Tình cảm đúng là điều gì đó vừa hoang đường, lại vừa khiến người ta mất kiểm soát. Những cái ngoái đầu quay lại bỗng dưng khiến người ta sâu đậm với nhau hơn.
*****
Dải ruy-băng rơi tuột xuống bàn tay Phương, cô nhúc nhích bàn tay phải rồi khẽ cầm lên sợi dây màu tím mềm mại ấy, mỉm cười, thắt lại thành hình một bông hoa. Đã lâu lắm rồi, lâu lắm rồi nắng không mềm mại và dịu dàng đến thế…
…
– Này, em nói cho chị biết một bí mật nhé?
Huyền lúc lắc sợi dây chuyền mảnh mảnh, rủ xuống dưới là mặt biểu tượng của cung Thiên Yết trong 12 cung hoàng đạo. Scorpion. Ánh sáng phát ra từ mặt dây khiến Phương chói mắt. Tim cô trong giây lát bất chợt thắt lại, từng đợt sóng âm ỉ cuộn trào trong lồng ngực.
– Sao em có sợi dây này? – Phương hơi hoảng hốt, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hỏi đứa em ruột đang rất đắc ý trước mặt, giọng không kìm được hơi run nhẹ.
– Đơn giản thôi, mọi người vẫn nói anh ta nguy hiểm, nhưng em chẳng thấy thế. Anh ta cũng dễ đối phó thôi.
– Nói đi, em đã… đã làm gì?
– Chẳng làm gì cả…
– Chị không tin!
– Tùy chị!
Phương trợn mắt nhìn Huyền. Khuôn mặt vừa nãy vẫn đắc ý một cách kiêu ngạo, bỗng chốc phủ một lớp hoang mang như sương mù dày đặc. Có những lúc người ta không thể kiểm soát được hành vi của mình, khi phải đối diện với một mục tiêu muốn giành lấy kỳ được, dẫu có phải chấp nhận đau thương, dẫu phải hy sinh tất cả.
Ai chẳng biết, đây chính là sợi dây chuyền của Huy – tay chơi không chỉ nổi tiếng trong khoa kiến trúc, mà khắp cả trường ai cũng biết. Thành tích không thể chê vào đâu nhờ đôi bàn tay thiên bẩm, khuôn mặt hoàn mĩ, gia thế khiến ai nghe cũng phải giật mình.
Huy có vô số những cô gái xinh đẹp vây quanh, cả chính thức lẫn không chính thức. Nhưng cậu ta chưa từng yêu một ai. Kiểu người hoàn hảo đến không tì vết ấy là ước mơ của tất cả các cô gái, và đương nhiên, cũng là ác mộng của những ai muốn đến gần.
Phương đã từng có một thời gian như thế. Tưởng tình yêu phát ra từ đuôi mắt dịu dàng ấy là thật lòng dành cho mình, tưởng những chăm sóc ân cần ấy cũng chỉ dành cho mình. Nhưng rồi khi có chuyện xảy ra cô mới phát hiện mọi thứ chỉ là lừa dối. Cuối cùng, trong lần gặp đầu tiên của hai người, Phương đã buông tay cắt đứt mối tình đầu đầy thương tổn ấy của mình, mang hy vọng ra đốt sạch để thả bay đi cùng gió.
Cho đến bây giờ, cô vẫn không thể quên được ngày tháng ấy. Đã từng đau đớn thế nào, đã từng khóc cạn nước mắt những lúc chỉ còn lại một mình mình như thế nào. Mọi thứ rõ mồn một, còn trái tim thì tê liệt đi đến nỗi chẳng còn biết đã từng đau nếu quá khứ không nhắc nhở.
Xin lỗi, Anh Yêu em..!
Nhưng giờ đây, chính cô đứa em gái duy nhất của cô, đã vướng vào đúng cái bẫy xinh đẹp nhưng vô cùng đau đớn ấy. Khi mà cảm giác đau chưa được truyền đến não rồi lan đi dọc cơ thể, khi mà vết thương chưa rộng ra và loét thêm bởi vì không thể rút được ra.
– Em… từ bỏ đi, em có biết anh ta nguy hiểm thế nào không?
– Tại sao em phải từ bỏ? Trong khi em có được đâu phải dễ dàng?
– Không phải, chỉ sợ em bị tổn thương…
– Chị đừng nói chuyện vớ vẩn thế, là ai tổn thương cũng chưa chắc!
– Nhưng không phải em không biết về cậu ta.
– Có gì đáng sợ hả? Như cậu ta thì không thể có trái tim hả?
Đúng rồi, Huy không có trái tim. Phương muốn hét thật to sự thật ấy vào mặt Huyền. Bởi vì căn bản cậu ta không hề biết yêu thương người khác là gì. Cậu ta có thể khiến mọi người lầm tưởng rằng tình cảm của cậu ta là thật lòng, nhưng rồi sau đó sẽ phát hiện, những thứ đã từng được tuôn ra từ cái miệng giả dối ấy chẳng khác nào phế phẩm.
Scorpion. Thiên yết Bọ Cạp. Bản thân cậu ta đã vô cùng nguy hiểm. Nói gì đến việc cậu ta đã sẵn sở thích chơi đùa người khác?
Nhưng, Huyền lại lún sâu vào cái hố do nó tự đào. Khi người thợ săn cảm thấy tự mãn vì mình sắp bắt được con cáo, ai ngờ đâu lại chính bị con cáo lừa vào hang. Một kiểu lừa đi, lừa lại, từ bao giờ đã biến chính mình thành con mồi.
Phương nghĩ cô cần làm một cái gì đấy. Bằng tất cả những gì có thể, cô phải ngăn chặn Huyền không phải trải qua những gì cô đã từng trải, phải chấm dứt trước khi quá muộn đến nỗi không thể cứu vãn. Cô đã là nạn nhân, và Huyền không thể là một nạn nhân khác.
Nhưng cô sợ hãi lại gần Huy, một kiểu sợ hãi như thể đã từng rơi xuống hố, nếm thử đủ loại cảm giác từ hoảng sợ cho đến hoang mang, tuyệt vọng. Cô không muốn tâm trí mình lại phải gợi nhớ đến những chuyện khi xưa đã từng như thế. Nó khiến cô có thể đột nhiên nổi da gà bất cứ lúc nào.
Tất cả mọi người, trong những ngày tháng còn loay hoay không biết mình phải làm sao cho đúng, sợ hãi phải đối diện với quá khứ đau thương, thường lựa chọn sai lầm hoặc để mặc mọi thứ trôi qua mà không nắm lấy. Để rồi sau này hối hận cũng chẳng còn kịp nữa.
Xin lỗi, Anh Yêu em..!
Thời gian Huyền ở bên Huy nhiều lên, để rồi sau đó dính lấy nhau như hình với bóng bất kể lúc nào. Phương nhắm mắt, cố gạt bao mâu thuẫn cứ bùng nhùng trong đầu. Những lời đồn tựa như ngón núi đè nặng xuống lưng cô.
Chuông báo tin nhắn đến, Phương lục tung túi xách lấy ra, chỉ thấy tin nhắn vỏn vẹn được gửi tới từ Huyền.
“Ngày mai xin nghỉ học cho em, em đi Đà Lạt hai ngày.”
Tay Phương run lên, chiếc điện thoại suýt tuột khỏi tay. Cô lúng túng bấm một dãy số. Mặc dù đã xóa khỏi danh bạ từ lâu, nhưng cô vẫn không quên được.
– Tôi muốn gặp anh một chút!
Đầu dây bên kia cười, nụ cười thể hiện sự đắc ý của kẻ chiến thắng. Sau đó cậu ta hoàn toàn im lặng. Sự im lặng mà Phương ngỡ như cậu ta đã gác máy từ bao giờ. Nhưng sau đó, giọng nói trầm ấm cất lên.
– Được, em đến đây đi, tôi đợi. Chắc em không quên chỗ chúng ta vẫn luôn đến chứ?
– Tôi không nhớ gì hết, hẹn anh ở The Blue trên đường XX.
– Tùy em, nếu chút huyện vặt vãnh này em còn không nhớ thì chúng ta chẳng còn gì để nói nữa.
– Khoan đã, này…
Phương thẫn thờ nhìn màn hình điện thoại đã chuyển sang đen, trong lòng vô cùng phức tạp. Nhưng cô càng chần chừ, càng không thể cứu nổi Huyền. Nếu như 4 năm về trước cô đã phải khó khăn thế nào để đứng lên, phải tự dạy mình cách coi mọi thứ như chưa từng, để học cách trốn chạy và lãng quên.
Phương tìm đến quán café nhỏ trên tầng hai ở một con ngách mà trước đây có đã đi vào như một thói quen tựa bản năng. Chủ quán nhìn thấy cô thì mỉm cười giơ tay mời.
– Lâu lắm mới thấy cô đến, bình thường cậu ấy toàn đến một mình. Cô vào đi, cậu ấy đang đợi.
“Bình thường cậu ấy vẫn đến một mình”? Một cảm giác khó chịu chạy dọc lồng ngực. Cô bước lên chiếc cầu thang gỗ cọt kẹt, mở cửa, không khí ấm cúng ùa ra.
Nghe tiếng mở cửa, Huy ngước nhìn lên, khuôn mặt không kịp giấu đi nét hoang mang. Nhìn thấy Phương, cậu bất giác nở một nụ cười. Phương cởi giày đặt lên giá, cởi khăn và áo ngoài vắt lên mắc treo rồi thản nhiên ngồi xuống trước mặt Huy.
– Có phải anh đã sớm đoán ra được tôi sẽ cần gặp anh?
– Không, tôi chỉ thử thôi. Thử hết cách này đến cách khác, cuối cùng cũng thành công…
– Anh muốn thấy tôi phải cầu xin anh ư? Cầu xin anh hãy tha cho em gái tôi vì nó không có tội? Nó chỉ nhất thời trở thành trò mua vui cho anh?
– Em có thể, chỉ cần lại đáp ứng với tôi một điều kiện là được. Chúng ta trao đổi.
– Anh nói đi, tôi thì có gì để trao đổi với anh?
– Em!
– Cái gì?
– Nếu muốn tôi tha cho em em, em phải về bên tôi.
– Anh điên rồi!
Phương trợn mắt nhìn Huy. Sau đằng đẵng 4 năm khi cô đã tìm mọi cách để biến mất, anh ta lại xuất hiện trước mặt, dùng mọi cách thức bắt cô tham gia vào cuộc chơi với anh ta, dùng mọi cách thức khiến cô thỏa hiệp. Bởi vì điều gì? Bởi vì điều gì khiến cô trở nên có giá trị trong mắt anh ta như vậy?
– Ừ, tôi điên rồi, có điên thì mới yêu em như thế, có điên thì mới mãi nhớ em không thể quên, có điên thì mới làm trăm nghìn cách để buộc em quay về.
– Anh đừng có nói mấy câu giả dối ấy nữa, tôi chỉ có thể bị anh lừa một lần!
– Có gì mà tôi phải lừa em? Mà kể cả tôi có lừa dối thì em vẫn bắt buộc phải ở bên tôi. Kể cả tôi có là thằng khốn nạn, em có nghĩ tôi là thằng điên, tôi cũng vẫn sẽ không từ bỏ em đâu.
– Anh…
Nhìn Huy khoang hai tay trước ngực, khuôn mặt như cười như không, Phương bất chợt thấy tim mình co rút. Cô không phủ nhận mình không hoàn toàn quên được Huy, chỉ là cô sợ hãi cái hố đen của quá khứ, một khi đã sa chân rơi xuống là sẽ chìm đắm trong đó mãi mãi.
Một khi trở lại bên cạnh Huy, mọi thứ sẽ lặp lại. Và lần này có lẽ, cô sẽ phải chịu đau đớn gấp bội. Bởi Huy sẽ không để cho cô sống dễ dàng.
– Anh có thể tha cho tôi một lần? Tha cho em gái tôi một lần không?
– Em không có tư cách xin tôi tha thứ, lúc em phản bội tôi em có nghĩ sẽ có lúc phải xin tha thứ? Lúc em chạy trốn tôi có nghĩ sẽ có lúc phải xin tha thứ? Đừng nói tha thứ với tôi, em không xứng đáng!
– Anh đã bắt tôi trả giá gấp rất nhiều lần rồi, tôi đã không còn bất cứ một thứ gì. Ngay cả khi tôi nói đấy chỉ là hiểu lầm thì anh cũng đâu có tin tôi?
– Tôi có cơ hội tin em ư? Lúc ấy em còn nhìn tôi căm thù cơ mà, em nghĩ tôi là thằng khốn nạn và chỉ muốn chạy trốn khỏi tôi? Bây giờ em sợ tôi đến thế cơ à? Em càng sợ hãi tôi càng bắt em ở bên cạnh đấy!
– Nhưng Huyền nó đã yêu anh thật rồi, tôi không thể làm nó tổn thương. Anh trả thù mình tôi là đủ rồi, tại sao phải lôi nó vào chuyện này?
– Tôi biết, nhưng nếu không thế em có ngoan ngoãn chạy đến chỗ tôi thế này không? Đành phải hy sinh người vô tội vậy.
Xin lỗi, Anh Yêu em..!
Nước mắt trong hốc mắt Phương bắt đầu đọng lại nhòe nhoẹt, cô cố gắng không để cho nó rơi ra. Ngửa đầu lên trần nhà, ánh đèn vàng êm dịu và tiếng nhạc cổ điển vọng lại những âm thanh ấm áp nhưng lại khiến lòng cô lạnh toát.
Nếu đời người phải trải qua nhiều bế tắc, thì có lẽ những tháng ngày Phương bế tắc trong mối quan hệ như thực như hư này của hai người, đã đủ cho cả đời cô.
Huyền đóng cửa phòng và ở lì trong đó đúng hai ngày. Nó không phá phách đồ đạc, không khóc lóc cũng chẳng đòi tự tử. Phương ngồi yên lặng trước cửa phòng Huyền suốt 2 ngày đó. Tưởng như vĩnh viễn cánh cửa kia không bao giờ mở ra nữa. Nhưng rồi nó cũng bật mở, Huyền xuất hiện như một người mất hồn, khuôn mặt trắng bệch chẳng có cảm xúc khiến người ta nhìn vào cũng thấy sợ hãi.
– Huyền!
– Em không sao. Chị đừng lo cho em.
Huy gọi điện đến. Tiếng chuông khiến Phương giật mình, định thần lại một lúc rồi cô cũng nhấc máy.
– Có chuyện gì?
– Tôi đợi em ở đầu phố, ra đây đi!
Huyền thay vào một bộ đồ đơn giản rồi chạy thật nhanh ra ngoài. Cô không muốn Huyền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đậu nổi bật ở giữa phố, càng không muốn nó biết mọi chuyện đã xảy ra. Một chuỗi rối như tơ vò mà chính cô cũng không lý giải nổi, tại sao mình có thể đi đến ngày hôm nay, lựa chọn con đường này.
Huy vòng tay cài dây an toàn cho Phương trong khi cô còn đang thẫn thờ nghĩ ngợi. Mùi nước hoa dịu dàng vấn vít xung quanh người anh hòa trộn với sự nam tính đặc trưng khiến cô giật nảy mình. Huy hơi rụt tay lại, rồi sau đó thu về ánh mắt phức tạp, nở một nụ cười giả dối đặc trưng.
– Đi đâu?
– Em cứ ngồi đấy!
Xe chạy một mạch một chặng khá dài, qua những con đường mòn và dốc, đến một ngôi nhà nhỏ có hàng rào bao quanh màu trắng thì dừng lại, Huy ra hiệu cho Phương xuống xe, còn mình thì mở cốp sau, lấy ra một bó hoa cúc màu trắng buộc bằng dải ruy – băng tím nhạt.
– Này, đây là đâu?
Phương kéo giật tay áo Huy, còn anh thì lẳng lặng cầm tay cô dắt vào phía trong khoảng vườn nhỏ, qua một đoạn dây leo là một tấm bia mộ. Nhìn thấy tấm ảnh trên đó, Phương ngã khuỵu xuống như không thể tin nổi vào mắt mình.
Huy vẫn điềm nhiên bước tiếp mặc cho Phương bắt đầu giàn dụa nước mắt. Cậu đặt bó hoa cúc trắng xuống trước tấm bia, rút khăn tay trong túi áo vest lau sạch tấm ảnh, đến đôi mắt thì khẽ vuốt ve một chút.
– Thế này là sao hả? Anh lừa tôi đúng không? Anh dựng lên tất cả mọi chuyện để tôi cảm thấy cắn rứt đúng không?
– Tôi lừa em? Lừa bằng cả cách lập mộ cho em gái mình? Em có nhớ ngày này không? Ngày em vứt bỏ tôi hoàn toàn đó, cũng là ngày giỗ của nó.
– Như thế nào hả? Tại sao Minh Thư lại… tôi không hề biết… tôi…
– Tôi tìm em như một thằng điên ở ga tàu, cái lúc mà tôi muốn bất chấp tất cả để tin em, còn em đã đi mất rồi. Nó giúp tôi đi tìm em, kết quả là bị người ta bắt cóc rồi cưỡng bức. Lúc cảnh sát tìm ra thì nó đã chết rồi.
Xin lỗi, Anh Yêu em..!
Phương không biết mình còn có thể thấy đau lòng hơn quãng thời gian dứt bỏ và ra đi với một trái tim tổn thương ngày đó. Cũng không thể ngờ đến, vốn dĩ có một sự thật mà chính cô cũng là thủ phạm. Những tháng ngày đằng đẵng 4 năm, điều mà cô nghĩ đến chỉ là oán hận, trách móc, nghĩ rằng mình là nạn nhân, chỉ có mình mới bị tổn thương. Cho dù nằm mơ cô cũng không thể nào ngờ đến, còn có một sự thật kinh khủng hơn nữa, Huy phải gánh chịu, và phải trả giá bằng chính em gái cậu.
Sau ngày hôm đó, Phương rơi vào tình trạng tự trách bản thân mình. Khuôn mặt Minh Thư cứ hiện lên trong giấc mơ ép cô giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm mà không tài nào ngủ tiếp.
Phương cần tìm một sự bấu víu, cô tìm đến Huy. Cậu nhẹ nhàng ôm lấy cô. Ngày hôm ấy, cô đã khóc rất nhiều, trái tim tưởng như không bao giờ đập vì Huy một lần nữa, lại đập dồn dập không ngừng.
Khi người ta rơi vào bế tắc, người ta thường dành toàn bộ niềm tin và dựa dẫm vào một người duy nhất nhìn thấy ở tia sáng nhỏ hắt lên cuối đường hầm. Và Phương không hề ngờ tới, cô lại một lần nữa, yêu Huy.
Tình cảm đúng là điều gì đó vừa hoang đường, lại vừa khiến người ta mất kiểm soát. Những cái ngoái đầu quay lại bỗng dưng khiến người ta sâu đậm với nhau hơn. Dù là biết bao nhiêu hận thù xưa cũ cũng sẽ trôi về xa tít tắp…