Blog Radio số 18 – Viết về mẹ là một nguồn đề tài bất tận, nơi khơi nguồn của bao cảm xúc không thể diễn tả được bằng lời. Tình mẫu tử thiêng liêng theo ta làm hành trang bước vào cuộc sống, để ta lớn lên, trưởng thành hơn và vững bước trên con đường mình đã chọn.
Có ai đó đã nói với tôi rằng: “Khi gồng mình trong guồng quay của cuộc sống, tôi chỉ muốn một phút thảnh thơi, để về nhà, xà vào lòng mẹ, để hít hà cái cảm giác thân thương đã từng đánh mất, để thấy lòng được bình yên.” Thời gian trôi, lời nói ấy phải chăng thấm dẫn vào từng ngóc ngách, để rồi thấy tiếc nuối khoảng thời gian bên mẹ ngày xưa không biết nâng niu, quý trọng từng giây từng phút.
Bạn thân mến! Bạn có biết ngày Chủ nhật thứ 2 trong tháng 5 là ngày gì không? Ngày của mẹ đấy! Một ngày để bạn, tôi, chúng ta cùng hướng tình yêu thương về những người mẹ tần tảo của mình, mang theo lòng biết ơn, tôn kính vô hạn. Tối Thứ 7 tuần này, hãy cũng BlogRadio chia sẻ tình cảm ấy nhé!
Blog Radio 18: Ngày Của Mẹ
Mẹ kính yêu!
Dường như chưa một lần trong suốt những năm tháng qua con nói với Mẹ rằng con yêu Mẹ, con thương Mẹ. Con chỉ mặc nhiên đón nhận sự yêu thương, chăm sóc, chiều chuộng của Mẹ. Nhưng trong sâu thẳm tim con, Mẹ là người quan trọng nhất, người con thương yêu nhất…
Con biết, con là niềm tự hào của Mẹ. Con cảm nhận được qua ánh mắt lấp lánh yêu thương của Mẹ. Ngay từ nhỏ, con đã được Mẹ chăm chút, lo lắng hơn em. Mẹ kể, lúc mới sinh con như con mèo ướt, chỉ nặng có 2,8 kg, nhỏ xíu, đỏ hỏn. Đã vậy còn ngặt nghẽo, khó nuôi. Có lần con bị sốt phát ban suýt chết, Mẹ chỉ biết ôm con quặt quẹo mà khóc ngất, bác mua ve chai đi ngang nhà biết chuyện, chữa cho con bằng bài thuốc gia truyền nên conqua khỏi. Con được cứu thoát khỏi tay tử thần nhờ bác ấy, và nhờ tình thương của Mẹ…Lo con không nhanh nhạy như bạn bè cùng lứa, Mẹ buồn, vì con vốn không lanh lợi, hoạt bát như em. Ấy vậy mà con rất ngoan, lại học rất tốt. 6 tuổi, con là học sinh duy nhất trường mầm non đoạt giải “Bé khỏe bé ngoan” vòng huyện. Nhưng con không được thi tiếp vòng tỉnh vì lý do tưởng chừng vô lý, nói khiêm tốn là con không xinh, nói thẳng ra là con quá xấu. Ngày đó vô tư con có biết gì đâu, chỉ Mẹ buồn, Mẹ tủi vì con Mẹ thua thiệt hơn con người ta về hình thức…
Ngày con chở Mẹ tới trường nhận giấy báo đậu đại học, Mẹ mừng rơn. Mẹ luôn miệng khoe với hàng xóm mà ánh mắt hấp háy niềm vui. Con ngại với niềm vui của Mẹ vì thật tâm con không háo hức, vui mừng như Mẹ. Mẹ có biết đâu con thi ngành ấy chỉ vì Mẹ thích, muốn Mẹ vui lòng. Mẹ muốn con trở thành cô giáo, sau này về dạy gần nhà, tạo dựng cuộc sống bình yên với một anh thầy giáo nào đó là Mẹ yên lòng. Ước mơ của Mẹgiản đơn chỉ có thế…Vậy mà đến giờ vẫn là nỗi lo thẳm sâu trong lòng Mẹ. Mẹ không nói ra nhưng con biết, Mẹ mất ăn mất ngủ, người gầy nhom cũng vì tương lai lâu dài của con. Nhưng Mẹ ơi, xin một lần Mẹ thấu hiểu cho con, đừng mãi bảo bọc, chở che con theo cách đó. Con đủ lớn để biết rõ con đang làm gì và tương lai con đi đúng hướng. Xin Mẹ đừng lo.
Con đi học xa nhà, Cha Mẹ dặn dò con đủ thứ. Hôm ấy, chỉ Mẹ đưa con ra đón xe, Cha chỉ vẻn vẹn: “Lên tới nơi gọi về liền nghen con”, nhưng con biết Cha nằm quay mặt vào trong khóc thầm. Nhìn dáng Mẹ còm cõi dõi mắt theo chiếc xe đò chở con đi khuất dần trong ánh đèn đường heo hắt, nước mắt con lăn dài. Con bắt đầu biết nghĩ, biết cốgắng vì ai. Giá như lúc đó con có thể nói con thương Cha, thương Mẹ biết bao nhiêu… Nhưng năm đầu tiên không tốt đẹp như con nghĩ. Con khóc như một đứa con nít bị mất phần quà đúng nghĩa khi tổng kết học kỳ I kết quả học tập của con không như mong muốn. Con sợ Mẹ buồn, Mẹ thất vọng vì trong mắt Mẹ, con là giỏi nhất, là niềm tự hào, niềm kiêu hãnh của Mẹbởi con vốn là đứa học giỏi có tiếng của khu, luôn luôn đứng đầu lớp, thậm chí cả trường và là một trong những cái tên được thầy cô nhắc đến.Sau trận bù lu bù loa ấy, con hứa với lòng sẽ cố gắng nhiều hơn nữa, sẽ thay đổi được tình hình và quan trọng là lấy được tấm bằng dễ coi một chút.Nhưng con đã không còn giỏi như trong suy nghĩ của Mẹ. Biết được điều này chắc Mẹ buồn lắm lắm…
Blog Radio 18: Ngày Của Mẹ
Mẹ thường xa xôi, con nhà người ta giỏi giang thế này, đảm đang thế khác, con nhà mình thì không biết làm gì. Thở dài là vậy nhưng Mẹ đều giành làm hết phần, không để con cái làm nữa. Mẹ thương, Mẹ sợ tụi con vất vả. Con thì thản nhiên cho đó là việc bình thường của Mẹ, thản nhiên đến mức vô tâm không nghĩ đến Mẹ cũng có lúc sẽ mệt mỏi, Mẹ không khỏe trong người, rồi Mẹ đổ bệnh. Mẹ sốt nằm trên giường mà con thấy mọi thứ rối tinh lên. Không có bàn tay của Mẹ, nhà cửa trở nên luộm thuộm, không khí ngột ngạt khó chịu. Những ngày Mẹ đi vắng, căn nhà trống rỗng đến lạ. Những lúc như thế con mới biết Mẹ quan trọng với con và gia đình mình như thế nào.
Hôm nay đi chơi với bạn bè, con chạnh lòng nhớ đến Mẹ và em. Con miên man, không biết Mẹ và em ở quê bao giờ mới đến được những nơi như thế này, có mắt tròn mắt dẹt xuýt xoa “Sài Gòn đẹp quá, rộng quá, xe đông quá, sợ bị lạc đường Mẹ không dám đi đâu”… Con luôn muốn Cha Mẹ có ngôi nhà thật đẹp để an hưởng tuổi già, có cuộc sống thật an nhàn, sung túc. Nhưng con chỉ toàn làm cho Mẹ buồn, Mẹ khóc. Nước mắt Mẹ cứ rơi kể từ những ngày con xa nhà đi học, vì nhớ con, lo lắng cho con và vì những lời trách móc của Cha mỗi khi say xỉn “ mày hại con, mày để con đi xa, mày không thương con, mày ham danh lợi,…”. Đến tận bây giờ, con cũng chỉ làm Mẹ phiền lòng, lo lắng vì con cãi Mẹ không muốn về quê, vì con mãi không khôn ra, con không biết suy nghĩ. Mơ ước những điều lớn lao đâu đâu mà những việc cỏn con ở nhà con không hề để ý, từ tấm phên nham nhở giấy dán bong ra, cái chày đâm tiêu Mẹ để ở đâu hay chiếc xe Mẹ hay chạy có êm ru, nhẹ đạp như Mẹ nói…
Thật sự con thấy mình vô tâm, thậm chí vô tình với Mẹ. Chưa một lần con nói câu con thương Mẹ, để con làm cái này cho, con làm cái kia cho Mẹ. Thậm chí chưa một lần con mở miệng xin lỗi Mẹ dù con biết mình sai, tính con ngang bướng, cố tình làm trái ý để Mẹ buồn giận triền miên. Nghĩ lại con thấy mình càng ngày càng tệ. Ngày trước, mỗi khi Cha Mẹ đi mua dừa về, thấy con cơm nước đâu ra đó, có thêm bình thủy nước nóng, pha sẵn bình trà để trên bàn là Mẹ chỉ cười cười, cố giấu niềm vui trong ánh mắt. Giờ chỉ thấy mình lười biếng, làm khổ Mẹ thêm. Những niềm vui giản đơn với Mẹ dường như rất ít. Đời Mẹ buồn nhiều hơn vui, chỉ có con cái làm an ủi. Vậy mà…
Con không hứa điều gì cả, vì con sợ mình sai lời, mình thành kẻ nói dối, thất bại. Cảm ơn Mẹ vì Mẹ là Mẹ của con. Và con xin lỗi vì những muộn phiền, lầm lỗi con đã gây ra cho Mẹ. Thật tâm, con yêu Mẹ thật nhiều.
Blog Radio 18: Ngày Của Mẹ
Mẹ kính quí của con!
Khi con viết nên những dòng chữ này là lúc con đang nhớ về mẹ rất nhiều. Ở nơi đây con chỉ có một mình và con biết lúc này mẹ cũng vậy, mẹ cũng đang phải chịu cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Cái thời tiết lành lạnh cuối mùa Đông của Hà Nội làm cho con lại cảm thấy nhớ mẹ nhiều hơn. Mẹ ơi, con thèm lắm cái cảm giác được sà vào lòng mẹ, được mẹ xoa đầu và nhè nhẹ vuốt lưng con. Con nhớ mẹ nhiều lắm!!! Và bao nhiêu kỉ niệm ngày bé ùa về trong con. Nó làm con muốn về ngay với mẹ. Ước gì giờ này mẹ ở bên con.
Con nhớ ngày còn nhỏ, con là một đứa trẻ bướng bỉnh và lì lợm, con khiến mẹ phải lo lắng và la mắng con suốt ngày. Ngày đó, nhà mình lắm khó khăn, mẹ phải tất tả ngược xuôi lo cho gia đình. Mẹ làm đủ mọi nghề thợ may rồi buôn bán… cũng chỉ vì muốn con có được cuộc sống đủ đầy. Trong những ngày con sống xa bố, mẹ vừa là mẹ lại vừa là cha, mẹ đã cố gắng để con không cảm thấy thiếu vắng tình thương của bố, mẹ vừa hiền dịu yêu thương con nhưng cũng rất nghiêm khắc.
Ngày bé ấy, có lần con đã trốn mẹ đi chơi ở bờ sông vào trưa hè nóng bức. Con đã mải mê vui đùa mà đâu biết mẹ lo lắng đi tìm con đến phát sốt và con đã không hề biết khoảnh khắc ấy đối với mẹ khó khăn như thế nào, khi thấy con mẹ đã tức giận đánh cho chân con đau lắm, lúc ấy mẹ có biết không con đã rất căm giận mẹ con đã nghĩ rằng mẹ không hề thương con. Giờ nghĩ lại con mới biết đó chính là tình thương mẹ giành cho con, bởi mẹ thương yêu con quá nhiều nên mới đánh con như vậy. Mẹ ơi cho con xin lỗi!.
Rồi những ngày mưa gió, rét buốt, đường trơn lắm mẹ vẫn gồng mình chở con đến trường, ngồi sau mẹ được tấm lưng mẹ chở che con cảm thấy ấm và yên lòng lắm mẹ ạ! Lúc ấy con muốn nói “con yêu mẹ”.
Con nhớ lắm mỗi lần mẹ đi chợ về con lại hồ hởi đón mẹ từ đầu ngõ để chờ quà. Rồi những lần con nói với mẹ “con thèm ổi lắm mẹ ạ”, “con muốn đôi dép con mèo”,… là chỉ ngày hôm sau con đã có được chúng. Nhưng con khờ dại cứ nghĩ rằng đó là điều hiển nhiên mẹ phải làm cho con nên con đã cứ mãi vô tâm mà không hề nghĩ tới mẹ.
Biết bao lần sách vở của con được mẹ xếp lại gọn gàng trên giá, bởi con luôn bày bừa mà không chịu dọn.
Mẹ kiên nhẫn ngồi hàng giờ để giảng bài cho con khi con không hiểu. Mẹ luôn luôn lắng nghe những câu chuyện, những tâm sự của con rồi chỉ bảo cho con một cách tình cảm.
Khi con lớn hơn thì mẹ giống như là một người chị, một người bạn, một chuyên gia tâm lí của riêng con. Mẹ đã không ngần ngại khi chia sẻ cho con mọi vấn đề trong cuộc sống từ học tập, kĩ năng sống, chuyện tình cảm…
Và cũng thật nhiều lần mẹ mắng con vì đống áo quần chưa giặt mà cứ treo lên móc “lười thế này thì khi nào cho lớn!” xong rồi mẹ lại lặng lẽ đưa đi giải quyết hộ con.
Quả đúng thật con có lớn mà chẳng hề có khôn, cái tính hậu đậu chẳng thể bỏ được, lúc nào cũng như đứa con nít, cứ thích làm nũng mẹ, cứ khiến mẹ phải bận lòng lo lắng không thôi.
Tình yêu thương mẹ dành cho con thật lớn, con cảm nhận được điều đó từ trong ánh mắt của mẹ. Câu nói “mẹ yêu con, con gái của mẹ” vào cái ngày con phải xa nhà đã khiến cho con khóc thật nhiều, con cảm thấy mình là đứa con quá tồi tệ, con thấy thương mẹ nhiều hơn, thấy mình thật khô khan.
Thế nhưng, chưa bao giờ đứng trước mặt mẹ mà con dám bày tỏ tình cảm của mình, cũng chưa bao giờ mẹ nhận được từ con một lời chúc hay một cánh hoa vào những ngày của mẹ. Mẹ có buồn về con nhiều lắm không ạ?! Đứng trước mẹ con luôn cảm giác mình như một đứa trẻ lên 3: yếu ớt, vụng về,càn che chở. Và con thấy bình yên lắm khi ở bên mẹ.
Nay con đã là một cô sinh viên đại học sống xa nhà, xa vòng tay yêu thương chở che của mẹ. Nhưng mẹ thân yêu ơi, mong mẹ đừng quá lo lắng về con mẹ nhé. Con đã lớn và sẽ biết tự chăm sóc bản thân mình mẹ ạ. Chỉ cần khi con về nhà mẹ vẫn ôm con vào lòng vào mỗi tối, vẫn kể chuyện cổ tích cho con nghe, vẫn cho con gác chân khi ngủ, mẹ vẫn gãi rôm ru con ngủ, vẫn vỗ về âu yếm con . Hãy cho con sống như 19 năm về trước và đừng bắt con phải dậy đúng giờ vào mỗi sáng mẹ nhé!
Con muốn nói với mẹ rằng con cảm ơn mẹ rất nhiều. Cảm ơn mẹ vì đã sinh con ra trên cuộc đời này, đã yêu thương con hơn chính bản thân mình. Cảm ơn mẹ đã cho con được lớn lên bởi dòng sữa ngọt ngào- thứ đẹp đẽ nhất của mẹ. Cảm ơn mẹ vì tất cả mọi điều mà mẹ dành cho con. Con yêu mẹ nhiều lắm. Con xin kính chúc mẹ của con luôn dồi dào sức khỏe, vui vẻ và thành công. Con mong mẹ hãy đặt nơi con một niềm tin vững chắc mẹ nhé. Con yêu mẹ nhiều lắm mẹ ạ nhưng có lẽ sẽ không thể bằng tình mẹ yêu con. Con không thể nói ra được hết tình cảm của con đối với mẹ…
Yêu mẹ nhiều
Blog Radio 18: Ngày Của Mẹ
Gửi mẹ yêu thương!
Mái tóc ấy vì con nên bạc trắng
Khuôn mặt ấy vì con nên hốc hác
Đôi mắt ấy vì con mà thức trắng bao đêm
Dáng lưng ấy vì con mà còng xuống
Dòng sữa mẹ cạn kiệt cũng vì con
Chính vì con, mẹ hi sinh tất cả
Dành cho con tình thương vô bến bờ
Nhưng mẹ ơi, sao thế nhỉ?!
Yêu thương mẹ mà con chẳng dám nói nên lời….
Bạn thân mến!
Bao lâu rồi bạn chưa nói 3 từ “Con yêu mẹ”? Bạn có tự hỏi từ bao giờ bạn ngại bày tỏ cảm xúc của mình với người mẹ kính yêu thay vào đó là những lời yêu thương dành cho một ai đó? Hãy lắng lại một chút để lắng nghe trái tim mình và đừng ngần ngại gọi điện cho mẹ thân yêu, để nói lời cảm ơn vì tất cả. “Cảm ơn mẹ”. Chỉ thế thôi cũng đã “đủ” rồi…..
Biên tập: Quỳnh Trang – Giọng đọc: Ngọc Ánh
Sản xuất & Biên tập: RadioVn.Com
Từ khóablog radio gia đình blog radio tình yêu ngày của mẹ nghe blog radio
Xem thêm đề xuất
Blog radio số 7 – Thời gian trôi theo những cơn mưa
Blog radio số 7 – Mỗi năm vào thời điểm này người ta thường nhìn …