Bài nổi bật

Cắn chỉ – Nguyễn Thu Hằng

Nghe đọc truyện đêm khuya – Luân lý xưa nay vẫn răn dạy: con người hơn nhau ở chữ “nhẫn”. Nhưng luân lý không thể đưa ra lời răn xác đáng nào cho việc phải làm sao để không lãnh cảm, không trơ lỳ về mặt cảm xúc khi phải nín nhịn, phải dìm sâu, dìm chặt những bản năng và ngoảnh mặt làm ngơ với những khổ đau, ngang trái trong cuộc đời. Dù con người ta có buông thả hay giữ mình thì nỗi đau và lụy phiền trong đời sống này cũng đâu có nể chừa một ai…

Sang chiều Lạm mới trở về, sau xe cồng kềnh những thùng cát tông đựng hàng. Nhiễu bỏ dở tập bài đang chấm vội vã chạy ra đón chồng.
–  Mình vào tắm rửa để em đi hâm lại cơm canh cho nóng.
–  Không cần, tôi ăn ở ngoài rồi.
– Hàng gì mà nặng thế mình?
– Chuyện làm ăn, cô biết gì mà hỏi.
Giọng Lạm lạnh băng, rồi chẳng thèm nhìn vợ lấy một cái, Lạm rút điều khiển bấm, cái cửa sắt nặng nề đi sang một bên, Lạm cho xe phóng vào tận bên trong, lập tức cửa sắt lại kèn kẹt đóng sập ngay trước mắt Nhiễu. Tiếng thở dài toan cất lên bị tắc nghẹn ở cổ bởi làn khói xe vừa nhả ra bay xộc vào mũi Nhiễu, vị đắng ngắt lan đầy cuống họng.
Chậm chạp tiến lại bàn ăn, các món Nhiễu nấu đợi Lạm đã nguội ngơ nguội ngắt, bát riêu cua nổi váng vàng váng đỏ, những mảng gạch lặng lờ chìm dần dưới đáy bát. Nhiễu bê bát riêu đổ vào nồi, từng mảng gạch cua rữa ra, nát vẩn, mùi tanh tanh bay lên.
Đây đã là trưa thứ ba Lạm không nhận ra món riêu cua mà Nhiễu làm cho Lạm. Phía phòng kề bên có tiếng ho sù sụ của mẹ chồng cô, bà rên rỉ, mùi gì mà khó chịu thế, nó khiến bà tức thở và đau nhừ cả người ngợm, chiều nay cô rỗi thì vào xoa bóp cho bà. Nhiễu khẽ vâng, vội vã kiếm cái vung đậy vào nồi riêu rồi bê vội ra phía chuồng chó. Nhưng con chó vẫn nhất quyết tuyệt thực dù đó là canh riêu cua. Phía sau háng nó có vệt máu đỏ rỉ ra, mắt nó nhìn cô vẻ như van lơn, vẻ như oán giận. Cô đã nhốt nó vào chuồng mấy ngày nay không cho nó tìm bạn tình. Cũng là cực chẳng đã, vài tháng trước chồng cô đá lòi ruột con của nó vì quẩn chân, bẩn thỉu, nên những ngày thấy nước lần này của nó, cô đành phải nhốt lại.
*
Gian buồng của mẹ chồng Nhiễu có cửa sổ mở ra vườn. Bà lão đang nằm, mắt nhìn ra cửa sổ, chân tay đuỗn đuồn đuột. Thấy con dâu vào, bà kêu người đau như bị tẩn, hay tại bữa trưa cô cho bà ăn canh riêu cua, mùi riêu cua vẫn váng vất trong phòng?
Trưa cô phải nấu món canh bí cho ông bà ăn riêng chứ nào phải canh riêu cua, bà ăn còn khen mát cả ruột, giờ đã lú lẫn bảo canh riêu cua. Bà lại đổ lỗi hay tại cô cho dầu ăn và bột canh vào làm cho các khớp xương bà nóng lên giần giật. Cô bảo cô cũng không cho những thứ đó. Khuôn mặt bà mẹ chồng càng nhăn hơn để cố truy tìm thủ phạm đã khiến cho bà đau đớn. Bà đâu hay thủ phạm ẩn nấp chính trong xương khớp của bà.
Nhiễu ngồi nắn bóp chân tay cho bà. Người mẹ chồng tỏa ra thứ mùi ai ai, hoi hoi của người già. Dù cô không ngày nào không tắm rửa, thay giặt cho bà, còn dùng cả sữa tắm hảo hạng mà chồng mới mang từ nước ngoài về, quần áo ngâm cả nước xả vải, phòng giường thường xuyên lau dọn.
Thế mà cứ bước chân vào là ngửi thấy mùi ai ai, hoi hoi. Cô quen mà vẫn ngửi thấy, hèn nào hai bà chị chồng về chơi bịt mũi chê cô không chăm sóc bà chu đáo, họ lôi tất cả mọi vật dụng của bà ra đánh rửa phơi ngổn ngang ngoài sân, trên rào như căng cờ biểu tình thị uy.
Còn lôi bà ra tắm rửa kì cọ giữa sân lúc trời nắng, làm như cô là dâu lười biếng lắm. Dân làng đi qua khen hết lời hôm nay con gái về có khác, mẹ mới được thơm tho. Họ còn rứt cái bỉm cô đóng cho bà ra khỏi cái mông teo tóp gần như chỉ còn da bọc xương của bà. Nhưng không có bỉm, qua một giấc ngủ trưa của hai chị chồng, chiều vào thì bà đã làm ướt hết ga, đệm, giường, mùi khai thối bốc lên.

Minh họa: Lê Trí Dũng.

Chưa hết, bà còn vầy vò bôi trát bãi chất thải của mình lên tường, lên khắp thành giường như đứa trẻ tập vẽ. Hai chị con gái vừa bịt mũi dọn vừa mắng bà xa xả. Bà ngơ ngác cãi, đấy là nắm đất nặn của cu Đạt bỏ quên. Đêm hôm đó, trời trở gió, bà và cả ông đều không ngủ được rên rỉ suốt, hai chị chồng phải thay nhau vào đấm bóp. Hai hôm sau thì hai bà chị ra về, họ nói cơ quan không cho họ nghỉ lâu. Nhiễu lại lấy bỉm đóng cho bà.
Bụng bà hôm nay chướng lên, bỉm vẫn khô cong. Bà bảo buồn lắm mà không đi được. Nhiễu vén áo bà lên nắn bụng kiểm tra. Lại bóp thật mạnh vào chân bà mà bà vẫn không thấy đau. Khả năng là đã tê liệt dây thần kinh. Cô khẽ dùng các đầu ngón tay của mình miết nhẹ theo chiều quay kim đồng hồ. Da bụng của mẹ chồng lồi lên lõm xuống theo các ngón tay cô.
Chừng vài phút sau, có tiếng ộc như tháo cống dưới háng của bà, tất cả đã trôi ra, lẫn lộn, nhầy nhụa, chua thum thủm, thối hoăng hoắc. Lượng chất thải quá tải so với cái bỉm, chúng mặc nhiên tràn cả ra ga, chăn, chiếu, rơi tong tỏng xuống nền nhà.
*
Nhiễu thi lần đầu trượt sư phạm. Thi xong lần thứ hai, lại buồn thiu vì làm bài kém. Bố mẹ bảo, đại học ra cũng khối người thất nghiệp, nhà lại nghèo, đeo đuổi chỉ tổ mệt người thân, chi bằng ở nhà đi làm rồi lấy chồng. Để bố mẹ yên lòng, Nhiễu đến nhà chú Bá may thuê. Hàng quần áo cắt sẵn chú lấy nơi khác về, đủ các chủng loại, may xong thợ lại đính nhãn mác, thành thử mỗi đợt may hàng cho một thương hiệu khác nhau. Hỏi thì chú Bá mắng cứ biết may lĩnh tiền, đừng hỏi han nhiều.
Một lần, đúng lúc cần trả hàng gấp thì hai cái máy may công nghiệp hỏng, may đến đâu tự cắn đứt chỉ đến đấy. Thợ là Lạm đến tận nhà chữa, nào tháo, khoan, nối, quấn, lắp… kì cạch một tiếng thì xong. Nhiễu quen Lạm từ bữa đó. Lạm hơn Nhiễu bảy tuổi, học xong phổ thông đi học nghề, về mở xưởng sửa chữa đồ điện tại nhà ngay mặt phố mới của làng. Những tối về muộn, Lạm đến đón Nhiễu bằng chiếc xe Jupbiter mới coong. Lạm khoe, bà chị cả ở nước ngoài cho một nửa, còn một nửa Lạm tự làm. Để ra oai với người đẹp, Lạm rú ga, chiếc xe chồm lên, Nhiễu đổ sập vào người Lạm.
Bờ đê lộng gió, trăng khi tỏ khi mờ, Lạm phóng tít ra tận bãi ngoài nơi có bụi tre rậm rịt. Khóa cổ, khóa càng cẩn thận, đảm bảo món tài sản của mình được an toàn tuyệt đối, Lạm mới dìu Nhiễu ngồi xuống gốc tre tâm sự.
Trò đời, nguy hiểm thường xảy ra nhất mà các cô gái không thể nào chống đỡ được lại chính là khi ngồi với người yêu dưới ánh trăng suông, gió mát. Những giây phút ban đầu thả hờ để mặc cho người yêu chờn vờn. Nhiễu ngỡ mình là sợi chỉ. Lạm đang nâng sợi chỉ lên, nhấm nước bọt vân vê, ve vuốt đầu sợi chỉ hòng xỏ vào lỗ trôn kim. Đầu óc Nhiễu mê mị khi thấy những con sóng dưới sông đã chồm vào từng ngõ ngách, thoáng chốc cô chỉ lờ mờ thấy hình như sợi chỉ nhỏ lúc căng lên lúc chùng xuống theo mũi kim…
Giấy gọi nhập học đến một cách thật bất ngờ. Nhiễu đi học. Lạm vẫn săn đón Nhiễu mỗi khi đi về. Ba tháng sau, Nhiễu mới biết mình có thai.
Mọi việc cũng được giải quyết ổn thỏa. Nhiễu làm cô dâu lúc bụng chửa tới tháng thứ năm. Vừa chửa vừa học. Chớm hè thì sinh con trai. Mẹ chồng, mẹ đẻ khăn gói lên thuê trọ gần trường để chăm con, chăm cháu cho Nhiễu thi nốt học phần. Hè lại dắt díu nhau về. Con được ba tháng, Nhiễu cai sữa cho con sớm để ở nhà cho bố mẹ chồng và chồng nuôi, còn mình lên trường học tiếp.
Ngay từ bé, thằng Đỗ chỉ ở với bà ông nội nên mỗi khi về thăm, con không chịu theo mẹ, lớn lên nó ít gần gũi Nhiễu, đến giờ vẫn vậy.
*
Ra trường, Lạm cậy cục xin cho Nhiễu dạy học ở một trường tiểu học gần nhà. Nhiễu thi được công chức, người Lạm gầy rộc đi. Vài năm sau, sinh thêm thằng Đạt. Bà mẹ chồng tự dưng đổ bệnh liệt giường, ông bố chồng chăm vợ giúp con dâu được năm thì cũng kêu đau đầu đòi đi bệnh viện suốt. Công việc sửa chữa đồ điện của Lạm không còn thuận lợi như trước.
Trước kia, người ta đến chữa nào tivi, nồi cơm điện, đài, quạt, mô tơ… đều ngọt ngào năn nỉ Lạm để được ưu tiên sửa trước còn đem về dùng sớm, chứ nay chẳng mấy ai sửa, có nhà dùng chưa hỏng đã đổi cái khác. Nhất là tivi, các loại đời mới cứ vận chuyển về làng ầm ầm, nên quán Lạm vắng tanh như chùa Bà Đanh. Lạm đi học thêm sửa chữa đồng hồ, điện thoại, cũng không cứu vãn được tình thế ế ẩm. Con cái ngày một lớn, bố mẹ chồng cần thuốc thang hằng ngày, ngoài giờ lên lớp, Nhiễu vẫn nhận hàng về may tại nhà để thêm đồng rau mắm.
Lạm đi uống rượu ở đâu về, đúng lúc chiếc máy khâu lại tự cắn chỉ, Nhiễu gọi chồng vào sửa giúp. Vừa sửa máy cho vợ, Lạm vừa bảo:
– Anh tính rồi, không thể cứ sống mãi thế này được. Anh sẽ đi xuất khẩu lao động.
– Đi đâu, lấy tiền đâu mà đi?
– Đi Nhật, bên ấy làm ăn tốt.
– Nhưng bên ấy hay động đất lắm.
–  Có thế thì lương mới cao, với lại chết có số cả. Vợ chồng mình chỉ cần chuẩn bị một nửa, còn lại thằng Phú bảo sẽ cho mượn.
Lạm học tiếng, một thời gian sau thì thi đỗ. Trước hôm chồng đi, mãi Nhiễu mới thốt được câu dặn dò:
– Anh đi, nhớ giữ mình để còn về với mẹ con em.
Lạm an ủi vợ:
– Yên tâm. Anh hứa là anh sẽ giữ mình, không để thất thoát một cái gì cả. Ở nhà em gắng nuôi con, trông ông bà nội thay anh.
Ba năm Lạm đi làm xa bằng đúng ba năm Nhiễu đi học sư phạm. Nhưng Nhiễu đi học còn thỉnh thoảng về thăm nhà, Lạm đi làm thì biền biệt, chỉ có hằng quý gửi tiền về. Nhiễu hết lên lớp lại về phục vụ gia đình, chăm sóc bố mẹ chồng đau ốm, còn thời gian thì nhận hàng may thuê cho chú Bá, tối mắt tối mũi, chẳng còn nhiều thời gian mà nhớ chồng.
Hai cậu con trai, thằng Đỗ cứ đi học về đến nhà là đóng cửa buồng ngồi chơi với máy tính, điện thoại. Thằng Đạt có khá hơn, còn nhỏ nhưng cũng còn biết giúp mẹ làm vài việc vặt trong nhà, xong nó cũng chui vào trong kho hàng của bố mà tháo tháo, lắp lắp. Mỗi lần chui ra ăn cơm là người nó dính đầy dầu mỡ, bụi bẩn, trên tay đằng nào cũng có một đồ vật mới biết di chuyển bằng pin, hay động cơ, sản phẩm nó tự chế. Ông nội khen, thằng này thích máy móc giống y bố.
Một buổi, thằng Đạt kéo Nhiễu vào phòng để kho đồ cho Nhiễu xem cái máy đấm bóp loằng ngoằng đầy dây rợ, linh kiện. Nó cắm điện thử, quả đấm nảy phình phịch vào tường. Nó bảo đây là một sáng tạo kĩ thuật, ý tưởng bắt nguồn từ thực tế, nó chế ra để giúp mẹ. Từ nay, mẹ sẽ không phải đấm bóp cho bà nữa vì có cái máy này.
Bà nội nhìn thấy cháu chuyển đống máy móc, dây rợ đặt lên giường thì hoảng, định ngóc đầu lên xem là cái thứ gì thì quả đấm đã phang bịch bịch vào lưng, bà đau méo cả miệng, chân tay giật giật như bị chập điện. Thằng Đạt đành bê máy vào xưởng nghiên cứu lại cơ chế. Nhiễu phải mất hàng tuần xoa thuốc bóp lưng cho mẹ chồng mà chẳng đỡ.
Đợt này cô lại đang chuẩn bị thi giáo viên giỏi, bài vẫn chưa soạn xong. Đúng lúc ấy thì Phú đến. Phú bảo chuyển giáo án qua sẽ soạn Power Point cho. Nhìn thấy cảnh Nhiễu phục vụ mẹ chồng, Phú phẩy tay, để anh. Hôm sau, Phú tìm thuê giúp Nhiễu một chị chừng năm mươi tuổi đến xoa bóp, thay rửa cho bà. Mỗi ngày hai tiếng, xong chị ta lại đi đồng nát.
*
Nhiễu ra quán cà phê gặp Phú lấy bài giảng điện tử. Hai người đi dọc hồ sen của quán. Phú hỏi Nhiễu chuyện nhà, lâu lâu chẳng có ai tâm sự, Nhiễu kể như trút nỗi lòng. Phú choàng cánh tay qua eo Nhiễu ôm chặt, nói, thương Nhiễu thân cò vất vả trong khi chồng bên kia sung sướng một mình. Mùi đàn ông quấn lấy Nhiễu, khiến cho chân tay cô bủn rủn, những giọt nước mắt mơ hồ chảy dài trên má cô.
Phú đưa tay lau nước mắt cho Nhiễu, mặt đã cúi sát mặt Nhiễu. Một sợi lông mép mọc trên mụn ruồi của Phú đã cọ vào cằm Nhiễu khiến Nhiễu nhột nhột, đột nhiên trong đầu cô mường tượng tới cảnh sợi chỉ đã xe chực luồn vào lỗ kim, Nhiễu nghiêng người tránh, vội vã gỡ vòng tay Phú, bước nhanh ra cổng như chạy trốn.
Về tới nhà, quần áo Nhiễu ướt đầm mồ hôi. Chỉ kịp vứt chiếc cặp lên bàn, cô lao vào nhà tắm. Đi qua cửa phòng bố chồng thấy có tiếng lịch rịch, lo ông chân tay run rẩy mà bị ngã, Nhiễu đẩy cửa bước vào. Ông không bị ngã mà chị đồng nát đang ngã đè lên ông. Nhìn thấy con dâu, ông vội buông tay ra khỏi khuôn ngực sập sệ của chị.
–  Ông ấy gạ tôi vào xoa bóp cho ông ấy nữa, sẽ trả cho một trăm nghìn.
Rút tiền thanh toán hết cho chị ta, Nhiễu dặn từ mai không phải đến nữa.
Cô cũng rút tiền tiết kiệm đem trả hết cho Phú rồi mới gọi điện cho Lạm biết. Lạm mắng Nhiễu xen vào như thế là coi thường tình bạn của chồng. Nhiễu im lặng nghe rồi tắt máy. Cho mẹ chồng ngủ xong, cô ngồi vào bàn tự soạn lại bài giảng cho mình.
*
Nhiễu nhận được danh hiệu giáo viên giỏi huyện thì Lạm về nước. Hai người chị chồng cũng về chơi, lại rầm rập lau dọn, cọ rửa phòng, giặt giũ, tắm rửa cho ông bà, làm mẫu cho họ hàng nhìn thấy, cho Nhiễu nhìn thấy, chiều lại đi ngay.
Vài người bạn thân đến chơi nhìn thấy Lạm trắng hồng và phong độ, cảnh báo Nhiễu phải biết tự chăm sóc mình, chứ gầy nhẳng như cò hương thế kia, má lại mọc đầy nám như nấm giời mưa không khéo là chồng chê.
Nhiễu bị chồng chê thật.
Đêm đầu tiên về, khách khứa ra vào tới khuya, mệt quá Lạm lăn ra ngủ ngoài phòng khách. Nhiễu thay bỉm cho mẹ chồng xong, ra thấy chồng ngủ thì chụp tạm cho cái màn. Ngày hôm sau, Lạm đi gặp bạn bè. Nhiễu ngồi soạn giáo án ngủ gục xuống bàn chưa thấy chồng về.
Sáng chủ nhật dậy thì thấy mình đã nằm trên giường, chồng dậy đi đâu từ sớm. Thằng Đỗ mở mâm cơm từ tối hôm qua thấy cơm thiu, canh ôi lại dập lồng bàn xuống, bỏ lên phòng đóng rầm cửa lại. Thằng Đạt lục tủ lấy gói mì tôm ăn sống xong cũng chui xuống kho đồ loay hoay với cái máy xoa bóp lỗi kĩ thuật của nó. Nhiễu bê mâm cơm đổ xuống ao cá, lũ cá được mồi quẫy nước tung tăng.
Đầu bữa cơm tối thì Lạm về, Nhiễu cũng vừa cho bố mẹ chồng ăn xong, Nhiễu ngồi xới cơm cho chồng. Thằng Đạt vừa ăn vừa khoe sản phẩm mới với bố, thằng Đỗ vẫn chúi mũi vào điện thoại. Đợi chồng tắm xong ngồi xem tivi, Nhiễu mới vào tắm. Cô xoa hai lần sữa tắm khiến bọt bay bong bóng đầy phòng tắm. Trước khi bước ra trong chiếc váy hồng đã mua để dành đợi chồng cả năm nay, Nhiễu còn thoa một lần phấn son. Lạm đang hút thuốc.
Nhiễu ôm chồng. Lạm hờ hững đáp trả nụ hôn của vợ. Ba năm chờ đợi quá lâu khiến Nhiễu không nhận rõ ràng điều đó, bản năng bẩy Nhiễu ngấu nghiến chồng, không cần biết cảm giác của chồng ra sao. Tới nỗi, những ngày sau đó, Lạm lẩn tránh vợ, với những lí do khác nhau.
Một đêm, Nhiễu lại chủ động khuấy nước lên. Tự cởi bỏ tất cả mọi thứ trên người của mình, của chồng rồi tấn công, Lạm có vẻ cố gắng gồng lên chiều Nhiễu, nhưng giữa chừng bỏ cuộc, người ngợm nhũn ra. Nhiễu gào lên:
– Anh có con nào phải không? Để về anh chê tôi.
Tiếng ho của bố chồng ở phòng bên vọng lại chặn họng Nhiễu. Cô chỉ biết úp mặt vào gối mà nức lên. Lạm quay ra ban công đốt thuốc.
*
Lạm sửa sang lại nhà, quán, kho hàng. Một gian vẫn mở ra để sửa chữa đồ điện, gian mới xây Lạm mở bán thêm điện thoại, đồng hồ. Thằng Đạt cũng có hẳn một gian áp mái để tự do sáng chế, học tập, không được vào trong kho đồ của Lạm nữa.
Từ ngày Lạm về mở quán lại, buôn bán cũng khá, sai Nhiễu cất chiếc máy khâu hay cắn chỉ đi để có nhiều thời gian chăm sóc cho gia đình. Thằng Đạt xin luôn để tháo ra lấy linh kiện. Trong quan hệ vợ chồng, Lạm vẫn lạnh nhạt, lầm lì, giữ khoảng cách với Nhiễu. Thường ngày, Lạm hay gọi điện, lên mạng giao dịch, hay đi lấy hàng, giao hàng, thỉnh thoảng không ăn cơm nhà cũng chẳng nói cho Nhiễu biết trước.
Một chiều, vừa cất thùng hàng vào kho, đi ra quán qua cửa phòng mẹ, lần đầu tiên chứng kiến cảnh Nhiễu phải ra sức xoa bóp, nặn cho chất thải trong bụng mẹ mình trôi ra, còn bắn bẩn cả vào quần áo Nhiễu, Lạm lại quay đi đốt thuốc, đợi Nhiễu làm xong, mới hỏi lầm rầm, bà không tự đi vệ sinh được lâu chưa?
Sinh nhật Nhiễu, Lạm hẹn đưa ba mẹ con đi nhà hàng. Sợ về muộn, Nhiễu phải làm hết thủ tục với mẹ chồng, cơm canh nấu sẵn rồi vào buồng dặn bố chồng trông mẹ chồng giúp mới yên tâm đi. Lúc đi thì thằng Đỗ lại bị nhức đầu, nó bảo muốn ở nhà.
Sắp tàn bữa, Lạm nhận ra Phú đi ăn cùng gia đình ở gian bên liền sang bên mâm đó chúc rượu. Hai mẹ con ăn xong, đợi mãi bố chẳng về, thằng Đạt cứ nhấp nhổm vì mai có tiết kiểm tra, phần vì lo thằng Đỗ ốm ở nhà, Nhiễu đứng lên, thấy điện thoại của chồng để quên trên bàn định cầm sang cho nhưng nghĩ cảnh chạm mặt Phú nên cô không sang nữa, bèn đút điện thoại vào túi, rồi ra cổng lấy xe máy lai thằng Đạt về trước.
Phòng thằng Đỗ còn ánh đèn mờ mờ. Nhiễu đẩy cửa bước vào. Trên mớ chăn ga bừa bãi, thằng Đỗ ở truồng đang chổng mông đè lên một đứa con gái cũng trần truồng, căng mẩy. Cốc sữa nóng trên tay Nhiễu rơi xuống đất vỡ choang, Nhiễu lảo đảo ôm đầu. Mãi thằng Đỗ mới dứt được đứa con gái ra, nó vơ vội lấy cái khăn bông che ngang mình, miệng đầy rớt rãi, thở hồng hộc. Đứa con gái trơ trẽn vẫn cứ nằm tềnh hệch đấy, giương mắt dâm tình nhìn Nhiễu, vẻ đầy thỏa mãn. Cả thách thức. Nhiễu mụ đi, điên cuồng lao vào tát đứa con gái hư hỏng đã dụ dỗ con trai cô, đầu tóc Nhiễu rũ rượi, đầu tóc con đó cũng rũ rượi, nhưng nó vẫn nằm ưỡn ra giường, kệ cho cô tát, cô cấu xé, mặt nó vẫn tỏ thái độ thỏa mãn tràn trề, nó còn khẽ cất tiếng rên ư ử, thách thức. Nhiễu chùn tay, qua hàng nước mắt đầm đìa, cô chợt nhận thấy nó không phải là người, con trai cô đã giao hoan với một con yêu nữ, cô gào lên:
– Con dâm tặc, con yêu nữ này ở đâu đến đây?
Thằng Đỗ quệt rớt rãi ở miệng, ấp úng:
– Con tìm thấy con búp bê này trong kho hàng của bố.
Nhiễu sững sờ. Thằng Đỗ lật úp con đó xuống, chạm tay vào mông nó xì hơi ra, con đó chỉ là một đống cao su nhăn nheo bẹp dí dưới giường. Thằng Đỗ gấp lại, đút vào trong thùng cát tông, điềm nhiên đẩy vào gầm giường.
Tiếng điện thoại báo tin nhắn rung lên trong túi quần Nhiễu, là máy của Lạm.
“Hàng xịn từ Nhật mới về. Búp bê 156 giống y như người thật, đẹp hơn người thật, chơi sướng như hồi anh em ta còn làm ở bên đó. Dành cho ông một thùng, mai đến lấy về mà giao hàng. Hàng hiếm đấy, nhớ giữ lại một con mà chơi cho sướng, thay con trước đi được rồi”.
Các ngón tay Nhiễu run lập cập, tê cứng, chiếc điện thoại rơi tõm vào vũng sữa dưới nền nhà. Tất cả quay cuồng. Ruột Nhiễu đang bị rút ra, như sợi chỉ mỏng mảnh bị máy tự cắn cho nát.
Tác giả: Nguyễn Thu Hằng – Thực hiện: Minh Nguyệt

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *