Bài nổi bật

Cây Liễu Sam – Phạm Thị Ngọc Liên

Truyện đêm khuya – Nước mắt làm nhòe khung kính khi cô tì mặt vào, nhìn ra khung cảnh phía ngoài vùn vụt trôi ngược về sau. Tokyo sáng rực ánh đèn trong đêm cũng vùn vụt xa dần trong tốc độ của chiếc Shinkansen vắng vẻ. Cả một khoang chỉ có vài người, có lẽ là dân địa phương trở về thăm nhà. Ai nấy đều ngủ ngon trong chỗ của họ.
***

Chỉ còn một mình cô ngồi lặng lẽ trong chiếc ghế quá rộng so với thân hình mảnh mai, bé nhỏ. Cả chiếc túi xách cũng bé nhỏ cho một chuyến hành trình xa. Khi mua vé lên tàu, cô chỉ có một ý nghĩ: rời xa Tokyo ngay và cô bật ra từ Akiruno khi người bán vé hỏi cô muốn đi đâu. Giờ đây, khi tì mặt vào khung kính, nhìn ra khung cảnh vùn vụt phía ngoài, cô chợt thấy nỗi đau dồn nén từ nhiều ngày qua tràn lên mi mắt. Nỗi cô đơn, cô độc chiếm lấy cô một cách nhanh chóng và cô khóc không kìm nén được nữa.
Một bàn tay từ phía sau vai nhẹ nhàng đưa cho cô chiếc khăn giấy. Cô cầm lấy nó như một quán tính và áp vào đôi má giá lạnh của mình, rưng rức khóc tiếp. Những chiếc khăn cứ tiếp tục đưa một cách lặng lẽ, cho đến lúc nước mắt cô cạn dần. Tokyo đã hoàn toàn biến mất ở phía sau. Ngoài khung kính là những hàng cây, cánh rừng đen thẫm. Cô rời khỏi khung kính, ủ rũ quay người lại và nhìn thấy anh.
Trên tay vẫn cầm chiếc hộp khăn giấy đã rỗng, anh hơi mỉm cười và đưa nó cho cô. Nhìn chiếc hộp và nhìn đống khăn giấy nhòe nát trong chỗ ngồi của mình, cô bừng tỉnh. Cảm giác ngượng ngùng xâm chiếm, cô lúng búng hai chữ cảm ơn trong miệng và cúi nhặt mớ khăn nát, cho vào chiếc hộp, đặt nó xuống chân mình.
*Anh đứng dậy, nghiêng mình chào cô, giọng trầm ấm không ngờ: “Tôi là Tokugawa Ochida. Tôi xin lỗi vì đã tự tiện quấy rầy cô”. Cô cũng vội vàng đứng dậy, cúi người thật thấp chào lại anh: “Tôi là Kim Ly. Anh không có lỗi gì cả. Cám ơn anh đã quan tâm”. Anh hỏi: “Tôi ngồi đây trò chuyện với cô được chứ?”. Cô hơi bối rối nhưng cũng gật đầu: “Vâng”.
Nỗi buồn của cô mau chóng nguôi ngoai đến không ngờ. Những ngày ở Akiruno hóa ra lại là những ngày đẹp nhất kể từ khi cô đến Nhật Bản. Tokugawa đã đưa cô về nhà anh khi biết cô đến đây một cách vô định, cùng túi quần áo chẳng thích hợp chút nào với không khí giá lạnh ở núi. Mẹ anh, một bà cụ da hồng hào, căng bóng, đưa cho cô một chiếc chăn bông, đẩy cô đến ngồi trước bếp lửa: “Ngồi đi, ngồi đi nào. Chà. Trời lạnh thế này…”. Em gái Tokugawa, một cô bé khoảng mười bốn tuổi, dạn dĩ với đôi mắt đen láy, nhanh nhẹn múc ra hai chén súp nóng hổi, đưa cho anh và cô với nụ cười xinh như hoa hồng: “Anh và chị ăn đi cho ấm. Súp ngon lắm đấy”. Kim ăn một cách ngon lành trong ánh mắt nhìn âu yếm, vui vẻ của bà cụ và cô bé. Gò má cô đã ấm sực lên. Ăn xong, cô cầm chén đứng dậy nhìn quanh, định mang đi rửa nhưng bà cụ đã dịu dàng đẩy cô về phía cô con gái nhỏ: “Đi tắm cho khỏe nhé. Em nó đã pha nước nóng cho cháu rồi đấy”. Cô khoan khoái bước vào chiếc bồn tắm gỗ, thả mình trong làn nước thơm ngát mùi thông và thấy cơn buồn ngủ kéo đến thật nhanh.
Nhà của Tokugawa ở lưng chừng núi, nơi buổi sáng mở cửa sổ ra, Kim nghe được tiếng chim hót líu lo trên những chỏm nhọn của hàng cây Sugi xanh mượt. Sương núi bao phủ đến tận lúc mặt trời đi ngang ngọn cây. Không gian tinh khiết đến nỗi Kim muốn khóc vì cảm động. Cô đứng lặng bên cửa sổ cho đến lúc nhìn thấy Tokugawa đang chạy lên từ phía dưới đường mòn. Có vẻ như anh đã chạy một khoảng rất xa, rất lâu nên trong thời tiết giá lạnh mà chiếc áo thun xám dài tay anh đang mặc cũng ướt đẫm mồ hôi. Gần đến nhà, Tokugawa chạy chậm lại rồi đi thong thả dần dần. Nhìn thấy Kim, anh vẫy tay chào và mỉm cười. Nụ cười sáng trưng như mặt trời tỏa nắng.
Hình ảnh nụ cười của anh sáng hôm ấy giống như một khởi đầu mới, một trang sách mới giúp Kim hưng phấn vượt qua những nỗi buồn cũ kỹ. Bên cạnh con đường mòn dẫn lên núi ở Akiruno, Kim đốt bỏ những lá thư từ Việt Nam – từ một người từng hứa hẹn sẽ đợi cô trở về, nhưng rồi không giữ lời hứa. Nhìn làn khói trắng đục tan rất chậm trong sương mù, Kim thầm nghĩ: “Thật lạ. Lẽ ra người đi xa mới dễ thay lòng đổi dạ. Không ngờ…”. Cô càng không ngờ hơn nữa khi nhìn “người ấy” của mình sánh vai cùng vợ trên một con đường ở ngay Tokyo. Đôi mắt người vợ như xoáy vào đôi mắt ngỡ ngàng của Kim một ánh nhìn khiêu khích. Kim đứng chết sững, sốc lần thứ hai khi biết cô bạn thân nhất của mình chính là kẻ cướp tình yêu. Và khi cô ta nắm tay Kim, reo lên: “Trời ơi, may quá. Bọn mình cố tình đi honeymoon ở đây để gặp bồ…”, thì Kim hết chịu nổi. Cô hất bàn tay lạnh giá như da rắn ấy ra khỏi tay mình và ù té chạy như ma đuổi. Về đến căn hộ nhỏ bé trên tầng 17 thuê chung với cô bạn người Mexico, Kim nhét vội vài món áo quần, xấp thư cô quý báu như tính mạng vào túi xách và đi thẳng ra ga tàu cao tốc, mua một chiếc vé đi Akiruno trong cơn hoảng loạn.
Đôi khi, Kim tự hỏi: liệu mình có yêu người ấy nhiều như mình nghĩ không? Hỏi rồi tự trả lời: không. Vì cô đã rung động trước nụ cười tỏa nắng của Tokugawa ngay sáng đầu tiên ở vùng núi Akiruno và đốt bỏ những lá thư tình ngày cũ trong một cảm xúc thật nhẹ nhàng. Những ngày tiếp theo, cô đã thật vui vẻ khi đi rừng hái nấm cùng Michiko, em gái Tokugawa; đã lội suối và hân hoan reo hò khi bắt cá cùng những phụ nữ trong xóm; đã leo núi đến thở hổn hển cùng Tokugawa và lồm cồm bò dưới gốc cây liễu sam để nhặt từng chùm trái rụng đem về trong ánh mắt nhìn âu yếm của mẹ anh.
Trở về Tokyo, trên chiếc Shinkansen, Kim ngồi dựa vào lòng ghế, miệng luôn tủm tỉm cười. Khi đưa cô ra ga, Tokugawa hẹn: “Tháng sau mình gặp lại nhau nhé” và anh hôn phớt trên môi cô nụ hôn tạm biệt. Kim nép vào lồng ngực ấm rộng của anh, hít khe khẽ mùi nhựa cây liễu sam trên áo anh, giờ đây đã trở nên quen thuộc với mình. “Em sẽ ra đón anh”. Cô bảo. Tokugawa ghì chặt cô một lần nữa và nói: “Ok, Sugi. Nhớ đấy nhé. Học cho giỏi vào và mập lên khi anh trở về đấy”.
Anh gọi cô là Sugi – cây liễu sam. Cô hỏi vì sao lại gọi cô như thế? Anh bảo: “Vì tâm hồn em thật mạnh mẽ, giống như cây sugi luôn đứng thẳng mỗi khi có gió bão hoặc mưa tuyết”. Có vẻ như anh đã lờ đi hay cố tình quên đi hình ảnh cô gái ngồi khóc sướt mướt hôm nào. Trên tàu, Kim ngồi dựa vào lòng ghế, tay mân mê trái liễu sam khô, miệng tủm tỉm cười. Sugi. Cô thích tên đó. Đưa trái liễu sam lên mũi ngửi, cô thầm thì: “Em sẽ ra đón anh. Thật đấy. Sugi sẽ đón anh. Hãy mau về với em”.
Cô không hề biết được lần gặp lại ấy chỉ có trong tâm tưởng!
*
Cô bạn người Mexico ái ngại bảo: “Mình đã cố gọi cho bạn nhưng điện thoại bạn luôn tắt máy”. Kim bàng hoàng cầm tờ điện tín trong tay, rớt nước mắt. Trở về Việt Nam, đứng trước bàn thờ cha vừa mất sau một tai nạn giao thông, nhìn mẹ đã mất hết thần trí, nửa điên, nửa tỉnh, Kim biết mình sẽ không bao giờ còn gặp lại Tokugawa. Vì cô không thể sang Nhật học tiếp trong hoàn cảnh gia đình tan nát như thế này. Nuốt nước mắt vào trong ngực, Kim xắn tay thu xếp chuyện gia đình, vỗ về hai đứa em đang ngơ ngác: “Đừng sợ, có chị đây”.
Nhiều đêm, Kim ngồi trong bóng tối, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô đã thông tin cho Tokugawa biết mình không trở lại Nhật nữa và nhận lại từ anh một lời chúc lành. Anh bảo: “Sugi, hãy gắng lên. Em là người mạnh mẽ hơn em tưởng đấy. Anh sẽ luôn nhớ đến em”. Không nói ra nhưng cả hai đều biết, những ngày tháng đẹp như mơ trong vùng núi Akiruno, dưới những tán cây liễu sam chỉ còn là kỷ niệm của cả đời người.
Tốt nghiệp y khoa trong nước, Kim được nhận vào làm việc ở một bệnh viện lớn trong thành phố nhưng cô từ chối và xin đến một tỉnh miền núi phía Bắc, nơi cô có lần nhìn thấy trong post card hình ảnh những cây liễu sam vươn mình trong nắng. Đã nhiều năm trôi qua nhưng Kim vẫn chưa thể nào quên được Tokugawa và những kỷ niệm ngày nào. Đôi khi một mình đi lững thững dưới những tán cây, Kim tự hỏi mình có phải là người mơ mộng, không thực tế không? Có lẽ giờ đây Tokugawa đã có vợ và quên mất cô rồi. Mà dẫu anh còn độc thân thì liệu anh còn yêu cô như ngày xưa không? Thôi hãy để kỷ niệm vẫn là kỷ niệm và nhớ về nó một cách dịu dàng như nhớ một món quà của Thượng đế ban cho. Kim nghĩ vậy.
*
Thế rồi, bỗng nhiên kỷ niệm dịu dàng ấy lại trở thành ác mộng khi Kim ngồi trước màn hình ti vi, sững sờ nhìn những hình ảnh khủng khiếp của cơn động đất, sóng thần dội lên nơi cô từng ở. Trái tim Kim quặn thắt và cô bật khóc không kiềm chế được. Tokyo dẫu gì cũng là một nhánh sống khá dài trong cuộc đời Kim. Cô cắn môi đến bật máu khi nhìn khung cảnh hoang tàn, bình địa của nhiều thị trấn, những gương mặt đau khổ, hoảng loạn, thất thần, những tiếng gào khóc thê thảm, những hàng người lặng lẽ bới tìm thân nhân trong đống đổ nát…
Bác sĩ giám đốc bệnh viện nơi Kim đang công tác cầm lá đơn xin nghỉ việc của cô trong tay, trầm tư: “Cô định sang Nhật sao? Đi bằng cách nào? Theo đội tình nguyện viên à? Khó đấy. Nhưng tôi biết cô từng học y khoa ở Nhật, việc cô sang bên ấy giờ này để giúp người ta cũng hợp lý thôi. Tôi sẽ cho cô nghỉ phép dài hạn và báo cáo lên cấp trên việc này để khi cô quay về Việt Nam vẫn làm việc ở đây. Được chứ?”.
Hai đứa em của Kim giờ đây cũng đã lớn. Chúng bảo: “Chị cứ làm những việc cần làm. Bọn em ủng hộ chị và sẽ chăm sóc cho mẹ. Chị yên tâm”. Đi cùng Kim xuống tòa đại sứ Nhật Bản còn có thêm hai bác sĩ trẻ cũng từng du học ở Nhật về. Ngài đại sứ đọc xấp hồ sơ của họ và cúi người thật thấp, rớm nước mắt: “Người dân Nhật Bản đang rất cần những tấm lòng hỗ trợ như quý vị. Tôi sẽ cố hết sức để đưa quý vị sang đất nước tôi”.
Hội Chữ thập đỏ Nhật Bản không đắn đo gì khi Kim và các bạn đồng hành xuất hiện. Cả nhóm lập tức được phát ngay những dụng cụ y tế và nhập vào một đoàn y, bác sĩ từ khắp nơi đổ về cứu trợ Nhật Bản. Khi ngồi trên máy bay, cảm xúc của Kim thật hỗn loạn, nhất là lúc cô cập nhật tin tức về các tai họa sau động đất, sóng thần, các vụ nổ nhà máy hạt nhân vừa xảy ra ở Nhật. Cô tự hỏi mình sẽ làm được gì trong đống đổ nát đó? Và cô như chết nửa người khi nghĩ tới Tokugawa. Liệu gia đình anh có thoát khỏi thảm họa ấy không? Nghĩ đến nụ cười xinh như hoa hồng của Michiko, bàn tay vỗ về ấm nóng của mẹ Tokugawa, trái tim cô lại quặn thắt. Cô sợ.
Thế nhưng, khi cầm những dụng cụ y tế trong tay, khoác lên người chiếc áo blouse trắng, Kim lấy lại được sự bình tĩnh của nghề bác sĩ. Mình sẽ làm hết sức những gì mình có thể làm. Đoàn y, bác sĩ trong đó có Kim được phân công đến một bệnh viện dã chiến, nơi những nạn nhân sống sót của vụ động đất vừa được đưa về. Cố dùng những câu nói bản ngữ mà cô từng học được trong thời gian ở Nhật Bản, Kim vỗ về, an ủi các bệnh nhân của mình. Một cô bé ôm chầm lấy Kim: “Chị ơi, chị ơi, hãy tìm mẹ cho em” khiến cô trào nước mắt. Cô cũng ôm lấy đứa trẻ: “Không sao đâu. Mọi người đang đi tìm mẹ cho em đấy. Em ngủ đi một chút nhé. Có khi em ngủ dậy là sẽ thấy mẹ ngay”. Nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn và đau đớn nằm xuống ngủ thiếp đi, nước mắt của Kim lại ứa ra từng giọt. Cô hít thật mạnh, cố kìm nén cảm xúc. Cúi người đắp lại mền cho cô bé xong, Kim quay sang bên cạnh, bắt đầu thăm khám cho một người bị nạn khác.
Một ngày nháo nhào, bươn chải trong bông băng, kim tiêm, thuốc sát trùng… trôi qua thật nhanh chóng. Khi bóng tối đã lan tỏa bên ngoài và trong bệnh viện, các bệnh nhân đang được phân phát thức ăn, những y, bác sĩ mệt lử kéo nhau ra ngồi ngoài các bậc thềm. Họ chỉ có một thời gian rất ngắn để nghỉ ngơi và ăn uống. Một đợt nạn nhân khác đang trên đường chuyển đến và họ phải sẵn sàng để trực cứu ngay.
Ngồi một mình ở bậc thềm cuối, Kim cố gắng nhai miếng bánh mì trong khẩu phần ăn của mình. Suốt một ngày tất bật trong việc cấp cứu các nạn nhân, cô không còn thời gian để nghĩ về Tokugawa và gia đình anh. Nhưng lúc này đây, khi ngồi lặng lẽ trong bóng tối, cô thầm cầu khẩn Trời Phật để anh và gia đình thoát khỏi thảm họa khủng khiếp này. Akiruno ở phía tây thành phố, trong lúc trận động đất bùng nổ ở vùng đông bắc. Có thể Akiruno không bị ảnh hưởng gì lắm. Kim cố dỗ dành mình như vậy và cô tiếp tục nguyện cầu…
Thấm thoát, ba tuần sống trên những đổ nát của Tokyo qua đi trong tâm hồn khắc khoải và xót xa của Kim. Cô đã được chuyển từ bệnh viện này sang bệnh viện khác, đã đi từ đống đổ nát này sang đống đổ nát kia trong tư cách cứu hộ. Những cái tên người chết, người mất tích từ các vùng bị động đất, sóng thần kéo quá dài trên những tờ thông báo và Kim chưa bao giờ dám ghé mắt nhìn. Cô vẫn dành cho mình một khoảng trống mong manh để hy vọng.
Thế rồi một hôm Kim rùng mình khi nghe người trưởng đoàn cứu hộ thông báo họ sẽ lên đường đến Higashi-akiru, một trong ba vùng nhỏ của Akiruno. Điều mà cô vừa sợ, vừa mong mỏi được biết đã đến. Trên xe, Kim thì thầm cầu nguyện, hai bàn tay nắm chặt đến nỗi các ngón trở nên trắng bệch. Dẫu thế nào thì cô cũng sẽ đi đến nơi. Cô sẽ đến căn nhà nhỏ lưng chừng núi để tìm người cô muốn tìm. Người bác sĩ ngồi cạnh Kim ái ngại nhìn gương mặt tái xanh của Kim, ân cần hỏi: “Chị có cần uống chút nước không?”. Kim lắc đầu. Bất chợt cô thốt lên: “Tôi quen một gia đình ở Akiruno. Tôi sợ…”. Người bác sĩ nắm tay cô: “Chị hãy bình tâm đi! Có rất nhiều điều kỳ diệu xảy ra trong những ngày qua. Akiruno không bị ảnh hưởng nhiều như các thành phố khác. Người quen của chị chắc sẽ bình yên thôi”. Kim gật đầu: “Tôi chỉ mong như thế”.
Bước xuống xe, Kim bồi hồi nhìn quanh. Higashi-akiru đã được dọn dẹp khá kỹ nhưng vẫn còn những đống phế liệu ngổn ngang. Những hàng cây anh đào trước kia có lẽ đẹp tuyệt, bây giờ chỉ còn trơ gốc hoặc cành lá tơi tả, cháy vàng. Kim rảo bước sang phía bên kia đường, nơi cô thấy thấp thoáng một mảng xanh nhỏ bé nằm khuất sau bức tường đổ nát. Rồi cô bật lên tiếng kêu và ngồi thụp xuống. Trong tay Kim, bụi liễu sam nhỏ bé như thốt lên một lời chào: “Tôi vẫn sống. Tôi vẫn còn đây”. Kim ứa nước mắt.
Một giọng nói cất lên ngay sau lưng khiến cô giật mình: “Kim Ly có phải không?”. Quay phắt lại, nỗi xúc động của Kim òa vỡ khi nhìn thấy cô bạn gái người Mexico ở chung với mình năm nào. Cả hai ôm chầm lấy nhau. Kim run run hỏi: “Bạn cũng đến đây sao?”. Cô bác sĩ Mexico gật đầu, giọng run run không kém: “Mình không thể không đến, Kim. Mình đến Tokyo một tháng rồi. Thật không ngờ gặp lại bạn ở đây”.
Trên đời, có nhiều điều kỳ diệu xảy ra. Kim nói với cô bạn người Mexico như thế khi hai người ngồi bên cạnh bụi liễu sam sống sót. Cô đã gặp lại bạn mình vào lúc không ngờ nhất, sau bao nhiêu năm không một chút liên lạc. Cô cũng có thể gặp lại Tokugawa, Michiko và mẹ của họ trong căn nhà lưng chừng núi, nơi cô quyết định sẽ tìm đến vào ngày mai.
Đêm hôm ấy, khi mọi người đã ngủ, Kim lại bước ra ngồi cạnh bụi liễu sam. Mặt ngước lên trời, cô cầu nguyện: “Hãy cho con gặp lại họ”. Và cô thì thầm khi một ánh sao băng chợt lóe lên ở cuối chân trời: “Hãy cho Sugi gặp lại Tokugawa”.
Dưới bàn tay ấm nóng của Kim, bụi liễu sam như cựa quậy, chuyển mình lớn lên…
Tác giả: Phạm Thị Ngọc Liên – Thực hiện: Việt Hùng

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *