Radioplus – “Khi em yêu Minh, anh bỗng cô độc kinh khủng. Thật sự quãng thời gian qua không dễ dàng gì. Đã có đôi ba lần anh lạc đường, đôi ba lần anh trở thành ai đó khác. Nhưng rồi anh luôn nghĩ về em, về khu phố nơi chúng ta lớn lên, về vệ đường quen, và cả những giọt nước mắt của em nữa. Anh cũng có tập pha trà gừng, nhưng rất kinh khủng… Vậy nên anh về.”
***
Tôi hay có những giấc mơ kỳ dị. Tôi mơ con chó nhỏ nhà tôi biết nói, và nó dằn vặt tôi hoài vì cái tật hay bỏ bê nó. Tôi mơ tôi cứ đứng mãi trước tủ quần áo nghèo nàn của mình mà không biết nên mặc cái gì cho ra hồn, thử hết cái này đến cái kia, để rồi bị trễ giờ làm. Nhưng giấc mơ thường xuyên nhất, lặp đi lặp lại nhiều nhất, chính là hình ảnh Minh đi lướt qua khi tôi đang ngồi trên vỉa hè quen thuộc. Tôi gọi, gọi mãi, khản cả cổ giọng nhưng Minh không một lần quay lại. Tôi nghĩ hẳn trong mơ tôi khóc nhiều lắm, bởi khi tỉnh dậy thì gối ướt sũng và nửa đầu tôi đau nhói. Bất kỳ thứ gì liên quan đến Minh đều đau đớn như vậy. Tôi chán ghét mình, chán ghét việc ngủ lúc nào cũng mơ. Tôi thử nốc rất nhiều cà phê để khỏi phải ngủ nữa. Càng làm vậy, tôi càng khổ sở, chỉ muốn ngã vật ra chết mà thôi. Nhưng có phải kể cả khi người ta chết đi, người ta vẫn cứ nghĩ mãi về người mình yêu, đúng không?
Cây mận trước nhà ra trái. Hoàng trở về, bước lạo xạo trên đám lá vàng xốp. Tôi nhặt một quả mận rơi trên sân, ném mạnh vào người Hoàng, trút sự giận dữ và lo âu vào khuôn mặt đang cười toe toét kia. Nửa năm nay, anh chỉ toàn gọi điện, chứ không thỉnh thoảng ghé về nữa. Mỗi lần anh về, anh luôn mang theo một thứ gì đó. Khi là một cái tủ lạnh mini, lúc chỉ là một chậu bông nhỏ. “Cho cái ổ chuột của em thôi không buồn rầu”. Và sau đó, anh sẽ hỏi: “Còn trà gừng không?”. Hoàng mê gừng. Ấm và nồng. Thế là ngày xưa nhà tôi lúc nào cũng có sẵn gừng để làm trà cho anh. Về sau này, khi anh đi, tôi tập uống gừng. Và nhận ra gừng thật tệ. Nó luôn làm mắt ướt cay.
Lần này anh không mang về gì cả. “Bởi anh về luôn, không đi nữa”. Mắt Hoàng hoang hoải. Chúng tôi đi ra phố. Con phố này là nơi tôi và Hoàng lớn lên. Nó nghèo, và chật chội. Tiếng chửi thề nhiều hơn tiếng rao. Những ngày xưa, tôi lang thang cùng anh khắp hang cùng ngõ hẻm, cùng uống chung một lon nước ngọt bé tẹo, ôm đôi dép của anh vào lòng để xem anh đánh nhau, rồi xức dầu cho anh. Tuổi thơ nghèo khó làm nên một con phố rực rỡ cùng những kỷ niệm. Rồi chúng tôi lớn lên, tự lập sớm mà không cần ai chỉ dạy. Tôi phụ mẹ mở một quán nước nhỏ bên vệ đường. Ngày nào cả đám bạn cũng đều ghé quá, tụ tập đàn hát, giỡn hớt, ngắm người trên đường qua lại. Ở đối diện góc bên kia đường là một tiệm đồ hiệu sáng trưng. Hoàng hay nhìn về phía đó và hỏi: “Em thích không? Những thứ đẹp đẽ ngoài kia…”. Tôi nhát gừng: “Nếu em muốn, đó sẽ là thế giới của em, một ngày nào đó. Nhưng em thích những thứ đơn giản hơn nhiều.. Còn anh?” . Hoàng nhăn răng cười, và bảo: “Anh chỉ thích trà gừng…”. Tôi nói anh hâm. Nhưng tôi không giấu giếm được nỗi thèm thuồng khi nhìn cơ số người đẹp đẽ và sang trọng ra vô nơi chốn ấy.
Một ngày tháng 3, mẹ tôi mất. Mọi con đường đều bị bịt kín. Hình như chẳng còn nơi nào trên đời này để tôi trở về nữa, cũng không còn vòng tay ai ấm áp và chở che. Sự cô độc ở đâu ào đến, thấm đẫm từng ngóc ngách trong thành phố nhỏ, chảy đầy mạch máu tôi, khiến tôi nghĩ mình sẽ chết mất thôi. Vậy là tôi cứ đứng mãi góc đường, nhìn về phía tòa nhà sáng trưng kia.Và khóc. Lặng lẽ. Không một tiếng nức nở. Chắc hẳn nước mắt vẫn còn nằm sâu đâu đó, chỉ có nỗi đau là đang chảy tràn khắp gương mặt mà thôi. Hoàng đến, đôi mắt còn nguyên nét mệt mỏi. Ngày hôm ấy gió rất to. Gió thổi lá bay xào xạc dưới chân anh, thổi bay vạt áo anh, thổi vào tôi nỗi buồn không gì có thể tả nỗi. Anh nắm tay và kéo tôi đi. Chúng tôi đi mãi, qua những cửa hiệu, những quán ăn, những tiệm bánh ngọt thơm lừng… Lầm lũi bước đi, không ai nói với ai lời nào, cũng chẳng buồn mà đưa tay lên chùi cả đôi mắt đang nhòe nhoẹt nước. Ở cuối con hẻm nhỏ – nơi ai đó để quên bộ bàn ghế cũ kỹ bám bụi – anh đã ôm lấy khuôn mặt tôi và bảo: “Em còn có anh.”. Nói ngắn gọn vậy thôi. Rồi tôi nấc lên và khóc òa. Tiếng đau xé ruột ở đâu ào ra, bay vút lên tận những tán cây bàng bạc của mùa hè năm ấy.
Hoàng là người con trai tốt. Thời gian sau đó, anh ít ghé quán nước tụ tập nữa, mà lao đầu vào kiếm tiền. Làm đủ thứ – phục vụ, bảo kê cho quán bar, buôn bán nhỏ… Anh mê nhạc, và chơi đàn rất hay. Tôi bảo nó có thể kiếm ra tiền, thay vì những công việc không đâu ra đâu. anh trầm ngâm, nhưng tiền kiếm ra chẳng được nhiều… Tôi không nói gì nữa, chỉ bảo rằng tôi không muốn anh trở thành người xấu. Rồi thôi.
Mỗi tối, tôi đều kiên nhẫn ngồi chờ anh nơi góc đường cùng mớ tài sản nhỏ nhoi của mình. Đọc sách, hát, ngắm nghía, làm gì cũng được, cho đến khi cái dáng cao gầy xuất hiện ở đằng xa. Buổi tối nọ, anh về muộn. Muộn lắm. Đèn đường gần tắt hết cả, muỗi bay vo ve vo ve. Một vài người nào đó xuất hiện, bảo rằng tôi không được bán ở đây nữa. Mẹ từng dạy tôi rằng, sống trên đời này, phải biết cứng rắn và đấu tranh cho những gì thuộc về mình. Tuyệt nhiên không cần phải khuất phục ai cả. Tôi lúc ấy mới mười mấy tuổi đầu thôi, nhưng chưa bao giờ làm trái ý mẹ… Khi anh chạy đến thì mọi thứ đã tan hoang, lăn lốc hết cả rồi. Tôi nằm đó lặng lẽ, chẳng nghĩ được gì. Chỉ thấy sự run rẩy phủ đầy đôi tay. Anh ôm tôi vào lòng, rồi cõng tôi về. Dáng chúng tôi xiêu vẹo trên đường, làm thành những bóng đen trên vỉa hè phố bóng loáng. Tôi ôm chặt anh, nhận ra rằng cuộc đời mình chỉ còn mỗi người này để có thể tựa đầu vào mà thôi. Tự dưng nghĩ đến một ngày nào đó anh không còn ở đây nữa, tôi sẽ hóa cô độc và lạc lối, thì nỗi sợ ở đâu trào đến. Tôi khóc nấc, hét lên: “Hoàng!!! Hứa với em rằng sẽ không bao giờ bỏ rơi em như thế này nữa. Hứa đi!!!…”. Tôi khóc to. Lời Hoàng hứa chìm vào trong đêm, nhưng hơi ấm từ anh là thứ tôi không bao giờ quên được. Mãi mãi không bao giờ.
**
Năm tôi 18, tôi có hàng xóm mới. Một căn nhà hai tầng mới xây trong cái hẻm nhỏ tồi tàn, bên cạnh ngôi nhà rách nát của tôi. Ở đó có một gia đình hạnh phúc với hai cậu con trai, ngày nào cũng rộn ràng tiếng cười. Buổi chiều, tôi ra trước nhà mình đứng hóng gió. Người chủ nhà bên đó cùng cậu con trai đang rửa xe. Thấy tôi, ông tươi cười hỏi: “Nhà chú mới chuyển tới đây. Cháu bao nhiêu tuổi rồi? Ba mẹ làm gì? Có ở nhà không?”. “Con mười tám. Ba mẹ mất hết rồi. Con sống một mình.”. Có lẽ cái sự bình thản của tôi làm ông sợ. Tiếng nước chảy vội im bặt. Ngay lúc đó, cậu con trai quay lại. Khi nhìn thẳng vào khuôn mặt Minh ngày ấy, tôi chao đảo. Thứ cảm giác lạ lùng này là gì tôi không biết, nhưng thề – có những thứ nó chỉ đến một lần trong đời. Như lúc này. Tôi đụng đậy, cựa quậy những ngón chân mình trong đôi giày rách, lí nhí: “Con tên An. Chào chú. Có gì cần giúp đỡ cứ kêu con nhé.” Người đàn ông cười khách sáo và trở vô nhà. Còn mỗi tôi và anh đứng nhìn nhau. Một lát sau, khi nắng chiều đã tắt, anh mới cất tiếng nói . “Anh là Minh. Rất vui được gặp em, An”.
Nhiều năm sau này, tôi vẫn nhớ như in câu đầu tiên đó. Và ám ảnh cả cái cách anh gọi tên tôi sau mỗi câu nói. Anh cho tôi cảm giác, tôi là duy nhất An trên đời này. Một An hoàn toàn mới. Một An thôi phiền muộn và cô đơn. Minh bước vào cuộc sống của tôi đột ngột và không báo trước. Cái cách anh nói cười mới thật dễ thương làm sao. Thảng hoặc, tôi tránh ánh nhìn của Minh, và khẽ nhói lòng khi nghĩ tới những khác biệt cuộc sống của cả hai. Buổi tối nọ, anh cầm máy ảnh ra quán nước ngồi chơi cùng chúng tôi. Lần đầu tiên trong đời, tôi được chạm vào một đồ vật gì đó đắt giá đến vậy. Minh bảo tôi cười đi. Tôi cười. Anh bấm cái tách. Rồi anh nói “Xinh lắm, An.”. Tôi vui. Lần đầu tiên vui đến vậy, sau chuỗi ngày buồn rầu thảm thương.
Tháng ngày ấy, tôi bị ám ảnh bởi đôi bàn tay nâng niu ống kính với tất cả sự dịu dàng trước mặt đó, mà không biết rằng, Hoàng càng ngày càng gầy đi và ít khi tham gia những cuộc vui trên vệ đường có Minh nữa. Duy có tôi, vẫn không bỏ thói quen chờ anh mỗi tối. Một lần, khi thấy tôi ngồi bó gối ngủ gục bên quầy hàng, Hoàng gắt:
– Anh đã bảo đừng có chờ anh nữa. Biết đến khi nào, hả? Minh đâu? Lần sau kêu nó ra đưa em về.
– Nãy Minh cũng bảo vậy, nhưng thôi, em chờ anh. – Tôi nói líu nhíu trong cổ họng.
– Và giờ thì nó đã chui vào chăn đánh một giấc ngon lành, còn em thì bó gối chờ anh ở đây.
– Hôm nay đi làm vui không? Kể em nghe…
– Không vui.
– Ừm. Mà có nhịn bữa nữa không đấy?
– Không.
– Ừm.
Tôi biết rõ lý do cho cái sự cộc cằn đó, nhưng chẳng thấy buồn gì cả. Chỉ buồn cười thôi. Tôi đi bên cạnh, véo véo nhẹ vào cạnh sườn anh, giật giật áo anh. Anh vẫn lạnh lùng. Thế là tôi tự té sấp mặt xuống đất một cái đau điếng. Vứt cả cái đàn đang cầm trên tay, anh lật đật đỡ tôi dậy, nạt to: “Trời ơi đã đưa áo cho níu rồi mà còn té nữa, là sao???”. Tôi để anh kéo dậy, rồi phủi bụi ở đáy quần, tỉnh bơ: “Tự đập mặt mình xuống đường đấy. Đau phết! Thế mà cứ tưởng nãy giờ em đang đi bên cạnh một bóng ma.”. Đáy mắt Hoàng long lanh, mà buồn lắm. Tôi tròn xoe mắt nhìn, nhận ra anh gầy xanh. Thề có bóng tối, cái nhìn của Hoàng khiến tôi có cảm giác đã lâu rồi chúng tôi không gặp nhau. Hoàng hỏi nhỏ xíu. “Em yêu Minh?”. “Em không biết, nhưng em mất ngủ vì anh ấy.”. Hoàng lặng thinh.
Minh có đôi mắt rất đẹp. Đó là cả một đại dương mênh mông, và tôi thì đang lặn ngụp trong đó. Nhưng rồi vẫn phải đối diện một sự thật, tôi là kẻ bơi lén lút ở vùng biển của người khác. Tôi lén lút gặp anh, lén lút trao anh ánh nhìn, lén lút đứng ở khung cửa nhỏ nhà mình và nhìn lên căn phòng của anh ở tầng 2 trong ngôi nhà lớn… Tay anh dài và ấm. Mỗi lần băng qua đường, đều có một bàn tay dịu dàng đặt nhẹ sau sống lưng tôi, che chở cho tôi. Anh lãng mạn, và hiểu biết. Là một điều gì đó đẹp đẽ kinh khủng suốt tuổi 18 của tôi. Đến nỗi tôi nghĩ, nó không phải dành cho tôi. Nó nhắc nhở tôi về cái tình trạng khốn khổ của mình. Không cha, không mẹ, không tương lai. Chỉ duy nhất là một con nhỏ ương nganh, ít nói và cộc cằn. Đã có lần, tôi vờ đi sự có mặt của anh. Lòng tự trọng khiến tôi im lặng. Nhưng rồi anh phá một lỗ nhỏ trên tường rào và qua với tôi. Anh chờ tôi bán xong hàng và phụ dọn về. Anh mua sách tặng tôi, những cuốn sách tinh tươm và thơm tho. Anh dẫn tôi đi gặp bạn bè của anh – nơi thế giới có những con người đẹp đẽ giống anh. Một ai đó xuất hiện và hỏi vì sao lại cặp kè với con nhỏ dở người này. Tôi chết lặng, nhưng anh đã kịp cầm nguyên cốc bia tươi đổ thẳng lên đầu cậu ta. Tôi cười nửa miệng, bình thản đưa bịch khăn giấy cho nạn nhân, kêu lau đi, rồi nắm chặt tay anh, run rẩy với sự can đảm của chính mình. Tôi đã cười với anh những nụ cười trọn vẹn nhất sau những tháng ngày buồn rầu và bất hạnh. Nhưng tôi cũng chẳng bao giờ hỏi cái câu ngớ ngẩn: “Anh có yêu em không?”, bởi nếu Có thì bản thân cũng sẽ nghi ngờ, nếu là Không thì lòng sẽ đau chết được. Tôi tin vào ánh mắt của Minh và cái ấm nóng đến từ sâu trong lòng bàn tay khi cả hai chạm vào nhau. Anh đã đi xuyên đám đông và gửi trao tôi nụ cười. Vậy hà cớ gì tôi cứ mãi tự ti?
Một buổi sáng nọ, bố mẹ anh gặp tôi. Nói đôi điều mà ai cũng có thể biết trước. Bảo rằng anh sẽ đi du học trong nay mai. Tôi trốn chạy, và nhốt mình trong căn phòng nhỏ phía sau nhà. Minh tìm đến. Tôi ngước mắt hỏi: “Anh có can đảm không?”. Minh gật. “Không phải em chạy trốn anh, đúng không?”. “Đúng. Chỉ bởi em yêu anh. Anh không cần lựa chọn. Bởi tình yêu em tự do.”. Minh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhấc bổng tôi lên đống gạch vỡ chưa được dọn dẹp và hôn tôi rất lâu. Nụ hôn còn vương cả những hạt bụi đỏ ấm.
Ngày tháng là thứ chúng ta không thể nào kiểm soát. Hoàng đi biền biệt. Thỉnh thoảng gọi về, dặn đừng khóc vì Minh. Thỉnh thoảng trở về, đòi uống trà gừng, lại dặn đừng khóc vì Minh. Không nói gì thêm. Tôi mở một quán cà phê nhỏ, ngay chỗ bán nước cũ. Đêm đêm chong đèn tập tành viết lách. Minh có đôi lần nói về tương lai. Nhưng lạ kỳ là tôi e ngại nó – cái tương lai mà hàng lần tôi mơ ước, nơi tôi được yêu thương anh, cùng anh mơ về một ngôi nhà hay bất cứ thứ gì cụ thể như vậy. Vì khoảng cách cuộc sống của cả hai vẫn chưa bao giờ được lấp đầy. Vì mọi thứ ở anh lãng đãng, lửng lơ. Tôi cảm thấy không an toàn. Thỉnh thoảng nhìn vào mắt anh, tôi chỉ thấy trống rỗng và cô đơn. Vài lần, tôi cuống cuồng yêu, cuống cuồng giữ anh lại, sợ anh đi mất. Anh vẫn ở đó, nhưng dần dà, anh biến thành một người khác – lặng lẽ và trong suốt, cảm tưởng rằng anh đang biến mất đi. Tôi nhận ra, năm tháng bên nhau, tình yêu có thật, nhưng những thứ còn lại thì không.
Một ngày tháng 7, Minh đi du học. Bay chuyến bay sáng sớm. Anh đi khỏi vòng tay tôi, nhẹ nhàng. Sáng tỉnh dậy, bờ vai tôi vẫn còn ấm nóng. Thậm chí tôi còn tìm được vài sợi tóc của anh trên gối. Tôi nhớ môi anh lạnh, mắt anh sâu hút, và tóc anh lẫn trong mùi trà gừng tôi mới đun chiều qua.Nhưng tuyệt nhiên không thể nhớ được câu cuối cùng anh nói là gì. “Em ngủ ngon.”? “Lại đây anh ôm.”? “Em đừng yêu ai khác nữa.”?…
Tôi cứ ngồi thừ mãi, lục lọi ký ức mình, nhưng chỉ thấy xung quanh trống không. Tôi buộc lại tóc, làm vệ sinh cá nhân, và bắt đầu ngày mới, một cách bình thản. Đến giữa trưa, bỗng dưng mưa đổ rất to giữa trời nắng gắt. Tôi lúc ấy đang đứng bần thần nơi góc đường cũ, chẳng còn nghe xung quanh nhộn nhạo đến thế nào nữa. Cái lạnh của mưa tràn vào trong từng khoảng da thịt mà đêm qua Minh còn ủ ấm trong tay. Cảm giác cô độc và chới với ngày xưa quay về. Bỗng dưng tôi muốn khóc khủng khiếp. Tôi chẳng biết đến khi nào mình mới được ấm áp và thôi cô đơn. Dường như mọi thứ tôi yêu thương đều bỏ tôi ra đi cả. Trong màn mưa trắng xóa, tôi thấy bóng Minh đi ngang. Tôi gọi tên anh, khản cả cổ. Nhưng không một lần anh quay lại. Rồi Hoàng xuất hiện. Anh nhấc bổng tôi lên, đưa vào mái che. Cơn mộng mị chấm dứt. Dưới màn mưa dày đặc, mắt Hoàng đau đáu và khổ sở. Anh vuốt nước mưa và thổi hơi ấm vào hai bàn tay tôi. Lặng im. Anh hỏi: “Đừng thế này nữa. Anh sống không nổi mất. Chưa bao giờ anh cầu xin em điều gì, nhưng lần này thôi. Em dừng lại và nhìn về phía sau đi, có anh. Luôn có anh. Chứ không phải cái ảo ảnh không thật của Minh đằng trước.”. Cả cuộc đời này, Hoàng tỏ tình với tôi rất nhiều lần theo những cách như vây – trừ cách đơn giản nhất, là nói ra ba từ Anh yêu em như Minh đã từng. Tôi yêu sự chân thành và đơn giản nơi anh, lòng tự hỏi – nếu Minh không xuất hiện thì phải chăng Hoàng sẽ là hạnh phúc mà cả đời tôi kiếm tìm? Nhưng dù mưa có to đến thế nào, thì tôi vẫn còn rất tỉnh táo, để không ôm chầm lấy anh nhằm lấp đầy khoảng không chới với mà ai đó đã để lại. Tôi run rẩy: “Giá mà bây giờ em ở nhà. Em sẽ pha trà gừng cho anh. Mùi gừng ấm và cay. “. Hoàng gục đầu vào bàn tay tôi. Anh cũng khóc.
Tôi bán nhà. Chuyển vào một cái gara cũ của một người quen, và biến nó thành nhà. Tôi tập sắp xếp lại cuộc sống. Đọc sách nhiều hơn, học ngoại ngữ, lẫm chẫm học đàn, định bụng sẽ làm Hoàng ngạc nhiên, mua thật nhiều gừng và để trong một cái giỏ nan rất đẹp. Tháng 9, tôi gọi cho Hoàng. Anh lại bảo, Đừng khóc vì Minh. Tôi cười, cả cuộc đời anh chỉ biết nói mỗi câu đó thôi sao. Hoàng hỏi, Anh về nhé?. Tôi lặng im.
Giờ thì Hoàng đã về. Sửa lại khung cửa sổ rỉ sét, mua thêm một cái ghế gỗ cao đặt ở góc phòng, lắp thêm một tấm kính trong nhà tắm, và sơn giùm tôi màu sơn mới. Chúng tôi đang đi trên những con phố ngày xưa rêu mọc xanh rì, ngày nay đã lát gạch thẳng thớm. Nắng dịu dàng trên vòm cây đẫm nước. Ngay khúc rẽ của con hẻm ngôi nhà cũ, Hoàng dừng chân:
– Em có hay vô thăm nhà?
– Không.
– Em có nhớ nó?
– Thỉnh thoảng. Dù gì cả nhà em cũng từng sống ở đó…
– Anh thích cái gara hiện giờ của em.
– Vì sao?
– Anh không biết. Chỉ có cảm giác là nếu được ngồi bên khung cửa sổ gỉ sét và uống ly trà gừng em pha, thì năm tháng lang thang đã qua dường như không còn tồn tại.
Tôi cười. Ở một thời khắc nào đó, tôi nắm cánh tay Hoàng buông lơi. Anh khẽ giật mình, rồi lấy bàn tay mình siết chặt tôi.
Thật ra tôi có đi ngang qua nhà cũ. Mà thế nào cũng phải nhìn qua nhà Minh. Tôi thấy chậu hoa của anh còn đó, vòi nước còn đó. Và cha con anh đang rửa xe. Họ không thấy tôi, nhưng tôi thấy Minh. Minh có về, Minh đang cười, Minh rửa xe như ngày xưa đã từng. Và Minh không thấy tôi. Lạ lùng một điều rằng tôi đã thôi đau buồn. Trái tim chỉ nhói lên một nhịp, rồi thôi. Tôi giờ đã 20. Tôi vẫn còn ngây thơ, vẫn sẽ dốc hết lòng yêu ai đó, vẫn sẽ tự chửi rủa cuộc sống của mình không thôi. Nhưng tôi đã biết được rằng, cuộc đời thật tươi vui và đáng sống. Kể cả trong nước mắt và khổ đau, nó cũng mang sắc màu rực rỡ. Đẹp đẽ nhất là quãng thời gian tuổi trẻ đã qua, nơi tôi vẫy vùng và học cách sống sót, nơi tôi sống hết mình với thứ tình yêu nằm sâu trong lồng ngực. Rồi nhận ra, từ lúc nào, ai đó đã lặng lẽ bước vào cuộc sống của bạn. Thật lặng lẽ, như dòng suối nhỏ, như nhánh sông sâu. Rồi từ từ mọc rêu, bám rễ, vững chắc và chưa từng mất đi. Đôi ba người lầm tưởng là sự thân quen, nhưng ít ai biết được, đó cũng được gọi là tình yêu. Tôi định nói với Hoàng rằng tôi vẫn luôn muốn pha trà gừng cho anh. nhưng sẽ làm nó luôn ấm áp, và thôi cay xè mắt. Tôi nhìn về tháng ngày phía trước, chờ đợi. Tôi đợi Hoàng cùng thứ hạnh phúc mà anh từng hứa. Tay Hoàng ấm và bình yên. Ở ngả rẽ của con phố, gió ở đâu ào tới làm rơi xuống một khoảng trời vàng vọt của mùa thu. Tôi khều khều cánh tay anh như đã từng.
– Đừng để em lại tự đập đầu mình xuống đất.
– …Anh chẳng biết nói gì.
– Đừng nói chuyện thời tiết là được. Cũng như, đừng hỏi, em còn khóc vì Minh.
Hoàng phì cười. Rồi tôi nghe giọng Hoàng xào xạc. “Khi em yêu Minh, anh bỗng cô độc kinh khủng. Thật sự quãng thời gian qua không dễ dàng gì. Đã có đôi ba lần anh lạc đường, đôi ba lần anh trở thành ai đó khác. Nhưng rồi anh luôn nghĩ về em, về khu phố nơi chúng ta lớn lên, về vệ đường quen, và cả những giọt nước mắt của em nữa. Anh cũng có tập pha trà gừng, nhưng rất kinh khủng… Vậy nên anh về.”
– Chỉ để uống trà?
– Không. Để uống trà cùng em.
Tác giả: Thiên Bình.
Từ khóatruyện tình yêu cảm động Uống trà và thôi khóc
Xem thêm đề xuất
Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè
RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …