1Chuyện Tình Thuở Ấy – Trần Quang VinhRadioVn.Com – Xuống xe ở thị trấn Kèo, Tiềm đi bộ chừng ba cây số thì đến bến đò Ve hiu hắt cô liêu. Trời đã ngả chiều. Nắng nhạt nhòa trên những lùm tre gai um tùm rủ bóng ven dòng sông nhỏ nước chảy lờ đờ.
Một con chim bói cá treo mình lơ lửng gần mặt nước bất chợt lao xuống đớp mồi khua vào không gian những âm thanh lạc lõng vô tăm tích. Tiềm ngỡ ngàng nhìn cảnh vật hai bên bờ sông, anh có cảm giác thân quen như đã từng sống ở đây từ lâu lắm rồi.
Vẫn là dòng sông uốn lượn bên lở bên bồi. Vẫn là con dốc thoai thoải chạy dài từ bờ tre xuống mép nước lát đá cuội gồ ghề. Vẫn là con đò gỗ cũ kỹ cắm sào đợi khách cạnh một chiếc sà lan lật úp với người lái đò là một ông lão đội nón lá, râu tóc bạc phơ.
Tiềm bước xuống ngồi trên tấm sạp tre đặt ở khoang giữa đò. Ông lão lái đò nhổ sào, khua mái chèo nhịp nhàng trên mặt nước.
– Cụ ơi! Làng Cột cách đây bao xa?
– Qua đò đi chừng vài dặm nữa. Mà anh chắc không phải người vùng này?
Tiềm ngập ngừng:
– Dạ, cháu quê ở mạn biển, cháu mới lên đây lần đầu! Nhưng nhìn cụ cháu thấy quen lắm ạ!
Ông lão lái đò vuốt râu cười khà khà bảo:
– Phải, ta chẳng lạ gì anh! Đến làng Cột tìm nhà con Mơ phải không. Hoa thơm ong bướm dập dìu! Lọt vào mắt con gái đẹp đâu phải chuyện dễ! Ta đã chở đò đưa bao chàng đến, bao chàng ra đi.
Như bị điện giật, Tiềm trân trân nhìn ông lão kỳ nhân – Chẳng lẽ lão có ma xó, biết rõ mọi chuyện trên đời? Nhưng cùng có thể ông lão nhầm với một cô Mơ nào khác. Ở đời thiếu gì những cô gái xinh đẹp, đâu chỉ có Mơ của anh.
Chẳng hề để ý đến vẻ thảng thốt của Tiềm, ông lão vẫn nói bằng giọng đều đều bình thản – Lên bến đi theo con đường đất đỏ, tới bãi tha ma trên gò cao, rẽ xuống phía dưới là con đường băng qua cánh đồng vào làng Cột. Nhà con Mơ ở ngay đầu làng.
Ông lão gác mái chèo, cầm sào đưa con đò cặp mạn vào bờ. Tiềm lí nhí chào, luống cuống nhảy lên tảng đá phẳng, cắm cúi bước đi với tâm trạng bồi hồi lo lắng.
Đã nhiều năm trôi qua, anh luôn khắc khoải mong ngóng gặp lại người con gái ấy. Nhưng những gì anh biết về cô đều mờ ảo như một giấc mơ, còn tình yêu của anh thì bất ngờ, ngắn ngủi như một định mệnh.
Tiềm bồi hồi nhớ lại mùa khô năm ấy, anh là chiến sĩ của một đơn vị cao xạ pháo nhận lệnh vượt Trường Sơn hành quân vào tuyến trong.
Qua Cổng Trời, chiếc xe chở tiểu đội hậu cần bị mất tay lái, đâm thẳng xuống vực sâu. Đầu xe cắm dưới lòng suối cạn bẹp rúm. Thân xe dựa vào vách núi dựng đứng. Đuôi xe chổng ngược.
Hầu hết anh em ngồi trên xe đều hy sinh, chỉ còn một người duy nhất sống sót là Tiềm. Thật kỳ lạ, trên người anh không một vết xây xát, anh chỉ cảm thấy bàng hoàng như qua cơn ác mộng.
Khi đơn vị công binh ở thung lũng gần đó chạy đến cứu hộ thì Tiềm đang ngồi xổm cạnh bờ suối, cách xe chục bước, mặt tái mét, đôi mắt thất thần. Người ta đặt Tiềm lên cáng chuyển tới trạm phẫu thuật tiền phương.
Đó là những ngày chuẩn bị kết thúc Chiến dịch Đường Chín – Nam Lào, thương binh, tù hàng binh bị thương từ Bản Đông kìn kìn chuyển tới trạm phẫu thuật tiền phương.
Tiềm được khám tim mạch, đo huyết áp, hỏi thăm gia cảnh rồi vị bác sĩ ghi vào bệnh án có dấu hiệu chấn thương sọ não, tạm đưa sang khu B chờ xe chuyển ra Bắc điều trị.
Những ngày nằm hầm chờ đợi ở khu B đối với Tiềm thật ngột ngạt buồn chán. Đêm xuống Tiềm vừa chợp mắt đã giật mình thức giấc bởi tiếng bom nổ ùng oàng đâu đó, rồi thao thức, trằn trọc lắng nghe tiếng máy bay ì ầm, tiếng chim bắt – cô – trói – cột thao thiết, khắc khoải suốt đêm dài.
Một buổi chiều tĩnh lặng Tiềm lặng lẽ ra khỏi hầm đi về phía tiếng suối chảy róc rách như một hành động vô thức. Rồi cứ thế Tiềm ngược theo dòng suối lang thang đi vào rừng sâu.
Bỗng trước mắt anh hiện ra đoạn suối rộng, nước trong vắt phẳng lặng, ven bờ có nhiều phiến đá lớn màu xám bạc. Phía trên là những chùm hoa rừng đủ màu rực rỡ đan nhau rủ xuống soi bóng trên mặt nước.
Tiềm sững sờ ngỡ mình lọt vào chốn thần tiên trong những chuyện cổ tích mà thuở nhỏ anh từng đọc ngấu nghiến, say mê.
Nắng tắt dần trên những vạt lá xanh thẫm, Tiềm chợt nhận ra trời sắp tối, anh tần ngần quay về. Bỗng nghe tiếng nước ộp oạp tung tóe ở phía sau một phiến đá cạnh dòng suối, Tiềm tò mò tiến mấy bước, nấp bên một bụi cây rậm nhìn về phía ấy.
Tiềm bàng hoàng kinh ngạc trước cảnh tượng một cô gái đang trần truồng ngâm mình trong làn nước trong vắt. Cô gái không hề biết có người nhìn trộm, hồn nhiên ưỡn khuôn ngực nuột nà tròn trĩnh lên khỏi mặt nước, khua khuắng hai cánh tay mềm mại và đôi chân thon dài như cặp ngà voi.
Tiềm cảm thấy nôn nao, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ đẹp huyền bí trên thân thể người con gái, anh lảo đảo ngồi bệt xuống vạt lá khô. Lúc sau anh ngoái đầu nhìn lại, cô gái tắm dưới suối đã biến mất.
Tiềm ngơ ngác nhìn quanh, không thấy một bóng người, chỉ có tiếng nước chảy róc rách làm nhạc nền cho tiếng vượn hú, chim kêu. Như vừa qua một giấc mơ, Tiềm ngẩn ngơ luyến tiếc rồi tự hỏi đó là mơ hay là thực.
Bỗng phía sau anh vang lên tiếng cười con gái giòn tan. Tiềm giật mình quay lại, một cô gái trẻ đẹp mặc bộ quân phục còn mới, tươi cười chào anh.
Tiềm đỏ mặt ngượng ngập lúng túng. Cô gái thản nhiên tự giới thiệu tên Mơ, lính thông tin tổng đài binh trạm. Cô bảo anh điều trị ở trạm phẫu thuật phải không? Chắc là buồn lắm, nếu muốn gặp em hẹn chiều mai ở đoạn suối này.
Tiềm chưa kịp nói gì cô gái đã vẫy tay chào anh, quay ngoắt chạy vào con đường mòn lên dốc, cất tiếng cười trong trẻo hồn nhiên.
Suốt đêm hôm ấy Tiềm luôn nghĩ về cô gái tắm suối. Dẫu mới chỉ gặp thoáng qua nhưng anh lại cảm thấy gần gũi thân quen như cô bạn gái cạnh nhà.
Điều kỳ lạ là cô bạn gái ấy cũng tên là Mơ, cũng hồn nhiên xinh đẹp như cô Mơ này. Ngày Tiềm lên đường nhập ngũ cô Mơ hàng xóm đi đưa tiễn anh như những bạn bè khác.
Lúc đoàn xe chở tân binh chuẩn bị chuyển bánh, Mơ nắm tay anh bảo hãy cố gắng phấn đấu thành anh hùng, còn cô sẽ đi du học ở Liên Xô, hai nhiệm vụ cùng chung một trận tuyến.
Tiềm cảm thấy rất buồn, nhưng trong những ngày chiến đấu gian khổ đôi lúc anh vẫn nhớ về những kỷ niệm đẹp bên người bạn gái quê nhà, dù tất cả đã trôi vào dĩ vãng bảng lảng mơ hồ.
Trời chưa sáng nhưng Tiềm đã đi ra khỏi hầm. Người y tá trực gặp anh ở đầu dốc càu nhàu bảo không được vô kỷ luật như thế, ở bên ngoài có thể gặp thú dữ hoặc thám báo rất nguy hiểm.
Tiềm buộc phải trở lại hầm, chui vào màn ngồi đó. Rồi thời gian chậm chạp trôi đi, Tiềm lóng ngóng chờ đợi giây phút gặp lại cô gái tên Mơ bên bờ suối.
Sau bữa cơm trưa, nhân lúc y tá trực đang sắp xếp giường ngủ cho mấy thương binh mới chuyển đến, Tiềm vội lẻn ra ngoài, đi một mạch đến đoạn suối vắng gặp Mơ chiều hôm trước.
Tiềm không ngờ Mơ đang ngồi đợi anh trên một phiến đá nhẵn phẳng, dưới những tán cây nở đầy hoa đỏ sẫm. Cô gái quay lại nhìn anh với nụ cười tươi tắn, đôi chân trần trắng muốt buông thõng, đung đưa trên mặt nước. Tiềm không còn cảm giác ngại ngùng hồi hộp nữa, anh bước xuống bờ suối ngồi bên cạnh Mơ.
– Em đợi anh lâu chưa? Tiềm hỏi.
-Lâu lắm rồi! Dễ đến trăm năm! Cô gái trả lời.
– Sao em giống Mơ đến thế! Tiềm nói.
– Thì em chính là Mơ mà anh! Cô gái cất tiếng cười giòn tan.
Tiềm giải thích rằng anh có một người bạn gái ở quê tên Mơ. Cô ấy mong muốn anh phấn đấu thành anh hùng. Nhưng anh tự cảm thấy mình yếu đuối nhút nhát lắm.
Rồi anh kể, ngày mới bổ sung về đại đội pháo cao xạ, trận địa bị trúng bom, pháo thủ số ba đứng cạnh ngã gục trên mâm pháo, cả một đoạn ruột bung ra, anh sợ quá ngất xỉu.
Sau này dẫu trải qua hàng trăm trận đánh, nhưng mỗi lần đồng đội bị thương vong anh lại mất ăn mất ngủ suy nghĩ triền miên. Có thể suốt đời anh bị ám ảnh bởi cảm giác hoảng loạn khi nhớ lại giây phút xe hậu cần lao thẳng xuống vực sâu mà anh là người duy nhất thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Cô gái bảo chiến tranh thật kinh khủng, nhưng nếu không có chiến tranh chắc anh và em sẽ chẳng bao giờ được ngồi bên nhau bên dòng suối thơ mộng giữa khu rừng đại ngàn này.
Em vốn là đứa con hay mơ mộng, thuở bé thường ngồi lặng ngắm dòng sông nước chảy vật vờ giữa cảnh hoàng hôn huyền bí để tưởng tượng về tương lai, về những vùng đất lạ mà cánh hoa em ném xuống dòng nước sẽ dạt vào.
Nhưng chưa bao giờ em hình dung ra cảnh tượng gặp anh, trò chuyện thân tình với anh giữa khung cảnh kỳ vĩ như chốn thần tiên này. Tiềm bảo em là một cô gái hồn nhiên lãng mạn.
Không hiểu tại sao em lại thành chiến binh ở nơi thâm sơn cùng cốc này. Cô gái bảo anh nói giống hệt anh cán bộ huyện đoàn ở quê em ngày trước.
Bấy giờ em đang học năm cuối cấp ba, huyện đoàn tổ chức đợt hành quân cắm trại dã chiến để thanh niên học sinh rèn luyện tác phong quân sự. Đêm ấy em được phân công trực chiến cùng một người bạn trai trên khu đồi cọ, trăng gió mênh mông.
Anh cán bộ phụ trách đợt hành quân đến kiểm tra, bảo em nói cảm tưởng của mình khi làm nhiệm vụ nơi đây.
Em hồn nhiên nói rằng giữa đêm khuya thơ mộng đứng gác bên cạnh người bạn trai, ngắm phong cảnh kỳ diệu của quê hương em cảm thấy bồi hồi xúc động không sao tả xiết…
Ngày hôm sau, tại buổi họp tổng kết, anh cán bộ phụ trách đã dẫn ra câu trả lời của em để phê phán tình cảm lãng mạn tiểu tư sản của một nữ thanh niên đang ngồi ghế nhà trường!
Anh bảo rằng lẽ ra lúc ấy chúng ta phải nghĩ đến đồng bào miền Nam sống dưới ách tư bản thực dân xấu xa tàn bạo để nêu cao tinh thần cảnh giác cách mạng, chống tư tưởng bấp bênh, ủy mị!
Sau đợt cắm trại dã chiến ấy em rất ân hận. Tốt nghiệp cấp ba em tình nguyện nhập ngũ đi chiến trường để rèn luyện tư tưởng, lập trường. Nhưng rèn luyện mãi mà em vẫn là đứa con gái lãng mạn tiểu tư sản, em hư hỏng lắm phải không anh?
Đột nhiên cô gái ôm lấy Tiềm khóc tức tưởi, cô bảo rằng sẽ không còn sống đến ngày hòa bình để trở về với mẹ, với các em. Cũng chẳng bao giờ có một người bạn trai để thương, để nhớ.
Tiểu đội thông tin toàn con gái, sống giữa rừng già mênh mông, anh không tưởng tượng được đâu! Có lần em nằm mơ được gặp một người con trai…, lúc thức dậy hóa ra là đứa bạn gái đang quặp chặt lấy mình. Nó hào hứng kể rằng vừa được gặp người yêu, hai đứa đã quấn lấy nhau… nhưng cũng chỉ là giấc mơ mà thôi.
Tiềm bỗng quên hết mọi nỗi lo lắng, sợ hãi, đạn bom, chết chóc, anh cảm thấy mình trở thành chàng trai mạnh mẽ, cường tráng như ngày nào. Anh ghì chặt lấy thân thể mềm mại nóng bỏng của cô gái, nhấc bổng cô lên, đặt trên vạt cỏ ven bờ suối…
Có tiếng máy bay gầm rít trên bầu trời, tiếng bom nổ rung chuyển mặt đất, nhưng họ vẫn quấn chặt lấy nhau không chịu buông rời.
Tiềm không ngờ đêm đó xe binh trạm chuyển anh ra tuyến ngoài, không được gặp lại Mơ nữa. Do thương tật và bệnh sốt rét, cơ thể anh ngày càng suy nhược, hơn năm sau Tiềm xuất ngũ.
Vừa về đến nhà Tiềm đã tính đến việc tìm kiếm gia đình Mơ. Khổ một nỗi anh không hề biết địa chỉ, quê hương cô. Anh thường ngồi trầm mặc nhớ lại từng chi tiết Mơ đã kể với anh bên bờ suối, nhưng tất cả vẫn vô vọng.
Thấm thoát hai năm nữa trôi qua. Một lần Tiềm lơ mơ ngủ chợt thấy Mơ chạy đến ôm lấy anh mà khóc mà kể lể. Tiềm giật mình tỉnh giấc, bỗng nhớ ra thị trấn Kèo, bến đò Ve, làng Cột ở một vùng trung du Mơ đã kể với anh.
Tiềm quyết định lên đường tìm gia đình Mơ. Bây giờ anh đang trên đường tới làng Cột, và chỉ lúc nữa thôi anh sẽ gặp Mơ như lời ông lão lái đò.
Con đường băng qua cánh đồng đầy ổ gà, lổn nhổn sỏi đá, vắng ngắt không một bóng người. Tiềm xốc lại ba lô trên lưng, đi như chạy. Mặt trời chưa lặn hẳn Tiềm đã tới lũy tre đầu làng, nơi có một con trâu đang uể oải nhai một nắm rơm khô.
Cách đó không xa là một căn nhà ba gian lợp lá cọ. Phía bên trái nhà, ngay cạnh đường cái là chiếc cầu ao bằng tre, một cô gái mặc áo nâu tươi, quần đen xắn quá gối đang lúi húi rửa bát.
Tim đập thình thịch, Tiềm chăm chăm nhìn cô gái dáng nét giống hệt người con gái thân thương bao năm nay anh cố công tìm kiếm.
– Mơ! Tiềm bật lên tiếng kêu thảng thốt. Cô gái đứng dậy ngước nhìn anh ngơ ngác. Đúng là Mơ thật rồi! Tiềm mừng rỡ chạy đến trước mặt cô gái.
– Em không nhận ra anh à? Chúng mình đã xa nhau những bốn năm…, lúc nào anh cũng nhớ về em!
Cô gái ngạc nhiên nhìn anh, nghe anh nói. Hình như cô đã hiểu anh là ai. Cô cúi đầu nói lí nhí:
– Em tên Đào, em gái chị Mơ.
– Không, em đích thực là Mơ! Anh không thể nhầm lẫn được – Tiềm dứt khoát khẳng định.
Cô gái thở dài bảo:
– Ở đây người ta thường nhầm em với chị Mơ. Chắc anh quen chị Mơ ở chiến trường phải không? Mời anh vào nhà, anh sẽ hiểu. Nhà còn có mẹ và em trai, nhưng mới lên nhà chú ở xóm Giữa chơi.
Tiềm hồi hộp theo cô gái vào nhà, đặt ba lô xuống chiếc chõng tre, ngơ ngác nhìn lên tấm ảnh một cô gái mặc quân phục dựng phía sau bát nhang nghi ngút khói. Anh sững sờ, đau đớn bước lại gần. Đúng là chân dung của Mơ!…
– Chị ấy hy sinh đã hai năm. Gia đình em mới nhận giấy báo tử tháng trước – Đào rầu rĩ nói. Anh rưng rưng nước mắt lặng lẽ thắp hương, cúi đầu đứng trước chân dung Mơ, anh có cảm giác như thân thể mình đang tan biến trong làn khói hương uốn lượn vật vờ.
Vũng Tàu 8-2006
Tác giả: Trần Quang Vinh – Thực hiện: Hồng Huệ2Tìm Bạn – Vũ Thanh Hoa
Mục “Tìm bạn trăm năm “ trên báo hôm nay có đoạn giới thiệu:”Nam giới. Cao 1m70, nặng 68 kg. Tuổi Dần. Kinh doanh. Tự do đã hai năm. Tìm bạn gái đồng cảm. Không yêu cầu gì thêm. Nếu hợp, sẽ tiến xa hơn.” Cô rất mừng. Tuổi của cô hợp nhất với tuổi Dần. Cô đã ly hôn, nghĩa là cũng “tự do” đến sáu năm rồi. Con gái đang học cấp ba. Tháng sau cô 40 tuổi. Sốt ruột lắm. Sáu năm qua, cô vẫn âm thầm tìm kiếm. Nhưng thật không dễ chút nào. Những “mối” do bạn bè giới thiệu họ bảo “được” theo ý họ nhưng khi gặp thì cô lại không thấy “được”: Mấy gã trai trẻ thường nghèo rớt mùng tơi, thể nào cũng mắc tật gì đó trong mấy cái cô kỵ : thuốc lá, rượu chè, bài bạc…Gặp cô, với tuổi tác và hoàn cảnh hiện tại, lấy đâu ra ở họ “những đợt sóng ngầm”! Nên “lời ngỏ” của họ cô ngờ rằng có đến 50 phần trăm thực dụng! Những chàng “cao tuổi” thì “hóa trang” tài đến đâu, mái tóc đen nhánh bởi thuốc nhuộm cũng không che lấp được mênh mông khoảng…hói! Quần áo các “lão anh” dù có tậu loại hàng hiệu hảo hạng nào cũng khó giấu nổi… cái bụng phệ! Nhưng phần sợ nhất là : tuy cũng “tơi tả mấy tập nháp” rồi nhưng các anh này lại đòi hỏi đối tượng rất khắt khe: hình thức, đức hạnh, nội trợ, tâm hồn…Và điều khôi hài là, không biết các “lão anh” còn bao nhiêu “xí quách” nhưng lại có một ham muốn vô tận “đối tượng nữ càng trẻ càng…thích”! Các “lão anh” còn cực kỳ thận trọng. Rất sợ những hồi ức cũ lại “tái bản”… nên với họ, giai đoạn “tìm hiểu” có khi giống một cuộc “đấu giá” hơn!
Hẹn hò trên mạng thì phiêu lưu. Lứa tuổi teen phù hợp với hình thức này hơn. Họ nhiều thời gian để “chát chít”. Liều lĩnh và tự tin để biến “ảo” thành “thật”. Bởi vì nếu thất bại, họ còn nhiều cơ hội để “phục hồi”, với cô thì… ít lắm.
Làm việc tại một công ty lớn, đôi lần cô cũng vướng những “cú sét”. Những người đàn ông này tương đối hấp dẫn, tài giỏi, địa vị cao sang và rất ưu ái cô nhưng…(chỉ cái “nhưng” duy nhất) họ đều…đang có vợ và cùng có “chính sách chung” là :“Chỉ thêm chứ không bớt…Vợ”! Gian nan làm sao…
Cô nhịp chân theo điệu nhạc từ máy vi tính, đọc lại lời giới thiệu và bắt đầu tưởng tượng… Dù không còn trẻ, khởi đầu một thiên tình sử ai chả có quyền lãng mạn… Chàng là Việt Kiều? Chàng là đại gia? Hay chủ một doanh nghiệp nhỏ cũng được… Nhưng người đàn bà bốn mươi tuổi thông minh và thận trọng lại định thần ngay. Coi chừng: Một gã nghiện hút, nát rượu, bài bạc, trai gái, ngoại tình, lừa đảo…Có thế thì mới gãy gánh chứ? Rồi cô lại tự mắng : Hồ nghi đến mức bệnh hoạn! Lúc nào cũng thấy xung quanh toàn những mưu đồ! Rõ ràng người này dễ chịu khi chẳng yêu cầu chi li với đối tượng. Có lẽ mình bắt đầu tính toán quá . Hãy xem các lời giới thiệu khác cùng các yêu cầu: Tìm bạn gái có hình thức ưa nhìn, cao trên 1m60, trình độ đại học, có nhà riêng, chưa có con…Khiếp! Thái tử đi kén Công nương chắc? Khắc nghiệt thật!
Mình sẽ không vội vã nhưng không thể để lỡ những cơ hội trong đời…
Thư qua thư lại. Điện thoại. Hẹn hò. Cuối cùng họ gặp ở một quán cà phê. Cô chọn chiếc áo may khéo nhưng giản dị. Buổi đầu không nên màu mè. Anh đón cô ngay ở bãi gửi xe. Hình thức anh không nổi trội nhưng vóc dáng cân đối. Mặc đồ lịch sự. Nói năng nhẹ nhàng. Hai người trông đẹp đôi. “ Sáu năm qua hình như đã có hậu” Cô lạc quan.
– Anh đang làm việc ở đâu ạ? Sau vài câu xã giao, cô vào ngay “thân bài”.
– Anh buôn bán nhỏ thôi…- Anh hơi bối rối.
” Thôi, không phải đại gia cũng không sao. Giới đại gia phức tạp lắm” Cô tự nhủ.
– Thế nhà anh ở đâu?
– Anh chưa có nhà riêng. Đang ở nhờ ông bác ruột.
“Mới ly hôn, việc phân chia tài sản cũng lại là cả một vấn đề đây…- Cô nghĩ – Mình có nhà riêng, lo gì”
– Anh có mấy con rồi?
– Anh có hai con nhưng đều ở với bà ấy.
“ Thế càng tốt. Nếu một đứa ở cùng cũng chả sao, mình sẽ cố gắng là một người mẹ kế tốt bụng” Cô tự nhủ.
– Nhưng cụ thể là anh đang buôn bán hàng gì thế ? Trong hai năm tự do anh đã chán cảnh độc thân rồi ư?
Cô mỉm cười. Phải hỏi thật kỹ chứ. Giống cuộc phỏng vấn quá nhưng anh chàng không hề khó chịu. Anh cũng cười :
– Hiện giờ anh đang kinh doanh mặt hàng keo dính chuột. Trước đây anh chuyên về rượu giả, trúng lắm nhưng họ bắt được. Bị kết án 5 năm nhưng anh đã mãn hạn 2 năm rồi . Vợ anh bỏ đi cùng hai con ngay khi anh bị bắt. Đó là tất cả sự thật cuộc đời anh.
Cô chết sững. Im lặng. Rồi cô đứng phắt dậy. Cô định sẽ ném một câu gì đó thật đau đớn cho bõ những ngày mơ mộng, cô định sẽ cười ha hả và hỏi anh ta có bình thường về tâm thần không hoặc có thể chỉ đơn giản một cái nhếch môi đáng đời rồi kiêu hãnh ra về…Chuẩn bị… nhìn thẳng vào mắt anh ta… Anh vẫn ngồi nguyên, nhìn cô điềm tĩnh chờ đợi tất cả… Nhìn sâu vào đôi mắt anh, cô bỗng thấy cay cay nơi sống mũi : đôi mắt bình thản, thẳng thắn, chân thành. Cô đưa bàn tay nhỏ bé của mình về phía anh, thì thầm:
– Lần đầu tiên em gặp một người đàn ông chân thật như anh. Em không đi tìm nữa.
24.8.2007
Tác giả: Vũ Thanh Hoa – Thực hiện: Minh Nguyệt
Từ khóachuyện tình thuở ấy Hồng Huệ Minh Nguyệt tìm bạn Trần Quang Vinh truyện đêm khuya Vũ Thanh Hoa
Xem thêm đề xuất
Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè
RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …