Bài nổi bật

“Ước nguyện đêm giáng sinh” và “Tiếng chuông khai giảng”

Nghe đọc truyện đêm khuya – Truyện ngắn “Ước nguyện đêm Giáng sinh” của nhà văn Nhật Bản Hoshi Shinichi mang phong cách giả tưởng kể về việc ông già Noel đi tặng quà trong đêm Giáng sinh. Ông già Noel gặp 3 người đàn ông cô đơn và họ đều nhường món quà Noel của mình cho người khác. Một câu chuyện giúp người đọc, người nghe hiểu hơn ý nghĩa của ngày lễ giáng sinh và món quà Noel. Truyện ngắn “Tiếng chuông khai giảng” của tác giả Hàn Quốc Kim Yong Ik nhắc đến ước mơ hạnh phúc, hòa bình của con người. Hai cậu học trò Sang-Chun và Ko đã đổi 20 gánh củi lấy một chiếc chuông cũ. Tiếng chuông ngân vang báo hiệu một năm học mới và gửi gắm trong đó ước mơ hòa bình, hạnh phúc của thầy trò trường Songwari. Ở nhiều nơi trên thế giới, nhiều người vẫn phải chịu cảnh bom đạn chiến tranh. Tác phẩm khiến chúng ta cảm nhận được giá trị của cuộc sống hòa bình….

Truyện ngắn: Ước Nguyện đêm trước giáng sinh
Vào đêm trước Giáng Sinh.
Có một chàng thanh niên nghèo sống trong một căn phòng chật hẹp. Chàng làm trong một công ti làng nhàng, có một chức vị cũng chỉ thường thường bậc trung. Hơn nữa, chàng không giỏi xã giao nên chẳng có lấy một người bạn nào.
Chàng cũng muốn có người yêu nhưng hầu như không thể. Đêm trước Giáng sinh năm ngoái chàng cũng đã quyết tâm năm nay phải có người yêu để cùng đi chơi Noel rồi đấy. Nhưng rồi kì vọng trở thành khói mây, đêm nay chàng lại một mình.
Căn phòng hẹp của chàng thật đìu hiu và ảm đạm. Ngoài kia đêm xuống, tuyết giăng mắc đó đây rồi ngưng đọng, sự lạnh giá vây quanh. Cơn lạnh thấm nhiễm vào tận trong căn phòng nhỏ. Lò sưởi không đủ ấm, phiên che liếp đậy lại sơ sài không thể chống lạnh.
Căn phòng quạnh quẽ không bức tranh treo tường, không một bình hoa khoe sắc. Không có thứ gì xung quanh có thể làm cho chàng cảm thấy sự ấm áp. Nói là đêm trước Giáng Sinh chứ chẳng có một thứ gì có thể gợi lên không khí đó cả.
Chàng chỉ có một thứ duy nhất là âm nhạc mà thôi. Tựa người vào chiếc bàn nhỏ, chàng lắng nghe những bài hát Giáng Sinh vang lên từ chiếc radio. Ngoài ra chẳng còn gì nữa. Những bài ca ấm áp đó không hiểu sao lại gợi lên nỗi cô đơn vô hạn. Bởi vì chàng nghĩ mình không đáng phải chịu cảnh thê thảm như thế này.
Tuy vậy, chàng không có ý định tắt radio đi. Nếu tắt nhạc không khí sẽ càng trở nên không thể nào chịu đựng nổi sao? Cô đơn cũng là một niềm an ủi vậy. Chàng lấy chai rượu Tây, rót ra li và nhâm nhi một chút. Chàng muốn tự nói với mình là “Chúc mừng Giáng Sinh” nhưng vì xấu hổ và vì cũng chẳng có gì để chúc mừng nên thôi.
Và rồi có lẽ rượu đã thấm phần nào nên chàng chìm vào giấc ngủ mơ màng. Bất chợt chàng cảm thấy bên cạnh như có hơi người nên kinh ngạc ngẩng mặt lên nhìn.
Và chàng thấy bên cạnh mình là ông già Noel.
Một ông già nhân hậu với chòm râu trắng bạc, mặc quần áo đỏ dịu, mang ủng, trong tay cầm một cái túi to. Vẻ ngoài giống hệt như ông già Noel. Tuy thế, không cần phải nói ra thì chàng thanh niên cũng không đời nào tin đó là ông già Noel trong truyện cả. Chàng nghĩ đây là trò đùa của một ai đó thôi.
“Thôi ngay cái trò đóng kịch vớ vẩn này đi. Giờ tâm trạng tôi chẳng vui vẻ gì. Chẳng hơi đâu mà nhập hội vui đùa với ông đâu.”
Ông già Noel với đôi mắt hiền từ đáp lời.
“Ta không đến đây để diễn trò hay quậy phá gì đâu.”
“Vậy ông muốn rao bán thứ gì à? Vô ích thôi. Tôi đâu có nhiều tiền.”
“Ta chẳng đến rao giảng hay bán buôn gì cả. Ta là ông già Noel mà.”
“Ý ông nói là ông là hàng thật hả? Đừng đùa nữa.”
Nghe chàng thanh niên nói vậy, ông già trả lời.
“Hãy nhìn kĩ ta mà xem. Sờ thử đi này. Thử nghĩ xem tại sao ta lại có thể thình lình xuất hiện mà không gây ra tiếng động nào chứ?”
Chàng nhìn kĩ. Ông già rất hiền lành nhân hậu. Có vẻ như không phải được người ta thuê hóa trang làm ông già Noel đâu. Chàng sờ thử bộ râu. Không phải là râu giả. Cảm giác rất an lành. Chàng nhìn quanh phòng thấy cửa vẫn khóa. Nếu là người bình thường chắc chắn không thể đột nhập vào đây.
“Ừ, chắc ông không phải là người thường rồi. Hay là người vũ trụ nhỉ. Ông xuống đây trinh sát để chuẩn bị xâm lược địa cầu chăng?”
“Nếu là người vũ trụ có nền khoa học tân tiến thì ta cần gì phải dùng phương pháp đi vòng vòng chán ngắt như vậy? Hơn nữa nếu muốn trinh sát thì phải đi chỗ nào đặc biệt hơn chứ đến đây làm gì. Ta là ông già Noel thật đấy.”
Nghe những lời nói đó, chàng thanh niên gật gù ngẫm nghĩ. Chắc chắn người vũ trụ sẽ không bỏ thời gian công sức đến trinh sát căn phòng này làm gì. Bầu không khí toát ra từ giọng nói, thái độ của ông già dần dần bao bọc lấy chàng rất nhẹ nhàng êm dịu. Chàng cảm thấy mình như đang chìm trong một giấc mơ vui vẻ. Tuy nhiên chàng vẫn có cảm xúc nên có vẻ như không phải giấc mơ.
Chàng lên tiếng thừa nhận.
“Đúng là ông già Noel thật rồi. Nhưng tại sao ông lại tìm đến chỗ tôi mà làm chi?”
“Năm nay khi ta đang lang thang trên trời nghĩ xem nên đến thăm chỗ nào đây thì chợt cảm thấy một luồng khí cô đơn sầu thảm. Vì vậy ta ghé xuống để tặng quà. Hãy nói ra điều cậu mong ước đi nào”
“Vậy là câu chuyện cổ tích có thật à?”
“Rất nhiều người trên thế gian này mong chờ sự tồn tại của ta trong tận đáy tim. Tùy theo sức mạnh của mong muốn đó mà ta xuất hiện và làm cho điều ước của họ trở thành hiện thực. Cứ vào trước đêm Giáng Sinh ở đâu đó trên thế gian này lại có một điều kì diệu xảy ra đấy.”
“Như vậy là tôi đã được chọn cho một lần hạnh phúc năm nay phải không ạ? Chà, thế thì tuyệt vời quá nhỉ.”
“Vậy cậu mong muốn điều gì?”
Ông già Noel thúc giục. Trong đầu chàng thanh niên những ý nghĩ liên tục xuất hiện và biến mất như chiếc đèn kéo quân. Người yêu xinh đẹp. Một căn nhà tiện nghi. Đồ nội thất trang trí. Một chiếc xe hơi mới. Không, nên chọn được thăng tiến trong công ti thì hơn chăng? Hay là nên thêm vào tính cách của mình năng khiếu xã giao nhỉ? Hay là…
“Chà, nguyện vọng của cậu là gì đây?”
Ông già Noel lại hỏi. Nhưng chàng thanh niên đến lúc đó lại không thể nào quyết định được. Trong lúc phân vân, trong tâm tư chàng bỗng nhiên có sự thay đổi. Chàng cất giọng hỏi.
“Nếu như tôi từ chối thì ông có đến thăm nơi khác không?”
“Có chứ, nếu đó là nguyện vọng của cậu.”
“Bây giờ không hiểu sao tôi lại có những ý nghĩ thất thường, ngu ngốc lắm. Nhưng quyền lợi nhận quà hay không là nằm ở tôi. Nói đúng hơn thì đó là tư cách hơn là quyền lợi. Chắc chắn có nhiều người tội nghiệp hơn tôi nhiều lắm. Ông nên đến đó thì hơn. Chẳng hạn phía trước đây một chút có cô bé bị bệnh nằm liệt giường. Có vẻ như cuộc sống không dễ chịu gì lắm. Nếu như ông xuất hiện không hiểu cô bé sẽ mừng vui đến mức độ nào đây. Nếu bây giờ tôi nhận món quà của ông thì biết đâu sau này tôi sẽ hối hận hay tự trách mình cũng nên. Ông cứ im lặng bỏ qua chỗ tôi mà ghé đến chỗ cô bé ấy xem thử đi.”
“Được rồi, ta sẽ làm đúng theo yêu cầu của cậu vậy.”
Rồi ông già Noel bước đi và biến mất như thể xuyên tường. Không để lại một dấu tích. Tuy nhiên trong tâm tư chàng thanh niên kia có một điều gì đó tươi mới chưa từng thấy trước đây bao giờ. Chàng nhớ lại điều ông già Noel đã làm cho mình và cảm thấy vui sướng mãi. Chàng cảm thấy hài lòng và không hối hận điều gì cả. Chàng cảm thấy như mình đã nhận được một món quà vô hình tuyệt vời vậy.
Sau đó chàng nhâm nhi thêm chút rượu, tự nói với mình “Chúc mừng Giáng Sinh” và đi ngủ. Chàng mơ thấy một giấc mơ đẹp đẽ.
Có bé gái chừng tám tuổi đang nằm trên giường bệnh, đọc sách một mình. Ông già Noel xuất hiện bên cạnh và cất giọng nói.
“Con có điều ước gì không? Nói ta nghe với nào.”
“Aaaa…”
Cô bé nằm trên giường nghiêng đôi mắt nhìn và la khe khẽ. Rồi cô bé cất tiếng hỏi những điều cơ bản như chuyện gì đây, ông ở tiệm nào đến vậy, râu giả gắn vào hay ghê. Tuy nhiên cô bé không thể phát hiện điểm nào giả trá cả. Cô bé vốn tính ngoan hiền nữa nên cuối cùng thừa nhận là ông già Noel thật.
“Vậy là ông già Noel thật rồi nhỉ.”
“Đúng vậy chứ còn gì nữa. Con có mong muốn hay nguyện vọng gì cứ nói thử cho ta nghe xem. Ta sẽ cho con toại nguyện.”
“Nếu như vậy thì…”
Cô bé bắt đầu suy nghĩ. Một đồ chơi mới hay một người bạn mới thì hay hơn nhỉ. Vì mình cứ nằm trên giường bệnh suốt nên không có bạn cùng chơi đùa và trò chuyện gì cả. A, hay là mình ước được khỏi bệnh và khỏe mạnh trở lại thì hay biết bao…
“Con vẫn chưa quyết định sao?”
Ông già Noel thúc giục. Cô bé hỏi.
“Nhưng tại sao ông lại đến chỗ con?”
“Thực ra thì lúc nãy ta có đến thăm nhà một người không thể nói tên cho con nghe được. Và cậu ấy đề nghị ta đến đây.”
“Thì ra là vậy.”
Cô bé nhắm mắt lại. Cứ tưởng mình chỉ lẻ loi cô quạnh một mình nào ngờ đâu đó trên thế gian này cũng có người nghĩ đến mình nhỉ. Cô bé trở nên vui vẻ, biết mình không còn là thứ vô dụng bỏ đi. Thật là quá sức kinh ngạc. Có lẽ vì thế mà cô bé chợt thốt ra những lời này.
“Con chẳng cần gì hết. Ông hãy đến chỗ khác xem sao? Chắc chắn sẽ có những người tội nghiệp hơn con nhiều nữa đấy”
“Người nào vậy con?”
“Chẳng hạn như cách đây mấy căn có ông bác chuyên cho vay nặng lãi thì sao ạ? Tiếng đồn về ông ta xấu lắm nên con nghĩ chắc ông ta không có bạn bè gì đâu. Chắc chắn đêm nay ông ta sẽ chán nản lắm. Ông đến đó an ủi ông ta đi”
“Nếu đó là nguyện vọng của con thì ta sẽ làm như vậy.”
“Tạm biệt nhé, ông già Noel.”
“Chào con.”
Ông già Noel biến mất. Nhưng niềm vui vẫn không ngừng lan tỏa trong tim cô bé. Đâu đó trên thế gian này vẫn có người nghĩ đến mình đến mức từ chối quyền lợi nhận món quà quý giá của ông già Noel mà nhường cho mình. Mình chỉ cần vậy là đủ rồi. Cô bé cảm thấy như thân thể mình chợt khỏe khoắn lên. Mình muốn sống. Cái ước muốn đó lan tỏa khắp người cô bé. Và cô bé cảm thấy như căn bệnh bắt đầu được chữa lành…
Có một gã trung niên đang ngồi tựa vào bàn, lật quyển sổ tay ra và tính toán. Ông già Noel đứng đằng sau cất tiếng nói.
“Xin chào…”
“Nếu đến mượn tiền thì cần phải có thế chấp hay giấy bảo đảm đàng hoàng đấy.”
“Không, ta không đến mượn tiền hay trả nợ gì đâu. Ta đến để xem con có nguyện vọng gì thì ta đáp ứng thôi.”
“Nói gì vớ vẩn thế? Người gì mà lạ lùng nhỉ?”
Gã quay người lại và nhìn thấy ông già Noel. Lần đầu tiên gã mới thấy một người khách như thế này. Tay kia bị ấm đầu hay sao thế nhỉ? Tính mình rất lạnh lùng điềm tĩnh nên chắc chắn không phải là ảo ảnh rồi. Nhưng sau khi nhìn quanh nhìn quẩn, hỏi tới hỏi lui, gã bắt đầu tin ông già Noel kia là có vẻ là hàng thật.
Ông già Noel hỏi.
“Vậy con có nguyện vọng gì không?”
“Đừng nói là có. Quá nhiều là đằng khác…”
Thế là trong đầu gã nhưng số tiền hiện lên rồi biến mất, số lượng càng lúc càng lớn dần. Gã không biết nên ngừng ở đâu. Khi nhận ra điều đó, gã mỉm cười khổ sở. Rồi gã hỏi thử ông già Noel.
“Thế nếu tôi muốn tiền mặt thì có được không?”
“Không thành vấn đề. Miễn là nó giúp con thấy vui và xoa dịu được tâm hồn con. Đó là điều kiện của người yêu cầu ta đến đây mà. Ta chỉ ráng sức làm theo phương châm đó thôi.”
“Gì chứ? Có người nhường một quyền lợi quý giá như vậy cho tôi à? Không thể nào tin được. Chắc đầu óc hắn có vấn đề đây mà…”
“Tuy ta không thể nói tên nhưng người đó không phải điên khùng gì đâu. Người đó đã suy nghĩ kĩ rồi mới quyết định như vậy đấy.”
“Ra vậy…”
Gã ngẫm nghĩ hồi lâu, bắt đầu cảm thấy hơi xấu hổ về số tiền lớn vừa nghĩ trong đầu lúc nãy. Và gã bắt đầu nhận ra mình đã có quá đủ tiền rồi. Và nếu là nguyện vọng thì phải là một điều gì đó thuộc tinh thần mà tiền bạc không thể nào mua được thì hay hơn. Vì mình làm cái nghề này mà cho đến giờ chẳng có lấy một người bạn thân thiết đối xử tốt với mình gì cả. Mình muốn điều đó. Khi nghĩ như thế gã bất giác nhận ra một điều. Người nhờ ông già Noel đến đây chắc chắn ở đâu đó trong xã hội rộng lớn này. Nếu như vậy thì mình còn cần thêm điều gì nữa chứ? Gã nói.
“Ông cứ đến thăm người khác đi.”
“Chà, một người không ham muốn gì cả nhỉ.”
Nghe ông già Noel nói như thế, gã liền nói để che giấu đi nỗi xấu hổ.
“Tôi có ham muốn chứ. Tuy nhiên tôi là người chủ trương cái mình muốn thì phải tự tay mình làm ra. Tôi rất cám ơn ông đã đến đây với ý tốt. Nếu ông là ông già Noel thì hãy đến chỗ những người đáng thương khác đi.”
“Chỗ nào thế?”
“À, vì làm nghề này mà tôi nghe ngóng được những thông tin mặt trái của xã hội. Dạo gần đây tôi nghe có một băng đảng đang thực hiện mưu đồ gì nguy hiểm lắm. Làm gì thì tôi không biết nhưng chắc tâm hồn của tay đầu đảng chắc cũng hoang lạnh lắm. Ông đến đó an ủi xem sao?”
“Ta sẽ làm như thế. Tạm biệt nhé.”
“Tạm biệt ông nhé. Chắc là không được gặp lại lần nữa nhưng tôi sẽ không quên ông đâu. Cả người đã nhờ ông đến đây thăm tôi nữa…”
Gã trung niên nói với ông già Noel đang từ từ biến mất. Rồi gã gấp quyển sổ lại, mang niềm vui đó mà đi ngủ để trong mơ có thể gặp được ông già Noel lần nữa. Mình sẽ không bỏ việc kinh doanh nhưng sẽ thay đổi phương châm một chút. Bởi biết đâu chừng người nhờ ông già Noel đến thăm mình một ngày nào đó sẽ ghé chỗ mình vay tiền cũng nên. Gã mơ màng suy nghĩ những điều như thế…
Trong căn hầm dưới đất của một tòa nhà kia, có một kẻ đang đăm chiêu suy nghĩ, vẻ mặt rất căng thẳng. Nếu có thể tóm gọn cuộc đời hắn trong vòng một câu thì phải nói không có lấy một điều tốt đẹp nào. Chỉ có những điều chán ghét liên tục tiếp diễn mà thôi. Vì thế mà trong hắn nung nấu ngọn lửa căm ghét xã hội. Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Hắn còn quyết định tập hợp đám đàn em để ra tay hành động thực sự nữa.
Nghĩa là hắn lên kế hoạch để làm nước này xung đột với nước kia, kích động lẫn nhau đến mức phải gây ra chiến tranh. Âm mưu của hắn là nếu nhân loại khinh suất, cuộc chiến sẽ biến thành chiến tranh thế giới. Đó là điều mà hắn mong mỏi. Cái thế giới đã làm hắn liên tục nếm mùi cay đắng phải bị hủy diệt hoàn toàn. Hắn vị vướng mắc vào ý niệm đó cho nên ra sức tuyển thủ hạ và gom góp tiền bạc, điên cuồng chuẩn bị cho kế hoạch thực hiện mưu đồ. Chẳng bao lâu nữa hắn sẽ ra lệnh hành động.
Lúc đó thì ông già Noel xuất hiện. Hắn nhận ra và chĩa súng.
“Này, kẻ ăn mặc kì quái kia là ai? Gián điệp của nước nào vậy? Đã mò đến đấy thì đừng mong sống sót trở về”
“Ta là ông già Noel đây mà.”
“Đừng nói những lời ngu ngốc lừa gạt trẻ con nữa.”
Hắn nổ súng. Nhưng những viên đạn vẽ một đường cong bật nảy vào tường bê tông phía sau, không có viên nào trúng đích cả. Hắn ngay lập tức cảm nhận được đây đúng là ông già Noel.
“Thật không thể tin được, nhưng không thể không tin. Tôi đã mạo phạm đến ông. Tuy nhiên tại sao ông già Noel lại đến chỗ này chứ?”
“Tại vì có người đề nghị ta đến nơi đây. Ngươi có nguyện vọng gì thì cứ nói đi. Ta sẽ toại nguyện cho.”
“Vậy sao?”
Nguyện vọng của mình là muốn thế giới này diệt vong. Nếu nói ra biết đâu sẽ được như ý đấy. Nhưng ý nghĩ đó lập tức phai mờ. Bởi vì trong thế giới mà hắn định tiêu diệt đó lại có người thỉnh cầu ông già Noel đến đây thăm mà…
Ý chí trở nên mềm nhũn, sự ngoan cố trong tâm tư hắn tiêu tan. Hắn nói.
“Cảm giác kì diệu thật. Tâm trạng như thế này làm tôi không sao quyết định được điều mong muốn nữa. Cho tôi suy nghĩ thêm chút nhé.”
“Nhưng mà thời gian của đêm trước Giáng Sinh sắp hết rồi. Vậy năm sau ta lại đến nhé.”
“Vậy sao? Thôi năm sau ông đến chỗ người khác đi. Tôi nghĩ lại rồi. Chỉ cần ông đến đây là tôi đã mãn nguyện lắm. Tạm biệt ông…”
“Tạm biệt nhé…”
Ông già Noel biến mất, trở về căn nhà mình nơi xứ sở tuyết băng. Tuyết đã ngừng rơi, bầu trời sao chiếu sáng lấp lánh. Ông già Noel bỏ chiếc túi trên vai xuống và mang cất đi. Ánh sáng của những vì sao ngoài khung cửa sổ trông thật dịu dàng. Ông nghĩ có lẽ hôm nay là ngày vui nhất đời mình chăng?”

Truyện ngắn 2: Tiếng Chuông Khai Giảng
QĐND – Sang Chun cùng Koo lên núi kiếm chất đốt chuẩn bị cho lớp học. Thời gian này trong năm trời rất lạnh, nếu thiếu củi sưởi, các em sẽ không thể học được. Không được chặt cành thông gần trường nên hai em phải đi xa hơn, trên lưng buộc chặt chiếc khung gỗ dùng đựng củi, người địa phương vẫn gọi là chi-ghê. Đi được một quãng, cả hai nghe tiếng chuông trong gió vẳng đưa tới từ một trường học phía bên kia quả núi.
Nghe tiếng chuông, hai đứa trẻ đi nhanh hơn. Chúng đang tưởng tượng rằng đó là tiếng chuông của trường mình và lớp học đã chính thức bắt đầu.
Khi cả hai về trường với hai chiếc chi-ghê chất đầy củi, cao quá đầu, Sang Chun hỏi thầy Doree với vẻ mặt đầy hy vọng: “Khi nào thì trường chúng ta có chuông hả thầy?”. Thầy Doree lắc lắc đầu: “Sau chiến tranh, tìm được một chiếc chuông là rất khó. Ngay cả khi tìm được thì giá cũng sẽ rất cao”.
Nghe vậy nhưng Sang Chun vẫn không sao dứt ra khỏi ý nghĩ về chiếc chuông được. Cậu chỉ nghĩ đơn giản rằng, trường học mà không có chuông thì mất rất nhiều ý nghĩa. Nhìn lũ học trò, thầy Doree bảo: “Tuyết sẽ sớm tan thôi. Chúng ta đã có đủ chất đốt rồi. Sao các em không đem củi bán ở dưới chợ Cầu Cảng lấy tiền mua chuông?”.
Thế là sáng sớm hôm sau, Sang Chun và Koo hòa vào dòng người cùng xuống chợ. Hai đứa tới một góc chợ và dựng chiếc chi-ghê xuống, lặng lẽ chờ người hỏi mua. Chờ mãi chẳng có ai tới hỏi, hai đứa quyết định chia đi mỗi đứa một ngả. Sang Chun đi về cổng phía đông, ra khỏi chợ, gặp ai cũng chào bán, nhưng người thì chẳng nói gì, người lại trả giá chỉ bằng 6 cái kẹo.
 
Minh họa: Mạnh Tiến.
Lần lượt đi gõ cửa từng nhà, liên tục chào bán từ sáng tới chiều, nhưng kết quả vẫn là con số không. Chiều dần buông, Sang Chun quyết định đi về phía con đường chạy ven bờ biển nơi hoàng hôn thường rọi những tia nắng vàng rực rỡ lên những chiếc cột buồm. Sang Chun dừng lại trước một cửa hàng đồ cổ, định tiếp tục giao bán củi thì bỗng nhiên nó nhìn thấy một chiếc chuông bên đống đồ sứ. Không thể vào trong cửa hàng vì chiếc chi-ghê nặng trĩu củi, to hơn cả cửa ra vào, thằng bé căng mắt để nhìn chiếc chuông được rõ hơn.
Người chủ cửa hàng thấp bé đứng sau quầy hỏi: “Cháu cần gì? Còn ta thì không muốn mua mấy cành củi bé tí xíu thế kia đâu; không đủ sưởi ấm mà lại có quá nhiều tro”. Nói rồi người chủ cửa hàng bước ra định đóng cửa. Đúng lúc đó, Sang Chun hỏi: “Chú có bán chiếc chuông kia không?”.
Quên mất là mình đang đeo chiếc chi-ghê cồng kềnh, Sang Chun định đi vào cửa hàng nhưng bị khung cửa chặn lại. Thằng bé thú thật: “Trường cháu ở Songwazi sắp khai giảng. Chúng cháu cần có một chiếc chuông cho trường”.
Người đàn ông cười lớn: “Cháu không thể mua chiếc chuông nặng chừng kia với số tiền bán củi này được. Chiếc chuông này có giá 100 won đấy. Theo chú biết thì bó củi của cháu chỉ đáng 5 won thôi”.
Sang Chun tính ngay, vậy là 20 bó củi sẽ đổi được chiếc chuông. Thằng bé ngập ngừng: “Chú có thể lấy bó củi này rồi cháu sẽ mang tới cho chú đủ 19 bó nữa được không?”.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng người đàn ông nói: “Vì các cháu cần chuông cho trường, chú đồng ý đổi; nhưng các cháu sẽ không được mang chuông đi cho đến khi nào mang đủ 20 bó củi tới đây. Nhớ đừng lấy mấy cái cành con con, bé tí tẹo thế này nữa nhé. Mang củi gỗ to hơn đến ấy, gốc cây càng tốt”.
Sang Chun ngay lập tức tháo bó củi khỏi chiếc chi-ghê, mang ra phía sau cửa hàng, rồi vội vã bước vào ngắm nghía chiếc chuông cho thật kỹ. Gõ gõ ngón tay lên chiếc chuông, rồi lại lau chùi thật sạch đám bụi phủ kín trên bề mặt, Sang Chun vui sướng khi thấy chiếc chuông vẫn còn nguyên vẹn, không một vết sứt; còn âm thanh thì uy nghiêm, trầm hùng nhưng cũng rất sắc ngọt. Không có quả lắc ở trong, chiếc chuông được thiết kế để đánh từ bên ngoài. Trên mặt chuông có trang trí nhiều họa tiết cách điệu mà Sang Chun biết rằng mình sẽ biết cách làm sạch và đánh cho chúng sáng bóng lên. Trước khi rời khỏi cửa hàng đồ cổ, Sang Chun không quên lặp lại lời hứa sẽ mang 19 bó củi còn lại tới. Thằng bé chạy vội về chợ Cầu Cảng, nơi nó biết rằng Koo đang kiên nhẫn ngồi đợi.
Chợ Cầu Cảng giờ này đã trống trơn. Gió thổi tung đám giấy loại bay lả tả như lá mùa thu trong cơn lốc xoáy. Koo đang ngồi một mình, ăn khoai lang luộc. Sang Chun hào hứng bảo Koo về chiếc chuông trong khi Koo hỏi không mấy hào hứng: “Ông chủ ở đó bảo là mỗi chi-ghê chỉ đáng giá 5 won thôi sao? Sao lại thế? Hôm nay tớ bán được những 6 won cơ đấy. Tớ mua khoai đây này”. Nói rồi Koo đưa hai củ khoai lang cho Sang Chun. Còn Sang Chun thì không còn tâm trí nào nghĩ tới thiệt hơn như Koo bảo. Cậu lặng lẽ bước đi trong bóng chiều dần buông. Trong đầu Sang Chun giờ chỉ còn âm thanh ngọt ngào của chiếc chuông ban nãy.
10 ngày sau cái hôm ở cửa hàng đồ cổ bên bờ biển, Sang Chun nhận chiếc chuông từ ông chủ cửa hàng. Ông chủ cửa hàng có vẻ rất hài lòng về chất lượng chất đốt mà Sang Chun mang đến. Ông ta cũng cho Sang Chun một chiếc vồ bằng gỗ ông lùng mua được ở chợ, dùng để đánh chuông. Sang Chun cũng biết thêm câu chuyện về chiếc chuông. Ông chủ cửa hàng bảo rằng, trong Chiến tranh thế giới lần hai, lính Nhật thu gom chuông ở các đền, chùa để đúc đạn. Thế nhưng trước khi những chiếc chuông bị chuyển đi thì chiến tranh kết thúc. Đền, chùa các nơi đến lấy lại chuông của mình. Riêng chiếc chuông này không hiểu sao không ai tới nhận và nó nằm lại ở cửa hàng đồ cổ bên bờ biển mãi cho tới khi Sang Chun phát hiện ra.
Chiếc chuông khá nặng, nặng hơn một chi-ghê củi, nhưng Sang Chun chẳng hề nhận ra điều đó. Đi được nửa đường thì Sang Chun gặp Koo và mấy đứa trẻ khác. Mỗi đứa thay nhau mang chiếc chuông một quãng; không phải bởi mệt, mà do đứa nào cũng muốn góp phần mang chiếc chuông về.
Khi lũ trẻ hạ chiếc chuông xuống trước cổng trường học, thầy Doree vội chạy ra xem. Theo hướng dẫn của thầy, lũ trẻ nhanh chóng kỳ cọ, rửa sạch chiếc chuông bằng gio trộn bột ngói tán nhỏ. Sau đó, chúng dùng giấy ráp đánh sạch những chỗ rỉ sét, nhất là ở miệng chiếc chuông do nó bị đặt trực tiếp xuống đất. Cuối ngày, thầy Doree treo chiếc chuông bằng một chiếc dây gai lên chiếc cột có ghi dòng chữ: “Trường Songwazi”. Màu đồng ánh lên trong cái nắng chiều đông càng trở nên lấp lánh trước những cặp mắt long lanh. Thiết kế lạ mắt của nhà chùa khiến lũ trẻ háo hức, tò mò xen lẫn hạnh phúc.
Sang Chun không tự nhận đánh chuông mà cũng không cho bạn nào khác đánh. Thằng bé cho rằng thầy Doree là người xứng đáng làm điều đó. Thế nhưng thầy Doree lại đưa chiếc vồ gỗ cho Sang Chun, bảo nó đánh lên những tiếng chuông đầu tiên, báo hiệu với dân làng rằng chiếc chuông đã về tới trường.
Sang Chun nhắm mắt, nín thở. Thằng bé chờ một chốc, bởi bàn tay cầm vồ của nó đang run lên bần bật với rất nhiều cảm xúc. Sang Chun gõ mạnh; chiếc chuông vang lên một tiếng trầm hùng, nghiêm nghị, lan xa trong không gian. Tiếng chuông tan dần vào cái tĩnh lặng ngọt ngào. Sang Chun tiếp tục gõ thêm một tiếng, rồi một tiếng nữa. Mỗi tiếng chuông khiến Sang Chun thấy như mình đang bay bổng lên không trung. Lòng tràn đầy hạnh phúc, Sang Chun nhìn về phía ngôi làng, hy vọng tất cả mọi người đều nghe được tiếng chuông và hiểu rằng, một năm học mới sẽ sớm bắt đầu, khởi đầu cho những điều tốt đẹp.
BTV Hoàng Hiệp – Giọng đọc: Hùng Sơn

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *