Bài nổi bật

Đứa con bị ruồng bỏ

RadioVn.Com –  Nắng xiên qua tấm tranh làm cho căn nhà càng thêm hiu hắt. Không gian yên lặng như tờ. Bà Loan nằm thiêm thiếp trên giường khi tỉnh, khi mê. Ðợt ốm này làm bà phải nằm bẹp một thời gian dài.
Chợt có tiếng động ngoài sân, tiếng lạch cạch dựa xe, tiếng mở cửa khe khẽ. Tự nhiên bà thấy mắt mình cay cay. Bà đoán chắc là Thắm, cô con gái cả sang giúp bà dọn dẹp nhà cửa. Từ hôm bà bị ngã rồi nằm liệt giường đến nay một tay Thắm cáng đáng tất cả, mà chị nào có rảnh rang gì cho cam.
Có tiếng bước chân đang lại gần. Bà nhắm mắt vờ ngủ, cảm thấy bàn tay sần sùi chai sạn đặt lên trán mình. Thắm ngồi cạnh mép giường:
– Mẹ đã đỡ chút nào chưa ạ?
Bà khẽ cười để làm an lòng đứa con gái hiếu thảo:
– Mẹ cũng đỡ rồi con ạ. Sao không ở nhà lo cho bố con chúng nó, khi nào con Thu về cho nó sang giúp mẹ cũng được mà.
– Bố con nó ở nhà tự lo được cho nhau mà mẹ. Giờ con sẽ chuyển sang ở hẳn với mẹ.
Bà Loan quay vào trong sụt sùi, cảm thấy ân hận quá khi mà từ trước tới giờ đã đối xử với Thắm thật không phải…
Ông bà không có con trai. Ðược hai cô con gái, nhưng chúng lại khác nhau hoàn toàn cả về tính cách lẫn ngoại hình. Thắm là chị, hiền lành chịu thương chịu khó, hay lam hay làm. Không đẹp nhưng Thắm có duyên, cái duyên của người con gái vùng quê chân chất. Cô học hành cũng không đến nỗi nào, nhưng thi đại học mấy năm liền không đậu, đành phải học trung cấp ở tỉnh. Học xong về làm ở xã. Một hôm cô đưa bạn trai về ra mắt cũng là để thưa chuyện với bố mẹ. Thoạt nhìn anh con trai khỏe mạnh, nhanh nhẹn lại có công ăn việc làm ổn định, ông bà Loan ưng lắm. Nhưng khi hỏi về gia đình Tiến, biết anh là con trai họ Ðỗ ở cuối thôn thì ông bà quay ngoắt:
– Không có yêu đương, cưới xin gì hết! Mày không biết họ Mai nhà mình và họ Ðỗ nhà nó có hiềm khích từ trước sao? Mày lấy ai cũng được, đui, què, mẻ, sứt tao cũng đồng ý, nhưng riêng con trai nhà họ Ðỗ thì không đời nào, hiểu chưa?
– Xin bố mẹ thương chúng con. Chuyện hiềm khích của họ hàng đấy là chuyện của người lớn từ đời nảo đời nào, sao bố mẹ lại bắt chúng con gánh chịu…
–  “Bốp”! Mày dám cãi lại lời tao à. Tao bảo không được là không được. – Ông bố nóng nảy.
–  Thưa bác, cháu nghĩ chuyện cũ đã qua lâu rồi…
–  Im, ai cho phép anh nói hả. Khi nào cả họ Ðỗ nhà anh sang xếp hàng xin lỗi họ Mai này thì họ Mai mới đồng ý gả con gái cho họ Ðỗ nhé! Còn không từ nay tôi cấm cửa anh không được bén mảng tới gần con gái tôi, rõ chưa.
Dù đã lường trước, đôi trẻ không ngờ các cụ lại thành kiến đến vậy. Ðưa Tiến về, hai người không khỏi ngậm ngùi. Tiến và Thắm quấn quýt nhau từ hồi còn học trên tỉnh. Dẫu biết là sẽ gặp khó khăn từ hai phía vì hiềm khích dòng họ nhưng hai người quyết tâm đến với nhau. Ngày xưa làng Thắm có tục lệ nếu con trai làng khác sang hỏi con gái làng này làm vợ thì phải có đủ một vạn viên gạch thẻ lát đường vào làng mới được làm lễ dạm hỏi. Năm ấy mất mùa đói kém, có đôi trai gái yêu nhau là con trai họ Ðỗ và con gái họ Mai. Người con trai nghèo quá không có tiền mua gạch để lát đường, thế là hai người dắt díu nhau trốn khỏi làng. Nhà họ Mai thấy mất con gái, liền rồng rắn gậy gộc kéo sang nhà họ Ðỗ đòi con. Nhà họ Mai mắng nhiếc nhà họ Ðỗ đã bắt cóc mất con gái nhà họ Mai lại còn quỵt lễ ăn hỏi. Lời qua tiếng lại, nhà họ Mai thề sẽ không bao giờ gả con cho nhà họ Ðỗ…
Đứa con bị ruồng bỏ
Biết là không thuyết phục được bố mẹ Thắm, hai người chuyển sang thuyết phục bố Tiến. Vừa nghe nhắc đến họ Mai, bố anh đã nổi trận lôi đình. Ông còn dọa sẽ từ mặt nếu anh vẫn tiếp tục tình yêu ấy. Cũng như bố mẹ Thắm, ông tìm mọi cách để chia rẽ tình cảm của hai người. Thắm đã từng bị bố nhốt trong buồng mấy ngày liền khi ông phát hiện ra cô vẫn lén lút gặp Tiến. Ðã biết bao đêm bà Loan nằm tỉ tê với con gái nhưng Thắm chỉ im lặng thở dài. Bà biết mình sẽ không giữ được đứa con bướng bỉnh này vì bà hiểu nó hơn ai hết.
 Và chuyện ấy đã xảy ra. Tiến và Thắm ra UBND xã đăng ký kết hôn đồng thời dọn ra ngoài làng sống. Ông bà Loan cảm thấy vô cùng xấu hổ khi thấy mình có một đứa con gái “hư” như Thắm, mặc dù cô và cả chồng cô đều muốn về tạ lỗi với bố mẹ họ hàng đôi bên.
Giận con gái lớn, ông dồn hết hy vọng vào cô con gái út. Khác hẳn với chị, Tươi xinh đẹp như bông hoa đồng nội. Cô là niềm mơ ước của bao trai làng, nhưng họ chỉ dám đứng từ xa bởi biết rằng chẳng khi nào cô thuộc về họ. Cô cứ thế mà lớn lên trong sự chiều chuộng, bao bọc của bố mẹ. Ðược cái cô học rất giỏi nên thích gì ông bà cũng lo cho chu đáo, nhất là khi năm đó cả làng chỉ có mình cô đỗ đại học. Ông bà Loan tự hào về cô lắm.
Tươi ra trường, được nhận về một cơ quan trên tỉnh, niềm vui của ông bà Loan càng được nhân lên gấp bội. Ngày Tươi lấy chồng là một ngày hội lớn của cả làng. Ông bà Loan tổ chức lễ cưới thật linh đình. Tiếng loa đài, tiếng cười nói ầm ĩ. Không ai biết được đằng sau bờ rào dâm bụt kia, Thắm đứng lặng cùng những giọt nước mắt lăn dài. Thắm muốn vào nói một câu chúc mừng em mà cũng không dám.
Vốn có của ăn của để, đất đai rộng lại không có con trai, nên khi Tươi lấy chồng, ông Loan đã đồng ý cắt cho vợ chồng Tươi một suất đất và giúp chúng xây một ngôi nhà khang trang ngay cạnh nhà để con gái được gần bố mẹ. Thời gian đầu ông bà sống cuộc sống sung túc bên con gái và con rể. Khi Tươi sinh con trai đầu lòng, bà thường sang chăm cháu giúp con để chúng dành thời gian cho công việc. Nhiều hôm bà còn nấu luôn cả cơm cho bọn chúng đi về chỉ việc ăn, ăn xong lại cũng bà mang đi dọn.
 Ðột nhiên ông Loan bị bán thân bất toại phải nằm một chỗ không đi lại được, cần có người chăm nom thường xuyên. Bà Loan không thể trông cháu và chăm lo cho vợ chồng cô con gái út được nữa. Do quen ỷ lại, hôm nào về thấy bà chưa nấu cơm thì Tươi cằn nhằn. Là con gái út được cha mẹ cưng chiều là thế, nhưng bố ốm liệt giường mà chẳng thấy cô chăm bố được một ngày. Cô chỉ đáo qua một loáng, dúi cho mẹ ít tiền rồi đi thẳng. Nghe tin bố ốm Thắm về thăm nhưng ông Loan nhất định không cho vào gặp mặt. Ông còn dặn bà khi ông chết không được cho Thắm để tang. Thắm nước mắt ngắn dài đứng ngoài sân nói vọng vào:
– Nếu bố không nhận con, nhận cháu thì cho con làm trọn bổn phận của đạo làm con, chăm nom cho cha mẹ lúc tuổi già sức yếu…
– Mày trả hiếu bố thế là đủ rồi con ạ. – Ông Loan từ trong nhà cố nói vọng ra.
– Bố không cho con làm tròn đạo làm con, con sẽ quỳ ở đây cho đến khi nào bố đồng ý…
Nói là làm, Thắm quỳ ở sân từ sáng đến chiều. Hiểu tấm lòng của Thắm, bà con họ hàng thay nhau vào khuyên ông bà Loan hãy nhận con nhận cháu. Ông trưởng họ bảo:
– Thôi ông bà ạ, chuyện xưa lắm rồi, thù hằn với nhau chỉ gây mất con, mất cháu. Tôi thấy con Thắm nhà ông bà lấy cậu Tiến bên họ Ðỗ, hai đứa sống rất hạnh phúc, hòa thuận, làm kinh tế giỏi, con cái ngoan ngoãn. Vậy thì tại sao ông lại bỏ đi những đứa con đứa cháu ruột thịt của mình, nhất là khi ông đang ốm đau, bệnh tật thế này. Ông cũng phải thương bà ấy vất vả một mình đêm hôm lọ mọ chứ!
Thoạt đầu ông Loan nhất định không chịu nghe, nhưng rồi bà con nói điều hơn lẽ thiệt, nhất là khi Tươi về thấy chị Thắm quỳ ở bên ngoài, hiểu ra sự tình, cô gay gắt:
– Chị con đã có lòng muốn về chăm nom cho bố thì bố cũng nên đồng ý để chị ấy báo hiếu bố mẹ. Với lại bố mẹ phải giữ thể diện cho vợ chồng con nữa chứ!
Phải một thời gian sau ông Loan mới cho gọi vợ chồng Thắm đến.
– Con ạ, bố có lỗi với vợ chồng con – giọng ông đã yếu lắm – nhưng thấy hai đứa làm ăn phát đạt, con cái ngoan ngoãn như thế là bố mừng rồi. Bố sợ bố sẽ không sống được lâu nữa… Bố mong sau này các con sẽ chăm lo cho mẹ thật chu đáo… Tuổi già không gì đáng sợ bằng sự cô đơn đâu con ạ.
Những ngày cuối đời, ông Loan sống trong sự chăm sóc chu đáo, ân cần của Thắm. Tươi thấy bố mẹ đã nhận chị gái, lấy làm mừng lắm. Thế là có người chăm sóc bố.
Đứa con bị ruồng bỏ
Từ khi ông Loan mất, bà Loan trở nên suy sụp. Ðôi khi bà còn hơi lẫn. Nhìn bà thui thủi một mình trong căn nhà rộng thênh thang, Thắm muốn ngỏ ý đón mẹ về ở cùng để tiện bề chăm sóc, nhưng bà nhất định không chịu. Bà muốn được ở gần ông, ngày ngày hương khói cho ông đỡ tủi thân dưới suối vàng.
Một đêm mưa gió, bà ra ngoài che cho đàn gà, không may bị ngã. May sao lúc đó con bé Thu lại vừa mới sang ngủ cho bà đỡ buồn. Nghe tiếng động lạ, nó chạy ra thấy bà nằm bất tỉnh trên đất…
Bà bị gãy chân, phải bó bột nằm một chỗ. Nằm viện mấy hôm bà được đưa về chăm sóc ở nhà. Từ hôm đó đến nay vợ chồng Thắm lo, khi thì vợ, khi thì chồng, khi thì con bé Thu. Ðêm nào cũng phải có người ngủ với mẹ thì Thắm mới yên tâm. Còn Tươi, cô lấy cớ bận, nhờ chị chăm sóc mẹ giúp. Cô bàn với chồng bán căn nhà đang ở, chuyển về nhà chồng, vừa tiện đường đi làm, vừa tránh ở gần bà trong lúc này. Thế là căn nhà của ông bà Loan xây lên cho cô con gái út đã được rao bán. Thắm rất giận em vì hành động ấy, gọi Tươi sang:
– Sao em lại phải bán căn nhà mà bố mẹ đã xây nên bằng mồ hôi nước mắt cho em như thế, lẽ nào nó không có ý nghĩa với em. Em không thương bố mẹ sao?
– Thương là một chuyện, nhưng em phải chuyển về bên nhà chồng em. Bố mẹ chồng giục chúng em về bên đó vì ông bà chỉ có mình anh ấy là con trai. Với lại em về đó cũng thuận lợi cho công việc.
– Sao không phải là lúc nào đó mà lại là lúc này, khi mẹ đang ốm đau như thế. Hay em sợ phải chăm sóc mẹ?
– Ðúng đấy, em không chịu được cảnh lúc nào cũng phải có ý thức là mình có một người mẹ phải chăm lo ở nhà làm em mất hết tự do. Chị cũng là con, chị có điều kiện hãy chăm sóc mẹ chu đáo nhé, hằng tháng em sẽ gửi tiền phụ giúp chị. À, mẹ vẫn còn một suất đất gần đường quốc lộ chưa bán đâu, khu đất ấy có giá trị lắm đấy. Nếu chị muốn lấy nó thì hãy chăm sóc và nuôi mẹ, em nhường cho.
– Im ngay! Tao không cho phép mày nói thế!
Thắm lao ra khỏi nhà, nước mắt đầm đìa. Chị không ngờ đứa em gái được bố mẹ chị yêu thương cưng chiều lo cho ăn học đầy đủ lại trở thành con người bạc bẽo, bất hiếu đến như vậy. Nhưng điều chị không ngờ hơn là cuộc nói chuyện giữa chị và Tươi bà Loan đã nghe thấy hết. Nước mắt bà trào ra ướt sũng đôi khóe mắt đã mờ đục. Bà chưa bao giờ nghĩ rằng mình rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay. Bà cũng không biết nếu không có đứa con gái mà lâu nay ông bà hắt hủi thì bà sẽ ra sao?
Lại có tiếng bước chân đi vào. Lần này bà quay ra nhìn. Ðó chính là chồng Thắm và con bé Thu. Nhìn con bé nhanh nhẹn, xinh xắn bà thấy nao nao, cũng là cháu ngoại nhưng nó chẳng được bà ẵm bồng ngày nào. Như đoán được suy nghĩ của mẹ, Thắm ân cần: “Thôi mẹ ạ, đừng nghĩ ngợi nữa. Mẹ vẫn còn chúng con và các cháu mà”. Bà gượng cười nhìn các con. Nụ cười chua xót.
Nắng đang xuống dần. Tiếng trẻ con nhà hàng xóm bi bô, nô đùa, vọng lại. Lâu lắm rồi bà Loan mới cảm nhận được mùi thơm của khói bếp buổi chiều tà. Bà thấy lòng mình ấm lại…
Tác giả: Nguyễn Thị Thu Hà – Người thực hiện: Hoàng Yến

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *