Hôm nay một chiều quạnh quẻ trên KTX, còn ta với mênh mang, chiều đổ bóng, lăn dần tâm hồn vào quá khứ một thời đã qua, bây giờ đã là ngày 24 tết âm lịch rồi sao, có chút sẽ lạnh cho lòng tôi bỗng CHỢT da diết một thứ gì đó không thành lời nữa.
Nhìn lại căn phòng và thu dọn đồ đạc, vâng tôi về nhà, vẫn là tuyến xe 603 quen thuộc ấy, lòng tôi nôn nào một niềm thương khó tả, vậy là ngày mai thôi gia đình mình sẽ về quê ăn tết, một cái tết thật đầm ấm mẹ nhỉ.
Chợt….
Về quê, nơi ấy nơi lưu giữ những kỉ niệm vui buồn, khi ta đi nơi ấy còn lại những gì, còn lại với mênh mang lá đổ chiều về, còn lại những mùa đông không còn hoa sữa, còn lại kí ức của ta một thời gia đình êm ấm, sum vầy với tuổi thơ không lo nghĩ.
Tôi đang nhớ hãy đã quên, tôi đang quên hay đang nhớ, tôi chợt nhận ra quá nhiều thay đổi cho 1 cô gái 17 bước đi về với 20 hiện tại. tôi xa miền đất ấy đủ lâu để tôi thay đổi, để tôi quên rồi sao, tôi không còn nhớ rõ những thứ gọi là kỉ niệm những người đã từng biết mặt. ai họ là những ai…miên man quá, hãy cứ bước đi và có thể trở về bất cứ lúc nào vì nơi đó có một thời ta đuổi bóng.
Khi gia đình tôi chuyển đi nơi ấy, khi tôi trưởng thành, khi anh Hai tôi lớn khôn, khi chúng tôi đủ nhận ra nơi ấy bây giờ chỉ còn lại quê hương chứ không còn là nhà nữa.
Chợt….
Tôi trở về với vòng tay của quê hương những mùa thu còn vấn vương hoa sữa, còn mùa lúa chín đầy đồng còn những mùa sen bên đình làng, nơi đâu là tôi, khi ấy là cô thiếu nữ 17 tuổi bay nhảy rong chơi, yêu những làn điệu chèo, say những câu hò ví dặm, là cô thiếu nữ giặt áo bên sông, gánh cỏ bên sông, tôi lớn lên với những mùa sen trở lại, những mùa hoa sữa đi qua, nhưng giọt phù sa thượng nguồn, quê hương tôi đẹp biết bao nhiêu.
Tôi đã đi, bỏ lại sau lưng tất cả, chỉ còn lại những màu quá khứ nhuốm thời gian hư không ảo thực, chẳng biết thoáng nhớ, ẩn quên, tôi nhớ mùi lúa non, tôi thương hương bồ kết, mùi hoa bưởi, tôi rời xa quê hương lên chốn thị thành để trở thành một cô gái 19 đầy kiêu hãnh, cố gặp vượt qua và trưởng thành, nhưng tôi……mệt mỏi, ngủ một giấc được không.
Tôi lại trở về rồi, những năm qua em có khỏe chứ, khi tooii đi, có người đã theo ck bỏ cuộc chơi, có người vẫn chưa xanh mồ cỏ dại, có người đã đi xa, và co người vẫn chờ ngày trở về như tôi.
Tôi thèm nghe một làn điệu chèo đến dại, tôi lại trở về rồi, tôi lại là một đứa cháu ngoại bé nhỏ thơ dại thèm muốn được ôm vào lòng, một cô gái xứ nghệ nhẹ nhàng và đằm thắm, mời anh về xứ nghệ em chơi!
Nơi ấy bình yên lắm, nhẹ nhàng lắm.
Ngoại ơi! con về rồi.
Diễn đọc: Hà Nội