Bài nổi bật

Ngày đó xa rồi!!!!!!

RadioVn.Com – Ngày Đó Xa Rồi!
Có thể viết không những lời từ quá khứ vang vọng lại, ai sẽ giải thích cho tôi những kí ức này. Tôi đã lớn lên với một tuổi thơ dữ dội và êm đềm ở một làng quê bắc bộ, nơi dải đất oằn mình khúc ruật, nơi gió lào cát trắng thổi từng đợt mùa về. Tuổi thơ của tôi những ngày nắng cháy thịt da, những ngày bão lũ thổi bay mái nhà. Về lại kỉ niệm một thời thơ ấu nơi tôi đã từng….
Tôi ngồi đây giữa những bộn bề cuộc sống thành thị đông đúc, giữa những tiếng còi xe inh ỏi mỗi sang nơi con người vội vã chạy đua với thời gian, tôi đã nghe được đâu đó tiếng thở nặng nhọc của cái thành phố đầy tấp nập và ồn ào này. Hôm nay ánh trắng về treo trên đỉnh đầu len qua những kẽ lá, gió nhẹ phớt qua khuân mặt tôi như này nào còn tấm bé, đi về đi cho tôi một lần bé dại.
Những ngày hè nắng oi ả rủ nhau đi tắm sông mỗi buổi trưa, bị mẹ kêu về đánh đòn vì nghịch dại, chơi những món đồ hàng lạ lùng trên đời dưới những bụi tre, mặt mày đứa nào cũng lấm lem toàn bùn là đất, vẫn cười nhe răng, mắt nhắm tịt lại chẳng thấy tổ quốc đâu cả, hì là những lần cưỡi nhưng chú trâu bên sườn đê con sông làng uốn khúc quanh co, bỗng nghe ai thổi một bài sáo du dương, theo an hem thì về, thăm lại miền quê, nơi có một triền đe, có dòng sông bên lỡ bên bồi, cánh đồng lúa vẫn dài bát ngát một vùng trời chẳng biết nơi đâu là tận cùng của màu xanh bát ngát, những giọt mồ hôi bao đời của bà, của mẹ vẫn đổ xuống ai gánh sang sông một gánh ầu ơ. Tiếng võng kẻo kẹt bên trưa hè say giấc đứa trẻ thơ nuôi tôi lớn. à á ru hỡi ơ hỡi ru, tiều ru ầu ơ bên cánh võng, trưa hè mẹ quạt gió mát, mẹ dắt con đi vào giấc ngủ no say. Lớn hơn chút chúng tôi là những đứa trẻ mục đồng, suất ngày thong dong nhau trên những cánh đồng thơm mùi lúa, lúa chín vàng những mùa gặt, mùa của nụ cười ánh nắng mồ hôi.

Bố mẹ tôi đi cắt lúa, những bông lúa nặng trĩu hạt, xe thồ,xe kéo, máy gặt, máy tuất nhộn nhịp cả một vùng quê. Mùi lúa thơm, mùi rơm thơm ngát những đứa chúng tôi thi nhau trốn tìm, bên đình làng hội chèo ai hát, những đêm rằm tháng năm, mùa sen về chợt chạm vào tay ai một chút nhẹ nhàng thoáng chốc, cô đào hát mùa sen trên tay ai nhẹ nhàng, ánh trăng len rõ mặt người những ánh mắt thoáng màu hư vô. Gác lại tuổi thơ, gác tuổi học trò và tôi 18, tôi đi tìm con đường ở một xứ sở xa xôi, một xứ sở tôi không biết mình là ai trong đó, nơi những con người sống cùng nhau dưới một bầu trời nhưng không cùng một nét mặt mình đang mang. Tôi lao đi như những cơn gió mùa về thổi mạnh, cứ lao đi như không biết sẽ còn ngày mai, tôi đã là một sinh viên đại học ở một xứ sở xa xôi, nơi mà tôi thèm nghe một điệu chèo đến tê người, mùi thơm của những bông lúa, tiếng reo hoan của gió trên cánh đồng nơi tôi đã từng cười, đã từng khóc, đã tững nhõng nhẽo, tiếng sao diều ơi sao không vi vu nữa, những đêm trăng ơi, tiếng cười nói ngày nào ơi! Bạn đâu bạn đâu rồi, khi tôi nấc lên từng xa xôi, bố mẹ đâu, anh trai đâu, bạn bè đâu…….tất cả đâu rồi….nơi đây ánh trăng vẫn soi sang và đêm vẫn tĩnh mịch như tôi để tâm hồn mình đi hoang vô định….hương sen ai phà vào vạt áo.
Hà Nội-

Xem thêm đề xuất

Blog radio 279: Gặp lại người xưa.!

Blog Radio – Gặp lại người xưa…! Lá thư trong tuần: Tìm kiếm những điều tốt …

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *