Qua ô cửa kính, nắng chói. Kim tháo cặp kính râm gài trước ngực áo ra, mang vào. Nắng dịu đi. Đám cỏ lau mọc lơ thơ theo rìa sân bay cũng bớt vẻ tàn úa. Máy bay chuyển bánh rồi cất cánh. Kim đẩy cặp kính xước lên đầu. Nắng lấp lóa, mây trắng cuồn cuộn lướt qua. Không chờ nghe thông báo của phi hành đoàn, cô vẫn biết thời tiết tốt. Tuy vậy, Kim vẫn thấy bất an.
Sự bất an đến từ cảm xúc. Thứ cảm xúc như những mũi tên trái chiều. Chúng găm vào nhau. Nhiều lúc Kim thấy mình kiệt sức. Mấy lần Kim định nói toạc ra lý do khiến cô thấy đảo quốc sư tử không còn là điểm du lịch hấp dẫn khi Quang, em trai cô, qua những bức e-mail vừa dài, vừa rối rắm, cuối cùng hé lộ cho chị biết mình đang đắm đuối trong một mối tình đồng tính.
Nhưng rồi bí mật đó, Kim giữ kín. Cô có thể bịa ra một lý do nào đó để ở lại cho dù cô là người hăng hái đề xướng và góp phần tổ chức chuyến đi, nhưng cô không thể lừa dối chính mình. Hơn nữa, Quang đã nằn nì: “Chị bỏ chuyến đi sẽ làm em càng thấy có lỗi. Em hy vọng, biết đâu chị có thể thay đổi cách nhìn khi đến nơi mà chúng em vừa có một tuần hạnh phúc…”.
Khi những dòng chữ ấy hiện lên, tim Kim thắt lại. Cô tắt laptop. Màn hình xóa hết các dấu tích nhưng dòng chữ, ký ức, xúc cảm của Quang về chàng trai mà nó yêu vẫn cứa vào Kim. Nhói, buốt. Cô thấy mình mất thăng bằng. Nếu thộp được Quang, Kim sẽ bắt nó úp mặt xuống sàn nhà, quất cho nó một trận tả tơi, dù cô chưa một lần làm cho em trai đau.
Nhưng khi nói những điều đó, Quang đang ở cách Kim nửa vòng trái đất. Nó đang ngồi bên khung cửa kính mờ hơi nước từ đám bông tuyết đang tan. Còn khung cửa sổ trước mắt Kim thì vẫn chìm trong bóng đêm. Không gian vời vợi khiến Kim chỉ còn cách là phải tự mình thoát khỏi cơn giận.
Kim uống một lúc hai ly nước mát, lau mặt bằng khăn ướt chườm đá, đi lần quần trong nhà, đưa mắt lục lạo, tìm những công việc như rửa chén, lau chùi bếp hay phơi mớ đồ đã giặt. Nhưng mọi thứ trong ngôi nhà của người đàn bà đơn thân nhìn đâu cũng sạch sẽ, tinh tươm, kiểu tinh tươm vô bổ trong một không gian thiếu vắng hơi hướm lứa đôi.
Nghiêng ngó thêm một hồi, cô cũng chẳng thể tìm thấy thứ gì xộc xệch để sắp đặt lại, Kim đành lục lọi trong ký ức. Cô tìm về những năm tháng tuổi thơ, với thằng em mặt mũi hiền khô, chưa một lần gây gổ với bạn bè, chỉ nhẫn nhịn, cắm cúi học, lúc nào cũng là học sinh đứng thứ hạng cao nhất lớp. Kim ngần ngừ nhìn cuốn album dày cộm của gia đình trong tủ sách, muốn mở ra xem lại những tấm ảnh của Quang, nhìn lại dáng dấp, điệu bộ của nó, xem có biểu hiện khác biệt nào đó, nhưng rồi cô đổi ý. Kim biết cô sẽ chẳng tìm thấy gì ngoài ánh mắt trong trẻo của Quang.
Cô bước ra ban-công. Chút lành lạnh của sương, của gió, và thứ ánh sáng lạnh lẽo của những vì sao rải rác trên nền trời dường như giúp Kim bớt căng thẳng. Lúc ngồi vào trước bàn phím, Kim gõ được những dòng chữ với lời lẽ dịu dàng mà chính cô cũng ngạc nhiên. Kim tỏ ra bao dung, kiên nhẫn, thủ thỉ với thằng em đang trong cơn sốt yêu đương, rằng cô rất muốn được nghe, được hiểu, thậm chí sẵn sàng nhảy vào vòng xoáy cuồng điên, để kéo Quang thoát ra.
Trong khi chờ trả lời của Quang, Kim hình dung em trai sẽ tự nhìn lại mình trước tấm lòng độ lượng của chị. Kim còn mong sẽ được đón nhận từ Quang tâm trạng hoang mang, thậm chí tuyệt vọng của kẻ bị đẩy xuống dòng nước chảy xiết, đang đuối sức chờ chiếc phao cứu sinh từ chị gái.
Nhưng khi những dòng chữ hiện ra, Kim mới biết em trai không giãi bày để tìm sự đồng cảm hay thương cảm. Lời lẽ của nó chảy tràn. Dòng thác ngôn từ như muốn cuốn phăng tất cả, nhấn chìm tất cả. Nó bảo, em biết chị – người gần gũi, yêu thương em và cha mẹ – người luôn đặt lên em những kỳ vọng ngày một nặng hơn, và tất cả người thân, họ hàng đều phản đối, đều muốn tách hai đứa em ra. Em biết em có lỗi, em đã làm tổn thương những người yêu thương em…”. Rồi mấy giây sau nó lại viết tiếp và bôi đậm dòng chữ “Nhưng chị ơi, làm sao em có thể tự mình chặt đi một cánh tay, cắt đi nửa lá phổi, làm sao em có thể xé đôi trái tim mình!”.
Kim lùi lại, rồi tiến tới. Rồi lại lùi… Trong cuộc đọ trí đấu lý với Quang, dường như Kim không phải là đối thủ tương xứng. Không hẳn vì Quang học giỏi hơn, liều lĩnh hơn hay trải nghiệm hơn. Sự giỏi giang của nó khi giành được học bổng du học tiến sĩ của một đại học danh tiếng đã làm cho gia đình hãnh diện và chị gái nể phục, nhưng Kim chợt nhận ra, sự vượt trội của Quang không phải từ đống kiến thức, từ ý chí muốn khẳng định mình, muốn vinh danh dòng tộc, mà từ thái độ sống rất chân thành.
Sự chân thành của Quang đã khiến Kim phải do dự, lùi lại. Khi lùi lại một quãng cần thiết, Kim nhận rõ hơn sự chân thành của Quang. Chân thành tuyệt đối với cảm giác da thịt và với mọi cung bậc của tâm hồn.
Trong sự chân thành vô điều kiện đó, Quang thoát khỏi sự dối trá của kẻ mang nhiều bộ mặt.
* * *
Kim kéo cặp kính xuống. Cô muốn ngủ một lát để bớt đờ đẫn vì cả đêm qua gần như thức trắng. Kim chợp mắt chừng mươi phút thì mùi thức ăn xộc vào mũi. Trong khoảng không nhỏ hẹp ở khoang máy bay, mùi thức ăn nhiều gia vị khiến Kim buồn nôn. Cô lấy cái túi giấy nhét ở lưng chiếc ghế trước mặt, cúi mặt vào đó. Chẳng nôn ra được thứ gì ngoài mớ nước bọt.
Cô xin một ly nước. Cô tiếp viên rót cho cô đúng nửa ly. Bưng ly nước uống cạn, Kim chợt nhớ đến viên thuốc chống nôn vẫn còn trong bóp. Cô lấy viên thuốc và lại hỏi xin thêm ly nước. Cô tiếp viên cầm vỏ chai không đưa lên, rối rít “sorry”. Kim đành bỏ viên thuốc vào miệng, nhai và nuốt khan. Miệng lưỡi cô đăng đắng nhưng có thể chịu được. Thậm chí, cô còn thấy đỡ ngột ngạt với ý nghĩ, cuối cùng rồi sự bất thường như uống thuốc không có nước xem ra cũng chẳng có gì ghê gớm cả. Chút bột thuốc cuối cùng cũng theo thực quản vào đến dạ dày. Cô mở hộp mì lạnh tanh, đặt trước bàn ăn, nhai hết mớ mì bã bợt và nuốt thêm cái bánh ngọt, cốt để có đủ năng lượng. Khi nạp đủ năng lượng cần thiết, Kim tin mình sẽ có thêm ít nhiều khả năng chịu đựng.
Tuy vậy, Kim vẫn không giữ được bình tĩnh khi cả đoàn bước vào một khách sạn trên đường Orchard, một trong những con đường sầm uất của Singapore, đúng cái khách sạn mà trước đó mấy ngày Quang và người tình của nó từng sống bên nhau.
Nhận phòng rồi ngả người ra giường, Kim vẫn nghe tim đập thình thịch. Đông, cô bạn đồng nghiệp mắt buồn, tóc ngắn ở cùng phòng, sau khi đã mở va-li, lấy áo quần treo vào tủ, thấy Kim vẫn chưa rời giường, liền hỏi: “Bà mệt hả?”. Kim nhìn tấm ra giường thẳng thớm, uể oải: “Ừa, chắc tới cữ… cà phê”. Trả lời xong, Kim mới thấy thực sự thèm cà phê. Cô ngồi dậy, mở túi xách, lấy mấy gói cà phê hòa tan đặt lên bàn. Đông lẹ làng cắm dây ấm điện vào ổ cắm, bảo: “Bà chờ nước sôi pha cà phê, tui tắm trước”.
Trong lúc chờ nước sôi, Kim ngắm căn phòng lần nữa. Bài trí đơn điệu. Hai chiếc giường đôi đặt song song. Ra giường, tấm đắp, gối và rèm cửa cùng một loại vải, màu nâu trầm với hoa văn mộc mạc. Kim bước đến bên cửa sổ, kéo rèm. Cô không khỏi ngạc nhiên trước một thảm xanh ánh vàng hiện ra trong chênh chếch nắng chiều. Chắc đây là mảng cây mà Quang đã nói khá kỹ, là loại cây nhiệt đới tươi tốt quanh năm được gọi là rainy tree – “cây mưa”. Những tàng cây mở rộng như tán dù, vừa đón nắng vừa có thể che mưa. Chúng cao dềnh dàng vượt quá tầng ba, nơi cô đang ở. Tuy vậy, những tán lá dù xanh mượt vẫn không làm phân tán tâm trạng bối rối của Kim. Cô không sao thoát ra được ý nghĩ, biết đâu Quang và người tình của nó đã ở đúng căn phòng cô đang ở.
Đông bước ra từ phòng tắm khi Kim mới uống được nửa tách cà phê. Chị vừa lau tóc vừa nói: “Tui xả nước ấm vô bồn rồi, bà vô ngâm người cho khỏe”. Đông thường có những chăm sóc thân tình dành cho bạn. Kim cũng có những kỷ niệm đáng nhớ đối với Đông. Tuy vậy, dù nhiều năm làm việc cùng công ty nhưng cả hai chưa coi nhau là bạn thân. Mỗi người vẫn còn che giấu những nỗi niềm.
Kim mang thứ sữa tắm quen dùng vào phòng tắm. Cô khóa vòi nước, cởi bỏ áo quần. Khi định bước vào bồn tắm, đầu óc Kim vẫn bị ám ảnh bởi ý nghĩ Quang và người tình của nó có thể cũng đã ngâm người trong bồn tắm này. Cô vội rụt lại, đưa mắt nhìn quanh, lục lọi.
Trên tấm gương mờ hơi nước, cô nhận ra gương mặt nhợt nhạt âu lo và một bộ ngực trần đang ngơ ngác, phập phồng. Kim lấy tay lau bớt hơi nước trên mặt gương. Gương mặt hiện trong gương vẫn bợt bạt, thiếu sinh khí và hằn rõ vẻ bất an.
Không đánh hơi được mùi mồ hôi hay mùi hương lạ nào, ngoài mùi sữa tắm, Kim vẫn không muốn ngâm người trong cái bồn tắm mà cô mường tượng từng có hai gã mày râu trần truồng kỳ cọ cho nhau.
* * *
Hôm sau, hôm sau, rồi hôm sau nữa, lúc cả đoàn, sau những buổi đi thăm thú mỏi nhừ, ai cũng thả mình vào làn nước trong xanh của hồ bơi ở cuối hành lang tầng ba, thì Kim vẫn một mình tắm dưới vòi sen trong phòng, bởi cô tin chắc Quang và người tình của nó từng ngụp lặn âu yếm nhau ở chính cái hồ bơi đó.
Kim cũng không ngờ nỗi ám ảnh lại chi phối cô mạnh đến vậy. Nhiều hình ảnh mơ hồ bỗng trở nên sắc nét như bức ảnh chụp ở cự ly gần khi bất chợt có một tia ký ức lia vào.
Lúc cùng mọi người đi thang máy lên sân thượng tháp Merlion – tượng con vật lưỡng tính đầu sư tử mình cá bằng bê-tông, trời còn nắng gay gắt. Không nón đội, không dù che, không chịu nổi cái nắng rát da, Kim chỉ đưa tay ngang trán, nhìn qua một lượt hòn đảo Sentosa tràn nắng, san sát tàu thuyền, rồi trở xuống ngay.
Không chờ thang máy, cô một mình đi bộ. Lối đi dẫn Kim ra đúng cái khoang hàm của con ngư sư ngạo nghễ. Trong khoang hàm to lớn mờ mờ sáng, Kim nhận ra đôi tình nhân trẻ líu ríu dắt nhau chạy bộ xuống, cười tít, rồi ôm eo nhau đứng dưới mấy chiếc răng lởm chởm, đưa máy ảnh nhờ Kim bấm hộ. Nắng chói lóa từ ngoài khiến gương mặt cả hai đều mờ tối, chỉ thấy những chiếc răng to lớn, dị thường. Quang và người tình có lẽ cũng như đôi tình nhân kia, cũng đứng bên nhau như thế.
Quang đã kể: “Khoảnh khắc đó, không biết sao, em lại mong ngư sư là con quái vật có thật và mong nó ngoặm lấy hai đứa em cho rồi…”. Thì ra, cái hàm răng sắc nhọn vô hình vẫn chờn vờn đe dọa niềm hạnh phúc khác thường của em trai Kim. Và có lẽ, cả người tình của nó cũng không thoát khỏi nỗi ám ảnh đó.
***
Chiều hôm sau, được tự do đi mua sắm, Kim tách ra một mình. Cô muốn gặp người tình của Quang, dù đó là một quyết định không dễ dàng và nằm ngoài tầm kiểm soát của lý trí.
Bước xuống sảnh khách sạn, nhìn đồng hồ thấy còn sớm để đến ký túc xá, nơi người tình của Quang đang ở, Kim định trở lên phòng nhưng ngại chạm phải những câu hỏi của Đông, Kim ngồi xuống ghế, đợi thời gian trôi.
Trong gần cả tiếng đồng hồ chờ đợi, Kim ráp nối, xâu chuỗi những gì liên quan đến cuộc gặp gỡ vừa tình cờ vừa định mệnh giữa Quang và người tình của nó. Cô nhìn ra khá rõ lộ trình khúc khuỷu mà họ trải qua. Họ gặp nhau ở một hội nghị dành cho các nhà khoa học trẻ, và nhanh chóng nhận ra nhiều điểm tương đồng. Cả hai cùng thừa hoài bão phía trước nhưng lại thiếu cái gì đó thật lớn lao trong cuộc sống thường nhật.
Cho đến khi gặp nhau, họ khám phá ra sự thiếu vắng triền miên chính là nỗi cô đơn cùng cực của kẻ dốc sức tìm kiếm những điểm đến. Khi leo hết đỉnh dốc này, họ lại muốn leo tiếp đỉnh dốc khác. Họ bị quyến rũ bởi những đỉnh cao. Họ lầm lũi leo lên mà sợi dây bảo hiểm duy nhất, chẳng có gì khác ngoài trí tuệ và ý chí. Cho đến khi họ gặp nhau. Rồi sự đồng cảm, quan tâm chăm sóc cho nhau và cả nỗi đam mê bùng lên mãnh liệt khiến Quang và người bạn của nó cảm thấy thật gần nhau dù rất cách xa về khoảng cách địa lý. Họ chỉ hướng về nhau và vì vậy, khước từ những xúc cảm đến từ phái nữ. Trong mắt Quang và người thanh niên mà Kim đang muốn biết, đều có định kiến cực đoan là, phàm là đàn bà thì luôn thừa ham muốn nhưng lại thiếu chân thành.
Lúc ngồi trên taxi, Kim mới hình dung rõ tình huống khó xử cho người tình của Quang và cho cả cô trước cuộc gặp gỡ bất ngờ.
Khi Quang cho địa chỉ của cậu ta với mong muốn “gặp người em yêu chị sẽ hiểu thằng em chị hơn”, Kim đã không hứa hẹn gì. Cô cảm thấy khó chịu, thậm chí bất bình trước đòi hỏi của Quang. Bởi thâm tâm, cô không hề có ý cảm thông như cô từng viết cho Quang. Trong tâm trạng lo em trai bị cuốn trôi, bị nhấn chìm, Kim đã cố gắng giữ sự tỉnh táo cần thiết để quăng ra một tấm lưới, và Quang đã quẫy đạp đến kiệt sức trong sự chân thành của mình.
Kim chưa biết khi gặp cậu thanh niên, cô sẽ mang bộ mặt nào cho thích hợp thì chiếc taxi dừng lại trước một khuôn viên nhiều cây, nhiều hoa. Một hàng “cây mưa” chạy dài, cách đều nhau, giương rộng những tán dù xanh mượt. “Em ở tận bên này mà vẫn hình dung rõ mồn một con đường, hàng cây, vệ cỏ mỗi ngày cậu ấy đi qua…”.
Cuối hàng cây, Kim thấy một tòa nhà cao tầng không có gì đặc biệt, dễ lẫn với những tòa nhà hình hộp sừng sững với vô số ô cửa. Tuy nhiên, nó sẽ trở nên đặc biệt khi Kim bước vào một ô cửa và tự giới thiệu: “Tôi là chị ruột của Quang…”.
Kim hình dung, có lẽ người tình của Quang sẽ túng túng trong giây lát rồi sau đó sẽ vồn vã đón tiếp. Giá cậu ta sập cửa ngay khi thấy người khách không mời, hoặc tiếp đón miễn cưỡng có lẽ lại hay hơn. Sự nồng nhiệt chân tình sẽ khiến cô thêm bối rối và bất an trước cuộc tiếp xúc quá ư suôn sẻ. Như thế, dù muốn hay không cô sẽ phải tỏ ra lịch lãm trước chàng trai trí thức, đòi hỏi Kim phải biết che đậy ngay cả ý nghĩ và sự bất lực của mình. Không chỉ thân thiện, cô còn phải chứng tỏ sự hiểu đời của một người không thuộc vào số đông hời hợt giả dối mà cậu ta và Quang luôn tránh xa.
Mà như thế là thua cuộc. Là sẽ phải thay đổi cách nhìn đúng như Quang mong muốn. Là phải đồng ý với Quang rằng khi yêu thật sự, sẽ không còn chỗ cho sự săm soi, mặc cả; mà biết chấp nhận cái hay cái dở, cả sự bất thường, và đón nhận búa rìu dư luận. Là phải chấp nhận mối quan hệ luyến ái không bình thường của Quang. Là phải cắn răng nhìn cha mẹ đau khổ trước đứa con trai độc nhất đã không làm tròn chữ hiếu. Là đành nhìn Quang khước từ khả năng duy trì giống nòi của một dòng họ vốn đặt danh dự cao hơn tất cả.
Và với Kim, điều đó có nghĩa là tiếp tục buông xuôi, tiếp tục để em trai mình lạc lối. “Em sẽ lao động cật lực, sáng tạo cật lực, cống hiến cật lực, cố gắng làm sao để chúng em sớm được đoàn tụ, được yêu thương và cùng chăm sóc cho nhau…”.
Bước vào ô cửa nhà cậu ấy, có nghĩa là Kim đưa tay ra, nắm lấy sợi dây đồng cảm giữa họ, siết chặt hơn.
Không, không thể được!
Kim không muốn chạm vào sợi dây nghiệt ngã đó và không muốn vướng vào tấm lưới chằng chịt mà Quang đang mắc kẹt. Cô chợt mong một sự cố bất thường nào đó ập tới, chẳng hạn trời đổ mưa, những cơn mưa tối đất tối trời. Nhưng trời chiều vẫn khô và trong. Những cụm mây ngũ sắc nhùng nhằng trôi. Hoàng hôn thong dong nhuộm thắm cả bầu trời. Trên những “cành mưa” đã thấy chấp chới những cánh chim ríu ran tiếng gọi đàn.
Kim quyết định không xuống xe.
Cô bảo tài xế đi tiếp.
* * *
“Đi đâu?”. Kim giật mình nghe người lái xe hỏi. “Đến chỗ nào đó không ồn ào, có thể ngồi một mình, dễ chịu…”.
Qua cửa kính, dù không hề bị kẹt xe, ùn tắc ngột ngạt như thường gặp ở thành phố Kim sống nhưng dòng người xuôi ngược vẫn tất bật, hối hả. Tất cả như nhoài về phía trước, như chạy đua với từng khoảnh khắc, tóm bằng được cơ may không đến lần thứ hai trong đời.
Có lẽ, Quang cũng đang nắm chặt cơ may mà nó có được, dù người thân và đám đông có ra sức ngáng đường. Mặc, nó vẫn đang nhoài về phía trước.
Trên con đường chênh vênh phía trước, có lẽ em trai của Kim sẽ nhận rõ hơn những giới hạn. Giới hạn của lề thói, định kiến. Giới hạn của hoài bão, ước mơ. Giới hạn của hạt bụi trong vũ trụ vô cùng. Và… giới hạn của trái tim.
Với chỉ 270 gam, cái khối đỏ mềm mại ấy có thể hàn gắn hoặc tàn phá cả thế giới.
* * *
Kim thấy ngực mình nhoi nhói. Cô chợt nghĩ đến Đông. Giá như cả hai đừng dựng lên những vách ngăn vô hình, cô đã có thể về ngay khách sạn, leo lên nằm cạnh Đông và san bớt cho bạn cái khối nặng đang đè trên lồng ngực. Giá như có thể gửi ngay cho Quang bức e-mail nói hết những điều cô đang trải qua, cả những dự cảm đang cuộn lên như sóng…
Giá như… giá như… con người ta luôn được sống thật lòng.
* * *
Không khí trong xe như không còn đủ cho Kim. Cô quay kính xe xuống, bảo tài xế cho cô xuống chỗ nào đó dễ thở.
Gió quất vào mặt vào cổ Kim, ràn rạt.
Mấy phút sau, bác tài dừng xe trước một công viên cạnh bờ sông, nơi có tượng sư tử đang phun nước.
Cô trả tiền, xuống xe, lững thững bước về phía bờ sông.
Nước đang trôi.
Bích Ngân
Từ khóaBích Ngân Minh Nguyệt truyện đêm khuya
Xem thêm đề xuất
Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè
RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …