RadioVn.Com – “Tôi gọi xóm tôi là xóm vũ phu. Ấy là tôi gọi thế chứ xóm ấy có tên một vị anh hùng dân tộc hẳn hoi và xóm ấy không phải toàn mấy ông mất nết ưa nói chuyện bằng tay chân với vợ. Bệnh đánh vợ nó lây qua đường không khí đấy đầu tiên là nhà Mãn lão đánh vợ huỳnh huỵch tuần nào cũng đôi trận lý do nào cũng chính đáng cả…..” – Mở mắt ngày đã trôi của tác giả Hoàng Thanh Hương đã mở ra như thế bằng một giọng điệu có phần bình thản, như thể chuyện chồng đánh vợ là hiển nhiên, là không có gì lạ. Người đàn ông có tới 1001 lý do để “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay” với vợ mình và người đàn bà cũng có chừng ấy lý do để tha thứ, rằng tất cả chỉ vì “anh yêu em quá, anh lo mất em”. Tuy vậy, nếu nói rằng tác phẩm chỉ quanh quẩn với chuyện ghen tuông, ngoại tình thì hẳn là một nhầm lẫn. Phía sau chuyện đời lận đận bẩy nổi ba chìm của Phù Sa và phía sau cả cuộc hôn nhân có vẻ ấm êm của nhân vật “tôi” là những trăn trở về thân phận đàn bà, mà rộng hơn là trăn trở về sự phù du của kiếp người “sống gửi thác về”. Cuộc đời ngắn ngủi thế, “mở mắt nhắm mắt là ngày trôi, đêm trôi”, vậy mà người ta vẫn cứ không ngừng làm nhau đau…….
*******
Tác giả: Hoàng Thanh Hương