Bài nổi bật

Thiên Thần Đã Bay Lên – Vũ Thị Hạnh

Truyện đêm khuya – Hắn bỗng dưng thành người nổi tiếng mà không cần bất kỳ một công nghệ lăng xê nào.
Danh tính của hắn vang khắp ngõ ngách khu hắn ở. Từ mụ Lại đóng than văng sang nhà bà Lưu nấu rượu, rơi xuống chai lão Nhẽo ma men và bắn đến tai ông thu tiền điện nước. Và thông tin về hắn còn bò loằng ngoằng đến đâu nữa thì hắn chịu, không thể biết. Hễ hắn xuất hiện ở đâu là người ta đón chào bằng cái len lén chỉ trỏ. Nhà hắn mấy bữa nay như có đám.
Vợ hắn rầu rĩ, thịt ăn không có, có thịt treo. Hắn không ngờ mình làm thay đổi cả một thói quen cố hữu của vợ là không bao giờ đeo khẩu trang nhưng bây giờ cứ ra khỏi cửa là bịt kín như Ninja, cứ như thể vợ sợ ra đường người ta chiêm ngưỡng mất cái dung nhan xám sạm. Hai thằng con vốn ngổ ngáo của hắn buồn ra mặt, thui thủi chơi trong sân.
Lũ trẻ hàng xóm đã bị “cấm vận” không được chơi với hai thằng con nhà hắn bởi sợ nhiễm độ “máu lạnh” từ thằng bố nó. Hắn ngồi trong nhà bắn thuốc lào liên tục. Chiếc điếu không kịp nguội. Mùi khói ám quanh nhà. Hắn ngửa cổ lên trần nhà nhìn trơ trơ. Cảm giác lâng lâng khó tả. Thiên hạ ngoài kia sẽ thêu thêu dệt dệt thêm khối chuyện về hắn. “Miệng Giếng Đáy, cáy đồng hoang…”
Vợ hắn đi làm về, tuột giầy, tuột tất, tuột khăn, tuột khẩu trang. Không thèm ngó đến hắn đi vào bếp. Im lặng. Dấu hiệu cho hắn thấy đài phát sóng của nhà hắn bị hỏng hoặc mất sóng. Vợ hắn giống con vịt, kêu suốt ngày không sao nhưng cứ im thít coi như là ốm.
– Mẹ nó không đi chợ à?
Im lặng.
– Mẹ nó không nghe thấy tôi nói gì à?
– Ông đi mà đi. Tôi không đi…
Hắn bực mình thở dài. Tiếng trả lời nặng chịch hắt ra từ cái bụng chứa đầy tức tối. Thà vợ hắn cứ xa xả một trận cho đã mồm xong rồi thôi. Đằng này…
– Mẹ nó đi chợ đi, không bọn trẻ không có cái ăn.
Im lặng. Lại là một chuỗi im lặng. Hình như tiếng nước dội ào ào trên người vợ trôi mất là lời hắn nói hay sao mà vợ không thèm đáp trả. Ngực hắn như bị bóng đè, nặng, tức, mà không kêu lên nổi. Hắn với tay lấy chùm chìa khoá và cái áo vắt ở ghế, đứng dậy phóng xe ra cổng.
Chiều nhập nhoạng tối. Những con bọ trong không khí bay nhốn nháo ngang mặt đâm sầm cả vào mắt hắn. “Của nợ” Hắn dụi mắt rồi chửi. Bây giờ hễ ra đường là phải đối mặt với nạn bụi, nạn xe, nạn người, cứ hầm hập đổ trên mặt đường đến khốn khổ. Mấy thằng bạn hắn bảo hắn hay “đeo giầy tây đội mũ phớt”, không thèm biết đến ai. Nhưng ra đường mà không trang bị kín thì sớm muộn cũng rỗ phổi mà chết.
– Anh Vững! Cho em ra ngã tư cái.
Hắn nhìn đứa vừa gọi tên hắn lắc đầu:
– Anh không chạy đâu. Không có mũ nguy hiểm lắm. “Cớm” mấy hôm nay làm riết, xe ngoài ngã ba bị bắt đầy, có thằng cố tình chạy, đâm vào ông già gây tai nạn.
– Khiếp! Hôm nay anh lại chê tiền kia đấy.
– Không phải. Anh đang có tý việc phải đi. Thế nhé.
Hắn vội vã từ chối khách, phóng vọt đi. Tâm trạng hắn rất hỗn loạn, họng hắn có cục nghẹn chèn ngang rất khó chịu. Hắn tìm ra cách để thổ ra ngoài nhưng không được. Vì thế nó cứ điềm nhiên phình to trương nở, lấn lướt khắp cơ thể khiến thể trạng của hắn buồn bực, mệt mỏi. Hắn cũng chưa biết đi đâu bây giờ nhưng hắn cần khuây khoả để trấn tĩnh. Giá như cuối con đường này có một lối thoát…
2.
Ba ngày trước, trong lúc hắn ngồi đợi khách ở cổng bệnh viện thì có một người đeo kính đen cắt đầu húi cua, dáng phương phi, mặc quần thô nhiều túi và chiếc áo cắt sát nách trông rất cao bồi đến vỗ vào gương xe của hắn hỏi “Ông có chở hàng không?”
“Có” – Hắn đáp.
Anh ta gật đầu nói đợi lát. Một lúc sau, anh ta mang đến cho hắn một chiếc hộp xốp và một địa chỉ kèm theo số điện thoại ghi dưới cùng. Anh ta trả tiền mặt luôn, không hề so đo, mặc cả.
Hắn vui vẻ chằng lại thùng hàng cho chắc chắn và nổ máy, lên đường. Hắn đã hành nghề này hơn chục năm nay. Sớm ra thì hắn chở những thùng hoa quả từ chợ mối đến tất cả các chợ nhỏ có con buôn đặt hàng. Tầm buổi buổi thì nhập cư với đám xe ôm ở cổng bệnh viện. Cái “cần câu cơm” của hắn cũng có hôm ốm dị phải nằm xưởng. Hắn thương nó, vì cuộc sống của gia đình hắn mà nó phải oằn mình cõng những thùng hàng khổng lồ. Nhiều khi hắn nghĩ người cũng chỉ là một thứ hàng hóa nên chở hàng hay chở người giống nhau cả, miễn sao bảo đảm an toàn, đón, trả đúng nơi hẹn là có tiền để tối về đóng thuế cho vợ.
Và hắn đã cáu bẳn vì tìm cả tiếng đồng hồ vẫn không thấy cái địa chỉ được ghi trên thùng xốp. Hắn chạy ngược chạy xuôi hỏi khắp nơi, chỗ này chỉ chỗ kia, rối rắm như một mớ bòng bong. Hắn bấm số gọi điện thoại liên tục và liên tục nhận được từ phía đầu dây bên kia nhả lại tiếng nghe khô khốc như đấm vào nỗi bực tức của hắn “thuê bao của quý khách hiện đang không liên lạc được…”
Hắn điên tiết chửi tục. Giữa trưa nắng chang chang. Hắn nhận ra mình đang đứng là một con đường nhựa gần nghĩa địa. Một vài ngôi nhà lèo tèo nằm rải rác ven đồi. Có cửa hàng bán tiểu sành xếp chồng cao với đầu rồng được trang trí đỏ, vàng quay ra làm hắn lạnh cả gáy. Bụng đói, miệng khát. Chưa bao giờ hắn rơi vào trường hợp này. Thường thì khi nhận hàng và địa chỉ rồi hắn làm việc qua điện thoại là ổn ngay.
Chưa bao giờ có địa chỉ chết, chưa bao giờ hắn bị đem ra đùa giỡn và chưa bao giờ có khách hàng gửi mà không cần nhận. Hắn tức tối bởi cảm giác bị coi thường. Nghĩ lại, hắn thấy cái mặt thằng cha cắt tóc húi cua cứ gian gian thế nào? Cái hộp xốp càng trêu ngươi hắn. Hắn nhìn chằm chằm vào thùng hàng và bắt đầu nghi ngờ. Nhìn sơ qua thì nó được dán băng dính rất kỹ lưỡng và bảo đảm. Lẽ nào người nhận cuối cùng là hắn???
Hắn chậm rãi tháo chiếc hộp xuống và liều lĩnh giật tung lớp băng dính ra. Vừa bật nắp, hơi lạnh đã bốc lên mặt hắn ngùn ngụt. Ba chiếc khăn mỏng loang máu cuộn nằm xộc xệch. Sự tò mò khiến hắn không thể chờ đợi lâu hơn. Hắn nín thở mở gói và hắn kinh ngạc, ngã ngửa. Những hài nhi người bằng bắp tay, dưới ánh nắng mặt trời cứ ửng lên tươi hồng.
Hắn vội vàng ngồi dậy, lập cập đậy nắp thùng xốp lại, mắt nhắm nghiền, toàn thân nổi gai ốc. Hắn chợt nhớ đến một hình ảnh ngày bé, mẹ hắn dọn nhà và lôi trong góc ra những con chuột chưa mở mắt. Em trai hắn bạo tay nhón một cái đuôi nối với thân hình đỏ hỏn, nhũn thĩn đang giãy giụa dí dí vào mặt hắn. Hắn sợ chạy quanh nhà. Cuối cùng bật khóc mới thoát thân.
Mồ hôi vã đầm đìa. Hắn bê thốc chiếc hộp lên xe, rồ ga phóng như thể nhanh còn kịp.
Trở lại cổng bệnh viện, hắn cắp nách chiếc hộp chạy lên khoa sản kiếm tìm. Hành lang dài rộng, hun hút những ngõ ngách, phòng khám. Những khuôn mặt bệnh nhân chằng chịt lấy không gian càng khiến khả năng đoán nhận của hắn rối bời. Một vài người nhìn hắn tò mò. Chân hắn đã mỏi rã.
Hắn đã đi tất thảy là cả ba khu A, B, C. Cả ba dãy nhà chót vót mà cuối cùng, cái hắn tìm thấy chính là hơi thở của mình. Hắn ngồi phịch xuống ghế ở hành lang, thở dốc.
Hắn thất thểu ôm chiếc hộp về, người rũ như tàu lá. Tâm trí hắn bấn loạn. Hắn đốt thuốc liên tục để lấy lại bình tĩnh. Hắn đến bãi rác thải. Vứt chiếc hộp xuống. Hắn quay xe chạy thật nhanh. Được một đoạn thì hắn dừng lại nghĩ. Dấu vân tay hắn đã in trên đó, và hắn sẽ được mời lên đồn công an. Nhưng cũng có thể chả ai thèm để ý đến cái thùng xốp giữa vô vàn những thứ rác vứt ngổn ngang nơi bãi rác. Rồi tất cả sẽ được đưa vào máy nghiền nát thành phân hữu cơ. Ôi! Như thế thì những sinh linh bé bỏng sẽ chịu thêm một nỗi đau không kém gì lúc người ta lôi chúng từ dạ con mẹ chúng. Bất giác hắn thấy buốt cả ngực.
Hắn choáng váng đầu óc. Nắng vẫn chõ xuống đỉnh đầu hầm hập. Chiếc hộp vẫn bơ vơ cạnh đống rác thải đang bốc mùi khăn khẳn. Hắn rũ rượi đứng nhìn. Hắn lại nhấc chiếc hộp lên xe. Lần này, hắn nói cụt ngủn.
“Tội nghiệp chúng mày! Tao không đành…”
Ảnh: Phạm Duy Tuấn
Đám sỏi dưới chân lạo xạo khiến chính hắn cũng giật mình thấy ghê lạnh sống lưng, cứ như thể hắn đang đi vào cõi nào thăm thẳm. Cây dại trên đồi quấn quýt nhau mọc từng chùm xanh um, điểm xuyết bằng những cánh hoa sim tím biếc. Những bụi cây le mọc thẳng, tán vươn dài, sắc lẹm như kiếm. Hắn va phải một tàu, máu đã rớm ở tay. Bây giờ, đang độ giữa hè, ban ngày nắng cháy gay gắt tưởng chừng những chiếc lá cũng muốn phồng lên.
Hắn dùng xẻng lật cạch từng miếng đất khô, cố trấn tĩnh mình nhưng vẫn chưa hết sợ, được vài phút hắn lại ngước mắt dáo dác nhìn quanh sợ ai đó bắt gặp. Mọi việc diễn ra rất khẩn trương và nhanh chóng. Hắn đặt từng đứa trẻ xuống vị trí trí của nó miệng lầm rầm khấn. Khi lấp đất, hắn cố đắp cho có ngọn thay những tấm bia. Xong việc, hắn cúi đầu như một lời sám hối:
“Tao đã tận nghĩa với chúng bay. Mong rằng từ nay về sau không ai oán hận ai. Tao mong chúng bay sớm được siêu thoát”.
Gió hắt lại tiếng người vẳng từ xa. Tiếng gọi liên tục tên một loài chó. Hắn núp mình xuống bụi cây bò thật khẽ để ra khỏi quả đồi. Một ngày không may mắn với sự kiện đáng nhớ. Hắn cảm thấy kiệt sức. Suốt đêm đó, hắn sốt cao và mê sảng. Hắn mơ thấy mắt của từng đứa trẻ rơi ra ngoài, lăn lông lốc xuống chân đồi. Hắn mải miết đuổi theo nhặt lại nhưng càng đuổi nó càng lăn nhanh hơn kéo theo sau là vệt máu tươi in dấu trên cỏ.
Hắn bật dậy, mồ hôi ướt đìa. Hắn vội lao xuống bếp tay gạo tay muối vãi từ sân ra đến cổng miệng lập bập “chuyện lành thì ở, chuyện dữ thì cút xéo ngay, cút xéo ngay”. Ném xong hắn mới nhận ra, bóng đêm vẫn đen ngòm trong khi những lần khác hắn có mơ thường để khi trời sáng mới đuổi vía độc. Vợ con hắn cuống quýt dìu hắn vào nhà và nhét vào miệng hắn hai viên an thần. Hắn ngả mình xuống giường, khắp người nổi gai. Hắn chẳng dám nói với vợ một lời. Nói ra chắc vợ hắn sẽ tá hỏa mượn thầy mượn thợ về giải hạn.
3.
Khi hắn cảm thấy sức khỏe tạm ổn, ngồi dậy đi lại trong sân thì lắng nghe thấy tiếng xì xào nhà hàng xóm. Qua kẽ lá cây dạ hương hắn nhận ra đám đàn bà túm tụm nói chuyện, mắt liếc liên tục sang phía nhà hắn. Linh cảm có chuyện chẳng lành, hắn vội vã lên đồi. Đến nơi, chao ôi! Một nấm mồ bị đào bới xuống tận cùng. Kiểu đào bới của một loài thú. Hắn ngồi sụp xuống rưng rưng. Sao lại đến nông nỗi này?
Hắn cảm thấy tội lỗi. Chính hắn đã gây nên oan nghiệt này, giá mà lúc đào huyệt hắn đào sâu hơn chút nữa, giá mà…
“Bắt quả tang rồi nhé!”
Hắn giật mình quay lại theo phản xạ tự nhiên. Bằng mắt, đám người sau lưng như muốn chộp lấy hắn, băm hắn làm trăm nghìn mảnh nhỏ. Trong đó có ông tổ trưởng, có đám đàn bà khi nãy và đám trẻ hiếu kỳ. Tất cả đang giáng một bản án xuống đầu hắn.
“Anh nói đi. Dưới đây là cái gì hả?”
Hắn không trả lời ngồi ngây như mất hồn.
“Ai đã thuê anh làm việc này? Anh được bao nhiêu tiền?” – Giọng ông tổ trưởng.
Hắn vẫn im lặng. Trong đầu hắn lúc này hiện lên hình ảnh hàm răng sắc nhọn đang giằng xé đứa bé, nó nhai, nó nuốt, miệng nó be bét máu…
“Ai đã thuê anh làm việc này?” – Ông tổ trưởng lừ mắt hỏi lại.
Hắn nhìn trân trân xuống cái hố dưới đất, giọng khàn đi:
“Không ai thuê tôi cả. Tôi tự làm… ”
“Thế ông bị điên à? Sao tự dưng lại rước ma về ám làng ám nước hả? Sao không mang về sân nhà ông mà chôn lại chôn trên đồi” – Bà Thêu lên tiếng căn vặn.
“Đồi này của nhà bà à?” – Hắn gắt lên trả đũa.
“Anh nói thế không được. Đồi không của nhà ai nhưng anh không được mang ma mãnh về đây làm ảnh hưởng đến cộng đồng.”- Giọng một gã thanh niên.
“Chẳng có ma mãnh nào sất. Ông đã gặp ma bao giờ chưa? Nó mặt tròn hay dài? Có tóc hay đầu trọc hở? Toàn tuyên truyền nhảm nhí. Có mà ma đầu đen.” – Hắn vặn lại.
Ảnh: Phạm Duy Tuấn
Gã thanh niên nổi đóa túm lấy cổ áo hắn. Mọi người ùa vào can lôi cả hai ra.
“Tốt nhất là ông phải chuyển đi. Không thể tùy tiện muốn chôn xác ai cũng được. Hôm nay chôn trẻ con, ngày mai ông chôn xác người lớn à?” – Một giọng đàn ông khác chen vào.
“Đúng đấy! Đúng đấy!”
Hắn trừng trừng nhìn khắp thảy bằng tia mắt sọng huyết, chỉ thẳng tay xuống cái huyệt bị đã bị bới móc:
“Đấy! Đã có người moi nó lên rồi đấy! Còn hai xác bên cạnh, ai muốn thì đào nốt thì làm đi.”
Hắn gạt đám đông phăm phăm bỏ đi.
“Đứng lại ông Vững! Đứng lại!”
Hắn chỉ biết thốt lên lời kêu gào uất ức. Hắn không thể nói ra sự thật. Nói ra chắc gì người ta tin. Mọi người đã nhìn hắn với một con mắt khác. Ánh mắt ghê tởm, khinh mạt và rẻ rúng. Hắn bước đi, ảo giác chập chờn trước mặt hình ảnh thân thể bị xé rách nhừ, đôi tay bé tí xíu cố vờn lấy hắn để cầu cứu. Hắn thấy mình ngộp thở…
4.
Hắn bị triệu tập để họp tổ dân. Cuộc họp thu hút rất nhiều người tham gia. Thậm chí, cả những người không thuộc tổ hắn cũng thập thò ngoài cửa sổ hóng chuyện. Trước khi hắn đi họp, vợ hắn nói dỗi:
“Anh làm sao thì làm. Cả xóm người ta không thèm nhìn mặt mình. Con mình không đứa nào cho chơi… Thế này thì sống làm sao?” – Giọng vợ hắn như sắp nhũn ra.
Hắn không tin vào tai mình. Lẽ nào hắn bị tẩy chay? Xét cho cùng thì hắn nhân đạo hay vô đạo đức? Hắn tự nhủ, mình làm vì cái tâm, mặc những thị phi. Hắn an ủi vợ:
“Mình cứ yên tâm đi. Đâu sẽ có đó. Người ta không nghe tôi chẳng nhẽ mình cũng không tin tôi sao?”
Vợ hắn đáp lại hắn bằng một hơi thở dài.
Khi mọi người túm vào chỉ trích bằng lời lẽ thô bạo, hắn ngồi im như tấm bia chịu đạn, không giải thích một lời nào. Chỉ khi ông tổ trưởng đưa ra cho hắn một tờ giấy viết sẵn, hắn mới đọc qua rồi đứng phắt dậy:
“Tôi không ký. Những gì viết trong đó hoàn toàn sai sự thật. Tôi không nhận chôn thuê xác trẻ con. Tin hay không thì vẫn ở mọi người. Tôi đã bị nó lừa… Không còn cách nào khác, tôi mới phải mang về đồi chôn.”
Cả cuộc họp xôn xao.
“Lời nói không ăn khớp với nhau. Bữa trước nói tự làm, không ai thuê. Bữa nay lại nói bị lừa.” – Một người lên tiếng.
“Bây giờ anh có hai sự lựa chọn. Một là ký vào biên bản, hai là chuyển hai cái mộ còn lại đi nơi khác. Anh tính sao thì tính.”- Ông tổ trưởng chốt hạ.
Hắn ngồi phịch xuống ghế chao đảo như người bị sóng đánh. Đến nước này thì hắn chịu thua. Hắn không thể làm tổn hại đến hai cái mộ còn lại. Chúng đã về với đất, được đất đón nhận, không lẽ nào lại đào lên. Hắn ngồi chây ì ra một lúc mắt nhìn chằm chằm vào tờ biên bản. Đầu hắn muốn nứt toác làm hai nửa. Hắn phải lựa chọn. Hắn nhớ ra cuộc họp này rất quan trọng với gia đình hắn. Hắn nhớ tới cái nhìn lo lắng chín mòng trong mắt vợ…
Cuối cùng, hắn buộc lòng kí vào biên bản và cam kết rằng không bao giờ được tái phạm nữa. Hắn ký xong rồi thất thểu ra về.
Đêm mịt mùng giăng kín. Hắn nhìn về phía đồi băn khoăn không biết lũ trẻ đã ngủ chưa? Có còn đau không? Tội nghiệp những hình hài bé bỏng. Cuộc đời người ta diễn ra vài chục năm nhưng lại có những cái chết khi cuộc sống chưa bắt đầu.
Khuya. Hắn bước vào một quán ven đường, tay nhặt bó hương và một ít tiền vàng. Chủ quán nhìn hắn lạ lẫm. Hắn không nhìn lại, bước theo ánh đèn leo lét từ chiếc điện thoại men theo lối đi lên đồi. Đốt hương xong, hắn chắp hai tay lầm rầm khấn vái. Mắt hắn nhìn chằm chằm vào những đốm lửa đỏ đang chầm chậm cháy tụt dần. Dẫu chúng không cùng một mẹ sinh ra nhưng khi về với đất cùng nhau, chúng sẽ là anh em. Một mai da thịt chúng hoà quyện với mảnh đất cằn cỗi này, những cỏ cây dại sẽ vươn thẳng chồi xanh mà lớn dậy. Hắn sẽ chờ ngày đó. Hắn ngồi xuống hoá tiền vàng. Ánh lửa thổi bùng quầng sáng ấm áp. Tận đáy lòng hắn mong chúng sớm siêu thoát. Những gì hắn có thể làm, hắn đã làm. Hắn thì thầm khe khẽ:
– Hãy tha thứ lỗi lầm cho người lớn, các con nhé…
Chợt mắt hắn mở to kinh ngạc. Hắn ngỡ mình đang mơ. Hai thiên thần chấp chới bay lên. Chúng mỉm cười với hắn. Đôi môi nở hé như cánh hồng. Hắn nhìn quanh quẩn chờ đợi thiên thần thứ ba xuất hiện. Bỗng đám lân tinh lấp lánh quây tròn lấy chân hắn như quấn quýt mừng vui. Hắn chìa tay ra, chúng bay lên đâu lại ở đó trong giây lát rồi bay lên, theo hai thiên thần. Hắn cười giữa đêm tối. Hắn tin những thiên thần đang bay vào cổng thiên đường.
Tác giả: Vũ Thị Hạnh – Thực hiện: Vân Anh

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *