Bài nổi bật

Nếu được chọn lại, vẫn chỉ là anh

RadioVn.Com – Em chưa bao giờ hối hận vì đã yêu anh. Và nếu được chọn lại, vẫn chỉ là anh giữa biển người đông đúc. Không hẹn tương phùng, không cầu người sẽ nhớ nhung. Chỉ mong vào một ngày khờ dại nào đó trong tương lai, yêu thương biết đường tìm về chốn cũ.
***
Năm đó, em có thể dễ dàng tìm thấy nhạc của Westlife vang lên từ bắt kỳ chiếc radio nào. Nhà em cũng có một chiếc radio màu đen nhãn hiệu JVC. Tất nhiên nó đã hỏng từ lâu rồi, nhưng không hiểu sao em chẳng nỡ vứt đi. Em từng dùng nó để nghêu ngao thu âm giọng hát của mình trong những ngày mưa buồn rả rích. Mặc dù biết mình hát dở, em vẫn quyết định nghe lời anh, vì có lần anh từng nói: “Hát hay không bằng hay hát em à!”. Em thích nhất ca khúc “I lay my love on you”, không phải vì giai điệu hoặc ca từ quá đẹp, mà bởi mỗi lần câu hát đầu tiên cất lên, em lại không thể ngừng nhớ đến anh.

“I lay my love on you.”
“Em đặt hết tình yêu của mình lên anh đó.”

Em đã nói với anh như thế cả trăm lần, ngàn lần… trong những giấc mơ, để rồi khi đôi mắt mở ra, tất cả những gì nó nhận được chỉ là một khoảng tối mênh mang hun hút. Vòng tay em trống vắng lạnh lẽo, trái tim nặng trĩu ưu phiền về chuyện của chúng mình. Dường như đã rất lâu, rất lâu rồi… từ ngày chúng ta bước ra khỏi thế giới của nhau, lâu đến mức em tưởng chừng mình đã đánh mất ý niệm về thời gian. Suốt những năm qua, em đã in dấu chân lên những vùng đất xa xôi nhất, ban ngày lang thang vẽ tranh, giả bộ mình là cô gái tự do tự tại, ban đêm ôm nỗi cô đơn ru mình vào giấc ngủ. Anh là một ảo ảnh em mãi mãi không thể chạm tới.
Năm đó, em thức dậy trong một phòng nghỉ tồi tàn dưới chân núi. Mưa tí tách thâu đêm, đánh thức những ký ức em tưởng mình đã chôn sâu tận đáy lòng. Em đối thoại với mưa trong im lặng, thẫn thờ ngắm nhìn mưa đậu lên ô cửa kính nhạt nhòa. Ngón tay em chầm chậm men theo chiều di chuyển của giọt nước, cách một lớp vẫn cảm giác hơi lạnh thấm đẫm trái tim. Em hoảng hốt lục tìm những bức họa cả cũ lẫn mới. Kia là trời xanh mây trắng, rừng núi xanh rì, anh giấu mình sau một thân cây nào đó, khuất khỏi tầm mắt em. Kia là biển rộng bao la, cát vàng óng ả, anh như sóng biển rì rào, nhẹ nhàng vỗ về trái tim em bé nhỏ. Em vẫn cố chấp cho rằng anh xuất hiện trong tất cả những bức họa đó, chỉ là bản thân em không đủ tinh tế để nhận ra nơi anh lần trốn. Vẽ tranh chỉ là cái cớ cho phép nước mắt làm nhòe những mảng màu. Cuối cùng em buộc phải thừa nhận: Dù em có chạy đến tận cùng thế giới, cũng không cách nào thoát khỏi những yêu thương cố chấp luôn hiện hữu trong tim.
 

Năm đó, trước cửa nhà em trồng một cây hoa sữa to thật to. Mỗi độ thu sang hương hoa thơm lừng cơn gió, chao đảo những cảm xúc chẳng gọi thành tên. Hoa rơi vương trên tóc mai, rải thảm trắng muốt dưới chân người. Anh cúi xuống hôn trán em rất khẽ, biểu thị cho một sự mặc định: Hoa sữa là của riêng Hà Nội, còn anh là của riêng em thôi. Dưới gốc sữa ấy chúng ta từng hò hẹn, vào mỗi sáng tinh mơ hoặc khi nhà nhà đã xuống đèn. Lén lút, thật lén lút… Em sợ ba mẹ biết, anh sợ đồng nghiệp biết, tình yêu sợ tổn thương phát hiện. Không thể ngừng tự hỏi: “Yêu một người thì có gì sai? Tại sao họ không cho phép chúng ta ở bên nhau?”.
Trong những lần hiếm hoi đủ can đảm trở lại mảnh đất Hà Thành, em hoảng hốt nhận ra mọi thứ chẳng còn vẹn nguyên như thuở ban đầu nữa. Trường mới khang trang hơn, nhưng lạ lẫm vô vàn. Cây sữa trước nhà bị người ta chặt hạ, thay thế bằng một khúc gỗ đơn độc vô hồn. Lối xưa riêng mình em bước. Không biết đi đâu, chẳng thiết làm gì. Cứ một mình hờ hững như thế mãi, để rồi tình cờ lạc vào một cung đường lạ lẫm, nghe chiếc radio nơi góc phố cất lên tiếng ca:

“Hoa sữa ngọt ngào đầu phố đêm đêm. Có lẽ nào anh lại quên em…”

Lãng quên kỳ thực không đáng sợ, đáng sợ là cố chấp nhớ nhung dù biết trước sẽ chẳng nhận được gì. Em là cô gái ngốc nghếch đến đáng thương, ôm ấp hình bóng anh trên những dặm trường, khăng khăng cho rằng chỉ cần ta yêu nhau là đủ. Ngây ngô suốt chừng ấy năm… Để rồi cuối cùng chẳng còn lại gì ngoài một ảo tưởng xiêu vẹo. Gắng gượng nhặt nhạnh những mảnh ký ức rời rạc, nhưng ghép hoài chẳng thành gương mặt anh.
Năm đó vì một nỗi sợ hãi mơ hồ, em không dám gọi anh là “anh”, bởi một ngày là “thầy” thì mãi mãi không thể là “anh” được. Đến nay dù đã đi qua năm dài tháng rộng, bỏ lại sau lưng những lỡ dở muộn màng, em muốn âm thầm gọi một tiếng “anh” thôi cũng phải nhìn trước ngó sau xem có ai để ý. Trái tim bướng bỉnh chẳng chịu nghe lời lý chí, để lại giọt buồn vương nhẹ trên mi. Thổn thức nhận ra ngày hôm qua là yêu, ngày hôm nay vẫn cứ là yêu. Em mải miết đi trọn một vòng, cuối cùng lại trờ về đúng vạch xuất phát.
 
***

Năm đó, từng có người con gái chăm chú ngồi vẽ anh trong lớp học, vẽ dáng người cao cao, bờ vai thật rộng và mái tóc gọn gàng. Rồi toàn thân bỗng trơ ra. Nét bút ngập ngừng trên trang giấy khi vẽ đến phần gương mặt. Em cắn bút cố gắng hình dung ra gương mặt anh. Thật buồn cười vì em ngồi ngay bàn đầu, cách bục giảng nơi anh đứng chỉ mấy bước chân ngắn, thế nhưng chưa dám một lần nhìn thẳng, vẫn phải len lén cố gắng hình dung. Thôi đành vẽ bóng lưng anh thẳng tắp, cứ ngỡ có thể vì em mà chống đỡ cả đất trời. Hình bóng anh thật quá xa vời, gần ngay trước mắt sao với hoài chẳng tới.
Năm đó, em không thể nhớ vì sao em phải lòng anh. Có thể là một ánh mắt ấm áp thoáng qua, một chiều tan trường giả vờ chờ người khác, hoặc có lẽ yêu là yêu thôi. Không có lý do và chẳng vì sao cả. Dần dần, dần dần… Cuộc sống cứ thế tuần tự trôi theo một quy luật bất biến. Rồi đến ngày duyên hết tình tan, tay buông ngỡ ngàng, em lẻ loi đứng giữa nỗi nhớ âm vang sau những cơn mưa vội. Đột nhiên muốn biến thành một kẻ mất trí, quên sạch sẽ gọn gàng mọi thứ, chỉ giữ lại duy nhất giọng nói anh ngọt ngào. “Thanh thích vẽ trong giờ học không? Lên đây ngồi thầy cho vẽ cả ngày”. Cả lớp cười ồ, em cúi đầu ngượng nghịu…
Suy cho cùng, tất cả cũng chỉ là “đã từng”.
 

Bần thần. Một mình. Em nghe người ta nói: “Thầy giáo tán tỉnh học sinh, thật không ra thể thống gì!”. Trầm uất. Đờ đẫn. Em thầm nghĩ: “Học sinh quyến rũ thấy giáo, chắc cũng chẳng ra gì”. Thế giới này nó chật hẹp lạ kỳ, em yêu anh ảnh hưởng gì đến họ? Thôi thì mặc họ ôm khư khư cái suy nghĩ một chiều ấy, tự cho mình quyền làm tổn thương người khác. Em cũng sẽ ôm khư khư suy nghĩ một chiều của riêng em, cho phép mình không được quên anh.
Năm đó, thật không thể tin có những ngày như thế. Buồn như thể muốn tan ra. Tan theo cơn gió heo may không hình dáng, tan thành giọt mưa rơi rải rác bên thềm, tan thành sương trắng chùng chình mỗi sớm. Muốn bay lên thật cao, xa rời khỏi mặt đất chán ngán, chạm tới khoảng trời ký ức bị chiếm hết bởi anh. Từ từ, thật từ từ… Nụ cười vỡ vụn trôi tuột vào quá vãng, nước mắt lã chã lăn dài vào một chiều mưa buồn lãng đãng. Anh chuyển công tác, em chuyển trường, bỏ lại nhau với những nhớ thương mà tháng ngày chẳng thể đong đếm.
Tất cả, mãi chỉ là “đã từng”.
Và em tự hỏi…
Nếu một mai gặp lại, có lẽ nào nhìn nhau lặng im không nói. Nói gì đây khi thời gian đã làm tròn bổn phận của nó, an bài một cách chu toàn, để mọi con đường em đi, dẫu là ngang hay dọc, bằng phẳng hay gập ghềnh, đều dẫn đến một ngõ cụt duy nhất mang tên “chấp nhận”. Nói gì đây khi hai trái tim dẫu lưu luyến nhưng không còn chung nhịp đập, có chăng chỉ sót lại chút an ủi dịu dàng. Hay là em sẽ nói: “Năm đó, em gọi anh là thầy”, như một cách buông xuôi những ảo tưởng viển vông em tự mình tô vẽ, dù lòng chẳng hề cam chịu.
Dẫu chỉ là “đã từng”. Em chưa bao giờ hối hận vì đã yêu anh. Và nếu được chọn lại, vẫn chỉ là anh giữa biển người đông đúc.
Không hẹn tương phùng, không cầu người sẽ nhớ nhung. Chỉ mong vào một ngày khờ dại nào đó trong tương lai, yêu thương biết đường tìm về chốn cũ.
© Raxu Nguyễn – Thực hiện: Ngọc Ánh

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *