“ I’ve got you under my skin”
Bàn Vip ở vị trí tuyệt nhất trong bar. Người ta luôn phải đặt trước nhiều ngày để có được bàn này, nhưng nguy cơ bị một đại gia hay ông lớn nào đó nẫng mất vào phút cuối vẫn xảy ra. Và cho dù bạn có chửi rủa người quản lý bar với những lời lẽ chua ngoa nhất thì bạn cũng không dám thề rằng mình sẽ không bao giờ thèm đặt chân đến đó. Đây là một bar cực kỳ sang trọng, nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất. Điều lạ lùng là khi bước chân từ bar này ra, bạn nghiễm nhiên thấy đẳng cấp của mình được xác định lên một tầm cao mới! Đây là bar chuyên chơi nhạc Jazz và sở hữu độc quyền các tối thứ 4, thứ 6, thứ 7 và chủ nhật các buổi diễn của ban nhạc Jazz Moon Wave.
Nốt cuối của bản nhạc JAZZ
Moon Wave rất nổi tiếng và sinh ra hợp thời, khi những người nước ngoài đến thành phố này ngày một đông, mang theo công nghệ, lối sống mới và những toà nhà chọc trời kiêu hãnh, ngạo ngược thay đổi hoàn toàn không gian bảo thủ của thành phố. Và kèm theo đó là Jazz, một thứ rất thời thượng, rất Tây, rất tận hưởng và có một khả năng phi thường là xác lập đẳng cấp tinh thần – một thứ khá trừu tượng và luôn được khao khát.
Bạch Đàn kéo nhẹ mép váy may bằng thứ mouseline hoa mỏng đắt tiền để ngồi lên ghế. Vì đôi chân cô rất dài, cộng thêm sự hỗ trợ của đôi xăng đan Jimmy Choo cao gót thanh nhã nên chiếc ghế cao bên bàn Vip không thể gây khó cho cô. Trên bàn, tấm biển trắng nhỏ đề dòng chữ “Mr Huy” như một sự xác lập mạnh mẽ chủ quyền và vị thế của người đàn ông bên cô. Đây là lần đầu tiên Bạch Đàn đến nơi này, vì cô đã để mình rơi vào tay Huy. Còn Huy thì muốn gây ấn tượng về đêm đầu tiên hẹn hò với người đẹp.
Vang đỏ óng ánh trong ly như được đúc bằng hồng ngọc, mùi nước hoa cảnh vẻ mê hoặc và thứ không khí bồng bềnh trong màu đèn đỏ nhạt quyến rũ như một sự hiến tặng được chuẩn bị kỹ lưỡng dành cho ông hoàng Jazz. Dù không hiểu lắm về Jazz, nhưng Bạch Đàn thấy thích không khí này.
– Người như em rồi sẽ thích Jazz. – Huy nói với vẻ tự hào không giấu giếm của một kẻ cho rằng mình hiểu rõ một thứ rất tinh tuý và phức tạp.
Anh không mảy may nghi ngờ rằng đây là một thứ được tạo ra cho mình. Anh đã trải qua những tháng năm vật lộn ác liệt với cuộc đời này, để đến bây giờ anh có quyền được hưởng những thứ tốt nhất. Anh là mẫu điển hình cho một câu chuyện kinh doanh từ không đến có. Tự nhảy ra lề đường khi mới 11 tuổi vì không chịu nổi mẹ ghẻ, anh lăn khắp các xó của thành phố, làm bất cứ việc gì, từ đánh giày, bán báo, rửa bát, thậm chí móc túi để có tiền ăn và kiếm những cuốn sách nói về thuật kinh doanh và những ông chủ.
Nhanh chóng sắm được con Cub 81, anh vừa chạy xe ôm, vừa tranh thủ học những khoá quản trị kinh doanh ngắn hạn. Rồi anh bị đâm nát ngực và bị cướp mất xe. Năm sau, anh mở cơ sở sản xuất bánh ngọt, rồi lại vỡ nợ trong một vụ kiện sản xuất hàng nhái thương hiệu nổi tiếng của một ông chủ lớn. Chưa đầy hai năm sau, anh trở lại với một hệ thống sản xuất bột giặt ngày một phình ra vĩ đại.
Các đối thủ nhìn thấy anh là chỉ muốn “đập chết ăn thịt”. Đội quân làm thị trường sừng sỏ của anh mua chuộc hết các nhà phân phối từ lớn đến nhỏ, ném hàng của đối thủ xuống cống. Họ chiều chuộng các chủ tiệm giặt để những người này quyết định chỉ nhập hàng của anh. Họ phỉnh các bà nội trợ mua bột giặt bằng những chiêu quà tặng và phần thưởng hàng lượng vàng. Giờ thì thương hiệu bột giặt của anh ngạo nghễ ngự ở mọi vị trí, mọi phương tiện như ngầm khẳng định rằng đây là thời của đế chế bột giặt.
Huy nheo mắt sau ly vang dốc ngược nhưng anh lại nhìn rõ cô gái sắp hoàn toàn là của anh. Cô như một nét vẽ được chăm chút nhất để tạo nên vẻ đẹp hoàn hảo của bức tranh này.
Còn cô thì lại tập trung chú ý vào người đàn ông trên sân khấu nhỏ với cặp kính mắt tròn hầu như đang trút bản thân vào cây saxo anh ta giữ trong tay. Tiếng saxo dẫn dắt bản hoà tấu, bay lượn trong không gian như một dải lụa màu biến ảo. Cô không biết bản nhạc, chỉ cảm nhận được người đàn ông đó đang cực kỳ hạnh phúc. Tiếng saxo phiêu linh hoan hỉ mách với cô điều ấy.
Cô không nhắm mắt và lắc lư người theo nhạc. Cô mở to mắt nhìn cây saxo trong dàn nhạc. Rồi cô nhìn lại người đàn ông bên mình và phát hiện ra điều duy nhất mà cô không thích, là vẻ sành điệu tận hưởng không chê vào đâu được của Huy với Jazz ở đây, lúc này. Chẳng có mối liên quan nào giữa hai người đàn ông, ngoại trừ Huy là người trả tiền cho người đàn ông kia để anh ta cống hiến niềm đam mê đẹp đẽ cho khán giả đa phần phải cố tưởng tượng rằng mình có thể tận hưởng nó.
– Em thích anh ta chứ? – Huy hỏi cô, hất hàm về phía cây saxo.
– Không thích mới là lạ! – Cô đáp hờ hững.
Huy ghé sát vào cô, hạ thấp giọng vừa đủ nghe:
– Hắn là Bành Lê Phi, nhạc sĩ sáng tác Jazz đỉnh, và cũng là cây saxophone số 1 ở đất nước này. Kẻ sát gái hạng nhất, có lối sống cực phóng túng. Nhưng hắn cũng là một tay chơi đẹp, cá tính kỳ quặc nhưng hấp dẫn. Người ta có thể vừa yêu hắn vừa sợ hắn. Nhưng người ta không thể chối cãi việc cần hắn, cần thứ nhạc Jazz siêu phàm hắn đẻ ra.
Huy nhận xét chính xác và gọn gàng về người nghệ sĩ , không khác thường ngày anh đong đếm đối thủ hay trên những hợp đồng làm ăn của công ty. Còn trong đầu cô là một mớ khá lung tung mà cô đã cóp nhặt một cách vô tình về hắn. Hắn – Bành Lê Phi, nhạc sĩ Jazz giàu nhất. Đẹp trai quá so với quy định! Không cô gái nào đứng trước hắn 5 giây mà không gục ngã. Còn hắn sinh ra để cho Jazz. Bài hát đầu tiên hắn sáng tác đã đưa hắn vọt lên đỉnh. Đó là một bài hát sầu thảm nhất trên đời và chẳng mang lại điều gì hay ho. Có một nỗi tuyệt vọng kinh khủng nén trong bài hát và không thể bùng nổ được trừ khi tìm đến cái chết. Nghe đồn có ít nhất ba cô gái thất tình đã tự tử sau khi nghe bài hát. Thế mà người ta vẫn tò mò rỉ tai nhau nghe bằng được bài hát. Bạch Đàn chẳng thích Jazz, nhưng cô nhớ một đoạn lời bài hát như thế này:
“… Em mang đi của anh vầng trăng xanh
Em đã rút ôxy khỏi không khí.
Em cuốn theo cả mảnh tâm hồn anh – nô lệ! Dù em đã làm nó vỡ nát.
Trái đất này chẳng còn một chiếc lá.
Trái đất màu đen!
Anh biết. Anh luôn biết.
Thân xác trống rỗng này đã chết từ lâu…”
Lê Phi viết bài hát trong cơn đau vật vã khi người tình đầu tiên của hắn bỏ đi. Cô gái nào mà hạnh phúc đến thế? Cô ta hẳn là một kỳ nữ, vì có thể làm trái tim Lê Phi rung động. Sau đó, Lê Phi trở thành một nhạc sỹ Jazz và thành lập Moon Wave, nhanh chóng thành công vang dội. Hắn không yêu một cô gái nào nữa, nhưng thiên hạ bảo nhau rằng gã Jazzy tài hoa đó đã “giết” hơn 19 đứa con gái rồi. Đừng dây!
Nốt cuối của bản nhạc JAZZ
Bạch Đàn khẽ tựa vai Huy. Cô vẫn nhớ lời khuyên, rằng muốn nghe Jazz thì hãy đóng chặt đầu óc và để trái tim bay trên những ngọn sóng. Nhưng những ý nghĩ của cô đang trôi lan man về hắn. Còn ánh mắt cô hướng về phía ấy, ve vuốt nước da nâu đẹp đến khó chịu đựng, cặp mắt kính tròn sáng lấp lánh với đôi mắt nhắm nghiền gói ghém một tình yêu, một đam mê cuồng say và trong sáng nhất dành cho Jazz.
*
* *
Bạch Đàn là cô gái kiêu kỳ, điều này rất tự nhiên vì nó ở trong máu. Cô sở hữu thân hình đẹp và chuẩn xác đến từng milimét xét về khía cạnh nhân chủng học. Và như thế, cô được coi là thể loại quý hiếm, khó tìm, khó gìn giữ hơn cả một kho báu. Khó gìn giữ, vì chỉ cần xê dịch 1 cm ở vòng eo, hay vòng đùi, bất kỳ vòng nào trong bảng chỉ số nghiêm khắc ấy thì lập tức chỉ số mơ ước bị phá vỡ. Nhưng nó không thể xê xích, cô biết thế, vì nó làm nên toàn bộ cuộc sống và danh tiếng của cô lúc này. Các hoa hậu quốc gia phải ghen tỵ với vương miện vô hình trên đầu cô, vì họ cũng không thể có được chỉ số của cô.
Bạch Đàn buộc phải suy nghĩ về chỉ số hình thể của mình lúc này, điều mà lúc thường cô không cần nghĩ vì nó hiện hữu tự nhiên, bởi cô đang ngồi đây, trong một quán cà phê ngoài trời có treo lơ lửng vô số giò lan trổ hoa nhiều màu sắc trông như ở vườn địa đàng, để đợi hắn. Cô đến trước vì cô đã thề không bao giờ nhún mình trước một gã đàn ông, dù có là hiện thân của Chúa, nhưng cô đang chống trả quyết liệt, bởi cô biết, cô sẵn sàng đánh đổi cả chỉ số kia, để có được cuộc hẹn này. Và cô ước sao tay chân mình đừng có cứng đờ như thế.
– Chào Lê Phi!
Cô cất tiếng trước, nhìn thẳng mắt hắn, thầm đếm, một, hai, ba…, chú tâm thực sự vào ý nghĩ kỳ quặc trong đầu. Hắn thấy cô nhìn hắn hơi lâu, im lặng hơi lâu sau câu chào đầu tiên mà lại không tỏ ra căng thẳng. Hắn hơi ngạc nhiên, và cuối cùng thì đành nhận xét:
– Tôi không nghĩ là cô lại hấp dẫn và lơ đãng đến thế.
– À, tôi đang chờ xem mình có thể vượt qua năm giây hay không. – Cô phì cười, cảm thấy bụng bớt căng cứng.
– Cô nhầm!
Hắn nói giọng giễu cợt, cặp mắt ánh lên vẻ ranh mãnh, quét qua thân thể cô như một tia chớp – Cô sẽ trôi qua hàng vạn, hàng triệu giây nữa, như thế, bởi cô đã ngã từ trước rồi!
Bụng cô lại dội lên, căng cứng. Cô sợ mình sẽ ngã nên vội đầu hàng:
– Phải, nhờ anh mà tôi biết thế nào là sét đánh!
Hắn thôi nhìn cô, khẽ nghiêng cái đầu cạo trọc, chú tâm vào gói xì gà trong tay. Bàn tay với những ngón dài, thẳng, nâu đậm ẩn một sức mạnh linh diệu ngay cả khi đang xé bao xì gà một cách thành thục. Cô tưởng tượng cái miết dưới những ngón tay và thực thể vỡ oà dưới sức ép của bàn tay, cả cánh tay ấy.
– Tôi vẫn không bỏ được ý nghĩ, rằng cô đến gặp tôi là hoàn toàn vì Jazz. Tôi chẳng tự lừa mình. Nhưng cô nên biết, để có thể suy tính thêm, rằng tôi trong Jazz và tự thân tôi rất khác. Một số cô đủ khả năng mê Jazz của tôi mà vẫn nhầm tai hại là thích tôi.
– Tôi không thích Jazz, nhưng tôi đang cố gắng tìm hiểu Jazz của anh, vì bản thân anh. Tôi thấy anh còn hơn cả Jazz của anh!
Câu nói ấy đượm vẻ chân thành. Nhiều ngày nay cô cất công lục tung các điểm bán đĩa nhạc trong thành phố, để mua về tất cả những tác phẩm của hắn. Trong nhà cô luôn vang lên những bản Jazz hắn sáng tác, đến nỗi những ly thuỷ tinh trên bàn nước khi va nhau lanh canh cũng mang âm hưởng Jazz của Lê Phi. Cô chưa hoàn toàn thích, nhưng cô thèm khát nghe, vì đó là Jazz của Bành Lê Phi.
Trong quan điểm của một giáo viên thể dục thẩm mỹ như cô, vốn quen sử dụng trong phòng tập thể hình thứ âm nhạc tiết tấu mạnh mẽ kích thích một cách tính toán và thực dụng với cái đích cuối là sự cân bằng hoàn mỹ, thì Jazz quá là tự mãn, ung dung tự tại nhưng lại phiêu lãng thiếu kiểm soát. Còn thể dục thẩm mỹ của cô sống được là nhờ kiểm soát. Sự kiểm soát gắt gao các chỉ số thẩm mỹ của cơ thể. Cô là tín đồ của chỉ số. Và nhờ sở hữu chỉ số, mà cô có được nhiều tín đồ – học viên của cô.
Cô tôn thờ vẻ đẹp thân thể, và không thể chịu đựng những cơ thể thiếu kiểm soát trọng lượng. Cô thỏa mãn khi dưới bàn tay điều khiển của mình, với sự khắc nghiệt đầy cố ý biến một cô gái béo ục ịch thô lỗ thành một dáng hình uyển chuyển. Sự lướt đi của đôi chân, với những chuyển động nhẹ như bay của thân thể chính là bài ca cuộc sống.
Và sự theo đuổi Jazzy này là một thách đố mà số phận thích đưa ra vào những thời điểm bất ngờ nhất, để bứng đi ngon nghẻ hạnh phúc có vẻ đang bày ra trước mắt cô. Cô thấy cô phủ phục dưới chân người đàn ông giờ như Chúa của cô, để đẩy bắn hạnh phúc ra xa, để mà khao khát nó nhiều hơn gấp bội. Hạnh phúc cũng giống như tiền, không bao giờ ta có đủ và ta nắm được nó chắc chắn.
*
* *
Cô bỏ lửng Huy để đến với hắn, không phải vì thói quen đạo đức của sự chung thuỷ, mà bởi nhu cầu độc tôn, duy nhất của sự yêu. Một cách tự nhiên, cô thấy sự động chạm tới người đàn ông nào đó khác là sự xỉ nhục đối với chính bản thân. Cô tự nguyện hiến trọn mình cho Bành Lê Phi. Tất cả. Toàn vẹn. Không thể khác.
Bành Lê Phi tận hưởng cô, như một món ngon đời đãi, cũng hết sức tự nhiên, không tính toán. Nhưng cô thì tính toán, không phải vì Bành Lê Phi có bộn tiền từ những bản nhạc mê hoặc lạ lùng của hắn, mà vì chính hắn. Cô muốn sở hữu hắn, hơn thế, cô cần tình yêu của hắn. Cô chối bỏ cảm giác hắn đang sử dụng cô như đã từng với những cô nàng trẻ đẹp khác. Cô xây dựng niềm tin, bằng tất cả sự đặc biệt của mình, rằng cô đang có hắn, và cô sẽ dùng bất cứ cách gì, để giữ.
Cô giận dữ, khi thấy dấu hiệu của một con cái khác trong phòng ngủ của Lê Phi. Hắn quan sát cơn giận của cô với vẻ mặt thích thú:
– Nói thật nhé, đàn bà lắm khi không hay bằng điện thoại. Khi điện thoại ré lên, ta có thể tắt nó đi và nó sẽ im lặng. Ta cũng có thể sử dụng cùng lúc vài cái điện thoại, mà chúng không hề ghen với nhau.
Cô tát vào mặt hắn rồi bỏ đi.
Ngày thứ nhất cô tuôn nước mắt và đau khổ cùng cực. Ngày thứ hai cô không khóc, cô nhớ hắn đến khô cả người và cô hy vọng. Một hy vọng thật nhỏ mọn, rằng hắn sẽ khát thèm thân thể cô mà gọi cô đến. Ngày thứ ba, ngày thứ tư, hắn không gọi.
Cô tự tìm đến nhà hắn, nhưng lòng kiêu hãnh của cô không bị tổn thương, vì cô quá cần hắn, trở nên lệ thuộc vào hắn. Cô tự mở khoá cửa. Bành Lê Phi luôn đưa chìa khoá cửa cho một cô gái sau khi cô ta tự nguyện leo lên giường của hắn. Và vì thế mà người thợ khoá quen luôn có việc để làm, thay ổ khoá rồi lại đánh chìa mới. Hắn không có nhà. Cục chẹn giấy pha lê hình tháp neo lại một lời hắn: “Tạm biệt em! Tôi đi biểu diễn dài ngày ở Đức!”. Hình như là cho tất cả các em của hắn!
Nốt cuối của bản nhạc JAZZ
Cô lại nổi cơn giận, để cố dìm bớt nỗi nhớ đã trở nên khó chịu đựng. Cô gọi điện, nhắn tin, gửi email cho hắn, nhưng vô hiệu. “Bạch Đàn ơi, mày là ai?”. Câu hỏi ấy vang lên mỗi khi cô đến nhà hắn, đối diện với giá đĩa nhạc cao ngất im lìm. Cô là ai trong trái tim người ấy? Khối đĩa nhạc như một cánh cửa kín bưng không nỡ trả lời cô.
Dù buồn nhớ đến tuyệt vọng, nhưng cô vẫn gìn giữ lòng tin một cách bướng bỉnh, bởi đó là cách duy nhất giữ cô lại với cuộc sống. Một cuộc sống đã đổi khác, hoàn toàn đam mê, mụ mẫm và đẹp đẽ vô chừng. Một cuộc sống mà toàn bộ năng lượng sống là để dành cho một người khác, sẵn sàng cháy lên rực rỡ nhất, để rồi thành tro bụi.
Hôm nay cô ở lại nhà hắn. Cô chờ đợi. Cô co gối ngồi lọt thỏm trong sofa nhung đen tuyền. Giá sách, kệ đĩa, chiếc bàn lộn xộn những tạp chí âm nhạc, ly tách, dàn máy điện tử và những cái loa nhô lên thất thần giống như một thế giới bị bỏ quên, hoang vắng, cả không khí cũng bải hoải rã rời vì buồn, vì khát.
Chỉ có một đốm sáng duy nhất le lói trong cô. Cô ngồi đó, cần mẫn, chịu đựng và thành thói quen, như một đồ vật trong nhà hắn, bất di bất dịch. 189 ngày đã trôi qua, cô đếm chính xác, để vào bất cứ khoảnh khắc nào trong ngày, khi giật mình nhớ lại, cô sẽ ngạc nhiên về khả năng chịu đựng của mình, cô đã đi qua những ngày không có hắn, những ngày không thể chịu đựng được.
Cô vẫn ngồi đó đúng lúc hắn trở về. Vì cô quá chú tâm vào ý muốn hắn trở về, thành ra có linh tính. Cô biết hắn trở về lúc ấy, bằng cả trái tim mình.
Hắn nhìn cô chằm chằm, ngạc nhiên. Chưa từng có cô gái nào rình hắn kiểu lỳ lợm như thế. Toàn thân hắn vẫn sậm nâu quyến rũ, chỉ có trên đầu tóc mọc lởm chởm, râu lên rậm, dài rừng rú. Hắn ném hai va ly xuống sàn và giang tay ôm lấy cô. Cô bập vào hắn, mùi đàn ông đậm đạp, đê mê và đầy mãnh lực. Đúng hơn là một thứ quyền lực tuyệt đối với cô.
Cô không đạt đến đỉnh. Có thể vì cô đã quá chờ đợi, quá nâng niu những phút giây này, những phút giây cô sở hữu Bành Lê Phi hoàn toàn, mà cô chỉ dám ước mơ hàng triệu lần cho đến khi là hiện thực, thì nó lớn lao với cô quá đỗi, và cô không thể nào đạt tới khoái cảm đỉnh. Sự thăng hoa tinh thần đã lấn lướt khoái cảm bản năng của cơ thể, đúng hơn là đã loại trừ nó.
Lê Phi thì đạt được điều hắn muốn. Người hắn cứng như một khối thép, đồng nhất, hân hoan rung cảm. Sức mạnh đàn ông trào thoát trong một thanh âm vọng ra từ bên trong. Rồi hắn hôn nhẹ như một lời chào phải phép lên môi cô, lên ngực cô rồi tách hẳn ra, nằm yên lặng, mắt nhắm nghiền như không còn ở thực tại.
Bỗng hắn nhỏm dậy, trần truồng đi tới kệ CD. Cô nghe thấy những tiếng lách cách, tiếng nhấn nút êm ru… Không gian tĩnh lặng có vẻ vô nghĩa trong phòng bỗng bị đẩy bật ra, nhường cho một không gian phóng khoáng không giới hạn. Diva Jazz Ella Fitzgerald cất giọng với âm vực rộng phi thường. Ella xử lý một giai điệu với kỹ thuật scat điêu luyện. Cô mở mắt, thở dài, biết rằng nàng ta đã đến. Cô thấy Lê Phi khoả thân, đứng giữa phòng, hai cánh tay dang ra, lòng bàn tay ngửa lên, nhưng có vẻ như hắn không còn ở trong thân thể mình. Tấm thân đàn ông như được tạc bằng đá dưới bàn tay điêu khắc vượt thoát tinh thần đang xoay lưng lại phía cô. Ánh sáng yếu xanh nhạt từ đầu máy CD tô đường viền đẹp đẽ quanh bức tượng ấy. Cánh tay dang ra như bay theo giọng Ella. Một thứ Jazz thần quỷ ám. Và cô phải nằm đó, chăn mỏng quấn quanh hông, mắt mở trừng trừng nhìn người đàn ông mình tôn thờ đang trần truồng hưởng lạc với Jazz.
– Lê Phi! – Cô căm ghét gào lên.
Cô không tưởng tượng nổi chuyện gì đã xảy ra. Cô chỉ biết mình đã bị tống ra đường giữa đêm. Lê Phi luôn ném thẳng những cô gái trẻ ra đường mỗi khi nàng đến. Kết quả sau đó thường là một bản Jazz mới của hắn.
“Đồ điên!”. Cô vừa chửi rủa, vừa khóc và chạy chân trần trên phố. Mặc mọi thứ xung quanh. Cô chẳng tiếc gì bản thân nữa. Lúc này đâm đầu vào đống rác mà chết thì tốt hơn.
*
* *
Cô vất vả ngăn mình không đến với hắn. Vài hôm sau, cô tìm đến Huy, trao thân, như một hành động trả thù cho sự bất công mà cô phải chịu đựng. Cô trả thù, để tìm kiếm sự giải thoát, hoặc đơn giản là một quãng nghỉ.
Huy đón nhận Bạch Đàn một cách bình tĩnh. Anh không xem trọng những quy định về sự cao thượng. Đam mê của anh với cô đủ để cô cất cánh bay thoải mái trong bầu trời của cô, lúc mệt sẽ quay về. Và anh đánh giá cô thông minh. Trong việc muốn có một người đàn bà, anh luôn tự tin, giống như trong chuyện làm ăn vậy. Đàn bà đẹp thì hay ngủng nghỉnh. Điều đó anh biết. Khi cô về, anh có thể rửa sạch bụi bặm và đặt cô lên bàn thờ. Điều quan trọng là cô vẫn đang làm cho anh thích đến mê mẩn.
Bạch Đàn đi giữa hai người đàn ông, một người cô mê và một người mê cô. Cô quyết định lúc này không kiểm soát việc ấy nữa. Nhưng cô vẫn kiểm soát được chỉ số cơ thể mình. Đó là cái tạm thời cô sở hữu được, của cô, làm cô tự tin.
Cô lại đến với hắn, nhẹ lòng hơn vì đã trả thù. Nhưng việc ấy hầu như hắn không hề để ý. Cô lại ghen tuông hắn, thèm cãi vã hắn, nhưng hắn chỉ nhìn cô với ánh mắt giễu cợt. Điên tiết, cô hất tung chồng sách trên bàn, một file nhựa rớt xuống chân cô, cô cúi xuống nhặt lên và thấy chữ “ISO” trên sticker dán giữa file.
Hắn bước đến giật phắt file nhựa khỏi tay cô, cất vào tủ khoá lại.
– Tài liệu gì vậy? – Cô cảnh giác.
– Bây giờ em chưa cần biết.
– Em thật không hiểu nổi anh – Cô gắng ghìm giọng lại.
– Anh nghĩ em không cần thiết phải hiểu.
– Tại sao anh cho phép mình làm điều đó? – Cô hỏi, giọng như bị bẻ gãy.
– Này cô bé, hãy tận hưởng những phút còn được ở bên tôi. Đừng phá hỏng nó bằng những câu hỏi ngớ ngẩn ấy.
– Anh là kẻ không có trái tim! – Cô tuyệt vọng nói.
– Tôi có – Giọng hắn mất vẻ giễu cợt, mà trở nên trầm ngâm. – Nếu em chịu lắng nghe Jazz của tôi, em sẽ thấy trái tim tôi ở đó. Jazz của tôi ích kỷ, nó đòi trọn vẹn trái tim tôi. Và tôi sung sướng hiến trái tim tôi.
– Còn em thì sao? Em không giá trị bằng một bản Jazz?
– Câu trả lời nằm trong câu hỏi của em rồi đó!
– Còn những người đàn bà khác?
– Cũng thế!
– Còn cô ta? Mối tình đầu của anh? Cô ta đã nuốt gọn trái tim anh chứ? – Giọng cô gần như không còn màu sắc.
– Đàn bà luôn truy tìm quá khứ. Trong khi tôi là nhân vật chính thì chẳng còn nhớ nổi họ tên đầy đủ của cô ta. Phải, đó là tình yêu. Tình yêu đích thực rất hiếm hoi, đến mức nó như một cơ may đẹp đẽ, tinh tuý vô cùng khó gặp trên đời, nó nâng bổng người ta lên thành thiên thần. Đó là món quà của Thượng đế. Nhưng ngài cho đi rồi cũng lấy đi luôn. Tôi quả thực đã muốn tự tử vì cô ta. Trong tình yêu, tôi tuyệt đối trung thành và hết mình cống hiến. Tôi biến thế giới của người tôi yêu thành thiên đường, nhưng cũng là địa ngục! Cô ta không chịu nổi, dĩ nhiên, và bỏ đi.
Nốt cuối của bản nhạc JAZZ
– Cô ta xinh đẹp chứ? Cô ta thực sự là người thế nào?
– Xinh đẹp ư? – Hắn bỗng hỏi lại, giọng có vẻ yếu đi. Cô còn đủ tâm trí để thấy mắt hắn chợt tối thẫm, rất sâu và khó hiểu.
– Tôi là kẻ duy mỹ. Vậy mà tôi đã không tỉnh táo đủ để nhận ra cô ấy có nhan sắc hay không. Nhưng hẳn nhiên cô ta là người dở hơi. Cô ta chẳng cho cuộc đời cái gì, mà tận hưởng quá nhiều. Cô ta mê Jazz đến bệnh hoạn, có thú sưu tầm những đĩa Jazz trứ danh và suốt ngày sống trong Jazz. Không có Jazz thì cô ta chẳng biết làm gì. Cô ta sẵn sàng đánh đổi tôi để lấy một CD Jazz “của độc”. Dĩ nhiên lúc ấy tôi còn chẳng là gì! Quỷ quái thật, cô ta bỏ rơi tôi, thì trong đau đớn tuyệt vọng, Jazz đã vận vào tôi, trở thành duyên phận. Tôi phải cảm ơn cô ta một lần nữa. Nhờ cô ta mà tôi phát hiện ra một người tình tuyệt vời hơn tất thảy. Đó là một tình yêu linh thiêng và tôi cống hiến toàn bộ năng lượng sống, ước mơ, trí óc, thân thể, tất cả. Những gì là tôi. Đó là thần linh. Nó ban cho tôi điều kỳ diệu mà không ai có được. Em hiểu điều đó chứ?
Hắn như say. Hắn nắm hai vai cô, bóp mạnh. Và cô vỡ vụn trong những ngón dài mạnh mẽ quyền lực ấy.
*
* *
Cô đã có điều cô mong chờ nhiều ngày. Một âm mưu của cô. Trong hũ nhựa nhỏ đựng nước tiểu sáng sớm của cô, cái quick stick lằn lên 2 vạch đỏ. Cô có thai! Cô sung sướng run rẩy. Đây là thai nhi mà cô bẫy được của hắn sau bao ngày mong chờ. Cô đã có được từ hắn. Cô khoái cảm đến cứng cả bụng vì cảm giác sở hữu hắn. Hắn sẽ không thoát. Bành Lê Phi – ông vua Jazz, chúa của cô. Của cô. Giờ thì cô có thể tin vào điều ấy. Cho dù hắn có tinh quái đến đâu, thì cô cũng đã có một phần của hắn trong cô rồi. Chắc chắn. Cô đê mê trong cảm xúc.
– Lê Phi, hãy cưới em đi – Cô nói và mỉm cười. Cô biết giờ mình có thể mỉm cười, kể cả khi hắn dứt khoát từ chối.
– Cưới?! – Hắn suýt nữa phì cả ngụm cà phê trong miệng – Tại sao nhỉ?
– Vì em yêu anh.
– Tôi biết. – Lê Phi nhìn cô dò xét, tay bóc bao xì gà cỡ lớn – Em nghĩ rằng em đủ khả năng chứa đựng tôi?
– Em không cần nghĩ – Cô bướng bỉnh – Em chỉ biết rằng em yêu anh, em muốn có anh. Và em đã có.
– Đã có! – Lê Phi nhắc lại, lông mày khẽ nhướng lên cao hẳn trên vành kính – “Có” như thế nào?
– Anh xem đây.
Cô mở tờ giấy nhỏ, đẩy đến trước mặt hắn. Tờ giấy có con dấu bệnh viện đỏ chót, xác nhận cô có thai!
Lê Phi ném điếu xì gà ra giữa phòng. Trong mắt hắn lộ vẻ gì đó như sự thất vọng. Hắn im lặng hồi lâu, kìm nén. Hắn đốt tiếp một điếu xì gà khác. Sự tự tin đắc thắng của cô bỗng lung lay.
– Cô đã ngủ với thằng nào? – Cuối cùng hắn hỏi chậm rãi.
Cô há hốc. Im lặng!
– Cái giấy này không phải dành cho tôi – Hắn nói vẻ buồn bã – Cô hãy mang đến khoe với tác giả thực của nó. Dù sao cô đã làm tôi bất ngờ. Tôi đã bắt đầu cảm thấy cô yêu tôi lắm, tôi đã xúc động!
– Sao anh dám nói thế?!
Hắn không nói gì. Hắn mở tủ. Rồi chiếc file nhựa dán sticker “ISO” nằm trước mặt cô. Hắn mở file giúp cô, bày ra tờ xác nhận khác, cũng đóng dấu đỏ chót của bệnh viện, xác nhận về kết quả một phẫu thuật, cho phép hắn mất khả năng có con!
– Đây là giấy bảo hiểm của tôi – Hắn nói, giọng không màu – Để bảo vệ sự tự do tuyệt đối cho tôi.
Bạch Đàn ngã ngửa ra sau. Lưng ghế sofa mềm nhũn.
*
* *
Bạch Đàn thuê một xe địa hình. Đi Hà Giang, lên Mèo Vạc, Lũng Cú, Đồng Văn… Đó là vùng núi mà cô thích. Ngồi trên xe, cô cho phép mình tự do nghĩ ngợi. Về với Huy ư? Tác giả của bào thai này? Cô đã từng sung sướng phát điên khi phát hiện ra mình có thai. Giờ vẫn là bào thai ấy thôi, vậy mà… Huy, Huy, Huy, cô thấy sợ viễn cảnh cuộc sống ấy, một cuộc sống đầy đủ nhất, nhưng cũng thiếu hụt nhất.
Điều gì đã xảy ra? Một cái bẫy nhỏ đã sập khi cô không đủ sức mạnh và lòng tin vào tình yêu của mình? Âm mưu của cô cho kết quả một nỗi đau. Cô vừa chứng kiến điều quan trọng nhất trong đời cô biến mất. Cô tồn tại đây nhưng ước mơ của cô đã mất, linh hồn của cô đã mất. Tất cả đã mất. Trong cô chỉ còn tiếng gọi của thần chết. Cô đã lên gần đỉnh núi cao nhất. Cô yêu cầu dừng xe, trả tiền xe rồi bảo người lái xe quay về. Người lái xe ngạc nhiên nhưng câu hỏi cứ bập bùng mãi trong họng anh ta mà không thoát ra được. Đợi cho chiếc xe quay đầu, đi xa hẳn, cô bắt đầu bám vào những gờ đá, leo lên cao. Những gờ đá ẩm, sắc không quá khó với sức lực của cô. Rồi độ cao và sự gắng sức làm cô tức ngực. Cô thầm mong một gờ đá nơi cô bám vào sẽ lở ra để cô có thể lăn thẳng xuống vực một cách ngẫu nhiên. Nhưng những gờ đá bướng bỉnh và chắc chắn. Cô dừng lại, quay lưng vào vách đá và nhìn ngang ra xung quanh.
Đây là những ngọn núi đẹp nhất Hà Giang. Núi sừng sững vươn cao làm con người thán phục và choáng ngợp. Cô đã từng đi qua nơi này một lần, và ấn tượng về nó lưu mãi trong cô. Cô thích nơi này cho một việc đặc biệt. Đây là nơi cô chọn để chết. Cô chọn cách đi này để sở hữu trọn vẹn tình yêu tuyệt vọng.
Gió đến. Gió mạnh thổi bay mái tóc dài của cô ra phía sau như một cụm mây huyền. Gió bỗng làm cô mất tập trung. Gió hú hít những mỏm đá xanh thẫm, xô dạt mây ấp chặt thân núi. Gió ngập ngừng đo thân thể cô, dò dẫm ngại ngần. Gió rất mát và mạnh mẽ.
Cô buông lỏng thân mình, bật cười thành tiếng. Cô đặt tay lên vòng eo mình, mặt ngửa hứng gió. Đây là vòng eo cô. Nó sẽ lớn dần lên, nó hiện hữu và nó là của cô hoàn toàn. Cô muốn tự nguyện phá vỡ chỉ số lẫy lừng ấy, chỉ vì chính cô!
Tác giả: Kiều Bích Hậu – Thực hiện: Hoàng Yến