Bài nổi bật

Đường Còn Dài, Còn Dài…

RadioVn.Com – Đường còn dài, còn dài kể về chín tháng trong cuộc đời một chàng sinh viên.
Chín tháng hết sức đặc biệt, bởi cậu quyết định… bỏ học, làm một hành trình xuyên Việt với một bạn trẻ khác trên chiếc xe tải nhỏ.
Trên đường đi họ kết nạp thêm một chàng “Tây balô” tại Hội An. Ra các tỉnh biên giới phía Bắc rồi quay về Hà Nội, họ chia tay nhau. Nhân vật chính quay về kiếm sống phụ bán cà phê tại Đà Lạt một thời gian, rồi trở lại Sài Gòn… đi học tiếp.
—————
Một hành trình thú vị, đầy chất lãng mạn của tuổi trẻ. Cũng có dăm ba chuyện tình trong một bối cảnh là con đường xuyên Việt được ghi nhận bằng một đôi mắt trẻ trung, hồn nhiên. Đường còn dài, còn dài cứ như một ước mơ người trẻ nào cũng từng có: vứt bỏ tất cả và… lên đường! “… Trân cằn nhằn chuyện tôi bỏ học. “Mẹ mày sẽ đổ bệnh vì mày!” – Nó hăm doạ. “Mày tưởng tao đợi mày nói mới biết chuyện đó chắc?!”.
Tôi chán ngán đề tài này quá mức. “Mày tưởng mày viết vài bài giới thiệu sách, đăng vài truyện ngắn, lãnh vài trăm một triệu mỗi tháng là hay lắm rồi hả? Mày nghĩ đó là nghề nghiệp vững chắc trong tương lai của mình đó hả? Ai sẽ thuê mày làm việc, nếu mày chưa tốt nghiệp?”. … “Thôi, cứ giả sử là có ai đó thuê mày đi, sao mày không tính đến chuyện một ngày, vì bảo vệ lòng tự trọng của mình, mày đục vào mặt thằng sếp chẳng hạn. Và a lê hấp, mày lại bắt đầu cuộc hành trình đi tìm chỗ làm việc khác.
Tất nhiên, chỗ đó phải vui lòng nhận những thằng chưa tốt nghiệp. … “Đó là trong tình huống tươi sáng nhất: mày vẫn có thể làm việc với chút tài lẻ viết lách của mày mà không cần tấm bằng đại học. Còn tao chưa đề cập đến việc mày phải làm những công việc chân tay khác mà cái thằng tiểu thư cỡ mày không đời này làm được”. “Theo tao hiểu thì mày đang giải thích cho tao về sự quan trọng của bằng cấp…” (Trích Đường còn dài, còn dài…).
Đường Còn Dài, Còn Dài…
 
“Xe dừng ở bến cuối. “Đến rồi, nhỏ!”. Tiếng bác tài vang lên giữa hai dãy ghế làm tôi giật mình, như thể vừa ngủ một giấc dài vừa tỉnh dậy. Tôi tự hỏi chín tháng gần đây hay hai mươi năm trước đó, đâu là một giấc mơ?” 
Đó là những câu chữ kết thúc cuốn truyện Đường còn dài, còn dài, nhưng dường như rất thật, đó mới chính là sự bắt đầu của cuộc hành trình trên những cung đường của cây bút trẻ Nguyễn Thiên Ngân.
Đó là một hành trình mà nhân vật chính của chúng ta cũng không hề biết điểm dừng cuối cùng của nó ở đâu, anh ta đi và trải nghiệm những tháng ngày trên những cung đường của cuộc đời anh ta, nhưng lại rất ơ hờ như thể đang tham gia vào một tour du lịch đi đây đi đó mà không mảy may quan tâm đến việc mua chiếc vé khứ hồi.
Đó là một chiếc xe màu vàng với cái tên rất ư lãng mạn – Francessca – nhân vật nữ chính trong truyện Những cây cầu ở hạt Madison. Đó là lão Sói, là Damien, những con người có duyên với chuyến đi đầy bụi đường, những tình cờ đã tạo nên vô số những bất ngờ nho nhỏ, đó là những dư vị còn lan tràn lẩn quất đâu đây khi những trang viết đầu tiên của cuốn truyện được hé mở…
Trên những chặng đường đã qua ấy, N. – nhân vật chính, người vừa đi vừa kể lại những chuyện anh gặp trên đường, những gương mặt mới cũ xen lẫn tạo thứ cảm giác hỗn loạn, lúc bình yên lúc lại quá hoang hoải. Có những hồi ức về tình yêu, về sự ám ảnh, về sự chán nản, về nỗi lòng của một kẻ bỏ cuộc đầy dằn vặt trong lặng im. Tình yêu đó là nỗi ám ảnh suốt chuyến đi của cậu, hẳn đó rất có thể là một cuộc chạy trốn hiện tại, điều mà tuổi trẻ bây giờ thường nghĩ đến nhiều hơn.
Những khám phá tất yếu không thể thiếu trong mỗi chuyến đi dài ngày, có những khám phá mới mẻ, có những điều khi khám phá ra rồi người ta lại bỗng thấy quá ư là hụt hẫng, hóa ra mình cũng đã có một thời “ta mang trong trắng đi tìm thanh cao”, đó là sự khác biệt giữa yêu và si mê, bạn có muốn khám phá ko?
“Đó là, nếu lúc đó mà nàng già nói ê thằng nhỏ, nhảy xuống hồ coi chơi – lão chỉ tay xuống cái hồ nông choèn minh họa – và a lê hấp, tao sẽ nhảy ùm xuống. Còn nếu nàng trẻ nói như vậy, tao sẽ nhìn nàng cười khoan dung”…
Hội ngộ và chia ly cũng là một âm hưởng chính nếu bạn coi cuốn truyện như một bản nhạc. Trong bản nhạc tưởng như dài dài này, bạn sẽ thấy thực ra thì những cung đường ấy cũng ngắn và đầy giới hạn bên trong nó, đó là sự chán nản của tuổi 20 đầy những nghĩ suy bồng bột, đó là sự hoang mang trống rỗng dẫn đến những khao khát trải nghiệm.
Đường Còn Dài, Còn Dài…
 
Bởi cuộc đời quá dài để sống và ngắm nhìn nhưng cũng quá ngắn cho những ai khao khát trải nghiệm. Và họ buộc phải đánh đổi điều gì đó để có cơ hội tìm lại chính mình, tìm lại để lấp đầy những tháng ngày trống rỗng.
 
Trên chiếc ô tô màu vàng nhỏ bé nhưng thật đặc biệt ấy, người đọc còn thấy tồn tại những tình bạn không biên giới, dẫu họ cũng chẳng cùng chung chí hướng, mỗi người là một mảnh ghép của bộ xếp hình còn dang dở, tuy xếp gần nhau nhìn rất lệch nhưng vô hình chung lại rất tương xứng. Và những câu chữ từ khắp các gương mặt quen thân xa lạ ấy được xích lại gần nhau một cách rất ngẫu nhiên những đầy thú vị.
Những ám ảnh về một tình yêu chưa xa khiến N. cứ đi hoài đi hoài để tìm lời giải đáp, như một bài toán rắc rồi, người ra đề lại vô tình đánh mất lời giải, khiến cho người làm bài cũng như người đọc cứ loay hoay không biết phải giải theo hướng nào.
Để rồi từ đó là những thử nghiệm, là đi cùng nhóm, là tách ra đi một mình, là sự trở về, rồi lại ra đi, như một cậu trai mới lớn trở về nhà sau nhiều ngày tháng đi xa nói với người mẹ ở nhà rằng con lại đi thêm nhiều ngày nữa có lẽ mẹ à. Và rồi kiếm một công việc nào đó ở một miền đất xa lạ tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống, để rồi trở về với vạch xuất phát để có thể là tự tin hơn, phấn chấn hơn…
Nguyễn Thiên Ngân là một cây bút trẻ đến từ miền quê Daklak, có nhiều truyện ngắn đạt giải trong đó có giải Nhất truyện ngắn cuộc thi viết “Chân dung tuổi mới lớn” do báo Mực tím tổ chức năm 2005. Đây là truyện dài đầu tay của Ngân và đó là một câu truyện liền mạch, những chi tiết rất hợp với tuổi đời và những trải nghiệm của tác giả.
Có cả những mới mẻ và bỡ ngỡ pha lẫn giữa sự hiểu đời hiểu người ở cái lứa tuổi bắt đầu bước vào cuộc sống. Và để hiểu hơn về cách họ trải nghiệm ra sao, lời giải đáp được tìm thấy như thế nào trong chiếc ô tô màu vàng nhỏ bé và đầy bụi đường, hãy cùng Nguyễn Thiên Ngân đi hết 159 trang viết của cuốn sách.
Tác giả: Nguyễn Thiên Ngân – Người đọc: Hoàng Coco, Hiền Lương Xal
 

Xem thêm đề xuất

CÓ CON VỚI BẠN THÂN

CÓ CON VỚI BẠN THÂN

“CÓ CON VỚI BẠN THÂN” là truyện ngôn tình audio hay và hấp dẫn, qua …

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *