RadioVn.Com – Con gái cả của Lý viên ngoại mỹ danh đồn vang sắp sửa xuất giá, phu quân là công tử của Thẩm gia, Thẩm gia đặc biệt vì hôn lễ này mà chuẩn bị mười dặm hồng trang, khiến vô số người nhìn thấy phải ngưỡng mộ đỏ cả mắt. Chúng nhân đều biết đây là một nhân duyên tốt đẹp môn đăng hộ đối.Hai nhà đều đang hỉ khí bừng bừng chuẩn bị hôn lễ, bận không ngơi tay, không ai chú ý đến một sáng sớm nào đó, Lý Nguyên Bảo lén lút trốn ra khỏi phủ
*****
Lý Nguyên Bảo là con gái thứ hai của Thẩm viên ngoại, là con của vợ lẽ. Thân phận này đã định sẵn cho nàng một cuộc sống hoàn toàn khác với tỷ tỷ, một thân phận cả đời trói chặt lấy nàng, không thể vùng ra cũng không thể phản kháng.
Nguyên Bảo thích công tử Thẩm gia, số là chiều hôm đó, nàng đang thêu hoa trên gác lầu, mảnh khăn bị gió thổi bay phất phơ ngoài cửa sổ, nàng đứng dậy xem thử, lại thấy dưới gác lầu có một công tử anh tuấn mặc cẩm bào xanh da trời chụp được mảnh khăn, nhìn nàng mỉm cười:
“Nàng thêu à?”
“Phải…”
“Đẹp lắm.”
Đối thoại đơn giản, chỉ có một ánh mắt, nhưng nàng lại yêu thích công tử nho nhã này một cách vô phương cứu chữa.
Sau đó Thẩm gia đến đề thân, phụ thân lại thiên vị trao cơ hội cho tỷ tỷ. Từ nhỏ đến lớn, đồ tốt nhất đều là của tỷ tỷ. Từ trước đến nay nàng luôn an tâm sống cuộc sống của mình, nhưng đứng sau tấm màn nghe đối thoại của phụ thân với Thẩm lão gia xong, lúc nhìn thấy tỷ tỷ đổ mặt cười ngượng ngùng, nàng lại cảm thấy đố kị, cảm thấy vô cùng căm ghét tỷ tỷ cùng cha khác mẹ này. Tại sao lại có người cứ luôn may mắn như vậy?
Nàng từng nghe tiểu đồng quét dọn chuồng ngựa bàn tán với người ta, trong Mê Vụ lâm ngoài trấn có một thầy phù thủy biết hạ cổ*, chỉ cần cho ông ta tiền thì ông ta sẽ bán cổ trùng cho. Cổ trùng là con sâu dùng để trù ếm.
Lý Nguyên Bảo không có bao nhiêu tiền, nhưng nàng có một ít trang sức vàng bạc, nàng thu dọn toàn bộ gói vào trong bọc. Nàng muốn mua hai con cổ trùng, một con hạ cho phụ thân, để ông ấy đừng thiên vị như vậy nữa, con còn lại hạ cho công tử Thẩm gia…Sau đó nàng có thể cùng chàng sống vui vẻ bên nhau.
Quỷ vu
“Kỳ Thiên” là thứ duy nhất phụ mẫu sớm qua đời để lại cho hắn. Nhưng mà người bên ngoài đều gọi hắn là Quỷ Vu, hắn cũng dần dần quên mất tên mình. Dù gì cũng là một cái tên không ai gọi, tự nhiên sẽ mất đi ý nghĩa.
Hắn nuôi cổ từ nhỏ. Người thế tục luôn có nhiều phiền não và có những dục vọng mãi mãi không thể nào thỏa mãn, cổ hắn nuôi vừa hay có thể thỏa mãn nhu cầu của một số người nào đó. Bởi vậy cho dù hắn sống một mình trong Mê Vụ lâm, nhưng vẫn có nhiều người không sợ chết vượt qua rừng sâu đầm lầy đến chỉ vì xin hắn một con cổ trùng.
Kỳ Thiên có quy tắc của mình, một con trùng 10 Kim nguyên bảo, không thể trả giá, không có ngoại lệ.
Nhưng mà thế gian rộng lớn này luôn có người có thể trở thành một điều ngoài ý muốn của ai đó.
Sáng sớm hôm đó, hắn thấy Lý Nguyên Bảo trong đầm lầy, nàng đã giãy dụa trong bùn đất cả một đêm, nửa người dưới bị ngập trong đầm lầy, đầu tóc rũ rượi, mặt mũi bơ phờ, nàng ôm nửa cành cây khô miễn cưỡng giữ nửa người trên lại, trong mắt toàn là nước mắt hối hận và tuyệt vọng.
Kỳ Thiên đại khái có thể hiểu được sự tuyệt vọng của nàng, nhưng lại không biết nàng đang hối hận điều gì.
Nghe thấy có tiếng bước chân từ từ mà trầm ổn tiến lại gần, Lý Nguyên Bảo dùng sức ngóc đầu lên, giọng khàn khàn kêu: “Cứu với…”
Cứu ta với. Sau khi nàng nhìn thấy mặt Kỳ Thiên thì lập tức nuốt ba chữ này vào bụng.
Nên vậy. Kỳ Thiên hiểu, trong cơ thể hắn bẩm sinh đã có cổ trùng, cổ đã trở thành một phần của thân thể hắn, cùng sống cùng thở với hắn, chạy nhảy trong máu của hắn, bây giờ da của hắn lồi lõm không đều, vân xanh nổi đầy, trông rất dữ tợn hung bạo.
Không ai cảm thấy gương mặt như vậy là dễ nhìn. Từ nhỏ hắn đã bị gọi là yêu ma, bị tộc nhân xua đuổi, còn phụ mẫu suốt ngày bôn ba lao lực mà bỏ mạng, cũng là vì gương mặt ghê tởm này. Kỳ Thiên nhìn nàng một hồi rồi quay người bỏ đi.
(…)
Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Nguồn: Blogviet.com.vn