RadioVn.Com – Hikosuke Uchibori tin mình là một người thành công. Cửa tiệm của anh chuyên kinh doanh hàng trang trí nội thất chi trả bằng thẻ tín dụng, đã nổi tiếng khắp thành phố Fukuoka. “Cửa hàng trang trí nội thất” của anh chỉ trong vòng năm năm đã phát triển một cách vượt bậc và giờ đây Hikosuke đã xây dựng cho mình một danh tiếng lẫy lừng khiến cho những người kinh doanh lâu năm trong khu vực này cũng phải lấy làm kinh ngạc.
Thành công của Hikosuke có thể được lý giải nhờ vào những kỹ năng mà anh thủ đắc được trong suốt những năm dài đi chào hàng mặc dù hồi đó anh chưa hề bán mặt hàng trang trí nội thất. Trong suốt mười lăm năm Hikosuke đã chào bán những bộ bát đĩa cho những cửa hàng bách hoá và đại lý trên cả nước. Anh làm việc này cho một nhà phân phối sản phẩm độc quyền với nhãn hiệu nổi tiếng về gốm sứ xuất khẩu sang cả Ấn Độ.
Hikosuke đã đến gõ cửa từng cửa hàng đại lý với chiếc valy đầy ắp hàng mẫu trong tay. Anh giới thiệu hàng mẫu, nhận đơn đặt hàng và những chi phiếu thanh toán cho những khoản tiền nợ còn tồn đọng. Với lịch làm việc dày đặc, Hikosuke không có bất cứ thời gian rảnh rỗi nào cho riêng mình ngoài việc tiếp xúc với khách hàng. Anh đã trải qua quãng đời mười lăm năm trôi dạt cùng với những chuyến tàu lửa tốc hành. Người ta thường nói với anh rằng “quanh năm suốt tháng đi tàu lửa vòng quanh nước Nhật như thế chắc hẳn anh được ngắm nhiều quang cảnh đẹp lắm đấy nhỉ.”
Nhưng Hikosuke lại thấy công việc của mình thật tẻ nhạt. Anh chỉ thấy mình làm việc miệt mài mà chẳng có giây phút nào nghỉ ngơi. Từ nhà ga, anh đi gặp các khách hàng của mình và sau khi chào hàng hai ba người như vậy, anh lại quay trở về nhà ga để thực hiện chuyến đi tiếp theo đúng như lịch trình chặt chẽ của mình. Ngay cả khi ngồi trên xe lửa, anh cũng phải chăm chú sửa chữa những sai sót trong đơn đặt hàng rồi kiểm tra lại những khoản nợ của từng đại lý. Điều này làm anh ít có thời gian để nhìn ngắm quang cảnh bên ngoài. Khi công việc hoàn thành, Hikosuke mới liếc nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng tâm trí anh lúc đó lại tràn ngập những âu lo về lượng đặt hàng quá ít, những khoản nợ còn tồn đọng, những chồng chi phiếu và những phàn nàn của khách hàng…Tất cả những điều đó làm anh xao lãng việc nhìn ngắm quang cảnh bên ngoài.
Truyện đêm khuya – Soi bóng đời bằng gương vỡ nát
Buổi tối, để tiết kiệm chi phí, Hikosuke dừng chân tại một quán trọ rẻ tiền nhất. Mỗi lần dừng chân ở những điểm du lịch nổi tiếng hay những nhà nghỉ suối nước nóng, anh đều cảm thấy chán nản. Hình ảnh những khách du lịch làm anh nhớ đến thân phận thảm thương của mình. Có những khách du lịch đi theo đoàn nhưng dù sao họ cũng là một thế giới khác. Còn anh, anh so sánh mình với bộ quần áo dơ bẩn và chiếc va ly nhôm, trong khi những khách du lịch mặc bộ quần áo thể thao mới tinh lạ mắt, với chiếc máy quay phim lủng lẳng trên vai và với mỹ nhân trong tay. Khi ngả mình xuống tấm nệm mỏng tang, nỗi ganh tỵ trào dâng với những con người xa lạ đó xâm chiếm Hikosuke làm anh cả đêm không sao chợp mắt được.
Đó là quãng đời của Hikosuke kéo dài cho đến năm năm về trước. Còn bây giờ tài sản của anh đã là mười triệu yên. Tuy số tiền này gồm cả tiền hàng trong tiệm và tiền trong tài khoản đang lưu hành nhưng có thể nói đây là một số tiền khổng lồ. Anh đã giành được một vị trí trong xã hội và có thể hưởng thụ bất kỳ sự xa xỉ nào mà mình muốn, và anh nhìn về quá khứ của mình với niềm day dứt xót thương.
Tuy thế dĩ vãng của Hikosuke lại bao trùm một bí mật tối tăm ghê sợ. Và dạo gần đây điều đó thường xuyên quay trở về ám ảnh Hikosuke một cách vô thức không yên.
Thành công của Hikosuke nhờ vào khả năng nhạy bén về kinh doanh của anh nhưng số vốn ban đầu của anh phải xuất phát từ đâu chứ. Không một người chào hàng nào dám mơ đến ngày mình sở hữu một số tiền lớn như thế. Mười lăm năm cùng quẫn của anh đã minh chứng cho điều này.
Sự thực là Hikosuke đã cướp nhà băng để lấy được số vốn ban đầu và anh cũng đã ra tay giết người. Sự kiện này xảy ra trong một khu phố cổ kính bên bờ hồ trong vùng Sanin. Hikosuke đã tấn công vào một ngân hàng địa phương mà lối kiến trúc của nó hoàn toàn tương thích với khu phố cổ này và đã cướp đi năm triệu yên.
Tuy nhiên, Hikosuke không dùng hết số tiền cướp được làm vốn kinh doanh mà chia một nửa số tiền ấy cho kẻ tòng phạm với anh như đã thoả thuận từ trước. Những việc như cướp nhà băng bạn không thể thực hiện một mình được. Ở đây tôi thấy không cần phải viết ra chi tiết nhưng việc cướp nhà băng bạn thực hiện phải cần có kẻ cộng sự.
Và kẻ tòng phạm của Hikosuke là Takeji Machida, khoảng ba lăm hay ba sáu tuổi gì đó thì phải. Hắn ta trẻ hơn Hikosuke đến tám tuổi, mặt thỏ mỏ dơi, tâm tình u uất. Cho đến bây giờ Hikosuke với đôi chút rùng mình vẫn còn hồi tưởng lại được khuôn mặt có đôi mắt nhìn mệt mỏi rã rời, với đôi môi mỏng dính nghiêm nghị của hắn ta.
Takeji cũng đã từng làm người tiếp thị đi khắp nơi với chiếc valy đầy những hàng mẫu. Chỉ khác là hắn kinh doanh mặt hàng sơn mài. Và cả hai người đã quen biết nhau khi cùng đi tiếp thị cho cùng một cửa hàng bách hoá.
2.
Takeji là người đầu tiên nảy ra ý định cướp nhà băng vì thế mà anh ta có thể được xem như là kẻ chủ mưu. Bởi công việc tiếp thị của cả hai người chẳng vén một tia hy vọng sáng sủa nào cho tương lai của họ nên hai người đã lên kế hoạch cho phi vụ này trong một căn phòng khách sạn chật hẹp tối tăm mà họ đã thuê chung. Và người cầm đầu vụ cướp này chính là Hikosuke vì anh vẫn thường xuyên đến ngân hàng này để chuyển tiền hàng tháng nên đã quen thuộc đường đi nước bước của ngân hàng.
Giám đốc ngân hàng sống trong một cơ ngơi nằm phía sau ngân hàng và kế hoạch của hai người là lẻn vào cướp sau khoảng tám giờ tối khi các nhân viên đã nghỉ làm tắt đèn và đi về nhà. Khi bị con dao dí sát vào mặt, ông giám đốc vội vàng lấy chìa khoá ra và mở két sắt. Nhưng khi hai người vừa mới nhét tiền vừa đầy hai túi thì tay giám đốc bắt đầu kêu la nên Takeji đã cho hắn một nhát dao từ sau lưng. Vợ tay giám đốc bị trói chặt, mặt trắng bệch, khiếp sợ đến mức không kêu la được và sau đó còn ngất lịm làm cho việc trình báo vụ cướp mãi đến vài ngày sau mới thực hiện được.
Sau khi mang vác hai cái túi chạy một khoảng rất xa, hai tên cướp dừng lại ở một khu hẻo lánh để thở dốc. Họ đang ở giữa cánh đồng và xa kia là vài ánh đèn lưa thưa lơ láo. Vùng tối đen trước mặt họ có lẽ là một cái hồ. Và mặc dù lâm vào một tình thế khẩn cấp như thế nhưng Hikosuke vẫn cảm nhận được vẻ đẹp tuyệt vời của khung cảnh nơi đây.
Sau khi việc chia chác đã được thực hiện xong dưới ánh đèn đường vàng vọt, hai người cùng lập một lời thề nghiêm trang.
“Đây là lần gặp gỡ sau cùng của hai chúng ta. Từ bây giờ trở đi, hai chúng ta là hai người xa lạ. Chúng ta sẽ không bao giờ liên lạc với nhau, thậm chí không gửi bưu thiếp cho nhau. Không ai biết được địa chỉ mới của người kia.”
Ngay lúc ấy, Hikosuke thoáng ớn lạnh như sắp sửa đến ngày tận thế và điều đó đã xui khiến anh ta nói những lời sau đây:
“Này Takeji, cậu còn trẻ, còn nhiều cơ hội để vui thú trong đời. Từ những điều thu thập được trên báo, tôi hiểu rằng nếu như tiêu xài vung tay quá trán là con đường chết đấy. Đặc biệt phung phí tiền bạc cho đàn bà là tối kỵ. Hãy tiết kiệm và dùng số tiền này làm vốn kinh doanh. Nếu cậu cứ đem tiền cho đàn bà thì kết cục sẽ chẳng tốt đẹp gì đâu.”
Takeji cười thầm trong bóng tối.
“Tôi cũng nghĩ như anh vậy đấy. Mấy vụ lăng nhăng tình ái của mấy cha trung niên là nguy hiểm lắm. Anh cũng phải đề phòng đấy.”
Giọng của Takeji vẫn nhẹ nhàng như thường lệ nhưng có chút gì hăm doạ trong đó.
“Rất cám ơn lời nhắc nhở của cậu. Thôi từ giờ chúng ta phải cẩn thận giữ gìn đấy.”
Họ bắt tay nhau rồi lẩn vào bóng đêm. Hikosuke thấy bàn tay của Takeji lạnh ngắt. Hay chính là bàn tay của Hikosuke đang nóng lên?
Năm năm đã trôi qua kể từ ngày đó. Cảnh sát đã truy tìm và điều tra về vụ cướp nhưng họ không tìm thấy bất cứ một manh mối nào.
Hikosuke từ bỏ công việc tiếp thị và quay trở về quê nhà ở Fukuoka. Và anh thầm lặng dùng hơn hai triệu yên đó để bắt đầu công cuộc kinh doanh hợp pháp. Đến năm thứ ba thì Hikosuke đã cảm thấy an toàn để bắt đầu quảng cáo cho công việc kinh doanh của mình. Anh làm điều này vì hai lý do: thứ nhất là công việc kinh doanh của anh ngày càng thành công và hứa hẹn nhiều triển vọng, thứ hai là anh tin chắc sẽ không có ai biết xuất xứ từ số vốn ban đầu của mình. Suốt ba năm kinh doanh hợp pháp và lương thiện, Hikosuke đã tạo dựng cho mình một danh tiếng khá tốt.
Thêm một lý do quan trọng nữa mà Hikosuke cảm thấy an toàn là suốt ba năm qua anh không nghe ngóng được gì về nơi ẩn náu của Takeji. Mỗi ngày anh đều đọc báo, và lo lắng sẽ tìm được tin cảnh sát bắt giữ Takeji vì vi phạm một tội ác nào đó. Điều này luôn giày vò tâm trí Hikosuke. Tính cách thất thường của Takeji càng làm củng cố thêm nỗi lo sợ đó của Hikosuke. Và nếu như Takeji bị bắt, hắn có thể khai ra đồng bọn cùng những tội ác của hắn lắm chứ.
Nhưng nỗi lo sợ của Hikosuke hoàn toàn không có cơ sở vì tên Takeji chẳng bao giờ xuất hiện trên mặt báo, và anh chẳng nghe đựơc tin tức gì từ Takeji. Đó là một dấu hiệu tốt vì điều đó có nghĩa là hắn ta đang sống an toàn ở một nơi nào đó. Chắc là Takeji cũng sử dụng số vốn ấy để bắt đầu con đường kinh doanh riêng của mình. Khi Hikosuke nghĩ như thế, những nỗi ưu tư của anh như được rũ bỏ sạch sẽ. Công việc của Hikosuke đặc biệt thành công trong hai năm vừa qua vì anh đã toàn tâm toàn ý cho công việc kinh doanh của mình, không bị bất cứ điều gì chi phối.
Tuy thế, dạo gần đây, nỗi sợ hãi ám ảnh đó lại quay trở về hành hạ Hikosuke.
3.
Công việc kinh doanh phát đạt cùng với một số lượng tài sản có tầm cỡ đã làm cho Hikosuke tạo dựng cho mình một vị trí xã hội danh tiếng và một sự tin cậy với người khác. Nhưng khi đã nếm mùi vị của một cuộc sống giàu sang, Hikosuke lại bị ám ảnh bởi ý nghĩ là Takeji vẫn còn sống ở một nơi nào đó trên thế gian này.
Thực ra một chuỗi tội ác có thể do một cá nhân hành động đơn độc. Càng có nhiều tòng phạm thì nỗi nguy hiểm thất bại càng nhiều. Hikosuke đã đọc được trên báo rằng phần lớn các tên tội phạm bị bắt giữ do lời khai của các kẻ tòng phạm. Nhưng điều làm cho Hikosuke lo âu căng thẳng lại khác hẳn. Anh sợ số tài sản mình tích lũy được sẽ là nguyên nhân làm cho Takeji tống tiền mình. Trước đây, khi bắt đầu lập nghiệp, ý nghĩ này chưa bao giờ xuất hiện trong tâm trí Hikosuke. Nhưng khi anh đã có tiền tài và địa vị xã hội, anh lại bị ám ảnh bởi nỗi sợ hãi mới rằng không biết khi nào thì Takeji sẽ tống tiền mình.
Hikosuke đã tạo dựng cho mình được danh tiếng, địa vị và niềm tin của mọi người cho dù vừa trải qua một cuộc khủng hoảng kinh tế. Nhưng nếu nhận được thư tống tiền của kẻ tòng phạm trước đây thì tất cả sẽ tiêu tan thành mây khói. Anh đã gây dựng cuộc đời mình nhưng cuộc đời đó giờ đây lại nằm ở trong tay kẻ khác. Mà kẻ mặt thỏ mỏ dơi như Takeji thì dám làm điều đó lắm.
Hikosuke không thể dứt bỏ khỏi đầu mình ý rằng vào một ngày nào đó, Takeji từ nơi nào đó đột ngột xuất hiện, biết về sự thành công của anh và tìm đến với đôi mắt sáng rỡ. Từ một nơi nào đó. Hikosuke không biết đó là nơi nào. Nhưng vào một ngày Takeji sẽ đánh hơi được công việc kinh doanh của anh, tìm đến anh với gương mặt ảo não và rồi tất cả sẽ chấm hết. Takeji đang ở đâu và đang làm gì? Và rồi dần dần điều này càng lúc càng làm tình làm tội Hikosuke.
Và rồi mối bận tâm duy nhất của Hikosuke là ở chỗ thấy mình không có tin tức gì về chỗ ẩn náu của Takeji. Sự mù mờ này bắt đầu gặm nhấm anh. Đấy là một nỗi sợ mơ hồ, nỗi sợ hãi này giống như khi mình không biết đòn tấn công của kẻ thù đến từ hướng nào vậy.
Và gần đây người đàn ông gần năm mươi tuổi này lại mới có một cô nhân tình. Để cho vợ không phát hiện được, Hikosuke đã xây cho nàng nhân tình một căn nhà rồi thường xuyên lui tới nơi đó. Anh rất yêu nàng ta nên không tính toán gì. Nhưng rồi cả niềm vui này cũng sẽ tiêu tán khi Takeji xuất hiện. Niềm hạnh phúc này sẽ tan biến vì nàng nhân tình này chỉ yêu tiền của Hikosuke mà thôi.
Một ngày nào đó mà Hikosuke sẽ mất tất cả chỉ vì Takeji. Anh cảm thấy căng thẳng, hồi hộp và khi đêm xuống anh không thể nào chợp mắt.
“Anh yêu, có chuyện gì vậy? Mặt anh trông nhợt nhạt và trông có vẻ như bị trầm cảm. Có phải anh đang bị suy sụp tinh thần không?” cô nhân tình lo lắng hỏi. “Chắc là anh làm việc nhiều quá đó mà. Hãy đến suối nứơc nóng thư giãn đi. Sẽ tốt cho anh hơn đó. Em sẽ đi cùng anh,” người đẹp ra sức dỗ dành Hikosuke. Nhưng anh không thể nói cho nàng nghe về nỗi ám ảnh của mình được.
Nhưng tội tình gì mà phải lo lắng sớm thế. Hikosuke quyết định làm theo lời khuyên của người tình. Anh đến một lữ quán suối nước nóng tên gọi là Funagoya. Đắm mình trong làn nước nóng, Hikosuke cảm thấy thật sảng khoái. Có phải chăng những ý tưởng đến bất ngờ chính là sự mặc khải từ Thượng đế? Người ta vẫn thường nói vậy. Và dường như điều đó rất đúng với Hikosuke.
Khi Hikosuke, nhảy vọt lên khỏi suối, nước bắn văng tung toé như thác đổ.
Truyện đêm khuya – Soi bóng đời bằng gương vỡ nát
4.
“Quê tôi ở vùng Utsunomiya,” có lần Takeji đã nói với Hikosuke như thế. Chìa khoá của vấn đề là nằm ở điểm then chốt này đây.
Có thể Takeji vẫn còn sống ở Utsunomiya, Hikosuke thầm nghĩ. Sau vụ đó, mình đã quay trở về quê nhà ở Fukuoka. Theo lý lẽ đó thì chắc Takeji cũng bắt đầu công việc kinh doanh của mình ở Utsunomiya. Sự suy đoán này rất có cơ sở bởi vị thế lúc đó của cả hai hoàn toàn giống nhau nên chắc hẳn Takeji cũng bắt đầu con đường kinh doanh giống như Hikosuke.
Anh lập tức quay trở về Fukuoka và gọi điện hỏi thăm tổng đài. “Tôi muốn kiếm ông Takeji Machida ở vùng Utsunomiya. Có thông tin gì về vị đó không?”
Một lúc sau nhân viên tổng đài trả lời là có. Tim Hikosuke như muốn nhảy ra ngoài.
“Ồ có à? Thế thế ông ta kinh kinh doanh cái gì?” sự kích động đã làm anh lắp bắp.
“Thưa là hàng sơn mài ạ.”
“Hàng sơn mài à? Cho tôi địa chỉ của ông ta đi.”
Hikosuke nhanh chóng ghi lại những điều cô nhân viên tổng đài đọc rồi gấp tờ giấy lại. Anh cảm thấy đầu óc mình trống rỗng. Những thông tin về Takeji đúng như anh dự đoán lại khiến cho anh choáng váng sững sờ.
Như vậy là Takeji đã mở một cửa hàng tại Utsunomiya. Cũng giống như Hikosuke, Takeji đã dùng số tiền cướp nhà băng để làm vốn cho việc kinh doanh tại quê nhà của mình. Cả hai đã thực hiện những đường đi nước bước giống như nhau.
Trong một thoáng chốc Hikosuke cảm thấy bình yên trở lại. Thật tuyệt khi Takeji thành công trên con đường riêng của mình mà không gặp cản trở nào. Có lẽ chẳng cần phải lo lắng về việc hắn ta sẽ tống tiền mình nữa.
Nhưng khi suy nghĩ kỹ hơn, Hikosuke thấy mình đã vui mừng quá sớm. Liệu công việc kinh doanh của Takeji có tốt không? Và đời sống của hắn ta như thế nào? Việc gì sẽ xảy ra nếu cửa tiệm của hắn ta đang trên bờ vực phá sản hay nếu như hắn đang sống xa hoa trác táng thì sao? Liệu Takeji có thể thoát ra những trường hợp đó được không? Và nếu như rơi vào tình trạng cùng quẫn tiền bạc thì chắc hẳn Takeji sẽ tống tiền mình lắm chứ.
Hikosuke nhận thấy điều cần phải làm ngay bây giờ là phải tìm hiểu tình trạng hiện nay của Takeji. Không chỉ như vậy mà từ giờ anh thấy mình cần phải theo dõi Takeji. Ai có thể đảm bảo rằng cuộc sống hiện tại của Takeji sẽ không thay đổi? Vì thế điều sống còn là phải biết từng đường đi nước bước của Takeji.
Sau những suy nghĩ như thế, Hikosuke cuối cùng cũng bình tâm trở lại. Ta phải lần theo dấu vết của kẻ thù thôi.
Sau vài ngày cân nhắc suy tư, Hikosuke đã vạch ra được một kế hoạch. Đầu tiên, anh yêu cầu bưu điện tạo cho anh một hộp thư riêng dưới tên “dịch vụ thông tin thương mại.” Sau đó anh ta tìm một tờ báo địa phương vùng Utsunomiya và gửi một mẩu quảng cáo “tìm người”:
“Cần một báo cáo viên năng động làm việc bán thời gian. Phải là người vùng Utsunomiya. Lương cao. Gửi kèm theo ảnh chụp và sơ yếu lý lịch. Tuổi từ 25 đến 40. Ứng cử viên sẽ được trả lời bằng thư điện tử. Dịch vụ thông tin thương mại. hộp thư số XXX, bưu điện Fukuoka.”
Cái tên “dịch vụ thông tin thương mại” này hàm ý rằng mục đích của nó đơn thuần chỉ làm trung gian cung cấp những thông tin thương mại.
Hikosuke nhận được cả mớ hồ sơ xin việc. Kẻ thất nghiệp luôn đầy rẫy trong đời này. Hầu hết mỗi ứng cử viên đều gửi kèm theo bức thư miêu tả chi tiết về tình cảnh bi thương của họ. Nhưng anh chỉ cần một người trong số đó. Nhìn trong tấm hình, người này có vẻ trông lịch thiệp và khá lương thiện. Anh ta đeo kính nhưng trông có vẻ không thông minh lắm. Theo như sơ yếu lý lịch, người này đã tốt nghiệp một trường đại học tư thục, đã từng đi làm nhưng hiện giờ đang thất nghiệp do công ty giảm biên chế. Tên anh ta là Ryoichi Takeoka, hai mươi tám tuổi và đã lập gia đình.
Hikosuke đã gửi cho người báo cáo viên mới này một bức thư như sau:
“Cứ một tháng hai lần, anh hãy gửi cho tôi bản báo cáo về những hoạt động kinh doanh và những sự kiện bất thường của những người kinh doanh vùng Utsunomiya. Điều cần thiết là không để cho đối phương phát hiện mình đang điều tra họ. Lương mỗi tháng của anh sẽ là mười lăm ngàn yên. Và tất cả những trao đổi thư từ của chúng ta chỉ liên quan đến những báo cáo của anh thôi.”
Hikosuke đưa ra yêu cầu về thông tin của ba đến bốn người, trong đó có Takeji. Những người khác là do anh chọn ngẫu nhiên từ mục niên giám kinh doanh phát hành trên tờ báo địa phương. Điều này nhằm ngụy trang ý đồ thật sự của mình. Thực sự, điều duy nhất mà anh cần biết đó là những thông tin về Takeji.
Phải mất rất nhiều thời gian vật vã suy tư Hikosuke mới nghĩ ra được kế hoạch này. Đầu tiên anh định thuê thám tử tư nhưng rồi anh nhận ra như vậy là chưa đủ. Điều cần thiết là phải thuê một người để luôn quan sát động tĩnh của Takeji. Nhưng phải chắc chắn rằng hắn ta sẽ không nghi ngờ gì được về động cơ của mình. Điều đó giải thích tại sao Hikosuke cảm thấy an toàn hơn khi đăng quảng cáo trên báo về dịch vụ thương mại và tại sao anh yêu cầu Takeoka phải viết báo cáo về những người khác nữa.
Hikosuke tin chắc rằng kể từ bây giờ mọi động tĩnh của Takeji sẽ nằm trong tầm ngắm của mình. Nỗi sợ hãi mơ hồ của anh giờ cũng tan biến mất. Anh sẽ nhận biết được từng động thái nhỏ nhất của Takeji. Và nếu như hắn đánh hơi ra mình thì mình cũng có rất nhiều thời gian để nghĩ cách đối phó. Chi phí mười lăm ngàn yên hàng tháng cho người báo cáo viên chẳng thấm tháp gì so với sự yên mà nó sẽ mang lại cho tâm trí Hikosuke.
5.
Bản báo cáo đầu tiên của Ryoichi gửi qua đường bưu điện. Báo cáo viên này đã làm việc rất nhiệt tình.
Hikosuke đọc bản báo cáo rất cẩn thận. Anh không quan tâm đến những người khác. Thông tin của Takeji mới là vấn đề.
“Takeji Machida là một nhà kinh doanh hàng sơn mài giàu có. Tài sản ước tính khoảng ba triệu yên. Ông ta sống khép kín, không cởi mở với những người xung quanh nhưng lại là một nhà kinh doanh có danh tiếng. Ông ta đã có vợ và hai con. Sở thích của Takeji là chơi cờ vây, tửu lượng trung bình. Chưa từng trải qua các vụ tình ái lăng nhăng.”
Đấy là những ý chính của bản báo cáo.
Cuộc sống của Takeji dường như rất yên bình. Hắn ta là người khép kín, ít cởi mở với những người xung quanh là bởi vì tâm tính u sầu cô độc của mình. Đây là điểm duy nhất mà Hikosuke cảm thấy phiền toái nhưng đây không phải là chuyện gì lớn. Sẽ chẳng có gì phải lo lắng nếu mình canh chừng thật kỹ. Hikosuke khen ngợi Ryoichi về bài báo và nhắc anh ta tiếp tục gửi những bản báo cáo như vậy cho mình.
Trong khi Hikosuke nghĩ như thế thì Ryoichi Takeoka cảm thấy mình vớ được một công việc béo bở. Chỉ cần viết hai cái báo cáo mỗi tháng là nhận đựơc mười lăm ngàn yên tiền lương.
Và điều thật tự nhiên là Ryoichi rất biết ơn Hikosuke. Anh ta đã viết một bức thư dài bày tỏ lòng biết ơn của mình gửi đến Hikosuke Uchibori, người điều hành dịch vụ thông tin thương mại. Ý định của anh ta là muốn từ Utsunomiya đến văn phòng chính của Hikosuke để ra mắt.
Chuyện này làm Hikosuke cảm thấy căng thẳng. Anh viết thư giải thích cho Ryoichi là điều đó sẽ bất tiện cho Ryoichi, cũng không cần thiết lắm và rằng tất cả những gì anh cần làm là gửi các bản báo cáo chính xác cho tôi như đã thoả ੴhuận.
Những bản báo cáo của Ryoichi rất chính xác và chi tiết. Chỉ có điều là anh ta cũng điều tra đến những người khác quá kỹ lưỡng. Mặc dù Ryoichi rất chăm chỉ nhưng những bản báo cáo đó chẳng có giá trị gì đối với Hikosuke. Nhưng anh không thể nói Ryoichi ngừng công việc. Sự ngụy trang này là cần thiết để phòng Ryoichi không phát hiện được mối quan tâm duy nhất của Hikosuke là Takeji.
Những bản báo cáo vẫn tiếp tục. Hai tháng rồi ba tháng trôi qua. Không có thông tin gì mới về cuộc sống của Takeji. Công việc của anh ta có vẻ tiến triển rất tốt. Vì thế mà chẳng có lý do gì để lo lắng cả.
Năm tháng trôi qua. Những bản báo cáo vẫn không có gì mới. Thật nhẹ cả người. Hikosuke và tên đồng phạm lúc trước giờ sống trong hai thế giới hoàn toàn tách biệt nhau, ở rất xa nhau. Hơn thế nữa, giờ đây Hikosuke còn nắm trong tay những thông tin chắc chắn và rõ ràng về hoàn cảnh của những người khác nữa.
Tuy nhiên, Ryoichi dường như rất vô tư, vẫn gửi cho Hikosuke một bức thư không ngờ khác:
“Tôi đã gửi cho ông tất cả mười bản báo cáo nhưng tại sao vẫn không nhận được một bản thông tin thương mại nào. Hay là tất cả các báo cáo của tôi đều bị từ chối? Tôi có thể yêu cầu ông gửi cho tôi một tờ báo của ông không?”
Thật sự thì làm gì có một tờ báo nào như thế. Dịch vụ thông tin thương mại không hế xuất bản một ấn phẩm nào. Hikosuke giận dữ viết một bức thư trả lời như sau:
“Tờ báo của công ty chúng tôi xuất bản không thường xuyên mà chỉ khi nào thật cần thiết thôi. Hiện giờ thì không có một bản nào có sẵn ở đây cả. Anh không cần phải quan tâm đến việc chúng tôi sử dụng các báo cáo đó như thế nào. Anh hãy tiếp tục công việc của mình như từ trước đến nay.”
Cuối cùng thì Ryoichi không đòi hỏi điều gì nữa. Anh ta vẫn trung thành viết các báo cáo cho Hikosuke. Và cứ đều đặn mỗi tháng anh ta nhận mười lăm ngàn yên mà không than phiền gì nữa.
Sáu tháng đã trôi qua. Điều làm Hikosuke lo lắng ưu tư nhất cũng đã dần xuất hiện trong các báo cáo của Ryoichi.
“Ông Takeji Machida đang say sưa với các cuộc đua xe đạp và đã cá cược rất nhiều tiền. Điều này đã làm cho gia đình ông ta bất hoà.”
Tim Hikosuke như thắt lại. Điều anh linh cảm lâu nay về ngày chung cuộc đang trở thành sự thật. Những bản cáo cáo kế tiếp sau đã minh chứng cho điều này.
“Ông Machida dạo gần đây có một cô nhân tình. Dường như những lục đục trong gia đình ông ta không có liên quan gì đến trò cờ bạc của ông ta. Hơn thế, việc làm ăn kinh doanh của ông Machida đang trên đà xuống dốc không phanh. Hiện giờ ông ấy đang mắc nợ một khoản tiền rất lớn. Tôi đã lầm trong báo cáo lần trước về tình hình kinh doanh của ông ta. Thành thật xin lỗi ông về sự sai sót này.”
Bản báo cáo tiếp sau nữa có nội dung như sau:
“Ông Takeji đang trên bờ vực phá sản. Người ta đồn rằng cửa tiệm của ông ta sắp đóng cửa.”
Ba đến bốn bản báo cáo tiếp theo cũng nói tương tự như vậy. Và cuối cùng, bản báo cáo này đến tay Hikosuke.
“Ông Takeji Machida hoàn toàn bị sập tiệm phá sản và đang rời khỏi thành phố. Tin đồn cho biết ông ta sẽ mở một cửa hàng sơn mài nhỏ ở thành phố Chiba.”
6.
Hikosuke căng thẳng cắn móng tay. Takeji đã phá sản và chuyển đến thành phố Chiba. Tình thế chuyển biến quá nhanh. Và Hikosuke không thể để mất dấu vết của Takeji được.
Ryoichi vẫn tiếp tục gửi những bản báo cáo chi tiết từ Utsunomiya nhưng Takeji không còn ở đó nữa thì những bản báo cáo này còn có ích gì nữa đây?
Hikosuke nghĩ đến việc sa thải Ryoichi và tìm một báo cáo viên khác ở Chiba. Nhưng rồi anh nghĩ mình phải dựa vào kinh nghiệm của Ryoichi. Nếu tìm người mới, sẽ chẳng có gì đảm bảo là công việc sẽ tốt lành cả. Vì thế mà Hikosuke quyết định viết thư cho Ryoichi.
Ryoichi đồng ý chuyển đến Chiba và Hikosuke phải trang trải hết chi phí cho chuyến di chuyển bất ngờ này bởi không còn cách nào khác.
Hai tuần sau đó, Ryoichi lại bắt đầu viết những bài báo cáo cho Hikosuke. Cũng như trước đây, những thông tin về những nhà kinh doanh khác không làm Hikosuke quan tâm. Anh chỉ chú tâm đến những gì liên quan đến Takeji mà thôi.
“Ông Takeji Machida đã trở thành một người kinh doanh những món hàng lặt vặt, và đã trở thành cái bóng của chính mình trước đây mà thôi. Ông Takeji cũng mang cô nhân tình đi theo mình. Như thường lệ, đời sống gia đình của ông ta đầy những xích mích căng thẳng. Và theo ý tôi, ông ta dường như không thể giữ được cửa tiệm nhỏ này. Tôi thấy không cần thiết phải viết những báo cáo về ông Machida nữa. Xin ông cho tôi biết ý kiến.”
Những gì Ryoichi nói hoàn toàn đúng. Nếu Takeji đã sa lầy như vậy thì cần gì phải báo cáo về tình hình kinh doanh của hắn ta nữa. Nhưng ngược lại, những động thái từ giờ trở đi của Takeji mới chính là điều Hikosuke muốn biết. Hơn lúc nào hết, bây giờ mình phải theo sát dấu Takeji.
Hikosuke không biết mình phải làm gì. Sự ngụy trang mà Hikosuke tạo ra sẽ bị lộ diện, nhưng anh không thể không theo dõi Takeji. Cuối cùng anh gửi cho Ryoichi một lá thư yêu cầu anh ta phải chú ý đặc biệt đến từng động thái của Takeji.
Ryoichi vâng lời. Và những báo cáo tiếp sau của anh ta luôn chứa đựng tin tức về Takeji.
“Ông Machida đã sập tiệm và rời khỏi Chiba. Vợ ông ta là quay trở về nhà sống với cha mẹ đẻ và dường như ông ta cũng đã chia tay với cô nhân tình. Một người bà con của ông Machida sống ở đây và trong một dịp tình cờ tôi đã quen biết hắn. Hắn nói ông Machida đã lên Osaka, và không xu dính túi. Và người này đã phải mua vé xe điện cho ông ta. Không biết ông Machida đến Osaka để làm gì. Người bà con này cũng chưa nhận được tin tức gì về ông ta.”
Takeji đã hoàn toàn sụp đổ rồi. Đây là điều mà Hikosuke sợ hãi hơn hết. Vậy mà trong thời điểm then chốt này, hắn ta lại biến mất mới chết chứ.
Nhưng Hikosuke không từ bỏ hy vọng. Anh không thể. Mặt khác, chẳng phải anh phải trả tiền cho Ryoichi hàng tháng để cung cấp các thông tin về nơi ẩn náu của Takeji hay sao? Đây mới thật sự là lúc cần thiết để theo dõi về Takeji.
Hikosuke yêu cầu Ryoichi phải khai thác những thông tin về Takeji từ người bà con của Takeji rồi báo cáo chi tiết cho Hikosuke. Anh còn giải thích thêm với Ryoichi rằng anh muốn lấy trường hợp của Takeji để nghiên cứu về sự phá sản của các nhà kinh doanh.
Ryoichi làm theo đúng chỉ thị của Hikosuke:
“Theo lời người bà con của ông ta, thì ông Machida đang làm nhân công ở Osaka.”
Báo cáo tiếp theo:
“Ông Machida đang làm phu khuân vác ở Kobe.”
Sáu tháng sau, những báo cáo về Takeji vẫn tiếp tục.
“Ông Machida giờ đã di chuyển đến Okayama. Ông ta đang làm phụ hồ cho một nhà thầu và sống ở trong công trình xây dựng đó.”
“Ông ta đang ở Onomichi. Người bà con cũng không biết ông ta làm gì ở đó.”
“Ông ta đã đến Hiroshima và đã gửi cho người bà con tấm bưu thiếp nói rằng mình đang làm phu khuân vác ở đây.”
“Bây giờ ông ta đang ở thành phố Yanai ở tỉnh Yamaguchi. Không biết ông ta đang làm gì.”
Những báo cáo đó dần dần vén mở cho Hikosuke về mục đích của Takeji. Takeji không phải đi lang thang vô định mà có mục đích rõ ràng. Sau khi rời khỏi Chiba, hắn ta cứ liên tục đi về hướng tây.
Tại sao Takaji lại nhắm hướng tây mà đi? Có phải để kiếm tìm người tòng phạm cũ là Hikosuke Uchibori hay không?
Hikosuke chưa bao giờ nói cho Takeji biết tên thành phố quê hương mình. Nhưng có lần anh đã nói quê mình ở hướng tây. Chắc chắn đó là manh mối để Takeji lên đường tìm kiếm mình. Takeji cũng sẽ nhận ra rằng Hikosuke vốn ham mê buôn bán như mình chắc chắn đã dùng số tiền đó để kinh doanh riêng. Takeji đã lang bạt khắp những thành phố phía Tây đảo Honshu và lùng sục các cửa hiệu ở đó.
Hikosuke rùng mình. Không sớm thì muộn, Takeji sẽ đến Fukuoka. Và hắn ta sẽ khám phá ra rằng kẻ tòng phạm với hắn trong vụ cướp năm xưa giờ là chủ nhân của một cửa hàng trang trí nội thất danh tiếng.
7.
Choáng váng sợ hãi, Hikosuke cảm thấy máu dồn lên mặt, đầu óc quay cuồng.
Takeji dường như lang thang vô định nhưng thực tế là hắn ta đang nhằm đến Hikosuke với những bước đi chính xác. Không còn phải nghi ngờ gì nữa. Ngày tàn của Hikosuke đang dần đến, tuy chậm chạp nhưng chắc chắn.
Mình nên làm gì bây giờ? Dù gì đi nữa thì danh tiếng kinh doanh của mình cũng quá lớn ở Fukuoka nên Takeji chắc chắn sẽ tìm thấy ngay.
Cho dù kháng cự đến đâu thì định mệnh cuối cùng rồi cũng sẽ nghiền nát ta.
“Ông Takeji Machida hiện đang ở thành phố Hofu, thuộc tỉnh Yamaguchi.”
“Ông ta đang ở thành phố Ube.”
“Ông ta đang làm nhân công ở Shimonoseki.”
Ryoichi vẫn tậm tâm gửi những bản báo cáo đến cho Hikosuke.
“Ông ta đang ở thành phố Kokura. Không rõ ông ta làm gì ở đó.”
Takeji cuối cùng cũng đến Kyushu rồi. Hắn ta đang từng bước từng bước sờ gáy Hikosuke. Hikosuke lo lắng đứng ngồi không yên. Máu xông lên đầu và người anh toát mồ hôi lạnh.
Một bản bác cáo khác nữa lại đến.
“Ông Machida đang nằm bệnh ở thành phố Kokura và gặp khó khăn khi di chuyển. Tình cảnh hiện giờ của ông ta chẳng khác gì một kẻ tha phương cầu thực. Ông ta dựng một túp lều dưới chân núi và sống đơn độc. Người bà con của ông ta cho tôi xem một lá thư của ông Machida gửi có bảng chỉ đường đến túp lều của ông ấy. Tôi gửi kèm theo đây để ông tham khảo.”
Hikosuke nhắm mắt lại. Và bỗng nhiên anh cảm thấy đinh tai nhức óc. Anh đứng dậy đi tìm một nơi yên tĩnh, ôm đầu suy nghĩ.
Anh sẽ mất hết tất cả những gì đang có. Một kẻ đang tiến lại gần anh và lấy đi mất hết. Một khi Takeji đến, lẽ dĩ nhiên hắn sẽ gợi lại phi vụ cướp nhà băng trước đây. Một khi hắn ta rơi xuống vực thì hắn sẽ phải kéo theo tên tòng phạm giàu có này chứ. Và điều đó có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Hắn đã mất cả gia đình và sự nghiệp. Chắc chắn hắn ta sẽ nổi lòng ganh tỵ và ganh ghét kẻ tòng phạm với hắn. Kẻ mà hoàn toàn trái ngược với hắn, đang tiến vùn vụt trên con đường kinh doanh.
“Ta sẽ làm cho hắn cũng tán gia bại sản,” Takeji chắc sẽ quyết tâm như vậy. Đó là lý do tại sao hắn đang truy tìm Hikosuke ráo riết. Hắn sẽ lấy khỏi tay ta đến tận đồng xu cuối cùng. Chắc chắn hắn ta sẽ báo thù kẻ tòng phạm thành công này. Hắn đang nắm quyền sinh sát cuộc đời Hikosuke. Hắn sẽ siết chặt hay thả lỏng cái thòng lọng này ra bất cứ khi nào hắn thích.
Phải tìm cách thoát khỏi tình cảnh này thôi. Takeji gần đến đây rồi. Ta phải thoát ra khỏi cái thòng lọng đang giăng ra.
Hikosuke vò đầu bứt tai suy nghĩ. Người anh nóng dần lên. Một thời gian dài trôi qua.
Cuối cùng đầu anh loé sáng. Takeji đang gần như là kẻ tàn phế ở Kokura. Hắn đã trở thành tên ăn mày tha phương cầu thực. Hắn lại đang sống một mình trong túp lều tồi tàn dưới chân núi. Vận may cuối cùng cũng đến với anh. “Chính là nó,” Hikosuke reo lên.
Anh đi chuẩn bị một số việc cần thiết. Tối đó anh đến một cửa tiệm nhỏ ở góc đường mua một con dao gấp. Không ai biết anh là ai. Đó là một con dao gấp bình thường mà học sinh cấp ba nào cũng sử dụng. Nhưng nó sẽ cứu cuộc đời anh. Chấm dứt đời một người để cứu đời một người khác.
Hikosuke nói với gia đình là mình có một số việc cần phải làm. Anh ta đến Kokura vào lúc trời chạng vạng.
Khi anh rời khỏi nhà ga Kokura thì mặt trời gần như đã lặn. Trời tối khó nhìn thấy mặt nhau. Thời điểm đã đến. Nhà ga chen chúc những người công nhân đi làm về. Điều kiện ra tay tuyệt hảo.
Hikosuke bắt đầu bước đi. Ngọn núi anh đang nhắm đến nổi bật một màu đen thẫm trong ánh ngày tàn còn rơi rớt. Hikosuke biết khu đó nằm ở đâu vì anh đã từng sống ở Kokura trước đây và đã quen thuộc với vùng đất này.
Cơn gió lạnh quất vào mặt anh. Toàn thân anh run lên nhưng hoàn toàn không phải vì lạnh.
Khi anh bắt đầu leo lên ngọn núi đen sẫm thì xung quanh hoang vắng không một bóng người. Hikosuke có thể ngửi thấy được mùi đất ẩm mốc và mùi lá khô. Định thần nhìn xung quanh, anh thấy mình ở giữa một rừng cây tăm tối. Anh bật đèn pin lên và tiếp tục tiến bước.
8.
Chẳng có gì khó khăn để tìm ra căn lều nơi Takeji đang trú ẩn. Khoảng ba mươi phút sau, Hikosuke nhìn thấy một mái tôn được mấy cục đá dằn lên, xung quanh đó bao phủ bởi những tấm bìa gỗ.
Anh ngần ngừ một thoáng trước lối vào, được che bằng một tấm chiếu rơm. Hikosuke có mang theo vũ khí bên mình. Khi nắm con dao trong tay, anh thấy mình hết run rẩy và bình tĩnh trở lại.
Hikosuke nhấc tấm cửa rơm và tiến vào trong. Một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi anh. Mùi của rau và cá thối.
Quầng sáng từ chiếc đèn pin mà Hikosuke đang cầm nơi bàn tay trái soi rõ một dáng người xơ xác đang co mình nằm ngủ.
Khi thấy mình đã quen với căn lều này, Hikosuke tắt đèn và gọi tên Takeji. Anh có thể cảm thấy cái ổ rơm đang chuyển động trong bóng tối.
“Này, anh là Takeji Machida phải không?”
Hikosuke nắm chặt con dao trong tay.
“Uh-huh.”
Tiếng trả lời nghe như một tiếng than van trong đêm tối. Nhắm về hướng tiếng nói, Hikosuke lao đến tấn công.
Vật thể đầu tiên anh cảm nhận được chính là cái ổ rơm. Và rồi, từ bên dưới một sức mạnh nhấc bổng anh lên. Toàn thân anh bay lên cao như bị cú ném của người khổng lồ. Hikosuke té vật sang một bên. Khi đang mò mẫm trong bóng tối, Hikosuke chợt bị chói mắt bởi một ánh sáng chói loà. Hikosuke không thể mở mắt ra được. Người đang cầm đèn chiếu vào Hikosuke chợt lên tiếng cười. Đó là giọng cười của một con người trẻ tuổi và Hikosuke nhận ra rằng giọng cười đó có khác đôi chút với Takeji.
“Anh là ai?” Hikosuke la lớn trong nỗi sợ hãi pha lẫn tức giận.
“Cuối cùng ông cũng đến, ông Uchibori. Tôi là Ryoichi Takeoka, người mà ông thuê làm việc đây,” anh ta nói, cố nén cười và đứng thẳng người lên.
“Cái gì? Ryoichi à?” Hikosuke bị sốc mạnh.
“Lẽ ra tôi phải nói là ‘hân hạnh đựơc gặp ông’ chứ nhỉ. Nhưng giờ thì chuyện đó có vẻ rất xa lạ phải không,” giọng nói tuy trẻ trung nhưng rất điềm đạm. Tôi không bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện lại kết thúc như thế này khi ông thuê tôi làm chuyện ấy. À, mà tôi quên cám ơn ông. Tôi thật sự xin lỗi. Ông đã giúp đỡ tôi rất nhiều nhưng mà cuối cùng giờ lại như thế này đây. Tất cả là lỗi của tôi. Tôi đã phản bội lại sự tử tế và tin cậy của ông. Tính tò mò của tôi đã làm chuyện này. Trong khi gửi những bản báo cáo cho ông, tôi đã thực hiện một hành vi tội lỗi.”
Người đàn ông giới thiệu mình là Ryoichi dường như hối lỗi một cách rất thành thật. Hikosuke ngạc nhiên đến mức không nhúc nhích được tay chân mình mẩy.
“Ông chưa bao giờ gửi cho tôi một tờ báo nào của ông, cho dù ông khẳng định đang làm dịch vụ thông tin thương mại. Tôi nghĩ rằng có chút kỳ lạ ở đây dù lúc ấy tôi chưa nghi ngờ gì hết. Nhưng khi tôi gửi bản báo cáo rằng ông Machida đã chuyển đến Chiba và ông lại phái cử tôi đến đó, tôi bắt đầu nghi ngờ. Tôi đoán chắc ông Machida là đối tượng quan tâm đặc biệt của ông. Và để chắc chắn là tôi không phát hiện ra điều này, ông bắt tôi phải viết báo cáo về những người khác nữa. Nhưng khi ông Machida chuyển đến Chiba thì ý định thật sự của ông đã bị lộ ra rồi. Và lúc đó tôi nhận ra được nhiệm vụ thật sự của mình là theo dõi động tĩnh của ông Machida rồi báo cáo lại cho ông. Thậm chí ông còn nói tôi phải chú ý đặc biệt đến ông Machida. Do đó tôi chắc là mình đã đoán đúng.”
Ryoichi lại tiếp tục.
“Tại sao tôi đoán ra à? Bản năng trinh thám bẩm sinh của tôi báo cho tôi đấy. Vì thế tôi quyết định đi một nước cờ nhử ông. Tôi gửi một bản báo cáo giả vờ nói rằng ông Machida đã rời khỏi Chiba.”
“Sao, báo cáo giả mạo à?” Hikosuke thốt lên.
“Hãy tha thứ cho tôi. Thật sự thì ông Machida vẫn còn ở Chiba. Và ông ta vẫn kinh doanh cửa tiệm sơn mài nhỏ của mình. Nhưng ông đã rơi vào cái bẫy của tôi. Ngay lập tức, ông yêu cầu tôi phải hỏi người bà con của ông Machida về chỗ ở của ông ta. Tôi có thể cảm nhận đựơc sự thất sắc trên khuôn mặt ông lúc đó. Dĩ nhiên là chẳng có người bà con nào cả. Tôi tiếp tục gửi cho ông những bản báo cáo giả nói rằng ông Machida đang nhằm đến hướng Kyushu, và mỗi lần như thế ông lại càng yêu cầu thông tin chi tiết hơn. Những lời ông yêu cầu đầy sự tuyệt vọng. A-ha, có một điều gì nghiêm trọng ở đây. Tôi nghĩ rằng điều này chắc hẳn có liên quan đến một tội ác nào đó.”
Có một tiếng động khẽ bên ngoài nhưng Ryoichi vẫn tiếp tục nói.
“Cách đây không lâu, tôi đã thuê một văn phòng thám tử tư điều tra về tung tích của ông Machida và người chủ sở hữu thùng thư riêng ở bưu điện Fukuoka. Kết quả là tôi đã tìm ra tình hình hiện tại của cả hai người nhưng lại không có chút manh mối gì về quá khứ xưa kia cả. Nhưng tôi cũng đã phát hiện ra được là cho dù mỗi người kinh doanh một mặt hàng khác nhau nhưng trước đây cả hai đều là nhân viên tiếp thị. Và thật là trùng hợp ngẫu nhiên là cả hai người đều bỏ việc và bắt đầu kinh doanh riêng cùng vào khoảng thời gian sáu năm về trước.”
“Và điều quan trọng nhất là, cả hai người đều bắt đầu kinh doanh với một số tiền vốn lớn mà không phải vay ngân hàng. Điều này thật quá sức trùng hợp. Có một cái gì không ổn ở đây. Cả hai người chắc phải có cùng một bí mật nào đó. Hơn thế nữa, ông thuê tôi để theo dõi ông Machida, chi tiết đến từng động tĩnh của ông ấy. Tôi nhận thấy rằng ông rất sợ ông ta. Và tôi đoán là ông sợ bị ông ta tống tiền. Tất cả những suy đoán của tôi đều chính xác.”
“Tôi đã từ Chiba đến Kokura, và đã chuẩn bị mọi thứ. Rồi tôi gửi cho ông một bản báo cáo nói rằng ông Machida đang ở Kokura này. Và tôi đợi ở đây. Nếu ông xem cẩn thận dấu bưu điện, ông sẽ thấy rằng nó được gửi từ Kokura chứ không phải từ Chiba. Tôi đoán chắc thế nào ông cũng đến đây tìm ông Machida. Ông đã đánh mất trí khôn của mình vì ông Machida. Bởi vì bí mật đang hiện hữu giữa hai người. Ông sẽ tìm cách giết Machida ngay khi có thể. Vì thế tôi đã dựng nên kịch bản này và đợi ông ở đây.”
“Nếu không có bằng chứng thì cảnh sát không thể điều tra. Để bắt đầu việc điều tra, tôi phải nhử cho ông ra tay hành động, và bắt quả tang tại trận. Kế hoạch của tôi được thực hiện rất hoàn hảo. Ông đã dùng vũ khí tấn công tôi. Hãy tha thứ cho tôi. À, mà họ sẽ đến đây ngay và sẽ tìm ra được điều mà tôi vẫn chưa biết về ông và ông Machida.”
Ryoichi huýt sáo. Và từ nền đất ẩm ướt bên ngoài, vọng vào tiếng những bước chân.
Tác giả: MATSUMOTO SEICHO – Người thực hiện: Vân Anh