Bài nổi bật

Cô Gái Mặc Áo Màu Lửa Cháy

Mười một giờ đêm, Thành mới khật khưỡng về đến nhà. Bấm chuông ba hồi dài gắt gỏng, Thuỷ vẫn chưa ra mở cửa. Nỗn bực mình khiến cho cơn say tạm lui. Anh đấm tay vào cửa thình thịch hét lên: “Có mở cửa không? Tôi ra cơ quan ngủ bây giờ!”. Vẫn im lặng đến tức thở, đến điên người. Thành biết Thuỷ chưa ngủ. Chưa khi nào Thuỷ ngủ trước khi anh chưa về. Hôm nào có việc gì đột xuất hay vui bạn vui bè anh phải đi qua đêm mà lỡ quên không gọi đện thông báo, thảo nào Thuỷ cũng thức trắng đêm. Lúc về, thấy mặt vợ sưng như cái mâm, mắt lại quầng hốc hác, Thành cũng thấy ân hận và thương thương…Nhưng đấy chỉ là trước kia. Bây giờ, có đi đâu, nếu không quên gọi điện, anh củng cố tình quên, còn tắt luôn cả di động, cho Thuỷ không biết đằng nào mà lần nữa. Kinh nghiệm cho anh hay, nếu gọi điện báo cho Thuỷ rằng: “Đêm nay anh không ngủ ở nhà” thì sẽ phải chuẩn bị cả nữa tiếng đồng hồ để trả lời những câu lục vấn và rên rỉ kiểu như: Không ngủ ở nhà thì ngủ ở đâu? Ngủ với ai?….Việc gì có nhà cửa đoàn hoàng mà phải vật vạ lang thang thế? Mà đừng có loanh quanh, tôi là tôi biết hết rồi đấy nhé. Tôi mà túm được tận tay, day tận tóc thì chết với tôi… vẫn v.v và v.v
Và càng ngày anh càng hay vắng nhà vào ban đêm hơn. Lắm lần chẳng có lý do gì, anh cứ ngủ lại cơ quan, rồi lại lấy làm thú vị khi tưởng tượng ra vẻ mặt rất khó chịu của Thuỷ và những “bài ca không quên” theo điệu chì chiết, rên rỉ, trách oán mà cô tua lại không mệt mỏi hết ngày này qua ngày khác. Thực ra Thành không cố ý hành hạ vợ, nhưng ai bảo cô ấy cứ mua dây buộc mình, cứ sống trong hoang tưởng hễ anh bước chân ra khỏi nhà là có hàng đan con gái theo, túm lấy… Có lẽ không khi nào Thuỷ không sống trong ghen tuông, dằn vặt và trách oán, thân làm tội đời như thế để làm gì? Lại một hồi chuông dài cau có nữa. Vẫn chưa thấy tiếng dép của Thuỷ ra mở cửa. Lần này thì Thành gầm lên thực sự: “Có mở cửa không? Tôi mà đi thì đừng có trách”. Lời doạ chưa kịp phát huy thì cửa bên hàng xóm nhà anh bật mở……Giọng con gái cười hi hí, tỉnh như sáo: “Anh Thành ơi! Cài Thuỷ nó không cho vào nhà ngủ thì sang đây ngủ với em vậy!”. Thành liếc sang, tối quá nên không nhìn thấy người, chỉ nhận ra giọng Mây nhão như cháo, vừa lẳng lơ mời gọi, vừa bởn cợt… Mây mới về làm hàng xóm của anh độ một năm nay. ……
Tác giả: Nguyễn Thị Việt Nga – Người thực hiện: Hoàng Yến

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *