Bài nổi bật

Sói đỏ núi ba đầu – Tác giả: Trần Thị Tú Ngọc

Truyện đêm khuya – Truyện được viết với phong cách kì ảo về mối huyết thù của hai cô gái trẻ Linh Lan và Tuyết Nhi với viên quan huyện Quản Hà. Để thỏa mãn dục vọng sắc đẹp và quyền lực, viên quan huyện đã hãm hại những con người lương thiện. Hắn hạ độc thợ săn Nguyễn Hạng (cha của Linh Lan) khi ra lệnh cho ông đi săn con sói dữ. Hai mươi năm trước, quan huyện Quản Hà cũng hãm hại cha của Tuyết Nhi trong một vụ án oan. Hai cô gái trẻ đã cùng nhau lập kế để trả thù cho cha mình. Kẻ ác đã phải trả giá bằng cái chết đau đớn, khủng khiếp. Tác phẩm phơi bày cái ác để người đọc, người nghe tránh xa cái ác, hướng tới điều thiện….

Một buổi sáng, có hai ông cháu ở thôn Lìn ra suối gánh nước, đột ngột trông thấy bóng phản chiếu của một con thú lớn ngồi chồm hỗm trên tảng đá. Đó là một con sói lông đỏ rực, đầu to gần bằng quả bí đỏ, đôi mắt hình tam giác lóe lên cái nhìn lạnh lẽo. Đứa cháu nhanh chân chạy thoát, còn ông lão khốn khổ sợ hãi đến nỗi ngã ngay xuống suối sặc nước mà chết. Đó là người đầu tiên chết vì cái bóng của con sói.
Câu chuyện sau đó được lan truyền rất nhanh khắp huyện Quản Hà. Nhiều người đi rừng phát hiện ra những bãi phân sói khô trắng, lẫn trong đó lông thú và vụn xương chưa tiêu hóa hết. Đêm đêm người ta nghe thấy tiếng tru dài sắc lạnh của nó vang lên từ phía dãy Ba Đầu. Dân làng hoảng hốt không ai dám ra khỏi nhà khi trời tối, nhà nhà cửa ngõ đóng im phắc, các lối mòn vốn heo hút nay càng thêm hoang vắng đến rợn người. Khi trước Quản Hà là một vùng đồi núi âm u ma thiêng nước độc với rất nhiều thú dữ, trong vùng còn có hẳn một đội thợ săn. Nhưng sau người đông dần lên, thú hoang bị tiêu diệt hết, đội thợ săn bị giải tán, không biết con sói lông đỏ đó từ đâu mò về.
Tin báo về con sói lông đỏ được trình lên quan huyện Quản Hà khi ngài đang vui vẻ ở Mẫu Đơn lầu. Trong vòng hai tháng qua con sói đã bắt đi một con bò, bốn con lợn, cắn bị thương hai người, một đứa trẻ ở xóm Trỉa theo mẹ ra bờ suối bắt cua cũng bị sói tha mất. Mấy chục người kéo nhau lên huyện cầu xin quan trên cho quan quân về bắt sói cứu giúp dân lành.
– Giải tán bọn ngu đó ngay. – Quan huyện đập bàn quát. Dĩ nhiên tiếng động ngài gây ra không được đanh thép lắm vì một tay ngài đang bận vòng qua eo mĩ nhân Tuyết Nhi. – Có mấy con lợn với đứa trẻ mà không trông được phải lên nhờ quan quân sao. Đứa nào còn ầm ĩ đem nhốt vào ngục cho ta.
Đám dân đen rách rưới ở cổng huyện nha đành lủi thủi ra về. Nào ai biết quan huyện đang say sưa trong bữa tiệc. Ở Mẫu Đơn lầu, ngài say đắm mĩ nhân Tuyết Nhi. Nàng là ca kĩ lưu lạc tài sắc nhưng có lời thề chỉ bán tiếng đàn chứ không bán thân. Nhưng quan huyện đời nào chịu bỏ qua món ngon trước mặt.
– Tuyết Nhi, tối nay nàng nhất định phải về phủ hầu hạ ta.
Tuyết Nhi ngừng đàn, nàng nói nhỏ nhưng rành rọt:
– Xin ngài đừng ép thiếp đến đường cùng.
– Nàng không biết ta là ai sao? Đừng lấy cái chết dọa ta, ta đã nương tay cho nàng lâu quá rồi. – Quan huyện Quản Hà ôm siết lấy nàng, con quỷ dâm ô thấy lòng mình sôi sục. Tuyết Nhi biết mình khó có thể vượt qua cửa ải này, nàng vội nghĩ ra một cách:
– Nếu quả thật đại nhân muốn đưa thiếp về phủ, xin hãy đáp ứng thỉnh cầu này của thiếp.
soi do tao linh
Minh họa: Tào Linh Quan huyện cười ha hả:
– Nàng muốn gì, vàng bạc châu báu trên đời này ta không thiếu. Ta nhất định sẽ làm nàng thỏa nguyện
– Xin ngài hãy cho người giết chết con sói lông đỏ, lột da nó trải trên giường rồi chúng ta sẽ làm lễ hợp cẩn ở đó.
Quan huyện chau mày. Nhắc đến con sói lông đỏ làm ngài mất hứng nhưng bên cạnh ngài, mĩ nhân đang ngước đôi mắt có riềm mi cong vút chớp chớp chờ đợi. Ngài bỗng hình dung ra tấm thân trắng nõn của nàng nổi bật trên tấm da sói đỏ rực mà lại thấy bừng bừng thèm muốn. Ngài vội vã gật đầu:
– Được rồi, việc đó có gì là khó.
*
* *
Việc bắt con sói lông đỏ hóa ra không dễ như quan huyện nghĩ. Con sói đã thành tinh. Sau khi ăn thịt người được một lần, nó quen mùi, chỉ chuyên rình chụp bắt người ở những quãng đường vắng lúc chiều hôm hay chạng vạng, cắn đứt họng rồi moi bộ lòng. Quân lính hộ thành vốn là một đám hèn nhát, lâu nay chỉ biết đón đường thu thuế rồi rượu chè say khướt, nay phải xông vào chỗ khó khăn thì đùn đẩy nhau. Kết quả đã hơn một tuần trăng mà chẳng thu được nổi một sợi lông sói, những hầm hố bẫy chông trong rừng há hoác mồm ra như cái miệng cười giễu cợt.
Quan huyện Quản Hà tức lồng lộn. Chuyện con sói lông đỏ đã bay đến tai tri phủ Định Luông nên quan huyện định bụng sau khi chiếm được mĩ nhân Tuyết Nhi rồi sẽ đem cả nàng lẫn bộ lông sói đỏ lên biếu quan trên. Nhất định món quà quý giá này sẽ giúp đường hoạn lộ của ngài thêm rộng mở. Ngài biết rõ đám lính vô dụng của mình chẳng làm được gì nên quyết bằng mọi cách phải tìm cho được người thợ săn Nguyễn Hạng, chỉ có ông ta mới có thể thu phục được con sói này.
Nguyễn Hạng là người thợ săn cuối cùng còn lại của hiệp thợ săn huyện Quản Hà nổi tiếng ngày xưa. Khi đó ông đã gần sáu mươi tuổi nhưng sức vóc vẫn còn cường tráng. Sau khi giải nghệ, ông lui về ở ẩn trong núi Linh Chi, cuốc đất trồng rau sống đạm bạc với người con gái nhỏ. Linh Lan vốn không phải là con đẻ của ông, ông nhặt được cô bé trong ổ sói ở một chuyến đi săn. Không hiểu vì sao sau khi ăn thịt người đàn bà xấu số, con sói mẹ không giết cô bé mà mang cô về ổ để nuôi cùng đám con mình. Khi Nguyễn Hạng cùng với hiệp thợ săn phát hiện ra cô bé ở khe núi Ba Đầu thì cô chừng hai tuổi, mình mọc đầy lông, bò bằng bốn chân và tru lên như sói. Mặc mọi người ngăn cản, ông đã đưa cô bé về làm con nuôi và chăm sóc dạy dỗ cô từ ngày đó.
Khi thấy đám quan quân cưỡi ngựa đến trước túp lều nhỏ của mình, người thợ săn đã linh cảm việc không hay sắp xảy ra.
– Nguyễn Hạng, chắc ông đã nghe tin sói dữ về làm hại dân lành. Biết ông là thợ săn lão luyện, quan huyện Quản Hà lệnh cho ông mau chóng lên đường diệt con sói dữ trừ hại cho dân.
– Bẩm các ngài, tôi bỏ nghề đã lâu, tay chân yếu lắm rồi chắc không đương đầu nổi với ác thú nữa, mong các ngài tìm người khác tài giỏi hơn tôi.
– Việc đó chúng ta không biết, quan huyện đã truyền lệnh rồi ông cứ thế mà nghe theo. Quan huyện đã chuẩn bị sẵn một ngôi nhà tươm tất trong thành, mời cha con ông quá bước đến đó nghỉ ngơi, đợi ngày diệt được ác thú rồi quan sẽ cấp bổng lộc tha hồ hưởng phúc.
Nguyễn Hạng kinh hoàng kêu lên:
– Không, xin các ngài. Hãy tha cho cha con chúng tôi.
Một mồi lửa nổi lên rất nhanh thiêu rụi túp lều cỏ, hai cha con Nguyễn Hạng được áp giải vào giam lỏng trong thành. Chỉ sau một đêm, tóc ông đã bạc trắng.
– Xin cha đừng nhận lời. – Linh Lan nắm chặt lấy đôi bàn tay cha mình. – Cha đã yếu lắm rồi, nếu lần này ra đi sẽ làm mồi cho ác thú thôi.
– Không sao đâu con ạ. Cha biết phải làm như thế nào rồi.
Tuy nói để con gái yên tâm nhưng lòng Nguyễn Hạng rối như tơ vò. Ông biết quan huyện Quản Hà từ lâu đã coi những người thợ săn như ông là cái gai trong mắt. Dưới sự cai trị khốc hại của ông ta, dân tình khốn khổ, tiếng oán thán vang dậy khắp nơi. Lo sợ khởi nghĩa, ông ta ra sức đàn áp, những người từng là thợ săn vốn võ nghệ cao cường và được lòng dân chúng là đối tượng bị tiêu diệt đầu tiên bằng nhiều cách rất bí ẩn. Để che mắt quan quân và đảm bảo cho sự an toàn của hai cha con, Nguyễn Hạng đã từ bỏ nghề săn, nguyện không sát sinh nữa rồi lui đi ở ẩn.
– Linh Lan, hãy nghe cha dặn. Cha sẽ đi lên núi để tìm con sói lông đỏ này. Sau khi cha đi rồi, hai ngày sau con nhớ tìm cách trốn ra khỏi đây, đợi cha ở cây gạo cụt ngọn cách cổng thành phía Tây năm dặm.
*
* *
Nguyễn Hạng lên đường vào một buổi sớm mù sương. Quan huyện Quản Hà đích thân tiễn ông ra khỏi thành, tự tay chuẩn bị chu đáo cho ông từ mũi tên, con dao đến thức ăn nước uống. Nguyễn Hạng đi một mình vì con sói này rất khôn, sợ rằng đi đông người sẽ làm kinh động đến nó. Ông hẹn ba ngày sau quan huyện cho người lên núi Ba Đầu lấy xác con sói về.
Nguyễn Hạng đi sâu vào rừng. Lâu lắm rồi ông mới lên núi Ba Đầu, những cây ràng cổ thụ sừng sững mọc chen chúc khắp nơi. Cây thấp nhưng to hai người ôm mới xuể, thân đầy hang hốc, cành lá vặn vẹo mốc trắng xóa như người thắt cổ. Bằng linh giác đặc biệt của người thợ săn, ông biết rằng con sói đang quanh quẩn ở đâu đây. Nguyễn Hạng không đặt bẫy, cũng không dùng mồi, ông lấy chính mình làm mồi dụ con sói. Mấy mươi năm lăn lộn trong nghề, ông biết rằng giữa người thợ săn và con mồi luôn có một mối liên hệ đặc biệt. Ở đâu có thú dữ ở đó có thợ săn, ngược lại ở đâu có thợ săn thì ác thú cũng rình rập theo chân họ. Trong cái vòng tròn sinh tử khắc nghiệt đó, kẻ nào tỉnh táo hơn sẽ thắng. Nguyễn Hạng giở nắm cơm ra ăn rồi lấy bầu rượu trút một hơi khoan khoái. Ông nằm úp mặt giữa bãi cỏ, nhắm mắt lại. Khi không xác định được vị trí của con mồi, dùng mắt là vô nghĩa. Người thợ săn tin tưởng vào khả năng bắt mùi và đôi tai thính nhạy của mình.
Sau một ngày chờ đợi, cuối cùng thì con sói cũng xuất hiện.
Người thợ săn cảm giác được sự có mặt của con thú trước khi ngửi thấy mùi của nó. Con sói khôn ngoan biết cách lựa chiều gió nhưng ông nghe được tiếng chân nhẹ nhẹ của nó trên vạt cỏ. Trong chớp mắt, ông nhỏm dậy mà không gây tiếng động, con sói đã đứng ngay trước mặt, cách khoảng năm chục bước chân. Nó nhìn thẳng vào ông bằng đôi mắt hình tam giác vàng khè không một chút sợ hãi.
Nguyễn Hạng chưa bao giờ thấy một con sói nào to lớn như thế trong đời. Con sói ngoác cái miệng to lớn có thể đút lọt đầu người, nhe bộ răng lởm chởm nhọn hoắt như dao, bộ lông của nó đỏ rực từ đầu đến chân như một khối lửa. Người thợ săn biết mình chỉ có một cơ hội duy nhất. Mũi tên bắn ra phải lọt qua hàm răng đó, xuyên thẳng vào cổ họng con vật. Chỉ cần bắn chệch vào chỗ khác, con thú dữ lồng lộn và ông sẽ mất mạng với nó. Mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt, con ác thú lao về phía người thợ săn, người thợ săn bật mũi tên ra khỏi cung. Trong khoảnh khắc sinh tử đó bỗng một cơn đau bụng bất ngờ quặn lên làm ông đảo tay một li. Chút rung tay đó làm mũi tên bay sượt, chỉ găm trúng vào má con thú. Con sói chồm tới nhè ngay cổ họng người thợ săn cắn ngập vào đó. Máu Nguyễn Hạng phụt ra như xối.
Trong thời khắc định mệnh, Nguyễn Hạng định quờ tay tìm con dao sau lưng để đâm vào cổ con vật nhưng không kịp. Con sói biết rằng không kẻ thù nào sống nổi sau cú cắn xé họng đó, nó nhả đối phương ra để đứng nhìn con mồi giãy chết mà không cần mất thêm sức lực. Nguyễn Hạng đã chớp trúng lúc hàm răng con sói vừa rời khỏi cổ để kịp thọc cả cánh tay sâu lút vào họng nó. Cánh tay ông mắc kẹt luôn ở đó. Con ác thú tắc thở hộc lên dữ dội. Nó điên cuồng giãy giụa hòng gỡ khỏi cánh tay người thợ săn, người thợ săn cố hết sức tàn giữ chặt tay trong họng con vật, cả hai cùng lăn lộn đến khi đứt hơi mà chết.
*
* *
Quan huyện Quản Hà dẫn theo binh lính lên núi Ba Đầu, rất đông dân làng cũng kéo theo. Ngài biết chắc chắn Nguyễn Hạng sẽ trừ bỏ được con sói nhưng chính bản thân người thợ săn cũng cần phải trừ bỏ. Một mũi tên trúng hai đích, ngài đã cho trộn thuốc độc vào thức ăn mang theo của Nguyễn Hạng, chất độc phát tác dần dần đủ để người thợ săn gục chết như một kẻ kiệt sức vì cuộc săn mà không ai mảy may nghi ngờ. Ngài thầm cảm ơn sự xuất hiện đúng lúc của con sói đã mang lại cho ngài quá nhiều cơ hội.
Sườn núi Ba Đầu bày ra một cảnh tượng thảm khốc. Cỏ cây gãy rạp, lông thú lẫn thịt da và những mảnh quần áo rách nát tan tả khắp nơi, quạ đen bay kín trời. Giữa trảng cỏ, xác người thợ săn nằm chồng lên xác con sói, cánh tay ông mắc kẹt trọng họng con vật, toàn bộ gương mặt bị biến dạng do bị kéo lê và chà xát giữa đất đá. Dân làng sụp xuống lạy ông. Quân lính cố hết sức nhưng không thể nào gỡ tay người thợ săn ra khỏi họng con vật. Quan huyện sốt ruột. Ngài đang rất bực bội vì thấy bộ lông sói bị hư hại khá nhiều. Ngài liền rẽ đám dân đen và quân lính đang xúm xít bên hai xác chết, rút thanh gươm khỏi vỏ. Một nhát chém rất ngọt, cánh tay người thợ săn đứt lìa ra khỏi con sói, hất cái xác qua một bên, ngài nói: “Mau làm cáng đưa con sói này về huyện thành để lột da.”
Linh Lan đợi cha ở gốc gạo phía tây cổng thành một ngày một đêm, đến sáng hôm sau mới hay tin cha nàng đã chết. Khi nàng băng rừng về núi Linh Chi thì xác cha nàng đã được dân làng tắm rửa sạch sẽ, xức dầu thơm, thay quần áo mới. Nàng thảng thốt lật chiếc khăn liệm lên, không tin vào mắt mình. “Còn một cánh tay của cha tôi đâu?” “Vẫn bị kẹt trong họng con sói. Quan huyện đã cắt đứt lìa ra để mang xác sói về.” “Hãy đợi đến khi tôi mang phần thi thể còn lại của cha về rồi hãy an táng.” Con gái người thợ săn nói vậy rồi bước đi. Nàng không hề rơi một giọt nước mắt. Người ta nói rằng lúc nhỏ Linh Lan được nuôi dưỡng bởi sói mẹ nên trái tim lạnh lùng như đá.
Ngay sau khi Nguyễn Hạng chết, Linh Lan bỏ trốn, quan huyện đã cho dán cáo thị truy bắt nàng khắp nơi với tội danh trộm cắp vàng bạc trong khách điếm. Linh Lan phải cải trang thành một lái buôn trẻ tuổi để trà trộn được vào trong thành. Ở Mẫu Đơn lầu, Tuyết Nhi rụng rời chân tay khi được tin người thợ săn cuối cùng của hiệp thợ săn huyện Quản Hà ngày xưa đã chết trong cuộc đấu với con sói. Nghe mụ chủ kêu tiếp khách, nàng định cáo mệt nhưng người khách trẻ tuổi đã bước vào phòng.
– Quan khách muốn nghe khúc đàn nào? Nàng gắng gượng mỉm cười so lại dây đàn.
– Một khúc nhạc đưa tang. – Người khách lạnh lùng đáp rồi tháo bỏ búi tóc, Tuyết Nhi kinh ngạc nhìn thấy người lái buôn trẻ tuổi trước mặt hóa ra là một cô gái. – Tôi là con gái người thợ săn đã giết chết con sói đó. – Linh Lan giận dữ. – Nghe nói chính cô muốn trải đệm tân hôn bằng bộ lông của nó.
Tuyết Nhi hoảng hốt:
– Cô nhầm rồi. Không phải tôi giết phụ thân cô. Tôi cũng là con gái một người thợ săn. Cha tôi là Hoàng Tín, hai mươi năm trước từng sát cánh với phụ thân cô trong phường săn của huyện Quản Hà.
Cha Tuyết Nhi ngày trước cũng là thợ săn nhưng ông không chết dưới hàm răng ác thú mà bị quan quân hại chết trong một vụ án oan, để lại người vợ đau yếu và ba đứa con nheo nhóc. Tuyết Nhi là chị cả, để cứu mẹ và các em khỏi bị bán làm nô tì, nàng đã tự nguyện vào lầu xanh với giá ba trăm lạng bạc, ngày ngày đàn hát mua vui. Trong thâm tâm khi hứa về với quan huyện nếu ông ta cho người giết con sói đó, nàng nghĩ sớm muộn cũng không thoát khỏi bùn nhơ, nếu có thể làm chút gì để trừ bớt mối họa cho dân thì cũng nên làm. Tuyết Nhi đưa cho Linh Lan xem kỉ vật của cha mà nàng vẫn mang theo: một con dao nhỏ sắc lạnh, trên cán có khắc chữ Nhẫn.
– Tôi đã định nếu ngày nào không giữ được thân, sẽ giết kẻ thù rồi tự kết liễu bằng con dao này.
Linh Lan nhận ra con dao đó. Nó cũng là vật nàng đang mang theo bên mình. Nghe nói trước khi bị giải tán dưới sức ép của quan quân, hiệp thợ săn huyện Quản Hà đã rèn mỗi người một con dao giống hệt nhau để làm tín vật. Cha nàng đã không kịp rút con dao trong thời khắc cuối cùng. Dân làng đã đưa con dao về cùng với xác của ông từ trên núi Ba Đầu và trao lại cho nàng. Trên con dao của nàng, chữ Nhẫn chìm trong máu.
Tuyết Nhi lau khô nước mắt:
– Cha tôi trao lại cho tôi vật này vào đêm trước khi bị quan quân bắt giải đi. Có lẽ ông đã linh cảm thấy chuyện chẳng lành. Bây giờ tôi phải làm gì để cùng trả mối thù này, xin cô cho tôi được biết.
Linh Lan khẽ nói:
– Cô còn có mẹ già em nhỏ, con dao đó chưa phải dùng lúc này. Cô hãy tìm cách đưa tôi đến chỗ tên quan huyện rồi trở lại Mẫu Đơn lầu. Những việc còn lại để tự tôi làm.
*
* *
Sáng hôm sau, Linh Lan cải trang thành một chàng trai trẻ, được Tuyết Nhi đưa đến giới thiệu với quan huyện đây là người thợ lột da sói giỏi nhất vùng mà nàng đã cất công tìm kiếm. Quan huyện tin tưởng thành ý của Tuyết Nhi, không mảy may nghi ngờ. Sau khi thử đường dao trên những con chó nhà, ông ta đồng ý cho người thợ trẻ tài ba được lột da con sói lông đỏ quý giá. Ngài vô cùng phấn khích, hứa sẽ tặng thưởng thật nhiều vàng bạc nhưng người thợ chỉ xin sau khi lột da xong hãy ban cho phần còn lại của con sói. Quan huyện đồng ý.
Linh Lan bước lại gần cái xác sói treo ngược trên giá, mặt nàng đanh lại. Nàng thọc lưỡi dao vào bụng con sói. Xoạc… xoạc… Lòng ruột xổ ra, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Nàng cẩn trọng tuột da con sói từ hai chân sau rồi đến hai chân trước, tấm thân khổng lồ của con sói phơi ra từng thớ thịt đỏ au rớm máu. Trên cái sọ trọc lốc với hàm răng trắng nhởn, cánh tay Nguyễn Hạng vẫn mắc kẹt trong đó đã chuyển sang màu tím đen, không thể nào gỡ ra nổi.
Linh Lan phải mất trọn một ngày để xử lí tấm da lông sói. Việc còn lại, nàng hướng dẫn tỉ mỉ cho những người thợ thủ công được thuê đến để biến bộ lông tuyệt đẹp này thành một tấm đệm trải giường hoàn hảo. Khi trời sẩm tối, nàng mang xác con sói cùng cánh tay cha mình về núi Linh Chi. Đêm hôm đó, cùng với dân làng, Linh Lan an táng cha trên núi. Xác con sói cùng với cánh tay ông được đốt để chôn theo. Lửa cháy đỏ rực một vùng. Linh Lan cúi lạy cha ba lạy rồi đi…
*
* *
Một buổi sáng mười ngày sau, tấm lông sói đỏ đẹp rực rỡ đã được đem trải trên giường quan huyện Quản Hà. Ngài quyết định sẽ tận hưởng mĩ nhân Tuyết Nhi mấy ngày trên tấm nệm rồi mới đem cả hai đi làm cống vật cho tri phủ Định Luông để thăng quan tiến chức. Tối nay Tuyết Nhi sẽ được đưa về phủ. Người con gái sắc nước hương trời đó đã bao phen làm ngài đau đầu vì sẵn sàng rút dao tự vẫn chứ không chịu hiến thân cho ngài. Lần này thì khác, nàng tự nguyện. Sói đỏ, sói đỏ, ta phải cảm ơn mi. Ngài vừa khoan khoái ngả lưng nằm thử trên tấm nệm vừa mơ tưởng.
Nhưng đến xế chiều vẫn không thấy quan huyện thức dậy để chuẩn bị cho đêm động phòng hoa chúc, người nhà liền mở cửa bước vào. Họ hoảng hốt phát hiện ra quan huyện Quản Hà đã chết từ lúc nào trên giường, giữa bộ lông sói đỏ rực. Gương mặt ông ta biến dạng khủng khiếp, má bị cào nát, mắt trợn ngược, mồm há hốc nhe hàm răng nhọn hoắt. Người ta đồn thổi rằng quan huyện đã chết vì ngủ trên tấm da sói bị tẩm độc. Cũng có người nói rằng ngài bị oan hồn của con sói giết chết hoặc chính ngài biến thành sói và tự giết mình…
Tác giả: T.T.T.N – Giọng đọc: NSUT. Việt Hùng

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *