RadioVn.Com – Thời gian trôi thật mau, nó đủ mạnh mẽ để thay đổi nhiều thứ, kể cả những gì thân thuộc, yêu thương nhất, em nhỉ? Nhưng em biết không, thời gian cũng để lại cho anh và cho em những điều thật kỳ lạ, thứ mà đôi lúc ta chợt nhớ rồi chợt mỉm cười. Đó là lúc ta biết rằng mình đã từng có được hạnh phúc tuyệt vời!
Em hỏi anh: có nhớ Đà Lạt, có nhớ mùa oải hương hay không?
Tất nhiên là… không!
Anh chỉ nhớ cô bé nhỏ nhắn với chiếc váy lụa dài đến đầu gối, tay ôm chặt đóa hoa màu tím, chạy vội vã trong cơn mưa phùn. Còn anh thì cứ mãi mê nghêu ngao: “Lần đầu ta gặp nhỏ, trong nắng chiều bay bay…”, vậy mà anh lại gặp “nhỏ” trong cơn mưa ấy chứ! (cười)
Đà Lạt lạnh lắm, nhất là vào buổi sớm nữa, còn em thì cứ nhõng nhẽo đòi anh phải chở em đi xem luống hoa oải hương ở phía bên kìa đồi. Ai biểu thương em làm gì, mà lỡ thương rồi thì phải chiều thôi! Anh chở rất lâu, rất lâu, em nặng lắm! Nhưng không phải vì em thừa cân, mà là vì… anh muốn em thật nặng, để anh được chở em như thế này mãi mãi.
Em ước mình được nằm giữa lòng oải hương tím ngắt, được đắm mình trong nắng nhạt của vùng cao nguyên lộng gió. Anh không biết sao em lại thích oải hương đến như vậy, anh đã hỏi, nhưng em chỉ mỉm cười và lấy bó hoa ôm vào lòng. Có lẽ là vì oải hương và em giống nhau, oải hương là một loài hoa rất khó trồng, chỉ cần tưới nước không đúng là nó sẽ tàn mau. Cũng như em, cô gái bé nhỏ và bướng bĩnh, chỉ cần sai một tý thôi là em đã giận anh rất nhiều rồi. Giá như mà bây giờ… em vẫn như những đóa oải hương ấy nhĩ. Mà thôi, chắc anh trồng không nỗi nữa đâu ! 🙂
Đã vài năm qua đi rồi, cái tuổi ngô nghê của anh và em đã không còn nữa, Đà Lạt cũng không còn như trước, những cơn mưa phùn cũng ít hơn và những mùa oải hương cũng không còn nở rộ. Anh, em, mỗi người mỗi công việc, mỗi người mỗi chỗ. Lâu lắm rồi, em cũng không ghé thăm Đà Lạt, không ghé thăm anh…
Trời thu tháng bảy se lạnh, anh ngẩn đầu nhìn lên những kỷ niệm cũ, những cơn gió trên đồi cao đã hong khô đi những giọt nước mắt, chúng khiến anh thêm mạnh mẽ, khiến anh thôi… không nghĩ về em.
Nếu bây giờ, anh nói anh đã được nằm giữa lòng oải hương tím ngắt, chắc em sẽ ganh tị đến chết mất! Em không biết đấy thôi, cả anh và em đều đã được nằm giữa “bầu trời” ấy rồi, đấy là… khi chúng ta “nằm giữa lòng nhau”.
…Vì em là mùa oải hương đẹp nhất của anh!
“Em thấy không? Chúng ta ở giữa lòng oải hương tím ngắt!”
Tác giả: Anh Khoa
Diễn giả: Nho Xenh