Bài nổi bật

Sương thuỷ tinh – Cao Duy Sơn

RadioPlus,vn – Giữa tháng Sáu, nghe dự báo thời tiết đâu đâu cũng vượt ngưỡng ba mươi bảy độ. Lúc này ở thành phố Bình Lãng chắc đã oải người vì oi bức. Cùng một tỉnh, phố Cáo như thế giới khác, nắng nhạt, tiết trời tựa chớm thu. Khí mát lạnh lan từ núi, khiến buổi sớm ra đường phải vận áo dài tay, có người cẩn thận khoác thêm áo phao. Miền núi mà. Sướng thế! Chỉ tội vắng, có phần tẻ nhạt.
 
Ngày mới từ Bình Lãng vào, miên man trong u tịch đôi khi Phùng thấy nản. Đã gần một tháng, ngày nào cũng đi về trên con đường cắt ngang phố tới bốn lần. Nhịp sống chậm trôi lười nhác, có lúc như ngưng đọng. Hết giờ làm việc, một mình trong căn nhà xây đá hộc nằm ở góc sân phía tây ủy ban xã thấy lẻ loi, cô đơn.
 
Giờ khá hơn, cái vẻ đó dần trở nên quen. Đôi lúc còn thấy hợp. Không lẽ đã đích thị là dân phố Cáo, cái phố núi đá vây quanh, con đường hẹp như sợi lanh chạy ngoằn ngoèo chân núi, xuyên lên hướng bắc. Thi thoảng mới thấy bóng người sắc phục xanh chàm, đầu quấn khăn như vành rế, dắt ngựa thồ hàng trong những bao tải gai đi qua. Không gian càng trở nên hiu hắt trong tiếng vó khấp khểnh mặt đường, vọng lại âm thanh buồn khô. Giờ thì khác, đã bén đất, quen người, tâm trạng cũng bắt đầu háo hức mong chợ phiên đến hệt dân bản địa.
 
Hôm nay là chợ, năm ngày họp một phiên, phố Cáo huyên náo khác thường. Chợ mang đến cơ hội được chen vào đám đông nức mùi chàm, mùi người, ngựa và các loại gia súc, gia cầm; mùi rau cỏ tươi người Mông, người Dao hái trên núi xuống; cả mùi phân, nước tiểu trâu bò, gà lợn. Cái thứ ghê ghê gọi là “mùi chợ” ấy hình như cũng đã chinh phục khứu giác Phùng. Anh tưởng tới con ếch núi, hay loài bò sát tự biến đổi màu da để phòng vệ, hòa nhập với không gian rừng núi. Mình là ếch, hay tắc kè hoa? Liên tưởng sao lẩm cẩm. Anh nhếch mép tự cười. Nghĩ đến đây có gì đó gợi nhắc khiến lòng bồi hồi. Ô cửa sổ ngôi nhà xây đá nằm dưới chân núi chợt hiện. Như sức hút lạ kì, anh vội bước về phía cuối phố.
 
Ngôi nhà lẻ loi dưới chân núi. Bên cửa sổ, nàng cặm cụi ngồi may. Từ bao giờ không biết, cửa chính luôn khép, chỉ cửa sổ mở. Hình ảnh ấy chưa một lần thay đổi. Lần nào qua đây cũng thấy nàng ngồi như vậy, vẻ mặt an nhiên, tựa bức tranh thiếu nữ được cố định ở đó từ bao giờ. Nàng đẹp, vẻ đẹp dịu dàng quyến rũ, nhưng có phần cao sang, xa vời, khiến người khác tự mặc cảm khi đối diện, lời lẽ, ý định được chuẩn bị khéo hóa vụng dại ngô ngọng. Liệu có thể ví với gì nhỉ? Bạch lan chăng! Loài hoa trắng tinh khiết chỉ sống trên những núi cao bốn mùa ngậm sương và nắng tinh trong. Vừa hôm nào Phùng may mắn được đối diện vẻ đẹp ngây ngất đó. Đã muốn đem về, nhưng chợt nghĩ, nó sẽ héo rũ vì buồn nếu phải rời khỏi nơi đây. Đành xua đi ý định. Cứ để đó với sương mai và nắng non vàng, để thỉnh thoảng leo núi thưởng ngoạn. Thế là hợp lẽ, cũng là dịp được luyện sức. Chợt lại muốn thay đổi. Vẫn nghe, bạch lan là loài mẫn cảm, vui buồn tựa tâm tính nhân sinh. Nhưng dù sao cũng chỉ là loài thực vật hoang dã. Đừng có ủy mị! Sẽ đem về tặng nàng. Món quà làm quen nhất định sẽ làm nàng vui.
 
Phùng bước đến với giò bạch lan trong tay. Như thường ngày, nàng miệt mài bên bàn may như chẳng để ý đến gì khác. Sao có người có nước da trắng thế! Cặp lông mày xanh nâu trên bờ mi cao như nét vẽ, mái tóc xoăn tự nhiên vén gọn lộ chiếc cổ cao trắng ngần. Bao lần qua đây, lưỡng lự, chậm bước những muốn được nàng ban một ánh nhìn, nhưng mọi cố gắng đều vô ích. Bên cửa sổ, trong vạt nắng rọi chiếu khuôn mặt nàng bỗng như tỏa sáng. Một cơn gió thổi tới mang theo làn sương lụa khiến bóng nàng thấp thoáng ẩn hiện. Phùng ngần ngại. Liệu có đang mơ? Thì sao chứ, mơ cũng đáng lắm mà. Nàng xinh đẹp thế kia. Anh mạnh dạn bước đến. Tay vừa chạm bức tường đá xù xì, cảm giác mọi thứ được sắp xếp trong đầu đang tìm cách bỏ trốn. Miệng ấp úng:
 
– Cô gái ơi!
 
Nàng dừng tay, khẽ ngẩng nhìn. Không chút ngạc nhiên, mỉm cười đáp lại. Cặp môi hồng hé mở dịu dàng lộ hàm răng trắng đều như ngọc. Thân thiện, dễ gần tới mức anh cảm tưởng sự xuất hiện của mình chẳng có gì bất ngờ với nàng. Anh dè dặt nâng giò bạch lan lên thành cửa sổ. Nàng khẽ reo lên vui sướng:
 
– Bạch lan!
 
Ngần ấy lời thốt ra từ cặp môi thắm hồng, anh ngây ngất như được tắm trong suối nước mát lành. Chợt đâu đó thoảng đến hương thơm ngan ngát. Từ hoa hay da tóc nàng? Anh đắm đuối:
 
– Tặng cô đấy!
 
Nàng nhìn hoa, lại ngước nhìn anh:
 
– Tặng em ư?
 
Anh gật đầu. Chợt nàng khẽ nói:
 
– Đây là loài hoa hiếm trên núi rừng quê em đấy! Gọi là phặc phiền, chỉ có ở những đỉnh núi cao nhất. Ai gặp loài hoa này sẽ là người may mắn lắm.
 
Anh hào hứng:
 
– Vậy là nó đã về đúng địa chỉ rồi! Tôi sẽ buộc bên cửa sổ này nhé. Cô đừng quên mỗi sáng tưới ít nước lên lá nhé.
 
Anh buộc giò bạch lan lên song cửa. Mỉm cười chào nàng rồi đi.
 
***
 
Chợ chiều phố Cáo chỉ còn lác đác vài người đang dọn hàng xếp vào lồ. Mặt đất vương đầy lá lẫn với cuống rau, gốc mía lởm chởm rễ. Vài gã say rượu đứng xiêu vẹo, vịn tay vào cọc lều, miệng lè nhè những câu vô nghĩa. Xa xa người ngựa nối nhau trên những đường mòn thấp thoáng lưng núi. Phùng nhìn đồng hồ. Mới hơn năm giờ, anh đưa tay lên mái tóc, rồi quả quyết bước về phía cái quán lợp cót nứa chìa ra như vành mũ trước một hiên nhà. Dưới mái hiên ngói âm dương, trên những đầu xà vài tấm cót cuốn tròn gác lên trông như những nòng đại pháo. Một vài túm giống thuốc lá bám bụi treo ngược hệt những chùm nhót khô. Vừa đặt chân lên bậc đá đã thấy Sìn, chủ quán cắt tóc bước ra. Thêm một trải nghiệm mới. Xấu đẹp nghĩa lí gì. Với lại nghe nói thợ Sìn tay kéo bậc nhất phố Cáo. Nhìn gã kìa, dáng người lòng khòng, da mặt xanh, cặp mắt hẹp hơi lạnh. Chờ Phùng ngồi xuống ghế, gã làu bàu:
 
– Hiệu cắt tóc chuyên kiểu phát ràng ràng, liệu có hợp với người thành phố mà tìm đến?
 
Phùng xua tay:
 
– Cứ theo kiểu phố Cáo đi.
 
Tiếng khua kéo lách cách giòn tan, nghe nhịp điệu rối rít cứ ngỡ thợ Sìn đang sắp vạc trụi tóc khách. Nhưng không, chỉ là thói quen đánh tay kéo, xem ra gã cũng khéo lắm. Vừa cắt gã vừa nhẩn nha nói chuyện nhưng gã nói gì nữa, Phùng không để lọt tai. Lòng chỉ tưởng đến giò bạch lan, và vẻ mặt rạng rỡ của nàng lúc sáng.
 
Tiếng liếc dao cạo vào miếng da treo cạnh gương soàn soạt. Sìn bâng quơ:
 
– Nghìn đời nay vẫn thế thôi, dân phố Cáo chỉ quen nhờ nước trời mấy tháng mưa, còn thì phải vào núi tìm mỏ nước trong hang gạn từng gáo đem về. Khó khăn lắm, ông nào tìm được nước, đưa nước về dân đây sẽ đúc tượng vàng đấy.
 
Phùng nhìn gương. Gợn gương lồi lõm kéo mặt anh dài thuỗn ngộ nghĩnh. Đầu và gáy gã thợ cạo cũng chảy nhọn như đít lợn rừng:
 
– Anh biết công việc tôi đang làm?
 
– Lạ gì! Phố Cáo nhỏ như mũi trâu sứt, đánh cái rắm thối khắp, có chuyện gì mà ai không biết. Đừng cố, vô ích thôi.
 
Lưỡi dao sắc lẹm lướt trên da mặt, đến dưới cổ hình như nó hơi dừng lại. Khoảnh khắc qua rất nhanh, nhưng cũng đủ gây cảm giác rờn rợn. Phùng nhắm mắt cố không nghĩ đến. Nhưng nghe hắn nói anh không khỏi phân vân. Lẽ nào kết quả thăm dò sai. Gần một tháng đã khoan cả thảy hai mũi, mũi đầu tám chục mét, mũi thứ hai cách đó không xa cũng đã hơn sáu chục mét mà vẫn chưa chạm túi nước. Thời hạn sắp hết, tiền tỉ khéo mất tiêu cũng nên. Nghĩ lại thấy rối bời, nhưng thấy cách nói như phủi, có phần khiêu khích anh muốn chặn họng gã lại:
 
– Ông biết gì mà nói!
 
Chẳng tỏ chút khó chịu, lưỡi dao cạo trong tay gã vẫn gạt ngọt từng đường như múa dưới cổ Phùng:
 
– Nên nhớ, thằng tôi đây cũng có hơn mười năm làm công nhân mỏ thiếc Thin Túc đấy. Chán mới bỏ về làm phó cạo thôi là.
 
Xem ra gã có khác so với dân bản địa. Từ ăn nói đến bộ dạng có vẻ từng trải. Gã tỉ tê:
 
– Người già nói, ngày xưa nước ở đây đâu có hiếm như bây giờ. Nước kết thành suối chảy quanh năm dưới khe kia. Vịt nuôi lẫn vịt trời đua nhau bơi lội kêu váng trời đất. Nhưng một ngày nọ đất này mọc đâu ra một thầy địa lí người Tàu. Sau khi hối lộ cả trăm lạng vàng cho những kẻ có máu mặt, nó bí mật quay về nước, đem theo người từ bên kia sang, đào một hố sâu ngay trước mỏ. Nói là để tìm kho báu gì đó, nhưng đào mãi, đào mãi, sâu có tới cả trăm sải mà chẳng tìm thấy được gì. Cuối cùng con nước cạn dần rồi bị nuốt chửng vào cái hố ấy. Mất nguồn nước dân phố Cáo hốt hoảng như bị động đất. Còn hơn cả động đất ấy chứ! Mất nước kia mà. Họ vác dao, mang súng đến nhà mấy thằng tham toan hỏi tội. Nhưng suối kiệt khô, còn chúng đã cao chạy xa bay từ lúc nào. Thằng Tàu thâm nho đít đen. Mãi sau này nghe có người kháo, nó làm thế là để chặt đứt long mạch bên này, cho mồ tổ nhà nó bên kia được liên thông đắc khí, đường công danh, tiền tài con cháu đời đời thịnh vượng. Vậy là từ đó dân phố Cáo đành chịu cảnh hiếm nước như bây giờ. Nay có khoan tới ngàn mét sâu cũng khó mà tìm thấy con nước. Vô ích thôi.
 
Chuyện này Phùng từng được nghe, nhưng đó chỉ là cổ tích miệng sao có thể tin. Giờ là thời đại gì chứ. Khảo sát thám không đã cho kết quả khu vực này có nước. Nhưng tìm nước ở đây quả là không dễ. Gần một tháng các mũi khoan vẫn cần mẫn xoáy vào lòng đất, nhưng kết quả chỉ mang lên những thỏi đá khô cứng. Đã hai mũi xuyên sâu mà vẫn chưa có dấu hiệu gì.
 
Phùng phủi tóc trên vạt áo, lấy tờ hai mươi ngàn đưa cho gã. Sìn cầm tiền, mắt mơ mơ nhìn bóng chiều nhập nhòa. Gã bâng quơ:
 
– Đó là hoàng hậu của các loài hoa đấy. Gặp được sẽ may mắn, nhưng lấy về lại là một chuyện. Cho người khác không tốt chút nào đâu. Họa như chơi.
 
Cả chuyện này hắn cũng biết ư? Có vẻ như lời cảnh báo ấy. Phùng nhìn hắn, giọng bình thản:
 
– Gì cơ?
 
– Phặc phiền, người thành phố gọi là bạch lan hay gì đó…
 
Phùng cố nén cơn khó chịu, ném vào hắn ánh nhìn nhạt nhẽo, bước nhanh xuống bậc đá. Phố Cáo đúng là nhỏ như lỗ mũi trâu sứt. Chuyện gì người ta cũng biết. Nhưng những lời có vẻ không mấy thiện chí kia liệu có ý gì? Anh cố xóa đi hình ảnh khuôn mặt xanh gầy như lá mon của gã thợ cạo. Thấy ân hận vì phởn chí tự tìm đến nơi lẽ ra không nên bước chân vào.
 
***
 
Những thanh đá tròn đường kính 8 xăng ti mét, gãy từng đoạn nằm xếp hàng trên giá sắt. Lại một ngày vô vọng trôi qua. Mấy công nhân quần áo lấm lem bụi đất, điệu bộ mệt mỏi:
 
– Vẫn chưa có dấu hiệu gì anh ạ.
 
Anh chùng người, cổ họng nghèn nghẹn:
 
– Hôm nay tạm dừng ở đây, các cậu nghỉ đi.
 
Phùng lững thững theo con dốc xuống phố. Phía tây mặt trời đang lặn dần sau dãy núi mờ sương, không gian bỗng trở nên mát mẻ dễ chịu. Cú điện thoại của giám đốc chiều nay khiến anh không khỏi lo lắng. Kinh phí thăm dò chỉ còn một mũi, không tìm thấy coi như ném tiền tỉ vào lửa. Mà lạ thật! Kết quả thẩm định vẫn cho rằng khả năng trúng túi nước là rất lớn, nhưng ở điểm nào? Nơi đang tiến hành khoan đã là khu vực đắc địa, xác suất khá cao mà sao như có ma ám? Hay những gì thằng cha phó cạo nói đã ứng nghiệm. Bạch lan, hoàng hậu của các loài hoa đã bắt đầu ra tay rồi sao? Ta đã phạm vào luật lệ của rừng ư? Hoang đường. Đó chỉ là loài thực vật tạo hóa đã ban cho vẻ đẹp kiêu sa. Thân hình mỏng manh yếu đuối liệu có thể làm hại dù một chú kiến nhỏ. Sao ta muốn gặp nàng quá! Kể từ lần đó vẫn chưa có dịp quay lại. Khóm bạch lan liệu đã thêm những bông mới. Anh chợt nhớ nụ cười của nàng bên sắc hoa thắm ngày nào. Phiền muộn chợt như được cất khỏi lòng. Hướng về phía cuối phố anh bước đi với niềm háo hức. Điều gì đó đã khiến con tim rộn rã đến vậy? Anh thầm hỏi, rồi vội gạt đi. E rằng, nếu tự vấn đầu óc sẽ lại bận vào những việc ngổn ngang rối mù. Và như thế trái tim sẽ không còn toàn vẹn hi vọng được đến bên nàng, ngắm nàng và hơn nữa, biết đâu sẽ có được tình yêu của nàng. Anh run rẩy, từ bao giờ mình đã yêu. Hình như nàng cũng thế. Chỉ hình như thôi, bởi trái tim con gái khó đoán lắm. Như phặc phiền núi kia vậy, trắng trong tinh khiết, nhưng cũng kiêu sa biết bao.
 
Đã sắp đến nhà nàng, anh chợt lo khi tưởng tượng, không bóng nàng bên ô cửa sổ đó nữa. Nhưng kìa, nàng vẫn đó. Bên cửa sổ không còn nắng tươi vàng mà khuôn mặt vẫn tỏa sáng, một thứ ánh sáng có sức hút diệu kì. Những cánh hoa sắc trắng như bông tuyết tỏa hương dịu thầm. Nàng ngước nhìn anh đắm đuối. Anh nhận ra môi nàng tuy không hé cười, nhưng đôi mắt đang rạng rỡ. Có gì đó khiến đôi mắt ấy lấp lánh trong những chớp mi nhè nhẹ, vừa như e ấp giữ gìn, vừa như không giấu nổi hạnh phúc ngập tràn. Lẽ nào nàng cũng đang đợi ta?
 
Anh đặt tay lên bức tường đá thô ráp, thì thầm:
 
– Chào em!
 
Nàng cười, nụ cười e lệ và quyến rũ biết bao. Anh thấy mình như đang trong cơn mộng.
 
– Anh có thể mở cửa vào nhà được không?
 
Nàng thoáng hoảng hốt:
 
– Không, không thể được! Đứng ngoài này thôi.
 
Nhận thấy có gì đó đang khiến nàng ái ngại, anh vội nói:
 
– Không sao, anh sẽ đứng ngoài này.
 
Nàng nhìn anh với ánh mắt biết ơn. Anh không muốn đẩy những suy đoán xa hơn, tự trách sự đường đột của mình đã khiến nàng ái ngại. Chạm tay vào cánh hoa đọng nước trong như ngọc anh khẽ bảo:
 
– Hoa gặp được người mát tay, đẹp hơn cả lúc còn ở trên núi.
 
Hương thơm từ đâu thoang thoảng lan. Anh ngỡ ngàng, lẽ nào bạch lan biết cảm nhận mối chân tình? Có phải đó là sự trao tặng ngọt ngào của loài hoa tâm tính như người, hay đó là từ da tóc mượt mà kia? Chợt nghe nàng dịu dàng:
 
– Nghe mọi người nói, các anh vẫn chưa tìm thấy nước?
 
– Em cũng biết công việc anh đang làm?
 
– Phố Cáo nhỏ thế, người cũng lại thưa nữa, việc gì ở đây mọi người đều biết cả anh ạ.
 
Lặng đi một hồi, anh chậm rãi:
 
– Anh không nghĩ tìm nguồn nước ở đây lại khó khăn đến vậy. Ngoài tỉnh công ti luôn giục, lãnh đạo huyện đến thăm và kiểm tra thường xuyên mà vẫn chưa kết quả. Thỉnh thoảng gặp những mạch nhỏ, nhưng để cấp cho cả vùng lâu dài nhất định phải tìm thấy túi nước. Kinh phí được cấp đã sắp hết, không khéo phải bỏ cuộc thôi em ạ.
 
Nàng khẽ khàng:
 
– Đừng vội nản anh à, vẫn còn chỗ mà!
 
Đó là những lời an ủi, hay có ý muốn giúp gì chăng? Những việc đang tiến hành đều dựa trên cơ sở khảo sát, tìm kiếm mang tính khoa học. Anh nhìn nàng ái ngại:
 
– Liệu còn chỗ nào hơn? Điểm đang khoan đã là khu vực đắc địa nhất vùng!
 
– Vậy anh có thể tin một người như em không?
 
Chỉ mới gặp, quả là anh chưa biết gì nhiều về nàng. Những lúc nghĩ đến, đôi khi anh thấy ở nàng có gì đó bí ẩn. Vẻ đẹp, giọng nói và cả nụ cười liệu có hiện thực? Vừa gần gũi quyến rũ, vừa mong manh xa xôi khiến cho anh nhiều khi như đang chiêm bao. Có thể tự vẻ đẹp của nàng, một vẻ đẹp tinh khôi vượt lên hết thảy những con người ở vùng núi đá khô cằn. Nàng là hoa phặc phiền, là đóa bạch lan trinh trắng, hoàng hậu của muôn loài hoa giữa núi rừng khắc nghiệt. Nhưng lúc này nàng cho anh cảm nhận chân tình và gần gũi biết bao. Nàng quan tâm đến những lo lắng của anh. Hình như muốn nói cho anh biết điều gì hệ trọng. Anh nhìn nàng, ánh mắt tin tưởng:
 
– Anh tin, và đã sẵn sàng nghe em đây.
 
Khuôn mặt nàng bừng lên rạng rỡ. Nàng chỉ tay về phía ngọn núi trước nhà mình:
 
– Dưới chân núi kia, chỗ đất trũng ấy, anh hãy đến… nhất định sẽ tìm thấy.
 
Liệu có thể tin? Lẽ nào nàng biết điều gì đó bí mật. Nhưng rõ là tấm lòng thành thực khao khát được chia sẻ lo lắng cùng anh. Không thể phụ mối chân tình đó. Lòng tràn đầy hi vọng, anh run run:
 
– Tìm thấy, nhất định sẽ tìm thấy! Những giọt nước đầu tiên anh sẽ múc đến cho em uống trước, và tắm nữa! Anh hứa đấy.
 
Nàng cất tiếng cười trong trẻo:
 
– Thật không?
 
Anh gật đầu, lòng chơi vơi trong âm thanh như châu ngọc rơi xuống hồ nước trong vắt.
 
Nàng tràn đầy hạnh phúc:
 
– Vâng, em sẽ đợi.
 
Thoắt có ai vừa đi qua phía hồi nhà. Liệu người nào đó tò mò chăng, hay canh chừng gì vậy? Chắc không phải thế, có thể họ tình cờ qua đây, hoặc tìm đến vì công việc gì đó muốn nhờ nàng giúp. Xua tất cả đi, giây phút này anh không muốn quan tâm gì khác. Nàng kìa, ngay trước mặt anh, hiển hiện cùng với tiếng cười trong trẻo. Trái tim anh tràn đầy hi vọng.
 
Vì sao anh có thể tin những lời nàng nói? Có phải tình yêu khiến người ta lú lẫn? Đúng là anh đã yêu, nhưng đó chỉ mới riêng mình anh, với nàng, anh đâu đã thổ lộ. Không, trước tiên phải tìm thấy nguồn nước! Tình yêu với nàng rồi sẽ đến. Sâu trong ánh mắt nàng, anh biết nàng cũng đang mong đợi giây phút thiêng liêng đó. Anh tin vậy. Nhưng việc chuyển địa điểm lại là một chuyện. Liệu có phiêu lưu không? Uy tín chuyên môn, tiền của, vật chất nhà nước… liên quan đến số phận bao con người. Nhưng anh cảm nhận, những lời chân tình đã truyền sang anh một niềm tin mạnh mẽ. Nhất định phải thử. Những gì nàng nói cũng dựa trên cơ sở kinh nghiệm bao đời. Mất nguồn nước nguyên nhân rừng bị tàn phá. Dưới chân núi đó xa xưa từng có một nguồn nước quanh năm tuôn chảy. Nay mất rừng nguồn nước bề mặt cạn kiệt, nhưng chỉ bề mặt, nó không thể trốn đi đâu mất tăm, có lẽ vẫn âm thầm chảy ngay dưới lòng đất chân núi đó.
 
***
 
Nghe anh điện thoại trình bày phương án, giám đốc công ti nước sạch nông thôn Bình Lãng không khỏi kinh ngạc. Sau một hồi nghe anh thuyết phục, ông trả lời: “Nếu dám chịu trách nhiệm cá nhân công ti sẽ tiến hành trao đổi với lãnh đạo huyện xin ý kiến chuyển địa điểm. Nếu được chuẩn y sẽ tiến hành theo phương án. Nhưng nhớ là cá nhân phải chịu trách nhiệm. Thời gian cho phép năm ngày, chỉ năm ngày thôi, công việc phải xong.” Anh hỏi lại: “Thời gian năm ngày không vấn đề, tôi xin nhận, vậy trách nhiệm cá nhân là gì?” Giám đốc liền đáp: “Là tiền! Nếu thất bại phải bồi thường hoàn toàn!” Không chút đắn đo, anh trả lời: “Đồng ý, tôi sẽ bán ngôi nhà mặt đường ngoài thành phố.” Ông hỏi lại: “Đừng hồ đồ, suy nghĩ kĩ chưa?” Anh đáp: “Đi tù còn chưa sợ, chứ bồi thường thiệt hại bằng tiền thì vấn đề gì. Bắt đầu cho tôi tiết kiệm từ bây giờ nhé, tắt điện thoại đây.” Anh còn nghe vớt vát giọng lầu bầu của giám đốc trong điện thoại: “Thằng cha này điên mẹ nó rồi! Đặt ván bài cả cái à, vụ này có mà ngang gặp lũ quét.”
 
Lũ quét ư? Chẳng sợ. Phùng lao vào công việc như một gã khùng. Đã bốn ngày trôi qua quần áo lấm lem, hôi mù. Mặc xác, không thời gian đâu tắm rửa, thay thố! Không còn biết ngày hay đêm anh dán mắt vào mũi khoan chờ đợi. Hạn chỉ vẻn vẹn còn một ngày, thế mà giờ vẫn chưa dấu hiệu. Đêm xuống, thị trấn yên tĩnh đến nghẹt thở chỉ tiếng mũi khoan cần mẫn xuyên vào lòng đất, mỗi khi chạm đá lại gào rú như thú dữ trọng thương. Một công nhân nhìn anh ái ngại:
 
– Anh tranh thủ chợp mắt đi, thức thế này khéo đổ đấy.
 
Không nghe nhắc thì không sao, vừa nghe hai từ “chợp mắt” mí mắt anh bỗng cụp xuống. Không cự lại được nữa, anh loạng choạng rời máy, nhắc mọi người thay ca đúng giờ rồi khom khom lách vào lán. Vừa ngả lưng xuống phản anh đã chìm vào giấc ngủ.
 
Không gian yên ắng khác thường. Phùng trở mình. Cảm giác có người nằm cạnh khiến anh tỉnh giấc. Đã sáng rồi sao? Vén bạt nhìn ra ngoài, bóng đêm vẫn dày đặc. Khỉ thật, sao tắt máy thế này? Chiếc đèn pin trong tay bật sáng. Trên những tấm phản mọi người đang ngủ. Anh rời khỏi giường, gắt toáng:
 
– Này, các bố, dậy, dậy hết đi. Sao dừng lại thế này?
 
Có tiếng càu nhàu:
 
– Mới chợp mắt được có một tí.
 
Hai công nhân lồm cồm đứng dậy, nhanh chân đi về phía giếng khoan. Tiếng máy nổ rền. Điện bật sáng. Chợt có tiếng la lối:
 
– Chết cha, chân đế sao bị tháo tung thế này?
 
Phùng chạy đến, ngây người. Mũi khoan vẫn cố định nơi đang khoan dở, nhưng những giá đỡ ngang thân cột sắt, chân bắt chéo nối với những cọc nhọn ghim chặt xuống đất đã bị tháo rời treo lủng lẳng trên cột. Không giá đỡ coi như vứt, máy khoan coi như cục sắt vô tích sự. Những suy đoán lướt nhanh trong đầu. Lí do gì mà kẻ nào đó đã cam tâm phá hoại? Không thể là công nhân, họ đã đồng cam cộng khổ, cùng một mối lo với anh bao ngày qua. Vậy kẻ nào?
 
Có tiếng ai cất lên:
 
– Mất một thanh đỡ, nặng tới bốn chục cân đấy. Nhất định đồ chết toi đó chưa thể ra khỏi khu vực quanh đây đâu!
 
Phùng nói như ra lệnh:
 
– Mọi người chia nhau ra tìm ngay đi.
 
Công nhân vội tản ra mỗi người một hướng. Phùng bật đèn pin lao vào bóng đêm. Vừa đặt chân đến con đường mòn dẫn lên sườn núi bên phải anh nghe có tiếng kim khí va vào đá cứng. Cảm giác tiếng động đó đang ở đâu đây. Anh thận trọng đến đứng sau mô đá. Trong ánh đèn pin một bóng người cao ngẳng, trùm khăn đen kín mặt, đầu đội nón tu lờ thoắt cái đã biến mất sau gốc cây móc. Phía sau gốc cây là tản núi dựng, hắn không thể thoát theo lối đó. Anh cảnh giác tiến đến. Chân bỗng chạm phải một vật cứng lạnh toát, Phùng mừng rỡ khi nhận ra đó là thanh chân đế của máy khoan. Hắn vẫn chưa kịp tẩu tán. Cách gốc cây móc chừng ba bước chân, anh dừng lại. Tay lia đèn loang loáng, nhưng bóng đen đã mất hút. Hắn đi đâu được nhỉ? Cứ như có phép biến hóa vậy. Anh dõng dạc:
 
– Này, ở đâu thì ra đi. Bằng không tôi gọi công an đến thì tù mọt gông. Ra mặt tôi đây sẽ tha cho, hứa danh dự đấy!
 
Thực lòng rất giận, nhưng lúc này thời gian như vàng không thể dính vào mấy việc khai báo, rắc rối lắm. Không gian vẫn lặng như tờ. Có lẽ hắn đã rơi xuống vực. Khoảng cách từ đây đến chân núi chừng ba chục mét, rơi xuống đó sẽ nát bét như đu đủ chín. Anh cúi người, gồng mình nâng thanh sắt. Còn đang loay hoay, bất ngờ một bóng đen lao vọt qua đầu. Phùng giật thót, sống lưng lạnh toát. Là hắn! Hắn vẫn sống, chỉ ẩn mình đâu đó. Liều lĩnh nguy hiểm quá! Lối xuống núi chỉ độc đạo vừa dốc vừa hẹp, lởm chởm đá tai mèo, sao có thể toàn mạng. Vừa chạm đất bóng đen liền ngã nhào, dội tiếng “bùm bụp” nặng trịch như chuối đổ. Hắn nằm bất động, vẻ đau đớn. Cơ hội có thể tóm sống, nhưng chó chạy cùng đường, không thể xem thường. Hắn nén đau, đứng dậy, chạy cà nhắc xuống núi. Phùng không đuổi theo. Có đuổi cũng không kịp. Hắn chạy nhanh thế kia. Nhang nhác vóc dáng ấy quen quen, hình như… Anh không dám nghĩ thêm. Điều quan trọng nhất lúc này là đã tìm thấy thanh chân đế khoan. Anh bắc tay lên miệng hú dài. Tiếng hú vang vọng. Vài phút sau đã thấy loang loáng ánh đèn, tiếng chân hối hả bước tới.
 
Gần một tiếng hì hục, chân đế đã được lắp đặt lại như cũ. Trong tiếng máy nổ giòn, anh nghe có người hỏi:
 
– Anh Phùng này, hôm nay là thời hạn cuối cùng phải không?
 
– Ừ, chỉ còn một ngày hôm nay.
 
– Khoan sâu gần năm chục mét rồi đấy.
 
– Cứ tiếp tục, chắc không mấy nữa ta sẽ tìm thấy.
 
– Ngôi nhà ngoài phố liệu bán được bao nhiêu hả anh?
 
Tiếng ai đó cắt ngang như muốn át:
 
– Im mồm đi, hỏi vớ vẩn. Rắc rối! – Giọng nói đó chợt như reo lên – Này, mọi người ơi, đến đây mà nhìn đi, hình như có nước theo lên! Khá mạnh đấy.
 
– Là nước thật kìa! Ừ, khá mạnh, hình như…
 
Phùng cùng mọi người nín thở dán mắt vào thân cọc khoan. Là nước, đang trào lên mỗi lúc một mạnh dần. Hình như đã khoan trúng điểm. Anh đứng dậy:
 
– Khoan thêm một mét nữa.
 
Tiếng máy rung lên mạnh mẽ. Không gian rộn rã khác thường. Những ánh mắt chan chứa hi vọng nhìn mũi khoan đang xoay ngược từng vòng. Nước ứa lên mỗi lúc thêm mạnh dần. Những nét mặt hồi hộp. Chợt tất cả như vỡ òa khi mũi khoan vừa kéo hết tầm, tức thì một cột nước phun lên trắng xóa. Không ai bảo ai, mọi người chen nhau lao vào dòng nước mát lạnh. Tiếng reo cười, hò hét vang động. Phùng đứng ngây, lòng ngập tràn xúc động. Từng đi nhiều nơi, đã khoan tìm được bao giếng nước nhưng có lẽ chưa khi nào lòng xúc động như bây giờ. Thế là bao ngày gian nan đã qua, lo lắng có lúc đẩy đến tuyệt vọng cũng đã chấm dứt. Từ nay phố Cáo sẽ hoàn toàn khác. Không còn cảnh dòng người lam lũ, địu can trong những chiếc lu chui vào hang sâu, hay vũng nước rỉ ra từ chân núi chắt từng gáo đem về. Nước ở đây là vàng là bạc, từ nay dù chưa thể đủ đầy để cấy trồng, hay kết thành những sông những suối, nhưng sẽ thừa sức cấp cho hơn hai trăm hộ dân sinh hoạt dư dả với nguồn nước sạch.
 
Có tiếng bước rậm rịch, Phùng ngẩng nhìn. Dân phố Cáo, mọi người đang kéo nhau đến đây mỗi lúc một đông. Phố Cáo đúng là nhỏ như cái mũi trâu sứt, chuyện gì mọi người cũng biết. Mới bốn giờ, trời vẫn nhá nhem. Thái âm, giờ Dần. Giờ đẹp và mạnh mẽ lắm. Anh đưa mắt nhìn những khuôn mặt vây quanh. Tất cả đang ngỡ ngàng xúc động. Một người tiến đến, lại một người nữa run run đưa tay vào dòng nước, rồi đưa lên môi. Mắt sáng bừng, nghẹn ngào:
 
– Nước, đúng là nước rồi, ngọt, ngọt như đường ấy bà con ơi.
 
Chợt như vỡ òa, mọi người ào đến cột nước dựng ngược như một dòng lũ. Tiếng reo hò lẫn tiếng hú vọng vang khắp núi. Mọi người quây lấy Phùng. Anh chới với bay bổng. Khoảnh khắc chợt nhớ tới một việc, anh tìm cách thoát khỏi những cánh tay. Thấy chiếc can nhựa trắng hai mươi lít đặt gần đó, anh cầm lên hứng đầy nước, rồi bước như chạy về phía ngôi nhà lẻ loi dưới chân núi. Tưởng ra nàng sẽ vui sướng biết bao khi nhìn thấy thành quả, trái tim anh bỗng rộn lên. Anh thầm cảm phục và biết ơn nàng. Và cũng hài lòng với quyết định của bản thân, đã đặt lòng tin vào những điều nàng nói. Nàng là cứu tinh, là phặc phiền, hoàng hậu của muôn loài hoa linh diệu và trinh trắng. Nàng phải là người đầu tiên được hưởng thành quả này. Tiếp đó nhất định ta sẽ thổ lộ với nàng. Rằng ta đã yêu, ta muốn có nàng, có tình yêu của nàng như tình yêu trời cao với đất rộng sông dài. Những liên tưởng, những tiếng nói chứa chan tình ái đã nâng bước anh đến trước ngôi nhà.
 
Anh sững sờ. Ngôi nhà kia, sao cửa chính mở toang, ô cửa sổ nàng thường ngồi bên đã đóng lại? Sự bất thường khiến anh nghĩ chuyện gì không lành vừa xảy ra? Dưới đôi cánh cửa sổ khép kín, giò bạch lan vẫn treo đó lẻ loi, úa tàn. Anh run run đặt bước lên bậc đá. Khẽ lên tiếng:
 
– Có ai không?
 
Im lặng. Anh hồi hộp bước vào nhà. Cũ kĩ hoang lạnh quá thế này. Vài tờ giấy bản vương trên nền nhà ẩm thấp. Bàn máy khâu vẫn bên cửa sổ. Một hơi gió lạnh lẽo lùa đến mang theo làn sương mỏng. Phút chốc sương tan, hóa những vụn mờ lấp lánh như thủy tinh chầm chậm trườn qua ô cửa. Trong hơi sương mênh mang như có bóng nàng ẩn hiện, cả tiếng cười trong trẻo như ngọc gieo xuống hồ nước xanh. Là mơ, hay mơ là mình. Anh vừa muốn thoát khỏi trạng thái ảo, vừa muốn buông chìm vào tê dại não nề. Nàng đi đâu? Vì sao bỏ đi chứ. Nước đây, những giọt nước đầu tiên ta mang đến cho nàng như đã hứa. Vậy mà lúc này sao chỉ còn mình ta? Biết làm sao bây giờ? Đành vậy, nước đây ta để lại, biết đâu ngày nào đó nàng trở về. Ta chỉ xin một chút thôi để tưới cho bạch lan. Đó là kỉ niệm của hai ta. Phải cứu lấy nó. Ta sẽ đưa phặc phiền theo về để chăm sóc, và nhận về mình những rủi ro vì đã phạm phải những quy tắc của rừng, vĩnh viễn giải thoát cho nàng những phiền muộn âu lo ta đã vô tình gây ra khiến nàng liên đới. Anh lững thững rời khỏi ngôi nhà như kẻ mất hồn.
 
Tay anh run run vuốt những cánh hoa tàn lụi. Vậy là bạch lan cảm được tình người như một sinh thể có ý thức thật sao? Anh nghiêng nước đổ ra lòng bàn tay, tưới lên những cánh hoa tàn. Giá như, giá như ngày đó hãy cứ để hoàng hậu ở lại với non cao kia. Không, nhất định ta sẽ đưa bạch lan theo về để chăm sóc. Ngày ngày được ngắm, được tưởng như đang bên nàng vậy. Nước trườn theo giò bạch lan, thánh thót rơi xuống mặt đất, thấm những giọt mát lạnh vào đôi chân trần của Phùng…
 
Sương lùa xuống từ núi mỏng mượt như lụa, thấm da thịt buốt tựa kim châm. Giờ này sao nắng vẫn chưa hửng cho tan đi những lụa sương. Để lại được nhìn những vụn thủy tinh lấp lánh bay bay, ngõ hầu mờ tỏ bóng nàng. Cái bóng xinh đẹp và quyến rũ biết bao, mà sao mong manh hình dung lạ lùng đến vậy. Dù nhắm mắt gắng mường tượng nhưng Phùng không thể nhớ nổi dù chỉ thoáng mắt đắm đuối, miệng cười tươi xinh hay đôi môi hồng thơm của nàng. Phùng chợt bàng hoàng, có thực hay đang lạc trong một giấc mơ.
Tác giả: Cao Duy Sơn

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *