gửi cho “ánh sáng nơi cuối đường.1993”
Là anh thương em !
Em !
Có phải định mệnh trớ trêu cho anh gặp em, để rồi con tim anh lạc lối trong mắt em chẳng còn biết đường về ?
Chúa khéo sắp cho anh và em chung một đội ngay từ ngày đầu gặp em trong chuyến Giáng Sinh, rồi lại gặp lại nhau trong đêm giao thừa đầy ngẫu nhiên.
Em !
Có biết ngay tại thời khắc đêm ấy nhìn thấy em, anh đã nghe tim mình ngừng đập.
Và rồi sau tất cả những suy nghĩ vụt qua, anh lại chẳng biết mình là ai giữa bộn bề cuộc đời em.
Có ai đó ngoài kia đang nói gì về tình yêu? Rất hay, rất đẹp, rất hạnh phúc.
Nhưng
Với riêng anh…
Tình yêu đôi khi lại chẳng dừng chân cùng một lúc ở hai người, thế thì có gì phải đớn đau?
Tình yêu đôi khi lại chẳng là nụ cười nơi cuối con đường, thế thì có gì phải xót xa?
Tình yêu đôi khi lại chẳng mang theo đắm say như trong tiểu thuyết, thế thì có gì phải hoài công?
Tình yêu đôi khi lại chẳng như một sợi dây trói thắt tim người này, buộc lỏng người kia.
Tình yêu mang theo cùng một lúc niềm hạnh phúc tột cùng, kèm theo mùi vị của ghen tuông rồi không quên đính lên chút ít hơi hám phản bội.
Tình yêu không hứa về một con đường dài.
Tình yêu là sự sở hữu, là ích kỉ, là mong muốn thuộc về nhau.
Tình yêu là trải nghiệm rộng lớn về nước mắt, sự thất vọng và những nỗi đau.
Tình yêu là sự hòa quyện giữa hai cá thể riêng biệt nhưng sẽ chẳng ai nói gì nhiều về ngày mai.
Sống trong cuộc đời này, biết không em đến sỏi đá cũng cần có nhau.
đến chiếc lá cũng cần có nhau, đép cũng một đôi, găng tay không một chiếc bao giờ.
Vậy nên anh không yêu em…
Thật, sẽ không yêu em đâu…
Chắc chắn là sẽ thế……
Anh hứa đấy…….
Anh sẽ không yêu em…..
…mà ……. anh “thương” em.
Ngay khi anh viết cho em chữ thương này, nó đã dài hơn rất nhiều so với chữ yêu vốn tưởng vĩnh cửu.
Tình thương vượt qua những ranh giới của tình yêu.
Thương không đòi hỏi về sự chiếm hữu.
Thương không thiết tha gì về một danh phận nơi bộn bề cuộc đời người còn lại.
Thương không lấy sự ích kỷ để đong đếm mà đơn giản chỉ là nụ cười người này là hạnh phúc của người kia.
Thương không quan tâm đến con đường dài hay ngắn, chỉ cần đứng bên nhau thôi, hạnh phúc cũng đủ đầy.
Thương là thứ vô hình giá trị nhất mà anh có được để dành riêng cho em.
Để khi em khóc, luôn có anh kề bên.
Để khi em nghĩ cả thế giới quay lưng với mình, anh sẽ luôn đứng về phía em..
Để khi với em mọi giá trị vật chất quay cuồng, anh nhận mình là tinh thần của em.
Và !
Để khi biết em đã yêu một người khác, anh vẫn sống cuộc sống của anh và thương em nguyên vẹn như vậy.
Em đừng lo cho anh nhé, cuộc sống này với anh đau khổ đủ đầy nên chẳng còn gì làm anh đau được nữa. Cô đơn cũng chỉ là một thói quen, đến số còn có số lẻ thì cũng chẳng lạ gì khi anh cô đơn.Thế nên em không cần bận tâm về anh nữa. Hãy cứ sống hạnh phúc với tình yêu của em. Còn anh sẽ đủ đầy với “niềm thương” của mình.
Lệ Đá – anhsangcuoiconduong.1988