Bài nổi bật

Đêm tình Khau Vai – Nguyễn Thu Phương

RadioVn.Com – Giờ thì nàng thấy ghét khoảng sân đầy nắng đó, nơi những buổi sớm mai tất cả đều trở nên tinh sạch, trong trẻo. Cho dù bằng cái nhìn cũ nhất, hà khắc nhất nàng vẫn phải thừa nhận nắng đã làm mọi thứ lung linh, rực rỡ lên rất nhiều. Và cô ta đang ngồi đó, lẩn mẩn se se góc tà áo. Còn anh ta, mặt thẫn thờ như mất của. Nắng sớm đã vô tư gột rửa cho cả hai sạch mới như con trẻ. Nàng thở dài chán nản, con trẻ ư, đúng là hai “đứa trẻ” bệnh hoạn. Hơi nghiêng người, ngực áo cô ta trễ xuống để lộ một khoảng da thịt ở nơi dễ thấy nhất với cái sẹo dị hình dị dạng, trông không khác gì đã bị ai đó đổ lên một nắp nhỏ axít làm cho nhăn nhúm. Ừ mà rất có thể chính là axít, chính là ghen, cái nghề của cô ta như thế… Đâu phải ai cũng giữ được thái độ bình tâm như nàng, nhất là khi nỗi tủi, nỗi đau cứ cuộn lên, thắt ruột thắt gan, quắn xiết, giày vò bên trong như người bị hành hạ bởi cái bao tử đã loét. Nhưng đó không phải ghen, nàng biết vậy. Thật tâm nàng đánh giá cô ta rất thấp, thấp đến mức nàng không thấy xứng, cho dù chỉ trích ra một mẩu rất nhỏ thôi để bắc lên bàn cân mà cân đong đo đếm. Nàng tức giận, khinh thường anh ta, nàng chán ghét và thương cho phận mình. Còn với anh ta thì quá rõ, anh ta vin vào cái cớ hai vợ chồng đã li thân mấy năm. Anh ta là đàn ông khỏe mạnh, anh ta đâu thể chay tịnh, cai hết đàn bà. Anh ta ăn bánh trả tiền, không dây dưa mắc mớ di họa về sau. Chỉ là, sao anh ta thô thiển đến mức đưa cả “cái bánh” dơ như thế về phần nửa ngôi nhà chung mà mấy năm nay anh ta trấn giữ, để nàng sững sờ bắt gặp. Anh ta có thể thuê khách sạn kín đáo ở đâu đó cho khuất mắt, muốn làm gì tùy ý, đúng theo thỏa thuận mặc kệ nhau, ai sống đời người nấy. Nói chung, trở lại câu hỏi nàng đã đặt ra không chỉ một lần, khi hôn nhân đã không còn tình yêu nữa thì anh ta cố níu kéo để làm gì? Li thân, nghĩa là anh ta vẫn còn cơ hội thuyết phục nàng hàn gắn, nhưng giờ anh ta bê bết như thế, nàng không yêu mà cũng không còn trọng. Đừng cố giải thích, thêm mệt nhau. Nàng thở dài thêm dăm ba nhịp, nỗi chán chường dâng lên đến đỉnh điểm. Nàng để mặc chồng tiễn ả gái điếm ra về, bỏ vào nhà, đi thẳng xuống bếp. Đến bồn rửa, nàng chà xà phòng sát khuẩn, kì cọ liên hồi cho đến lúc hai bàn tay phát đỏ ửng lên thì mới nghĩ ra, đúng ra nàng cần phải tắm. Đứng trong dòng nước ấm thong thả túa ra từ vòi sen nàng mới biết, hóa ra vẫn còn nước mắt để khóc cho những chuyện đau đớn anh ta cố tình hay vô ý gây ra với nàng.
Đêm tình Khau Vai – Nguyễn Thu Phương
Cuộc chuyện trò khá dài qua video chat với C gần như chiếm trọn hết buổi trưa hôm đó, chính C cũng phải ngạc nhiên khi thấy nàng nhanh gọn đưa ra những quyết định chỉ mới hôm qua vẫn còn lấn cấn với bao nhiêu chần chừ suy tính. Nàng bảo với C sẽ thu xếp tất cả các việc cần thiết chỉ trong buổi chiều, xin nghỉ phép, lấy vé máy bay, giải thích dăm câu ba điều với người nọ người kia, và sửa soạn hành lí. Hối hả bộn bề như vậy mà nàng vẫn còn dư được chút thời gian để search trên mạng xem thông tin về nơi ấy: Khau Vai. Nơi những người yêu gặp lại nhau, những tình yêu không đến được với nhau do hoàn cảnh, một ngày một đêm duy nhất trong năm: hăm bảy tháng ba âm lịch. Nàng xoay tấm lịch để bàn, dùng bút đỏ khoanh tròn ngay cái ngày đặc biệt ấy. Hôm nay, lịch dưới đã là hăm sáu tháng ba.
*
* *
Trên chuyến bay buồn tẻ từ thành phố của nàng đến thủ đô, cố dỗ mình chợp mắt để thôi không phải nghĩ mãi những chuyện không hay mới vừa xảy ra, nàng tự nhủ, chẳng thà nôn nao tưởng tượng về Khau Vai và nhớ lại bối cảnh duyên nợ nào đã đem C đến cho cuộc đời nàng, có khi còn thấy đáng hơn. Rồi tiếp là chuyến xe đêm đến miền cực Bắc xa xôi của đất nước, xe giường nằm máy lạnh dễ chịu, thoải mái, nhưng nàng vẫn không ngủ được. C đón nàng ở bến xe lúc sớm tinh mơ, vẫn đôi mắt hun hút với ánh nhìn thăm thẳm ấy. Nói rằng “anh cũng không ngủ được, chờ mong em mãi”. Nàng cố che giấu nỗi cảm động, lặng lẽ bước theo C.
dem tinh khau vai vu dinh tuan
Minh họa: Vũ Đình Tuấn
Đường. Đèo. Vách đá tai mèo. Lại đường, đèo, chập chùng vách đá tai mèo. Quán rượu ở đâu đó trên đường vào Khau Vai. C bảo đồ đạc cứ vứt nguyên trên xe máy, ghé vào đây, ngồi chơi một chút. Có mèn mén em chưa từng thử qua, có cả thắng cố, và nhất là rượu ngô. Có rất nhiều hỏi han, thân thiết, gọi mời… Tiếng ai đó nghe rõ ý ngạc nhiên “Lạ phết đấy, gan phết đấy, C hôm nay lại dám đi Khau Vai với cả bạn gái nữa cơ à? Trốn vợ hay sao!” Nhưng nàng không uống được rượu. “Thì em chỉ nhấp môi thôi, đang vui mà!” Rốt cuộc vì cả nể nàng đã nhắm mắt ực nguyên cả chén, men nồng dâng lên bừng bừng. Tất cả những người trong bàn đều là bạn C, trừ anh chàng người Mông có đôi mắt mí lót hơi xếch với khuôn miệng cười rất tươi. Anh ta chăm chú ngắm nghía quan sát nàng đến mức có là cô gái khờ đến mấy cũng biết nàng quá được anh ta lưu tâm. Cười với vẻ cầu thân, anh ta đưa chén rượu mới rót, tha thiết mời nàng uống. Nàng lắc, cố phân bua nàng rất dễ say. Mà say thì sẽ đâm ra dở hơi. Một chén là giới hạn, tuyệt đối không nên cố. C cũng góp thêm, thôi đừng ép. Nhưng anh người Mông vẫn mặc kệ. Và anh ta bỗng nảy ra cái trò đánh đổi, nếu nàng uống cạn hết hai chén rượu thì anh ta sẽ hát cho nàng nghe một bài tình ca bằng tiếng Mông hẳn hoi. Một bài tình ca, do anh chàng người Mông rất đẹp trai chính hiệu hát tặng – cuộc đời nàng, chưa bao giờ có món quà như thế. Lâng lâng trong men rượu, nàng đã gật. Bất kể ánh mắt C đầy cảnh báo, ắp tràn cơn giông bão. Đang vui mà, nàng nói lại y như lúc nãy C đã nói…
Bài tình ca ấy, rốt cuộc nàng đã không thể nhớ. Cái cách anh chàng người Mông ấy hát, giọng hát đẩy đưa ngọt lịm. Cái cách anh ta nhìn như thiêu rát người đối diện. Và cách anh ta lắc lư, anh ta gục gặc đầu, anh ta nhấp nhún đôi vai rộng. Giai điệu trúc trắc, luyến láy, buông dài ma mị… Chỉ nhớ được ba chén rượu ngô đã hoàn toàn đốn đổ một cô gái có tửu lượng quá kém như nàng, lại thêm cả hai món mèn mén và thắng cố đều rất khó ăn nên hầu như trong bụng nàng chưa lót tạm thứ gì. C hối hả chào mọi người, kéo nàng ra xe, hối hả nổ máy rời đi ngay khi nàng đã ngồi lên phía sau, ngả nghiêng ngật ngưỡng hệt như đàn ông vãn buổi chợ phiên, say nát ngủ bên chân đèo. C tức giận tới mức không nói được lời nào, trong khi nàng cứ ngửa mặt cười vô duyên cớ. Mãi đến khi nàng nhất định bắt C phải dừng xe nơi rìa thung lũng, nàng phăm phăm đi tới trong đêm tối không ánh sáng, không cả ánh lân tinh, tuyên bố sẽ bay vào giữa không trung, thì C mới dùng hết sức để kéo nàng quay lại và gắt khẽ: “Chắc là em thích nó? Nếu không vì lí do gì lại chấp nhận uống say đến thế!” Nàng vẫn cười ngơ ngẩn, cũng là khi nước mắt ứa ra “thôi mà anh, không cật vấn nữa, giờ hai chúng ta cùng đến Khau Vai. Nếu anh không muốn thả em bay vào không trung thì hãy chở nhanh em đến Khau Vai”. Nhưng C vẫn dai dẳng liệu từ đây đến đấy em có dã rượu không, chứ say sưa bét nhè như thế này anh không thích đi cùng em đâu, anh sẽ chở em quay lại Mèo Vạc. Nàng với C cứ thế dằng co trên con đường lổn nhổn đá. “Em không đi mấy ngàn cây số đến đây để bỏ mất đêm Khau Vai, quay về ru rú trong khách sạn”. Cuối cùng C cũng phải chiều nàng.
Có lẽ do nàng cũng biết sợ làm cho C buồn, và giữa đêm đen tăm tối, ngửa bàn tay không thấy, sương bất ngờ kéo dày từng đám, gió lạnh thông thốc trên con dốc quanh co, đường quá khó đi, hiểm trở, lồi lõm, chênh vênh, xe xóc nảy tưng tưng, cứ thỉnh thoảng lại trượt bánh quay ngang, căng thẳng như trong cuộc đua địa hình, phải cắn chặt hai hàm răng ôm chắc lấy C nếu không muốn bị văng ra…, bấy nhiêu lí do đã khiến nàng tỉnh nhanh hơn, trí óc mụ mị say men đã dần kiểm soát lại được bản thân, kiềm chế những cơn bốc đồng. Cảm giác khi đến càng gần Khau Vai càng khiến nàng nôn nao khó tả, hành trình thăm thẳm như chất chứa muôn ngàn điều bí ẩn khôn lường, một bên là vách đá dựng, bên kia là vực thẳm, con đường dâng lên thành vòng xoáy ôm theo lưng núi… Từng dòng người xe nối đuôi nhau loang loáng, vệt lấp lóa xuyên sương mù mà đi tới, tiếng động cơ rầm rì như tiếng thứ côn trùng khổng lồ nào đó kêu rền trong đêm.
Chưa bao giờ, thật sự chưa bao giờ nàng dấn mình trong chuyến đi lạ lùng và mạo hiểm đến thế. Cảm thấy được yên tâm khi trước mặt nàng là tấm lưng vững chãi của C. Nàng nói, còn anh hầu như im lặng nghe, vì phải tập trung dồn sức cho con đường. Ở một khúc quanh, anh S – bạn của C đuổi kịp hai người và lo lắng kè theo dẫn lối, sợ C không quen địa hình, sợ xe trượt bánh, sợ nàng say níu C sẽ khó điều khiển tay lái… Những mối quan tâm ân cần đó giống như ngọn lửa ấm ươm hồng xuyên đêm đen, ở nơi tình người đã dâng lên chạm đến tình thân, lo nghĩ cho nhau chẳng khác nào anh em ruột thịt.
Và kia, khi xe của họ lên đến đoạn đèo trên triền dốc, thung lũng bất ngờ mở ra. Khau Vai ở dưới đó, C đưa tay chỉ. Nàng choáng váng với cái “tổ ong khổng lồ” hiện ra trước mắt, đèn chớp nháy như sao đủ màu. Khau Vai kéo dài như vệt nước, trải từ đỉnh đồi loang theo thung lũng, tưởng tượng như ba khối nhà cực lớn chất chồng lên nhau. Mãi sau đó khi đã vào đến nơi nàng mới tự lí giải được kết cấu của “tổ ong”, chính là ảo giác từ các “lớp” cao độ đan xen, do được ngắm nhìn trong khoảng cách xa. Còn thực tế cơ cầu hơn, đơn giản là những dãy lán tạm bợ, những ngôi nhà lụp xụp, trông cũng không khác mấy các “hội chợ” kiểu vùng ven hỗn tạp. Thật ra, với một người đến từ chốn phồn hoa đô hội, nơi mỗi đêm về chìm ngập trong nghìn vạn triệu lớp ánh sáng đỏ xanh tím vàng lung linh hoa lệ, thì cũng không thể nói nàng bị choáng bởi những ánh đèn chấp chới liu riu đom đóm của Khau Vai. Vậy nhưng, giữa một vùng tối bốn bề mênh mông đen đặc như bức màn khổng lồ của sân khấu đen, một khoảng đen rộng lớn đến khác thường, là bóng tối của núi rừng hoang vu heo hút, màu của văn minh quên lãng, đến ngay cả trăng sao cũng biệt mù ẩn khuất trong vô vàn lớp sương quyện mờ như cháo loãng, duy nhất chỉ Khau Vai lấp lóe sáng bừng lên – không khác gì thỏi nam châm hút vào miệng “tổ ong” những vệt xe loang loáng đổ về. Thì đúng là quá sững sờ.
*
* *
Nhờ có sự “bảo lãnh” của anh S nên họ không phải cuốc bộ theo suốt quãng đường là con dốc tối om, bụi mù, ước chừng vài cây số. Những tốp người đồng bào Dao, Mông, Giáy… từ trong ấy đi ngược trở ra, C giải thích cho nàng biết: “Em xem, họ đã về khỏi chợ rồi đấy!” Chính họ mới thật sự là linh hồn của phiên chợ tình kì lạ có một không hai này. Khau Vai, mỗi năm chỉ có một ngày và một đêm nay thôi. Họ đến đây tìm gì… Họ đã về, vậy họ đã tìm thấy bạn tình chưa? Họ có cùng ai tiếp nối yêu đương hò hẹn không? Khau Vai, nàng đến đây tìm gì? Lúc ăn cơm tối ở Mèo Vạc nàng có nghe C nói, họ đến từ hai nơi khác nhau tìm gặp nhau ở Khau Vai, còn chúng ta không giống họ; chúng ta hẹn trước, gặp nhau trước rồi mới cùng nhau đến chợ như một đôi. Nàng cười, ừ đúng, như vậy cho chắc chắn sẽ tìm thấy nhau. Rồi sao nữa? Rồi sao, nàng cũng đang muốn biết…
Ngay từ lúc bắt đầu thì nàng với C cũng đã khác, không thể giống, không thể tuân theo cách thức bình thường như bao nhiêu người. Khau Vai, theo cách riêng của C với nàng là chuyến đi chẳng tuân theo kế hoạch nào cụ thể. Nàng nhớ chuyến bay lúc hoàng hôn cứ liên tục xuyên qua những vùng thời tiết xấu, máy bay nhảy chồm chồm y như vấp ổ gà. Nàng nhớ cơn mưa tạt ướt sũng những hành khách bay đêm ở sân bay Nội Bài lúc vừa ra khỏi xe bus, để rồi sau đó ai nấy ngồi lạnh run cả tiếng đồng hồ chờ ở băng chuyền mà cũng không lấy được hành lí. Nàng nhớ cái quán xa lạ ở ngã ba Kim Anh, nơi cơn gió thốc tháo thổi bay cả khách đi xe gắn máy trên đường, còn nàng co ro chờ xe Hà Giang đến đón. Nàng nhớ đêm mưa bão hôm qua, xe đi xuyên bóng tối mưa quất như roi trên mặt kính, nàng thức chong chong trên xe cùng C nơi đầu kia của hành trình, chờ thời gian nhỏ giọt thu ngắn dần khoảng cách giữa hai người. Nàng cố tìm đủ cách để cho qua hết nỗi mong ngóng, sốt ruột, chờ trông gặp mặt. Khau Vai, nàng đã đến. Nàng đã ở đây. Cùng C. Không giống bất cứ thứ tình yêu nào đã từng đến trong đời nàng. Không như thứ nhớ nhung nào nàng đã từng được biết. C với nàng như định mệnh. Khau Vai, Khau Vai…
Có những điều nàng tự đoán chắc rằng sẽ cất giữ hoài, cất giữ mãi mãi trong ngăn kí ức của mình. Đêm phiêu linh ấy, ở Khau Vai, C đưa nàng đến thắp hương trước tượng của Bà trong ngôi miếu nhỏ. Nàng không cầu xin gì mà chỉ lắng nghe trái tim mình nhắn nhủ. Nàng mong gì ở Bà, người thiếu nữ tuyệt vời xa xưa trong mối tình huyền thoại, nàng ngưỡng mộ cái khoảng cách sáu cây số của chỉ một đêm hăm bảy tháng ba hằng năm, cũng không ai biết được họ yêu nhau ra sao, chỉ mặc tình tưởng tượng, thêu dệt nên câu chuyện mơ màng ấy. Nhưng chắc không chỉ có đàn ca, hát sáo, trăng sao, nhảy múa và trò chuyện… Nàng nhận ra nàng rất thích C luôn luôn nói “vợ chồng mình”, C gọi nàng bằng vợ và xưng là chồng. Đêm huyền hoặc đó có cái gì như ma mị, phiêu diêu, khó tả, cơ thể như chỉ muốn bay lên, tâm hồn cũng bay lên và tình yêu chạm đến ngưỡng cảm xúc lâng lâng, bơ bòng, lơ lửng cuốn giữa những tàng cây, quây vòng quanh hai ngôi miếu thờ Bà và thờ Ông. Hai con người, lúc sống đã phải yêu nhau trong xa cách, đến khi đã mất vẫn bị chôn cách xa, thờ cúng cũng hai nơi. C nghiêm trang nói, nghi lễ thắp hương của nàng với anh trong hai ngôi miếu chính là hôn lễ, là đám cưới, hai người chính thức trở thành vợ chồng dưới sự chứng kiến của Ông và Bà. Nàng chính là cô dâu giản dị và xinh đẹp của anh giữa đêm tình Khau Vai yêu dấu, lịch âm đúng ngày hăm bảy tháng ba.
Đêm tình Khau Vai – Nguyễn Thu Phương
Nàng theo C lang thang giữa những tốp người, anh thích thú hòa cùng đám bạn hát ca hồn nhiên. Rất nhiều du khách, cả tây và ta ba lô nghiêng ngó như đang tìm kiếm điều gì trong các đám đông người dân bản địa. Khau Vai, hẳn không dễ thấy thứ mà người ta mong muốn thấy khi lặn lội cùng nhau đến tận đây, thứ đã đem cất giấu thật riêng, thật kín, tận nơi đâu đó, chỉ vì không thể phơi bày, không thể như trò vui giải trí cho những người muốn xem. Tưởng chừng như nghịch lí của phiên chợ tình nhưng đã không còn tình, nơi người ta phơi ra với nhau toàn những thứ có thể thấy ở bất cứ chợ phiên bình thường nào khác. Nhưng hóa ra là kín kẽ. Mỗi năm chỉ có một ngày một đêm như thế, một đời người – liệu có cùng nhau được bao nhiêu đêm, bao nhiêu ngày? Những tình yêu không thể đến được với nhau do rất nhiều lí do, hoàn cảnh, được thành chồng thành vợ chỉ trong chừng ấy bên nhau. Là riêng nhau với đất trời. Là nâng niu suốt kiếp người.
Đêm trong ngọn nến thắp lập lòe nơi quán rượu, nàng với C tay trong tay, ủ ấm niềm yêu. Liêu xiêu những bóng dáng dật dờ lướt qua, càng về khuya càng thấy xuất hiện dày hơn những tốp đôi ba người, bên nam bên nữ, đích thực tìm kiếm nhau hay đã nhận ra, mừng rỡ hàn huyên, tíu tít hỏi han… Nàng muốn ngồi mãi tựa vai nhau như thế, không cần nói, ngắm nhìn Khau Vai như ảo ảnh, lững lờ trôi trong sương.
Rất khuya họ mới rời Khau Vai. Trên triền dốc đỉnh non, C bỗng dừng xe, kéo nàng ngồi xuống nơi phiến đá bên vệ đường, ngoảnh nhìn ra thung lũng. Họ hôn nhau, nụ hôn nồng nàn trong đêm sương lạnh buốt, ướt đẫm những vạt hoa, li ti cỏ dại. Họ ngồi bên nhau lặng ngắm cái “tổ ong” khổng lồ tít mờ phía xa. Ở đó là Khau Vai bây giờ nàng đã biết. Ở đó là nơi họ đã cùng nhau làm lễ cưới. Ở đó là nơi nàng với C công khai thừa nhận cùng tất cả những ai có mặt xung quanh rằng họ là chồng vợ. Ở đó có những điều chắc là nàng sẽ không bao giờ có lại trong đời này. Những chiếc xe của khách đi Khau Vai trở về lướt loang loáng ở phía sau, đến nơi đông nên ra về cũng đông. Đôi ba chiếc bấm còi, pha đèn, nói cười chỉ trỏ khi thấy nàng và C ôm nhau. Nàng cũng chẳng quan tâm, họ là ai, nói gì hay nghĩ gì, mặc kệ. Giây phút đó, nàng đang chùng lòng nhớ tiếc Khau Vai, vừa mới xa thôi mà đã như biền biệt.
Cái lạnh thấm sâu khiến nàng rét run cầm cập, chiếc xe lầm lũi xuyên trong sương mù giăng ngang đêm tối, núi chìm quanh mất dáng. C nhất định cởi áo ngoài bắt nàng mặc thêm cho ấm, còn anh chỉ phong phanh chiếc may ô. Nàng ái ngại nhưng anh cười, đời trai sương gió quen rồi. Nhường cho em, vợ yêu của anh. Yêu thương có mùi vị cơ thể anh, bao trùm lên quanh nàng, ấm sực. Nàng đắm mình trong hạnh phúc. Con đường gập ghềnh nhấp nhô không ánh đèn, sương tràn ngập như biển mê bến lú. Tối đến nỗi cách một cánh tay đã không nhìn rõ bàn tay. Nhưng có anh vững chãi cùng đi, nàng không thấy sợ. Nàng tin tưởng anh tuyệt đối.
Họ cứ trôi trong sương mịt mù, trong đêm mịt mù trong cái lạnh tê tái đến nỗi đầu óc cũng đâm mịt mù, rồi thị trấn Mèo Vạc sáng rực ánh đèn thốt nhiên hiện ra, lộng lẫy trong huyễn hoặc khác thường. Nàng đùa, ôi ta vừa chết đi sống lại. Anh vô tư cười. Khau Vai đã chìm đâu đó ở phía sau, xa như cách đến hai chiều thế giới.
Đêm nơi thị trấn Mèo Vạc, thấm mệt và ngấm lạnh, cộng thêm dư âm rơi rớt của cơn say ba chén rượu ngô, nàng thiếp lịm, ngủ rất ngoan và êm trong vòng tay yên ấm yêu thương của anh. Trong cơn mơ, nàng thấy mình bay trở lại Khau Vai, trên đôi cánh mỏng tang diệu kì. Dường như trong cơn gió, nàng nghe âm thanh đồng vọng mênh mang từ chín tầng trời, tiếng của Bà – người nữ hiện thân trong huyền thoại Khau Vai – vang vọng không gian, tiếng kêu đòi hạnh phúc…
*
* *
Trở về từ Khau Vai, nàng đơn phương đứng đơn li dị chồng sau mấy năm li thân vật vờ, nuôi dưỡng không đâu cái vỏ bọc hôn nhân rỗng tuếch. Khỏi cần nói cũng biết, anh ta dăng ra vô vàn khó khăn trở ngại, những mong khiến nàng chán nản thay đổi ý định, nhưng nàng vẫn quyết. Vì nàng tin chắc, có được tự do cuộc sống nàng sẽ khác. Cho dù không đến được với C, cho dù có thể mỗi năm nàng và anh sẽ chỉ gặp nhau vỏn vẹn trong thời khắc ngắn ngủi thôi. Ngắn ngủi nhưng hạnh phúc đến vô cùng.
Tháng 9/ 2015
Tác giả: N.T.P – Thực hiện: Vân Anh

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *