Bài nổi bật

Blog Radio 337: Ngày của Mẹ…!

Blog Radio số 337 – Con biết tình yêu của con dành cho mẹ không thể nào lớn hơn tình mẹ dành cho con. Nhưng cũng như ngày xưa mẹ thường hay nói với con, hôm nay con cũng chỉ làm lại điều ấy, nói với mẹ một câu thật đơn giản: Con yêu mẹ thật nhiều…!

Hôm nay con viết về mẹ!

Gửi mẹ,

Chắc từ ngày con còn nhỏ mẹ cũng đã biết, con rất thích viết. Con viết rất nhiều, về tình yêu, về cuộc sống, về những suy nghĩ của con đối với con người và cuộc đời, nhưng hiếm khi con viết về gia đình, hay viết về mẹ.

Con nhớ ngày nhỏ khi con còn chưa biết chữ, con cũng thích lấy giấy tập ra viết thư (hay vẽ) loằng ngoằng những con giun cho mẹ, con vừa viết (hay vẽ) lại vừa nghĩ trong đầu những gì con sẽ viết. Rồi sau đó con đưa mẹ đọc và cứ nghĩ là mẹ sẽ hiểu. Chẳng ai dạy hay bảo con làm thế cả, tự con thích vậy thôi.

Ngày hôm nay, chắc con đã đủ lớn – dù vẫn mãi sẽ là đứa con nhỏ của mẹ, đủ lớn để viết cho mẹ vài dòng, kể về chính mẹ của con. Vì con tin là, ai cũng có một người mẹ, và mỗi người mẹ lại là một huyền thoại mà con mình phải tự hào, con cũng chỉ là một người con may mắn như thế.

Con tin rằng mỗi người mẹ lại có bài hát ru cho riêng con của mình. Con cũng sở hữu một bài hát ru nho nhỏ – chỉ ba câu thôi, từ mẹ. Giai điệu ấy đã cho con những giấc ngủ yên bình và dù sau này trong cuộc đời con còn yêu hay nghe thêm bao nhiêu bản nhạc bất hủ trên thế gian đi chăng nữa, con cũng không bao giờ quên giai điệu yên bình ấy của tuổi ấu thơ. Những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt ấy, con vẫn khắc ghi trong lòng.

Mẹ dạy cho con nên người từ những câu chuyện mỗi tối. Khi còn nhỏ, con hay nằm kế mẹ ngủ mỗi đêm. Từ những câu chuyện cổ tích mẹ kể con lại học được một bài học nho nhỏ về cuộc sống. Đến cả tận bây giờ, con vẫn có những đêm ngồi với mẹ, dĩ nhiên đã không còn nghe chuyện cổ tích nữa. Bây giờ con và mẹ nói chuyện, và cũng từ những câu chuyện ấy mà con lại tiếp tục hiểu thêm về cuộc đời, làm hành trang cho chính con cả hiện tại lẫn sau này. Như mẹ vẫn thường hay dặn: “Làm người, sống đã khó, sống tốt lại càng khó hơn.”

Blog Radio 337: Ngày của Mẹ…!

Mẹ có còn nhớ chuyện “Anh phải sống”? Khi ấy chắc con chỉ vừa năm tuổi hơn thôi, mẹ đã kể cho con nghe câu chuyện này. Con im lặng nghe từ đầu đến cuối và không quên một chi tiết nào. Và đến tận bây giờ con vẫn nhớ như in câu chuyện đó. Niềm yêu thích văn học trong con cũng có một phần từ những câu chuyện mẹ kể.

Ngày nhỏ không vâng lời, con ăn uống lung tung nên thường hay đau bao tử. Có lần con rớt nước mắt không phải vì đau mà vì nghe mẹ nắm chặt tay con mà nói một câu: “Ước gì mẹ có thể đau thay cho con.” Và cứ mỗi việc nho nhỏ đi qua, con lại biết thêm thế nào là tình mẹ.

Nếu cứ kể thế thì chắc phải kể ít nhất thêm hai mươi năm nữa mẹ nhỉ? Vì suốt những năm tháng qua, con vẫn may mắn luôn có mẹ bên cạnh làm người bạn đồng hành.
Lắm khi muốn trở lại thời vô lo, bất cứ khi nào chùn bước lại có thể quay về làm nũng với mẹ. Vì mỗi người mẹ đều là chốn yên bình của con mình. Nhưng con đã là chàng trai hai mươi lăm tuổi, mẹ đã bạc mái đầu nuôi con, nên con không muốn mình mãi nhỏ bé nữa.

Con bây giờ đã lớn nên ít trò chuyện với mẹ.
Con bây giờ đã trưởng thành nên cũng không còn theo mẹ nhiều như xưa.
Con bây giờ có những quyết định riêng đôi khi trái ý mẹ.
Con bây giờ có vẻ xa cách mẹ hơn.
Nhưng thật ra vẫn chẳng có gì thay đổi.

Con biết dù con có lớn đến thế nào, mẹ vẫn không bớt đi âu lo. Vì khi đã yêu thương một ai đó, người ta sẽ không thể nào ngừng quan tâm đến họ.

Và con chỉ muốn mẹ biết thêm một điều, những yêu thương mà mẹ dành cho con, con đều nhận được và ghi nhớ hết.

Cuộc đời con còn dài và con tin mình sẽ còn phải vấp ngã. Con đường con đi còn xa và nó sẽ có nhiều bước ngoặt con không ngờ. Con biết hết và con đã tự trang bị hành trang cho chính mình. Thế nên mẹ hãy bớt lo lắng nếu con có đi sai đường, mẹ hãy bớt buồn khi con không làm được như ý. Vì cuộc sống cần có làm sai mới làm đúng, có thất bại rồi mới có thành công đúng không mẹ? Con còn trẻ nên con sẽ còn cơ hội.

Vì con là con của mẹ. Chặng đường mẹ song hành với con bấy lâu qua, con tin rằng đã đủ cho mẹ thấy công sức dạy bảo của mẹ không hề hoang phí. Con vẫn luôn sống để mẹ cảm thấy tự hào. Thế nên hãy an lòng mẹ nhé.

Người Á Đông thường rất ít khi biểu lộ tình cảm trực tiếp. Nhưng con đã học được một bài học rất quý giá mẹ à, đó là yêu thương cần phải được nói ra, bằng cách này hay cách khác.

Ngày của Mẹ con chẳng thể tặng mẹ hoa hồng. Con cũng chưa giỏi giang đến nỗi có thể nấu cho mẹ một bữa ăn ra trò. Con chỉ có thể làm điều bấy lâu nay con làm tốt nhất, viết về lòng mình.

Nên hôm nay con viết về mẹ.

Con biết tình yêu của con dành cho mẹ không thể nào lớn hơn tình mẹ dành cho con. Nhưng cũng như ngày xưa mẹ thường hay nói với con, hôm nay con cũng chỉ làm lại điều ấy, nói với mẹ một câu thật đơn giản:

Con yêu mẹ thật nhiều!

 Hi Tường – Hilly Wong 

Blog Radio 337: Ngày của Mẹ…!

Nếu có kiếp sau, con vẫn là con dâu của mẹ! 

 (Gửi tặng mẹ của anh)

Tôi và anh yêu nhau, bạn bè anh ai cũng phản đối và họ không hài lòng về tôi, tình yêu đầu của anh là một cô gái xinh đẹp, giỏi giang và giàu có, anh cũng thông minh, đẹp trai và tài giỏi, dường như họ sinh ra là để dành cho nhau, bạn bè anh ai cũng quý cô ấy và họ ủng hộ, tán thành tình yêu của hai người, chỉ có mẹ anh là phản đối, thế rồi anh với tình đầu của anh chia tay sau gần 3 năm yêu nhau, mọi người không ai biết lí do là gì, bạn bè anh hết khuyên bảo lại mắng chửi anh ngu ngốc, chỉ có mẹ anh là mỉm cười đồng ý.

Rồi trong số bao cô gái xinh đẹp và thông minh yêu anh, ở bên anh, kể cả chủ động tán tỉnh anh, anh lại chọn tôi, một cô gái bình thường, không xinh đẹp, chẳng giỏi giang cũng không có gì là nổi bật, bạn bè anh phản đối và họ bảo anh muốn chơi bời thì chọn cô nào xinh đẹp mà cặp bồ cho xứng, sao phải chọn con nhỏ nhà quê khó ưa ấy, anh cười  và bảo:
-Hết thời chơi bời, cặp bồ rồi nên bây giờ muốn lấy vợ là phải chọn người mình yêu thật sự.

-Mày bảo gì cơ, mày yêu con nhỏ ấy- một người bạn của anh tròn xoe mắt hỏi.
-Uhm, yêu, yêu rất nhiều và rất thật lòng.

Rồi bạn bè anh bảo anh là khùng, chắc muốn tìm của lạ để chơi bời thôi, mẹ anh biết anh yêu tôi, bà bảo anh dẫn tôi về nhà chơi. Anh nói lại với tôi, tôi hơi lưỡng lự và có chút gì đó sợ, mặc cảm vì tôi sợ mẹ anh thất vọng về tôi rồi bà lại phản đối như với tình đầu của anh nhưng anh đã an ủi tôi:

-Em đừng sợ, cứ thoải mái đi, trước sau gì em chẳng phải ra mắt mẹ.

Tôi gật đầu đồng ý, cuối tuần anh dẫn tôi về nhà anh chơi, tôi chọn cho mình một bộ váy chấm hoa giản dị và trang điểm nhẹ nhàng như ngày thường, tôi không muốn mình phải gượng ép trước mẹ anh, anh mỉm cười hài lòng nhìn tôi khiến tôi bớt run đi phần nào, tôi mua một bó hoa lan đến tặng mẹ anh vì anh có bảo tôi, mẹ anh rất thích hoa lan, loài hoa của núi rừng.
Gia đình anh là một gia đình gia giáo, mẹ anh là giáo viên dạy văn đã về hưu, bố anh là một bác sĩ, sau khi về hưu thì ông mở phòng khám riêng, anh còn có cô em gái đang học lớp 12.
Ấn tượng đầu tiên của tôi khi bước chân vào gia đình anh là một ngôi bị thự khiêm tốn nằm khuất sau những hàng cây to lớn, mẹ anh ra mở cổng cho chúng tôi, bà chào tôi bằng một nụ cười hiền hậu và thân thiện, tôi phút đầu xóa đi nỗi run sợ và mặc cảm về mình. Hôm ấy, tôi đã cùngmẹ anh nấu cơm, tôi tự tay mình cắm những nhành hoa lan vào bình, mẹ anh mỉm cười hài lòng, bà nói chuyện với tôi rất thân mật và gần gũi, bố anh thì luôn miệng trêu “cưới nhanh đi cho mẹ có cháu nội bồng bế để đỡ buồn”.

Đó là lần đầu tiên tôi về ra mắt gia đình anh, buổi đầu khá thuận lợi và vui vẻ, cho tới bây giờ thì tôi đã là con dâu của mẹ anh. Tôi không còn gọi bà là mẹ của anh nữa mà tôi gọi là mẹ của tôi. Những ngày đầu về làm dâu, mẹ luôn gần gũi và chia sẻ với tôi về mọi chuyện, quan tâm và giúp đỡ tôi để tôi xóa đi cái mặc cảm của mối quan hệ mẹ chồng- nàng dâu mà xã hội hay nhắc tới.
Tôi về làm dâu mẹ, mẹ coi tôi như con gái, thậm chí còn quý tôi hơn em gái của anh, nhiều lúc em gái anh phụng phịu nói đùa với mẹ:

-Từ ngày mẹ có con dâu là bỏ mặc con gái, ghen tị với chị dâu quá!
-Con gái là con người ta, con dâu chính thực mẹ cha hỏi về, mai kia cô đi lấy chồng, cô là con người ta rồi mẹ chồng cô cũng quý và thương cô thế, cô không phải chạnh tị?

Mẹ cười và nói với em mà tôi thấy lòng mình ngập tràn hạnh phúc, từ ngày đầu về ra mắt cho tới khi tôi đã chính thức là con dâu của mẹ, chưa bao giờ mẹ khắt khe hay tỏ thái độ khoảng cách với tôi để trị con dâu, dạy bảo con dâu từ đầu, kẻo nó lại trèo lên cổ mình như người đời vẫn nói.

Blog Radio 337: Ngày của Mẹ…!

Mẹ chồng tôi kể, ngày đầu mới về làm dâu nhà bà nội anh, mẹ cũng được bà nội anh thương yêu và dạy bảo nhẹ nhàng, quan tâm rất nhiều, quê nội anh ở vùng trung du miền núi xa lắc xa lơ, mẹ lại là con gái gốc Hà Nội, về nhà nội anh mọi thứ đều lạ lẫm với mẹ nhưng bà nội anh đã xóa bỏ khoảng cách, mặc cảm và những lo lắng trong mẹ, chính vì thế mà mẹ sớm hòa nhập với cuộc sống mới ở nhà chồng, mẹ biết ơn bà nội anh rất nhiều nên bây giờ mẹ không muốn con dâu mẹ bị ác cảm hay sợ hãi cảnh làm dâu ở nhà chồng.

Cảm giác làm dâu trong tôi đã hết. Tôi không còn sợ sệt, không còn lo lắng việc phải làm sao cho tròn trách nhiệm làm dâu vì tôi đã quá may mắn được mẹ chồng ưu ái, được yêu thương trong vòng tay của mẹ. Tôi nhớ, ngày tôi mang thai đứa con đầu lòng, mẹ đã luôn ở bên, chăm sóc và lo lắng cho tôi, nhất là thời kì tôi thai nghén, người mệt mỏi và khó chịu, mẹ biết thế nên luôn giúp tôi làm mọi việc nhà để tôi có thời gian nghỉ ngơi, mẹ tìm những món anh bổ dưỡng và chống nghén để nấu cho tôi ăn, nhiều lúc tôi thấy nghĩ ngợi và ngại với mẹ nên cố gắng phụ giúp mẹ làm việc nhà, dường như mẹ hiểu ý nên mẹ lại bảo:

-Con cứ nghỉ ngơi đi, không phải lo gì đâu, mẹ không muốn con mang nặng tâm lí mẹ chồng nàng dâu, mẹ coi con như con gái của mẹ, mẹ làm cũng là làm cho con, cho cháu mình chứ có làm cho ai đâu mà sợ mệt, sợ thiệt.
-Mẹ ơi…- Tôi xúc động nghẹn ngào chẳng nói thêm được gì.
-Có ai đời con dâu đòi làm nũng mẹ chồng thế này không?- Mẹ cười trêu tôi khi thấy nước mắt tôi rơi vì xúc động, vì hạnh phúc.

Rồi tôi sinh con, anh phải đi công tác xa, thời gian ấy bố chồng tôi cũng bận nhiều việc ở phòng khám, em gái anh lại đi học cả ngày, thành ra nhà có mỗi 2 mẹ con và cu cậu mới sinh, mẹ đẻ tôi lại ở xa nên mẹ chỉ lên chăm tôi được tháng đầu rồi phải về ngay vì thời gian ấy quê tôi đang vào mùa vụ, mẹ chồng tôi hiểu ý nên nói:

-Bà không phải lo lắng gì đâu, mùa vụ ở quê cũng nhiều việc nên bà cứ để con bé tôi chăm cho, nó cũng là con tôi mà.
-Vâng, thế nhờ bà chăm cháu giúp tôi- mẹ tôi cảm kích nói.

Mẹ chăm tôi từ những ngày ở cữ cho tới khi con tôi cứng cáp lên nhiều, lắm lúc thương mẹ tôi lại bảo mẹ thuê người giúp việc về, mẹ gàn đi:

-Con không phải lo đâu, mẹ còn khỏe, còn làm được, mẹ muốn tự tay mình chăm sóc cho con, cho cháu mình, con đừng bận tâm nhiều, mẹ nhàn rỗi, ngồi chơi không cũng chán lắm!

Hết thời gian nghỉ đẻ, tôi lại lao vào công việc của mình, không có nhiều thời gian bên con, mẹ chồng tôi lại giúp tôi trông cháu, nhiều hôm đi làm về mệt mỏi, tôi lăn ra ngủ mà không biết gì, mẹ lại sang bế cháu về phòng mẹ và mẹ ru cháu ngủ vì mẹ sợ đêm con quấy tôi lại không ngủ được.

Blog Radio 337: Ngày của Mẹ…!

Có lần tôi thấy chồng tôi hẹn gặp với tình đầu năm xưa của anh, tôi vật vã ghen tuông sống dở, chết dở, anh thanh minh hay nói gì tôi cũng không nghe, tôi làm ầm cả nhà lên rồi đòi đưa con về ngoại, mẹ không nói gì nhưng tôi thấy đôi mắt mẹ buồn và ngân ngấn nước, đợi cho tôi nguôi giận, mẹ gọi tôi vào phòng ân cần và nhẹ nhàng khuyên bảo tôi:

-Mẹ biết, lòng con đang rối bời, các con lại còn trẻ, chưa hiểu lắm đạo lí, mẹ không trách gì cả, mẹ coi con như con gái của mẹ, con có biết tại sao ngày ấy mẹ phản đối chồng con yêu cô gái kia nhưng lại đồng ý ưng thuận để con về làm dâu mẹ không?

Tôi nhìn vào ánh mắt mẹ và thấy có lỗi, tôi không nói được gì, mẹ nói tiếp, giọng vẫn đều đều và nhẹ nhàng thế:

-Mẹ không cần con dâu xinh đẹp hay giỏi giang, mẹ cần một cô con dâu biết vun vén cho gia đình và hiểu chuyện, ngày đầu gặp con mẹ đã thấy được điều đó.

Tôi xấu hổ cúi mặt xuống sau câu nói của mẹ, cảm giác tội lỗi và ân hận xâm chiếm suy nghĩ của tôi, bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao ngày ấy mẹ lại chọn tôi làm nàng dâu của mẹ, thế mà bây giờ tôi lại làm mẹ buồn lòng, tôi lí nhí nói:

-Con xin lỗi mẹ
-Hai vợ chồng có gì thì bảo ban nhau, đừng làm ầm lên kẻo hàng xóm chê cười- mẹ nắm lấy bàn tay tôi nói.
Tôi đi về phòng và thấy anh đang đứng bên cửa sổ, điếu thuốc đang cháy trên tay anh, lâu lắm rồi tôi mới thấy anh hút thuốc, tôi lại gần ôm anh từ phía sau:
-Em xin lỗi, đừng giận em nhé!

Anh xoay người lại ôm ghì lấy tôi, tôi bình yên và hạnh phúc trong vòng tay ấm áp của anh.

Tôi đã làm dâu của mẹ gần 5 năm nhưng chưa một lần hai mẹ con to tiếng, chưa bao giờ mẹ nói nặng tôi lời nào dù tôi biết có nhiều điều mẹ vẫn chưa thật sư  hài lòng về tôi nhưng mẹ luôn vị tha và bao dung với tôi. Tôi hạnh phúc vì có mẹ chồng tuyệt vời và còn hạnh phúc hơn khi ai đó ngạc nhiên nói “ mẹ chồng-con dâu mà cứ như mẹ con gái với nhau ý”.
Tuyết Loan
( nguồn: blogviet.com.vn )

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *