Giờ mùa thu đang trở mình muốn ra đi để nhường chỗ cho mùa đông. Mùa thu xưa chỉ còn trong hoài niệm, những con phố ngập lá vàng rơi và nỗi nhớ vẫn cùng ta lặng lẽ đi – về.
Vội vã trở về vội vã ra đi ! Vội vã trở về cùng tháng năm xưa …!
Mùa thu chẳng còn đủ nắng để nghiễm nhiên thuộc về mùa hạ, như em không đủ gần để thành của anh. Mùa cũng chưa đủ lạnh để gọi là mùa đông, như em không đủ xa để hai ta thành những kẻ lạ…
Cảm xúc ngày ấy như cơn gió mát, xoá hết những bức bối trong lòng. Dù gió chỉ là thoảng qua đời cũng đủ để cảm nhận được yêu đương dịu dàng từ những lần hẹn hò rất vội. Nhìn những ánh mắt trộm nhìn nhau của đôi lứa đang yêu mà lòng nhói lên bao nỗi nhớ nhung, xót xa…
Dù bây giờ tất cả đã là mùa thu của ngày xửa ngày xưa …
Anh thấy mình thật may mắn, cảm ơn ba mẹ đã sinh ra em, cảm ơn ông trời đã cho anh được gặp em. Cảm ơn em đã thoảng qua cuộc đời anh, cảm ơn mùa thu, cảm ơn hương hoa sữa, những con phố thân quen …
Cảm ơn Cún Bống đã giúp anh lưu giữ những dư âm men say và bình yên của những ngày tháng bên em.
Giờ mùa thu trở mình muốn ra đi để nhường chỗ cho mùa đông. Nắng vẫn ươm vàng lên tán lá xanh và rải đầy trên những chốn xưa kỷ niệm … Mùa thu ngày đó chỉ còn trong hoài niệm. Chỉ những con phố ngập lá vàng rơi và nỗi nhớ vẫn cùng ta lặng lẽ đi – về.
Lang thang trên những con đường thân quen chợt giật mình nhận ra chỉ ta là kẻ cuồng si quá khứ, còn một người đã nhẹ bước với tương lai. Thoảng trong hương sữa vẫn vang vọng đâu đây lời bài thơ em thường nghêu ngao:
Kết thúc cuộc chơi, dù ai người thắng cuộc
Cũng thấy tê lòng trong trăm nhớ nghìn đau!