cho anh nhé.
– Anh làm sao biết đường, giữa rừng rú thế này đi lạc thì chết. Rồi mẹ con em biết bấu víu vào đâu. Em sợ lắm.
– Anh cứ theo vết xe vào mà đi, anh đồ rằng từ đây về hậu cứ khoảng ba ngày đi bộ chứ mấy. Anh mang theo khoảng chục cân lương khô là dư sức, ngày đi đêm ngủ, có tăng võng rồi, lo gì. Đi khoảng bốn ngày mà không thấy đơn vị thì anh lại quay về. Em cứ an tâm, anh đi rừng quen rồi, không lạc được đâu.
Mai không dám cản nữa. Sớm hôm sau, Toan lên đường, Mai xem xét chuẩn bị mọi thứ cho anh và bịn rịn tiễn anh.
Những ngày vắng Toan, Mai như ngồi trên đống lửa. Chưa bao giờ cô thấy trống trải và hoang mang đến thế. Cô nhớ Toan da diết. Ban ngày thì ngong ngóng trông về lối Toan đi chờ bóng Toan quay về, đêm nằm ôm con mà lòng thổn thức, nước mắt cứ trào ra dù cố gắng không muốn khóc, chỉ mong sao cho trời sáng. Rồi thì năm ngày, bẩy ngày, mười ngày vẫn không thấy Toan trở lại. Ngày thứ mười một, Mai như phát điên phát dại, tuyệt vọng bế con dò theo vết xe còn lờ mờ trên mặt đất đi tìm Toan. May cho Mai quá, gần trưa Mai gặp Toan đang về. Mai mừng quýnh lên, đặt vội con xuống vệ cỏ, ôm choàng lấy Toan, khóc nấc lên như đứa trẻ lâu ngày được gặp mẹ. Toan kể cho Mai nghe đã đi ròng rã bốn ngày nhưng không thấy tăm hơi hậu cứ ở đâu, vết xe ngày cũ cỏ đã phủ đầy, có lẽ lâu lắm rồi không có ai đi lại. Toan cố đi thêm một ngày đường nữa mà không thấy gì, đành quay trở lại. Hai ngày qua người mỏi mệt quá, thành ra đi không nhanh như trước.
Hai người về đến kho thì chiều đã muộn. Mai chuẩn bị cơm nước, Toan chơi với bé An một lúc rồi đi tắm rửa. Đang ăn dở bữa thì Toan lên cơn sốt rét. Rét từ trong lòng rét ra, hai hàm răng đánh vào nhau cầm cập. Tất cả võng bạt quần áo cái gì có thể đắp được Mai đều dành đắp cho Toan mà người Toan vẫn cứ rung lên, Toan gồng cả người mà không hết rét dù đống củi được Mai nhóm lên hồi tối vẫn đang đỏ rực, anh đang trong cơn sốt cao, mê sảng. Mai ôm con nằm đè lên Toan, cô cảm thấy như Toan bớt run hơn. Thế là tốt rồi, cần phải ôm chặt Toan, dùng thân mình sưởi ấm cho Toan chắc sẽ có hiệu quả. Không còn gì để quấn cho con, Mai ngó quanh quất dù biết chẳng có ai rồi cởi áo quấn cho con ngủ, đặt con sang bên. Mai chui vào ổ ôm ghì lấy Toan, mong được ủ ấm cho Toan trong cơn sốt rét.
Trời đã lờ mờ sáng, cơn sốt rét của Toan xem chừng đã dịu, hơi thở của anh đều đều, anh đang ngủ ngon. Mai trở dậy cho con bú. Bầu vú đang căng sữa, thằng bé háu ăn rít chùn chụt. Cho con ăn xong Mai mới thấy buồn ngủ ghê gớm, cô chui vào ổ, ôm Toan và   giấc ngủ đến với cô thật ngon lành. Trong mơ, cô thấy đang được ôm Toan trong vòng tay yêu thương của mình, tận hưởng hơi ấm của người đàn ông sau bao ngày xa cách, cô mỉm cười sung sướng, mãn nguyện.
Gần trưa, thằng An đẫy giấc, oe oe khóc. Mai vội dậy chăm con. Định lấy áo quấn cho con đêm qua mặc, nhưng thằng bé đã đái ra ướt sũng. Mai đành mang rũ chờ phơi khô để mặc rồi xuống suối tắm. Dòng nước mát rượi làm cô thấy sảng khoái. Mai đỏ mặt khi tự ngắm cơ thể chắc lẳn nõn nà của mình cùng đôi gò bồng đảo đầy đặn nhô cao kiêu hãnh ngâm trong làn nước trong vắt. Tắm xong, quần áo vừa giặt hết cả, lại nghĩ rằng Toan còn đang ngủ Mai cứ thế, không mảnh vải che thân, từ suối đi về lán.
Mai không ngờ Toan đã dứt sốt và đã tỉnh ngủ, nhưng vẫn nằm trong ổ nhìn về phía suối. Thấy Mai lên Toan không dám cựa mình, sợ Mai biết mình thức sẽ xấu hổ. Ở cùng Mai lâu ngày, biết tình cảm của Mai, nhưng chưa bao giờ Toan được ngắm Mai, ngắm thân hình vệ nữ đầy đặn, đầy đam mê của Mai kỹ đến như bây giờ. Trong lòng Toan dấy lên một cảm giác đặc biệt, anh muốn vùng dậy tận hưởng đầy đủ những gì thượng đế ban cho anh và anh xứng đáng được hưởng từ Mai. Anh biết chắc rằng Mai sẽ không bao giờ chối từ anh, sẽ dành cho anh sự đồng lõa tuyệt diệu. Nhưng bỗng chốc anh nhớ về Liễu, vợ anh. Anh chợt nhắm mắt, nhớ về mối tình của mình.
Là con út của chủ tịch xã, sau khi học xong trung học thương nghiệp trên tỉnh, Liễu được bố trí bán hàng tại cửa hàng thương nghiệp xã. Liễu cao ráo, mặt mũi sáng sủa, da trắng, tóc dài và đặc biệt là đôi mắt lúng liếng, sắc như dao cau đã làm các chàng trai dù mới gặp cô lần đầu cũng phải hồn xiêu phách lạc. Toan cũng vậy. Từ ngày đang là sinh viên năm thứ ba, chưa đi bộ đội, anh đã say cô như điếu đỏ. Rồi anh cũng mạnh dạn tỏ tình với cô trong kỳ nghỉ hè năm ấy dù biết rằng có nhiều người đang theo đuổi cô. Cô nhận lời anh bởi vẻ chân chất hiền lành của anh. Vào lính được một năm, về phép nửa tháng trước khi đi B bố mẹ anh mang trầu cau sang nhà ông chủ tịch xã xin cưới Liễu cho anh. Thế là họ nên vợ nên chồng. Hết phép, anh vào B và được phân công trông coi kho này đến nay đã được ba năm. Những lá thư hàng năm mới tới tay người nhận, nhưng tình cảm của anh dành cho Liễu lúc nào cũng đầy tràn, không bao giờ anh nghĩ phản bội Liễu.
Chợt anh nghe thấy có tiếng động. Anh mở choàng mắt. Thì ra Mai đã vào ổ và ngồi cho con bú. Bốn mắt gặp nhau.  Mai yên lặng nhìn anh, ánh mắt như van lơn, cầu khẩn. Lát sau, đặt con xuống ổ. Mai lật đám tăng bạt lên, vẫn không mảnh vải che thân, ôm choàng lấy Toan, bầu vú cương cứng áp vào mặt anh giọng nghẹn ngào, khê đặc:
– Anh ơi, em yêu anh lắm, anh có biết những ngày anh đi vắng em nhớ anh đến thế nào không. Bây giờ thì em quyết không để anh đi mất đâu. Em dành cho anh tất cả đấy. Anh chiều em đi.
Toan như con mãnh thú, ghì chặt lấy Mai, hít hà mùi thơm da thịt quyến rũ của Mai và chắc chắn việc gì đến sẽ sắp sửa phải đến. Chính lúc đó, cặp mắt lúng liếng, sắc như dao cau của Liễu bỗng như hiện ra nghiêm nghị nhìn Toan. Cơ thể của Toan bỗng mềm nhũn, mồm miệng đắng ngắt, các cơ bắp chùng xuống, oặt oẹo. Anh đỡ Mai dậy, nhìn sâu vào đôi mắt tê dại, ngỡ ngàng của Mai, nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ cương quyết:
– Mai ơi, không được đâu em, anh còn vợ ở nhà, anh còn tổ chức, thôi, em thông cảm cho anh, đừng trách anh em nhé.
Mai run run bám vào anh, giọng van nài tha thiết:
– Em không bao giờ giành anh khỏi tay chị ấy đâu, em chỉ muốn anh thương em, thương số phận em lúc này thôi, còn sau này anh quên em ngay cũng được, em không đòi hỏi cũng như ràng buộc, trách cứ gì đâu. Chiều em một lần thôi cũng được anh nhé.
– Thôi em ạ, đừng bắt anh trở thành kẻ phản bội, anh xin em.
Một lần nữa Toan nhẹ nhàng nhưng kiên quyết gỡ vòng tay Mai đang ghì chặt mình.
Mai bật khóc nức nở, rũ rượi như con gà bị cắt tiết. Toan đỡ Mai, lấy quần áo của mình mặc cho Mai. Mai đờ đẫn gục vào lòng Toan, khóc không ra tiếng.
Mấy hôm sau, Toan lại đi tìm về hậu cứ một lần nữa nhưng về phía ngược lại. Mai ở nhà mong ngóng hàng ngày cùng với nỗi lòng thổn thức y như lần trước.
Nửa tháng sau Toan trở về cùng hai xe GMC của Tỉnh đội. Bây giờ thì Mai mới biết đất nước đã giải phóng được nửa năm, vì không có đài, lại ở giữa rừng già Trường Sơn, không dân cư, không người qua lại nên cả Mai và Toan không ai hay biết gì. Đơn vị cũ của Toan phải di chuyển gấp phục vụ cuộc tiến công thần tốc của quân ta nên không ai kịp báo cho Toan biết, đến khi giải phóng xong, biết bao việc phải làm nên không ai nhớ còn có một kho hàng còn ở giữa rừng già, thâm sơn cùng cốc. May mà Toan đã tìm được một buôn của đồng bào Ê đê, nhờ đồng bào đưa về báo cáo cơ quan tỉnh đội.
Sau đó Mai và con được đưa về đoàn tụ cùng gia đình. Toan được chuyển ngành về trường cũ học tiếp. Hôm chia tay Mai rơm rớm nói với Toan:
– Em không bao giờ quên được anh, bé An đã là con anh, em không bao giờ lấy ai khác, em nguyện mãi mãi là vợ anh, dù anh chưa một lần động chạm, chưa một lần đồng ý. Anh về nhà nhớ giữ gìn sức khỏe và ghi thư cho em, anh nhé.
Toan ôm Mai từ biệt và đặt lên trán cô một nụ hôn chân thành, thắm thiết.
*
Về đến nhà, Toan đau đớn hay tin Liễu đã bỏ về nhà bố mẹ đẻ vì có con riêng với người khác và chờ Toan về để giải quyết ly hôn. Nghe đâu người tình của Liễu là con một ông to trên huyện và cũng đắm đuối vì cặp mắt lúng liếng sắc như dao cau của Liễu.
Bố mẹ anh tóc bạc phơ phác tiều tụy vì nhớ con, thương con. Toan như phát điên phát dại, bỏ ăn bỏ uống mấy ngày, cứ trừng trừng nhìn lên mái nhà. Rồi thì mọi chuyện cũng phải xẩy ra. Toan và Liễu chia tay nhau sau một phiên tòa chỉ còn là thủ tục.
Rồi thì Toan cũng bình tâm trở lại. Trong khi chuẩn bị về trường học tiếp anh nhận được thư Mai. Anh run run bóc thư. Mắt anh nhòe đi khi đọc những dòng thăm hỏi của Mai. Không có một chữ yêu thương nào trong thư, nhưng anh như thấy tất cả tình yêu chân thành sâu sắc mà Mai dành cho anh. Bất giác trong lòng anh dấy lên một tình cảm yêu thương vô bờ bến mà bao lâu nay anh đã kìm nén đối với Mai.
Tác giả: Vũ Quốc Khánh – Thực hiện: Minh Nguyệt

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *