MÙA BẰNG LĂNG KHÔNG ANH
Anh vẫn thường hỏi em sao lại yêu màu tím ấy đến thế, một màu tím buồn đến nao lòng và chẳng cô gái nào yêu. Nhưng anh đâu biết nỗi buồn của em là từ anh, chứ đâu phải từ bằng lăng trên phố.
Em và anh, ta là gì của nhau? Câu hỏi vẫn thường đeo bám em những ngày gần đây. Là anh – em gái kết nghĩa, hay là người thương, thương đến mấy cũng chỉ tự làm nhau đau?
***
Anh bảo rằng ta thật có duyên, gặp gỡ nhau ở một thành phố xa lạ, trong một trường hợp tình cờ. Ngày ấy em trong màu áo xanh tình nguyện, anh cũng xanh, nhưng màu xanh áo lính – màu xanh mà em luôn khát khao nhưng chẳng thể chạm vào. Em dắt anh đi qua con đường Bạch Đằng đầy gió và hoa, loài hoa màu tím em yêu. Nhưng anh chẳng nhận ra màu tím ấ y. Anh vội vàng tách đoàn kịp hẹn với người yêu. Anh đâu biết trong mắt em là nỗi buồn khó tả. Anh có người yêu rồi sao vẫn quan tâm em? Nhưng em không dám buồn lâu, nỗi buồn ấy thoáng qua đáy mắt, em tươi tỉnh làm tốt công việc hướng dẫn đoàn. Kỹ năng cười giúp em che giấu nỗi buồn ấy riêng em. Nhưng rồi thành viên trong đoàn cũng sớm nhận ra, em có gì khang khác. Anh nói rằng anh hiểu em hơn ai hết, liệu anh có nhìn ra nỗi buồn ấy trong em?
Anh nhận em làm em gái, để được chăm sóc và bảo vệ, che chở em – một con nhóc hay nghĩ hay lo và luôn phải bươn chải một mình, tính cách cũng vì thế mà cộc cằn và mạnh mẽ như con trai. Anh có đọc trong mắt em một nỗi tủi hờn sâu kín, rằng chẳng muốn làm em gái anh đâu, miệng cười ” chẳng bằng lòng nên hoa mãi bằng lăng”? Buổi chiều chia tay anh về lại đơn vị, màu tím bằng lăng trên con đường em yêu chẳng còn vui tươi như nó đã từng, nay đượm màu buồn man mác của một người mới biết yêu…
À không, em đối với anh chỉ là thương, là đơn phương, một thứ tình cảm chẳng thể gọi tên đúng nghĩa. Hay chỉ là sự rung động yếu mềm của một đứa con gái phải đóng vai mạnh mẽ quá lâu? Anh đến, và bảo rằng che chở cho em, sẽ không phải để em gắng gồng thêm nữa. Em cười thầm, mạnh mẽ lâu rồi cũng thành thói quen anh ạ, nhưng cứ chờ xem anh sẽ làm thế nào để một con nhỏ suốt khoảng ấy thời gian sống trên đời chẳng để chàng trai nào vào mắt, cố gắng tự làm mọi việc một mình, kiêu hãnh với danh xưng “nữ cường” trẻ con và ngốc nghếch. Em chẳng dám mở lòng, vì em sợ sẽ đau, vì em còn có con đường tương lai tự vẽ sẵn trong đầu, với những bước đi vững vàng nhưng một mình cô độc. Em chẳng thể chia sẽ hay than thở cùng ai, rằng có những ngày mệt mỏi đến chẳng thở được, có những ngày buồn đến nao lòng dù chẳng biết lý do. Em cứ sống giả tạo như thế, dù sự giả tạo ấy đem đến buồn khổ – riêng em. Em chấp nhận tự mình gánh chịu, để mọi người có được niềm vui. Cũng giống như bằng lăng kia khoe sắc tím thanh xuân, ai biết rằng hoa tàn rồi rụng thầm lặng lẽ. Chẳng ai hiểu được hoa đã buồn thế nào khi nằm trên nền đất lạnh, cũng giống em thao thức mỗi đêm về.
Nhưng anh thắng rồi, anh đã làm được. Anh đã khiến em mở lòng và cho em biết rằng: là con gái thì có quyền yếu đuối và có quyền dựa vào ai đó, phải không anh? Anh nghe em luyên thuyên về những chuyện trong ngày, về những kế hoạch tương lai ấp ủ, về gia đình, bạn bè và mọi thứ linh tinh.Em nhớ những đêm ngồi dưới bóng bằng lăng của khu trọ, anh kể em nghe chuyện vui đời học viên, chuyện sinh hoạt vất vả của những năm tháng lục quân. Em nghe say mê và hỏi những câu ngu ngơ của con nhóc cuồng màu xanh áo lính. Anh chỉ cười nói em ngốc quá em. Em viết những vần thơ về màu tím bằng lăng, về màu xanh áo lính, và anh lại là thính giả đầu tiên. Anh đâu biết qua những vần thơ, tâm tình em sau đó? Em cứ mong mình cứ mãi thế này, sẽ mãi vui vẻ, mặc đời ra sao. Anh hát em nghe bản ” cô gái đến từ hôm qua”, phải chăng như lời nhắn nhủ, em chỉ là ký ức đẹp của anh, chẳng phải hiện tại cũng chẳng có tương lai gì cả?
Rồi ngày ấy cũng đến, cái ngày em cương quyết nói xa anh. Như bằng lăng hết mùa phải tạm biệt con phố nhỏ. Ngày em nhận ra mình đã đi quá xa, ngày em biết nghĩ cho chị ấy. Cả em và chị ấy, đều có quyền được hưởng hạnh phúc trọn vẹn mà không phải sẻ chia. Em thương anh, nhưng chị ấy là người đến trước, là người được anh thương. Em, suy cho cùng cũng chỉ là kẻ thứ ba chen vào giữa anh và chị ấy, mà người thứ ba thì lúc nào cũng xấu, cũng bị lên án, tội nghiệp lắm anh à. Rồi dạo gần đây, em hay đọc những confession kể tội những cô em kết nghĩa, rằng danh nghĩa vậy thôi nhưng thực ra là người thứ ba, là kẻ phá hoại, là người chen ngang,… Không phải tình em chưa đủ lớn để vượt qua áp lực dư luận, nhưng em vẫn còn đủ lý trí để biết rằng, em và anh không phải dành cho nhau. Em thương chị ấy, vì đã bị em cướp mất khoảng thời gian được anh quan tâm. Em thương em, vì lỡ thương một người không phù hợp. Em đã nghĩ thật nhiều, với những đêm dài thao thức trở trăn. Rồi những ngày lên giảng đường mà tâm trí rối bời cứ để đâu đâu, em lơ đãng tâm hồn treo ngoài cửa, để lại trong thầy cô những băn khoăn nghi ngại, trong bạn bè câu hỏi về một người liệu có phải mới yêu? Em cố giấu nên cũng chẳng ai hay, và hình như anh cũng vậy. Chiều nay bằng lăng rơi đầy con phố nhỏ…
Lý trí bảo em rằng phải sớm buông tay. Anh có nhận ra giọng em khang khác, chẳng vô tư như những ngày đầu? Em nói rằng chẳng muốn làm em anh nữa, anh làm ơn đừng phiền cuộc sống của em. Anh không níu kéo cũng chẳng hỏi lý do, như chỉ chờ em nói vậy. Em khô khốc, chẳng thể nói gì. Anh chỉ ” Ừ” rồi im lặng lướt qua. Em hụt hẫng dù biết trước chuyện phải như vậy. Chiếc vòng anh tặng nằm lặng im trên cổ tay em, buồn hiu hắt. Em vẫn nhớ cái ngày anh đeo nó vào tay, em ngỡ ngàng và không phản ứng kịp, ú ớ chẳng nhớ rằng mình phải cảm ơn anh. Em cứng đầu chẳng nói thích nó đâu, rồi làm anh giận cả buổi chiều, em theo năn nỉ. Nhưng giờ nó chỉ còn là kỉ vật đúng không anh, chỉ là một món đồ anh vứt bỏ, giống như những món đồ khác chẳng còn công dụng rõ ràng. Em toan vứt đi, để nhìn chỉ thêm sầu bi tiếc nuối. Nhưng em nhớ rằng anh bảo vòng tay này may mắn lắm đó em, là tình cảm của anh chứa chan đầy trong ấy. Em đeo vòng được hai tháng hơn, không dài nhưng đủ làm tay em quen thuộc. Em thử tháo ra nhưng cứ hoài day dứt. Cảm giác thiếu thốn nơi vòng tay làm em giật mình trong giấc, phải tìm đeo vào thì ngủ mới an yên. Anh sẽ cho rằng đó là trò trẻ con, nhưng đối với em, kỷ niệm và những vật mặc định hình bóng anh, luôn làm em đau nhói nhưng không thể nào hoàn toàn từ bỏ, giống như chiếc vòng khóa này, đã khóa lại tay em. Con gái là vậy, cứ mãi thủy chung để rồi buồn da diết, như màu tím bằng lăng buổi hoàng hôn tắt nắng, gió về…
Bằng lăng là mối tình đầu, mối tình ngây ngô của tuổi học trò áo trắng. Bằng lăng của em cũng là mối tình đầu, nhưng là tình đầu đến muộn. Tình đầu mà lại đơn phương, tình đầu mà buồn da diết. Mười tám tuổi đầu chưa một lần mở lòng với ai, chưa để một chàng trai nào vào mắt. Mười tám tuổi đầu chẳng biết nhớ thương, chẳng biết buồn vì một người xa lạ, cho đến khi gặp anh. Chia tay, à không, từ chối anh rồi nhưng em chẳng khóc, giá em khóc được thì đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Em cứ cố tỏ ra vui vẻ, tỏ ra chẳng có gì như ngày chưa quen anh. Em mệt mỏi, nhưng chẳng nói cùng ai, chỉ đêm về thở dài khe khẽ. Em nhớ anh, nhưng chẳng thể gọi điện hay nhắn tin, vì em biết chỉ cần nghe giọng anh, là em chẳng thể kìm lòng. Em cứ mãi dùng dằng như thế, biết rằng mình sẽ phải quên mau, nhưng cứ chần chừ như bằng lăng cuối mùa nở muộn, níu kéo vài ngày rồi cũng phải chia xa. Em với anh, ta chẳng còn gặp nhau một lần nào, không như bằng lăng, cứ tới mùa hoa lại nở.
Chiều về ngang đường phố tím màu hoa
Nghe xôn xao hạ về trên bóng lá
Bỗng cồn cào nhớ tay ai đến lạ
Bàn tay nào mang hơi ấm quen thân
Mùa hoa nào mà chẳng tím bâng khuâng
Tím nhẹ nhàng, dịu dàng rồi da diết
Để nỗi buồn vương hoài trong mắt biếc
“Không bằng lòng nên hoa mãi bằng lăng”
Đó là hai trong ba khổ thơ ngày ấy em làm tặng anh, tặng những con đường bằng lăng ngày ấy. Anh có nghe ra trong những vần thơ da diết ấy là nỗi nhớ, nỗi khát khao về một lần nắm tay anh đi dưới con đường em yêu? Liệu đó có phải là mơ ước quá xa xôi, khi em chợt nhận ra người yêu anh và em cùng chung thành phố, biết đâu rằng anh và chị ấy cũng đã có lần nắm tay nhau đi trên con đường- của- em, hay hôn nhau dưới nhánh hoa tím biếc? Chiều nay em bâng khuâng nhớ anh trên con đường quen thuộc, và nghĩ thầm như thế. Ai đó sẽ bảo em ghen, nhưng em làm gì có quyền hạn đó. Đơn phương thì làm gì có quyền ghen, quyền cấm đoán anh chẳng nắm bàn tay khác. Anh bảo em rằng bàn tay anh ấm, là mẫu người chung tình lắm đó em. Anh chẳng thể nghe ra trong giọng em nghèn nghẹn, có chút vỡ òa lực bất tòng tâm. .. Em lại dối lòng, em ích kỷ mong hai người xích mích cãi nhau, để thời gian anh dành cho em nhiều thêm một chút. Em nhủ lòng anh cũng thích em, nhưng bên chị ấy là tình nghĩa ba năm phải thế. Em tự dối mình, ngốc quá phải không anh? Ngoài kia bằng lăng vẫn nở tưng bừng, như ngày anh chưa đến, em chưa phải buồn thương…
Rồi lâu dần em tưởng sẽ nguôi quên,
bài thơ ấy vẫn hoài trong tập vở,
để mỗi lần em buồn ngồi lật giở,
lại hiện về trong ký ức, tay anh….
Em vần hay buồn buồn với những vần thơ như thế. Trước giờ em vần thích thơ, vẫn bị bọn bạn kêu là con nhỏ sến và hay nghĩ ngợi nhiều điều. Nhưng em không hay buồn, luôn vui vẻ lạc quan, luôn yêu đời mới mẻ, và chẳng bánh bèo ủy mị lắm đâu anh. Nhưng anh biết không, kể từ ngày anh đến, em đã biết viết nên những vần thơ tình nặng nước mắt như thế. Như đám mây cuối đông mang trong mình trĩu nước, nhưng chưa đủ cam lòng để nước ấy rời xa.
Thỉnh thoảng em vẫn đọc lại tin nhắn ta gửi cho nhau, như cách nhắc em không được quên mối tình đầu buồn thương và tiếc nhớ. Làm sao mà quên được, khi cứ mỗi đêm về em lại ngắm ảnh anh, cầu mong anh được bình yên và hạnh phúc. Em thôi chẳng mơ về một ngày nào đó, vào mùa bẳng lăng nở tím góc đường, anh được về phép ghé thăm người yêu, và tình cờ gặp em trên con phố ấy. Em sẽ chẳng nói gì, nhẹ nhàng lướt qua anh như cánh bằng lăng xoay nhẹ rồi cuối cùng cũng đáp đất. Em đã từng mơ ngốc nghếch như thế, để minh chứng rằng không có anh em vẫn ổn, vẫn sống tiếp với màu tím thủy chung. Nhưng em đã lầm khi nghĩ rằng gặp anh mình vẫn bình tĩnh. Đến nghe lại giọng anh từ những đoạn ghi âm, em còn không dám nữa là,…
Anh vẫn thường bảo em điềm tĩnh, kiểu bất cần ai đó quan tâm. Nhưng sao anh cứ bị hút vào em, và mải lo lắng cho một con nhóc khờ khờ không bao giờ để ý. Anh đâu biết rằng em giả vờ điềm tĩnh vậy thôi, vì em biết có thế nào thì chuyện mình cũng đã vậy. Em chẳng nói gì hay níu kéo đúng không anh? Vì có níu kéo hay làm gì đi chăng nữa thì anh cũng sẽ đi thôi, đâu còn giữ được. Em cứ ” tùy, tùy” nên lắm lúc làm anh bực mình cau có, nhưng anh đâu biết sau từ “tùy” ấy là sự đau lòng, khi mọi sự đều do anh quyết định, em chẳng thể can dự gì, cũng chẳng thể thay đổi tương lai…
Mùa bằng lăng năm nay là mùa đẹp nhất, khi em được gặp anh, và kỷ niệm về anh tô hồng một mảng trong cuộc đời em. Nhưng mùa bằng lăng năm nay cũng là mùa em biết mình đã lớn, để sang năm, cũng được ngắm bằng lăng, nhưng không háo hức như những năm đầu. Vì mùa bằng lăng năm sau, chàng trai mà em thương, không còn ở đó nữa rồi… Không sao, bằng lăng vẫn cứ nở đúng hẹn, và em vẫn phải vui vẻ sống, vui vẻ đi tiếp con đường của mình, đúng không anh? Em sẽ cất anh vào một khoảng sâu thẳm trong tim, như ký ức về một mùa bằng lăng mười tám, ký ức về một chàng trai nơi cuối góc đường với màu áo em yêu.
Nguồn: Truyện ngắn.vn